Thẩm Ngạo tháo mũ rộng vành xuống, vỗ vỗ tuyết đọng trên mũ rộng vành, chậm rì rì hỏi Vương Trực: “Ngươi là Thái Nguyên Tri Phủ?”
Vương Trực cười ha hả mà khom người nói: “Hạ quan đúng là Thái Nguyên Tri Phủ.”
Thẩm Ngạo đeo mũ rộng vành lên, không khỏi tò mò dò xét hắn, nói: “Ngươi đã là Thái Nguyên Tri Phủ, vậy thì còn nhớ chức trách của mình không?”
Vương sững sờ, ngẩn người nhất thời, sau đó mới cười ha hả nói: “Hạ quan có chức trách...”
Thẩm Ngạo xen vào lời hắn: “Chức trách của ngươi là trấn thủ một phương, bảo vệ an dân, nhưng ngươi lời vừa nói, có một chút tâm tư an dân nào sao? Bổn vương một đường này đến đây, chứng kiến vô số người chết đói, vô số người giãy dụa trong đống tuyết, vô số người nằm ngã phía trên băng nguyên, đê sụp là thiên tai, nhưng ở bên ngoài thành đầy thi thể, không phải thiên tai bố trí, mà là nhân họa!” Hắn hung dữ mà đến gần Vương Trực một bước, tiếp tục nói: “Ngươi làm cái Tri Phủ này, rốt cuộc là làm như thế nào?”
Vương Trực ngơ ngác mà giải thích: “Hạ quan...hạ quan không có ương thực...”
“Không có ương thực? Lương thực đâu? Ở nơi nào?” Thẩm Ngạo ép hỏi hắn.
Vương Trực: “Không có lương thực.”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Không có Lương thực? Nhưng vì cái gì, ở phía trong kho hàng quầy lương thực lại có ngũ cốc chồng chất như núi?”
Vương Trực nói: “Thương gia có lương thực, có quan hệ gì đến hạ quan đâu?”
Thẩm Ngạo lại tới gần một bước, nói: “Thương gia bán lương thực gió hai quan một đấu, ngươi có biết hay không?”
“Ngươi lại không biết? Ngươi, thân là Tri Phủ, mặc kệ nạn dân sống chết, khiến người trong cảnh nội chết đói, đông lạnh, lấy ngàn mà tính, đây là thứ nhất, dung túng thương gia, hoành hành không hợp pháp, đây là bỏ rơi nhiệm vụ, là tội thứ hai. Xảo ngôn cuồng vọng, lừa gạt khâm sai, đây là thứ ba, có ba cái đầu tội này, ngươi còn muốn sống sao?”
Tay hắn đặt trên chuôi Thượng Phương bảo kiếm, cả người tựa như một thanh kiếm, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Con mắt Thẩm Ngạo nhìn thẳng Vương Trực, điềm nhiên nói: “Hôm nay, bổn vương phụng chỉ dò xét tình hình tai nạn, người thứ nhất giết, chính là ngươi, cái tên tham quan tầm thường vô vi này!” Hắn bước nhanh hơn, từng bước một tới gần Vương Trực.
Vương Trực lại càng hoảng sợ, thân thể nghiêng về phía sau, ai ngờ chân đã tê liệt, lảo đảo mấy cái, hướng Văn Tiên Chi nói: “Đô Đốc, cứu ta.”
Anh! một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, cái Thượng Phương bảo kiếm này vung lên trong đầy trời tuyết bay phất phơ, hàn mang lập lòe, mũi kiếm vung lên, đâm thẳng vào ngực Vương Trực còn chưa ngậm miệng, tay Vương Trực giơ lên, kêu rên một tiếng, hai tay lại rũ xuống, trên mặt ngốc trệ, không thể tin mà ngửa mặt ngã quỵ.
Hoa tuyết còn đang phiêu động, lúc trường kiếm từ ngực Vương Trực ra đi ra, máu tươi tung tóe bắn ra, máu rơi lên trên tuyết đọng, máu tươi mang theo hơi nóng, liền hòa tan tuyết đọng, trên mặt Thẩm Ngạo không lộ vẻ gì, thu hồi Thượng Phương bảo kiếm vào trong vỏ, nhàn nhạt mà nhìn tuyết đọng không sạch sẽ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đáng tiếc, làm bẩn đống tuyết thật tốt này.”
Gió lạnh như đao, nhưng lúc này, rất nhiều người đều không cảm thấy lạnh nữa rồi, đương triều Ngũ phẩm Tri Phủ, cứ như vậy mà bị một kiếm lấy mạng, cho dù là ai cũng không nghĩ tới.
Mấy quan viên đã hồn không phụ thể, không ngừng nuốt nước miếng, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy.
Văn Tiên Chi nắm lông hồ thật chặt áo, trên mặt cũng rất là lạnh lùng, nhìn thoáng qua thi thể Vương Trực, sau đó liền đưa ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo mỉm cười, như tắm gió xuân, gió lạnh thổi phất vào mặt, rõ ràng hắn vẫn cười tựa như ba tháng mùa xuân, hoa xuân khai mở tươi đẹp, khóe miệng của hắn có chút nhếch nhếch lên, lúc này lại tựa như là một đứa trẻ bảo trì vẻ ngây thơ, lộ ra dáng tươi cười vô hại.
Thẩm Ngạo dùng khẩu khí không thể hoài nghi, nói về hướng Văn Tiên Chi: “Văn Đô Đốc, không biết hiện tại nạn dân có thể nhập thành chưa?”
Sắc mặt Văn Tiên Chi đột biến, hừ lạnh một tiếng, nói: “Điện hạ phân phó, hạ quan sao dám không theo?”
Tiếng ma sát áo giáp da của biên quân ào ào truyền tới, bọn hắn yên tĩnh mà nhường con đường qua cổng tò vò, tiếp theo, vô số nạn dân cùng nhau chen chúc đi vào, vào được thành này, liền có hi vọng, cách nhau một xích(0,33m), chính là sống và chết khác nhau, lúc này, ai mà không kích động, đến thân thể lạnh buốt cũng đều quên hết? Đám người một bên bắt đầu khởi động chạy vào trong thành, một bên hô to: “Bình Tây Vương công tích muôn đời.”
Nạn dân quần áo tả tơi lập tức vây cổng tò vò chật như nêm cối, biên quân đứng ở bên cạnh bị đẩy sang một bên, lúc này đây, tại trước mặt biển người, rõ ràng trở nên yếu đuối, giống như con người dưới bão tố, thuyền con bên trong sóng biển, thuyền con chỉ có cách chập chờn, bị đưa đẩy, thoáng cái đã bị bao phủ bên trong biển người như thủy triều.
Văn Tiên Chi cười ha ha một tiếng, liếc nhìn Thượng Phương bảo kiếm bên hông Thẩm Ngạo, nói: “Hạ quan hôm nay lại kiến thức được sự lợi hại của Thượng Phương bảo kiếm, điện hạ, mời vào thành.”
