Thanh âm tên thư sinh kia mang theo vẻ chất vấn, bao hàm khuất nhục và tức giận.
Vân Vân nhìn thư sinh kích động, nước mắt sương mù che chắn con mắt, khóc ròng nói: "Trịnh công tử, ngươi không nên hỏi, được không?"
Thư sinh kia dừng nửa ngày để suy nghĩ, trên mặt có vẻ không đành lòng, ngữ khí mềm nhũn ra, thấp giọng nói: "Vân Vân, ngươi... Ai..., người kia là ai? Hắn... Hắn lại ở phía trong phòng riêng của ngươi làm ra bức họa hạ lưu như vậy... Đây là cái gì?" Thư sh kia cất bước đi về hướng vách tường, thì thào thì thầm: "Đinh Hương cười yêu kiều vô hạn, lời nói mềm, thanh âm thấp, ta chưa từng quen. Không giày, chân sớm bị gió đông thổi tan. Người gầy, trời mặc kệ...... Hừ, người này quá làm càn, Vân Vân, hắn là ai?"
Vân Vân có lẽ là thấp giọng thút thít nỉ non, tiếp tục sâu kín nói: "Công tử không hỏi có được không?"
Thư sinh nhìn Vân Vân mang theo vô tận bi thương mặt, đành phải thở dài một tiếng, nói: "Vân Vân... Ngươi khổ cực, đáng tiếc ta chỉ là một thư sinh... Một ngày kia, nếu Trịnh Thơ ta thi đậu công danh, nhất định phải cho ngươi một thân phận."
Vân Vân vội vàng nói: "Trịnh công tử không cần nói nữa rồi, Vân Vân đã là tàn hoa bại liễu, nào có phúc phận như vậy."
"Thì ra người này gọi là Trịnh Thơ" Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Còn không đợi Thẩm Ngạo tiếp tục nghĩ, Trịnh Thơ lại là nói: "Vân Vân, mặc kệ hiện tại ngươi như thế nào, tương lai, một khi Trịnh Thơ ta đắc chí, tuyệt đối không để cho ngươi tiếp tục ở đây chịu khổ."
Vân Vân làm như bị cảm động, thấp giọng nỉ non nói: "Công tử... Vân Vân, Vân Vân thực xin lỗi ngươi..."
Trịnh Thơ nhân tiện nói: "Không cần phải nói nữa, chuyện này... Liền coi như không phát sinh qua! Vân Vân, ngâm cho ta ấm trà được không nào?"
Trong lòng Thẩm Ngạo muốn phun máu, tên Trịnh Thơ này bị đeo nón xanh (cắm sừng!), lại vẫn có tâm tư uống trà, da mặt quá dầy, vậy mà còn hơn cả mình.
Vân Vân liền khập khiễng đi cho châm trà Trịnh Thơ, Thẩm Ngạo từ đáy giường nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy làn váy kia chập chờn, lộ ra một ít đoạn chân dài trắng muốt, rất là động lòng người, không tự chủ được mà nghĩ đến việc điên cuồng đêm qua, một đôi chân kia để trên hai vai của mình, nương theo thanh âm nũng nịu mà liên tục rung động...
Vừa tưởng tượng cái này, tiểu tướng công kia lại nhô lên rồi, rất tốt.
Trịnh Thơ nhấp một ngụm trà, vờ không để ý đến chuyện đêm qua chuyện phát sinh của Vân Vân, ôn hòa nói: "Vân Vân, ngươi nhìn thơ ta làm có được không?"
Vân Vân thấp giọng trầm ngâm, nói: "Tốt, rất tốt."
Lúc Vân Vân nói chuyện có chút chần chờ, Thẩm Ngạo nghe vào trong tai, lập tức cảm giác ra Vân Vân nói những lời này là trái lương tâm, không khỏi đắc ý nghĩ: "Vân Vân nhìn thơ của bổn công tử, lại nhìn Trịnh Thơ này vẽ vời vớ vẩn, chỉ sợ đã cảm thấy thi từ của hắn đần độn vô vị."
Trịnh Thơ tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa ta muốn cùng mấy người cùng trường đi ra bên ngoài thành, Trình Huy công tử cũng sẽ đi, đến lúc đó, có thể hướng hắn lãnh giáo chút học vấn, Vân Vân, có khả năng mấy ngày nữa ta không thể tới gặp ngươi."
Vân Vân nhân tiện nói: "Trịnh công tử đã cùng bạn học cùng trường đi du ngoạn, trên người nhất định phải mang theo chút tiền, chớ lại để cho bạn cùng trường chế nhạo." Nàng đi đến đầu giường, nơi để hộp trang điểm, một lát sau, xoay người đem một vật giao cho Trịnh Thơ, nói ra: "Hai mươi quan tiền này, Trịnh công tử thu lấy, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, nhưng cũng sẽ bị người xem nhẹ."
Trịnh Thơ rất kích động nói: "Vân Vân, ngươi đối đãi ta thật tốt."
Vân Vân bắt đầu nức nở nghẹn ngào nói: "Trịnh công tử... Ta... Ta..." Nàng lại nói đến một nửa, liền dừng lại.
Thẩm Ngạo giận dữ, quá vô sỉ rồi, thì ra người gọi Trịnh Thơ này chính là tiểu bạch kiểm, lại muốn nữ nhân lấy tiền cho hắn.
Thẩm Ngạo tâm phiền ý loạn mà nghĩ, đồng thời nghe ra một ít động tĩnh, hai người làm như tại vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Oa, quả thực chính là không để tiểu lang quân kim cương bất hoại vào mắt, Thẩm Ngạo giận dữ, cười lạnh một tiếng, liền từ dưới giường chui ra, cười lạnh nói với bọn hắn: "Ha ha, không thể tưởng được Vân Vân trong phòng còn có khách quý..."
Hắn cởi bỏ bờ mông, thân thể trần chuồng, không ngượng ngùng chút nào mà đi tới, tiểu tướng công kia treo phía trước, dao động trái phải, rất có bộ dáng kim cương tùy thời trừng mắt lên.
Trịnh Thơ và Vân Vân, thân thể hai người vốn là muốn gần sát rồi, đang muốn ôm nhau cùng một chỗ nói chút ít lời tâm tình, Thẩm Ngạo đột nhiên xuất hiện, lại làm cho hai người lập tức kinh ngạc.
