Nhìn cái miệng nhỏ của con trai cứ lầm bầm mãi, Viêm Bá Nghị bật cười nói: “Dịch Dịch, con xác định là muốn nằm trên đùi của daddy hả, daddy cũng có thể muốn đòi tiền bồi thường đó nha.” Vừa dứt lời, sức nặng trên người lập tức nhẹ đi, thấy Dịch Dịch nhìn sang, vẻ mặt như muốn nói daddy ba gian xảo quá, chọc cho Viêm Bá Nghị cười to.
Lăng Vi nhân lúc này đã lau mặt xong, cô đứng ở đầu bên kia cạnh giường Viêm Bá Nghị, giở chiếc khăn nhỏ ra, rút từng cây kim châm ra.
Viêm Bá Nghị nhìn động tác trôi chảy của cô, trong lòng khen ngợi không thôi.
Lăng Dịch Sâm xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, bò xuống giường, tự mang giày vào rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc nức nở: “Con là một đứa bé không ai thương, daddy có mami rồi thì không cần con nữa, mami có daddy rồi cũng không cần con nữa, hai người còn có thể sinh, con thì bị vứt bỏ. Mọi người mau đến xem này.”
Sau khi cất kim châm vào hộp, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy cạn lời, ngay cả Viêm Bá Nghị cũng bắt đầu tin rằng, sau này con trai muốn đi làm diễn viên rồi, kỹ thuật diễn này, thật là không chê vào đâu được.
“Hôm nay còn muốn đến công ty hả?” Viêm Bá Nghị mặc quần áo xong, thấy Lăng Vi đã cầm túi xách muốn ra ngoài.
Lăng Vi gật đầu: “Gần đây công ty có hạng mục cạnh tranh đấu thầu, em về căn hộ điêu khắc thành phẩm trước. Tối mai anh và Dịch Dịch về bên căn hộ nhé.”
Viêm Bá Nghị nghe Vi Vi mời mình buổi tối đến căn hộ, nụ cười trên mặt rạng rỡ lên: “Hôm nay anh không có việc gì, có thể ở bên cạnh em, hay là anh dắt Dịch Dịch cùng đến căn hộ của em?”
Lăng Vi do dự, thấy ánh mắt mong đợi trên mặt Viêm Bá Nghị. Gật đầu. Ở căn hộ có công cụ cô cần dùng. Hơn nữa có vẻ tự nhiên hơn, cô vẫn luôn cảm thấy ở trong bang Xích Viêm không được tự nhiên lắm, có thể là còn thiếu chút gì đó.
Thiếu đi thứ đó, bây giờ cũng không thích hợp với mình. (Thiếu thứ gì ư? Một tờ giấy chứng nhận chứ gì, danh chính ngôn thuận nha.)
Giống như được ban ơn gì lớn lao lắm vậy, Viêm Bá Nghị hưng phấn bế Lăng Vi lên, cười nói: “Thật hả? Vậy thì tốt quá, vậy chúng ta qua bệnh viên thăm Sở Phong trước nhé.”
Khoảnh khắc Lăng Vi cảm thấy chân rời khỏi mặt đất, trong lòng cô tràn ngập niềm vui. Có lẽ, trong lòng cũng muốn gần gũi với Viêm Bá Nghị hơn.
Thấy Lăng Vi gật đầu, lại cảm thấy Vi Vi không từ chối vòng tay của mình, Viêm Bá Nghị bế Lăng Vi quay mấy vòng.
“Làm gì thế? Không cho bắt nạt mami.” Giọng nói của Lăng Dịch Sâm lại văng lên, Lăng Vi giãy giụa khỏi vòng tay của Viêm Bá Nghị, dựa vào cạnh cửa.
Viêm Bá Nghị dở khóc dở cười nhìn Lăng Dịch Sâm, trong lòng nghĩ, con trai, rốt cuộc con muốn làm gì, thấy daddy với mami càng ngày càng tốt thì không nhìn nổi à?
