Trong nồi sôi ùng ục, một làn hơi nóng hổi cùng với mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng tỏa ra.
Tĩnh Vân nhấc nồi lên, lấy thìa múc một chút canh nóng nếm thử. Nàng để sát miệng vào thìa, cẩn thận thổi mới thử một ngụm.
Ngon tuyệt!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, nàng đặt lại cái nồi, vặn nhỏ lửa để canh nóng hầm thêm một chút nữa cho ngon miệng.
Sáng nay, A Chấn nói khoảng sáu giờ là tan tầm, còn đồng ý về nhà thưởng thức món ăn nàng nấu.
Biết lúc trước hắn toàn ăn cơm bụi, Tĩnh Vân quyết định thay đổi cái thói quen vừa tiêu tiền lại vừa hại sức khỏe này của hắn, chỉ cần hắn về đúng giờ, nàng sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon chờ hắn về thưởng thức.
Tuy hôm nay nàng đặc biệt khó chịu trong người nhưng nàng vẫn cố nén cơn nôn oẹ, vào bếp làm cho hắn món vịt hầm dưa chua, cá rán, chế biến thứ hắn thích ăn – rau cải thìa.
Làm ‘đầu bếp’ cho hắn mấy tháng, nàng phát hiện ra một điều không thể tưởng được, hắn rất thích ăn thạch hoa quả, caramen hay đồ mềm mềm,trơn trơn, nhất là điểm tâm ngọt. Bởi vì ‘chồng yêu’ thích ăn nên nàng mua vài ba quyển sách dạy nấu ăn mang về nhà vụng trộm nghiên cứu.
Tạch!
Nồi cơm điện nhảy nấc.
Nàng nhấc nắp vung lên, cho gừng băm nhỏ, hành cắt khúc vào lớp dầu ăn nóng bỏng.
Tít tít!
Lớp dầu nóng tỏa ra mùi gừng, mùi hành thơm, da cá cũng đã trở nên giòn và xốp. Làn hương phút chốc đã tràn ngập lấy phòng làm cho người ta thèm ăn đến mức chảy nước miếng.
Tĩnh Vân dùng lót tay, đem cá rán đặt lên bàn, đôi mắt trong veo có chút lo lắng nhìn đồng hồ.
Bảy giờ.
Giang Chấn nói, sáu giờ sẽ tan tầm về nhà, nhưng giờ đã quá một tiếng rồi mà cửa ngoài vẫn không nhúc nhích.
Nàng bắt đầu lo lắng.
Bình thường Giang Chấn chỉ cần đáp ứng nàng về nhà ăn cơm thì chỉ khoảng sáu giờ đã về tới nhà, trễ nhất cũng chưa bao giờ quá 6 giờ rưỡi. Nhưng giờ đã là bảy giờ, thức ăn nàng nấu đã nguội hết rồi mà hắn vẫn chưa bước vào nhà.
Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, tay cầm gấu bông nam, sắc mặt ngưng trọng thẩm vấn.
‘Anh đi đâu thế? Đến giờ này mà còn chưa về?’ nàng tới gần gấu bông nam, vẻ mặt gấu bông nam vô tội, một tiếng cũng không phát ra.
Từng phút từng giây trôi qua, nàng bỏ gấu bông nam xuống, cầm con gấu bông đã làm được một nửa lên, lấy kim chỉ, dùng công việc để chờ đợi qua thời gian này.
Nhưng mà lòng nàng vẫn không yên được, làm việc mà cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ dịch chuyển. Không chỉ thế, nàng còn vểnh tai, nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể làm cho nàng nhanh chóng nhảy dựng lên.
Mỗi lần cửa có tiếng động đều làm cho nàng tràn ngập hy vọng, nhưng cũng chính nó sau đó lại làm cho nàng thất vọng.
Nửa giờ sau, nàng uể oải phát hiện, mình đã khâu cả tay lẫn chân con gấu vào cùng một chỗ. Nàng cắn môi hồng, cuối cùng đành phải buông tha cho công việc, không đè nén được lo lắng trong lòng, nàng mặc áo khoác vào, vội vàng chạy ra cửa, nhìn đường phố bên ngoài.
Vậy nhưng cho dù nàng đã ra ngoài đến vài lần, nhìn vài lần thì Giang Chấn vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.
Tĩnh Vân cắn môi: Trong lòng càng lúc càng bất an.
Rõ ràng sáng nay hắn nói sẽ về nhà ăn cơm.
Chắc sẽ không, sẽ không — xảy ra chuyện gì chứ?
Nếu hắn gặp chuyện gì thì hắn cũng không nên ở lại lâu như vậy, đến giờ còn chưa về.