Trịnh Thơ quay người lại, chứng kiến Thẩm Ngạo từ đáy giường chui đi ra trần truồng, lập tức minh bạch cái gì, trong đôi mắt kia hiện lên một tia nổi giận, một đôi mắt gắt gao nhìn thẳng nam nhân vô liêm sỉ cởi bỏ bờ mông, không tự giác, thân thể cũng tách ra khỏi Vân Vân chút ít.
Vân Vân cũng kinh ngạc, mới vừa nói đến chỗ động tình, đúng là thiếu chút nữa đã quên rồi Thẩm Ngạo dưới giường, lúc này xem Thẩm Ngạo đi ra, đã là hoa dung thất sắc, vừa thẹn lại chua chát, nhớ tới đêm qua bị khuất nhục, từng giọt nước mắt liền chảy xuống trên gương mặt.
Thẩm Ngạo chắp chắp tay về hướng Trịnh Thơ: "Không biết cao tính đại danh vị huynh đài này, cũng là bằng hữu Vân Vân nhà của ta sao? Thật tốt, bằng hữu Vân Vân chính là bằng hữu Thẩm Ngạo ta."
Thẩm Ngạo cởi bỏ bờ mông, thoáng cái ngồi vào trên ghế bên cạnh bàn bát tiên mỉm, cười mà đem con mắt rơi vào trên người Vân Vân, thấy nàng thẹn thùng cúi thấp đầu, trong lòng nghĩ: "Xem ra tiểu Vân Vân còn cần chút ít thời gian để tiếp nhận ta, khá tốt, hôm nay ca ca chui vào tại dưới giường, nếu không cứ để cho nàng làm đông làm tây cùng cái tên họ Trịnh này, bổn công tử lỗ lớn, ừm, trước tiên phải đuổi tên tiểu bạch kiểm họ Trịnh này đi rồi nói sau."
Kỳ thật Trịnh Thơ cũng không tệ lắm, mày kiếm mắt to, toàn thân lộ ra vẻ nho nhã, chỉ là so với Thẩm Ngạo, có lẽ hay là kém một chút, chỉ là hiện tại Thẩm Ngạo hơi có chút không quá lịch sự, cởi bỏ bờ mông, trên thân không có chút quần áo nào.
Cởi bỏ liền cởi bỏ, ai thích xem thì xem, ở trước mặt Vân Vân, dù sao đã đối đãi như vợ chồng rồi, cũng không có cái gì đáng để xấu hổ, về phần tên Trịnh Thơ này, ha ha, lộ ra tiểu tướng công khỏe mạnh như thế, hắn có sao? Có sao? Có sao?
Trịnh Thơ giận tím mặt, con mắt đều như phun ra lửa, cả giận nói: "Xin hỏi huynh đài là ai?"
Thẩm Ngạo nhàn nhã ngâm nga nói: "Chính là giám sinh Thẩm Ngạo, thật sự là làm cho Trịnh huynh chê cười, Vân Vân nhà của ta tiểu không hiểu quy củ lắm, phòng quá mất trật tự, chậm trễ khách nhân."
Thẩm Ngạo một mực chắc chắn, Trịnh Thơ là khách nhân của hắn, mà hắn, tự nhiên tự cho mình là chủ cái nhà này, mà nhà thì dùng nam làm chủ nhân, mẹ ơi, hắn đương nhiên là nam chủ nhân, có khách nhân tại nhà người ta cởi bỏ bờ mông sao?
Trịnh Thơ nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghe đến danh tự Thẩm Ngạo, lại lập tức ngây dại, không nhịn được mà nói: "Ngươi chính là Thẩm Ngạo "
Danh tiếng Thẩm Ngạo quá mức kinh người, thân là một người Thái Học sinh, làm sao có thể chưa nghe nói qua đại danh Thẩm Ngạo.
Trịnh Thơ liếc nhìn Vân Vân hai tay cầm lấy váy, cúi đầu không nói, trong lòng nghĩ: "Hắn chính là Thẩm Ngạo, đúng rồi, người này anh tuấn như thế, lại có tài học đỉnh cao, ẩn ẩn có thể trở thành đệ nhất thiếu niên tài tử danh tiếng Biện Kinh, chẳng lẽ Vân Vân đã động tình rồi, bởi vì nàng ái mộ hắn, cho nên..."
Hắn nghĩ như vậy, lòng bắt đầu lập tức chua xót, nhìn bộ dạng Vân Vân cúi đầu, nước mắt đều nhanh muốn đi ra, hắn vốn là còn tưởng rằng Vân Vân bị người bức bách, nhưng khi nhìn Thẩm Ngạo mang hình dáng này chạy ra khỏi gầm giường, trong lòng liền dao động, càng thêm kiên định nghĩ: "Đúng rồi, Vân Vân yêu nhất từ khúc(thi từ và ca nhạc), đồ cổ, dùng Thẩm Ngạo năng lực mới có thể, ta làm sao có thể bằng hắn."
Trịnh Thơ nhìn nhìn một nắm tiền dẫn trong tay, đây là Vân Vân vừa tặng cho hắn, giờ phút này xem ra, cái đống tiền dẫn này như một cái chùy lớn, mãnh liệt trùng kích vào tự ái của hắn, thật sự vô cùng xấu hổ.
"Thẩm Ngạo này, nghe nói là cháu ngoại trai Kỳ Quốc công, thân phận cao quý, eo quấn bạc triệu, ta chỉ là thư sinh nghèo túng, Vân Vân đưa những số tiền này cho ta, chẳng lẽ là muốn đuổi ta sao?"
Hừ Trịnh Thơ đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn thẳng Thẩm Ngạo, dáng người Thẩm Ngạo vừa đúng, tuy hơi có vẻ trắng một ít, nhưng cơ thể phân bố cũng rất hợp lý, tiểu tướng công dưới háng nửa treo ở bên trong bầu trời, thật sự là to lớn."Tốt, một đôi gian phu dâm phụ, ta là người đọc sách thanh bạch, sao có thể muốn tiền của dâm phụ?" Trịnh Thơ cười lạnh một tiếng, không hề nhìn Thẩm Ngạo, ánh mắt rơi vào trên người Vân Vân, xé nát tiền dẫn, nhe răng cười nói: "Vân Vân cô nương, ha ha, ngươi cảm thấy thẹn với ta sao? Là muốn đuổi ta đi sao? Trịnh Thơ nói cho ngươi biết, Trịnh mỗ tuy là người nhà nghèo, nhưng lại là người thanh bạch, là đã đọc qua sách thánh hiền, số tiền này, ta khinh thường, không muốn, cáo từ."
