Tâm tư của Lục Thất xoay chuyển nhanh chóng, suy ngẫm về một số nhược điểm trên bố cục quân lực của Tấn quốc. Vương Văn Hòa dụng binh luôn tùy cơ ứng biến, nếu Vương Văn Hòa thật sự xem Tấn quốc thành kẻ địch, như vậy hẳn là sẽ âm thầm triển khai điều động binh lực đột kích Tấn quốc. Hắn nhất định không thể không phòng.
Đứng lặng thật lâu sau, Lục Thất mới ôn hòa nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về các nào.
- Thất lang, có phải chàng đang lo lắng việc Vương Văn Hòa đại nhân lần nữa lĩnh quân hay không?
Tiểu Phức hỏi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vương Văn Hòa đại nhân dụng binh rất biến báo, ta lo lắng ông ta sẽ âm thầm xuất binh đột kích Tấn quốc.
- Vương Văn Hòa đại nhân có lẽ không thể âm thầm xuất binh đâu, mặc dù ông ta là Tiết Độ Sứ của Đông Ngô quân, nhưng bây giờ đã quy về dưới quyền tiết chế của Hoàng Phủ Kế Huân, hơn nữa Tư Mã hành quân trong quân của Vương Văn Hòa đại nhân là người do đích thân Quốc chủ bổ nhiệm. Nếu muốn vận dụng quân lực Đông Ngô quân thì phải thượng bẩm lên Hoàng Phủ Kế Huân xin chỉ thị, trừ phi Vương Văn Hòa đại nhân muốn tạo phản, bằng không chỉ đành phải phục tùng quân lệnh quản chế của Hoàng Phủ Kế Huân.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích nói.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó bừng tỉnh, hóa ra Vương Văn Hòa đại nhân hôm nay là một con mãnh hổ bị gông xiềng. Lý quốc chủ bắt đầu dùng Vương Văn Hòa thì ra là thầm nghĩ để Vương Văn Hòa quản chế Đông Ngô quân, Đông Ngô quân sẽ không hưởng ứng Vũ Văn thị, chứ không phải thực sự tín nhiệm mà giao cho Vương Văn Hòa binh quyền chân chính.
Lục Thất thở phào gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Vương Văn Hòa bị gông xiềng, nếu không Tấn quốc có thể sẽ bị đột kích, đoạn thời gian hắn làm ẩn Đế ở huyện Vụ Nguyên là thời gian Tấn quốc yếu ớt nhất. Nếu Vương Văn Hòa suất lĩnh năm vạn Đông Ngô quân tiến công, quân lực đóng quân ở Mục Châu khẳng định chỉ đánh một trận liền tan rã, độ thiện chiến của Đông Ngô quân hôm nay đã gần được bốn thành so với tướng sĩ Hưng Hóa quân.
- Đi thôi, chúng ta về cư các.
Lục Thất dắt tay Tiểu Phức, cũng quay đầu nhìn về Kim Trúc các nàng ở phía sau mỉm cười, ý tứ mờ ám rõ ràng.
Kim Trúc nghe xong tủm tỉm cười ôn nhu nhìn lại. Hai má của Lý Tuyết Tâm nhuộm một tầng son mỏng, ngoảnh đầu nhìn hắn. Điệp Y và Thanh Văn cũng dịu dàng khẽ cười.
Sáng ngày thứ hai, Lục Thất mặc quân giáp tới huyện nha Giang Ninh, trực tiếp tiến vào, chờ Huyện lệnh Giang Ninh và nhóm phó quan vội vã tới đại sảnh rồi, hắn đưa lên bản cáo trạng, mời Huyện lệnh Giang Ninh phán xử kẻ đã đập phá tửu lâu Túy Vân.
Huyện lệnh Giang Ninh vừa xem qua bản cáo trạng cùng với đại danh đỉnh đỉnh Lục Thiên Phong, lập tức không biết làm thế nào cho phải. Tửu lâu Túy Vân nằm trong sự quản hạt của huyện nha Giang Ninh, nhưng hai bên đều là nhân vật trong quân. Chẳng qua chuyện Lục Thiên Phong cáo trạng chỉ yêu cầu bồi thường dân sự, quy về huyện nha Giang Ninh thẩm tra xử lí phán quyết.
Thế nhưng không thích hợp phán xét là vì bị cáo là Doanh tướng của Kim Ngô Vệ, cũng là cháu ngoại của Tả tướng Thang đại nhân, mà Lục Thiên Phong cũng không phải người dễ chọc, là quân bá nổi danh đấy, hơn nữa có ai mà không biết Lục Thiên Phong hiện giờ là Thống Soái của năm vạn quân.
- Thế nào? Có gì không ổn à?
Lục Thất một thân minh quang tướng giáp đứng ở trong nội đường, uy nghiêm lạnh lùng hỏi.
Huyện lệnh Giang Ninh là một quan viên tuổi gần năm mươi, đã giữ chức ở huyện nha Giang Ninh được bảy năm, cũng là một kẻ lõi đời, tuy rằng quan giai của ông ta và Lục Thất xấp xỉ nhau, nhưng tuyệt không dám chậm trễ Lục Thất.