Bỗng một cơn choáng váng đánh úp lại, Tĩnh Vân giữ ngực, nghĩ đến trượng phu là phó đội trưởng đội phi ưng đặc cần, suốt ngày ở cùng đám hung ác, đạo tặc nhỡ may ……
Nàng đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sợ đến mức nước mắt gần như sắp rơi xuống.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tay chân nàng luống cuống, đứng yên một lúc lâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện –
Đúng rồi, tivi!
Nếu có phát sinh việc gì lớn, chắc chắn tin tức sẽ cập nhật!
Nghĩ đến đây, Tĩnh Vân lập tức chạy vội về nhà, run run bật tivi. Nàng nước mắt rưng rưng, ngồi trên sô pha, bàn tay nhỏ bé run run ấn mạnh cái điều khiển từ xa.
Làm ơn, làm ơn, đừng để A Chấn gặp chuyện gì không may!
Làm ơn, làm ơn, đừng có tin nào về cảnh sát bị thương!
Nàng ngồi trên sô pha, mặt trắng bệch, tay run run, một kênh rồi chuyển một kênh, hết sợ nhìn phải tin liên quan, lại sợ đến mình bỏ sót tin tức.
Nàng nhanh chóng xem qua tin tức một lần, rồi lại nhìn lại tin tức đó từ đầu thêm lần nữa, nhìn cả trên màn hình ti vi lẫn trên tờ báo, tất cả đều đọc kĩ càng, nàng sợ mình bỏ sót qua tin quan trọng.
Kim đồng hồ lại dịch một vòng nữa, một giờ trôi qua.
Tâm tình nàng bất an, nhìn tin tức suốt một giờ. Tuy trên tivi không có tin nào về cảnh sát hay thành viên đội Phi Ưng bị thương, nhưng thế lại càng làm lòng nàng thêm lo.
Nếu có việc nghiêm trọng mà cảnh sát muốn phong tỏa tin tức thì làm sao giờ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng càng lúc càng khủng hoảng, càng lúc càng lo âu, những khả năng Giang Chấn gặp điều ngoài ý muốn thay nhau hiện lên trong đầu nàng.
Nàng rất muốn gọi điện tới văn phòng đội Phi Ưng hỏi một chút nhưng lại phát hiện ra mình không biết số, thậm chí ngay số điện thoại của hắn, nàng cũng không biết tí nào.
Thay đổi phương án, Tĩnh Vân gọi điện thoại tới nhà Phượng Đình, nhưng điện thoại lại không có người nào nghe cả. Nàng lại quay số di động chị cả, nhưng đáp lại nàng vẫn thế –
Xin lỗi, thuê bao này hiện giờ không liên lạc được.
Sau khi nàng nghe câu nói máy trả lời, nước mắt nhanh chóng tràn mi.
Nàng treo điện thoại lên, vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt vừa tự nói với mình, A Chấn chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nhưng mà không quá hai giây, cái đầu nhỏ lại miên man suy nghĩ, nhịn không được nghĩ, nếu hắn không có việc gì thì phải sớm gọi điện thoại về nói với nàng chứ?
Hay là bị tai nạn xe?
Hay là giờ hắn đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện?
Hay tệ hơn nữa, người hắn đầy máu, đang nằm ở ven đường ven đường nào đó mà không có người nào thấy?
Tiếng đồng hồ trên tường điểm mười giờ, rốt cuộc Tĩnh Vân không thể chờ được nữa. Nàng lau nước mắt trên mặt, đứng dậy mặc áo khoác, cầm ví chuẩn bị đi ra ngoài, trực tiếp tới tổng bộ Phi Ưng tìm hắn.
Nhưng nàng vừa mới mở cửa ra thì lại thấy xe Giang Chấn đang chậm rãi tiến vào.
Tĩnh Vân đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt cửa, nhìn trừng trừng vào cái xe đang chậm dừng lại, người trên xe bước xuống. Nàng không dám nháy mắt, chỉ sợ nếu mình nháy mắt thì Giang Chấn trước mắt sẽ biến mất.
Tay hắn, chân hắn, ngay cả đầu của hắn vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn bình yên vô sự, không một chút sứt mẻ, không một chút bị thương.
Mặt nàng trắng bệch, hai mắt trừng hắn rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên chân như mềm nhũn ra.
Cảm tạ ông trời, hắn không có việc gì, hắn vẫn nguyên vẹn, một miếng da cũng không bị mất.
Đôi mắt đen cúi xuống nhìn người ở bên cạnh như đang muốn ra ngoài.
‘Em muốn ra ngoài?’ hắn hỏi.