Trịnh Thơ dứt lời, xoay người rời đi.
Vân Vân thoáng cái luống cuống, muốn kéo lấy ống tay áo hắn, ai ngờ Trịnh Thơ đi quá mau, đúng là thoáng cái làm cho nàng trượt tay, ngã xuống đất.
Thẩm Ngạo nhanh tay lẹ mắt, động cái liền như thỏ, chạy tới chặn ngang đỡ lấy Vân Vân, hảo tâm nói: "Vân Vân cô nương chú ý một chút."
Vân Vân giờ phút này bị Thẩm Ngạo ôm ngang, chứng kiến thân ảnh Trịnh Thơ đã biến mất tại bên ngoài cửa phòng, hai mắt đẫm lệ đều mông lung rồi, nằm ở trong ngực Thẩm Ngạo, thấp giọng khóc lóc, nước mắt ròng ròng.
Thẩm Ngạo vỗ vỗ lưng nàng, rất vô sỉ nói: "Vân Vân đừng khóc, đừng khóc, Trịnh công tử đi rồi, Thẩm Ngạo ở chỗ này đây."
Vân Vân nức nở nghẹn ngào nói: "Ngươi... Ngươi..." Nàng nói không ra lời, nàng cũng không biết vì sao, đối với Thẩm Ngạo lại không sinh ra được oán hận, tất cả việc này không trách được ai, là nàng và Thẩm Ngạo đánh bạc, là nàng nguyện ý đánh bạc chịu thua, là nàng uống rượu rượu, hôm nay...
Nàng đã không thể nghĩ tiếp, ánh mắt ngạc nhiên phát hiện, đầu của mình lại vẫn chôn ở ngực Thẩm Ngạo, cái ngực này rất rắn chắc, có một loại khí tức vững vàng, nàng lập tức luống cuống, tay hơi cong, phát hiện mình chộp vào chỗ trơn bóng gì đó, mềm, rất có độ co dãn.
Đổ mồ hôi, là bờ mông Thẩm Ngạo.
Nàng nhất thời lại chân tay luống cuống, bắt đầu giãy dụa, vội vàng nói: "Trầm công tử, xin thả ta ra."
Thẩm Ngạo cũng không thả, bá đạo nói ra: "Không được, nếu như Vân Vân cô nương lại lảo đảo ngã xuống đất thì làm sao bây giờ? Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu không chú ý để ngươi bị thương, tội Thẩm Ngạo có thể to lắm, vì để an toàn..., có lẽ là nên ôm thật chặt, càng làm Thẩm Ngạo an tâm."
Cái này nói rất đúng, rất chí lí, rất hùng hồn như thể đúng rồi, trên đời này, người vô sỉ nhất chỉ sợ không còn ai người nam nhân trước mắt này.
Vân Vân nhất thời ở vào tình thế cấp bách, lại phát giác phần eo của mình bị vật cứng đẩy đẩy, có một cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt, nàng há có thể không biết đây là cái gì? Không nếm qua thịt heo, vẫn chứng kiến heo chạy trên đường, huống chi cái thịt heo này, đêm qua nàng đã ăn rồi.
Vân Vân thẹn thùng khó nhịn nói: "Trầm công tử, van ngươi, buông ra ta được không?"
Thẩm Ngạo dường như đang do dự, hỏi: "Ngươi không biết ngươi rất dễ bị ngã sao?"
Đối mặt với lời nói như vậy, Vân Vân còn có thể nói cái gì, mắt rưng rưng nước mắt nói: "Không ngã."
"Được rồi." Thẩm Ngạo lưu luyến mà nâng nàng dậy, buông tay ra, nhưng thân thể lại cơ hồ dán vào người nàng.
Vân Vân có vẻ rất bối rối, bị thế công vô liêm sỉ của Thẩm Ngạo làm nhiễu loạn chú ý, sự tình bị Trịnh Thơ bỏ rơi đều đã quên, sau khi đứng dậy liền quay mặt đi, nói: "Trầm công tử, cầu ngươi mặc quần áo vào được không?"
Đổ mồ hôi, bây giờ Thẩm Ngạo mới phát hiện, mình giống như một mực không mặc quần áo vào, quá bi kịch, chỉ là như vậy thật ra vô cùng mát mẻ, hắn cười cười, nói: "Thẩm Ngạo tuân mệnh."
Thẩm Ngạo lại đi tìm quần áo của hắn, lại nói, hắn đã mở to mắt, tìm qua đống quần áo mất trật tự kia mấy lần, vốn là nên vứt trên mặt đất mới đúng, chỉ là cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Thẩm Ngạo băn khoăn tìm bốn phía một hồi, các chỗ khác đã thu thập sạch sẽ, hiển nhiên trước khi Trịnh công tử tiến đến, Vân Vân đã thu chúng lại.
Thẩm Ngạo buông buông tay, hỏi Vân Vân nói: "Tiểu Vân Vân, quần áo của ta đâu rồi?"
Sắc mặt Vân Vân một túng quẫn, không dám nhìn hắn, giờ phút này tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, nghĩ đến việc hoang đường đêm qua, lại nghĩ tới thân ảnh Trịnh công tử kiên quyết mà đi, còn có Thẩm Ngạo, người vô liêm sỉ cởi bỏ quần áo ở bên cạnh, Vân Vân nhất thời hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Tại chỗ nệm đó!."
Thẩm Ngạo tùy tiện gật gật đầu, đi về hướng giường chiếu, lúc này nếu là có điếu thuốc thì tốt rồi, thổi vòng khói, cảm nhận lại dư vị hôm qua, ha ha, thống khoái.
Hắn đi đến trước giường, vừa sờ vào, lập tức cảm giác được mùi thơm ngát, Thẩm Ngạo vén chăn lên, quả nhiên thấy tất cả quần áo của mình bị nhét ở chỗ này, cầm lấy một kiện áo choàng ngắn, đang muốn mặc vào, lại nghe thấy ngoài cửa có một thanh âm nói: "Vân Vân muội muội, mới vừa rồi là làm sao vậy? Vì sao Trịnh công tử vội vã bước thẳng đi?"
"Tỷ tỷ... Không..." Vân Vân nóng nảy, còn chưa chờ nàng đi ra bên ngoài ngăn người lại, cái bức rèm che kia đã bị xốc lên, một tiểu mỹ nhân đẫy đà từ từ dạo bước tiến đến, tiểu mỹ nhân kinh ngạc xem xét, trước giường có một người nam nhân, cởi bỏ quần áo, thân thể uốn éo...
