Lục Thất liếc mắt nhìn quanh một lượt, bình thản nói:
- Sau này có ý kiến gì, có thể dâng tấu lên Tấn Vương quân phủ, bổn vương cần tiếp thu ý kiến rộng rãi. Nhưng dâng tấu sẽ không được quá nhiều công huân. Hôm nay bổn vương đã dùng Phùng Đô Úy, là vì việc cấp bách của Phúc Châu.
Các quan tướng lần lượt gật đầu, Lục Thất cũng gật đầu, quay lại hỏi:
- Sứ thần đi Sở quốc đã về chưa?
- Vẫn chưa, cũng không có tùy thuộc trở về đưa tín.
Tân Cầm Nhi đáp.
Lục Thất ánh mắt sắc lạnh nói:
- Xem ra Sở quốc không muốn cầu hòa rồi. Bổn vương nghe nói, Sở quốc có thể sẽ liên kết với Việt quốc.
Các tướng nghe xong, rất nhiều người nhìn nhau kinh ngạc, Lục Thất cười nhạt nói:
- Các vị trở về là phải tăng cường huấn luyện quân.
- Chủ thượng yên tâm, bây giờ không thiếu ăn thiếu uống, chúng tôi sẽ nhanh chóng bài bố ra đại quân thiện chiến.
Yến Khôi Sơn liền bước lên trước đáp.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Yến tướng quân nói đúng, một trong những ưu thế của chúng ta chính là không thiếu ăn thiếu uống. Mười vạn quân Sở tại Phủ Châu và Cát Châu lại rất thiếu ăn thiếu uống, cho nên quân Sở chắc chắn sẽ tới tìm đồ ăn của chúng ta.
- Chủ thượng yên tâm, quân lực hiện giờ cơ bản là tiến công có lẽ không đủ, nhưng phòng ngự thì lại đủ. Chúng ta đã huấn luyện gấp trường thường binh là chính.
Trương Kích đáp. Bây giờ y và Yến Khôi Sơn là đại soái chư quân, có liên quan nhất tới lợi ích của Lục Thất.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Các vị, Tấn quốc bây giờ không thích hợp trở mặt với Đường quốc, cho nên các vị sau khi trở về không được nói Lục Thiên Phong là Tấn Vương. Đây là quân lệnh. Kẻ nào vi phạm chém đầu. Hôm nay như vậy thôi, ba vị quân soái ở lại, lui điện.
Các tướng hành quân lễ chào, sau đó lần lượt đi ra, chỉ còn lại Yến Khôi Sơn, Trương Kích và Ngưu Hoa Hiên, còn có Tân Cầm Nhi.
Lục Thất mời ba vị quân soái ngồi gần đó, nhìn Yến Khôi Sơn và Trương Kích, cười hỏi:
- Các ngươi đã làm thống soái của ba vạn đại quân rồi, cảm giác tốt chứ?
Yến Khôi Sơn liền cười nói:
- Đương nhiên là tốt rồi, từ doanh tướng đi lên tới Tiết độ sứ, quả thực là nằm mơ. Nhưng cũng có chỗ không tốt, việc vặt quá nhiều, thiếu cái gì cũng đều tới tìm thần lấy. Việc nhỏ cũng hỏi thần có được không? Lúc ban đầu, thần cảm thấy trong lòng hoang mang, bây giờ thì khá hơn nhiều rồi. Tướng sỹ tới từ Hưng Hóa quân rất nể thần.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu, Trương Kích cũng nói:
- Chủ thượng, sự dung hợp của đại quân hiện giờ đã thích ứng rồi, kém chút chính là huấn luyện quân võ và tôi luyện chiến sự. Mười vạn quân ở đây quá nhiều quân ô hợp, hơn phần không có võ nghệ, nhưng sau khi huấn luyện quân trận đơn giản đã có chiến lực nhất định rồi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Sắp tới, sẽ có một cuộc đại chiến, ta muốn chỉ huy quân tấn công quân Việt ở Vụ Châu, có thể điều một nửa quân lực ở đây đi tham chiến. Trương Kích, ta muốn để ngươi ở lại trấn thủ Kiến Châu, ngươi có thể dùng năm vạn quân hiện tại trấn thủ được không?
Trương Kích kinh ngạc nhìn Lục Thất, bất ngờ nói:
- Chủ thượng muốn điều quân lực ở đây đi tấn công Việt quốc?