‘Không, không có……’ nàng hai chân mềm nhũn, nhìn hắn lướt qua mình, vào cửa, thay giày cởi áo khoác. Nàng cố gắng không để cho hai chân bủn rủn của mình làm ngã sấp xuống, đi ra phía trước giúp hắn lấy áo khoác, có chút không hiểu hỏi: ‘Anh nói về ăn cơm chiều mà, sao lại trễ thế?’ Nghĩ đến bàn cơm đầy đồ ăn ngon, nàng hô nhỏ một tiếng. ‘A, đồ ăn lạnh hết rồi, để em đi hâm nóng giúp anh.’
‘Không cần.’ Giang Chấn thần sắc mệt mỏi, đi tới phòng ngủ, không quay đầu trả lời. ‘Trong đội có một số việc, tôi ăn ở văn phòng rồi.’
Nàng đang treo cái ao khoác mà toàn thân cứng đờ, đuổi theo đi tới bên hắn.
‘A Chấn, anh ăn rồi?’
‘Ừ.’ hắn lên tiếng, tay còn đang vuốt cái gáy túi giấy để trên bàn.
Tĩnh Vân há hốc mồm kinh ngạc.
Bao nhiêu cảm xúc, lo âu, nóng ruột, bất an, sợ hãi, uể oải, bất lực, đã tích lũy cả tối nay bộc phát ra hết!
‘Anh nói anh sẽ về ăn!’ nàng tức giận. ‘Nếu có việc, sao không gọi điện thoại về nói với em một tiếng? Để cho em ở nhà chờ, chờ mãi, anh có biết không, em lo lắng gần chết –’
Giang Chấn ngữ khí lãnh đạm.
‘Có gì mà lo lắng?’ hắn đi vào phòng tắm, cởi quần áo, lơ đễnh cắt ngang lời của nàng. ‘Tổ Phi Ưng thành lập để ứng phó với mọi tình huống, tôi làm việc ở đó thì không có chuyện ngày nào cũng tan tầm đúng giờ đâu. Nếu có việc thì em có thể gọi điện tới văn phòng.’
Tĩnh Vân tức giận đến mức mọi thứ trước mắt đều hóa đen, nàng mang cơn đại hỏa theo hắn vào phòng tắm, nắm chặt tay. ‘Em không biết điện thoại của văn phòng chỗ anh.’ nàng cắn răng, gằn từng tiếng trả lời. ‘Anh suốt từ đó tới giờ không cho em số điện thoại. Em có thể gọi cho ai đây?!’
Hắn khóa cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, để cho nước ấm mát cơ bắp căng thẳng.
Rầm rầm,trong tiếng nước, vang lên giọng của hắn.
‘Em có thể gọi tới tổng đài để hỏi.’
Tĩnh Vân cứng họng, trừng hắn nói không ra lời.
Đúng là nàng không nghĩ tới có thể gọi cho tổng đài để hỏi, nhưng mà đó là do nàng đang lo lắng! Người đàn ông này chẳng những không để ý đến những lo âu của mà còn từ đầu tới cuối,còn cố tính gây sự với những lời quan tâm của nàng.
Tĩnh Vân lại phát cáu lên.
‘Anh anh……’ nàng tức giận dậm chân. ‘Quan trọng không phải là cái đó? Mà là, nếu anh không thể trở về sớm thì anh cũng phải gọi điện nói cho em một tiếng chứ!’
Giang Chấn gội đầu, liếc nhìn khuôn mặt hồng đang tức giận, không có chút kiên nhẫn nói: ‘Em nói đủ chưa? Tôi làm việc cả ngày rồi mà không thể im lặng để cho tôi tắm rửa một chút à?’
Mấy câu ngắn ngủn mà như một cái tát, tát mạnh vào mặt nàng. Mặt nàng trắng bệch ra, thở rút một hơi, muốn nén nước mắt vào trong, nhưng từng viên từng viên đã lăn xuống.
Thế này là thế nào?
Nàng ở nhà làm việc chăm chỉ, nàng muốn lấy lòng hắn, cố làm một bữa tối thật ngon miệng cho hắn ăn. Nhưng kết quả, hắn chẳng những về trễ, mà còn không gọi điện về báo cho nàng, về đến nhà thì đối mặt với câu hỏi của nàng không xin lỗi lấy một tiếng, thậm chí làm ra vẻ không thể chịu đựng nổi!
Kết hôn đã nhiều tháng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng khóc vì tức giận.
Đứng dưới vòi hoa sen, Giang Chấn chau mày rậm, nhanh chóng xả sạch đầu, rồi tắm rửa, không thèm liếc nàng thêm cái nào nữa.
Tĩnh Vân tức giận dậm chân, khuôn mặt đầy lệ hiên ngang bước ra khỏi phòng tắm, bước tới tủ đựng đồ, lấy cái túi xách màu hồng ra, đem quần áo, đồ đạc của mình vào.