Bàn tay nhỏ mập mạp của Lăng Dịch Sâm để ở sau lưng, đi đến trước mặt Viêm Bá Nghị, có chút không vui chu miệng lên, nói: “Daddy, ba thật sự cần vợ không cần con nữa, bây giờ con đi kiện ba, đau lòng quá, trái tim của con đã vỡ nát giống như mã vạch 2D rồi.”
Trên mặt Lăng Vi đổ đầy mồ hôi lạnh, xách cổ áo của Lăng Dịch Sâm lên rồi đi: “Đến đây, đến đây, mami dạy cho con một chút thế nào là tôn trọng người khác, thế nào gọi là nên nói thì nói, không nên nói thì không nói. Con trai, dạo này có phải con đã ăn nhầm thứ gì không, không bình thường đến mức nghiêm trọng như thế, nếu như mẹ nuôi con về mà con còn như vậy, thì mẹ sẽ đưa con về Mỹ, đi học nhà trẻ đi.”
Lăng Dịch Sâm vừa nghe thấy thông điệp cuối cùng của mami, lập tức im miệng lại, trở về trạng thái cục cưng ngoan ngoãn, cười hì hì nhìn mami, nói: “Mami, trễ lắm rồi, con đã ăn sáng rồi đó, bây giờ có phải nên ăn trưa rồi không ạ.”
Lại nữa rồi, Viêm Bá Nghị vờ như không nghe thấy con trai nói gì, về phòng sách lấy hai cuốn sách ra, vươn tay, khom người kẹp Lăng Dịch Sâm lên, đi ra ngoài. Anh bắt đầu cảm thông với những người ở bên cạnh nhìn Dịch Dịch trưởng thành rồi, lỗ tai gần như sắp mài thành kén luôn.
Viêm Bá Nghị kêu thuộc hạ lái xe, mình thì cùng Vi Vi và Dịch Dịch ngồi ở ghế sau, chạy về phía tổng bệnh viện Xích Viêm.
Mộ Bạch nghe nói Lão Đại muốn tới, đã đứng chờ bên ngoài cổng bệnh viện.
“Chị Lăng, chị đến rồi.” Thấy Lăng Vi đi bên cạnh Viêm Bá Nghị, Mộ Bạch chào hỏi trước, ngay cả Viêm Bá Nghị cũng không để ý, đây chính là đối xử đặc biệt của Quái Y đó.
Lăng Vi hất hất đầu không nói gì, nhưng Lăng Dịch Sâm được bế trong lòng thì không nhịn được, chỉ nghe cậu nói với vẻ hơi nghiêm túc: “Cái chú có vấn đề về giới tính này, daddy của cháu ở đây, sao chú có thể nhiệt tình với mami cháu như vậy được chứ? Nói đi, có phải đã có tâm tư gì không thể cho người khác biết không?”
Bỗng chốc Mộ Bạch muốn trào nước mắt, cậu chủ nhỏ ơi, mấy câu này không thể nói nha, anh ta oan uổng muốn chết, quay đầu lại nhìn Lão Đại, phát hiện Lão Đại không hề để ý, chỉ có thể im lặng đi theo sau lưng, cùng đi đến phòng bệnh của Sở Phong.
Sau khi vào phòng bệnh, phát hiện Sở Phong không hề nằm trên giường, Mộ Bạch hỏi một thuộc hạ canh giữ ngoài cửa, nói không thấy Sở Phong đi ra.
Suy nghĩ một chút, Viêm Bá Nghị đi đến bên cửa sổ mở ra một nửa, kéo rèm cửa ra, phát hiện Sở Phong đang đứng trên ban công.
“Sở Phong.” Viêm Bá Nghị thấy cảm xúc của anh ta không ổn lắm, trong lòng cũng không biết thế nào, chỉ là, chân đã bị thương như vậy rồi, sao Sở Phong lại leo ra ngoài được?
Sở Phong vừa quay đầu lại thấy Lão Đại đang nhìn anh ta, lập tức xoay người lại muốn đi về. Mộ Bạch đi tới, leo ra cửa sổ, muốn đón anh ta.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên một tiếng súng.
