“Huỳnh Tuyết, không việc gì, Tiểu Thi vẫn còn là đứa trẻ, ngươi đừng làm hắn sợ.”
Nghe Tô đại ca nói như vậy, Huỳnh Tuyết không có truy cứu thêm nữa, nàng chuyển đề tài.
“Tô đại ca, công tử nói ngươi sắp thành thân rồi, mấy ngày này không cần phải tới tú phường bên kia đâu, cứ ở nhà vui vẻ hài lòng mà làm tân lang của ngươi đi.”
Hai chữ tân lang khiến ngực ta đau như bị xé rách, ta ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt Tô đại ca quét tới, hắn chậm rãi nói: “Vui vẻ hài lòng sao…”
“Những hỉ thiệp này ngươi nên đọc qua một lần, xem có bỏ sót khách mời nào không, nếu như không có, ta sẽ sai người đưa thiệp đi.”
Tô đại ca không có cầm lấy hỉ thiệp thếp vàng Huỳnh Tuyết đưa tới, hắn bình thản nói: “Không cần mời khách, chỉ có người nhà tham gia là được rồi, thành thân vốn là việc của hai người, không cần phải phô trương quá mức.”
“Việc này sao có thể? Công tử nói hôn sự của người Trích Tinh lâu chúng ta, nhất định phải làm cho nở mặt nở mày mới được…”
“Làm theo lời ta đi, ta thành thân không phải bởi vì mặt mày gì cả, chỉ là nhớ tới tâm nguyện của Tiểu Lục thôi!”
“Tiểu Lục!”
Quá kinh ngạc vì lời nói của Tô đại ca, ta không kịp suy nghĩ đã kêu lên tên của chính mình.
Huỳnh Tuyết hung hăng trừng ta một cái, nếu không phải vì ngại Tô đại ca ở đây, có lẽ nàng đã sớm mắng ta một trận ra trò rồi.
Có phải lỗi của ta đâu chứ? Tự nhiên nghe chuyện thành thân lại dính tới tên của mình, ta làm sao không kinh ngạc cho được.
Thì ra Tô đại ca vẫn luôn nhớ kỹ ta, hắn không có quên ta.
Trong lúc nhất thời cũng không biết là vui mừng hay là thương tâm, ta cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
May mà Tô đại ca không hề trách ta vô lễ, hắn nói với Huỳnh Tuyết: “Ta không sao, các ngươi không cần phải lo lắng cho ta, chỉ cần nhớ kỹ lúc động phòng phải chuẩn bị các loại bánh hỉ điểm tâm, còn có rượu trái cây, nhất là những loại bình thường Tiểu Lục thích.”
“Đã biết, ta sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Đầu ta lúc này đã hỗn loạn như cháo đặc, ngay cả Huỳnh Tuyết rời khỏi lúc nào cũng không biết.
Rốt cuộc Tô đại ca muốn thành thân với ai? Vì sao phải chuẩn bị đồ ăn mà ta thích? Vì sao hắn phải gấp rút thành thân, trong khi trong nhà một chút bầu không khí vui mừng cũng không có?
Vốn cứ tưởng rằng tân nương là Tô Nhạn Nhi, nhưng xem tình hình hiện tại lại không giống…
Tô đại ca nhìn thoáng qua tờ giấy bị vấy bẩn kia.
“Thật đáng tiếc, một tờ giấy tuyết hoa tốt như vậy, Tiểu Thi, lần sau ta sẽ dạy ngươi làm sao mài mực.”
“Vâng.”
Nếu như có thể, ta tình nguyện mài mực cho ngươi cả đời, miễn là trời cao cho ta cơ hội…
“Sau bữa trưa ta muốn đến tú phường nhìn một chút, ngươi đi cùng với ta.”
“Vâng.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta thấy tâm trạng của Tô đại ca tốt hơn hồi nãy rất nhiều, hắn đứng lên, nói với ta: “Nhắc đến cơm trưa, lại thấy có hơi đói bụng, ngươi cũng chưa ăn cơm phải không? Chúng ta ra ngoài ăn đi, gần tú phường có mấy quán cơm rất được, ngươi muốn ăn gì?”
“Ừm, ta thích ăn hải sản.”
Ta nhớ tới trước đây thường cùng chủ nhân đi Tuý Tiên lâu, thố ngư[1]và tuý giải[2] Tây hồ đều là món ngon trứ danh, có điều lúc đó ta chỉ là một con rắn, răng lại bị rút mất, mỗi lần chỉ có thể ăn một chút cho có lộc mà thôi.