Thẩm Ngạo cũng không thèm nhìn hắn một cái, quay người ngồi lên xe ngựa, giấy và bút mực đã được đưa xuống, trục xe ngựa bắt đầu nhấp nhô, dưới sự bảo vệ của 1500 giáo úy xung quanh, hờ hững từ từ vào thành.
Văn Tiên Chi liếc nhìn cái xe ngựa này, lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có chút rung động, tựa như là đang nói: “Đây là ngươi từ mình tìm chết, không trách được người khác.”
Hắn nói với một quan viên bên người: “Đi, đem Vương đại nhân về an táng, tất cảtrở về thành.” Hắn từng bước một mà ngồi trở lại kiệu ấm, kiệu ấm cùng băng tuyết bên ngoài, phảng phất như là hai nửa thế giới, cả người hơi tựa trên thành nệm ấm, cái này là do da áo lông bện lại, trong tay ôm lò sưởi nhỏ bé cỡ bàn tay, thân thể Văn Tiên Chi lại trở về nhân gian.
“Vương gia, hiện tại chúng ta nên đi đâu?” Ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt Đồng Hổ hưng phấn, băng sương đã làm đông lông mày của hắn lại, một màn vừa rồi kia, hắn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, Đồng Hổ là người thẳng tính, chứng kiến nhiều thi thể như vậy nằm trong đống tuyết dã ngoại, chứng kiến người ở bên ngoài thành ăn đói mặc rách, trong lòng cũng có vài phần phẫn nộ, đợi Thẩm Ngạo dùng một kiếm đâm vào ngực Tri Phủ kia, Đồng Hổ mới nhổ ra một cơn tức trong lòng.
Thống khoái!
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Ngạo lười biếng nói: “Đương nhiên là đi nha môn Tri Phủ.”
“Đi nha môn Tri Phủ?”
Thẩm Ngạo ở trong xe chậm rì rì, nói: “Trảm thảo trừ căn, không phải có một câu nói như vậy sao? Muốn cho người khác biết đau, liền giết cả nhà của hắn.”
Đồng Hổ không khỏi nói: “Lời này ai nói vậy?”
“Anh tuấn tiêu sái, đệ nhất tài tử Biện Kinh, thi họa song tuyệt, Bình Tây Vương gia!”
Mấy trăm giáo úy đạp tuyết nhảy vào Tri Phủ nha môn, Tri Phủ nha môn đã loạn làm một đoàn, tin dữ vừa mới truyền đến, gia quyến hậu trạch đã khóc thành một đống, các sai dịch như chim thú chạy trốn, cái Tri Phủ nha môn này, trong khoảng khắc đã trở thành hành dinh của Thẩm Ngạo.
Nữ quyến Vương Trực đã bị đuổi đi, còn lại hai huynh đệ, cũng bị áp giải đi chém đầu, Áp ti cùng mấy Đô đầu cũng bị “mời” đến phòng ký tên, bọn hắn thấy Thẩm Ngạo ngồi trên bàn cao cao, đâu còn có cái gì dũng khí? Lập tức quỳ xuống, dập đầu, đồng loạt nói: “Điện hạ tha mạng!”
Thẩm Ngạo thản nhiên cười, bình tĩnh nói: “Tại sao phải xin bổn vương tha mạng cho các ngươi? Hẳn là các ngươi thông đồng làm bậy cùng Vương Trực kia, hay là làm cái sự tình gì thương thiên hại lí?”
Một người Áp ti cầm đầu lập tức kêu to: “Điện hạ minh xét, chúng ta chỉ bị Vương Trực bức ép, nào dám làm cái sự tình gì thương thiên hại lí…..”
Thẩm Ngạo khẽ cười, nói: “Đã như vầy, bổn vương cũng không lấy mạng của các ngươi, đều đứng lên mà nói.”
Vài người hồn không phụ thể mà đứng lên, thân thể như một con tôm, cong cong đứng đó, thở mạnh cũng không dám.
Thẩm Ngạo tựa ở trên mặt ghế, uống một ngụm nóng hổi trà, đưa mắt nói: “Phủ kho là ai chưởng quản hay sao?”
Áp ti lúc trước nói chuyện kia đứng ra nói: “Là tiểu nhân nắm phủ kho trong thành Thái Nguyên, điện hạ có gì phân phó?”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói: “Trong phủ kho còn bao nhiêu lương thực?”
“Hồi bẩm điện hạ, còn bảy ngàn đấu.”
Bảy ngàn đấu, nói nhiều không nhiều, nói thiếu thì thực sự không ít, chỉ là, nhân khẩu cái Thái Nguyên này đã muốn vượt qua mười vạn, mười vạn người, chỉ bằng vào bảy ngàn đấu lương thực này, thực sự là ít đến đáng thương.
Thẩm Ngạo nói: “Xuất ra 500 đấu, mang theo mấy sai dịch, đến cửa ra vào tất cả nha môn, nấu cháo, trong một canh giờ, có thể để cho nạn dân ăn được cháo nóng hay không?”
Một canh giờ, thật sự quá gấp, vừa phải điều lương thực, vừa phải lập chỗ phân phát cháo, còn phải nhóm lửa nấu cháo, xác thực hơn khó xử một ít.
Chỉ là, Thẩm Ngạo hỏi như vậy, Áp ti này lại như tiếp được quân lệnh trạng, không chút do dự, nói: “Một canh giờ, đám nạn dân kia có thể uống được cháo.”
Thẩm Ngạo nói: “500 đấu lương thực, đại khái là bao nhiêu cân?”
Áp ti này là người quản thuế ruộng, đối với việc tính toán số lượng theo công thức, có thể nói là vô cùng lành nghề, hơi hơi do dự, liền nói: “Trên dưới chín ngàn cân.”
“Chín ngàn cân lương thực, mười vạn người há miệng, cái há miệng này đại khái cũng đã cao hơn hai thước rồi, nấu thành cháo, có thể được một bát một người không?”
Áp ti gật đầu nói: “Không sai biệt lắm.”
Thẩm Ngạo nói: “Ngươi đi đi.”
Áp ti lập tức rời đi.
Ánh mắt Thẩm Ngạo lại rơi vào trên người Áp ti khác, thản nhiên nói: “Vị Áp ti này tên là gì?”
Người này lập tức nói: “Đệ tử họ Dương.”
Thẩm Ngạo nói: “Đi tìm chút ít gừng đến, nấu thành súp gừng, ban phát bên cạnh quầy cháo.”
Dương Áp ti nói: “Tuân mệnh.”
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào mấy người còn lại, nói: “Mấy người các ngươi cũng không thể nhàn rỗi, lập tức mang theo toàn bộ sai dịch, đi tìm kiếm cỏ khô, tìm kiếm hẻm nhỏ hẹp, quét sạch tuyết đọng rơi bên trong ngõ hẻm, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho nạn dân trong đêm.”