Sở Phong vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên tầng thượng của tòa nhà đối diện có hai người mặc đồ trắng đang đứng, đang ghìm súng nhắm thẳng vào anh ta và Mộ Bạch.
“Cậu đừng qua đây, Mộ Bạch, ở đây nguy hiểm lắm.” Sở Phong vội ngăn cản, không muốn để Mộ Bạch đến đón anh ta, chân của anh ta đã tốt lên nhiều rồi, nếu không nhờ Lăng Vi, đoán chừng thật sự bị phế mất.
Tránh thoát loạt súng tấn công, Mộ Bạch kéo Sở Phong về phòng, sau khi tiếng súng biến mất, anh ta mới thở ra một hơi, hỏi: “Sao lại đi ra đó? Cậu không biết là không an toàn à? Cái mạng vừa nhặt về không quan trọng, thì không cần nữa à?”
Lần đầu tiên thấy Mộ Bạch nổi giận như thế, trong lòng Sở Phong đủ loại cảm xúc. Anh ta vừa nhận được tin tức của bạn gái cũ, ngày kia đám cưới rồi, chỉ là không báo cho anh ta đi dự thôi.
Ý là, hôm nào kết hôn thì tôi đã nói anh nghe rồi, nhưng hôn lễ thì anh không cần đến đâu.
Lão Đại, cô Lăng và cậu chủ nhỏ đều đến thăm anh ta, trong lòng Sở Phong hơi kích động, thấy Lăng Vi yên lặng đứng sau lưng Lão Đại, anh ta nằm lên giường, thở hổn hển nói: “Lão Đại, cô Lăng, cám ơn hai người đã cứu em.”
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu, Viêm Bá Nghị thì nói: “Vi Vi là chị cả trong bang, cô ấy cứu cậu cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Đối với từ chị cả này, Lăng Vi không dám nhận, chỉ là Viêm Bá Nghị chịu thừa nhận cô trước mặt thuộc hạ của anh, trong lòng cô cũng có chút cảm động.
“Hôm nay thấy thế nào rồi?” Lăng Vi nhìn vết thương của Sở Phong, lại lấy một lọ thuốc bột trong túi xách đưa cho Sở Phong, dặn dò: “Đừng uống thuốc khác lung tung, đổ thuốc này vào vết thương, mỗi ngày một lần.”
Mộ Bạch nhìn Sở Phong nhận lấy thuốc của Lăng Vi thấy mà thèm, trong lòng nghĩ đợi Lăng Vi và Lão Đại đi, thì anh ta có thể xem được rồi, cũng học hỏi Quái Y phối thuốc ra sao.
Lăng Vi nhìn ra suy nghĩ của Mộ Bạch, nói với Sở Phong: “Ngoài anh ra, không ai được đụng vào lọ thuốc này.”
Nét mặt của Mộ Bạch chợt sụp đổ, anh ta vô cùng đáng thương nhìn Lăng Vi: “Cô Lăng, thật ngại quá, lúc trước em có mắt không biết Thái Sơn, chị người lớn rộng lượng, đừng so đo với kẻ tầm thường như em.”
Lăng Vi không nói gì, nhìn Dịch Dịch nói chuyện với Sở Phong.
“Chú khờ khạo, vẻ mặt của chú bây giờ giống như vừa bị thất tình vậy, chú đừng buồn như thế, trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, đợi cháu lớn lên, những người mà cháu không thích sẽ giới thiệu cho chú.”
Gì hả? Mộ Bạch trừng lớn hai mắt, thấy Sở Phong cũng bị lời nói của Lăng Dịch Sâm làm cho kinh hãi đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra, anh ta cười ha ha nói: “Dịch Dịch, chú khờ khạo của cháu không đợi được lâu như vậy đâu, nếu không có những chức năng sẽ không dùng được nữa.”
Viêm Bá Nghị nháy mắt với Mộ Bạch, không thấy Lăng Vi đang ở đây sao, còn dám nói lung tung, sau này có muốn học chế thuốc thế nào nữa không hả.
