Im lặng một lát, Thạch Trung Phi lại nói:
- Đại nhân, sao người nói Triệu gia gia sẽ tạo phản?
- Từ xưa tới nay, hậu quả của chủ yếu thần mạnh hầu như đều là soán vị. Ngoài ra, nếu quyền lực của võ thần lớn, sẽ nảy sinh nghi kỵ lẫn nhau với Hoàng đế. Hoàng đế lo lắng võ thần sẽ soán vị. Võ thần sợ Hoàng đế sẽ không dung, kết quả chính là võ thần vì mạng sống, không tự chủ được mà phát triển thế lực. Triệu gia gia của ngươi chính là một vị võ thần nắm trong tay quá nhiều quyền quân, có rất nhiều võ tướng đi theo.
Lục Thất đáp.
- Đại nhân, thần không ủng hộ suy nghĩ này của người. Thời xưa, Gia Cát Lượng không phải là đã phò tá con trai Lưu Bị sao?
Thạch Trung Phi phản bác.
Lục Thất cười, nói:
- Người xưa, chúng ta không nên lên án, nhưng ta thấy, Gia Cát Lượng và Tào Tháo về cơ bản là như nhau, đều là Thừa tướng đại quyền, chỉ có điều Gia Cát Lượng là được ủy thác cầm quyền, còn Tào Tháo là bức Thiên tử tự nhiệm Thừa tướng. Giả dụ, Gia Cát Lượng quả thực có thể tiêu diệt được Tào Tháo, hoặc cướp lấy chủ vị của con trai Lưu Bị, vậy Gia Cát Lượng chưa chắc đã lưu danh trung thần thiên cổ.
Thạch Trung Phi nghe xong im lặng, Lục Thất bật cười, nói:
- Trung Phi, ta nói nhiều rồi, ông ngươi là một võ thần đứng sau Triệu Khuông Dẫn và Trương Vĩnh Đức, sau này bất luận người nào lên làm Hoàng đế, ông ngươi cũng đều trở thành võ thần đứng đầu.
Thạch Trung Phi nghe xong vẻ mặt nghiêm trọng, Lục Thất lại nói:
- Trung Phi, không nên nghĩ quá nhiều. Ông ngươi tất nhiên sẽ có bản lĩnh ứng phó, đối với ta và ngươi mà nói, chỉ có tư cách xem chừng, không có khả năng làm cờ thủ.
Thạch Trung Phi giãn mặt ra gật đầu, bỗng chần chừ hỏi:
- Đại nhân, ta có chuyện muốn hỏi. Ta cũng đã hỏi qua Dương Côn đại nhân, nhưng Dương Côn đại nhân lại không chịu trả lời. Ta không hiểu Dương Côn đại nhân có quan hệ gì cụ thể với đại nhân?
- Quan hệ giữa ta và Dương Côn cũng như quan hệ giữa ông ngươi và Triệu Khuông Dẫn. Phụ thân của Dương Côn và phụ thân của ta là bạn tri kỷ.
Lục Thất đáp.
Thạch Trung Phi gật đầu, nói:
- Chẳng trách đại nhân lại tín nhiệm giao cho Dương Côn đại nhân Hà Tây. Dương Côn đại nhân cũng là vị quân sự đại tài.
- Dương Côn đương nhiên là đại tài quân sự rồi. Y đã từng đảm nhiệm chức thống soái tám mươi nghìn Ninh Quốc quân. Trước đây đại chiến xảy ra một lần ở Thường Châu, chính là Dương Côn dùng kế thành trống, ngang nhiên bỏ phòng tuyến biên giới ngàn dặm, điều động sáu mươi nghìn Ninh Quốc quân tấn công vào phía đông Thường Châu, một lần hành động đã tiêu diệt được ba mươi nghìn quân tinh nhuệ của Việt quốc, cướp được Thường Châu. Trận chiến đó đã gây tổn hại rất lớn cho Việt quốc, khiến cho chiến lực của Việt quốc bị suy yếu.
Lục Thất đáp.
Thạch Trung Phi gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Nhưng đại chiến Thường Châu mà Dương Côn phát động hậu quả lại khiến cho Lý Quốc Chủ nổi giận, minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng), bị điều về Giang Ninh, cũng là bóp chết cơ hội Đường quốc tiêu diệt Việt quốc.
- Ồ, hóa ra chức Binh bộ Thị lang Đường quốc của Dương Côn đại nhân lại không phải là nâng cao công huân.
Thạch Trung Phi kinh ngạc nói.