Im lặng rồi đi?!
Được, hắn muốn im lặng, nàng sẽ cho hắn im lặng!
Nàng thở phì lấy tay lau nước mắt, đem quần áo, kim khâu, búp bê vải, toàn bộ toàn đặt vào hành lý.
Không đến một lúc lâu sau, Giang Chấn tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm. Hắn dùng khăn cuốn nửa thân dưới lại, rồi dùng cái khăn tắm lau khuôn mặt ẩm ướt. Đi vào phòng, hắn cũng đã nhận ra hành động của nàng, trong mắt hắn có chút ánh sáng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại không hề thay đổi biểu tình. Một câu hắn cũng không nói, chỉ lạnh lùng bước qua nàng, lấy quần áo trong tủ ra thay.
Nhìn thái độ bình tĩnh của hắn, khuôn mặt Tĩnh Vân hơi đỏ lên, trong lòng lại càng căm tức.
‘Em đi đây!’ nàng ngồi trên giường, đem hành lý xếp đầy chặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ra tiếng uy hiếp.
Giang Chấn vẫn không liếc nàng cái nào, coi như không nghe thấy, lấy túi giấy trên bàn ra, ngồi ở ghế đọc.
Nàng lại nổi lửa, dùng sức tha hành lý ra ngoài, vừa đi tới cửa phòng, nhịn không được quay đầu liếc hắn một cái, ra tiếng lặp lại.
‘Em đi đây!’
Vậy mà hắn vẫn không quay đầu, tay lại lật thêm một tờ.
‘Em thật sự đi đấy!’ nàng mở cửa, khuôn mặt đỏ ửng, la lớn.
Giang Chấn trước xưa vẫn như một, ngoảnh mặt làm ngơ với lời tuyên bố của nàng, mắt chuyên tâm nhìn vào tờ văn kiện trong tay.
Thật quá đáng!
Tĩnh Vân nổi giận đùng đùng, mang hành lý từ trong ra ngoài, dùng lực mạnh nhất, đóng sập cửa lại.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Ba giây sau, hắn lại lật thêm tờ nữa, cửa phòng ngủ lại bị mở ra.
‘ Thối A Chấn! Em đi thật, đi thật đấy!’ (Cam: *mài dao. Mài dao* Em muốn giết chị này, hừ!!)
Hắn không đổi tư thế, không quay đầu, không mở miệng, đương nhiên lại càng không đứng dậy ngăn cản nàng.
Nhìn lại bóng dáng lạnh lùng đó, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Rầm!
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại thật mạnh.
Nàng mang hành lý đi, lau khô nước mắt trên mặt, thở phì hiên ngang bước khỏi cửa. Nàng gọi một cái taxi, rời khỏi nhà, tìm chị mình nương tựa.
‘ Cái gì?’
Phượng Đình to giọng hét.
Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, không tự giác được lùi về sau mấy tấc.
‘Trốn nhà rời đi?’ Phượng Đình không dám tin gặng hỏi, đôi mắt to nhìn trừng trừng. “Chỉ vì anh ta không gọi điện về cho em mà em chạy đến chỗ chị, em có lầm hay không thế? Trốn nhà rời đi! Em giỡn chị sao, nếu có người đi thì phải là anh ta chứ, sao em lại phải đi –’ (Cam: Chuẩn men!!, chị ý dốt mừ!)
Vừa mới bước vào cửa nhà chị cả, Tĩnh Vân còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị chị cả đón đầu trước, mắng cho nàng một trận, nàng thấy ủy khuất, nước mắt không nén được, rơi xuống.
Phượng Đình nhìn nàng lắc đầu mạnh.
‘Khóc cái gì mà khóc? Sao mà tôi có thể sinh ra một đứa em ngốc như vậy hở trời?’
‘Chị, em không phải do chị sinh ……’ Tĩnh Vân khóc nghẹn, thút thít nói.
‘Đến giờ này rồi mà em còn tìm lỗi trong lời của chị hả?’ Phượng Đình hai tay chống vào eo, khuôn mặt diễm lệ nhỏ nhắn tràn đầy tức giận. ‘Nếu không phải em ngốc ngay lúc đầu đã để cho anh ta ăn sạch sẽ như vậy, người tốt hay xấu còn chưa biết, bụng đã to ra rồi……’ (Cam: đùa, bà chị gì mà đanh đá thế, nỡ lòng nói em vậy, vậy mà bảo muội muội bảo bối, giỏi thì ra mắng A Chấn kia kìa)
Mắt thấy Tĩnh Vân khóc sướt mướt, vợ mình thì càng mắng càng hăng, Lệ Đại Công vừa dập điện thoại của Giang Chấn xuống, không nhịn được lên tiếng, muốn cắt ngang.