Mộ Bạch lập tức ngầm hiểu, hắng hắng giọng bắt đầu khen Lăng Dịch Sâm, nói: “Cậu chủ nhỏ, thông minh thật nha, còn nhỏ như thế đã hiểu được nhiều chuyện như vậy rồi, khâm phục.” Câu này Lăng Vi nghe vào cảm thấy cả người đều không thoải mái, nhưng Lăng Dịch Sâm người ta thích nha.
Cậu đi hai bước đến trước mặt Mộ Bạch, kéo kéo góc áo của anh ta, tò mò hỏi: “Chú ơi, chức năng gì dùng không được vậy? Con có thể cho chú khờ khạo mượn.”
Sở Phong cảm thấy cả người đều không ổn, chỗ nào đó của anh ta cứ thế mà bị người ta bàn tán giữa ban ngày ban mặt à? Ở đây còn có phụ nữ nữa chứ, oh my god.
Mộ Bạch thật đúng là tự chui đầu vào rọ, thấy Lăng Dịch Sâm vẫn đang hỏi, anh ta lùi về sau hai bước, nói muốn biểu diễn tiết mục cho cậu nhóc xem. Trong lòng thì cười khổ, còn không phải vì để cho Lăng Vi đừng phản cảm với anh ta như thế nữa sao, nếu không sau này làm sao có thể thấy được bản lãnh của Quái Y chứ.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lăng Dịch Sâm im lặng, nhìn ra ngoài cửa. Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi đi về phía sô pha ở góc tường, đợi hỏi xong tình hình ở bên thành phố C, thì anh có thể cùng Lăng Vi đi về căn hộ của cô rồi.
Mộ Bạch nói một tiếng vào đi, một thuộc hạ canh cửa bên ngoài đẩy cửa vào, giao một lá thư do một y tá vừa đưa đến cho Mộ Bạch.
“Người đưa thư đâu?” Mộ Bạch vừa mở thư ra vừa nói. Sau khi thấy nội dung bên trong, thì tức đến muốn chửi người.
Thuộc hạ kia cúi đầu nói đã đi rồi.
Mộ Bạch thấy ánh mắt khó hiểu của Lão Đại, biết là không giấu được, liền đi đến bên cạnh anh, đưa thư cho Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị mở ra đọc một lần, mặt không cảm xúc đưa cho Lăng Vi. Lăng Vi cầm lấy đọc, liền nghĩ ra là ai viết, lập tức nói: “Bây giờ độc của Sở Phong đã giải hết rồi, không cần những thứ khác nữa, không cần nghe lời bọn chúng.”
Tuy không viết tên, nhưng Lăng Vi biết, đây là do người đã làm Sở Phong bị thương viết, về phần là ai, thì vừa bắt đầu cô nghĩ rằng là do bang phái nhỏ đối phó, bây giờ cô có thể tin tưởng, người của bang Đầu Ưng to gan như thế, lại dám móc nối với bang phái nhỏ ở thành phố C, cắm cả người của mình vào.
Thấy chân mày của Lăng Vi chau lại, Viêm Bá Nghị lo nghĩ nói: “Vi Vi biết là ai ư?” Loại thuốc này không dễ tìm ở thành phố Liêu.
Lăng Vi gật đầu nói: “Em đoán anh cũng nghĩ ra là ai rồi, kẻ địch lớn nhất của Xích Viêm là ai? Bang Đầu Ưng, bọn chúng kiêng kỵ Xích Viêm, nhưng lại không giữ được lòng tham của mình, vẫn muốn làm lung lay địa vị của Xích Viêm ở thành phố C, nên……” Lăng Vi không nói gì nữa, cô cũng không phải là người trong cuộc, không có tư cách nói những chuyện này.
Viêm Bá Nghị nhìn Sở Phong và Mộ Bạch, dường như cũng để ý lắm những gì trên giấy nói. Điệu bộ như là rất tin tưởng y thuật của Vi Vi.
Ngước mắt lên nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Viêm Bá Nghị gọi Lăng Vi, bế Lăng Dịch Sâm lên rời khỏi tổng bệnh viện Xích Viêm, người trong nội bộ bang Đầu Ưng không đoàn kết đã không phải là bí mật gì nữa, Viêm Bá Nghị nghĩ, có lẽ chuyện này cũng không phải là kế hoạch của Ưng Lão Đại, đối địch bao nhiêu năm, anh hiểu rất rõ, phong cách làm việc của Ưng Lão Đại không phải như thế này.