- Trở thành Binh bộ Thị lang không phải là thăng chức, mà là đã tước đoạt quyền quân của Dương Côn. Lý Quốc Chủ tối kỵ nhất võ thần tự tiện dùng binh. Rất nhiều võ thần thiện chiến đều bị Lý Quốc Chủ giết chết hoặc phế bỏ, đáng tiếc nhất chính là Lâm Nhân Triệu đại nhân.
Lục Thất đáp.
- Lý Quốc Chủ đó đã từng hại đại nhân chưa?
Thạch Trung Phi hỏi.
- Hại, Lý Quốc Chủ đã từng sai thích khách tới giết ta và Mạnh Thạch, nguyên nhân muốn giết chết ta là vì Thái tử Đường quốc đã ban cho ta chức Thiên Ngưu Vệ. Lý Quốc Chủ rất sợ Thái tử sẽ có được thế lực quân quyền.
Lục Thất đáp.
Thạch Trung Phi gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Nói chuyện khác đi, nói chuyện trước đây có chút mất hứng.
Thạch Trung Phi gật đầu, đoàn người lại đi vào phố Biện Hà ngoài thành.
Biện Hà là một trong những con đường thủy thông thương quan trọng của Khai Phong phủ. Mặt nước Biện Hà mùa hạ xanh trong, sẽ là cảnh tượng thuyền hàng và thuyền du ngoạn tấp nập. Nhưng, mùa đông tới gần cửa Biện Hà lại là băng tuyết bao phủ đường sông, rất ít thấy bóng người.
Hai bên Biện Hà có đường phố dày đặc, ngoài tòa nhà san sát nối tiếp ra còn có quán trà, tửu lầu, hiệu cầm đồ và các xưởng, thanh lâu, vô cùng tấp nập.
Đoàn người Lục Thất đi vào Khai Phong phủ từ Lệ Cảnh Môn, đi dạo tới bên bờ Biện Hà, tìm tới tòa tửu lầu Túy Tiên Cư, quả thực là một tửu lầu quy mô rất lớn, ba tầng lầu các. Phong cách kiến trúc là mái hiên uốn cong, đình vũ cao ngất. Trong quần thể kiến trúc bờ Biện Hà, rõ ràng là khí thế hơn hẳn.
Lục Thất đứng trước tòa lầu, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu lớn trên mái hiên tầng hai. Bảng hiệu viết ba chữ lớn màu đỏ “Túy Tiên Cư”.
Thấy khách từ bên ngoài vào, trong lầu vội vã chạy ra là một tiểu nhị trẻ tuổi, khom lưng cúi đầu nói:
- Các vị gia, mời vào trong.
Lục Thất gật đầu bước vào, đoàn người đi vào tửu lầu. Vừa vào tửu lầu liền thấy có một cảm giác trống rỗng, buổi trưa rồi mà trong tửu lầu chỉ có bốn khách ăn, hơn nữa đều là ăn mỳ, rõ ràng là kinh doanh nhẹ.
- Các vị gia, xin lên lầu.
Tiểu nhị ân cần chào hỏi.
Lục Thất lên tầng hai, vừa nhìn chỉ có hai vị khách mặc áo dài, trong gian phòng nho nhã cũng không nghe thấy tiếng người, hơn nữa tửu lầu lớn như vậy hầu như chỉ có một tiểu nhị, lạnh lẽo đến ghê người. Bên trong tửu lầu quả thực rất lạnh, không có sự ấm áp.
- Ở đây có một mình ngươi tiếp đón thôi sao?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Vâng, chưởng quỹ tạm thời có việc, lão gia muốn ăn gì? Tiểu nhân sẽ cho nhà bếp đi làm.
Tiểu nhị cung kính đáp.
Lục Thất quay đầu lại nhìn, nói:
- Tửu lầu này tu sửa không lâu phải không?
Tiểu nhị sửng sốt, liền hiểu ý, kinh ngạc nói:
- Lão gia là tới mua tửu lầu?
- Đúng, nếu không tới đây có thể ăn được gì?
Lục Thất bình thản đáp.
Tiểu nhị liền gật đầu, nói:
- Lão gia, tửu lầu này được tu sửa trước đây không lâu. Ngài có thể thấy nước sơn, còn có những bức trang trí bàn ghế này, đều là mới, thang lầu ngoại trừ khung xương ra cũng là làm mới, chính là bên ngoài cũng đã tu sửa không có chút tỳ vết nào.
Lục Thất cười, nói:
- Ngươi không phải là Nhữ Nam Huyện công đấy chứ.
Tiểu nhị sửng sốt, liền cung kính nói:
- Tiểu nhân không phải, tiểu nhân là bổn gia của Huyện Công gia.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi đi mời người có thể làm chủ tới, thương lượng giá cả chút.