Đối diện với mấy Đô đầu này, sắc mặt Thẩm Ngạo lại trở nên đằng đằng sát khí, tiếp tục cười lạnh, nói: “Bổn vương nói từ tục tĩu trước, chỉ cần có nạn dân vào thành, chết cóng một người, bổn vương liền lột da các của các ngươi, đều nghe rõ chưa?”
Đám Đô đầu nào dám nói cái gì? Lập tức khom người nói: “Tiểu nhân không dám không theo.”
Mấy trăm sai dịch dốc toàn bộ lực lượng, trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều đang bận bịu cứu tế.
Cháo rạp đang được dựng, trên đỉnh là da dê, phía dưới thiết lập bếp lò cực lớn, một cái nồi sắt lớn đã bắt đầu bốc lên hơi nóng, lương thực còn chưa đặt vào nồi, đang từ trong phủ kho bên kia vận chuyển đến, nước đun lên, mang đến vài phần tình cảm ấm áp cho cả Thái Nguyên.
Các sai dịch vẫn còn bận rộn, ba chân bốn cẳng mà bỏ trước muối ăn cùng dầu vào đem, cũng may, dầu trong phủ kho không ít, nhiều hơn chút ít dầu, cũng có thể chống đỡ cơn đói.
Nạn dân vào thành vừa nhìn thấy khói bếp bên này, liền vội vàng chạy tới, bọn hắn cũng rất có quy củ, rõ ràng một điểm hỗn loạn đều không có, thậm chí có người hô to: “Để cho mấy đứa trẻ đến phía trước.”
Con người, chỉ cần có hi vọng, tất cả thứ tự cùng đạo đức sẽ được bắt đầu chấn chỉnh nghiêm túc, hơn nữa, mọi người đến nhận cháo này đều biết, đây là Bình Tây Vương điện hạ gọi người thiết lập ra, trong lòng có tâm cảm ơn, lại càng không dám gây thêm phiền cho Bình Tây Vương.
Đội ngũ xếp thành hàng dài, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối cùng, lúc này, vài cỗ xe ngựa chở lương thực đến rồi, các sai dịch khiêng lương thực xuống, mở túi, cầm dụng cụ đổ lương thực vào phía trong mấy cái nồi to đùng.
Hương lương thực nồng đậm khơi gợi lên sự tham ăn của tất cả mọi người, ở phía trong mùa đông khắc nghiệt, mỗi người đều có nhiều hơn vài phần tình cảm ấm áp.
Bên kia, súp gừng đã đung không sai biệt lắm, bắt đầu ban phát ra, đám nạn dân uống một bát súp gừng vào, thân thể cũng bắt đầu bốc lên nhiệt khí, cái trời đông giá rét này, đã không còn lạnh như lúc trước.
Tận lực phát cháo miễn phí, cái cháo này, nói đậm đặc thì không đậm đặc, nói loãng cũng không loãng lắm, đi vào trong miệng, cả người ấm áp nói không nên lời, uống xong bát cháo, toàn thân đã có vài phần khí lực, ngay cả đôi mắt cũng có vẻ bắt đầu tinh thần sáng láng.
Thời gian qua đi, lại một nồi được đặt lên trên, trong thành có mười mấy rạp phát cháo, dùng trọn vẹn hai canh giờ, mới phân phát hết cháo.
Cái cháo này tự nhiên là ăn không đủ no, lại có thể chèo chống, để người tuyệt vọng tiếp tục sống sót, có chú tinh thần phấn đấu.
Đúng lúc này, trong thành vang lên thanh âm chiêng trống, nha dịch phân thành nhiều đội, xuôi theo phố, rêu rao khắp nơi, hô to: “Muốn ngủ, đi theo ta.”
Người đi theo phía sau sai dịch lập tức lại sắp xếp thành một hàng dài.
Ngay trong hẻm nhỏ, tuyết đọng tại đây đã bị quét sạch sẽ, lại đặt cỏ khô bên dưới, trên hai bên vách tường dùng da trâu hợp với màn rách, có cả vách tường che gió, lại có mấy mảnh vải ngăn cản tuyết, một hẻm nhỏ, thường thường là mấy trăm người lách vào, nghỉ tạm tại chỗ, trên người mọi người phát ra nhiệt khí, để cho cái hẻm nhỏ này thoáng chốc trở nên ấm áp hơn.
Chỉ cần chịu đi làm, sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, không có phòng, có thể để cho người sống trong hẻm nhỏ, người nằm cạnh người, cuộn mình trong ngõ hẻm, đã không có gió lạnh, lại không có tuyết, người trong tình trạng kiệt sức, rõ ràng ngủ cực nhanh, thoáng cái đã tiến vào mộng đẹp.
Các sai dịch mệt mỏi, rốt cục cũng được dừng tay lại, bận việc mấy canh giờ, chân không chạm đất, dựa vào vài trăm người bọn hắn, rõ ràng đã đem mấy vạn nạn dân dàn xếp xuống, lúc trước cảm thấy đây là sự tình không có khả năng, hôm nay mới phát hiện, kỳ thật cũng không khó lắm.
Trở lại nha trung phục mệnh, Thẩm Ngạo còn chưa ngủ, ở phía trong đêm đen đầy tuyết không có trăng, không có sao, Thẩm Ngạo ngồi dưới ngọn nến, yên tĩnh mà đọc sách, chứng kiến các sai dịch tiến đến, hắn buông sách, chỉ thản nhiên nói: “Cháo lương thực phân phát hết chưa?”
“Hồi bẩm Vương gia, phân phát đi xuống, một người cũng không bỏ sót.” Trên mặt Áp ti này rõ ràng đầy hồng quang, có một loại cảm giác an tâm, không quên nói: “Kể cả những người sinh bệnh, co rúc ở góc tường, không thể tới lĩnh cháo, tiểu nhân cũng bảo người ta đưa một chén súp gừng cùng nước cháo đến.”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, rất vui mừng nói: “Tốt, các ngươi làm rất khá.”
Thẩm Ngạo đứng lên, bình tĩnh như không, nói: “Mỗi người được 100 quan tiền thưởng, bất kể là Áp ti, Đô đầu, hay là văn lại, tiểu lại…….”
100 quan... Có lẽ ở lúc này không coi là cái gì, nhưng nếu mùa đông đi qua, về sau, chính là một số tiền lớn, cũng đủ để mua vài mẫu đất và vài con trâu rồi.
Mấy trăm người, nếu mỗi người đều khen thưởng 100 quan, cái này là mấy vạn quan tự nhiên không thấy bóng dáng, Bình Tây Vương vừa ra tay, thật sự là không như bình thường.