Lăng Vi nhân lúc này đã lau mặt xong, cô đứng ở đầu bên kia cạnh giường Viêm Bá Nghị, giở chiếc khăn nhỏ ra, rút từng cây kim châm ra.
Viêm Bá Nghị nhìn động tác trôi chảy của cô, trong lòng khen ngợi không thôi.
Lăng Dịch Sâm xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, bò xuống giường, tự mang giày vào rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc nức nở: “Con là một đứa bé không ai thương, daddy có mami rồi thì không cần con nữa, mami có daddy rồi cũng không cần con nữa, hai người còn có thể sinh, con thì bị vứt bỏ. Mọi người mau đến xem này.”
Sau khi cất kim châm vào hộp, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy cạn lời, ngay cả Viêm Bá Nghị cũng bắt đầu tin rằng, sau này con trai muốn đi làm diễn viên rồi, kỹ thuật diễn này, thật là không chê vào đâu được.
“Hôm nay còn muốn đến công ty hả?” Viêm Bá Nghị mặc quần áo xong, thấy Lăng Vi đã cầm túi xách muốn ra ngoài.
Lăng Vi gật đầu: “Gần đây công ty có hạng mục cạnh tranh đấu thầu, em về căn hộ điêu khắc thành phẩm trước. Tối mai anh và Dịch Dịch về bên căn hộ nhé.”
Viêm Bá Nghị nghe Vi Vi mời mình buổi tối đến căn hộ, nụ cười trên mặt rạng rỡ lên: “Hôm nay anh không có việc gì, có thể ở bên cạnh em, hay là anh dắt Dịch Dịch cùng đến căn hộ của em?”
Lăng Vi do dự, thấy ánh mắt mong đợi trên mặt Viêm Bá Nghị. Gật đầu. Ở căn hộ có công cụ cô cần dùng. Hơn nữa có vẻ tự nhiên hơn, cô vẫn luôn cảm thấy ở trong bang Xích Viêm không được tự nhiên lắm, có thể là còn thiếu chút gì đó.
Thiếu đi thứ đó, bây giờ cũng không thích hợp với mình. (Thiếu thứ gì ư? Một tờ giấy chứng nhận chứ gì, danh chính ngôn thuận nha.)
Giống như được ban ơn gì lớn lao lắm vậy, Viêm Bá Nghị hưng phấn bế Lăng Vi lên, cười nói: “Thật hả? Vậy thì tốt quá, vậy chúng ta qua bệnh viên thăm Sở Phong trước nhé.”
Khoảnh khắc Lăng Vi cảm thấy chân rời khỏi mặt đất, trong lòng cô tràn ngập niềm vui. Có lẽ, trong lòng cũng muốn gần gũi với Viêm Bá Nghị hơn.
Thấy Lăng Vi gật đầu, lại cảm thấy Vi Vi không từ chối vòng tay của mình, Viêm Bá Nghị bế Lăng Vi quay mấy vòng.
“Làm gì thế? Không cho bắt nạt mami.” Giọng nói của Lăng Dịch Sâm lại văng lên, Lăng Vi giãy giụa khỏi vòng tay của Viêm Bá Nghị, dựa vào cạnh cửa.
Viêm Bá Nghị dở khóc dở cười nhìn Lăng Dịch Sâm, trong lòng nghĩ, con trai, rốt cuộc con muốn làm gì, thấy daddy với mami càng ngày càng tốt thì không nhìn nổi à?
Bàn tay nhỏ mập mạp của Lăng Dịch Sâm để ở sau lưng, đi đến trước mặt Viêm Bá Nghị, có chút không vui chu miệng lên, nói: “Daddy, ba thật sự cần vợ không cần con nữa, bây giờ con đi kiện ba, đau lòng quá, trái tim của con đã vỡ nát giống như mã vạch 2D rồi.”