‘Phượng Đình, được rồi, được rồi, đừng mắng nữa, mọi việc đã đến nước này thì cứ để cho Tĩnh Vân nghỉ ngơi trước đi đã.’
Không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng một cái, “bà lớn” lại bừng bừng tức giận.
‘Anh còn dám nói à, tất cả là tại anh!’ Phượng Đình còn trở nên tức giận hơn, dùng đầu ngón trỏ, chỉ vào lồng ngực hắn.
‘Tại anh đi kết nghĩa anh em với anh ta, hừ bạn tốt, nếu không phải tên đó ti bỉ, vô sỉ thừa dịp em không chú ý, ăn mất em gái em cưng của em thì… Hừ, thì muốn lấy em gái em nào có đơn giản như vậy! Được lắm, giờ anh ta lấy người ta về rồi, lại không biết quý trọng, để cho nó nửa đêm chạy tới đây!’
Lệ Đại Công không dám phản kháng để ngón trỏ của nàng dí mạnh vào ngực, ngoài miệng vẫn từ từ khuyên bảo.
‘ Phượng Đình, đấy là do Giang Chấn còn chưa quen thôi, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa ở lâu với người nào cả, khó tránh khỏi có chút vô ý. Bọn họ mới chỉ kết hôn được bốn tháng thôi mà, hãy cho anh ta một chút thời gian để thích ứng. Hơn nữa, làm gì có đôi vợ chồng nào lại không cãi nhau đâu –’
‘Cái gì? ‘mới’ bốn tháng á, phải ‘hơn’ bốn tháng rồi! Nếu anh ta muốn thời gian để thích thì cũng phải thông cảm cho đứa nhỏ em em đang mang một chút chứ?’ Phượng Đình mắng liên thanh, giận cá chém thớt đánh cả sang ông chồng vô tội của mình. ‘Đàn ông bọn anh đúng là cùng một giuộc mà, chưa lấy được người ta thì coi người ta như bảo vật, cưới được rồi thì vợ liền biến thành rơm thành rạ, chẳng qua chỉ là gọi điện một cái về nhà báo bình an mà thôi, thế thì lãng phí bao nhiêu thời gian cơ chứ? Nó nguy hiểm tới tính mạng chắc? Một lần gọi điện thì quý lắm à?’
Nhìn thân hình anh rể to lớn thế kia lại bị chị mình đàn áp, sắp bị dồn tới chân tường, Tĩnh Vân ngồi trên sô pha, cầm lại cái túi vải, tự nhiên cảm thấy áy náy với anh rể.
Nhìn chị mình bộ dạng hung hãn, lại nhìn anh rể để chị tùy ý chỉ trích, tùy ý mắng mỏ, vẻ mặt bất đắc dĩ, Tĩnh Vân cắn cắn môi hồng.
Thật ra — thật ra – anh rể nói cũng đúng, có đôi vợ chồng nào lại không cãi nhau? Nói tới cùng thì, có lẽ A Chấn phải cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể thích ứng được cuộc sống gia đình –
Nàng xoay túi vải, giờ mới cảm thấy, bản thân quá nhút nhát để có thể nổi giận.
Hơn thế, nàng ngồi trên tắc xi mới được một lát mà đã bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.
Cuối cùng, thì nàng nghĩ — nàng — vẫn nên trở về …..
Sau khi hạ quyết tam, Tĩnh Vân khịt mũi, lau sạch nước mắt. Nhìn cơn tức của chị mình đang xả vào thủ phạm, tuy trong lòng nàng cảm thấy áy náy với anh rể nhưng nàng vẫn không có can đảm đứng lên.
Nàng chỉ dám vụng trộm rời đi để anh rể có thể bảo toàn.
Lệ Đại Công dưới cơn mưa bom đạn công kích của vợ, vẫy vẫy tay với Tĩnh Vân để cho nàng an tâm rời đi.
Tĩnh Vân vội vàng xách hành lý, lén lút chuồn ra cửa. Đi đến gần cửa, nàng không quên quay đầu, cúi đầu lòng tràn đầy hối lỗi giải thích với anh rể.
Lệ Đại Công lại khoát tay áo, ý bảo nàng đi mau. Đến lúc này nàng mới đi ra cửa, gọi tắc xi, đặt hành lý lên xe, nói địa chỉ cho tài xế.
Ánh trăng ở trên cao rọi đường cho nàng về nhà.
Trước cửa hiên, ánh đèn nhàn nhạt lan tỏa, nàng lấy chìa khóa mở cửa ra, không khí trong phòng khách u ám, trầm lặng.
Nàng kéo hành lý vào phòng khách, rồi mới nhẹ bước vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ cũng tối om, Giang Chấn đã đi ngủ, thân hình cao lớn nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích.