“Vương gia...” Mọi người đã không mò thấu tính tình Thẩm Ngạo nữa rồi, nếu nói là hắn là người tốt, nhưng hắn giết người như ngóe, nếu nói hắn là ác nhân, hết lần này tới lần khác, hắn lại ra tay ban thưởng xa xỉ.
Một người Áp ti trong lòng run sợ, ngoài miệng nói: “Đây đều là sự tình lũ tiểu nhân phải làm, nào dám tranh công đòi phần thưởng?” Các sai dịch đều lộ ra vẻ hổ thẹn.
Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Bổn vương chưa bao giờ để binh đói, chỉ cần chịu tận tâm tận lực, hầu hạ tốt đám nạn dân, cái tiền thưởng này sẽ còn có nữa.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Đi lĩnh thưởng tiền đi, nhận được xong, lập tức đi ngủ, canh ba phải ngủ dậy, chuẩn bị nấu cháo.”
Lúc này trở về ngủ, nhiều nhất chỉ có thể ngủ ba canh giờ, nhưng không có người nào phát ra câu oán hận, ào ào nói tạ ơn, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Đấu pháp như vậy, cơ hồ là tiếp cận với vô lại, hết lần này tới lần khác, lại không có biện pháp nào chế ngự.
Trừ phi...có thể đuổi theo bọn hắn.
Nhưng đuổi theo nào có dễ dàng như vậy? Quyền chủ động nằm trong tay kỵ binh giáo úy, lúc bọn hắn ăn ý mà thay đổi phương hướng hoặc phát động công kích, người Nữ Chân đều không thể không ngừng, chính là người phản ứng linh mẫn, cũng cần thời gian giảm xóc, mà lúc này, vừa đúng để cho đối phương cơ hội tuyệt hảo.
Quyền chủ động chiến đấu, một mực khống chế trong tay Đồng Hổ, ngay từ đầu, lúc kỵ binh giáo úy xạ kích, còn có chút mất trật tự, trong thời gian ngắn ngủi, có giáo úy không kịp giương cung bắn tên, nhưng dần dần, chờ bọn hắn quen loại phương thức chiến đấu này, càng không cho Hoàn Nhan Ba Tu bất cứ cơ hội nào.
Trong nháy mắt, hơn một trăm kỵ binh Nữ Chân ngã xuống, mà chiến quả của kỵ binh Nữ Chân, lại chỉ có một giáo úy, Hoàn Nhan Ba Tu chém giáo úy này xuống ngựa, phát ra một hồi bạo rống, mà lúc này đây, hắn cũng đột nhiên cảm giác được, sát cơ giáo úy kỵ binh phía trước càng thêm dày đặc.
Không chỉ là truy kích địch nhân, chính là bên trong hàng ngũ Hạ quân, trong giây phút ngắn ngủi trầm mặc, hình như cũng xuất hiện vô số con mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn đương nhiên sẽ không biết, thanh niên giáo úy bị giết kia, tuy rơi khỏi đội, lại ngoan cường rút đao ra, chém đến hướng hắn, là người cùng trường của mấy ngàn người đồng chí, là đồng bọn bọn hắn ngày đêm sớm chiều ở chung, bọn hắn từng cùng một chỗ lập nhiều lời thề, cùng nhau tắm, cùng chơi đùa, cùng một chỗ thao luyện trên trận địa, mồ hôi đầm đìa, khẽ trò chuyện tại trong lớp học ban đêm, thậm chí ngay tại đêm qua, bọn hắn còn nói ra lời nói hùng hồn.
Mà hiện tại, hắn đã chết.
Giáo úy kỵ binh trước đội vẫn còn phi ngựa, nhưng trong Hạ quân, một người đi gần đội trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “Là khoa kỵ binh Chu Vũ, con mẹ nó, người này còn nói muốn làm tướng quân, chưa gì đã đi trước một bước.” Nói xong, hai mắt đẫm lệ, có chút mơ hồ, có lẽ chỉ sơ giao, nhưng trong hoàn cảnh vài năm sớm chiều ở chung, đã thành thói quen.
Hiện tại, hắn đã mất.
Loại tâm tình này lập tức rải ra ngoài, cả quân trận, lại có một loại trầm mặc, Lý Thanh ngồi ngay ở trên ngựa, cũng hận không thể lập tức bỏ cương ra, đi báo thù vì gia hỏa kia.
Người này......có một chút ấn tượng, tuy ấn tượng không rõ ràng lắm, hắn cũng cũng không phải gia hỏa Lý Thanh ưu ái, nhưng lúc này, nhìn thấy đứa trẻ nhà mình vất vả dạy dỗ rơi vãi đầy đồng cỏ, trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút xao động.
“Không ném mặt mũi học đường dạy võ, rơi đội cũng dám một mình cỡi ngựa đi chiến đấu cùng người Nữ Chân.” Lý Thanh thì thào mà niệm một câu.
“Bắn!” Lại đạt tới khoảng cách xạ kích, đám giáo úy đồng thời phi ngựa đến, vô số đầu mũi tên đều nhắm ngay một người.
Hoàn Nhan Ba Tu kinh hãi mất sắc, còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, liền chứng kiến mũi tên như châu chấu phóng tới hướng hắn, bốn năm mủi tên xuyên qua thân thể hắn, mười kỵ binh Nữ Chân bên người cũng rơi xuống ngựa, mà Hoàn Nhan Ba Tu còn run rẩy trên ngựa, hắn chăm chú mà nắm đao trong tay, cả người co quắp xuống ngựa, lại vẫn còn cắn răng chèo chống: “Ách à...”
Một tiếng kêu đau thê lương, trên mặt Hoàn Nhan Ba Tu dữ tợn, bộc phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
Kỵ binh Nữ Chân đã có chút ít mất trật tự, mắt thấy Hoàn Nhan Ba Tu bị thương, một điểm kiên nhẫn cuối cùng cũng bị quét sạch sẽ, có người tiếp tục truy kích, có người chính là dừng ngựa lại, không thể bảo trì đội ngũ xung phong.
Nhưng lúc này...
Đồng Hổ hô to một tiếng: “Rút đao!”
Tám trăm giáo úy đột nhiên chuyển đầu, trong mắt của bọn hắn hiện lên một tia phẫn hận, một thanh chuôi nho đao ra khỏi vỏ.
“Giết!” Đồng Hổ dẫn đầu, phóng về hướng kỵ binh Nữ Chân mất trật tự.
“Giết...”, tiếng gầm bỗng nhiên vang lên, tám trăm thiết kỵ chăm chú theo đuôi, trong lúc cấp tốc chạy trốn, nhanh chóng tổ chức đội ngũ xung phong, đội ngũ cũng không chặt chẽ, thậm chí có chút ít rải rác, ở phương diện này, bọn họ thao luyện rất nhiều khiếm khuyết, nhưng mỗi người, đều là sĩ khí như cầu vồng, xen lẫn lực chạy nước rút như sóng to gió lớn, không chút do dự phóng về hướng kỵ binh Nữ Chân.