Trên mặt Lăng Vi đổ đầy mồ hôi lạnh, xách cổ áo của Lăng Dịch Sâm lên rồi đi: “Đến đây, đến đây, mami dạy cho con một chút thế nào là tôn trọng người khác, thế nào gọi là nên nói thì nói, không nên nói thì không nói. Con trai, dạo này có phải con đã ăn nhầm thứ gì không, không bình thường đến mức nghiêm trọng như thế, nếu như mẹ nuôi con về mà con còn như vậy, thì mẹ sẽ đưa con về Mỹ, đi học nhà trẻ đi.”
Lăng Dịch Sâm vừa nghe thấy thông điệp cuối cùng của mami, lập tức im miệng lại, trở về trạng thái cục cưng ngoan ngoãn, cười hì hì nhìn mami, nói: “Mami, trễ lắm rồi, con đã ăn sáng rồi đó, bây giờ có phải nên ăn trưa rồi không ạ.”
Lại nữa rồi, Viêm Bá Nghị vờ như không nghe thấy con trai nói gì, về phòng sách lấy hai cuốn sách ra, vươn tay, khom người kẹp Lăng Dịch Sâm lên, đi ra ngoài. Anh bắt đầu cảm thông với những người ở bên cạnh nhìn Dịch Dịch trưởng thành rồi, lỗ tai gần như sắp mài thành kén luôn.
Viêm Bá Nghị kêu thuộc hạ lái xe, mình thì cùng Vi Vi và Dịch Dịch ngồi ở ghế sau, chạy về phía tổng bệnh viện Xích Viêm.
Mộ Bạch nghe nói Lão Đại muốn tới, đã đứng chờ bên ngoài cổng bệnh viện.
“Chị Lăng, chị đến rồi.” Thấy Lăng Vi đi bên cạnh Viêm Bá Nghị, Mộ Bạch chào hỏi trước, ngay cả Viêm Bá Nghị cũng không để ý, đây chính là đối xử đặc biệt của Quái Y đó.
Lăng Vi hất hất đầu không nói gì, nhưng Lăng Dịch Sâm được bế trong lòng thì không nhịn được, chỉ nghe cậu nói với vẻ hơi nghiêm túc: “Cái chú có vấn đề về giới tính này, daddy của cháu ở đây, sao chú có thể nhiệt tình với mami cháu như vậy được chứ? Nói đi, có phải đã có tâm tư gì không thể cho người khác biết không?”
Bỗng chốc Mộ Bạch muốn trào nước mắt, cậu chủ nhỏ ơi, mấy câu này không thể nói nha, anh ta oan uổng muốn chết, quay đầu lại nhìn Lão Đại, phát hiện Lão Đại không hề để ý, chỉ có thể im lặng đi theo sau lưng, cùng đi đến phòng bệnh của Sở Phong.
Sau khi vào phòng bệnh, phát hiện Sở Phong không hề nằm trên giường, Mộ Bạch hỏi một thuộc hạ canh giữ ngoài cửa, nói không thấy Sở Phong đi ra.
Suy nghĩ một chút, Viêm Bá Nghị đi đến bên cửa sổ mở ra một nửa, kéo rèm cửa ra, phát hiện Sở Phong đang đứng trên ban công.
“Sở Phong.” Viêm Bá Nghị thấy cảm xúc của anh ta không ổn lắm, trong lòng cũng không biết thế nào, chỉ là, chân đã bị thương như vậy rồi, sao Sở Phong lại leo ra ngoài được?
Sở Phong vừa quay đầu lại thấy Lão Đại đang nhìn anh ta, lập tức xoay người lại muốn đi về. Mộ Bạch đi tới, leo ra cửa sổ, muốn đón anh ta.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên một tiếng súng.
Sở Phong vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên tầng thượng của tòa nhà đối diện có hai người mặc đồ trắng đang đứng, đang ghìm súng nhắm thẳng vào anh ta và Mộ Bạch.
“Cậu đừng qua đây, Mộ Bạch, ở đây nguy hiểm lắm.” Sở Phong vội ngăn cản, không muốn để Mộ Bạch đến đón anh ta, chân của anh ta đã tốt lên nhiều rồi, nếu không nhờ Lăng Vi, đoán chừng thật sự bị phế mất.
