Gọi người, ba chân bốn cẳng dìu Ngô Tam nhi vào Thúy Nhã Sơn Phòng, lại bảo người thay đổi quần áo khô mát cho hắn, cho uống bát cháo gừng, Thẩm Ngạo mới cùng nữ hiệp, ngồi xếp bằng đối mặt trong sương phòng.
"Còn đau nhức không?" Tần Nhi chung quy vẫn là nữ nhi, vừa rồi đánh một chưởng kia cho rất nhẹ, nhưng sau khi hồi tưởng, vẫn cảm thấy không đành lòng.
"Tần Nhi cô nương chớ quên, người đọc sách còn có một năng khiếu." Thẩm Ngạo xoa bóp mặt của mình, tựa như coi đó chiêu bài để khoe: "Người đọc sách, da mặt thường thường dày hơn vài phần so với người khác."
Tần Nhi bật cười, đột nhiên lại cảm thấy rất vô duyên, lập tức nghiêm túc lên, nói: "Thẩm đại nhân, mấy ngày nữa ta phải trở về Nam Kinh."
"Về Nam Kinh làm cái gì?"
"Sư phụ truyền thư tới, nói là có chuyện."
"Nha."
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng, một mảnh trầm mặc.
Tần Nhi giơ con mắt lên: "Ngươi khi dễ ta, ta muốn nói cho sư phụ biết."
"..." Thẩm Ngạo im lặng: "Tần Nhi cô nương, những lời này sao có thể tùy tiện nói cùng người ta."
"Nhưng ta không có cách nào để làm người."
"Ngươi là nữ hiệp mà, sao có thể dùng ánh mắt thế tục đối mặt với vấn đề."
"Hừ, ý của ngươi là, ngươi chỉ gặp dịp thì chơi?"
Thẩm Ngạo lập tức lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, nói: "Không phải." Nếu nói một chữ đúng, cái mạng già này hơn phân nửa sẽ xong đời ở chỗ này.
"Cái kia, chừng nào thì ngươi cầu hôn sư phụ ta?"
Thẩm Ngạo trừng mắt thật lớn, hỏi: "Tần Nhi cô nương không nên hiểu lầm, ta và ngươi sư phụ là trong sạch nha, ta hướng sư phụ ngươi cầu hôn làm cái gì?"
Tần Nhi nổi giận, nói: "Ta không có cha mẹ, ngươi muốn kết hôn ta, phải qua cửa nhạc phụ nhạc mẫu, sư phụ là cha mẹ của ta, ai nói là để cho ngươi đi lấy sư phụ ta."
Thẩm Ngạo bừng tỉnh đại ngộ, hổ thẹn nói: "Không vội, không vội, từ từ sẽ đến, chúng ta còn chưa bồi dưỡng cảm tình mà."
"Cảm tình?" Đôi mắt Tần Nhi lập tức trở nên lạnh băng, sát khí đằng đằng.
"Ngươi không nên hiểu lầm, ý của ta là, hoãn một chút."
Thật vất vả mới lừa được hiệp nữ, Thẩm Ngạo thở dài một hơi, phát hiện đầu mình đã là mồ hôi lạnh chảy ròng, lau mồ hôi, đi gặp Ngô Tam nhi vừa tỉnh dậy, Ngô Tam nhi cảm thấy, có một loại may mắn chết đi sống lại, lệ rơi đầy mặt mà lôi kéo tay Thẩm Ngạo nói: "Trầm đại ca, nữ hiệp kia còn tìm ta gây phiền phức hay không?"
Thẩm Ngạo nghiêm nghị nói: "Yên tâm, có ta bất chấp nguy hiểm giải thích cho ngươi, nàng đã quyết tâm không hề làm khó dễ ngươi rồi, Tam nhi, ngươi không cần phải cám ơn ta, chúng ta là huynh đệ, sắp xếp lo giải nạn cho ngươi là bổn phận của ta, Tam nhi làm sao ngươi lại khóc nữa rồi, đừng khóc nữa, tuy ta biết rõ ngươi rất cảm động, nhưng..."
Thẩm Ngạo không nói được nữa, Ngô Tam nhi khóc không thành tiếng, đành phải để cho hắn yên tĩnh một hồi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Ngạo lại nhớ tới một người quen tại đây, đó là Lục Chi Chương, vì vậy liền đi tìm Lục Chi Chương, Lục đại tài tử hôm nay đã là danh nhân nổi tiếng ở phía trong thành Biện Kinh, một quyển « đông du ký » và « thanh lâu mộng », lại để cho giá trị con người hắn tăng vọt, không phải là dân chúng láng giềng tầm thường, chính là một ít quan lại quyền quý, cũng có tư tưởng hâm mộ hắn, muốn kết giao cùng hắn.
Tuy ở thời đại này, ghi chuyện, cũng không tính là sự tình quang vinh, nhưng có người ghi, đã có người xem, thấy thoải mái, tự nhiên khó tránh khỏi sinh lòng hảo cảm, nhất là những vương hầu không có việc gì kia, những gia hỏa ăn rồi chờ chết kia, có rất nhiều nhàn rỗi, các loại yêu thích đều có, Thúy Nhã Tuần San giết thời gian, tự nhiên thành vật bọn hắn thích đọc, cho nên Lục Chi Chương, không tránh được việc biến thành thượng khách của bọn họ.
Công thành danh toại, hôm nay, thời gian Lục Chi Chương cũng dần dần đầy đủ, có hai đại tác phẩm luyện tập, tiếp theo là bản « kim bồ đoàn », đã có ý tưởng, hôm nay câu chuyện của tuần san đã không bắt hắn đích thân đi viết, trau rồi kinh nghiệm bản thân thân, mà là mời mấy Thư sinh đến biên soạn, hắn phải làm, chỉ là xét duyệt mà thôi.
Cho nên, lúc này đây, nhìn thấy Lục Chi Chương, vị Lục thiếu gia này khuôn mặt toả sáng, nghe được Thẩm Ngạo nói về Hồng Châu, không khỏi thổn thức một hồi, rồi hướng Thẩm Ngạo nói: "Biểu ca, mấy ngày nữa ta muốn hướng tiểu tỷ Đặng gia đông thành cầu hôn, chuyện này ta đã viết thơ đi Hồng Châu, chỉ là, sự tình cầu hôn này, ta còn chưa hiểu, trong nhà lạicách khá xa, chỉ sợ không kịp."
Thẩm Ngạo vỗ ngực bô cam đoan: "Chuyện này cứ để ở trên người tại biểu ca, chỉ cần cha mẹ ngươi gật đầu, sự tình sáu lễ và cầu hôn, đều để ta chuẩn bị hết cho." Tiếp theo lại hỏi tình huống nữ nhi Đặng gia.
Thì ra Đặng gia là phú hộ đông thành, coi như là nhà giàu thành Biện Kinh, tính ra được trên đầu ngón tay, khuê nữ Đặng này gia, trong lúc rảnh rỗi tự nhiên thích xem Thúy Nhã Tuần San giết thời gian, nhất là quyển thanh lâu mộng kia, đọc nó, nàng hai mắt đẫm lệ, lăn lộn khó ngủ.
Mỗi một kỳ Thúy Nhã Tuần San đi ra, luôn gọi nha đầu đến mua trước tiên, dần dần, lại không biết dũng khí ở đâu ra, gọi nha đầu đưa phong thư cho Lục Chi Chương, ngôn từ bên trong tự nhiên là rất nhiều lời nói khâm phục, Lục Chi Chương liền hồi âm, thư từ thường xuyên qua lại, liền từ đàm luận chuyện, đã trở thành nói chuyện yêu đương, càng không thể vãn hồi.
Thẩm Ngạo nghe được, thổn thức không thôi, hỏi Lục Chi Chương: "Đặng tiểu tỷ rất đẹp sao?"
Lục Chi Chương lắc đầu: "Ta chỉ liên hệ qua thư cùng nàng, cũng chưa từng gặp qua."