Kỵ binh xung phong, đội hình cực kỳ trọng yếu, một khi hỗn loạn, kỵ binh liền không có khả năng hình thành lực đánh vào hữu hiệu, bảy trăm dũng sĩ Nữ Chân còn lại, tuyệt đối không thể ngăn cản được một chi kỵ binh này trùng kích, người Nữ Chân quen thuộc lưng ngựa không phải không biết đạo lý này, cho nên, khi đám giáo úy đột nhiên quay đầu ngựa lại, tất cả mọi người lập tức dự cảm được nguy hiểm.
Ầm ầm... ầm ầm...
Mấy ngàn móng ngựa, một thanh trường đao ép xuống, đón gió lớn phần phật, xoáy lên bụi bậm cuồn cuộn.
Nữ Chân kỵ binh còn chưa kịp phản ứng, lập tức đã bị kỵ binh giáo úy bất thình lình chạy nước rút vọt lên, nếu không phải chạy đường dài tiêu hao lực ngựa, nếu không phải chủ tướng ngã xuống, làm bọn hắn nhất thời không biết làm sao, nếu để cho bọn hắn nhiều một chút thời gian tổ chức, chắc hẳn sẽ có sức liều mạng cùng giáo úy.
Nhưng lúc này, theo người ngã ngựa đổ, huyết nhục tiếng va chạm, giáo úy kỵ binh đâm vào trong đội, cực kỳ mãnh liệt, lập tức là huyết vũ bay tán loạn, kỵ binh giáo úy vẫn đang chạy nước rút, một mực tiến lên, kéo lê ra một đường máu.
Mấy trăm kỵ binh Nữ Chân lập tức bị phân cách ra vô số đoạn, như con ruồi không có ý đồ, dù nhiệt huyết bên trong ngực không để cho bọn hắn lùi bước.
Nhưng đã muộn.
Theo đường máu cuối cùng chảy ra, giáo úy kỵ binh lập tức thay đổi đầu, từng đợt tiếng kêu lại vang lên, không chút do dự đâm vào trong đội Nữ Chân kỵ binh đang ý đồ tổ chức lại.
Loạn, khắp nơi đều là người Nữ Chân khóc thét và ngã xuống ngựa, trường đao hung hăng đâm vào thân thể bọn hắn, lúc mũi nhọn hút cốt nhục ở phía trong ra, nương theo mưa máu đầy trời rơi xuống, tiếp theo là không cam lòng khóc thét.
Một người Nữ Chân giơ đao, ý đồ muốn chặn một gã giáo úy kỵ binh lại, vừa mới tiến lên giơ đao, đối phương chỉ lạnh lùng cười một tiếng, thanh đao mạnh mẽ đập đầu ngựa của hắn, chiến mã HI...I...I... một tiếng, đảo hướng bên cạnh, Nữ Chân kỵ binh lập tức mất thế ngồi vững vàng, liền chứng kiến một lưỡi kiếm nho đao gào thét lên, xẹt qua lỗ tai hắn...xùy...
Người này ngã xuống ngựa, trước ngực ướt đẫm, không ngừng phun máu, cả người hắn ổn định một giây, lập tức lại là một thớt chiến mã Hạ quân phi tới, hung hăng dẫm nát đầu lâu, cả khuôn mặt của hắn, lún vào bãi cỏ.
“Giết...”, đây là thanh âm cuối cùng hắn nghe được...
....................................
Mà lúc này đây, đại đội trưởng quân Kim vô cùng hoảng sợ, bọn hắn không thể tưởng được, một ngàn thiết kỵ, đúng là dùng hai nén hương thời gian, liền triệt để tan tác.
Trên mặt Hoàn Nhan Đồ Đồ vẫn đang hiện ra vẻ khó có thể tin, từ lúc vừa mới bắt đầu, Hoàn Nhan Ba Tu bị làm nhục, hắn liền nghĩ phái kỵ binh ra tiếp ứng, chỉ là, ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn bỏ xuống dưới, nếu tiếp ứng, chính là yếu thế hơn người, chính là tại trước mặt ba vạn thiết kỵ và sáu bảy vạn Hạ quân, thừa nhận thiết kỵ Nữ Chân vô năng và nhu nhược.
Cho nên, hắn một mực cắn răng, chăm chú nhìn chiến trường, một mực trầm mặc, trong lòng của hắn một mực mong ngóng, đuổi nhanh lên, chỉ cần Hoàn Nhan Ba Tu đuổi lên được, thắng lợi tất nhiên sẽ đảo hướng Hoàn Nhan Ba Tu, nhưng khi Hoàn Nhan Ba Tu trúng tên, Hạ quân quay người xung phong liều chết, hắn mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng.
“Người đâu, tiếp ứng bọn hắn!” Mệnh lệnh này đã muộn, đợi cho kỵ binh nóng lòng xông ra, kỵ binh của Hoàn Nhan Ba Tu đã triệt để tan tác, giống như đàn sói xông vào dê, bị những sói đói này tùy ý mà giết, Hoàn Nhan Ba Tu bị người cắt đứt đầu xuống, đặt ở dưới cổ chiến mã, Nữ Chân kỵ binh còn lại vội chạy trối chết, tán loạn bốn phía.
Đồng Hổ dẫn theo thuộc hạ, mang mười bốn cái đầu đội trưởng Nữ Chân, nghênh ngang rời đi.
Hoàn Nhan Đồ Đồ nhíu lông mi xuống, cắn răng, hai mắt đỏ thẫm nhìn tất cả, thân hình như núi nhỏ đã bắt đầu nóng nảy muốn động.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thẩm Ngạo tháo mũ rộng vành xuống, vỗ vỗ tuyết đọng trên mũ rộng vành, chậm rì rì hỏi Vương Trực: “Ngươi là Thái Nguyên Tri Phủ?”
Vương Trực cười ha hả mà khom người nói: “Hạ quan đúng là Thái Nguyên Tri Phủ.”
Thẩm Ngạo đeo mũ rộng vành lên, không khỏi tò mò dò xét hắn, nói: “Ngươi đã là Thái Nguyên Tri Phủ, vậy thì còn nhớ chức trách của mình không?”
Vương sững sờ, ngẩn người nhất thời, sau đó mới cười ha hả nói: “Hạ quan có chức trách...”
Thẩm Ngạo xen vào lời hắn: “Chức trách của ngươi là trấn thủ một phương, bảo vệ an dân, nhưng ngươi lời vừa nói, có một chút tâm tư an dân nào sao? Bổn vương một đường này đến đây, chứng kiến vô số người chết đói, vô số người giãy dụa trong đống tuyết, vô số người nằm ngã phía trên băng nguyên, đê sụp là thiên tai, nhưng ở bên ngoài thành đầy thi thể, không phải thiên tai bố trí, mà là nhân họa!” Hắn hung dữ mà đến gần Vương Trực một bước, tiếp tục nói: “Ngươi làm cái Tri Phủ này, rốt cuộc là làm như thế nào?”