- Chuyện Lục đại nhân cáo trạng cần phải được điều tra xác minh, khi đó bản quan sẽ theo lẽ công bằng mà phán quyết, tuy nhiên cần ba ngày để thu thập bằng chứng đầy đủ.
Huyện lệnh Giang Ninh thong dong lựa chọn kéo dài thời gian.
Lục Thất gật đầu, chắp tay nói:
- Vậy làm phiền huyện tôn rồi, ba ngày sau ta lại đến nhận kết quả, cáo từ.
- Lục đại nhân đi thong thả.
Huyện lệnh Giang Ninh đứng dậy đáp lễ rồi đưa tiễn.
Thấy Lục Thất đi rồi, nhóm quan huyện Giang Ninh xúm lại với nhau, Huyện thừa nói:
- Đòi bồi thường tổng cộng năm trăm mười ba lượng bạc, Lục Thiên Phong còn thiếu chút xíu bạc này sao? Rõ ràng là cố tình kiếm chuyện.
- Đúng là cố tình kiếm chuyện, việc này chúng ta phải giải quyết thế nào đây?
Huyện lệnh Giang Ninh bất đắc dĩ nói.
- Có thể giải quyết thế nào chứ, vụ án đơn giản như vậy, một bên uống rượu phá quán, một bên yêu cầu bồi thường, số bạc đòi bồi thường cũng không lớn, nếu không phán quyết theo lẽ thường, chỉ sợ sẽ rước lấy chỉ trích đấy.
Chủ bộ đáp lại.
- Vấn đề là chúng ta là bên phán quyết, biết chấp hành thế nào đây?
Huyện thừa hỏi.
Nhóm quan huyện nghe vậy liếc nhìn nhau, Huyện úy chợt lạnh nhạt nói:
- Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì, sau khi phán quyết, liền thông báo cho gã Doanh tướng kia bồi thường, nếu gã Doanh tướng kia làm ngơ, vậy chúng ta cứ trực tiếp nói cho Lục Thiên Phong, để Lục Thiên Phong tự nghĩ biện pháp đi.
- Để Lục Thiên Phong tự nghĩ biện pháp ư? Nhỡ hắn gây ra tai họa thì làm sao?
Huyện lệnh Giang Ninh lo lắng nói.
- Lục Thiên Phong gây họa là chuyện của bản thân Lục Thiên Phong, chúng ta chỉ có thể bố cáo hắn thắng kiện, là đang thi hành công vụ mà thôi.
Huyện úy đáp lại, nhóm quan huyện nghe xong chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu.
Mục đích Lục Thất cáo trạng chính là muốn gây chuyện, muốn biểu hiện ra thái độ vô cùng để ý tới thương nghiệp ở Giang Ninh, đồng thời cố ý đi theo hướng đối lập với trọng thần triều đình. Vừa kết oán xong, nếu trọng thần đối lập với hắn muốn buộc tội hắn, sẽ bị hiềm nghi là dùng việc công báo thù riêng.
Rời khỏi huyện nha Giang Ninh, Lục Thất cùng với mười Dực Vệ của phủ Công chúa ra khỏi thành, cận vệ hắn mang theo đến Giang Ninh thì giữ lại trong phủ Quận chúa nghỉ ngơi. Trong số Dực Vệ đi theo chỉ có Đàm Viêm là lão thuộc hạ, số còn lại phần lớn là lạ hoắc, đều từ Lang Phong Huân Vệ tuyển chọn ra. Hiện giờ Đàm Viêm là hỏa trưởng Dực Vệ, còn Quý Ngũ Thúc, Lỗ Hải và Diêu Tùng thì đảm nhiệm chức vệ quân ở Tô Châu.
Sau khi ra khỏi thành, Lục Thất đi thẳng đến Nam đại doanh, hắn muốn gặp hai người Chu Vũ và Vương Bình, thuận tiện gặp mặt quan tướng Long Kỳ Vệ hiện giờ. Hắn hôm nay cũng không có kiêng kị cái gì, thoải mái hành sự mà thôi, đã trở lại thăm người thân, đi thăm bạn bè cũng là hợp tình hợp lý.
Lục Thất dĩ nhiên biết, thời điểm Lý quốc chủ niêm phong quyền khai phủ của phủ Ngô Thành, liền đem Ngô Thành Long Kỳ quân đổi thành Long Kỳ Vệ, thuộc về một chi của Kinh quân, quy về dưới quyền tiết chế của Đô Chỉ Huy Sứ kinh thành Hoàng Phủ Kế Huân. Còn Ngô Thành Hổ Kỳ quân cũng biến thành ba ngàn tướng sĩ Hổ Kỳ Vệ, cũng trú đóng ở Nam đại doanh.