Thẩm Ngạo trừng to mắt, không nhịn được, phải bội phục vị này Lục tài tử, quả nhiên có ga, nói: "Chỉ sợ ngươi lấy qua cửa rồi, đến lúc đó sẽ phải thất vọng."
Lục Chi Chương nghẹn đỏ mặt, lòng đầy căm phẫn nói: "Biểu ca sao có thể nói như vậy, ta và Đặng tiểu tỷ đã giao tiếp rất lâu, cho dù nàng lớn lên lại xấu, ta cũng nguyện ý lấy nàng."
Thẩm Ngạo không dám nói nữa, lập tức cười ha ha nói: "Ta không phải ý tứ này, khục khục... Được rồi, đợi cha mẹ ngươi bên kia có tin tức, sẽ đi cầu hôn."
Lục Chi Chương ảm đạm nói: "Chỉ sợ cha nàng không chịu, phụ thân nàng tuy cũng là người làm ăn, nhưng có mấy cái thúc bá làm quan trong triều, gia đại nghiệp lớn, gia thế nhà ta mặc dù còn tạm được, nhưng dù sao cũng không có công danh."
Thẩm Ngạo an ủi hắn: "Ngươi không phải sợ, sợ cái gì? Có biểu ca ở đây, sẽ thành toàn chuyện tốt của ngươi."
Dùng qua cơm trưa ngay tại Thúy Nhã Sơn Phòng, Tần Nhi đã không biết đi nơi nào, Thẩm Ngạo choàng áo tơi về nhà, kéo Chu Nhược vào trong phòng thương nghị: "Lục Chi Chương chuẩn bị kết thân."
"À..." Chu Nhược cuối cùng là nữ nhân, không nhịn được tò mò, hỏi là nữ nhi nhà ai, lại hỏi tình huống tiểu tỷ kia, Thẩm Ngạo nói tất cả những thứ mình biết, Chu Nhược nói: "Kỳ thật Lục công tử tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh cũng không tệ, năm đó chúng ta cùng một nhau lừa hắn, đến hiện tại, trong lòng của ta vẫn áy náy, lúc này đây hắn muốn thành thân, ngươi phải nắm chặt một ít, có khả năng giúp đỡ thì nên giúp đỡ."
Thẩm Ngạo đợi đúng là nàng nói những lời này: "Cha mẹ của hắn không ở chỗ này, sự tình đón dâu, ta cũng không hiểu."
Chu Nhược nghiêm mặt: "Ngươi thành thân nhiều như vậy còn không hiểu? Thôi bỏ đi, ta phải đi về hỏi mẹ ta."
Lại mấy ngày qua đi, Thẩm Ngạo hôm nay thành người nhàn nhã, cũng không để ý tới sự tình ngoại giới nữa, dù sao, trời muốn mưa, người ta muốn làm gì, cứ để bọn hắn làm đi, càng là lúc này, Thẩm Ngạo lại càng có thêm vài phần điềm nhiên, hiện tại hắn cần, là một cái cơ hội, một người cơ hội quay giáo đâm một kích, thời cơ chưa tới, đương nhiên không thể đơn giản ra tay.
Cùng mấy phu nhân đi Linh Ẩn tự một chuyến, gặp Không Định, Không Tĩnh, ngẫu nhiên lại đi Thúy Nhã Sơn Phòng kiểm tra việc buôn bán của mình, có khi dấu ở thư phòng viết thư đưa tình cùng Xuân nhi, nên bái phỏng người nào thì phải đi bái phỏng, còn có một chút bạn cũ, cũng không cần tị hiềm, ngươi tới ta đi, không cần quá luyến tiếc.
Ngược lại, Thẩm Ngạo nghỉ ngơi, Hồng Lư Tự bên kia bắt đầu rối loạn, người Tây Hạ nghiêm chỉnh làm loạn, mỗi ngày chạy tới làm ầm ĩ, Hồng Lư Tự bên kia nói, phải nghe Thánh ý, nhưng trong nội cung, một chút tăm hơi cũng đều không có, hoàng đế mặc kệ.
Hoàng đế mặc kệ, dù sao cũng phải có người quản chứ? Tuy nói Thẩm Ngạo không ra đường nữa rồi, nhưng cũng không có ý chỉ để cho ai tới làm Tự khanh, còn nữa, bảo tọa Thẩm điên cuồng, ai dám ngồi? Đó là ăn quá no, người ta bắt đầu trả đũa, ngươi chịu nổi sao?
Tự Chính lại là người hiền lành, bên này thúc giục trong nội cung và ba tỉnh quyết định, mặt khác, lại muốn đá bóng, đá người Tây Hạ đến Lễ bộ, kết quả người Tây Hạ cũng không ngốc, biết rõ Hồng lư tự có một gọi gia hỏa Thẩm Ngạo, một lời tựa cửu đỉnh, đàm luận cùng hắn, so với đi cãi cọ cùng Lễ bộ Thượng Thư kia vẫn tốt hơn, cho nên đá như thế nào cũng không đi, nói rõ là muốn chơi xấu Hồng Lư Tự.
Không có biện pháp, người Hồng Lư Tự bên kia tới mời Thẩm Ngạo quyết định, người tới chính là Tằng Túc An, Tằng Túc An có Thẩm Ngạo âm thầm giúp đỡ, hai tháng trước đã từ lục phẩm Thôi quan lên chủ bộ Tăng lục tư, Tăng lục tư là một cơ cấu cấp dưới của Hồng Lư Tự, là nơi hẻo lánh nhất, nói trắng ra, chính là quản hòa thượng, độ điệp của hòa thượng, quản lý chùa miếu, đều do bọn hắn giám sát, Thẩm Ngạo trước hết để cho hắn đến Tăng lục tư, chính là để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh trước, tại trong chùa, chậm rãi học chút kinh nghiệm, sau đó sẽ đề bạt tiếp, huống hồ một người Thôi quan lục phẩm, làm đến chủ bộ Tòng Tứ phẩm, đã xem như nhảy ngay ba cấp, nếu thoáng cái lại để cho hắn nắm giữ chỗ quan trọng, chỉ sợ có người không phục.
Tuy nói Tằng Túc An còn chưa có chỗ đứng trong Hồng lư tự, nhưng người trong chùa đều biết, vị Tằng Túc An đại nhân này là người của Thẩm đại nhân, gọi hắn đến mời Thẩm Ngạo quyết định, đó là sự tình không thể tốt hơn.
Tằng Túc An thấy Thẩm Ngạo, lập tức nói ra việc khó xử, Thẩm Ngạo một phát tay, nói: "Tăng huynh, sự tình Hồng Lư Tự, ta rất đồng tình, chỉ là ngươi cũng biết, hôm nay ta đang chịu tội, Hồng Lư Tự cũng không phải ta dẫn dắt nữa rồi, hỏi ta quyết định? Nói gì vậy, ta là một kẻ bình dân dân chúng, có cái chủ ý gì?"
Tằng Túc An còn muốn khuyên nữa, Thẩm Ngạo liền cười toe toét nói: " Tăng huynh vào Hồng Lư Tự, khí sắc lại tốt hơn nhiều nha, chúng ta đã rất lâu chưa gặp nhau rồi, đến đây, ta mời ngươi uống rượu."
Rượu qua ba lượt, không hề không đề cập tới sự tình Hồng Lư Tự nữa, Tằng Túc An cũng không nhắc lại rồi, chỉ nói chút ít tình hình gần đây, gần đến giờ cáo từ, mới nói: "Thẩm huynh, chuyện này ngươi không thể không quản, người Tây Hạ kia tuyên bố, bọn họ bỏ mặc, muốn động binh rồi, tuy nói Đại Tống chúng ta cũng không sợ hắn, nhưng một khi nổi lên chiến sự, Cảnh Châu huyện bên kia chẳng phải là muốn gặp nạn? Thẩm huynh nghe ta một câu, không phải là triều đình, chỉ vì dân chúng, cũng nên có chủ ý đi ra, để cho chúng ta xử lý."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Tăng huynh yêu dân, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ là chuyện này, có lẽ là chậm rãi đợi đi."