Tránh thoát loạt súng tấn công, Mộ Bạch kéo Sở Phong về phòng, sau khi tiếng súng biến mất, anh ta mới thở ra một hơi, hỏi: “Sao lại đi ra đó? Cậu không biết là không an toàn à? Cái mạng vừa nhặt về không quan trọng, thì không cần nữa à?”
Lần đầu tiên thấy Mộ Bạch nổi giận như thế, trong lòng Sở Phong đủ loại cảm xúc. Anh ta vừa nhận được tin tức của bạn gái cũ, ngày kia đám cưới rồi, chỉ là không báo cho anh ta đi dự thôi.
Ý là, hôm nào kết hôn thì tôi đã nói anh nghe rồi, nhưng hôn lễ thì anh không cần đến đâu.
Lão Đại, cô Lăng và cậu chủ nhỏ đều đến thăm anh ta, trong lòng Sở Phong hơi kích động, thấy Lăng Vi yên lặng đứng sau lưng Lão Đại, anh ta nằm lên giường, thở hổn hển nói: “Lão Đại, cô Lăng, cám ơn hai người đã cứu em.”
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu, Viêm Bá Nghị thì nói: “Vi Vi là chị cả trong bang, cô ấy cứu cậu cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Đối với từ chị cả này, Lăng Vi không dám nhận, chỉ là Viêm Bá Nghị chịu thừa nhận cô trước mặt thuộc hạ của anh, trong lòng cô cũng có chút cảm động.
“Hôm nay thấy thế nào rồi?” Lăng Vi nhìn vết thương của Sở Phong, lại lấy một lọ thuốc bột trong túi xách đưa cho Sở Phong, dặn dò: “Đừng uống thuốc khác lung tung, đổ thuốc này vào vết thương, mỗi ngày một lần.”
Mộ Bạch nhìn Sở Phong nhận lấy thuốc của Lăng Vi thấy mà thèm, trong lòng nghĩ đợi Lăng Vi và Lão Đại đi, thì anh ta có thể xem được rồi, cũng học hỏi Quái Y phối thuốc ra sao.
Lăng Vi nhìn ra suy nghĩ của Mộ Bạch, nói với Sở Phong: “Ngoài anh ra, không ai được đụng vào lọ thuốc này.”
Nét mặt của Mộ Bạch chợt sụp đổ, anh ta vô cùng đáng thương nhìn Lăng Vi: “Cô Lăng, thật ngại quá, lúc trước em có mắt không biết Thái Sơn, chị người lớn rộng lượng, đừng so đo với kẻ tầm thường như em.”
Lăng Vi không nói gì, nhìn Dịch Dịch nói chuyện với Sở Phong.
“Chú khờ khạo, vẻ mặt của chú bây giờ giống như vừa bị thất tình vậy, chú đừng buồn như thế, trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, đợi cháu lớn lên, những người mà cháu không thích sẽ giới thiệu cho chú.”
Gì hả? Mộ Bạch trừng lớn hai mắt, thấy Sở Phong cũng bị lời nói của Lăng Dịch Sâm làm cho kinh hãi đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra, anh ta cười ha ha nói: “Dịch Dịch, chú khờ khạo của cháu không đợi được lâu như vậy đâu, nếu không có những chức năng sẽ không dùng được nữa.”
Viêm Bá Nghị nháy mắt với Mộ Bạch, không thấy Lăng Vi đang ở đây sao, còn dám nói lung tung, sau này có muốn học chế thuốc thế nào nữa không hả.
Mộ Bạch lập tức ngầm hiểu, hắng hắng giọng bắt đầu khen Lăng Dịch Sâm, nói: “Cậu chủ nhỏ, thông minh thật nha, còn nhỏ như thế đã hiểu được nhiều chuyện như vậy rồi, khâm phục.” Câu này Lăng Vi nghe vào cảm thấy cả người đều không thoải mái, nhưng Lăng Dịch Sâm người ta thích nha.