Lục Thất tới bên ngoài Nam đại doanh, khách khí xin gặp Trung Lang Tướng Vạn Bân của Long Kỳ Vệ. Thủ vệ cổng doanh chính là Hổ Kỳ Vệ và Long Kỳ Vệ mỗi nhóm hai mươi tướng sĩ, đội trưởng Hổ Kỳ Vệ nhận ra Lục Thất, lập tức vui sướng hành lễ ra mắt, sau đó tự mình đi thông báo.
Một lát sau, Vạn Bân và Chu Vũ tự mình ra đón, sau khi chắp tay chào hỏi nhau, Vương Bình mang theo mười mấy tướng sĩ đi đến, vừa thấy Lục Thất, lập tức sung sướng tiến lên thoải mái đấm nhẹ Lục Thất một cái.
- Tiểu tử đệ, còn tưởng đệ sẽ không trở lại chứ.
Vương Bình tùy ý cười nói.
Lục Thất vẻ mặt cười khổ, nói:
- Sớm biết ca ca như vậy, ta không thèm tới.
- Đừng mà, miệng ta nhạt nhẽo muốn chết rồi, đang chờ đệ mời rượu đấy.
Vương Bình lập tức trợn mắt nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Được, ta mời rượu, tuy nhiên ở quân doanh thì không thể uống rượu.
Vương Bình nghe vậy liền nhìn về phía Vạn Bân, hỏi:
- Đại nhân, chúng ta tới lân cận uống một chút có được không?
Vạn Bân cười khổ, nói:
- Có thể, ngươi và Chu tướng quân mang theo thuộc quan đi đi.
- Tạ ơn đại nhân.
Vương Bình sung sướng đáp lại.
Lục Thất nhìn Vạn Bân, nói:
- Đại nhân cũng cùng đi chứ?
Vạn Bân lắc đầu, nói:
- Ta không thích hợp, huynh đệ các ngươi tụ tập ăn uống đi.
Lục Thất gật đầu, sau khi chắp tay cáo biệt thì cùng Vương Bình và Chu Vũ dẫn theo mấy chục người rời khỏi Nam đại doanh. Thị trấn ở lân cận là một trấn chuyên bán rượu, một đường đến đó Vương Bình không nói gì, chỉ sải bước gấp gáp đi, gần như là chạy tới hương bảo vậy. Quan binh rời doanh vì việc tư không được phép mang theo ngựa.
Tới một quán rượu trong thị trấn rồi, Vương Bình trước tiên hô lớn gọi ba bầu rượu, lúc này mới an phận mang vẻ mặt thoải mái. Nhiều người tới quá không đủ chỗ ngồi, nhóm thuộc quan đành phải tách ra tới quán rượu khác ăn uống.
- Huynh đệ, nghe nói đệ ở Tây bộ rất uy phong nha, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân chinh chiến đấy.
Vương Bình cười nói.
Lục Thất cười khổ, chuyện của hắn ở Tây bộ đương nhiên không thể gửi thư tín báo cho Chu Vũ và Vương Bình, hơn nữa Vương Bình có lẽ căn bản không hề hay biết hắn đã thành lập nên Tấn quốc.
- Hiện giờ chỉ có năm vạn quân.
Lục Thất cười nhạt đáp lại.
Vương Bình nghe xong liền nhìn Lục Thất nháy mắt mấy cái, Lục Thất thấy vậy hiểu ra ngay, té ra Vương Bình cũng đã biết chuyện hắn lập nên Tấn quốc, hắn bèn cười cười đáp lại.
- Hai vị ca ca thời gian qua thế nào?
Lục Thất thu lại nét cười trên mặt, bình thản hỏi.
- Không tốt, tù túng lắm, thật muốn có thể đi theo đệ lăn lộn.
Vương Bình lắc đầu trả lời.
Chu Vũ cũng bình thản nói:
- Đúng là không được tốt, từ khi đến kinh thành tới nay vẫn luôn đóng quân ở Nam đại doanh, muốn rời khỏi đại doanh rất khó khăn, hôm nay xem như phá lệ.
- Đúng vậy, mẹ ôi, quả thực giống như tù binh.
Vương Bình bất mãn nói tiếp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hẳn là Quốc chủ sợ các huynh mang binh chạy đi đấy.
- Hừ, nếu không phải lão Chu ép ta nhẫn, ta đã sớm mang binh đi tìm đệ rồi.
Vương Bình ở ngay trước mặt rất nhiều thuộc quan không chút kiêng kị nói.
Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
- Huynh tìm ta làm cái gì, ta ở Tây bộ vẫn luôn chinh chiến, huynh ở kinh thành được rảnh rỗi là phúc khí rồi.
- Phúc khí cái rắm, đệ hỏi thử lão Chu xem, từ khi đến kinh thành chỉ có phát một lần quân hưởng, mà quân lương cũng thiếu nghiêm trọng. Mẹ ôi! Nếu không phải còn chút tiền riêng đi mua lương thực mua thịt, chắc đã sớm đói tới choáng váng rồi.
Vương Bình hết sức tức giận nói, rất nhiều thuộc quan nghe xong đều gật đầu.