Tằng Túc An bất đắc dĩ, thở dài, đành phải thất vọng mà bước thẳng đi.
Thời tiết dần dần nóng bức, đảo mắt đến đầu mùa hè.
Nghỉ tạm nửa tháng, Thẩm Ngạo cũng chỉ đi vào trong nội cung hai chuyến, Triệu Cát bên kia chưa kịp giải quyết sự tình phiền não hai cung, chẳng quan tâm hắn, qua loa nói cùng hắn vài lời, gọi hắn đợi mấy ngày, sớm muộn gì cũng thay hắn giải quyết nan đề trước mắt.
Triệu Cát thấy Thẩm Ngạo, liền biết hắn không nhịn được rồi, hoàng đế này tính tình mềm, sợ phiền toái, huống hồ liên lụy đến Quá Hoàng thái hậu, hắn không có dũng khí đi đối nghịch cùng Quá Hoàng thái hậu.
Ngược lại, ngữ khí thái hậu bên kia rất kiên quyết, hỏi Thẩm Ngạo vì cái gì mỗi ngày đều ở trong nhà, ý ở ngoài lời, là muốn Thẩm Ngạo phải có động tác, chuẩn bị phản kích, Thẩm Ngạo chỉ cười cười, nói: "Đệ tử chính là một người nhàn tản, công danh lợi lộc đã sớm không để vào mắt, quan này, ta không làm rồi, vậy là chu toàn rồi."
Hắn nói lên những lời này, mặt không đỏ tim không nhảy, còn biểu hiện ra một bộ dáng tiêu sái không màng danh lợi, giống như mô hình người mặt cười trên yahoo.
Thái hậu liền cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi lại muốn làm người nhàn nhã, nói thật với ngươi, cho dù ngươi muốn đi, chỉ sợ người ta không chịu, vào đây, không phải là chỗ chơi, muốn toàn thân trở ra? Hừ, nằm mơ, ngươi không đấu tranh, bệ hạ dần dần làm bất hòa cùng ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ là một kẻ thảo dân, Vương Phủ sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi tự suy nghĩ nặng nhẹ, đừng hối hận."
Giáo huấn Thẩm Ngạo một trận, Thẩm Ngạo vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống kia, trong lòng thái hậu nghĩ: "Tiểu tử này, chẳng lẽ là muốn để ai gia đi đánh trận trước? Hừ, người này vô cùng gian xảo, ai gia không thể mắc mưu hắn."
Vì vậy, hai người cũng cứ như vậy, dù sao, ai cũng không chịu đi xuất đầu, rất có ăn ý, hi vọng đối phương đi xung phong trước.
Mỗi lần nghe thái hậu giáo huấn, Thẩm Ngạo liền hoàn toàn không quan tâm đến việc ngoài, về đến trong nhà, liền tiếp tục nghỉ dưỡng.
Qua mấy ngày, cha mẹ Lục Chi Chương gửi thư đến, nhi tử lưu lạc tại Biện Kinh, đột nhiên không có tin tức, lại đột nhiên viết thư về, nói là muốn đón dâu, làm cho bọn họ trở tay không kịp. Lục lão cha cũng hung ác, mở đầu thơ chính là chi, hồ, giả, dã, mắng to một trận, nghĩa rộng ra là cha mẹ giáo huấn con, về sau rồi lại là không thể làm gì, chỉ nói kêu người mang theo sáu lễ đến xin cưới trước, sau đó hãy làm tiếp.
Lục Chi Chương hào hứng bừng bừng, đưa thư cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo xụ mặt buông thư xuống, hỏi: "Thật sự muốn cầu hôn?"
Lục Chi Chương chăm chú gật đầu.
"Được rồi, vậy thì cầu hôn đi, chỉ là, cái cầu hôn này bắt đầu từ nơi nào trước?"
Lục Chi Chương: "……"
"Khục khục...... Lục Chi Chương à, biểu ca tuy lớn hơn ngươi, nhưng loại sự tình này, có lẽ là kinh nghiệm chưa đầy, được rồi, chúng ta ngẫm lại xem, làm trước, vốn là đi làm mối, thế có nghĩa là, phải mời cái bà mối trước, có phải không?"
"Biểu ca, bà mối đã mời tốt rồi."
"Cái lễ vật kia đã chuẩn bị tốt chưa?" Thẩm Ngạo không thể tưởng được, thì ra Lục Chi Chương so với chính mình còn hiểu chuyện hơn một chút, sắc mặt có chút lúng túng.
Lục Chi Chương gật đầu, Thẩm Ngạo thở sâu, đây là lọt hố cha nó rồi, lung lay tay, nói: "Vậy thì đi làm mối trước, bên kia gật đầu, ta lại mang sáu lễ đi cầu hôn."
Bà mối đi một chuyến đến Đặng phủ, Lục Chi Chương có vẻ vô cùng lo lắng bất an, lại mời người kêu Thẩm Ngạo đến, chắp tay đi quanh quanh trong phòng, cứ cách vài phút lại hỏi: "Biểu ca, nếu Đặng gia không đồng ý việc hôn sự này thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Ngạo an ủi hắn một hồi, giữa trưa, bà mối đã trở lại.
Đồng Quán xác thực oan uổng, Chế tạo cục tuy là hắn chủ trì, nhưng khi đó, hắn còn chưa được thân thuộc với vua, toàn bộ dựa vào Thái Kinh tiến cử mới có thể lợi dụng Chế tạo cục từng bước một trèo lên, cho nên tính ra thực tế, Thái Kinh bên kia lại chính là đại ca cầm đầu, còn có Thái Du, Lương Thành cùng với Hộ bộ, Ngự Sử đài, Hình bộ, Hồng Lư Tự, chính thức, rơi xuống trong tay Đồng Quán, tổng cộng cũng không quá mấy trăm vạn quan.
Kỳ thật đạo lý này là người người đều minh bạch, một châu phủ, chính thức có thể lấy nhiều nhất, không nhất định là Tri Phủ, nói không chừng chỉ là Đô đầu, Áp ti, đều nhiều hơn với so với Tri Phủ, bởi vì bất kể là tố tụng hay là đo đạc đồng ruộng, thu thuế má, cũng không phải Tri Phủ tự mình hỏi đến.
Đồng Quán đâu phải là cái dạng coi tiền như rác, vô cùng oan uổng.
Thẩm Ngạo viết thư, ý tứ lại rất minh xác rõ ràng, liền một cung phụng Chế tạo cục đều soát nhà ra hơn một ngàn vạn quan, Đồng công công tự mình định giá, rốt cuộc định nhả ra bao nhiêu tiền đây.
Đồng Quán hơi có chút dở khóc dở cười, lấy thiếu đi, Thẩm Ngạo bên kia có trời mới biết sẽ dùng biện pháp gì để xử mình, hoàng đế ngay tại trước mặt Thẩm Ngạo, muốn bố trí như thế nào liền bố trí như thế đó, dựa vào trình tự Thẩm Ngạo sửa trị Thái Du, Đồng Quán tự biết mình sắp hỏng bét, nhưng nếu phải cho nhiều, tiền này lại nên lấy từ đâu tới đây?
Đồng Quán thở dài, nói với Đồng Hổ: "Hổ nhi, ngươi đi Biện Kinh, mấy cái gì đó có thể bán lấy tiền mặt liền bán hết lấy tiền mặt, gom góp cái vạn quan, thật sự không được, liền nài nỉ mượn tiền một ít, tiền này, chúng ta chi ra, nhưng lại không thể trì hoãn, ta lập tức hồi âm cho Thẩm Ngạo, thỉnh tội bệ hạ bên kia còn chưa đủ thành khẩn, dâng lên một bản tấu nữa."