Vương Trực ngơ ngác mà giải thích: “Hạ quan...hạ quan không có ương thực...”
“Không có ương thực? Lương thực đâu? Ở nơi nào?” Thẩm Ngạo ép hỏi hắn.
Vương Trực: “Không có lương thực.”
Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Không có Lương thực? Nhưng vì cái gì, ở phía trong kho hàng quầy lương thực lại có ngũ cốc chồng chất như núi?”
Vương Trực nói: “Thương gia có lương thực, có quan hệ gì đến hạ quan đâu?”
Thẩm Ngạo lại tới gần một bước, nói: “Thương gia bán lương thực gió hai quan một đấu, ngươi có biết hay không?”
“Ngươi lại không biết? Ngươi, thân là Tri Phủ, mặc kệ nạn dân sống chết, khiến người trong cảnh nội chết đói, đông lạnh, lấy ngàn mà tính, đây là thứ nhất, dung túng thương gia, hoành hành không hợp pháp, đây là bỏ rơi nhiệm vụ, là tội thứ hai. Xảo ngôn cuồng vọng, lừa gạt khâm sai, đây là thứ ba, có ba cái đầu tội này, ngươi còn muốn sống sao?”
Tay hắn đặt trên chuôi Thượng Phương bảo kiếm, cả người tựa như một thanh kiếm, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Con mắt Thẩm Ngạo nhìn thẳng Vương Trực, điềm nhiên nói: “Hôm nay, bổn vương phụng chỉ dò xét tình hình tai nạn, người thứ nhất giết, chính là ngươi, cái tên tham quan tầm thường vô vi này!” Hắn bước nhanh hơn, từng bước một tới gần Vương Trực.
Vương Trực lại càng hoảng sợ, thân thể nghiêng về phía sau, ai ngờ chân đã tê liệt, lảo đảo mấy cái, hướng Văn Tiên Chi nói: “Đô Đốc, cứu ta.”
Anh! một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, cái Thượng Phương bảo kiếm này vung lên trong đầy trời tuyết bay phất phơ, hàn mang lập lòe, mũi kiếm vung lên, đâm thẳng vào ngực Vương Trực còn chưa ngậm miệng, tay Vương Trực giơ lên, kêu rên một tiếng, hai tay lại rũ xuống, trên mặt ngốc trệ, không thể tin mà ngửa mặt ngã quỵ.
Hoa tuyết còn đang phiêu động, lúc trường kiếm từ ngực Vương Trực ra đi ra, máu tươi tung tóe bắn ra, máu rơi lên trên tuyết đọng, máu tươi mang theo hơi nóng, liền hòa tan tuyết đọng, trên mặt Thẩm Ngạo không lộ vẻ gì, thu hồi Thượng Phương bảo kiếm vào trong vỏ, nhàn nhạt mà nhìn tuyết đọng không sạch sẽ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đáng tiếc, làm bẩn đống tuyết thật tốt này.”
Gió lạnh như đao, nhưng lúc này, rất nhiều người đều không cảm thấy lạnh nữa rồi, đương triều Ngũ phẩm Tri Phủ, cứ như vậy mà bị một kiếm lấy mạng, cho dù là ai cũng không nghĩ tới.
Mấy quan viên đã hồn không phụ thể, không ngừng nuốt nước miếng, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy.
Văn Tiên Chi nắm lông hồ thật chặt áo, trên mặt cũng rất là lạnh lùng, nhìn thoáng qua thi thể Vương Trực, sau đó liền đưa ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo mỉm cười, như tắm gió xuân, gió lạnh thổi phất vào mặt, rõ ràng hắn vẫn cười tựa như ba tháng mùa xuân, hoa xuân khai mở tươi đẹp, khóe miệng của hắn có chút nhếch nhếch lên, lúc này lại tựa như là một đứa trẻ bảo trì vẻ ngây thơ, lộ ra dáng tươi cười vô hại.
Thẩm Ngạo dùng khẩu khí không thể hoài nghi, nói về hướng Văn Tiên Chi: “Văn Đô Đốc, không biết hiện tại nạn dân có thể nhập thành chưa?”
Sắc mặt Văn Tiên Chi đột biến, hừ lạnh một tiếng, nói: “Điện hạ phân phó, hạ quan sao dám không theo?”
Tiếng ma sát áo giáp da của biên quân ào ào truyền tới, bọn hắn yên tĩnh mà nhường con đường qua cổng tò vò, tiếp theo, vô số nạn dân cùng nhau chen chúc đi vào, vào được thành này, liền có hi vọng, cách nhau một xích(0,33m), chính là sống và chết khác nhau, lúc này, ai mà không kích động, đến thân thể lạnh buốt cũng đều quên hết? Đám người một bên bắt đầu khởi động chạy vào trong thành, một bên hô to: “Bình Tây Vương công tích muôn đời.”
Nạn dân quần áo tả tơi lập tức vây cổng tò vò chật như nêm cối, biên quân đứng ở bên cạnh bị đẩy sang một bên, lúc này đây, tại trước mặt biển người, rõ ràng trở nên yếu đuối, giống như con người dưới bão tố, thuyền con bên trong sóng biển, thuyền con chỉ có cách chập chờn, bị đưa đẩy, thoáng cái đã bị bao phủ bên trong biển người như thủy triều.
Văn Tiên Chi cười ha ha một tiếng, liếc nhìn Thượng Phương bảo kiếm bên hông Thẩm Ngạo, nói: “Hạ quan hôm nay lại kiến thức được sự lợi hại của Thượng Phương bảo kiếm, điện hạ, mời vào thành.”
Thẩm Ngạo cũng không thèm nhìn hắn một cái, quay người ngồi lên xe ngựa, giấy và bút mực đã được đưa xuống, trục xe ngựa bắt đầu nhấp nhô, dưới sự bảo vệ của 1500 giáo úy xung quanh, hờ hững từ từ vào thành.
Văn Tiên Chi liếc nhìn cái xe ngựa này, lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có chút rung động, tựa như là đang nói: “Đây là ngươi từ mình tìm chết, không trách được người khác.”
Hắn nói với một quan viên bên người: “Đi, đem Vương đại nhân về an táng, tất cảtrở về thành.” Hắn từng bước một mà ngồi trở lại kiệu ấm, kiệu ấm cùng băng tuyết bên ngoài, phảng phất như là hai nửa thế giới, cả người hơi tựa trên thành nệm ấm, cái này là do da áo lông bện lại, trong tay ôm lò sưởi nhỏ bé cỡ bàn tay, thân thể Văn Tiên Chi lại trở về nhân gian.