- Ây da, gia ngài chờ chút.
Tiểu nhị liền đáp lời, quay người chạy xuống dưới lầu.
Lục Thất quay người gọi mọi người ngồi xuống. Sau khi ngồi xong, Thạch Trung Phi nói:
- Tửu lầu này cũng được.
- Nếu ngươi thấy được, ta có thể tính ngươi hai phần.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Ta thì đồng ý nhập vốn, nhưng phải có lời của ông.
Thạch Trung Phi đáp.
- Ông ngươi chắc chắn sẽ không nhập vốn rồi, nhưng Thập tứ tiểu thư có thể tự chủ nhập vốn.
Lục Thất quay đầu lại nhìn Thập tứ tiểu thư cười nói.
Thập tứ tiểu thư sững người, liền gật đầu nói:
- Nô bằng lòng nhập vốn.
- Được, vậy là định rồi, hai phần là mười nghìn quan.
Lục Thất mỉm cười nói. Thập tứ tiểu thư im lặng gật đầu. Nàng có mười nghìn lạng vàng Lục Thất đã đưa cho, lại không thể chần chừ từ chối được.
- Lỗ Hải, các ngươi tới phụ cận mang đến đây một cái bàn đi.
Lục Thất dặn dò, Lỗ Hải vâng lệnh cùng Lý Bảo rời đi.
Lỗ Hải đi rồi, Thạch Trung Phi nói:
- Đại nhân là muốn dùng tòa lầu này bán rượu bồ đào sao?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tòa nhà này chủ yếu kinh doanh rượu bồ đào và các loại đồ về dê. Ta đặc ý sẽ dẫn đồ tử sở trường về làm các loại đồ về dê ở Hội Châu tới.
Thạch Trung Phi gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Tên của tửu lầu này cần sửa lại một chút, ngươi thấy tên nào hay?
Thạch Trung Phi lắc đầu nói:
- Ta lấy tên không hay, đại nhân ngài tự nghĩ đi.
Lục Thất mỉm cười, quay đầu sang nhìn Chiết Hương Nguyệt và Thập tứ tiểu thư. Thập tứ tiểu thư cũng lắc đầu nói:
- Nô nghĩ không hay, cảm thấy Túy Tiên Cư cũng rất hay rồi.
Lục Thất mỉm cười nhìn Chiết Hương Nguyệt. Chiết Hương Nguyệt rất thật thà suy nghĩ một hồi, dịu dàng nói:
- Ở phố Mã Hành có Thanh Phong Cư, ở đây lại chủ yếu kinh doanh sản phẩm Hà tây, có thể lấy tên là Tây Phong lầu, hoặc Dạ Quang lầu.
Lục Thất hơi giật mình, suy nghĩ một hồi, nói:
- Dạ Quang lầu quá phú quý, vậy lấy tên Tây Phong lầu đi, nhưng lầu có ba tầng, tên của lầu ba có thể là Lãm Nguyệt Các, lầu hai là Dạ Quang Các.
Chiết Hương Nguyệt vui vẻ gật đầu. Lúc này cầu thang có động tĩnh, rất nhanh có một người trung niên dung nhan quý phái, mặc áo gấm, phía sau có một quản gia đi cùng, tiếp sau đó là tên tiểu nhị kia.
Lục Thất lễ phép đứng dậy, người áo gấm đi tới hành lễ:
- Ta là Lý Tử Thông, dám hỏi quan nhân cao danh.
- Ta họ Lục, chúng ta nên nói trực tiếp tới chuyện mua bán.
Lục Thất bình thản từ chối làm quen.
Người áo gấm hơi giật mình, liền gật đầu, nói:
- Tòa tửu lầu này là sản nghiệp tổ tiên ta. Nếu quan nhân có lòng muốn mua, cần sáu mươi nghìn quan.
- Ta đã nghe qua rồi, tòa tửu lầu này của ông nhiều nhất là năm mươi nghìn quan, bốn mươi nghìn quan cũng có thể mua được, nhưng ta không muốn bắt chẹt ông, đồng ý trả ông năm mươi nghìn quan.
Lục Thất bình thản trả giá.
Người áo gấm hơi giật mình, nghi hoặc nhìn Lục Thất, gật đầu nói:
- Quan nhân là không có bắt chẹt ta. Ta cũng muốn bán sớm tòa lầu này, đồng ý.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, lập tức cùng người áo gấm tới chính phường lập khế. Người áo gấm biết người mua là Lục Thiên Phong, liền kinh ngạc, nhưng không nói gì, im lặng làm giao dịch với Lục Thất, lại tới ngân hàng tư nhân làm ngân khế đổi tiền, Lục Thất trả bằng vàng.