Cậu đi hai bước đến trước mặt Mộ Bạch, kéo kéo góc áo của anh ta, tò mò hỏi: “Chú ơi, chức năng gì dùng không được vậy? Con có thể cho chú khờ khạo mượn.”
Sở Phong cảm thấy cả người đều không ổn, chỗ nào đó của anh ta cứ thế mà bị người ta bàn tán giữa ban ngày ban mặt à? Ở đây còn có phụ nữ nữa chứ, oh my god.
Mộ Bạch thật đúng là tự chui đầu vào rọ, thấy Lăng Dịch Sâm vẫn đang hỏi, anh ta lùi về sau hai bước, nói muốn biểu diễn tiết mục cho cậu nhóc xem. Trong lòng thì cười khổ, còn không phải vì để cho Lăng Vi đừng phản cảm với anh ta như thế nữa sao, nếu không sau này làm sao có thể thấy được bản lãnh của Quái Y chứ.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lăng Dịch Sâm im lặng, nhìn ra ngoài cửa. Viêm Bá Nghị kéo Lăng Vi đi về phía sô pha ở góc tường, đợi hỏi xong tình hình ở bên thành phố C, thì anh có thể cùng Lăng Vi đi về căn hộ của cô rồi.
Mộ Bạch nói một tiếng vào đi, một thuộc hạ canh cửa bên ngoài đẩy cửa vào, giao một lá thư do một y tá vừa đưa đến cho Mộ Bạch.
“Người đưa thư đâu?” Mộ Bạch vừa mở thư ra vừa nói. Sau khi thấy nội dung bên trong, thì tức đến muốn chửi người.
Thuộc hạ kia cúi đầu nói đã đi rồi.
Mộ Bạch thấy ánh mắt khó hiểu của Lão Đại, biết là không giấu được, liền đi đến bên cạnh anh, đưa thư cho Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị mở ra đọc một lần, mặt không cảm xúc đưa cho Lăng Vi. Lăng Vi cầm lấy đọc, liền nghĩ ra là ai viết, lập tức nói: “Bây giờ độc của Sở Phong đã giải hết rồi, không cần những thứ khác nữa, không cần nghe lời bọn chúng.”
Tuy không viết tên, nhưng Lăng Vi biết, đây là do người đã làm Sở Phong bị thương viết, về phần là ai, thì vừa bắt đầu cô nghĩ rằng là do bang phái nhỏ đối phó, bây giờ cô có thể tin tưởng, người của bang Đầu Ưng to gan như thế, lại dám móc nối với bang phái nhỏ ở thành phố C, cắm cả người của mình vào.
Thấy chân mày của Lăng Vi chau lại, Viêm Bá Nghị lo nghĩ nói: “Vi Vi biết là ai ư?” Loại thuốc này không dễ tìm ở thành phố Liêu.
Lăng Vi gật đầu nói: “Em đoán anh cũng nghĩ ra là ai rồi, kẻ địch lớn nhất của Xích Viêm là ai? Bang Đầu Ưng, bọn chúng kiêng kỵ Xích Viêm, nhưng lại không giữ được lòng tham của mình, vẫn muốn làm lung lay địa vị của Xích Viêm ở thành phố C, nên……” Lăng Vi không nói gì nữa, cô cũng không phải là người trong cuộc, không có tư cách nói những chuyện này.
Viêm Bá Nghị nhìn Sở Phong và Mộ Bạch, dường như cũng để ý lắm những gì trên giấy nói. Điệu bộ như là rất tin tưởng y thuật của Vi Vi.
Ngước mắt lên nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Viêm Bá Nghị gọi Lăng Vi, bế Lăng Dịch Sâm lên rời khỏi tổng bệnh viện Xích Viêm, người trong nội bộ bang Đầu Ưng không đoàn kết đã không phải là bí mật gì nữa, Viêm Bá Nghị nghĩ, có lẽ chuyện này cũng không phải là kế hoạch của Ưng Lão Đại, đối địch bao nhiêu năm, anh hiểu rất rõ, phong cách làm việc của Ưng Lão Đại không phải như thế này.