Canh nóng sôi ùng ục ở trong nồi.
Chỉ cần nói ba chữ này là có thể thu phục nàng sao?
Mấy ngày nay, hắn thủy chung vẫn tự hỏi về vấn đề này.
Canh củ cải nấu với sườn.
Ngoài cửa sổ ở ruộng hoa, dưới ánh mặt trời những bông hoa đón gió lay động.
Giang Chấn nhíu mày, làm như không thấy cảnh đẹp ngoài phòng, chỉ chú ý xem rồi lấy cái thìa múc canh củ cải sườn trong nồi ra.
Thế này có nhừ quá không?
Hắn múc lên một thìa, cho vào trong miệng, rồi chưa đầy hai giây đã ném củ cải nóng ra ngoài.
‘Shit!’
Hắn mắng một tiếng, vung ngón tay, nhìn nhìn đống củ cải cứng ngắc đi tìm nơi nương tựa.
Hắn đảo cái thìa, đang muốn xoay người đi trở lại, làm mát ngón tay bị nóng, thì di động để bên hông lại vang lên.
‘Alo, Giang Chấn đây.’
‘ A Chấn –’
Giọng Tĩnh Vân kinh hoảng từ di động phát ra, rồi bỗng dưng cắt đứt.
Toàn thân hắn căng cứng khi nghe thấy một giọng nam trầm thấp lãnh khốc nói.
‘Đội phó Giang, cho mày hai mươi phút để tự mình đến đống phế liệu bên cạnh nhà kính trồng hoa, không được mang dao, không được báo cảnh sát, không lái xe, tao mà nhìn thấy có những người khác thì mày hãy chờ mà đi nhặt xác vợ mày cùng đứa nhỏ đi.’
Đối phương vừa nói xong, lập tức dập máy.
Mẹ kiếp!
Hắn nhận ra giọng nói này.
Giọng nói này thuộc về một tên tội phạm nghiêm trọng tên Hắc Hổ. Hắn ta là một kẻ giết người không chớp mắt, khi lần đầu tiên hắn ta bị sa lưới cũng là do Giang Chấn bắt. Lần đó, hắn làm mù một con mắt của Hắc Hổ nên hắn ta vẫn ghi hận trong lòng.
Hai tuần trước, Hắc Hổ cùng đám tội phạm khác vượt ngục đào tẩu, trong lúc cảnh sát truy kích, thì bị trúng một viên đạn rơi xuống biển, cảnh sát tản ra tìm kiếm cứ nghĩ hắn không được chữa trị sẽ chết, không thì rớt xuống biển chết đuối rồi.
Xem ra, cảnh sát đã lầm. Hắc Hổ còn sống, chẳng những sống,mà hắn còn bắt Tĩnh Vân rồi!
Tuy rằng biết, mình không thể nghe lầm được giọng Tĩnh Vân nhưng hắn vẫn gọi điện thoại cho Hướng Vinh ngay.
‘Hướng vinh, Tĩnh Vân có ở đó không?’ điện thoại vừa nhấc, hắn hỏi luôn. Bình thường, Tĩnh Vân hay đến cửa hàng họ Hướng để giúp, thuận tiện đi bộ vận động ở ruộng hoa.
‘Một giờ trước cô ấy đi về, anh không thấy cô ấy à?’
‘Không.’ Yết hầu hắn co rút nhanh. ‘Cô ấy đi một mình sao?’
‘Ừm.’ Hướng Vinh bắt đầu phát hiện sự tình có chút không thích hợp. ‘Có cần tôi bảo người đi tìm cô ấy không?’
‘Không cần, có thể cô ấy đi mua cái gì đó thôi.’ Giang Chấn bình tĩnh trả lời. ‘Tôi đi đón cô ấy là được, cảm ơn.’
Đáng chết, hắn đã xem nhẹ rồi!
Hắn cứ nghĩ đến cái trấn này, nàng sẽ an toàn vô lo, nhưng không dự đoán được vẫn có chuyện xảy ra.