Lục Thất gật đầu, Trương Kích lắc đầu nói:
- Chủ thượng, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, lúc này không nên tấn công Vụ Châu. Mười vạn quân Việt Vụ Châu là quân tinh nhuệ thiện chiến, mà quân ở đây, chiến lực rất yếu, dù là hợp với tám vạn quân của Xử Châu, cũng rất khó đánh bại quân Việt Vụ Châu được.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta cũng biết không nên xuất kích, quân lực cần phải huấn luyện. Song, tình thế lại không cho phép chúng ta huấn luyện quân mạnh. Sở quốc và Việt quốc nếu liên minh lại, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động của hai chiến tuyến. Điều lo sợ nhất là Chu quốc. Chu quốc hiện không kịp tập kết đại quân chi viện Việt quốc, một khi Chu quốc xuất quân chi viện Việt quốc, vậy thì chúng ta tất bại rồi.
Trương Kích vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, nói:
- Tình hình Chủ thượng nói quả thực không nên kéo dài không chiến.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hiện giờ ta bố trí một chiến lược. Ta sẽ điều ba vạn quân từ Thường Châu tới Hấp Huyện, Ninh Quốc quân có hai vạn cũng sẽ hợp quân tham chiến, năm vạn quân sẽ đột kích vào Việt quốc, men theo Tân An Giang đột kích thẳng tới Vụ Châu, còn tám vạn quân Xử Châu cũng sẽ đột kích Vụ Châu.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích hầu như đồng thời à lên một tiếng, Yến Khôi Sơn liền nói:
- Còn có năm vạn quân có thể tiến công phía sau Vụ Châu.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chiến lược này của ta chủ yếu là để đánh cho quân lực mạnh nhất của Việt quốc tàn phế, không hy vọng có thể tiếp tục tiến quân Hàng Châu. Bởi vì chiến tuyến một khi quá dài, sẽ tạo cơ hội động đao cho Sở quốc, chỉ cần đánh quân Việt Vụ Châu tàn phế, chúng ta có thể ổn định được lòng quân, mới có thể khiến cho trên dưới Tấn quốc tự tin phát triển lâu dài.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu, Lục Thất lại nhìn sang Ngư Hoa Hiên nói:
- Tướng quân Nam vốn là Tư mã hành quân Trung Ngô quân, là thống soái quân Lang Phong quân lực mạnh nhất Trung Ngô quân. Nhưng do vì Tín Vương Thế Tử cố ý xuất quân, dẫn tới Trung Ngô quân Thường Châu bị đại bại. Ngưu Tướng quân là vị soái tài thiện chiến, cũng thông thuộc địa lý và chiến lực Việt quốc, cho nên y cũng là đại soái Hổ Bí quân phủ chủ trì chiến sự lần này.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu, Lục Thất nhìn Yến Khôi Sơn nói:
- Yến Tướng quân, ngươi dẫn theo quân bản bộ quy thuộc tiết chế Ngưu tướng quân.
- Vâng!
Yến Khôi Sơn đứng dậy cung kính, lại quay sang Ngư Hoa Hiên hành quân lễ nói:
- Quân soái Tấn An Yến Khôi Sơn bái kiến đại soái Hổ Bí.
- Yến Tướng quân mời ngồi.
Ngư Hoa Hiên bình thản đáp lại, Yến Khôi Sơn cung kính ngồi xuống.
Ngư Hoa Hiên lại nhìn Yến Khôi Sơn, nói:
- Chủ thượng lệnh ta cầm quân, ta cố gắng đảm nhiệm. Yến Tướng quân, nhiệm vụ của ngươi chính là dẫn quân tập kích Đài Châu. Khi tập kích Đài Châu không nhất thiết phải lập công, cố gắng không cần tấn cộng mạnh thành trì, thương vong càng ít càng tốt. Mục đích tập kích Đài Châu chính là ép Vụ Châu chia quân ra đi ứng cứu.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Yến Khôi Sơn đáp lời.
Ngư Hoa Hiên nói tiếp:
- Cuộc chiến công thành rất tiêu hao quân lực, cố gắng bao vây mà không đánh, nên dùng danh nghĩa của Tấn quốc chúng ta, đại lượng bắn thư chiêu hàng vào trong thành. Nội dung trong thư là, Chủ thượng Tấn quốc không muốn đánh phế Đài Châu, cũng sẽ đối xử tử tế với thần hàng. Nếu tướng sỹ muốn đầu hàng, đều được thưởng công đất đai.
- Vâng, thuộc hạ ghi nhớ.
Yến Khôi Sơn đáp lại.
Lục Thất liền nói:
- Yến Tướng quân, tiến quân Đài Châu nhất định phải ước thúc sở thuộc không được đánh cướp, nói với các tướng sỹ, bổn vương muốn là có thể biên cương quy trị, không cần phá bại, phải xây dựng lại phế địa. Đồng thời cũng nói cho các tướng sỹ biết, xuất chinh được thưởng công. Bổn vương đều ban thưởng sau trận chiến.