Ngữ khí Đồng Quán kiên quyết, rất thực dụng, còn cảm thấy có chút không an toàn, lại nói: "Không bằng như vậy, ngươi tự mình đưa tiền qua, đi gặp Thẩm Ngạo, cung kính đối với hắn một ít, nên dập đầu thì dập đầu, phải chân thành ăn năn. Ngoài ra còn phải đi tìm Dương Tiễn, ta và hắn từng cùng làm trong cung, chuẩn bị nhiều lễ vật một ít, xin Dương công công thay ta nói chuyện, hắn cùng với Thẩm Ngạo là người thân, có hắn ra mặt, liền dễ làm hơn."
Đồng Hổ nghe xong, rất là không cam lòng nói: "Cha, chúng ta tại sao phải sợ một mình Thẩm Ngạo? Nên chúng ta trả tiền, đây chính là nhân nhượng, cần gì phải ăn nói khép nép như thế."
"Ngươi không hiểu!" Con ngươi Đồng Quán lập loè, một đôi tròng mắt ngay thẳng trên mặt, lập lòe lúc sáng lúc tối, lạnh lùng nói: "Người này, chúng ta không thể trêu vào, ngươi không thấy được kết cục của Thái Du sao? Đây là vết xe đổ, thật sự giống như đánh bạc, ở phía trong cuộc đánh bạc lại chọn chỗ tỷ lệ thắng quá thấp, bây giờ hắn đang ngồi trước mặt vua, khí thế như cầu vồng, chúng ta phải tránh khỏi mũi nhọn."
Đồng Hổ có vẻ không vui mà gật gật đầu: "Ta lập tức đi đến Biện Kinh trước, lại đi vòng Tô Châu, cha còn có cái gì phân phó nữa không?"
Đồng Quán nghĩ nghĩ, nói: "Hổ nhi, cha ngươi đời này chỉ có thể ở Trắc trấn, ngươi còn có tiền đồ tốt, Thái Kinh bên kia ta càng ngày càng cảm giác không đáng tin cậy, Thái Kinh này quá tham, tuy làm việc cẩn thận, nhưng sớm muộn gì cũng bị té nhào. Cho nên một chuyến này gọi ngươi đi không chỉ là muốn loại bỏ liên quan từ Chế tạo cục, còn muốn ngươi đối mặt cùng Thẩm Ngạo kia, nên nịnh bợ thì phải nịnh bợ, Thẩm Ngạo này, tiền đồ bất khả hạn lượng, hôm nay hắn là chiếm hết thiên thời địa lợi, ngươi không cần phải có lòng dạ gì phản loạn, đến đó không thể so với Trắc trấn, đã hiểu chưa?"
Trong lòng Đồng Hổ biết Đồng Quán là nghĩ cho tiền đồ của hắn, cảm giác kích động, rơi nước mắt nói: "Hài nhi minh bạch."
"Đi thôi." Đồng Quán phất phất tay, lập tức lại nói: "Cha ở chỗ này bắc cầu cho ngươi, biên quân yên lặng quá lâu, hôm nay lại là thời buổi rối loạn, người Tây Hạ nhiều lần khiêu khích, nên cho bọn hắn một bài học, đợi cho tin chiến thắng truyền qua, bệ hạ và Thẩm Ngạo bên kia cũng dễ nói chuyện một ít.
Liên liêu là quốc sách Thẩm Ngạo nói ra, là chỗ dựa gốc rễ của hắn, chúng ta vì hắn thúc đẩy việc này, cho người Tây Hạ một chút giáo huấn, lại để cho đại kế liên Liêu của hắn có thể thuận lợi, hắn nên bán cho chúng ta nhân tình này."
"Phụ thân đã có nắm chắc mười phần rồi sao?"
Đồng Quán cười lạnh một tiếng nói: "Nắm chắc? Hừ, chuyện này ta đã sớm mưu đồ tốt rồi, người Tây Hạ từ lúc cùng người Kim ký kết minh ước, nhiều lần chia quân đến quấy nhiễu, ta nghiêm lệnh tất cả bộ không được xuất chiến, người Tây Hạ hiện tại hơn phân nửa cho là chúng ta sợ bọn hắn, lá gan càng lúc càng lớn rồi, mấy ngàn người liền dám xâm nhập nội địa, ngày mai ta liền nghiêm lệnh tất cả bộ chặn đường, chém thủ cấp ngàn người xuống, chính là đại công. Ngươi an tâm đi đi, nơi này đã có ta."
..........................................
Đợi thư Đồng Quán viết ngôn từ khẩn thiết đưa trở về, Thẩm Ngạo cực kỳ phấn chấn, cái này gọi là đánh chó mù đường, Chế tạo cục bên này là xong rồi, nhưng vô số sợi tơ căn bản thông đến Biện Kinh còn chưa cắt đứt hết, Thẩm Ngạo hôm nay một bên luyện chữ viết, một bên bảo người ta viết thư bốn phía.
Trong thư ghi cho Hộ bộ Thượng Thư chính là nói như vậy, Đồng công công đã nhanh chóng tỉnh ngộ, nguyện trả lại vạn quan nhét vào quốc khố, hôm nay có người nào đó trong bộ phận nào đó của Chế tạo cục, nói đại nhân cũng có liên quan cùng Chế tạo cục, đại nhân phẩm hạnh cao thượng, sao có thể đi làm loại sự tình này, kẻ hèn này là quả quyết không tin, không nhưng như thế, ta còn biện hộ cho đại nhân, vân vân và vân vân.
Người ta nhìn cái thư này, tự nhiên muốn đã giật mình, ngay cả Đồng công công đều phải mềm mỏng, Thái đại nhân đều bại té ngã, ngươi dựa vào cái gì đi đấu cùng người ta? Đây là tội không nhẹ, người ta không phải đã nói rồi sao?
Người nào đó ở bộ phận nào đó đã muốn cắn lên trên người của ngươi, nhân chứng vật chứng đều có sẵn, còn nói muốn lên tấu đến hoàng đế, biện hộ nơi nào đây, biện hộ là ở nơi này, vốn chuyện gì cũng đều không có, Thẩm điên cuồng dâng một đạo tấu chương biện hộ cho ngươi, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Nhìn về phía trên vị Thẩm điên cuồng này biện hộ cho ngươi, nhưng thật ra là đẩy ngươi vào trong hố lửa đó.
Vì vậy không ai dám trì hoãn, lập tức ghi hồi âm, nói đa tạ hảo ý của Thẩm đại nhân, kỳ thật tiền này... Ha ha... ta nói lời nói thật, lúc ấy nhất thời hồ đồ, xác thực cầm một ít, tiền đương nhiên phải trả lại, tiền đang kiếm, xin cho thư thả vài ngày.
Sau đó còn nói tệ nạn hoa thạch cương thật sự là có hại đối với quốc gia, mất công Thẩm đại nhân động thân ra, để quốc gia còn một ngày bình an. Ngôn từ trong thư, đương nhiên phải khẩn thiết, tốt nhất có lẽ là dùng khẩu khí lão bằng hữu pha trò, dấu liên quan giữa mình và Chế tạo cục, cuối cùng nhất định còn phải dặn dò một câu: “Thẩm đại nhân trượng nghĩa, kẻ hèn này sớm đã nghe thấy, sự tình đưa lên triều biện hộ thì không cần, thật sự cảm tạ hảo ý của Thẩm đại nhân.”
Đương nhiên, kết giao quan hệ tự không thể thiếu, nếu là có thể kéo quan hệ gần nhau, nhất định phải tận lực mà làm, nói thí dụ như mấy ngày nữa Chu quốc mời uống rượu, công vụ bề bộn, vốn không muốn đi, nhưng Quốc công và kẻ hèn này là thế giao, từ chối liền không xong.