Giang Chấn tắt bếp ga, bỏ điện thoại di động vào bên hông. Tuy trên người đã giấu một thanh chủy thủ, nhưng hắn vẫn bước nhanh về phòng, rút một thanh chuỷ thủ nữa trong hành lý ra, giấu vào trong đùi.
Nhà kính trồng hoa ở trên sườn núi, cho dù lái xe cũng đã mất hơn mười phút.
Thời gian không đủ, hắn không rảnh để kiểm tra, cũng không dám mạo hiểm báo cho những người khác. Hắc Hổ nếu có thể bắt cóc Tĩnh Vân, thì không thể loại bỏ khả năng hắn đã cài hệ thống nghe trộm trong nhà họ Hướng.
Giang Chấn chỉ có thể mau chóng vượt qua ngọn núi này.
Trời không nắng, nhưng người lại toả ra một sức nóng mãnh liệt.
3 km.
Hắn đã chạy được 3 km, còn có 1 km nữa.
Hắc Hổ không cho phép hắn lái xe lên núi, vì muốn tiêu hao thể lực của hắn. Bởi vậy, tuy nóng vội, tuy mồ hôi đã ướt đẫm, Giang Chấn vẫn chỉ duy trì bước đi không nhanh cũng không chậm, chạy trên con đường núi.
Hắn không dám nghĩ nhiều đến tình cảnh của Tĩnh Vân, chỉ hết sức bảo trì bình tĩnh, một lần nữa trong đầu nhớ lại tư liệu về Hắc Hổ.
Hắc Hổ họ Vương, xuất thân là lính đánh thuê, sở trường là đánh du kích, có tài bắn súng siêu chuẩn.
Tên đó trên người nhất định có dao, hắn phải giải quyết khẩu súng trước mới được. Giờ hắn chỉ hy vọng, trên tay Hắc Hổ không vũ khí mạnh, cũng không gọi đám phiền toái đến hỗ trợ trước.
Cuối con đường núi, xuất hiện một đống phế liệu bên cạnh nhà kính trồng hoa.
Giang Chấn đi chậm lại, tới trước nhà kính thì ngừng.
Hắc Hổ chờ lâu ngày, nhìn lên thấy hắn xuất hiện, lập tức bỏ tay đang bịt miệng Tĩnh Vân, chậm rãi đi ra.
‘Phó đội trưởng, phiền toái cho anh rồi, đầu tiên hãy bỏ con dao nhỏ ra, chậm rãi quăng đi.’ Hắc Hổ chĩa súng vào Tĩnh Vân, để nàng che ở trước người. ‘Mày đừng có mà giở trò quỷ, tao đây lá gan nhỏ lắm, nếu mà bị cái gì làm cho giật mình, thì chỉ sợ sẽ lỡ tay cướp cò bắn vào cái đầu nhỏ bé xinh đẹp của vợ mày đấy.’
Tĩnh Vân giãy dụa, cực lực muốn ngả đầu qua một bên. Nhưng, cái tay bại hoại đó lại lấy bóp cổ của nàng, làm nàng không thể hô hấp.
Thấy vẻ mặt nàng thống khổ, Giang Chấn hai mắt nhíu lại, rút con dao nhỏ bên hông ra, ngoan ngoãn quăng đi.
‘Đá xa ra một chút.’ Hắc Hổ ghìm chặt cánh tay, lạnh giọng ra lệnh.
Giang Chấn theo lời, dùng chân đá dao nhỏ vào bụi cỏ.
‘Tốt lắm, tốt lắm.’ Hắc Hổ vừa lòng nở nụ cười.
‘Mày muốn thế nào?’
‘Muốn thế nào á?’ Hắc Hổ hướng nòng súng về phía Giang Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Mày phế một con mắt của tao, nên phải trả mạng—’
Mắt thấy Giang Chấn tay không tấc sắt, mà tên bại hoại lại sắp nổ súng. Tĩnh Vân trong lòng lo lắng, không chút nghĩ ngợi, lại gần sát dùng lực từ sau đánh tới.
