Mạc Ảnh Quân trở về Thần vương phủ trời đã nhá nhem tối, chân hướng thư phòng đi tới.
Nhưng được vài bước hắn nghĩ gì đó liền quay lại đi về hướng Sương viên.
Mạc Ảnh Quân vào trong ra hiệu mấy nha đầu ra ngoài, bản thân thì từ từ lại gần Hứa Quân Dao vẫn chưa biết gì hết đang chăm chú coi sổ sách.
Sổ sách trong tay bị lấy đi, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hứa Quân Dao ban đầu có chút giật mình, sau đó nhận ra là hắn thì bình tĩnh lại nhỏ giọng gọi: “ Mạc Ảnh Quân.”
“ Ừ.” Mạc Ảnh Quân cúi đầu dựa trên vai nàng, đầy mệt mỏi ừ một tiếng.
Hứa Quân Dao nhạy cảm thấy tâm trạng hắn có gì đó không đúng lắm, liền nhanh chóng hỏi: “ Chàng sao vậy? Gặp chuyện không vui sao?”
Không vui? Trước giờ chưa có ai hỏi hắn vui hay buồn.
Mạc Ảnh Quân không trả lời vòng tay ôm nàng chặt hơn, mùi hương trên người nàng khiến hắn bình tâm lại.
Rồng có nghịch lân, Thái tử hôm nay đã chạm vào điều cấm kỵ vào năm của hắn.
Tiêu gia năm đó vì sao diệt vong, hắn nhất định phải biết được nhưng hắn không muốn thỏa hiệp với Thái tử.
Hứa Quân Dao xoay người muốn đối mặt với hắn nhưng thất bại.
“ Ảnh Quân, chuyện của Thái tử là chàng làm sao?” Hứa Quân Dao nắm vạt áo đùa nghịch trong tay, nàng vừa gặp chuyện ở Quốc Công phủ hôm sau Thái tử và nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu liền bị tố cáo.
Mạc Ảnh Quân gần đây lại bận rộn không thấy mặt, không thể không khiến Hứa Quân Dao nghi ngờ, hắn làm như thế để chút giận cho nàng.
“ Ừ.
Là ta làm, mẫu tử hắn không nên đụng tới nàng.”
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại giống như mang theo một loại năng lượng không có tên đánh úp vào trái tim nàng, không tự chủ mà đập loạn nhịp.
Nàng xoay người nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạc Ảnh Quân có thể thấy mình phản chiếu trong mắt nàng, chỉ một mình hắn.
Mạc Ảnh Quân nhịn không được hôn lên môi nàng, Hứa Quân Dao vẫn còn dư âm của câu nói lúc nãy của hắn theo phản ứng chân thực nhất của cơ thể mình, mạnh mẽ đáp lại hắn.
Từ những đụng chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước đến khi hơi thở hai bên hòa quyện vào nhau.
Mấy ngày nay vì việc của Thái tử, Mạc Ảnh Quân nào có thời gian rảnh rỗi.
Buổi tối về tới thì nàng đã ngủ, đánh thức nàng thì không nỡ vậy nên chỉ có thể ủy khuất chính mình, hôm nay vừa chạm tới rung động trong thân thể liền như nước lũ kéo tới không thể ngăn cản.
Nàng còn định nói gì đó, nhưng tất cả chỉ còn lại tiếng vải vóc bị xé rách, bờ môi nóng bỏng bị nuốt trọn, thân thể giao hòa cùng với tiếng th ở dốc trầm thấp.
Hắn dùng lực một tay bế người lên đi tới mép giường, chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.
Miên Miên từ phòng bếp trở về, phía sau còn có một vài thị nữ đem thức ăn tới.
Thấy Vũ Nương cùng hai thị nữ không ở trong phòng hầu hạ mà lại đứng như cọc gỗ ở bên ngoài, xa xa cách phòng chính, Miên Miên ngây ngô lại gần hỏi: “ Vũ tỷ tỷ, tới giờ dùng thiện rồi.”
“ Chờ đi!”
“ Sao lại….” Miên Miên còn định nói gì đó, thì bên trong phòng truyền ra những âm thanh mờ ám, Miên Miên khuôn mặt đỏ bừng trốn bên cạnh bắt chiếc Vũ Nương làm cọc gỗ.
……
Đến khi hai người dẹp loạn xong, Hứa Quân Dao cả người không còn sức lực như con cá mắc cạn nằm trong lòng Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân mới thử qua tư vị đối với loại chuyện này hứng trí bừng bừng, Hứa Quân Dao đương nhiên là nghiền ép tới tứ chi nhũn ra.
Nàng uể oải giọng khàn khàn nói: “ Thật không công bằng mà, ta mệt như thế này mà sao chàng không hề hấn gì vậy?”
Mạc Ảnh Quân cười cười, đối với vấn đề này hắn cũng chẳng thể lý giải nha.
Đợi lúc hai người rời giường thì cũng đã tối muộn, hắn cũng không tới thư phòng nữa, hai người ăn bữa tối rồi cùng nhau đi dạo tiêu thực.
Dư âm của trận chiến đấu vừa qua, hai chân Hứa Quân Dao không có sức mới đi một lát đã không muốn đi tiếp rồi.
Hắn nhận ra điều này, ôn nhu nhìn nàng nói: “ Chúng ta trở về nhé.”