Lời vừa ra khỏi miệng, ta có hơi hối hận, thân phận hiện tại của ta chỉ là tiểu tư, nói chuyện với chủ tử như vậy rất không hợp quy củ, hơn nữa vừa nghe tới đồ ăn ngon ta liền hưng phấn, ngay cả nô tài cũng quên xưng hô rồi.
Tô đại ca giống như không để ý, hắn cười nói: “Vậy chúng ta đến Tuý Tiên lâu đi.”
“Tô… công tử, ngươi cười rồi.”
Bị lời của ta khiến cho sửng sốt chốc lát, Tô đại ca ngạc nhiên hỏi lại: “Ta không thể cười hay sao?”
“Không phải không phải, ngươi vừa rồi vẫn luôn nghiêm nghị, ta nghĩ hẳn là tâm trạng của ngươi không vui…”
“Tâm trạng ta không vui, nhưng mà ngày thì vẫn phải trải qua, cơm cũng vẫn phải ăn không bỏ được.”
Gương mặt anh tuấn của Tô đại ca hiện lên vẻ cô đơn, hắn nhỏ giọng than thở: “Sinh mệnh vô cùng vô tận, có đáng để vui mừng không?”
Nguy rồi, ta lại gợi lại chuyện thương tâm của Tô đại ca rồi.
Tiểu Lục, ngươi chỉ có ba ngày duyên phận với Tô đại ca, vậy phải vui vẻ mà cùng hắn trải qua, chứ không phải khiến hắn đau lòng thêm, biết không?
Ta âm thầm tự cảnh cáo mình.
Vào giờ ngọ, khách nhân đến Tuý Tiên lâu đông vô cùng, Tô đại ca mang ta vào nhã gian, hắn chọn vài món ngon nổi danh, bao gồm cả tuý giải và thố ngư Tây hồ mà ta thích.
“Tiểu Thi, ngươi cũng ngồi đi, ở đây không có người ngoài, không cần câu nệ.”
“Tạ ơn công tử.”
Ta nghe lời Tô đại ca ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu thưởng thức món ngon mà ta mơ tưởng đã lâu.
“Tửu lâu này làm chính là món ăn khẩu vị vùng Giang Nam, Tiểu Phi và ta đều là người Giang Nam, cho nên bình thường hay đến ăn ở đây, Tiểu Thi, ngươi là người vùng nào?”
“A… GiangNam.”
Dù sao cũng không thể nói là người Miêu Cương được, ta thuận miệng trả lời qua quýt cho xong.
“Thì ra là đồng hương, ngươi còn nhỏ tuổi đã xa xứ đến kinh thành, nhất định là rất khổ cực, ngươi là người vùng nào của GiangNam?”
“Tô… Châu.”
Nói tới GiangNam, ta chỉ biết hai châu là Tô Châu và Hàng Châu, hỏi thêm nữa nhất định sẽ giấu đầu hở đuôi, món ăn rõ ràng là không cay, nhưng trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi hột.
“Tô Châu sao, ta cũng là người Tô Châu, ở cửa thành Tô Châu có một cây hoè dương liễu đã trăm năm, to bằng ba bốn người ôm, lúc ta còn nhỏ vẫn thường chơi đùa ở đó.
“A, vậy sao?…”
Lần trước theo Tô đại ca đi Tô Châu, phần lớn thời gian ta đều rúc trong lòng hắn ngủ, căn bản không nhớ được ở ngoài thành có cây đại thụ nào hay không, nhưng mà nếu Tô đại ca đã nói vậy thì chắc là vậy rồi.
May mắn sau đó Tô đại ca chuyển đề tài, cho nên bữa trưa cũng coi như là trải qua hữu kinh vô hiểm[3], sau khi thanh toán xong, Tô đại ca liền mang ta đến tú phường Linh Lung.
Mọi người ở tú phường nhìn thấy Tô đại ca đến đều là vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi, Liễu đại ca đang ở trong trướng phòng cười đùa với Tiểu Thanh nhìn thấy chúng ta vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Sắp sửa làm tân lang rồi, sao còn có thời gian rảnh rỗi đến đây? Chẳng lẽ giao cho chúng ta làm việc ngươi không yên tâm hay sao?”
Đối với sự quan tâm của Liễu đại ca, Tô đại ca chỉ cười cười.
“Bình thường làm việc quen rồi, bây giờ nhàn rỗi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu, ta thật là có số lao lực, Hâm Phong, ngươi và Tiểu Thanh quay về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ để cho ta.”