Hay hoặc là nói: “Chu tiến sĩ (sư phụ Quốc Tử Giám) mấy ngày nay luôn đề cập về ngươi, nói có thể dạy ra ngươi đệ tử như vậy, cả đời không uổng, kẻ hèn này và Chu tiến sĩ là quen biết từ rất lâu rồi, ha ha, Chu tiến sĩ bác học, thấy nhiều biết rộng, dạy dỗ được người đệ tử ta rất ưa thích...”
Những cáo già này, nguyên một đám vô cùng giảo hoạt, một người ngửi thấy hướng gió không đúng, lòng bàn chân lập tức chuyển động, cái này gọi là quân tử không đâm đầu vào tường, bọn họ đều là đệ tử giỏi thánh nhân, thánh nhân nói lời nào, bọn hắn một câu đều không quên.
Vì vậy thành ở phía trong Biện Kinh nhấc lên sóng gió bán tống bán tháo nhà cửa, còn có các loại đồ cổ kỳ trân, đồ gia truyền, trước kia đều là ôm trong nhà, đến nhìn đều không cho người nhìn, hôm nay đều lấy ra bán, nhất thời không bán được, đến bán vãi cũng muốn đổi thành tiền mặt.
Kỳ thật rất nhiều người sớm đã quên mình cầm bao nhiêu tiền từ Chế tạo cục, lại nên trả về bao nhiêu, chỉ là mỗi người đều sợ biến thành người hiểu biết ít, số lượng báo hơn so với người khác, nếu làm không tốt, Tô Châu bên kia không hài lòng, vậy thì tiền mất tật mang, mất chức vứt bỏ tước không nói, đến tính mệnh có thể lưu lại hay không còn là một chuyện khó nói.
Bên này đang bán nhà bán cửa, ở phía trong Hàn Lâm viện cũng không dám nhàn rỗi, bất kể là cái gì Đại học sĩ, học sĩ, thị đọc, đợi chiếu, thị giảng, công việc mỗi người đều lu bù lên, một bản sách cổ nhảy ra, tất cả đều là nghiên cứu về đồ cưới, ví dụ như đồ cưới lúc Hán quy cách là bao nhiêu, Công Chúa nào xuất giá, đồ cưới nào nhiều nhất, tính toán đến hiện tại, tiền hẳn là không ít, những sổ sách lung tung này rút ra đọc hết, không có mười ngày nửa tháng, chỉ sợ ngay cả đầu mối đều không thể tìm được.
Cho nên cả Biện Kinh, ai cũng đang bận bịu, bình thường thấy người nào, đều ngửa đầu đủng đỉnh, mang theo một chút bộ dạng nhàn nhã chào hỏi: ăn chưa? Hoặc là nói hôm nay rảnh rỗi nên làm những thứ gì? Nhưng hôm nay, soi mặt cũng chỉ là một câu, huynh đài tha thứ, kẻ hèn này còn có chút công việc phải xử lý.
Kể từ đó, sinh ý Thúy Nhã Sơn Phòng rõ ràng thiếu đi một ít, các đại phủ đệ đều bề bộn, đám công tử ca thấy phụ thân như thế, đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi.
Ngô Tam nhi kia thấy sinh ý thưa thớt vài phần, trong đầu có chút khó chịu, nhưng khi vắng lại có người đến, người đến là cái nữ tử tuyệt mỹ, ăn mặc trang phục bình dân, dáng người kiện tráng, sau lưng vác lấy một vật vải bọc cán dài, để cho người ta xem xét, chỉ biết đây là hung khí, không thể nghi ngờ.
Nữ tử như vậy, người thủ miệng cửa không dám ngăn đón, nàng trực tiếp đi đến trước sân khấu, duyên dáng gọi to một tiếng: "Người nào là Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm Ngô Tam nhi Ngô tiền bối."
Ngô Tam nhi trừng mắt, cao thấp dò xét trên người cô gái kỳ lạ: "Cô nương phải.."
Tay tuyết trắng hung hăng vỗ một cái trên đài: "Nói chuyện lanh lẹ một chút, gọi Ngô lão tiền bối đến."
Ngô Tam nhi run lên, đánh mắt về phía mấy tiểu nhị trong tiệm, gọi bọn họ tới giúp mình giải vây, mấy tiểu nhị coi như không trông thấy, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đừng nhìn người ta là tiểu cô nương, nhưng miệng đầy tiếng lóng, xem xét cũng không phải là cái loại lưu manh phố phường tầm thường, tiến lên không là muốn chết sao?
"Cô... Cô nương..., tại đây không có Ngô lão tiền bối, chưởng quầy Ngô Tam nhi lại có một, chính là ta."
Nữ hiệp cao thấp dò xét Ngô Tam nhi, mắt đẹp hoảng hốt một chút: "Thật sự là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, thì ra ngươi chính là Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm? Kính đã lâu kính đã lâu, tiền bối ẩn thân tại thành phố, chắc đã sống qua cuộc sống tịch mịch tu luyện, thật sự làm cho người ta khâm phục."
Không nói hai lời, nữ hiệp nhẹ nhàng run lên, tay kéo một phát qua sau vai, vải bao vây lấy trường kiếm kia rơi xuống, lộ ra chuôi kiếm, lôi trường kiếm ra, nắm ở trong tay, ánh mắt nữ hiệp óng ánh lập loè, như lâm đại địch: "Như vậy xin mời Ngô lão tiền bối chỉ giáo, bổn cô nương muốn nhìn xem, Biện Kinh đệ nhất kiếm lợi hại, hay là Yến Vân kiếm thủ chúng ta càng tốt hơn, mời chỉ giáo."
Hai tay Ngô Tam nhi đặt ở trên bàn tính, con mắt trừng lớn như muốn trồi ra, miệng há đủ để nuốt quả trứng, vẫn không nhúc nhích: "..."
"Như thế nào? Tiền bối khinh thường động thủ cùng bổn cô nương sao?"
"..."
"Tiền bối chớ khinh người quá đáng, mặc dù bổn cô nương là người hiểu biết ít, thực sự vẫn tự nhận có tư cách so chiêu cùng tiền bối." Khuôn mặt xiết chặt, nữ hiệp đã là giận không kềm được, trường kiếm trong tay xoay lên, một đóa hoa kiếm hiện ra, mũi kiếm thẳng cổ họng Ngô Tam nhi.
Ngô Tam nhi rơi lệ đầy mặt, hắn hai đầu gối mềm nhũn, lớn tiếng gào khóc: "Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân trên có lão mẫu tám mươi, dưới có..."
……………
Án hoa thạch cương, giống như một hồi cuồng phong, thổi cả đất Giang Nam dậy sóng, trăm lỗ ngàn vết lở loét, mỗi người trong quan trường đều cảm thấy bất an, cuối cùng là hành quân lặng lẽ, tự nhiên dừng lại.
Mấy trăm quan viên có xử lý theo tội nhẹ, không hề truy cứu, có xét nhà diệt tộc, cường ngạnh mà thêm mười triệu tài phú vì kho nhà nước tăng, nhất thời quốc khố tràn đầy, phảng phất lại nhớ tới thời điểm lúc Triệu Cát vào chỗ.
Xoá hoa thạch cương, không những gia tăng quốc khố thu vào, quan trọng nhất là kênh đào có thể bình an, thương thuyền lại không cần vì tránh né hoa thạch thuyền mà đông trốn tây.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng kênh đào thương thuyền một buồm nối tiếp một buồm, du thuyền dần dần tăng nhiều, đội thuyền trước kia tình nguyện đi đường biển cũng không nguyện chạy vận chuyển đường sông, hôm nay ào ào lựa chọn kênh đào, giương buồm ngàn dặm, thương mậu vãng lai không dứt.
Thẩm Ngạo làm xong việc, lập tức ý chỉ mới đi đến, sắc phong Thẩm Ngạo vì Hồng Lư Tự tự khanh, nhậm chức Thiếu phó.