Tất nhiên là hắn đang ngủ !
Tĩnh Vân chu cái miệng nhỏ, không chút hờn giận, cũng không hiểu được tại sao mình lại cảm thấy an tâm. Có lẽ là rời nhà đi, nàng không biết giờ nên dùng cái ngữ khí gì để nói với hắn.
Nàng tính tình vốn rất êm dịu, lại có tấm lòng khoan dung, chẳng qua là tại hắn về trễ với thái độ ác liệt mới làm cho nàng giận dữ đến mức rời nhà bỏ đi. Nhưng khi tỉnh táo lại, ngắm thân ảnh nàng yêu kia thì, ủy khuất trong lòng nàng cũng dần dần biến mất.
Nàng thở dài, đi vào phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ, rồi trở lại phòng ngủ, nằm đưa lưng về hắn trên giường.
Nhưng nàng vừa mới nằm xuống thì bàn tay người đàn ông phía sau đã đột ngột ôm nàng vào lòng.
Hóa ra, Giang Chấn chưa ngủ.
Sức nóng trong ngực hắn, áp sát vào tấm lưng lạnh như băng của nàng, hắn dùng đôi tay ấm áp đem nàng khóa chặt vào trong lồng ngực. Một giọt nước mắt ở khóe mắt nàng tràn ra, bàn tay nhỏ bé nằm lọt tròng bàn tay to của hắn, để nhiệt độ cơ thể hắn từ từ làm ấm thân thể dã băng của nàng.
Thân mình dần dần trở nên ấm áp, nàng tựa vào trong lòng hắn, an tâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Trước khi để mình đi vào giấc ngủ, mắt nàng chạm tới cái đồng hồ báo thức trên đầu giường.
Lần này nàng trốn nhà rời đi, chỉ mất có hai giờ hai mươi lăm phút.
Lại một ngày nữa trôi qua, bụng của nàng cũng theo ngày mà dần lớn lên.
Trong lúc đó nàng và Giang Chấn vẫn duy trì quan hệ như trước. Nhưng bất an như một hạt giống đã nẩy mầm trong lòng nàng, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng ít.
Lần đó nàng rời nhà đi, lại ngoan ngoãn tự động trở về. Ngày hôm sau Giang Chấn cũng không hề nhắc đến, chỉ đưa số điện thoại di động của hắn cho nàng rồi coi như không có chuyện gì xảy ra cả, hắn không hề đề cập tới chuyện tối qua.
Tĩnh Vân lấy kim khâu, thở dài một hơi.
Anh rể nói, Giang Chấn cần thời gian để thích ứng. Biết vậy nên, nàng càng cố gắng chờ đợi, chờ để giúp hắn thích ứng với cuộc sống hôn nhân hai người. Nàng cố gắng như vậy là muốn làm một người vợ đảm đang, một người vợ tốt của hắn, nhưng dù cho nàng có làm như thế nào đi chăng nữa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp……
Chẳng lẽ, nàng làm còn chưa đủ sao?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tĩnh Vân đột nhiên hoàn hồn, đặt búp bê vải xuống, vươn tay nhấc điện thoại.
‘Alô?’
‘Giang Chấn đây.’
‘Đã đến giờ rồi sao? Em đi lấy vài đồ ngay đây.’ nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, xác định thời gian. Hôm nay nàng có hẹn với bác sĩ đi khám, Giang Chấn đã đồng ý xin phép nghỉ để đưa nàng đi.
Nàng cuống quít nhặt đông nhặt tây, bên kia đầu điện thoại Giang Chấn lại mở miệng.
‘ Ở đội có việc, tôi phải đi, em tự gọi xe đi.’
Bàn tay nhỏ bé đang nhặt vội, bỗng dưng cứng lại.
Tự mình đi? Hắn muốn nàng một mình tự đi khám?
‘Nhưng’ nàng ngập ngừng. ‘Bác sĩ nói, có việc muốn nói với anh……’
‘Bảo ông ấy gọi điện cho tôi.’
‘Nhưng — ’ nàng còn đang muốn nói, Giang Chấn đã dập điện thoại, micro không hề nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, chỉ có thanh âm đơn điệu tít tít.
Tĩnh Vân nhìn điện thoại trong tay, sửng sốt một hồi lâu, chỉ cảm thấy muốn khóc.
1 giờ rưỡi.
Nàng hẹn bác sĩ hai giờ khám.
Nước mắt rưng rưng, nàng nhìn đồng hồ. Nàng cắn môi, ngay lúc này cũng không thể nhờ người khác đưa nàng đi khám được. Mờ mịt lại uể oải, nàng ngồi ở trên sô pha, vài phút mới đứng dậy được, cầm túi lên, gọi tắc xi đi tới trước phòng khám.