Liễu đại ca định nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Tiểu Thanh dùng khuỷu tay huých một cái, liền lập tức im bặt, Tiểu Thanh cười với Tô đại ca, nói: “Vậy cũng được, mọi việc ở đây giao lại cho Tô đại ca.”
Y lại chỉ mấy cuộn vải trên bàn nói với ta: “Tiểu Thi, giúp ta mang mấy cuộn vải ra xe.”
“Được.”
Ta ôm vải đi theo Tiểu Thanh bọn họ ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Tiểu Thanh liền hỏi: “Chủ tử nhà ngươi ngày hôm nay có ăn cơm không?”
“Có, chúng ta vừa mới từ Tuý Tiên lâu qua đây.”
Tiểu Thanh và Liễu đại ca nghe vậy liếc nhìn nhau, Liễu đại ca lại hỏi: “Hắn có gì khác thường không?”
“Không có, tất cả đều rất bình thường.”
Liễu đại ca nghe xong ta nói, lập tức lo lắng quay qua Tiểu Thanh: “Nguy rồi, tất cả bình thường có nghĩa là rất không bình thường.”
“Ngươi lo lắng Tô đại ca sẽ làm chuyện gì ngu ngốc sao? Yên tâm, Tô đại ca là đại phu, hắn luôn rất coi trọng sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không coi nhẹ bản thân mình đâu.”
“Chưa chắc, ngươi đừng tưởng hắn bình thường luôn luôn vui vẻ hớn hở, một khi thật sự xảy ra chuyện, khó nói được hắn sẽ làm ra chuyện gì, hắn sau khi trở về từ Vân Nam, trở nên rất quái dị, còn nói Tiểu Lục đã biến thành người, còn phải lòng hắn, thậm chí còn muốn cùng một bộ quần áo thành thân, càng nhìn hắn bình tĩnh, ta càng thấy lo lắng.”
“Ngươi lo lắng sao không khuyên hắn?”
“Hắn như vậy ta dám khuyên sao? Vẫn là mọi chuyện nghe theo hắn đi, nếu không hắn nhất thời nghĩ quẩn…”
Thì ra Tô đại ca là vì hoàn thành tâm nguyện của ta, cho nên mới cử hành nghi thức thành thân này.
Nghe Tô đại ca nói như vậy, Huỳnh Tuyết không có truy cứu thêm nữa, nàng chuyển đề tài.
“Tô đại ca, công tử nói ngươi sắp thành thân rồi, mấy ngày này không cần phải tới tú phường bên kia đâu, cứ ở nhà vui vẻ hài lòng mà làm tân lang của ngươi đi.”
Hai chữ tân lang khiến ngực ta đau như bị xé rách, ta ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt Tô đại ca quét tới, hắn chậm rãi nói: “Vui vẻ hài lòng sao…”
“Những hỉ thiệp này ngươi nên đọc qua một lần, xem có bỏ sót khách mời nào không, nếu như không có, ta sẽ sai người đưa thiệp đi.”
Tô đại ca không có cầm lấy hỉ thiệp thếp vàng Huỳnh Tuyết đưa tới, hắn bình thản nói: “Không cần mời khách, chỉ có người nhà tham gia là được rồi, thành thân vốn là việc của hai người, không cần phải phô trương quá mức.”
“Việc này sao có thể? Công tử nói hôn sự của người Trích Tinh lâu chúng ta, nhất định phải làm cho nở mặt nở mày mới được…”
“Làm theo lời ta đi, ta thành thân không phải bởi vì mặt mày gì cả, chỉ là nhớ tới tâm nguyện của Tiểu Lục thôi!”
“Tiểu Lục!”
Quá kinh ngạc vì lời nói của Tô đại ca, ta không kịp suy nghĩ đã kêu lên tên của chính mình.
Huỳnh Tuyết hung hăng trừng ta một cái, nếu không phải vì ngại Tô đại ca ở đây, có lẽ nàng đã sớm mắng ta một trận ra trò rồi.
Có phải lỗi của ta đâu chứ? Tự nhiên nghe chuyện thành thân lại dính tới tên của mình, ta làm sao không kinh ngạc cho được.
Thì ra Tô đại ca vẫn luôn nhớ kỹ ta, hắn không có quên ta.