Gò má tiểu mỹ nhân này lập tức ửng hồng, gắt một tiếng: "Oan nghiệt, Vân Vân đúng là ẩn dấu một nam nhân." Nói xong liền rời khỏi bức rèm che, đi ra bên ngoài.
Người đã mệt mỏi mà tiến vào mộng đẹp, hai thân thể lõa lồ dính đầy mồ hôi rậm rạp, trong phòng, khắp nơi đều là quần áo rơi lả tả, tinh thần Thẩm Ngạo quá tốt, sức chiến đấu quá cường đại, thân thể không mặc gì, đứng lên, đắc ý cười to, ngoài cửa có tiếng gọi tiểu tỳ Hoàn nhi gõ cửa, trong miệng nói: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Thẩm Ngạo không để ý tới nàng, nhưng lại thoáng cái đã hào hứng, đi tìm bút bốn phía, một cảnh tượng tốt như vậy, lại có thể bỏ qua?
Tốt, phải vẽ ra nó, gọi là cái gì bây giờ? Gọi là Chinh Chiến đồ của tiểu lang quân kim cương bất hoại?
Ha ha, cái tên này, thật tốt.
Sắc mặt Thẩm Ngạo hiện lên vẻ hồng, mùi rượu cũng phát tác, đi tìm bút khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được, nghiền mực, bút dính mực nước, liền trấn định tâm thần, cầm bút múa lên trên vách tường tuyết trắng...
Ngòi bút kia múa như bay trên vách tường, thoáng cái, liền vẽ ra hình dáng tiểu mỹ nhân, Thẩm Ngạo chọn dùng chính là phong cách vẽ của Cố Khải Chi, lúc Lưỡng Tấn hình ảnh thoạt đầu dùng hư không làm bối cảnh, Vân Vân cô nương chính là nửa nằm trong hư không, cái thân thể xinh đẹp kia và quần áo còn sót lại phối hợp với nhau, hai bên làm thành một khối.
Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Thẩm Ngạo vứt bút xuống mặt đất, con mắt nhìn qua mỹ nhân trên tường, lập tức cười to, cái bức họa này có thể nói là tác phẩm đỉnh phong của hắn, tiểu mỹ nhân nửa nằm giống như say giống như tỉnh kia, cái lông mi kia phảng phất có chút rung động, phảng phất như một khắc sau, mỹ nhân kia liền muốn tỉnh lại, lại như là quyến luyến mà tiếp tục nằm trong mộng đẹp.
Mệt mỏi quá, một loại mệt mỏi mãnh liệt đánh úp lại, Thẩm Ngạo rốt cục chống đỡ không nối, đặt mông ngồi xuống, cười ha ha, trong lòng nghĩ: "Hôm nay thật sự là thống khoái, tiểu mỹ nhân tốt, vẽ cũng tốt, ha ha..." Thân thể hắn lảo đảo, liền dứt khoát để thân thể trần truồng ngủ trên mặt đất.
Một đêm này ngủ được rất thơm ngọt, Thẩm Ngạo đang ở trong mộng, dường như lại thấy được Vân Vân, Vân Vân kia còn đang biểu lộ ra vẻ quyến rũ, khi thì tôn quý, khi thì dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc, thoáng cái liền cười khanh khách đối với Thẩm Ngạo, thoáng cái lại khôi phục lạnh như băng, không ngừng xoay quanh biến ảo.
Còn có Xuân nhi, Xuân nhi ở trên cánh đồng bát ngát, giẫm trên đất lầy lội, trong tay cầm một nhúm hoa, chạy tới hướng mình, bên tai Thẩm Ngạo lờ mờ còn có thể nghe giọng nàng hô: "Trầm đại ca, ngươi phải từ từ đọc sách nhé."
Đổ mồ hôi, rất có tội, đọc sách đọc mà lại đến Thì Hoa Quán.
Vụt, Xuân nhi không thấy đâu, Chu Nhược ngoái đầu nhìn lại, trong con mắt kia có chứa thâm tình, lại có vẻ lạnh như băng, nàng mở miệng, hừ lạnh một tiếng: "Thẩm Ngạo, ngươi lại làm xằng làm bậy sao?"
Sát khí Chu Nhược rất nặng, Thẩm Ngạo oa một tiếng liền bị đánh thức, ngồi xuống, đầu óc có chút phát mộng, xem xét hai bên, trên mặt đất vẫn đang rất mất trật tự, tiểu mỹ nhân trên bàn kia đã không thấy rồi, tranh trên vách tường vẫn còn, Thẩm Ngạo đứng lên, phát hiện mình vẫn trần truồng, nhìn xuống liếc tiểu tướng công, cười hắc hắc, "Âu Mỹ quả nhiên bất đồng, chính là so với người khác còn muốn khỏe mạnh hơn một chút."
Thưởng thức bức vẽ trên vách tường kia, ừm, không tệ, rất tốt, chỉ là dường như thiếu thiếu một chút cái gì, không vội, mặc quần áo trước rồi nói sau.
Hắn cúi đầu xuống, muốn tìm quần áo, đi đến cái bàn, lại phát hiện vết máu loang lổ, giống như hoa mai, rơi trên mặt đất, trên bàn.
Thẩm Ngạo hơi sững sờ, không nhịn được, gãi gãi đầu, có chút kinh ngạc nghĩ: "Vân Vân cô nương còn là một xử nữ?"
Không, nói sai rồi, nên nói ngày hôm qua, hôm nay đã không phải rồi.
Khó trách, Thẩm Ngạo bắt đầu nhớ lại, nhớ rõ lúc mình tiến vào, cơ hồ toàn thân Vân Vân đều bắt đầu run rẩy, tinh thần căng cứng, cái răng ngà kia giống như muốn cắn nát.
"Tội lỗi, tội lỗi." Trong lòng Thẩm Ngạo niệm Phật hiệu, trong lòng hơi có chút tiếc nuối, sớm biết như thế, đêm qua không nên thô bạo đối với Vân Vân như vậy, nói không chừng trong lòng Vân Vân có bóng mờ, lập tức lại nghĩ: "Vân Vân đã để cho ta phá trinh, sau này sẽ không để nàng bị người khác đụng phải, tốt, ta muốn chuộc thân cho nàng."