Vào phòng khám khoa phụ sản, ngồi trên ghế, Tĩnh Vân vươn tay, nhẹ nhàng xoa bụng, chỉ cảm thấy vô cùng cô đơn.
Bên trong phòng khám, có vài phụ nữ có thai đang chờ được khám. Mỗi người phụ nữ bên cạnh đều có chồng đi cùng làm bạn, không ngừng hỏi han ân cần, chỉ có nàng là cô linh một mình một người.
Nàng càng nhìn càng hâm mộ, càng nhìn càng thương tâm, đau đớn trong lòng nảy lên, mắt mờ lệ.
Sợ bị người phát hiện ra, nàng nhanh chóng cúi đầu, lấy khăn lau lau lệ trên khóe mắt.
Trong lòng đau, dù xua thế nào cũng không đi……
Hắn rõ ràng đáp ứng rồi, đáp ứng cùng nàng đến khám thai.
Tĩnh Vân cắn môi, kiềm chế bi thương trong lòng. Đợi một lúc lâu sau, hộ sĩ cuối cùng cũng gọi đến tên nàng, nàng một mình đi vào phòng khám bệnh.
Trong lúc khám bệnh, nàng cố gắng làm bộ như không có việc gì, chỉ sợ bác sĩ lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Giờ nàng cảm thấy mình quá yếu ớt, chỉ sợ nếu nhận được những ánh mắt như vậy, thì nàng sẽ khóc rống lên mất.
Vất vả lắm nàng mới làm xong phần kiểm tra, nàng vừa đi ra khỏi phòng khám thì phía chân trời lại bắt đầu mưa to. Nàng thử gọi tắc xi, kiên nhẫn đứng chờ nhưng đợi mãi không được cái xe nào, mỗi xe đều sớm đã có khách.
Mưa càng lúc càng lớn, nàng phải đến một cái cửa hàng gần đó mua ô, tính đi xe bus về.
Nhưng dường như ông trời lại muốn đối nghịch với nàng, nàng vừa mới mua ô xong thì trời lại bắt đầu trở gió.
Trạm xe buýt cách đó đến vài trăm mét, nàng nắm chặt ô, cố gắng đi nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh, mưa buốt. Đi một đoạn đường, không chỉ chân nàng ẩm, váy ẩm mà còn có túi cũng ướt, đôi chân vừa đau vừa xót, khó chịu cực kỳ.
Đột nhiên, một chiếc ô tô lao nhanh qua, bùn sình bắn tung tóe, nàng né không kịp, bị hắt hết vào người. Nàng sợ tới mức lảo đảo rút lui, bàn tay nhỏ bé buông lỏng, túi rớt, cái ô cũng bị gió thổi bay.
Tĩnh Vân vuốt cái trán ướt đẫm nước, chưa kịp hoàn hồn thở hổn hển.
Mưa vẫn rơi, nàng mờ mịt quay người lại, trên mặt, trên đầu đầy nước bùn, trên thân cũng bị nước bắn tung tóe, từng giọt từng giọt ngự trên mặt nàng.
Cái ô sớm đã không biết bị thổi đi nơi nào, nàng cúi đầu, tìm kiếm túi vải, lại thấy nó đã bị rơi vào cái hố đầy bùn, dây đeo tiểu Tĩnh Vân tự nàng làm cũng cô đơn nằm trong đống bùn sình, nhìn trông khổ sở, bi thảm, đáng thương……
Nó cũng giống nàng.
Tĩnh Vân ngồi xổm xuống, nhặt cái túi vải cùng búp bê lên, bao nhiêu công sức cuối cùng lại hỏng mất. Nàng để cái móc treo vừa ẩm ướt vừa bẩn gắt gao đặt vào ngực, không khỏi khóc thất thanh.
Một cái cô gái hảo tâm, nhìn thấy không đành lòng, chủ động đem ô cho nàng mượn, còn giúp nàng gọi tắc xi, lúc này trông nàng càng thêm khổ sở.
Một người xa lạ còn có thể đối tốt với nàng như vậy, thế Giang Chấn thì sao?
Lúc nàng cần hắn thì hắn đang ở nơi nào? Ngay cả một tài xế không biết tên, còn lo lắng nàng gặp mưa sẽ bị lạnh, thận trọng giúp đỡ nàng về nhà rồi còn nhắc nàng nhớ tắm bằng nước ấm.
Thế Giang Chấn thì sao? Hắn ở nơi nào?
Anh rể nói, Giang Chấn cần thời gian để thích ứng, vậy còn nàng? Nàng cũng không thể chịu nổi!