Thiếu phó, chỉ là hư chức, thực chức còn chưa biến, vẫn là chức quan sự tình trong Hồng Lư Tự, Thẩm Ngạo nhận được ý chỉ, lập tức đi tạ ơn, đến nha môn Tri Phủ, Triệu Cát bên kia để cho người ta truyền lời, không gặp!
Không gặp thì không gặp, Thẩm Ngạo rất dứt khoát, lập tức muốn trở về chỗ ở, vừa mới lật thân lên ngựa, lại có thái giám đuổi theo nói: "Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, bệ hạ nói, mời ngươi yết kiến."
Một hồi nói không thấy, một hồi nói muốn nhìn, như thế nào lại dong dài như vậy, Thẩm Ngạo trừng trừng mắt, lại xuống ngựa lần nữa, tiến đến yết kiến.
Triệu Cát còn đang xem tấu chương, thấy Thẩm Ngạo đến, cố ý không để ý tới hắn, Thẩm Ngạo cũng chỉ có thể đứng, trọn vẹn qua một canh giờ, chân đã muốn nhức mỏi, Thẩm Ngạo bất tri bất giác suy nghĩ, mới biết được hoàng đế đây là trả thù, liền dứt khoát so sức chịu đựng cùng Triệu Cát, cắn răng đứng.
Thời gian không sai biệt lắm, Triệu Cát tự cho là mình chiếm được tiện nghi, mới vẫy tay: "Đến đây ngồi đi."
Thẩm Ngạo ngồi xuống, nắn nắn đùi nhức mỏi, cười ha hả nói: "Bệ hạ, vi thần tới để tạ ơn."
Triệu Cát gật gật đầu, nói: "Tất nhiên sẽ không cần cám ơn, Trẫm không trông cậy vào ngươi tạ ơn." Một câu này rất không bình thường, Triệu Cát tiếp tục nói: "Lúc này đây ngươi thanh lý hoa thạch cương vì Trẫm, là một cái công lớn, Trẫm cũng không có gì thưởng ngươi, tất cả sự tình, có lẽ là đợi trở về Biện Kinh rồi nói sau! Lúc này đây gọi ngươi tới, là thương lượng sự tình nam tuần cùng ngươi."
"Bệ hạ cứ nói, vi thần xin nghe."
Triệu Cát gật gật đầu: "Trẫm mặc dù là đã ra khỏi cung, nhưng đến Tô Châu, còn chưa được tự tại, vẫn như cũ là, nhiều con mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, Trẫm rất không được tự nhiên, cho nên, Trẫm định cải trang đi Lư Sơn."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gọi người, ba chân bốn cẳng dìu Ngô Tam nhi vào Thúy Nhã Sơn Phòng, lại bảo người thay đổi quần áo khô mát cho hắn, cho uống bát cháo gừng, Thẩm Ngạo mới cùng nữ hiệp, ngồi xếp bằng đối mặt trong sương phòng.
"Còn đau nhức không?" Tần Nhi chung quy vẫn là nữ nhi, vừa rồi đánh một chưởng kia cho rất nhẹ, nhưng sau khi hồi tưởng, vẫn cảm thấy không đành lòng.
"Tần Nhi cô nương chớ quên, người đọc sách còn có một năng khiếu." Thẩm Ngạo xoa bóp mặt của mình, tựa như coi đó chiêu bài để khoe: "Người đọc sách, da mặt thường thường dày hơn vài phần so với người khác."
Tần Nhi bật cười, đột nhiên lại cảm thấy rất vô duyên, lập tức nghiêm túc lên, nói: "Thẩm đại nhân, mấy ngày nữa ta phải trở về Nam Kinh."
"Về Nam Kinh làm cái gì?"
"Sư phụ truyền thư tới, nói là có chuyện."
"Nha."
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng, một mảnh trầm mặc.
Tần Nhi giơ con mắt lên: "Ngươi khi dễ ta, ta muốn nói cho sư phụ biết."
"..." Thẩm Ngạo im lặng: "Tần Nhi cô nương, những lời này sao có thể tùy tiện nói cùng người ta."
"Nhưng ta không có cách nào để làm người."
"Ngươi là nữ hiệp mà, sao có thể dùng ánh mắt thế tục đối mặt với vấn đề."
"Hừ, ý của ngươi là, ngươi chỉ gặp dịp thì chơi?"
Thẩm Ngạo lập tức lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, nói: "Không phải." Nếu nói một chữ đúng, cái mạng già này hơn phân nửa sẽ xong đời ở chỗ này.
"Cái kia, chừng nào thì ngươi cầu hôn sư phụ ta?"
Thẩm Ngạo trừng mắt thật lớn, hỏi: "Tần Nhi cô nương không nên hiểu lầm, ta và ngươi sư phụ là trong sạch nha, ta hướng sư phụ ngươi cầu hôn làm cái gì?"
Tần Nhi nổi giận, nói: "Ta không có cha mẹ, ngươi muốn kết hôn ta, phải qua cửa nhạc phụ nhạc mẫu, sư phụ là cha mẹ của ta, ai nói là để cho ngươi đi lấy sư phụ ta."
Thẩm Ngạo bừng tỉnh đại ngộ, hổ thẹn nói: "Không vội, không vội, từ từ sẽ đến, chúng ta còn chưa bồi dưỡng cảm tình mà."
"Cảm tình?" Đôi mắt Tần Nhi lập tức trở nên lạnh băng, sát khí đằng đằng.
"Ngươi không nên hiểu lầm, ý của ta là, hoãn một chút."
Thật vất vả mới lừa được hiệp nữ, Thẩm Ngạo thở dài một hơi, phát hiện đầu mình đã là mồ hôi lạnh chảy ròng, lau mồ hôi, đi gặp Ngô Tam nhi vừa tỉnh dậy, Ngô Tam nhi cảm thấy, có một loại may mắn chết đi sống lại, lệ rơi đầy mặt mà lôi kéo tay Thẩm Ngạo nói: "Trầm đại ca, nữ hiệp kia còn tìm ta gây phiền phức hay không?"
Thẩm Ngạo nghiêm nghị nói: "Yên tâm, có ta bất chấp nguy hiểm giải thích cho ngươi, nàng đã quyết tâm không hề làm khó dễ ngươi rồi, Tam nhi, ngươi không cần phải cám ơn ta, chúng ta là huynh đệ, sắp xếp lo giải nạn cho ngươi là bổn phận của ta, Tam nhi làm sao ngươi lại khóc nữa rồi, đừng khóc nữa, tuy ta biết rõ ngươi rất cảm động, nhưng..."
Thẩm Ngạo không nói được nữa, Ngô Tam nhi khóc không thành tiếng, đành phải để cho hắn yên tĩnh một hồi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Ngạo lại nhớ tới một người quen tại đây, đó là Lục Chi Chương, vì vậy liền đi tìm Lục Chi Chương, Lục đại tài tử hôm nay đã là danh nhân nổi tiếng ở phía trong thành Biện Kinh, một quyển « đông du ký » và « thanh lâu mộng », lại để cho giá trị con người hắn tăng vọt, không phải là dân chúng láng giềng tầm thường, chính là một ít quan lại quyền quý, cũng có tư tưởng hâm mộ hắn, muốn kết giao cùng hắn.
Tuy ở thời đại này, ghi chuyện, cũng không tính là sự tình quang vinh, nhưng có người ghi, đã có người xem, thấy thoải mái, tự nhiên khó tránh khỏi sinh lòng hảo cảm, nhất là những vương hầu không có việc gì kia, những gia hỏa ăn rồi chờ chết kia, có rất nhiều nhàn rỗi, các loại yêu thích đều có, Thúy Nhã Tuần San giết thời gian, tự nhiên thành vật bọn hắn thích đọc, cho nên Lục Chi Chương, không tránh được việc biến thành thượng khách của bọn họ.