Hắc Hổ vạn vạn lần không nghĩ tới, cô gái nhỏ bé này lại dám phản kháng hắn. Từ lúc bắt cóc nàng đến bây giờ, hắn thủy chung khinh thường nàng quá mức, nhưng lần va chạm này đau đến mức không muốn sống, thật đúng là hắn bị đâm đến mức mất cân bằng.
Cái va chạm đều làm cho cả hai người đồng thời ngã xuống đất.
Bùm!
Tiếng súng bên tai nàng nổ bật ra, tiếng vang lớn làm nàng choáng váng. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy dưới thân có một cơn co rút đau đớn.
Tĩnh Vân rên rỉ, hai tay ôm bụng, lảo đảo muốn chạy, may mắn thế nào, đá trúng khẩu súng rơi trên mặt đất. Khẩu súng bị nàng đá, bay ra ngoài, rơi xuống một bên vách núi.
‘Con mẹ nó!’
Tiếng chửi bậy phẫn nộ làm nàng sợ tới mức vội vàng trở lại. Chỉ thấy Hắc Hổ tay nắm dao nhỏ, giờ đã thành cây đao, trên chuôi đao còn khắc một nụ hoa nhỏ.
Hắc Hổ đau và giận dữ, gầm rú rút dao ra, máu tươi không ngừng trào ra từ lòng bàn tay. Vẻ mặt hắn hung ác, ánh mắt thì điên cuồng, bước tới lại gần nàng.
Trước có ác nhân, sau có vách núi, nàng chỉ có thể chạy về phía nhà kính.
Hắc hổ đang muốn đuổi theo, lại nghe thấy tiếng lãnh khốc của Giang Chấn.
‘ Hắc Hổ, mày chỉ có thể đối phó với đàn bà thôi sao?’
Giọng nói kia ở rất gần, ngay phía sau hắn!
Hắc Hổ lông tơ dựng thẳng đứng, nắm chặt đao trên tay, lập tức xoay người lại, đối mặt Giang Chấn, hung hăng mắng: ‘Mẹ kiếp, muốn tìm cái chết, ÔNG ĐÂY sẽ thành toàn cho!’
Một đao loé sáng hướng vào Giang Chấn.
Hắn mạnh mẽ cúi người, xiết chặt nắm tay thụi một đấm vào bụng Hắc Hổ.
Hắc hổ kêu đau một tiếng, không cam lòng yếu thế phản thủ một đao, ngay trên lưng Giang Chấn, từ miệng vết thương máu chảy ra, máu đỏ tươi, nháy mắt đã nhuộm đỏ áo Giang Chấn.
Bên ngoài nhà kính trồng hoa không ngừng truyền đến tiếng đánh nhau, hơn nữa bụng từng đợt co rút đau đớn, Tĩnh Vân không dám chạy, chỉ có thể dừng bước, bỏ mảnh vải nhét ở miệng ra.
Nàng lau mồ hôi, chịu đau đớn, trốn bên đống phế liệu trong nhà kính trồng hoa, vẻ mặt lo lắng thò ra ngoài xem xét.
A chấn tay không tấc sắt, còn người đàn ông kia đã có được cái dao của A Chấn, đã vài lần ra tay, tuy hắn ta bị đánh rất thê thảm nhưng trên người A Chấn cũng đã nhuốm màu vì vài phát chém.
Mỗi lần hắn bị xoẹt một đao là lòng nàng lại một lần co rút, nhưng cũng không dám hô to, vì sợ giọng của nàng sẽ làm hắn phân tâm.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ có thể một tay bịt chặt miệng, một tay phủ lên bụng, rưng rưng cố cầu nguyện.
Làm ơn, làm ơn, đừng cho A Chấn gặp chuyện không may……
Làm ơn, làm ơn, đừng cho cục cưng gặp chuyện không may……
Ngay sau đó, trấn đấu của hai người cũng đã tạm ngưng. Hai người thở dốc vài giây, rồi Hắc Hổ tấn công trước, chuẩn bị chém một đao nhưng Giang Chấn lại dễ dàng thoát được.
Giang Chấn đá một cước chính giữa ngực Hắc Hổ.