Trong lúc nhất thời cũng không biết là vui mừng hay là thương tâm, ta cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
May mà Tô đại ca không hề trách ta vô lễ, hắn nói với Huỳnh Tuyết: “Ta không sao, các ngươi không cần phải lo lắng cho ta, chỉ cần nhớ kỹ lúc động phòng phải chuẩn bị các loại bánh hỉ điểm tâm, còn có rượu trái cây, nhất là những loại bình thường Tiểu Lục thích.”
“Đã biết, ta sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Đầu ta lúc này đã hỗn loạn như cháo đặc, ngay cả Huỳnh Tuyết rời khỏi lúc nào cũng không biết.
Rốt cuộc Tô đại ca muốn thành thân với ai? Vì sao phải chuẩn bị đồ ăn mà ta thích? Vì sao hắn phải gấp rút thành thân, trong khi trong nhà một chút bầu không khí vui mừng cũng không có?
Vốn cứ tưởng rằng tân nương là Tô Nhạn Nhi, nhưng xem tình hình hiện tại lại không giống…
Tô đại ca nhìn thoáng qua tờ giấy bị vấy bẩn kia.
“Thật đáng tiếc, một tờ giấy tuyết hoa tốt như vậy, Tiểu Thi, lần sau ta sẽ dạy ngươi làm sao mài mực.”
“Vâng.”
Nếu như có thể, ta tình nguyện mài mực cho ngươi cả đời, miễn là trời cao cho ta cơ hội…
“Sau bữa trưa ta muốn đến tú phường nhìn một chút, ngươi đi cùng với ta.”
“Vâng.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta thấy tâm trạng của Tô đại ca tốt hơn hồi nãy rất nhiều, hắn đứng lên, nói với ta: “Nhắc đến cơm trưa, lại thấy có hơi đói bụng, ngươi cũng chưa ăn cơm phải không? Chúng ta ra ngoài ăn đi, gần tú phường có mấy quán cơm rất được, ngươi muốn ăn gì?”
“Ừm, ta thích ăn hải sản.”
Ta nhớ tới trước đây thường cùng chủ nhân đi Tuý Tiên lâu, thố ngư[1]và tuý giải[2] Tây hồ đều là món ngon trứ danh, có điều lúc đó ta chỉ là một con rắn, răng lại bị rút mất, mỗi lần chỉ có thể ăn một chút cho có lộc mà thôi.
Lời vừa ra khỏi miệng, ta có hơi hối hận, thân phận hiện tại của ta chỉ là tiểu tư, nói chuyện với chủ tử như vậy rất không hợp quy củ, hơn nữa vừa nghe tới đồ ăn ngon ta liền hưng phấn, ngay cả nô tài cũng quên xưng hô rồi.
Tô đại ca giống như không để ý, hắn cười nói: “Vậy chúng ta đến Tuý Tiên lâu đi.”
“Tô… công tử, ngươi cười rồi.”
Bị lời của ta khiến cho sửng sốt chốc lát, Tô đại ca ngạc nhiên hỏi lại: “Ta không thể cười hay sao?”
“Không phải không phải, ngươi vừa rồi vẫn luôn nghiêm nghị, ta nghĩ hẳn là tâm trạng của ngươi không vui…”
“Tâm trạng ta không vui, nhưng mà ngày thì vẫn phải trải qua, cơm cũng vẫn phải ăn không bỏ được.”
Gương mặt anh tuấn của Tô đại ca hiện lên vẻ cô đơn, hắn nhỏ giọng than thở: “Sinh mệnh vô cùng vô tận, có đáng để vui mừng không?”
Nguy rồi, ta lại gợi lại chuyện thương tâm của Tô đại ca rồi.
Tiểu Lục, ngươi chỉ có ba ngày duyên phận với Tô đại ca, vậy phải vui vẻ mà cùng hắn trải qua, chứ không phải khiến hắn đau lòng thêm, biết không?
Ta âm thầm tự cảnh cáo mình.
Vào giờ ngọ, khách nhân đến Tuý Tiên lâu đông vô cùng, Tô đại ca mang ta vào nhã gian, hắn chọn vài món ngon nổi danh, bao gồm cả tuý giải và thố ngư Tây hồ mà ta thích.
“Tiểu Thi, ngươi cũng ngồi đi, ở đây không có người ngoài, không cần câu nệ.”
“Tạ ơn công tử.”
Ta nghe lời Tô đại ca ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu thưởng thức món ngon mà ta mơ tưởng đã lâu.
“Tửu lâu này làm chính là món ăn khẩu vị vùng Giang Nam, Tiểu Phi và ta đều là người Giang Nam, cho nên bình thường hay đến ăn ở đây, Tiểu Thi, ngươi là người vùng nào?”