Công thành danh toại, hôm nay, thời gian Lục Chi Chương cũng dần dần đầy đủ, có hai đại tác phẩm luyện tập, tiếp theo là bản « kim bồ đoàn », đã có ý tưởng, hôm nay câu chuyện của tuần san đã không bắt hắn đích thân đi viết, trau rồi kinh nghiệm bản thân thân, mà là mời mấy Thư sinh đến biên soạn, hắn phải làm, chỉ là xét duyệt mà thôi.
Cho nên, lúc này đây, nhìn thấy Lục Chi Chương, vị Lục thiếu gia này khuôn mặt toả sáng, nghe được Thẩm Ngạo nói về Hồng Châu, không khỏi thổn thức một hồi, rồi hướng Thẩm Ngạo nói: "Biểu ca, mấy ngày nữa ta muốn hướng tiểu tỷ Đặng gia đông thành cầu hôn, chuyện này ta đã viết thơ đi Hồng Châu, chỉ là, sự tình cầu hôn này, ta còn chưa hiểu, trong nhà lạicách khá xa, chỉ sợ không kịp."
Thẩm Ngạo vỗ ngực bô cam đoan: "Chuyện này cứ để ở trên người tại biểu ca, chỉ cần cha mẹ ngươi gật đầu, sự tình sáu lễ và cầu hôn, đều để ta chuẩn bị hết cho." Tiếp theo lại hỏi tình huống nữ nhi Đặng gia.
Thì ra Đặng gia là phú hộ đông thành, coi như là nhà giàu thành Biện Kinh, tính ra được trên đầu ngón tay, khuê nữ Đặng này gia, trong lúc rảnh rỗi tự nhiên thích xem Thúy Nhã Tuần San giết thời gian, nhất là quyển thanh lâu mộng kia, đọc nó, nàng hai mắt đẫm lệ, lăn lộn khó ngủ.
Mỗi một kỳ Thúy Nhã Tuần San đi ra, luôn gọi nha đầu đến mua trước tiên, dần dần, lại không biết dũng khí ở đâu ra, gọi nha đầu đưa phong thư cho Lục Chi Chương, ngôn từ bên trong tự nhiên là rất nhiều lời nói khâm phục, Lục Chi Chương liền hồi âm, thư từ thường xuyên qua lại, liền từ đàm luận chuyện, đã trở thành nói chuyện yêu đương, càng không thể vãn hồi.
Thẩm Ngạo nghe được, thổn thức không thôi, hỏi Lục Chi Chương: "Đặng tiểu tỷ rất đẹp sao?"
Lục Chi Chương lắc đầu: "Ta chỉ liên hệ qua thư cùng nàng, cũng chưa từng gặp qua."
Thẩm Ngạo trừng to mắt, không nhịn được, phải bội phục vị này Lục tài tử, quả nhiên có ga, nói: "Chỉ sợ ngươi lấy qua cửa rồi, đến lúc đó sẽ phải thất vọng."
Lục Chi Chương nghẹn đỏ mặt, lòng đầy căm phẫn nói: "Biểu ca sao có thể nói như vậy, ta và Đặng tiểu tỷ đã giao tiếp rất lâu, cho dù nàng lớn lên lại xấu, ta cũng nguyện ý lấy nàng."
Thẩm Ngạo không dám nói nữa, lập tức cười ha ha nói: "Ta không phải ý tứ này, khục khục... Được rồi, đợi cha mẹ ngươi bên kia có tin tức, sẽ đi cầu hôn."
Lục Chi Chương ảm đạm nói: "Chỉ sợ cha nàng không chịu, phụ thân nàng tuy cũng là người làm ăn, nhưng có mấy cái thúc bá làm quan trong triều, gia đại nghiệp lớn, gia thế nhà ta mặc dù còn tạm được, nhưng dù sao cũng không có công danh."
Thẩm Ngạo an ủi hắn: "Ngươi không phải sợ, sợ cái gì? Có biểu ca ở đây, sẽ thành toàn chuyện tốt của ngươi."
Dùng qua cơm trưa ngay tại Thúy Nhã Sơn Phòng, Tần Nhi đã không biết đi nơi nào, Thẩm Ngạo choàng áo tơi về nhà, kéo Chu Nhược vào trong phòng thương nghị: "Lục Chi Chương chuẩn bị kết thân."
"À..." Chu Nhược cuối cùng là nữ nhân, không nhịn được tò mò, hỏi là nữ nhi nhà ai, lại hỏi tình huống tiểu tỷ kia, Thẩm Ngạo nói tất cả những thứ mình biết, Chu Nhược nói: "Kỳ thật Lục công tử tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh cũng không tệ, năm đó chúng ta cùng một nhau lừa hắn, đến hiện tại, trong lòng của ta vẫn áy náy, lúc này đây hắn muốn thành thân, ngươi phải nắm chặt một ít, có khả năng giúp đỡ thì nên giúp đỡ."
Thẩm Ngạo đợi đúng là nàng nói những lời này: "Cha mẹ của hắn không ở chỗ này, sự tình đón dâu, ta cũng không hiểu."
Chu Nhược nghiêm mặt: "Ngươi thành thân nhiều như vậy còn không hiểu? Thôi bỏ đi, ta phải đi về hỏi mẹ ta."
Lại mấy ngày qua đi, Thẩm Ngạo hôm nay thành người nhàn nhã, cũng không để ý tới sự tình ngoại giới nữa, dù sao, trời muốn mưa, người ta muốn làm gì, cứ để bọn hắn làm đi, càng là lúc này, Thẩm Ngạo lại càng có thêm vài phần điềm nhiên, hiện tại hắn cần, là một cái cơ hội, một người cơ hội quay giáo đâm một kích, thời cơ chưa tới, đương nhiên không thể đơn giản ra tay.
Cùng mấy phu nhân đi Linh Ẩn tự một chuyến, gặp Không Định, Không Tĩnh, ngẫu nhiên lại đi Thúy Nhã Sơn Phòng kiểm tra việc buôn bán của mình, có khi dấu ở thư phòng viết thư đưa tình cùng Xuân nhi, nên bái phỏng người nào thì phải đi bái phỏng, còn có một chút bạn cũ, cũng không cần tị hiềm, ngươi tới ta đi, không cần quá luyến tiếc.
Ngược lại, Thẩm Ngạo nghỉ ngơi, Hồng Lư Tự bên kia bắt đầu rối loạn, người Tây Hạ nghiêm chỉnh làm loạn, mỗi ngày chạy tới làm ầm ĩ, Hồng Lư Tự bên kia nói, phải nghe Thánh ý, nhưng trong nội cung, một chút tăm hơi cũng đều không có, hoàng đế mặc kệ.
Hoàng đế mặc kệ, dù sao cũng phải có người quản chứ? Tuy nói Thẩm Ngạo không ra đường nữa rồi, nhưng cũng không có ý chỉ để cho ai tới làm Tự khanh, còn nữa, bảo tọa Thẩm điên cuồng, ai dám ngồi? Đó là ăn quá no, người ta bắt đầu trả đũa, ngươi chịu nổi sao?
Tự Chính lại là người hiền lành, bên này thúc giục trong nội cung và ba tỉnh quyết định, mặt khác, lại muốn đá bóng, đá người Tây Hạ đến Lễ bộ, kết quả người Tây Hạ cũng không ngốc, biết rõ Hồng lư tự có một gọi gia hỏa Thẩm Ngạo, một lời tựa cửu đỉnh, đàm luận cùng hắn, so với đi cãi cọ cùng Lễ bộ Thượng Thư kia vẫn tốt hơn, cho nên đá như thế nào cũng không đi, nói rõ là muốn chơi xấu Hồng Lư Tự.