Nàng cố gắng làm một người vợ tốt, nhưng cho dù nàng có cố gắng đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không được Giang Chấn đáp lại. Với hắn mà nói, hình như nàng cũng chỉ là một đám đẹp mặt, ngẫu nhiên có thể giúp hắn làm ấm giường, là một người giúp hắn nấu cơm mà thôi.
Nàng khóc rất lâu rất lâu, tưởng chừng không dứt.
Từ trước tới nay, nàng vẫn nghĩ, chỉ cần nàng thương hắn là đủ rồi. Nhưng tới giờ thì nàng mới đột nhiên nhận ra, tình yêu đơn phương thật sự không đủ để chống đỡ cho một cuộc hôn nhân.
Trước khi gả cho Giang Chấn, nàng thật sự rất cao hứng, rất vui vẻ. Nhưng cho tới hôm nay, nàng lại cảm thấy, Giang Chấn chỉ xem nàng là một cái gông, một gánh nặng mà hắn phải chịu, phải gánh vác thôi.
Với hắn mà nói, tồn tại của nàng có ý nghĩa thế nào, chỉ như thế thôi sao?
Khóc đến mức con mắt phát đau, nàng mới bình tĩnh trở lại. Nàng thu dọn hành lý, giúp hắn làm một bữa tối thật ngon rồi mới lẳng lặng ngồi trên sô pha, chờ Giang Chấn trở về.
Tối rồi, nàng bật đèn, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, hình ảnh những ngày bên hắn cứ hiện lên trước mắt, nước mắt lại dâng lên, nàng lại lau sạch.
Bảy giờ, ngoài cửa có động tĩnh, động cơ xe trước đã tắt.
Nàng đứng dậy mở cửa, giúp hắn lấy áo khoác, đổi giép đi trong nhà.
Nhìn đôi mắt khóc đến hồng kia, ngực Giang Chấn như có người kéo, có chút áy náy, nhưng cũng có chút căm tức chính mình. Hắn biết, người phụ nữ nhỏ bé này chắc chắn là vì hắn thất ước mà khổ sở.
Hắn cũng không nguyện ý thất tín, nhưng thân là tiểu phó đội trưởng đội phi ưng đặc vụ, chỉ cần nhất có tình huống phát sinh, hắn phải đi ngay tức khắc để xử lý, thật sự không có khả năng mỗi lần đều dẫn nàng đi khám.
‘ Anh –’
‘Em –’
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng một lúc.
Nhìn sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ của tiểu thê tử, Giang Chấn mở miệng nói: ‘Em nói trước đi!’
Tĩnh Vân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà nàng yêu, người mà nàng nguyện ý gả cho, cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng hỏi: ‘A Chấn, nếu lúc trước em không có mang thai, anh có lấy em không?’
Đôi mắt buồn của hắn hiện lên một tia tức giận.
‘Giờ em muốn cãi nhau sao?’
‘Không phải’ nàng co rúm lại nhưng vẫn kiên định nhìn hắn. ‘Em hỏi thật.’
Hắn mím môi không đáp.
Tĩnh Vân cổ họng nghẹn lại, kiên trì muốn nghe được đáp án, miễn cưỡng hỏi thêm lần nữa. ‘Nếu lúc trước em không có mang thai, anh có lấy em không?’
‘Không.’
Giọng nói của hắn thập phần cứng rắn, lãnh đạm, nói xong cũng không quay đầu lại, mặt không chút thay đổi đi thẳng vào phòng bếp.
Tĩnh Vân nhìn bóng dáng lạnh lùng dần dần đi xa, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, thân mình không khỏi hơi hơi lung lay, choáng một cái.
Câu trả lời của hắn đơn giản mà sáng tỏ, nàng nghe được rõ.
Nhưng, bất quá, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã bị diệt.
Nàng nắm chặt áo khoác của hắn để trong lồng ngực đang đau đớn, tưởng chừng như nửa ngày không nhúc nhích, chỉ có thể đứng lại một chỗ, chờ cho đau đớn lắng dần xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng cử động.
Tay Tĩnh Vân run run, mắc cái áo khoác của hắn lên cây treo, đem búp bê tân nương Tĩnh Vân trên kệ tủ đặt vào trong ba lô, nàng sửa sang lại hành lý xoay người đi ra ngoài.
‘Em đi đây.’
Giang Chấn sẽ không quan tâm, nàng biết.
Nhưng, nàng vẫn cứ đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng nói ra những lời này, như là lời từ biệt.
Rồi nàng bức chính mình bước ra ngoài cửa, đi tới cái sân nhỏ, đi qua xe hắn. Từ những bước đầu tiên bước ra khỏi cửa, nước mắt nàng đã không ngừng rơi, không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, giống như những giọt mưa, vẫn rơi…… Vẫn rơi……