Tính cách Thẩm Ngạo luôn luôn là chỉ có vào chứ không có ra, của hắn chính là của hắn, ai cũng không thể đoạt, đoạt sẽ thua lỗ lớn, phải liều mạng
Quyết định chủ ý, lập tức lại nghĩ tới đêm qua hát ca khúc sờ mười tám chỗ, ha ha, sờ mười tám chỗ quá hay, đáng tiếc Vân Vân không hát, nếu không liền hoàn mỹ rồi.
Tốt, có cơ hội sẽ bảo nàng hát.
Trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, không kìm lòng được mà nở nụ cười, quay đầu lại lại nhìn về phía bức vẽ trên vách tường, bên trong vẽ Vân Vân rất vũ mị, rất mê hoặc lẳng lơ, cái bộ dạng ngủ say kia, rất điềm nhiên, chỉ là, có lẽ là cảm giác thiếu thiếu một điểm gì đó, đến tột cùng là thiếu gì đây?
Thẩm Ngạo ảo não nhăn lông mày một chút, rốt cục cũng đã nghĩ tới, còn thiếu một câu thi từ.
Thẩm Ngạo lại hào hứng bừng bừng nhặt bút đêm qua vứt bỏ lên, tìm nghiên mực, mài nghiên, hơi trầm tư một lát, liền vẽ tại nơi chưa có gì: "Đinh Hương cười yêu kiều vô hạn, lời nói mềm, thanh âm thấp, ta chưa từng quen. Không giày, chân sớm bị gió đông thổi tan. Người gầy, trời mặc kệ."
Đây là thơ Thẩm Ngạo yêu nhất.
Thẩm Ngạo rất ưa thích nó, hôm nay đến nơi đây liền lưu lại làm kỷ niệm
Hắn đề hết chữ, lui về phía sau một bước, lại đi thưởng thức chữ mình viết, rất tốt, cái chữ viết này chính là dùng phương pháp của Đổng Kỳ Xương sáng tác, rất có thần vận, rất phù hợp với bức vẽ kia.
"Chỉ là, có lẽ là cảm giác thiếu một chút cái gì đó." Thẩm Ngạo lại nhíu mày.
Nghĩ nghĩ, còn nghĩ tới quốc hồn quốc tuý (tinh hoa văn hoá của đất nước), Thẩm Ngạo vừa cười, tiếp tục cầm bút viết một hàng chữ nhỏ dưới thi từ: 'Kim cương bất hoại, tiểu lang quân Thẩm Ngạo lúc này đã ở đây. Ta nhân khi cao hứng mà đến, nhân khi cao hứng mà về, vui mừng trong hương ôn nhu.'
Chính là nó, bởi vậy, thơi, vẽ, viết, ba cái lưu niệm hợp một, phóng nhãn nhìn lại, thấy rất thoải mái
Đặt bút xuống, Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái, mới chậm rì rì tìm quần áo, đang muốn mặc quần áo vào, liền có người nóng nảy gấp rút tiến đến, kéo bức rèm che ra, lại là Vân Vân hai mắt đẫm lệ, Vân Vân trông thấy hắn, kinh ngạc mà nỉ non: "Ngươi còn chưa đi?"
Mông Thẩm Ngạo vẫn lộ ra, tuyệt đối không xấu hổ, cười nói: "Vân Vân cô nương, ta vừa mới bắt đầu đứng dậy."
Xem bộ dạng nàng vội vàng đuổi người, Thẩm Ngạo nói: "Ta còn chưa mặc quần áo."
Vân Vân khóc ròng nói: "Ngươi, ngươi... Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Trầm công tử, nhanh, có thể xin ngươi đến gầm giường tránh một chút hay không."
Nam tử hán đại trượng phu, có cái gì cần tránh sao?
Thẩm Ngạo lắc đầu, trong miệng nói: "Là có người muốn tới phải không? Thật tốt, ta chào hỏi cùng hắn." Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, xem ra có đối thủ rồi, không được, phải gặp mặt.
Vân Vân khóc, chảy nước mắt ô ô: "Trầm công tử, cứ coi như ta van cầu ngươi, ngươi tránh một chút đi..."
Vân Vân nhìn qua Thẩm Ngạo, hai mắt đẫm lệ, tràn đầy khẩn cầu, hai vai run nhè nhẹ, phảng phất như đang di động bên trong dòng nước chảy xiết, rất yếu đuối.
Thẩm Ngạo mềm lòng, đành phải nói: "Tốt, vì Vân Vân cô nương, ta liền chui xuống gầm giường."
Thẩm Ngạo bất chấp mặc quần áo, xoay người tiến vào gầm giường, trong lòng lạnh lùng nghĩ: "Hừ, lại muốn nhìn một cái xem người đến là ai? Dám đùa giỡn nữ nhân của ta, tìm cơ hội xử lý hắn."
Từ đáy giường xem ra bên ngoài, Vân Vân đang bối rối thu thập phòng, hai chân hình như bị thương không nhẹ, đi đường cũng khập khiễng, đó là hậu quả do Thẩm Ngạo ngày hôm qua quá điên cuồng công kích.
Chỉ một lúc sau, liền nghe được thanh âm một người nam nhân truyền vào: "Vân Vân, Vân Vân, ta tới rồi, mở khóa đi, ta vụng trộm mà leo tường chạy đến đây đó, mau nhìn, đây là lời ta sáng tác cho ngươi."
Cái thanh âm này càng ngày càng gần, theo thanh âm bức rèm che bị nhấc lên, liền vào trong phòng.
"À, xem ra người này nên không phải giám sinh thì chính là Thái Học sinh, nếu không như thế nào lại lên khóa học sớm, còn leo tường? Đồ con mọt sách, thì ra là gặp mặt thân mật, một tên gian phu," Thẩm ngạo thầm mắng trong lòng.
Thanh âm Vân Vân khôi phục bình thường, mềm giọng nói: "Là Trịnh công tử, hôm nay làm sao Trịnh công tử tới sớm như vậy?"
"Thì ra nam nhân này đến không phải lần một lần hai, quá ghê tởm" Thẩm Ngạo ghen ghét dữ dội, trong lòng lại mắng.
"Vân Vân... Đây là có chuyện gì?" Hiển nhiên thư sinh kia phát giác sự khác thường trong phòng, không thể chối cãi, chính là bức vẽ và chữ viết trên vách tường quá rõ ràng, mù cũng có thể ngửi được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thanh âm tên thư sinh kia mang theo vẻ chất vấn, bao hàm khuất nhục và tức giận.
Vân Vân nhìn thư sinh kích động, nước mắt sương mù che chắn con mắt, khóc ròng nói: "Trịnh công tử, ngươi không nên hỏi, được không?"