Không có biện pháp, người Hồng Lư Tự bên kia tới mời Thẩm Ngạo quyết định, người tới chính là Tằng Túc An, Tằng Túc An có Thẩm Ngạo âm thầm giúp đỡ, hai tháng trước đã từ lục phẩm Thôi quan lên chủ bộ Tăng lục tư, Tăng lục tư là một cơ cấu cấp dưới của Hồng Lư Tự, là nơi hẻo lánh nhất, nói trắng ra, chính là quản hòa thượng, độ điệp của hòa thượng, quản lý chùa miếu, đều do bọn hắn giám sát, Thẩm Ngạo trước hết để cho hắn đến Tăng lục tư, chính là để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh trước, tại trong chùa, chậm rãi học chút kinh nghiệm, sau đó sẽ đề bạt tiếp, huống hồ một người Thôi quan lục phẩm, làm đến chủ bộ Tòng Tứ phẩm, đã xem như nhảy ngay ba cấp, nếu thoáng cái lại để cho hắn nắm giữ chỗ quan trọng, chỉ sợ có người không phục.
Tuy nói Tằng Túc An còn chưa có chỗ đứng trong Hồng lư tự, nhưng người trong chùa đều biết, vị Tằng Túc An đại nhân này là người của Thẩm đại nhân, gọi hắn đến mời Thẩm Ngạo quyết định, đó là sự tình không thể tốt hơn.
Tằng Túc An thấy Thẩm Ngạo, lập tức nói ra việc khó xử, Thẩm Ngạo một phát tay, nói: "Tăng huynh, sự tình Hồng Lư Tự, ta rất đồng tình, chỉ là ngươi cũng biết, hôm nay ta đang chịu tội, Hồng Lư Tự cũng không phải ta dẫn dắt nữa rồi, hỏi ta quyết định? Nói gì vậy, ta là một kẻ bình dân dân chúng, có cái chủ ý gì?"
Tằng Túc An còn muốn khuyên nữa, Thẩm Ngạo liền cười toe toét nói: " Tăng huynh vào Hồng Lư Tự, khí sắc lại tốt hơn nhiều nha, chúng ta đã rất lâu chưa gặp nhau rồi, đến đây, ta mời ngươi uống rượu."
Rượu qua ba lượt, không hề không đề cập tới sự tình Hồng Lư Tự nữa, Tằng Túc An cũng không nhắc lại rồi, chỉ nói chút ít tình hình gần đây, gần đến giờ cáo từ, mới nói: "Thẩm huynh, chuyện này ngươi không thể không quản, người Tây Hạ kia tuyên bố, bọn họ bỏ mặc, muốn động binh rồi, tuy nói Đại Tống chúng ta cũng không sợ hắn, nhưng một khi nổi lên chiến sự, Cảnh Châu huyện bên kia chẳng phải là muốn gặp nạn? Thẩm huynh nghe ta một câu, không phải là triều đình, chỉ vì dân chúng, cũng nên có chủ ý đi ra, để cho chúng ta xử lý."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Tăng huynh yêu dân, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ là chuyện này, có lẽ là chậm rãi đợi đi."
Tằng Túc An bất đắc dĩ, thở dài, đành phải thất vọng mà bước thẳng đi.
Thời tiết dần dần nóng bức, đảo mắt đến đầu mùa hè.
Nghỉ tạm nửa tháng, Thẩm Ngạo cũng chỉ đi vào trong nội cung hai chuyến, Triệu Cát bên kia chưa kịp giải quyết sự tình phiền não hai cung, chẳng quan tâm hắn, qua loa nói cùng hắn vài lời, gọi hắn đợi mấy ngày, sớm muộn gì cũng thay hắn giải quyết nan đề trước mắt.
Triệu Cát thấy Thẩm Ngạo, liền biết hắn không nhịn được rồi, hoàng đế này tính tình mềm, sợ phiền toái, huống hồ liên lụy đến Quá Hoàng thái hậu, hắn không có dũng khí đi đối nghịch cùng Quá Hoàng thái hậu.
Ngược lại, ngữ khí thái hậu bên kia rất kiên quyết, hỏi Thẩm Ngạo vì cái gì mỗi ngày đều ở trong nhà, ý ở ngoài lời, là muốn Thẩm Ngạo phải có động tác, chuẩn bị phản kích, Thẩm Ngạo chỉ cười cười, nói: "Đệ tử chính là một người nhàn tản, công danh lợi lộc đã sớm không để vào mắt, quan này, ta không làm rồi, vậy là chu toàn rồi."
Hắn nói lên những lời này, mặt không đỏ tim không nhảy, còn biểu hiện ra một bộ dáng tiêu sái không màng danh lợi, giống như mô hình người mặt cười trên yahoo.
Thái hậu liền cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi lại muốn làm người nhàn nhã, nói thật với ngươi, cho dù ngươi muốn đi, chỉ sợ người ta không chịu, vào đây, không phải là chỗ chơi, muốn toàn thân trở ra? Hừ, nằm mơ, ngươi không đấu tranh, bệ hạ dần dần làm bất hòa cùng ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ là một kẻ thảo dân, Vương Phủ sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi tự suy nghĩ nặng nhẹ, đừng hối hận."
Giáo huấn Thẩm Ngạo một trận, Thẩm Ngạo vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống kia, trong lòng thái hậu nghĩ: "Tiểu tử này, chẳng lẽ là muốn để ai gia đi đánh trận trước? Hừ, người này vô cùng gian xảo, ai gia không thể mắc mưu hắn."
Vì vậy, hai người cũng cứ như vậy, dù sao, ai cũng không chịu đi xuất đầu, rất có ăn ý, hi vọng đối phương đi xung phong trước.
Mỗi lần nghe thái hậu giáo huấn, Thẩm Ngạo liền hoàn toàn không quan tâm đến việc ngoài, về đến trong nhà, liền tiếp tục nghỉ dưỡng.
Qua mấy ngày, cha mẹ Lục Chi Chương gửi thư đến, nhi tử lưu lạc tại Biện Kinh, đột nhiên không có tin tức, lại đột nhiên viết thư về, nói là muốn đón dâu, làm cho bọn họ trở tay không kịp. Lục lão cha cũng hung ác, mở đầu thơ chính là chi, hồ, giả, dã, mắng to một trận, nghĩa rộng ra là cha mẹ giáo huấn con, về sau rồi lại là không thể làm gì, chỉ nói kêu người mang theo sáu lễ đến xin cưới trước, sau đó hãy làm tiếp.
Lục Chi Chương hào hứng bừng bừng, đưa thư cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo xụ mặt buông thư xuống, hỏi: "Thật sự muốn cầu hôn?"
Lục Chi Chương chăm chú gật đầu.
"Được rồi, vậy thì cầu hôn đi, chỉ là, cái cầu hôn này bắt đầu từ nơi nào trước?"
Lục Chi Chương: "……"
"Khục khục...... Lục Chi Chương à, biểu ca tuy lớn hơn ngươi, nhưng loại sự tình này, có lẽ là kinh nghiệm chưa đầy, được rồi, chúng ta ngẫm lại xem, làm trước, vốn là đi làm mối, thế có nghĩa là, phải mời cái bà mối trước, có phải không?"
"Biểu ca, bà mối đã mời tốt rồi."
"Cái lễ vật kia đã chuẩn bị tốt chưa?" Thẩm Ngạo không thể tưởng được, thì ra Lục Chi Chương so với chính mình còn hiểu chuyện hơn một chút, sắc mặt có chút lúng túng.
Lục Chi Chương gật đầu, Thẩm Ngạo thở sâu, đây là lọt hố cha nó rồi, lung lay tay, nói: "Vậy thì đi làm mối trước, bên kia gật đầu, ta lại mang sáu lễ đi cầu hôn."
Bà mối đi một chuyến đến Đặng phủ, Lục Chi Chương có vẻ vô cùng lo lắng bất an, lại mời người kêu Thẩm Ngạo đến, chắp tay đi quanh quanh trong phòng, cứ cách vài phút lại hỏi: "Biểu ca, nếu Đặng gia không đồng ý việc hôn sự này thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Ngạo an ủi hắn một hồi, giữa trưa, bà mối đã trở lại.