“Vương gia, hiện tại chúng ta nên đi đâu?” Ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt Đồng Hổ hưng phấn, băng sương đã làm đông lông mày của hắn lại, một màn vừa rồi kia, hắn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, Đồng Hổ là người thẳng tính, chứng kiến nhiều thi thể như vậy nằm trong đống tuyết dã ngoại, chứng kiến người ở bên ngoài thành ăn đói mặc rách, trong lòng cũng có vài phần phẫn nộ, đợi Thẩm Ngạo dùng một kiếm đâm vào ngực Tri Phủ kia, Đồng Hổ mới nhổ ra một cơn tức trong lòng.
Thống khoái!
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Ngạo lười biếng nói: “Đương nhiên là đi nha môn Tri Phủ.”
“Đi nha môn Tri Phủ?”
Thẩm Ngạo ở trong xe chậm rì rì, nói: “Trảm thảo trừ căn, không phải có một câu nói như vậy sao? Muốn cho người khác biết đau, liền giết cả nhà của hắn.”
Đồng Hổ không khỏi nói: “Lời này ai nói vậy?”
“Anh tuấn tiêu sái, đệ nhất tài tử Biện Kinh, thi họa song tuyệt, Bình Tây Vương gia!”
Mấy trăm giáo úy đạp tuyết nhảy vào Tri Phủ nha môn, Tri Phủ nha môn đã loạn làm một đoàn, tin dữ vừa mới truyền đến, gia quyến hậu trạch đã khóc thành một đống, các sai dịch như chim thú chạy trốn, cái Tri Phủ nha môn này, trong khoảng khắc đã trở thành hành dinh của Thẩm Ngạo.
Nữ quyến Vương Trực đã bị đuổi đi, còn lại hai huynh đệ, cũng bị áp giải đi chém đầu, Áp ti cùng mấy Đô đầu cũng bị “mời” đến phòng ký tên, bọn hắn thấy Thẩm Ngạo ngồi trên bàn cao cao, đâu còn có cái gì dũng khí? Lập tức quỳ xuống, dập đầu, đồng loạt nói: “Điện hạ tha mạng!”
Thẩm Ngạo thản nhiên cười, bình tĩnh nói: “Tại sao phải xin bổn vương tha mạng cho các ngươi? Hẳn là các ngươi thông đồng làm bậy cùng Vương Trực kia, hay là làm cái sự tình gì thương thiên hại lí?”
Một người Áp ti cầm đầu lập tức kêu to: “Điện hạ minh xét, chúng ta chỉ bị Vương Trực bức ép, nào dám làm cái sự tình gì thương thiên hại lí…..”
Thẩm Ngạo khẽ cười, nói: “Đã như vầy, bổn vương cũng không lấy mạng của các ngươi, đều đứng lên mà nói.”
Vài người hồn không phụ thể mà đứng lên, thân thể như một con tôm, cong cong đứng đó, thở mạnh cũng không dám.
Thẩm Ngạo tựa ở trên mặt ghế, uống một ngụm nóng hổi trà, đưa mắt nói: “Phủ kho là ai chưởng quản hay sao?”
Áp ti lúc trước nói chuyện kia đứng ra nói: “Là tiểu nhân nắm phủ kho trong thành Thái Nguyên, điện hạ có gì phân phó?”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói: “Trong phủ kho còn bao nhiêu lương thực?”
“Hồi bẩm điện hạ, còn bảy ngàn đấu.”
Bảy ngàn đấu, nói nhiều không nhiều, nói thiếu thì thực sự không ít, chỉ là, nhân khẩu cái Thái Nguyên này đã muốn vượt qua mười vạn, mười vạn người, chỉ bằng vào bảy ngàn đấu lương thực này, thực sự là ít đến đáng thương.
Thẩm Ngạo nói: “Xuất ra 500 đấu, mang theo mấy sai dịch, đến cửa ra vào tất cả nha môn, nấu cháo, trong một canh giờ, có thể để cho nạn dân ăn được cháo nóng hay không?”
Một canh giờ, thật sự quá gấp, vừa phải điều lương thực, vừa phải lập chỗ phân phát cháo, còn phải nhóm lửa nấu cháo, xác thực hơn khó xử một ít.
Chỉ là, Thẩm Ngạo hỏi như vậy, Áp ti này lại như tiếp được quân lệnh trạng, không chút do dự, nói: “Một canh giờ, đám nạn dân kia có thể uống được cháo.”
Thẩm Ngạo nói: “500 đấu lương thực, đại khái là bao nhiêu cân?”
Áp ti này là người quản thuế ruộng, đối với việc tính toán số lượng theo công thức, có thể nói là vô cùng lành nghề, hơi hơi do dự, liền nói: “Trên dưới chín ngàn cân.”
“Chín ngàn cân lương thực, mười vạn người há miệng, cái há miệng này đại khái cũng đã cao hơn hai thước rồi, nấu thành cháo, có thể được một bát một người không?”
Áp ti gật đầu nói: “Không sai biệt lắm.”
Thẩm Ngạo nói: “Ngươi đi đi.”
Áp ti lập tức rời đi.
Ánh mắt Thẩm Ngạo lại rơi vào trên người Áp ti khác, thản nhiên nói: “Vị Áp ti này tên là gì?”
Người này lập tức nói: “Đệ tử họ Dương.”
Thẩm Ngạo nói: “Đi tìm chút ít gừng đến, nấu thành súp gừng, ban phát bên cạnh quầy cháo.”
Dương Áp ti nói: “Tuân mệnh.”
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào mấy người còn lại, nói: “Mấy người các ngươi cũng không thể nhàn rỗi, lập tức mang theo toàn bộ sai dịch, đi tìm kiếm cỏ khô, tìm kiếm hẻm nhỏ hẹp, quét sạch tuyết đọng rơi bên trong ngõ hẻm, cung cấp chỗ nghỉ tạm cho nạn dân trong đêm.”
Đối diện với mấy Đô đầu này, sắc mặt Thẩm Ngạo lại trở nên đằng đằng sát khí, tiếp tục cười lạnh, nói: “Bổn vương nói từ tục tĩu trước, chỉ cần có nạn dân vào thành, chết cóng một người, bổn vương liền lột da các của các ngươi, đều nghe rõ chưa?”
Đám Đô đầu nào dám nói cái gì? Lập tức khom người nói: “Tiểu nhân không dám không theo.”
Mấy trăm sai dịch dốc toàn bộ lực lượng, trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều đang bận bịu cứu tế.
Cháo rạp đang được dựng, trên đỉnh là da dê, phía dưới thiết lập bếp lò cực lớn, một cái nồi sắt lớn đã bắt đầu bốc lên hơi nóng, lương thực còn chưa đặt vào nồi, đang từ trong phủ kho bên kia vận chuyển đến, nước đun lên, mang đến vài phần tình cảm ấm áp cho cả Thái Nguyên.