Thư sinh kia dừng nửa ngày để suy nghĩ, trên mặt có vẻ không đành lòng, ngữ khí mềm nhũn ra, thấp giọng nói: "Vân Vân, ngươi... Ai..., người kia là ai? Hắn... Hắn lại ở phía trong phòng riêng của ngươi làm ra bức họa hạ lưu như vậy... Đây là cái gì?" Thư sh kia cất bước đi về hướng vách tường, thì thào thì thầm: "Đinh Hương cười yêu kiều vô hạn, lời nói mềm, thanh âm thấp, ta chưa từng quen. Không giày, chân sớm bị gió đông thổi tan. Người gầy, trời mặc kệ...... Hừ, người này quá làm càn, Vân Vân, hắn là ai?"
Vân Vân có lẽ là thấp giọng thút thít nỉ non, tiếp tục sâu kín nói: "Công tử không hỏi có được không?"
Thư sinh nhìn Vân Vân mang theo vô tận bi thương mặt, đành phải thở dài một tiếng, nói: "Vân Vân... Ngươi khổ cực, đáng tiếc ta chỉ là một thư sinh... Một ngày kia, nếu Trịnh Thơ ta thi đậu công danh, nhất định phải cho ngươi một thân phận."
Vân Vân vội vàng nói: "Trịnh công tử không cần nói nữa rồi, Vân Vân đã là tàn hoa bại liễu, nào có phúc phận như vậy."
"Thì ra người này gọi là Trịnh Thơ" Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Còn không đợi Thẩm Ngạo tiếp tục nghĩ, Trịnh Thơ lại là nói: "Vân Vân, mặc kệ hiện tại ngươi như thế nào, tương lai, một khi Trịnh Thơ ta đắc chí, tuyệt đối không để cho ngươi tiếp tục ở đây chịu khổ."
Vân Vân làm như bị cảm động, thấp giọng nỉ non nói: "Công tử... Vân Vân, Vân Vân thực xin lỗi ngươi..."
Trịnh Thơ nhân tiện nói: "Không cần phải nói nữa, chuyện này... Liền coi như không phát sinh qua! Vân Vân, ngâm cho ta ấm trà được không nào?"
Trong lòng Thẩm Ngạo muốn phun máu, tên Trịnh Thơ này bị đeo nón xanh (cắm sừng!), lại vẫn có tâm tư uống trà, da mặt quá dầy, vậy mà còn hơn cả mình.
Vân Vân liền khập khiễng đi cho châm trà Trịnh Thơ, Thẩm Ngạo từ đáy giường nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy làn váy kia chập chờn, lộ ra một ít đoạn chân dài trắng muốt, rất là động lòng người, không tự chủ được mà nghĩ đến việc điên cuồng đêm qua, một đôi chân kia để trên hai vai của mình, nương theo thanh âm nũng nịu mà liên tục rung động...
Vừa tưởng tượng cái này, tiểu tướng công kia lại nhô lên rồi, rất tốt.
Trịnh Thơ nhấp một ngụm trà, vờ không để ý đến chuyện đêm qua chuyện phát sinh của Vân Vân, ôn hòa nói: "Vân Vân, ngươi nhìn thơ ta làm có được không?"
Vân Vân thấp giọng trầm ngâm, nói: "Tốt, rất tốt."
Lúc Vân Vân nói chuyện có chút chần chờ, Thẩm Ngạo nghe vào trong tai, lập tức cảm giác ra Vân Vân nói những lời này là trái lương tâm, không khỏi đắc ý nghĩ: "Vân Vân nhìn thơ của bổn công tử, lại nhìn Trịnh Thơ này vẽ vời vớ vẩn, chỉ sợ đã cảm thấy thi từ của hắn đần độn vô vị."
Trịnh Thơ tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa ta muốn cùng mấy người cùng trường đi ra bên ngoài thành, Trình Huy công tử cũng sẽ đi, đến lúc đó, có thể hướng hắn lãnh giáo chút học vấn, Vân Vân, có khả năng mấy ngày nữa ta không thể tới gặp ngươi."
Vân Vân nhân tiện nói: "Trịnh công tử đã cùng bạn học cùng trường đi du ngoạn, trên người nhất định phải mang theo chút tiền, chớ lại để cho bạn cùng trường chế nhạo." Nàng đi đến đầu giường, nơi để hộp trang điểm, một lát sau, xoay người đem một vật giao cho Trịnh Thơ, nói ra: "Hai mươi quan tiền này, Trịnh công tử thu lấy, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, nhưng cũng sẽ bị người xem nhẹ."
Trịnh Thơ rất kích động nói: "Vân Vân, ngươi đối đãi ta thật tốt."
Vân Vân bắt đầu nức nở nghẹn ngào nói: "Trịnh công tử... Ta... Ta..." Nàng lại nói đến một nửa, liền dừng lại.
Thẩm Ngạo giận dữ, quá vô sỉ rồi, thì ra người gọi Trịnh Thơ này chính là tiểu bạch kiểm, lại muốn nữ nhân lấy tiền cho hắn.
Thẩm Ngạo tâm phiền ý loạn mà nghĩ, đồng thời nghe ra một ít động tĩnh, hai người làm như tại vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Oa, quả thực chính là không để tiểu lang quân kim cương bất hoại vào mắt, Thẩm Ngạo giận dữ, cười lạnh một tiếng, liền từ dưới giường chui ra, cười lạnh nói với bọn hắn: "Ha ha, không thể tưởng được Vân Vân trong phòng còn có khách quý..."
Hắn cởi bỏ bờ mông, thân thể trần chuồng, không ngượng ngùng chút nào mà đi tới, tiểu tướng công kia treo phía trước, dao động trái phải, rất có bộ dáng kim cương tùy thời trừng mắt lên.
Trịnh Thơ và Vân Vân, thân thể hai người vốn là muốn gần sát rồi, đang muốn ôm nhau cùng một chỗ nói chút ít lời tâm tình, Thẩm Ngạo đột nhiên xuất hiện, lại làm cho hai người lập tức kinh ngạc.
Trịnh Thơ quay người lại, chứng kiến Thẩm Ngạo từ đáy giường chui đi ra trần truồng, lập tức minh bạch cái gì, trong đôi mắt kia hiện lên một tia nổi giận, một đôi mắt gắt gao nhìn thẳng nam nhân vô liêm sỉ cởi bỏ bờ mông, không tự giác, thân thể cũng tách ra khỏi Vân Vân chút ít.
