Edit: Yuuki Titan
“Chủ tử, khiến ngài chê cười,mọi người trong nhà nô tài đều rất nghèo .”
Đối mặt với mặt sông Tiểu Trúc Tử nhìn không thấy biểu tình của Đường Tự, chỉ nhìn thấy bờ vai hắn đang run run. Tiểu Trúc Tử đi vòng qua mới nhìn thấy chủ tử nhà y đang cười.
“Tiểu Trúc Tử, người nhà ngươi rất có ý tứ.”
Tiểu Trúc Tử hướng trong nhà nhìn nhìn, người trong nhà còn đang ăn cái gì đó trên bàn, không có chỗ nào đặc biệt a..
“Nhìn đến người nhà ngươi, ta liền thông suốt , nguyên lai ngươi cũng không phải là người xấu nhất, ca ca ngươi so với ngươi càng đen, cha ngươi so ngươi với còn gầy hơn, còn có tẩu tử ngươi…….”
Nói đến tẩu tử Tiểu Trúc, Đường Tự nhíu mày, ngược lại cũng không phải nữ nhân kia không tốt, mà cái hắn nhớ tới, nếu Tiểu Trúc Tử nằm ở vị trí thê thiếp hắn hoặc là bạn giường, như vậy hắn đối với Tiểu Trúc Tử chẳng phải cũng giống như nữ nhân kia đối với ca ca Tiểu Trúc Tử sao. Thật sự là hạ thấp thân phận của mình, hắn thế nhưng luân lạc so sánh một thôn phụ sơn dã vừa đen vừa tráng ngang ngửa với hắn. Nghĩ một chút thực sự là không thoải mái a.
“Tẩu tử ta rất tốt a, sự giỏi giang của nàng là nổi tiếng cả làng chày, bất quá nàng khi lớn lên hơn tráng một chút.”
“Một chút, thân người một thước năm, nặng một trăm tám, kia gọi là một chút sao, ca ca ngươi không bị ép thành cá khô đã may mắn lắm rồi .”
“Phốc.”
Ngay cả Tiểu Trúc Tử cũng vui vẻ.
“Tiểu Trúc Tử, không, về sau ta nên gọi ngươi là Tiểu Hà mới đúng đi, cha ngươi nói ngươi còn nhớ không đó.”
“Nhớ rõ, về sau nghe chủ tử mà làm việc thật tốt, báo đáp chủ tử ơn tri ngộ ( đã trọng dụng) , làm việc không thể kêu khổ, chủ tử nói cái gì đều phải nghe, người là của chủ tử, mệnh là của chủ tử, về sau nếu đã làm sai chuyện, bị chủ tử đuổi đi, trong nhà cũng sẽ không thu lưu ( chứa chấp) ta.”
“Lúc này mới nói, cha ngươi nói chuyện rất biết lễ, về sau nhớ kỹ nghe lời, lần này biết người nhà ngươi ngụ ở phụ cận, ngươi cũng sẽ không muốn đi nữa chứ ?”
“Nô tài là sợ chủ tử không thích ta, ngài xem ta mới nói liền tức giận, chủ tử không ghét bỏ nô tài, nô tài tự nhiên sẽ không nhắc lại đi a.”
“Ta chê ngươi, ngươi nói ngươi có đôi khi có phải hay không thực ngốc, đã làm sai chuyện đều không biết là sai thế nào, bị chủ tử mắng vài câu, ngươi so với ta tính khí còn lớn hơn lập tức nói muốn đi, trước không nói khế bán thân còn trong tay ta, ta cầm đưa ngươi, có thể không thu tiền chuộc thân của ngươi, nhưng ta lo lắng a, một hồi chủ tớ, ngươi ra khỏi cửa phủ của ta rồi sống như thế nào a?”
Tiểu Trúc Tử mới nhớ nhà hắn chủ tử như thế nào đột nhiên lại vòng vo, thanh âm đề cao đến quãng tám, phía sau liền bị người đẩy một phen.
Phụ thân y không biết đi tới lúc nào, đại khái là nghe được những lời nói của Đường Tự, bắt Tiểu Trúc Tử quỳ gối trước mặt Đường Tự.
“Đại nhân, người đại nhân đại lượng không cần để ý tới ngốc hài tử này nói cái gì, thỏa dân xin cam đoan về sau y sẽ không dám nữa, ngài giữ hắn lại bên người cả đời đi, một chủ tử như người có đốt đèn lồng cũng khó tìm a.”
“Lão bá, xin đứng lên, ta đã nói đối với ta không cần khách khí như thế, ta và Tiểu Hà đã ở cùng nhau đã lâu, tính tình y ta đều biết sẽ không trách y, cũng trách ta lúc trước tương đối nghiêm khắc, ta không cảm thấy y có chỗ nào không tốt, động tác chậm ta có thể đợi, không biết nói gì ta có thể chỉ dạy, sẽ không ngại y, có lời này của lão bá, ta càng yên tâm, bên ngoài gió lớn chúng ta trở về đi.”
Tiểu Trúc nhìn chăm chú Đường Tự đang đem phụ thân y đỡ trở về nhà tranh, y quỳ gối tại chỗ nửa ngày không đứng lên, lúc này mới minh bạch chủ tử vì cái gì đến đây, lần này đến chính người nhà cũng không đứng về y, nếu y bị chủ tử đuổi khi trở về nhà nói không chừng còn có thể bị chính phụ thân đánh gãy chân.
Đối mặt với bờ sông đen im lặng, Tiểu Trúc có loại cảm giác, vận mệnh chính mình cùng dòng sông này sẽ giống nhau không có cách nào dự đoán được.