Trong không khí phát ra tiếng của xương cốt gãy vụn, Hắc Hổ bị ngã, lại đâm phải một cái cuốc đã han gỉ để một ven đường. Sắt đâm thủng qua ngực hắn, hắn không kịp hự một tiếng đã tắt thở.
Giang Chấn đi qua, một cước đạp lên cánh tay phải của Hắc Hổ.
‘Đây là đồ của tao.’ hắn khom người lấy thanh chủy thủ về, cắm vào trong vỏ, xong mới chạy vào trong nhà kính. ‘Tĩnh Vân? Em ở đâu thế?’
‘ Ở…… Ở trong này……’
Nàng vươn tay, cố sức hô lên, nhưng giọng nói vẫn nhỏ tí.
Giang Chấn trong lòng giật mình, vội vàng tiến vào căn nhà kính đã bị huỷ, nhìn thấy mặt nàng trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh tay ôm bụng, ngồi sát ở góc tường.
‘ Sao lại thế này?’ hắn ngồi xuống, bàn tay to có chút khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, lau khô mồ hôi.
‘ Em…… em…… Bụng…… Đau quá……’ nàng ngẩng đầu, rưng rưng nhìn hắn, run run khó thở. ‘Đau quá…… vừa …… té ….. đứa nhỏ…… Đau quá……’ Bụng đau, nàng nói năng lộn xộn.
‘Yên tâm, không có việc gì đâu.’ Hắn muốn bảo trì bình tĩnh, giọng nói đã có chút run run. Hắn lấy di động bên hông ra, lại phát hiện sau trận đánh vừa rồi, di động đã không thể sử dụng.
‘ A Chấn……’ Tĩnh Vân đau đến mức rớt lệ.
‘Không sao mà, đừng lo lắng.’ Hắn ném di động xuống, ôm ngang lấy nàng, kiên định nói nhỏ. ‘Anh sẽ mang em tới bệnh viện ngay, anh sẽ không để cho em có chuyện đâu.’
Nói còn chưa xong, hắn đã ôm nàng xuống núi.
‘Đừng …… A Chấn…… Anh bị thương. Để …… để em xuống……’
‘ Chỉ có trầy da thôi, không có gì, ngoan, em đừng nói cũng đừng lo lắng, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi.’
‘Nhưng mà…… A!’ một cơn đau khác lại tới, Tĩnh Vân lui vào trong lòng hắn, ôm bụng nhẫn nại, chờ cơn đau đi qua.
Đáng chết, quá sớm, nàng sinh non!
Sắc mặt Giang Chấn trắng bệch, cước bộ nhanh hơn, ôm nàng xuống núi. Hắn không dám chạy, sợ sẽ làm tình huống càng tệ hơn.
Tĩnh Vân vì đau đớn, không thể kháng nghị, chỉ có thể lau mồ hôi lạnh, ôm bụng, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trên đầu vai đầy máu của hắn.
Trưa.
Trời xanh mây trắng, hắn rõ ràng có thể thấy, cái trấn dưới chân núi yên bình, nhưng con đường thường chỉ mười phút ngắn ngủn, giờ lại dài đằng đẵng.
Lòng Giang Chấn nóng như lửa đốt, ôm chặt Tĩnh Vân trong lòng. Tay hắn co rút, chân đau đớn, toàn thân mình đều là máu.
Nàng kỳ thật không nặng, cho dù đã có thai, cũng bất quá chỉ năm mươi mấy kg. Hắn từng mang sức nặng như vậy đi đến mấy km, nhưng đó là vác trên lưng, không phải nựng trong ngực.
Hắn giờ vừa chạy hết một đường núi, trải qua một hồi sinh tử đánh đấu, hơn nữa lại bị thương, cơ thể mệt mỏi vô hạn lại cộng thêm thống khổ đều đồng thời tra tấn hắn. Nhưng hắn không dám mạo hiểm lưu nàng lại một mình đi cầu viện, lại càng không dám lúc này buông nàng ra.
Chất lỏng ấm áp xuyên qua quần áo của nàng, ẩm ướt dính vào cánh tay của hắn.
Nàng bắt đầu chảy máu!