“A… GiangNam.”
Dù sao cũng không thể nói là người Miêu Cương được, ta thuận miệng trả lời qua quýt cho xong.
“Thì ra là đồng hương, ngươi còn nhỏ tuổi đã xa xứ đến kinh thành, nhất định là rất khổ cực, ngươi là người vùng nào của GiangNam?”
“Tô… Châu.”
Nói tới GiangNam, ta chỉ biết hai châu là Tô Châu và Hàng Châu, hỏi thêm nữa nhất định sẽ giấu đầu hở đuôi, món ăn rõ ràng là không cay, nhưng trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi hột.
“Tô Châu sao, ta cũng là người Tô Châu, ở cửa thành Tô Châu có một cây hoè dương liễu đã trăm năm, to bằng ba bốn người ôm, lúc ta còn nhỏ vẫn thường chơi đùa ở đó.
“A, vậy sao?…”
Lần trước theo Tô đại ca đi Tô Châu, phần lớn thời gian ta đều rúc trong lòng hắn ngủ, căn bản không nhớ được ở ngoài thành có cây đại thụ nào hay không, nhưng mà nếu Tô đại ca đã nói vậy thì chắc là vậy rồi.
May mắn sau đó Tô đại ca chuyển đề tài, cho nên bữa trưa cũng coi như là trải qua hữu kinh vô hiểm[3], sau khi thanh toán xong, Tô đại ca liền mang ta đến tú phường Linh Lung.
Mọi người ở tú phường nhìn thấy Tô đại ca đến đều là vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi, Liễu đại ca đang ở trong trướng phòng cười đùa với Tiểu Thanh nhìn thấy chúng ta vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Sắp sửa làm tân lang rồi, sao còn có thời gian rảnh rỗi đến đây? Chẳng lẽ giao cho chúng ta làm việc ngươi không yên tâm hay sao?”
Đối với sự quan tâm của Liễu đại ca, Tô đại ca chỉ cười cười.
“Bình thường làm việc quen rồi, bây giờ nhàn rỗi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu, ta thật là có số lao lực, Hâm Phong, ngươi và Tiểu Thanh quay về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ để cho ta.”
Liễu đại ca định nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Tiểu Thanh dùng khuỷu tay huých một cái, liền lập tức im bặt, Tiểu Thanh cười với Tô đại ca, nói: “Vậy cũng được, mọi việc ở đây giao lại cho Tô đại ca.”
Y lại chỉ mấy cuộn vải trên bàn nói với ta: “Tiểu Thi, giúp ta mang mấy cuộn vải ra xe.”
“Được.”
Ta ôm vải đi theo Tiểu Thanh bọn họ ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Tiểu Thanh liền hỏi: “Chủ tử nhà ngươi ngày hôm nay có ăn cơm không?”
“Có, chúng ta vừa mới từ Tuý Tiên lâu qua đây.”
Tiểu Thanh và Liễu đại ca nghe vậy liếc nhìn nhau, Liễu đại ca lại hỏi: “Hắn có gì khác thường không?”
“Không có, tất cả đều rất bình thường.”
Liễu đại ca nghe xong ta nói, lập tức lo lắng quay qua Tiểu Thanh: “Nguy rồi, tất cả bình thường có nghĩa là rất không bình thường.”
“Ngươi lo lắng Tô đại ca sẽ làm chuyện gì ngu ngốc sao? Yên tâm, Tô đại ca là đại phu, hắn luôn rất coi trọng sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không coi nhẹ bản thân mình đâu.”
“Chưa chắc, ngươi đừng tưởng hắn bình thường luôn luôn vui vẻ hớn hở, một khi thật sự xảy ra chuyện, khó nói được hắn sẽ làm ra chuyện gì, hắn sau khi trở về từ Vân Nam, trở nên rất quái dị, còn nói Tiểu Lục đã biến thành người, còn phải lòng hắn, thậm chí còn muốn cùng một bộ quần áo thành thân, càng nhìn hắn bình tĩnh, ta càng thấy lo lắng.”
“Ngươi lo lắng sao không khuyên hắn?”
“Hắn như vậy ta dám khuyên sao? Vẫn là mọi chuyện nghe theo hắn đi, nếu không hắn nhất thời nghĩ quẩn…”
Thì ra Tô đại ca là vì hoàn thành tâm nguyện của ta, cho nên mới cử hành nghi thức thành thân này.