- Vâng, thuộc hạ ghi nhớ.
Yến Khôi Sơn nhìn Lục Thất cung kính.
Ngư Hoa Hiên lại nói:
- Yến Tướng quân, lời dặn của Chủ thượng không phải khó xử. Tác dụng của chiến lược ngươi tiến quân Đài Châu chính là dụ địch. Nhưng khi ngươi bao vây mà không đánh, không được khinh thường quân địch tập kích lao tới, phải để nhiều người theo dõi bên ngoài. Nếu quân lực của ngươi bị đột kích, rất dễ bị đánh tan. Nhưng nếu có sự chuẩn bị, đột kích của mấy ngàn quân cũng chẳng động gì tới lòng quân của mấy vạn đại quân.
- Vâng, thuộc hạ sẽ cẩn thận.
Yến Khôi Sơn cung kính nhận chỉ giáo.
Ngư Hoa Hiên lại quay sang nhìn Lục Thất, nói:
- Chủ thượng, kế dụ địch của thần chỉ là lâm thời, Tiết độ sứ Võ Thắng quân Chu Hải là một lão soái thiện chiến còn sâu sắc hơn thần. Yến Tướng quân dù đột kích Đài Châu, Chu Hải cũng không chắc sẽ chia quân đi cứu, cho nên quân lực của chúng ta ở Xử Châu trực tiếp đi tấn công Vụ Châu, khiến cho Chu Hải thấy chúng ta đã phát động cuộc chiến tấn công toàn diện, khiến cho quân đột kích của hậu phương có cơ hội tấn công.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một hồi, nói:
- Ngưu Tướng quân, lần trước Hưng Hóa quân tập kích, chiến lược rút lui của Võ Thắng quân đã biết rồi. Nếu Chu Hải phát hiện ra sớm quân tập kích phía sau, hắn ta liệu có rút lui khỏi Vụ Châu không?
Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Hẳn là kết quả đó. Cho nên thần vốn muốn điều chuyển quân lực. Nhưng Chu Hải thiện chiến, tất sẽ cử thám báo đi giám sát quân lực Xử Châu. Nếu điều quân lực thiện chiến Xử Châu đi tấn công Đài Châu, tới Đài Châu lại chuyển chiến bao vây Vụ Châu, khiến cho Yến tướng quân đi Xử Châu tấn công Võ Thắng quân, thần lại lo sẽ lợn lành thành lợn què. Một khi Chu Hải biết quân lực Xử Châu đổi thành quân yếu, hắn ta sẽ trực tiếp tấn công Xử Châu. Từ đó sẽ khiến cho quân tập kích không hoàn thành nhiệm vụ, Võ Thắng quân lại đánh bại quân Xử Châu.
Lục Thất tỏ ý hiểu gật đầu, tám vạn quân lực ở Xử Châu, phần lớn đều là quân Tô Châu thiện chiến. Võ Thắng quân và quân lực Xử Châu đã đụng độ nhau một lần rồi, kết quả là bất phân thắng bại. Cho nên, Tiết độ sứ Võ Thắng quân đã biết quân lực Xử Châu rất mạnh, do đó tạm thời dừng lại dự định thu phục Xử Châu.
Nếu hắn ta vì bao vây Võ Thắng quân, cố ý điều quân lực Xử Châu đi tấn công Đài Châu. Sau khi tới Đài Châu lại chặn đường lui của Võ Thắng quân, còn quân lực của Yến Khôi Sơn đi Xử Châu bổ sung tham chiến, hậu quả sẽ tạo cơ hội cho Võ Thắng quân. Quân Xử Châu yếu đi, Chu Hải thiện chiến đó tất sẽ nắm lấy cơ hội tấn công Xử Châu. Còn Võ Thắng quân đã tấn công Xử Châu rồi, cũng có thể tấn công bất ngờ, đương nhiên không thể tiếp cận quân địch được. Một khi sự tồn tại của quân tập kích bị bại lộ, Võ Thắng quân chắc chắn sẽ có đối sách ứng phó.
- Nếu Chủ thượng đã định chiến lược đột kích, vậy quân lực Xử Châu có lẽ là phụ trợ. Chủ thượng không nên lo lắng Võ Thắng quân sẽ chạy tới. Nếu quân lực Xử Châu tấn công, Chu Hải có thể tiếp chiến. Võ Thắng quân lần trước rút lui đã khiến cho Chu Hải chịu áp lực tâm lý. Nhưng lần trước có thể dùng Hưng Hóa quân hùng mạnh giải thoát. Nếu lần này gặp quân lực Xử Châu còn chạy, vậy Chu Hải sẽ không còn mặt mũi nào cầm quân nữa.
Ngư Hoa Hiên mỉm cười giải thích.