“Chủ tử, khiến ngài chê cười,mọi người trong nhà nô tài đều rất nghèo .”
Đối mặt với mặt sông Tiểu Trúc Tử nhìn không thấy biểu tình của Đường Tự, chỉ nhìn thấy bờ vai hắn đang run run. Tiểu Trúc Tử đi vòng qua mới nhìn thấy chủ tử nhà y đang cười.
“Tiểu Trúc Tử, người nhà ngươi rất có ý tứ.”
Tiểu Trúc Tử hướng trong nhà nhìn nhìn, người trong nhà còn đang ăn cái gì đó trên bàn, không có chỗ nào đặc biệt a..
“Nhìn đến người nhà ngươi, ta liền thông suốt , nguyên lai ngươi cũng không phải là người xấu nhất, ca ca ngươi so với ngươi càng đen, cha ngươi so ngươi với còn gầy hơn, còn có tẩu tử ngươi…….”
Nói đến tẩu tử Tiểu Trúc, Đường Tự nhíu mày, ngược lại cũng không phải nữ nhân kia không tốt, mà cái hắn nhớ tới, nếu Tiểu Trúc Tử nằm ở vị trí thê thiếp hắn hoặc là bạn giường, như vậy hắn đối với Tiểu Trúc Tử chẳng phải cũng giống như nữ nhân kia đối với ca ca Tiểu Trúc Tử sao. Thật sự là hạ thấp thân phận của mình, hắn thế nhưng luân lạc so sánh một thôn phụ sơn dã vừa đen vừa tráng ngang ngửa với hắn. Nghĩ một chút thực sự là không thoải mái a.
“Tẩu tử ta rất tốt a, sự giỏi giang của nàng là nổi tiếng cả làng chày, bất quá nàng khi lớn lên hơn tráng một chút.”
“Một chút, thân người một thước năm, nặng một trăm tám, kia gọi là một chút sao, ca ca ngươi không bị ép thành cá khô đã may mắn lắm rồi .”
“Phốc.”
Ngay cả Tiểu Trúc Tử cũng vui vẻ.
“Tiểu Trúc Tử, không, về sau ta nên gọi ngươi là Tiểu Hà mới đúng đi, cha ngươi nói ngươi còn nhớ không đó.”
“Nhớ rõ, về sau nghe chủ tử mà làm việc thật tốt, báo đáp chủ tử ơn tri ngộ ( đã trọng dụng) , làm việc không thể kêu khổ, chủ tử nói cái gì đều phải nghe, người là của chủ tử, mệnh là của chủ tử, về sau nếu đã làm sai chuyện, bị chủ tử đuổi đi, trong nhà cũng sẽ không thu lưu ( chứa chấp) ta.”
“Lúc này mới nói, cha ngươi nói chuyện rất biết lễ, về sau nhớ kỹ nghe lời, lần này biết người nhà ngươi ngụ ở phụ cận, ngươi cũng sẽ không muốn đi nữa chứ ?”
“Nô tài là sợ chủ tử không thích ta, ngài xem ta mới nói liền tức giận, chủ tử không ghét bỏ nô tài, nô tài tự nhiên sẽ không nhắc lại đi a.”
“Ta chê ngươi, ngươi nói ngươi có đôi khi có phải hay không thực ngốc, đã làm sai chuyện đều không biết là sai thế nào, bị chủ tử mắng vài câu, ngươi so với ta tính khí còn lớn hơn lập tức nói muốn đi, trước không nói khế bán thân còn trong tay ta, ta cầm đưa ngươi, có thể không thu tiền chuộc thân của ngươi, nhưng ta lo lắng a, một hồi chủ tớ, ngươi ra khỏi cửa phủ của ta rồi sống như thế nào a?”
Tiểu Trúc Tử mới nhớ nhà hắn chủ tử như thế nào đột nhiên lại vòng vo, thanh âm đề cao đến quãng tám, phía sau liền bị người đẩy một phen.
Phụ thân y không biết đi tới lúc nào, đại khái là nghe được những lời nói của Đường Tự, bắt Tiểu Trúc Tử quỳ gối trước mặt Đường Tự.
“Đại nhân, người đại nhân đại lượng không cần để ý tới ngốc hài tử này nói cái gì, thỏa dân xin cam đoan về sau y sẽ không dám nữa, ngài giữ hắn lại bên người cả đời đi, một chủ tử như người có đốt đèn lồng cũng khó tìm a.”
“Lão bá, xin đứng lên, ta đã nói đối với ta không cần khách khí như thế, ta và Tiểu Hà đã ở cùng nhau đã lâu, tính tình y ta đều biết sẽ không trách y, cũng trách ta lúc trước tương đối nghiêm khắc, ta không cảm thấy y có chỗ nào không tốt, động tác chậm ta có thể đợi, không biết nói gì ta có thể chỉ dạy, sẽ không ngại y, có lời này của lão bá, ta càng yên tâm, bên ngoài gió lớn chúng ta trở về đi.”
Tiểu Trúc nhìn chăm chú Đường Tự đang đem phụ thân y đỡ trở về nhà tranh, y quỳ gối tại chỗ nửa ngày không đứng lên, lúc này mới minh bạch chủ tử vì cái gì đến đây, lần này đến chính người nhà cũng không đứng về y, nếu y bị chủ tử đuổi khi trở về nhà nói không chừng còn có thể bị chính phụ thân đánh gãy chân.
Đối mặt với bờ sông đen im lặng, Tiểu Trúc có loại cảm giác, vận mệnh chính mình cùng dòng sông này sẽ giống nhau không có cách nào dự đoán được.