Tĩnh Vân run run ngẩng đầu lên, mặt trắng như tờ giấy, lệ như chảy ra, suy yếu mở miệng. ‘A Chấn, anh dừng lại đi…… Buông em xuống …… Chớ đi nữa ……’
Hắn mím môi không nói, chẳng những không dừng lại, mà còn bắt đầu đi nhanh hơn, chạy trên đường núi.
‘ A Chấn……’ nàng khóc nức nở, nắm áo hắn. Máu hắn đỏ nhuốm cả tay nàng, quần áo nàng, miệng vết chém máu chảy ra không ngừng. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú giờ đã nhợt nhạt, biết hai tay của hắn nhất định rất rất đau.
‘Không cần chạy…… A Chấn…… Đừng chạy…… Anh sẽ chết mất…… A Chấn!’ nàng khóc cầu hắn.
Giữa hai chân chất lỏng ấm áp dần dần chảy ra, máu nhàng nhuộm ẩm váy, cộng thêm cả máu của hắn từ cánh tay bị thương. Hắn không để ý tới nàng, chỉ cước bộ nhanh hơn, một đường tới bệnh viện.
Cho dù không giữ được đứa nhỏ, hắn cũng muốn bảo vệ nàng, hắn không muốn mất nàng, hắn không thể mất nàng……
Từ lâu nay, hắn vẫn chỉ một người, nhưng ngoài ý muốn, nàng đã xông vào bức tường phòng thủ vững chãi của hắn, nơi chỉ có màu đen và trắng vậy mà nàng đã dùng nụ cười tươi tắn ngọt ngào biến nó hoang vu thành sống động.
Hắn không muốn lại phải đối mặt với căn phòng trống vắng, cho dù hai tay của hắn sẽ tàn phế thì hắn cũng không nguyện ý buông nàng ra!
Mặt trời đã nhô lên cao, nắng chiếu xuống mặt đường nhựa, làm nó nóng rát đến mức bốc hơi.
Mồ hôi hắn đổ như mưa, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, chỉ may nhờ có ý chí chống đỡ, hắn mới có thể tiếp tục chạy xuống.
Tĩnh Vân khóc cả mặt đều là lệ, rất sợ A Chấn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết ở trên đường núi. Ngay phía sau đó, một chiếc xe cứu hỏa xuất hiện, không đợi hai người vẫy, người lái đã dừng lại.
‘ Giang Chấn, sao lại thế này?’ Thành Đại Nghiệp từ trên xe nhảy xuống. ‘Hướng Vinh nói, Tĩnh Vân không về nhà, anh cũng theo không thấy đâu, người trên trấn tất cả đều đang tìm hai người đấy.’
‘Nàng đau bụng .’ Giang Chấn thở dốc, ôm Tĩnh Vân lên xe. ‘Cho chúng tôi tới bệnh viện, mau!’
Nhìn Tĩnh Vân khóc sướt mướt, cả người Giang Chấn lại đầy máu, Thành Đại Nghiệp không nói hai lời, lập tức mở xe cứu hỏa, bật đèn báo hiệu cứu hoả (Cam: với cái đèn này, anh có thể chạy tới tốc độ bạt mạng ), dùng tốc độ nhanh nhất chạy trên đường núi, rồi thả ga cho xe lao xuống.
Dọc theo đường đi, tay Giang Chấn từng trận co rút đau đớn nhưng vẫn cũng không buông thê tử ở trong lòng ra.
‘ Yên tâm, không có việc gì, sẽ tới bệnh viện ngay đây, em đừng sợ, ngoan, sẽ không sao, anh sẽ không để cho em có chuyện đâu, em còn phải giúp anh thật lâu thật lâu, em tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.’ hắn không để ý chính mình đang dùng cánh tay đau đớn, giọng nói mềm nhẹ lặp đi lặp lại một lời nói.
Thành Đại Nghiệp ở bên nghe được kinh hãi giật mình, thật không biết những lời của Giang Chấn này là nói cho Tĩnh Vân nghe, hay là nói cho chính Giang Chấn nghe nữa.