Vân Vân cũng kinh ngạc, mới vừa nói đến chỗ động tình, đúng là thiếu chút nữa đã quên rồi Thẩm Ngạo dưới giường, lúc này xem Thẩm Ngạo đi ra, đã là hoa dung thất sắc, vừa thẹn lại chua chát, nhớ tới đêm qua bị khuất nhục, từng giọt nước mắt liền chảy xuống trên gương mặt.
Thẩm Ngạo chắp chắp tay về hướng Trịnh Thơ: "Không biết cao tính đại danh vị huynh đài này, cũng là bằng hữu Vân Vân nhà của ta sao? Thật tốt, bằng hữu Vân Vân chính là bằng hữu Thẩm Ngạo ta."
Thẩm Ngạo cởi bỏ bờ mông, thoáng cái ngồi vào trên ghế bên cạnh bàn bát tiên mỉm, cười mà đem con mắt rơi vào trên người Vân Vân, thấy nàng thẹn thùng cúi thấp đầu, trong lòng nghĩ: "Xem ra tiểu Vân Vân còn cần chút ít thời gian để tiếp nhận ta, khá tốt, hôm nay ca ca chui vào tại dưới giường, nếu không cứ để cho nàng làm đông làm tây cùng cái tên họ Trịnh này, bổn công tử lỗ lớn, ừm, trước tiên phải đuổi tên tiểu bạch kiểm họ Trịnh này đi rồi nói sau."
Kỳ thật Trịnh Thơ cũng không tệ lắm, mày kiếm mắt to, toàn thân lộ ra vẻ nho nhã, chỉ là so với Thẩm Ngạo, có lẽ hay là kém một chút, chỉ là hiện tại Thẩm Ngạo hơi có chút không quá lịch sự, cởi bỏ bờ mông, trên thân không có chút quần áo nào.
Cởi bỏ liền cởi bỏ, ai thích xem thì xem, ở trước mặt Vân Vân, dù sao đã đối đãi như vợ chồng rồi, cũng không có cái gì đáng để xấu hổ, về phần tên Trịnh Thơ này, ha ha, lộ ra tiểu tướng công khỏe mạnh như thế, hắn có sao? Có sao? Có sao?
Trịnh Thơ giận tím mặt, con mắt đều như phun ra lửa, cả giận nói: "Xin hỏi huynh đài là ai?"
Thẩm Ngạo nhàn nhã ngâm nga nói: "Chính là giám sinh Thẩm Ngạo, thật sự là làm cho Trịnh huynh chê cười, Vân Vân nhà của ta tiểu không hiểu quy củ lắm, phòng quá mất trật tự, chậm trễ khách nhân."
Thẩm Ngạo một mực chắc chắn, Trịnh Thơ là khách nhân của hắn, mà hắn, tự nhiên tự cho mình là chủ cái nhà này, mà nhà thì dùng nam làm chủ nhân, mẹ ơi, hắn đương nhiên là nam chủ nhân, có khách nhân tại nhà người ta cởi bỏ bờ mông sao?
Trịnh Thơ nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghe đến danh tự Thẩm Ngạo, lại lập tức ngây dại, không nhịn được mà nói: "Ngươi chính là Thẩm Ngạo "
Danh tiếng Thẩm Ngạo quá mức kinh người, thân là một người Thái Học sinh, làm sao có thể chưa nghe nói qua đại danh Thẩm Ngạo.
Trịnh Thơ liếc nhìn Vân Vân hai tay cầm lấy váy, cúi đầu không nói, trong lòng nghĩ: "Hắn chính là Thẩm Ngạo, đúng rồi, người này anh tuấn như thế, lại có tài học đỉnh cao, ẩn ẩn có thể trở thành đệ nhất thiếu niên tài tử danh tiếng Biện Kinh, chẳng lẽ Vân Vân đã động tình rồi, bởi vì nàng ái mộ hắn, cho nên..."
Hắn nghĩ như vậy, lòng bắt đầu lập tức chua xót, nhìn bộ dạng Vân Vân cúi đầu, nước mắt đều nhanh muốn đi ra, hắn vốn là còn tưởng rằng Vân Vân bị người bức bách, nhưng khi nhìn Thẩm Ngạo mang hình dáng này chạy ra khỏi gầm giường, trong lòng liền dao động, càng thêm kiên định nghĩ: "Đúng rồi, Vân Vân yêu nhất từ khúc(thi từ và ca nhạc), đồ cổ, dùng Thẩm Ngạo năng lực mới có thể, ta làm sao có thể bằng hắn."
Trịnh Thơ nhìn nhìn một nắm tiền dẫn trong tay, đây là Vân Vân vừa tặng cho hắn, giờ phút này xem ra, cái đống tiền dẫn này như một cái chùy lớn, mãnh liệt trùng kích vào tự ái của hắn, thật sự vô cùng xấu hổ.
"Thẩm Ngạo này, nghe nói là cháu ngoại trai Kỳ Quốc công, thân phận cao quý, eo quấn bạc triệu, ta chỉ là thư sinh nghèo túng, Vân Vân đưa những số tiền này cho ta, chẳng lẽ là muốn đuổi ta sao?"
Hừ Trịnh Thơ đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn thẳng Thẩm Ngạo, dáng người Thẩm Ngạo vừa đúng, tuy hơi có vẻ trắng một ít, nhưng cơ thể phân bố cũng rất hợp lý, tiểu tướng công dưới háng nửa treo ở bên trong bầu trời, thật sự là to lớn."Tốt, một đôi gian phu dâm phụ, ta là người đọc sách thanh bạch, sao có thể muốn tiền của dâm phụ?" Trịnh Thơ cười lạnh một tiếng, không hề nhìn Thẩm Ngạo, ánh mắt rơi vào trên người Vân Vân, xé nát tiền dẫn, nhe răng cười nói: "Vân Vân cô nương, ha ha, ngươi cảm thấy thẹn với ta sao? Là muốn đuổi ta đi sao? Trịnh Thơ nói cho ngươi biết, Trịnh mỗ tuy là người nhà nghèo, nhưng lại là người thanh bạch, là đã đọc qua sách thánh hiền, số tiền này, ta khinh thường, không muốn, cáo từ."
Trịnh Thơ dứt lời, xoay người rời đi.
Vân Vân thoáng cái luống cuống, muốn kéo lấy ống tay áo hắn, ai ngờ Trịnh Thơ đi quá mau, đúng là thoáng cái làm cho nàng trượt tay, ngã xuống đất.