Hứa Quân Dao cũng chẳng giả vờ nữa ngoan ngoãn cùng hắn về phòng, hai người đơn giản đắp chăn nằm trên giường ai cũng không nói gì cả.
Hứa Quân Dao nắm bàn tay hắn, đôi mắt từ từ khép lại, mơ màng dần đi vào giấc ngủ, vừa lúc đó Mạc Ảnh Quân đột nhiên nói: “ Hôm nay ta tới gặp Thái tử, hắn nói hắn biết bí mật mà ta luôn tìm kiếm mấy năm nay.
Muốn đưa ra làm giao dịch, để ta cứu hắn một mạng.”
Cơn buồn ngủ của Hứa Quân Dao bay sạch sẽ, nàng mở mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, lại thấy hắn chẳng hề nhìn mình mà nhìn chằm chằm lên đ ỉnh mà tối tăm, nàng mờ mịt hỏi hắn: “ Bí mật này đối với chàng rất quan trọng sao?” Đây là lý do khiến tâm trạng hắn không tốt sao?
“ Ừ, rất quan trọng.
Là uẩn khúc vải mẫu phi…..” Và hơn mạng người của Tiêu gia.
Hứa Quân Dao kinh ngạc ngây người, chuyện của Dung phi vậy hẳn là qua rất lâu rồi.
Không lẽ cái chết của Dung phi năm đó có uẩn khúc gì sao? Năm đó Mạc Ảnh Quân mới tuổi, Thái tử lúc đó tuổi lại biết được nhiều hơn hắn bao nhiêu.
Nếu biết nàng lại nghĩ Hoàng hậu nương nương không phải sẽ biết nhiều hơn sao?
“ Vậy chàng tính thế nào?” Hứa Quân Dao nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen hy vọng có thể xoa dịu tâm trạng hắn lúc này.
Nhận ra tâm tư nhỏ này của nàng, Mạc Ảnh Quân cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “ Ta không muốn thỏa hiệp với hắn nhưng…..” Lại không thể cứ để cơ hội vụt mất như vậy, chuyện năm đó nếu không biết được chân tướng hắn sẽ không thể an lòng.
“ Thật ra, nếu Thái tử biết chuyện này thì hẳn hoàng hậu nương nương cũng sẽ biết.
Hắn mờ mịt nói như vậy chưa chắc đã biết được bao nhiêu, so với hắn thì hoàng hậu có lẽ sẽ hữu dụng hơn.” Hứa Quân Dao vỗ nhẹ lên vai hắn, thử nói ra suy nghĩ của mình.
Mạc Ảnh Quân đương nhiên cũng nghĩ ra điểm này nhưng… “ Ta cũng không muốn để hoàng hậu tự tại, nàng ta đã ám hại nàng.” Giọng nói của hắn có chút ê ẩm, vào trong tai Hứa Quân Dao lại như lời ngọt ngào nhất thế gian vậy, nàng ngây ngốc thì ra người này là vì mình.
Trong lòng có chút vui thích, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng nói: “ Không sao, nàng ta gây tội một ngày nào đó sẽ chịu quả báo tương xứng.
Nhưng nếu trước lúc đó mà người xấu xa đó còn có tác dụng giúp chàng thì rất tốt không phải sao? Dù sao nàng ta quý nhất là ngôi vị hoàng hậu, nếu sau này nó chỉ là thùng rỗng kêu to thì nàng ta sẽ thoải mái chắc.”
Một ngày vị trí mà mình vất vả cả đời chỉ còn lại là cái vỏ rỗng không có gì cả, chỉ còn cái danh xưng đó đây không phải là sự trừng phạt dịu dàng nhất nhưng lại khiến người ta đau đớn nhất sao.
Hứa Quân Dao nàng không phải Bồ tát, người không phạm ta, ta không phạm người.
Mấy người này năm lần bảy lượt nhằm tới nàng, nếu như không làm gì đó họ thật sự sẽ cho rằng nàng là quả hồng mềm.
Huống chi nàng còn có hắn, vậy nàng còn sợ cái gì nữa.
Giọng nàng nhiễm một chút ý cười, ánh mắt nhìn hắn lại là tin tưởng tuyệt đối,khiến tâm trạng trùng trùng của hắn cũng vui vẻ trở lại.
Tâm trạng cũng trộn rộn lên, tay ôm người trong lòng nhẹ nhàng xa nắn vài cái, nhịn không được khẽ hôn cắn lên vành tai nàng, Hứa Quân Dao rùng mình run run gọi một tiếng: “ Mạc Ảnh Quân….”
“ Ừ, nàng nói rất đúng.
Ta sẽ nghe lời nàng.” Hắn lưu luyến tại cổ nàng hôn xuống, hơi thở nóng rực khiến toàn thân Hứa Quân Dao cũng bị ảnh hưởng nóng lên theo.
Xiêm y lại một lần nữa bị cởi ra, vương vãi trên nền đất, không lâu sau tiếng rn rỉ và th ở dốc tinh tế tràn ra từ trong màn, mấy nha đầu giữ cửa nghe tiếng động trong phòng mặt đỏ tim đập nhanh chóng lùi ra xa mấy bước.
Xem ra đêm nay còn dài lắm, Vương phi lại vất vả rồi..