Giang học trưởng giỏi giang, trong trường cảnh sát nổi tiếng lãnh khốc vô tình. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Giang Chấn không thể kiềm chế, xem ra Tĩnh Vân nếu thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, Giang Chấn khẳng định cũng sẽ chết mất.
Thành Đại Nghiệp một bên lái xe, một bên dùng vô tuyến thông báo tới bệnh viện. Vừa rời núi, hắn lập tức tăng hết ga, xe cứu hỏa gào thét chạy như bay qua trấn, mọi người tự động mở đường cho xe đi.
Vài phút sau, xe cứu hỏa đã tới bệnh viện.
Phòng cấp cứu bác sĩ, ý tá đã chuẩn bị tốt chờ ở ngoài cửa. Vừa thấy xe cứu hỏa đến, bọn họ lập tức kéo giường bệnh, nhanh chóng tới.
Giang Chấn cũng không để cho bất kì ai giúp đỡ, chính mình ôm Tĩnh Vân xuống xe, đem nàng phóng tới giường bệnh. Sắc mặt hắn, còn tái hơn cả thê tử, quần áo toàn thân nhốm đầy máu tươi.
‘Các người còn làm gì nữa, mau nhìn cô ấy đi!’ hắn hét to, trong mắt đầy lo lắng.
Vài bác sĩ, y tá, vội vàng đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu. Giang Chấn đi theo bên cạnh, xoay người lau lệ trên mặt nàng.
‘Xuỵt, đừng khóc, anh đi cùng em, đừng sợ.’
‘Không cần, anh đừng theo em, mau để bác sĩ xem vết thương cho anh ……’ nàng khóc, bụng đau, tâm còn đau hơn.
‘Anh không sao.’ hắn nắm chặt tay nàng, kiên trì không đi.
Trong phòng cấp cứu, y tá truyền nước, lau sạch máu, khử trùng, trong hỗn loạn, bác sĩ muốn Giang Chấn rời khỏi cô vợ mang thai đi cầm máu, nhưng hắn lại kiên trì không rời đi, cứ chờ một bên nắm tay nàng.
Thật vất vả, cho đến khi bác sĩ phải cam đoan với hắn, đứa nhỏ được an toàn, tình huống của nàng đã ổn định, Giang Chấn mới thở dài nhẹ nhõm, cả người trầm tĩnh lại.
Vài giây sau, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, thân hình cao lớn suy sụp rồi ngã xuống.
May mà bác sĩ bên cạnh đúng lúc đỡ được hắn, không để cho hắn bị ngã.
‘A Chấn? A Chấn!’ Tĩnh Vân gấp đến độ phát khóc, gọi to tên hắn.
‘Anh không sao……’ hắn mở mắt ra, lắc lắc đầu, vì mất một lượng máu lớn nên toàn thân vô lực.
Nhìn nàng mặt đầy nước, hắn muốn nâng tay lên, lau lệ đi, nhưng hai tay đã quá mệt mỏi không có sức để nâng lên.
Hắn chỉ có thể mở miệng, dùng giọng suy yếu nói.
‘Anh yêu em.’
‘ Em cũng…… Em cũng yêu anh……’ nàng khóc nói.
Đợi lại chờ, phán lại phán, cuối cùng nàng cũng chờ được nghe từ miệng hắn, nghe được ước mơ tha thiết của nàng, nhưng lại vạn vạn lần không nghĩ tới, nó lại xảy ra trong tình huống này, chính miệng hắn nói yêu nàng.
‘ Đừng ly hôn với anh ……’ hắn dùng chút ít sức lực cuối cùng, nói ra câu này.
‘ Vâng! Em không ly hôn …… A Chấn…… A Chấn!’
Hắn hôn mê.
‘Anh ta bị mất máu quá nhiều rồi, đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật, truyền máu ngay.’
Bác sĩ hạ lệnh, phải dùng sức thật mạnh mới gỡ của tay hắn ra khỏi nàng, để hắn nằm lên một cái giường khác.
Không mất đến một lúc, Giang Chấn đang hôn mê bất tỉnh đã được đẩy vào phòng. Còn Tĩnh Vân vào phòng bệnh khác.