Thẩm Ngạo nhanh tay lẹ mắt, động cái liền như thỏ, chạy tới chặn ngang đỡ lấy Vân Vân, hảo tâm nói: "Vân Vân cô nương chú ý một chút."
Vân Vân giờ phút này bị Thẩm Ngạo ôm ngang, chứng kiến thân ảnh Trịnh Thơ đã biến mất tại bên ngoài cửa phòng, hai mắt đẫm lệ đều mông lung rồi, nằm ở trong ngực Thẩm Ngạo, thấp giọng khóc lóc, nước mắt ròng ròng.
Thẩm Ngạo vỗ vỗ lưng nàng, rất vô sỉ nói: "Vân Vân đừng khóc, đừng khóc, Trịnh công tử đi rồi, Thẩm Ngạo ở chỗ này đây."
Vân Vân nức nở nghẹn ngào nói: "Ngươi... Ngươi..." Nàng nói không ra lời, nàng cũng không biết vì sao, đối với Thẩm Ngạo lại không sinh ra được oán hận, tất cả việc này không trách được ai, là nàng và Thẩm Ngạo đánh bạc, là nàng nguyện ý đánh bạc chịu thua, là nàng uống rượu rượu, hôm nay...
Nàng đã không thể nghĩ tiếp, ánh mắt ngạc nhiên phát hiện, đầu của mình lại vẫn chôn ở ngực Thẩm Ngạo, cái ngực này rất rắn chắc, có một loại khí tức vững vàng, nàng lập tức luống cuống, tay hơi cong, phát hiện mình chộp vào chỗ trơn bóng gì đó, mềm, rất có độ co dãn.
Đổ mồ hôi, là bờ mông Thẩm Ngạo.
Nàng nhất thời lại chân tay luống cuống, bắt đầu giãy dụa, vội vàng nói: "Trầm công tử, xin thả ta ra."
Thẩm Ngạo cũng không thả, bá đạo nói ra: "Không được, nếu như Vân Vân cô nương lại lảo đảo ngã xuống đất thì làm sao bây giờ? Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu không chú ý để ngươi bị thương, tội Thẩm Ngạo có thể to lắm, vì để an toàn..., có lẽ là nên ôm thật chặt, càng làm Thẩm Ngạo an tâm."
Cái này nói rất đúng, rất chí lí, rất hùng hồn như thể đúng rồi, trên đời này, người vô sỉ nhất chỉ sợ không còn ai người nam nhân trước mắt này.
Vân Vân nhất thời ở vào tình thế cấp bách, lại phát giác phần eo của mình bị vật cứng đẩy đẩy, có một cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt, nàng há có thể không biết đây là cái gì? Không nếm qua thịt heo, vẫn chứng kiến heo chạy trên đường, huống chi cái thịt heo này, đêm qua nàng đã ăn rồi.
Vân Vân thẹn thùng khó nhịn nói: "Trầm công tử, van ngươi, buông ra ta được không?"
Thẩm Ngạo dường như đang do dự, hỏi: "Ngươi không biết ngươi rất dễ bị ngã sao?"
Đối mặt với lời nói như vậy, Vân Vân còn có thể nói cái gì, mắt rưng rưng nước mắt nói: "Không ngã."
"Được rồi." Thẩm Ngạo lưu luyến mà nâng nàng dậy, buông tay ra, nhưng thân thể lại cơ hồ dán vào người nàng.
Vân Vân có vẻ rất bối rối, bị thế công vô liêm sỉ của Thẩm Ngạo làm nhiễu loạn chú ý, sự tình bị Trịnh Thơ bỏ rơi đều đã quên, sau khi đứng dậy liền quay mặt đi, nói: "Trầm công tử, cầu ngươi mặc quần áo vào được không?"
Đổ mồ hôi, bây giờ Thẩm Ngạo mới phát hiện, mình giống như một mực không mặc quần áo vào, quá bi kịch, chỉ là như vậy thật ra vô cùng mát mẻ, hắn cười cười, nói: "Thẩm Ngạo tuân mệnh."
Thẩm Ngạo lại đi tìm quần áo của hắn, lại nói, hắn đã mở to mắt, tìm qua đống quần áo mất trật tự kia mấy lần, vốn là nên vứt trên mặt đất mới đúng, chỉ là cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Thẩm Ngạo băn khoăn tìm bốn phía một hồi, các chỗ khác đã thu thập sạch sẽ, hiển nhiên trước khi Trịnh công tử tiến đến, Vân Vân đã thu chúng lại.
Thẩm Ngạo buông buông tay, hỏi Vân Vân nói: "Tiểu Vân Vân, quần áo của ta đâu rồi?"
Sắc mặt Vân Vân một túng quẫn, không dám nhìn hắn, giờ phút này tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, nghĩ đến việc hoang đường đêm qua, lại nghĩ tới thân ảnh Trịnh công tử kiên quyết mà đi, còn có Thẩm Ngạo, người vô liêm sỉ cởi bỏ quần áo ở bên cạnh, Vân Vân nhất thời hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Tại chỗ nệm đó!."
Thẩm Ngạo tùy tiện gật gật đầu, đi về hướng giường chiếu, lúc này nếu là có điếu thuốc thì tốt rồi, thổi vòng khói, cảm nhận lại dư vị hôm qua, ha ha, thống khoái.
Hắn đi đến trước giường, vừa sờ vào, lập tức cảm giác được mùi thơm ngát, Thẩm Ngạo vén chăn lên, quả nhiên thấy tất cả quần áo của mình bị nhét ở chỗ này, cầm lấy một kiện áo choàng ngắn, đang muốn mặc vào, lại nghe thấy ngoài cửa có một thanh âm nói: "Vân Vân muội muội, mới vừa rồi là làm sao vậy? Vì sao Trịnh công tử vội vã bước thẳng đi?"
"Tỷ tỷ... Không..." Vân Vân nóng nảy, còn chưa chờ nàng đi ra bên ngoài ngăn người lại, cái bức rèm che kia đã bị xốc lên, một tiểu mỹ nhân đẫy đà từ từ dạo bước tiến đến, tiểu mỹ nhân kinh ngạc xem xét, trước giường có một người nam nhân, cởi bỏ quần áo, thân thể uốn éo...
Gò má tiểu mỹ nhân này lập tức ửng hồng, gắt một tiếng: "Oan nghiệt, Vân Vân đúng là ẩn dấu một nam nhân." Nói xong liền rời khỏi bức rèm che, đi ra bên ngoài.