Các sai dịch vẫn còn bận rộn, ba chân bốn cẳng mà bỏ trước muối ăn cùng dầu vào đem, cũng may, dầu trong phủ kho không ít, nhiều hơn chút ít dầu, cũng có thể chống đỡ cơn đói.
Nạn dân vào thành vừa nhìn thấy khói bếp bên này, liền vội vàng chạy tới, bọn hắn cũng rất có quy củ, rõ ràng một điểm hỗn loạn đều không có, thậm chí có người hô to: “Để cho mấy đứa trẻ đến phía trước.”
Con người, chỉ cần có hi vọng, tất cả thứ tự cùng đạo đức sẽ được bắt đầu chấn chỉnh nghiêm túc, hơn nữa, mọi người đến nhận cháo này đều biết, đây là Bình Tây Vương điện hạ gọi người thiết lập ra, trong lòng có tâm cảm ơn, lại càng không dám gây thêm phiền cho Bình Tây Vương.
Đội ngũ xếp thành hàng dài, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối cùng, lúc này, vài cỗ xe ngựa chở lương thực đến rồi, các sai dịch khiêng lương thực xuống, mở túi, cầm dụng cụ đổ lương thực vào phía trong mấy cái nồi to đùng.
Hương lương thực nồng đậm khơi gợi lên sự tham ăn của tất cả mọi người, ở phía trong mùa đông khắc nghiệt, mỗi người đều có nhiều hơn vài phần tình cảm ấm áp.
Bên kia, súp gừng đã đung không sai biệt lắm, bắt đầu ban phát ra, đám nạn dân uống một bát súp gừng vào, thân thể cũng bắt đầu bốc lên nhiệt khí, cái trời đông giá rét này, đã không còn lạnh như lúc trước.
Tận lực phát cháo miễn phí, cái cháo này, nói đậm đặc thì không đậm đặc, nói loãng cũng không loãng lắm, đi vào trong miệng, cả người ấm áp nói không nên lời, uống xong bát cháo, toàn thân đã có vài phần khí lực, ngay cả đôi mắt cũng có vẻ bắt đầu tinh thần sáng láng.
Thời gian qua đi, lại một nồi được đặt lên trên, trong thành có mười mấy rạp phát cháo, dùng trọn vẹn hai canh giờ, mới phân phát hết cháo.
Cái cháo này tự nhiên là ăn không đủ no, lại có thể chèo chống, để người tuyệt vọng tiếp tục sống sót, có chú tinh thần phấn đấu.
Đúng lúc này, trong thành vang lên thanh âm chiêng trống, nha dịch phân thành nhiều đội, xuôi theo phố, rêu rao khắp nơi, hô to: “Muốn ngủ, đi theo ta.”
Người đi theo phía sau sai dịch lập tức lại sắp xếp thành một hàng dài.
Ngay trong hẻm nhỏ, tuyết đọng tại đây đã bị quét sạch sẽ, lại đặt cỏ khô bên dưới, trên hai bên vách tường dùng da trâu hợp với màn rách, có cả vách tường che gió, lại có mấy mảnh vải ngăn cản tuyết, một hẻm nhỏ, thường thường là mấy trăm người lách vào, nghỉ tạm tại chỗ, trên người mọi người phát ra nhiệt khí, để cho cái hẻm nhỏ này thoáng chốc trở nên ấm áp hơn.
Chỉ cần chịu đi làm, sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, không có phòng, có thể để cho người sống trong hẻm nhỏ, người nằm cạnh người, cuộn mình trong ngõ hẻm, đã không có gió lạnh, lại không có tuyết, người trong tình trạng kiệt sức, rõ ràng ngủ cực nhanh, thoáng cái đã tiến vào mộng đẹp.
Các sai dịch mệt mỏi, rốt cục cũng được dừng tay lại, bận việc mấy canh giờ, chân không chạm đất, dựa vào vài trăm người bọn hắn, rõ ràng đã đem mấy vạn nạn dân dàn xếp xuống, lúc trước cảm thấy đây là sự tình không có khả năng, hôm nay mới phát hiện, kỳ thật cũng không khó lắm.
Trở lại nha trung phục mệnh, Thẩm Ngạo còn chưa ngủ, ở phía trong đêm đen đầy tuyết không có trăng, không có sao, Thẩm Ngạo ngồi dưới ngọn nến, yên tĩnh mà đọc sách, chứng kiến các sai dịch tiến đến, hắn buông sách, chỉ thản nhiên nói: “Cháo lương thực phân phát hết chưa?”
“Hồi bẩm Vương gia, phân phát đi xuống, một người cũng không bỏ sót.” Trên mặt Áp ti này rõ ràng đầy hồng quang, có một loại cảm giác an tâm, không quên nói: “Kể cả những người sinh bệnh, co rúc ở góc tường, không thể tới lĩnh cháo, tiểu nhân cũng bảo người ta đưa một chén súp gừng cùng nước cháo đến.”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, rất vui mừng nói: “Tốt, các ngươi làm rất khá.”
Thẩm Ngạo đứng lên, bình tĩnh như không, nói: “Mỗi người được 100 quan tiền thưởng, bất kể là Áp ti, Đô đầu, hay là văn lại, tiểu lại…….”
100 quan... Có lẽ ở lúc này không coi là cái gì, nhưng nếu mùa đông đi qua, về sau, chính là một số tiền lớn, cũng đủ để mua vài mẫu đất và vài con trâu rồi.
Mấy trăm người, nếu mỗi người đều khen thưởng 100 quan, cái này là mấy vạn quan tự nhiên không thấy bóng dáng, Bình Tây Vương vừa ra tay, thật sự là không như bình thường.
“Vương gia...” Mọi người đã không mò thấu tính tình Thẩm Ngạo nữa rồi, nếu nói là hắn là người tốt, nhưng hắn giết người như ngóe, nếu nói hắn là ác nhân, hết lần này tới lần khác, hắn lại ra tay ban thưởng xa xỉ.
Một người Áp ti trong lòng run sợ, ngoài miệng nói: “Đây đều là sự tình lũ tiểu nhân phải làm, nào dám tranh công đòi phần thưởng?” Các sai dịch đều lộ ra vẻ hổ thẹn.
Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Bổn vương chưa bao giờ để binh đói, chỉ cần chịu tận tâm tận lực, hầu hạ tốt đám nạn dân, cái tiền thưởng này sẽ còn có nữa.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Đi lĩnh thưởng tiền đi, nhận được xong, lập tức đi ngủ, canh ba phải ngủ dậy, chuẩn bị nấu cháo.”
Lúc này trở về ngủ, nhiều nhất chỉ có thể ngủ ba canh giờ, nhưng không có người nào phát ra câu oán hận, ào ào nói tạ ơn, nối đuôi nhau đi ra ngoài.