Nàng lo lắng tới mức không thể hô hấp, nằm ở trên giường đợi rất lâu rất lâu, không ngừng khẩn cầu trời xanh, phù hộ cho Giang Chấn có thể bình an vô sự.
Nàng không hề hoài nghi, không hề tự huyễn hoặc. Hắn ngay cả mệnh cũng có thể không cần, cho dù người đầy máu vẫn ôm nàng xuống núi, nàng đã tự cảm giác được tâm ý của hắn.
Giang Chấn yêu nàng.
Cho dù trước khi hôn mê, hắn không nói ra những lời này, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được tình ý của hắn.
Người của Hướng gia lục tục tới, Thành Đại Nghiệp và Trần Chí Minh cũng vào phòng bệnh, hỏi thăm việc đã trải qua. Nàng kể hết lại, rồi tiếp tục cầu nguyện, tiếp tục chờ đợi.
Hai tiếng sau, bác sĩ mới quay lại, báo cho nàng tình trạng của Giang Chấn.
‘Thắt lưng Giang tiên sinh có một vết thương bị rách, trên người cũng có nhiều vết thương, nên bị mất máu quá nhiều. Nhưng mà ca phẫu thuật rất tốt, cô có thể yên tâm.’ Bác sĩ nói thật cẩn thận. ‘Còn nữa, hai tay của anh ta ôm cô lâu quá nên cơ bắp co rút căng cứng, tôi đã thả lòng cơ cho anh ta và tiêm thuốc giảm đau rồi.’
Hòn đá lớn nặng trịch trong lòng giờ mới được gỡ bỏ. Tĩnh Vân nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được hỏi: ‘Tôi có thể gặp anh ấy không?’
‘Đừng lo lắng. Đại Nghiệp sợ anh ta tỉnh lại nhìn không thấy cô sẽ làm loạn trong bệnh viện, nên đề nghị chúng tôi an bài cô trong phòng bệnh. Một lát nữa, sẽ có người đẩy anh ta vào.’
‘Vâng, cám ơn.’Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Vân hơi hơi đỏ, e lệ mở miệng nói lời cảm tạ.
‘Đừng khách khí.’ Bác sĩ cười cười. ‘Cô hãy nghỉ ngơi tốt đi, có việc gì thì gọi cho y tá.’
‘Vâng.’ nàng gật gật đầu.
Bác si nói rồi đi ra ngoài, không lâu sau, y tá đẩy Giang Chấn vào phòng bệnh.
Hắn nằm ở trên giường bệnh, vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Nàng không thể ngồi dậy, rất muốn sờ thử hắn, xem hắn có bình yên vô sự không, có bỏ nàng mà đi không……
‘Cô y tá ơi!.’ nàng cố lấy dũng khí, nhỏ giọng mở miệng. ‘Nếu cô không phiền, có thể giúp giường tôi dịch sang đó một chút không?.’
‘Tất nhiên là được rồi.’
Nhìn thấy trường hợp kinh tâm động phách bên trong phòng cấp cứu, tất cả mọi người ai cũng biết, cảm tình của đôi vợ chồng này sâu nặng biết bao nhiêu.
Y tá đặc biệt dàn xếp, chẳng những đem giường bệnh của nàng lại gần, thậm chí còn để hai người trên cùng một giường bệnh.
‘Cám ơn cô.’ nàng đỏ bừng mặt, liên tục nói lời cảm tạ.
‘Không cần khách khí, hai người nghỉ ngơi đi!’ y tá cười nói, chốc lát đã ra ngoài.
Phòng bệnh lại trở về yên tĩnh, ánh chiều tà buông xuống, xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh. Nàng tựa vào bên người hắn nín thở, mới nghe thấy hơi thở của hắn.
Nước mắt lại tràn lên hốc mắt, nàng sụt sịt, vươn bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của hắn rồi tựa vào bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.
‘A Chấn, anh mau tỉnh lại đi.’ nàng dùng giọng nói mềm mại nhất. ‘Chờ anh tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.’