Mà ở trên cổng thành cửa Nam Đại Định phủ, thủy sư quân Tống ăn mặc trang phục quân Kim đã cảm thấy loại khác thường này.
Tuy mệnh lệnh sớm đã hạ xuống, Nữ Chân kỵ binh hôm nay sẽ tới, nhưng khi dưới cổng thành xuất hiện quân Kim rậm rạp chằng chịt, cơ hồ liếc nhìn không thấy điểm cuối cùng, mọi người vẫn bị rung động triệt để.
Doanh quan thủ vệ cửa Nam thần kinh căng thẳng, từ phía sau tường chắn thò đầu ra, không khỏi líu lưỡi, nói với một gã trang phục người Nữ Chân bên người: “Nhiều như vậy...”
Người này ăn mặc trang trí kiểu Nữ Chân, nhưng hôm qua đi Kim doanh, tự xưng là sứ giả Lục hoàng tử Tác Mộc Nhĩ, đương nhiên, Tác Mộc Nhĩ chỉ là tên Nữ Chân của hắn, tên Hán của hắn là Sài Xương.
Bởi vì mẫu hệ là người Nữ Chân, từ đó về sau sắp xếp gia đình theo cha đến Biện Kinh ở lại, đó cũng là lý do hắn thông thuộc lời nói Nữ Chân, đối với quy củ cùng phong tục Nữ Chân cũng đều rất quen thuộc.
Hơn nữa, phụ thân hắn từng dẫn hắn đi qua Liêu Đông, bởi vậy, chỉ cần cạo đầu, lưu lại cái đuôi đằng sau, hiển nhiên chính là nửa người Nữ Chân.
Thân phận Sài Xương hôm nay chính là Cẩm Y Vệ U Vân Thiên hộ, lúc này đây phụng mệnh, tự nhiên là sứ mệnh trá mình lẫn sang quân địch.
Hắn thấy bộ dạng doanh quan líu lưỡi, liền cũng thò đầu ra nhìn, không khỏi nói: “Đến nhiều hơn nữa, đơn giản cũng là chịu chết mà thôi, đại nhân có lẽ là gọi bọn quan binh chú ý một ít, không được để lộ ra sơ hở mới tốt.”
Doanh quan hơi có vài phần kiêu ngạo mà nói: “Cái này không sợ, thủy sư gần đây hiệu lệnh như một, không có việc gì, chuyện kế tiếp lại phải làm phiền Sài huynh.”
Sài Xương cười nhạt một tiếng, nói: “Hổ thẹn.”
Hai người tắt tiếng xột xoạt đối thoại, trong nháy mắt, Hoàn Nhan Tông Hàn kia liền đến đầu cầu hộ thành kiều, chỉ là, cái cầu treo này đã bị thu hồi, sông đào bảo vệ thành chảy xiết chặn hết quân đội của Hoàn Nhan Tông Hàn lại.
Trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn giận dữ, chính mình đường xa mà đến, chẳng những không nhìn thấy cửa thành mở rộng ra, đúng là ngay cả cầu treo cũng không chịu buông, Lục hoàng tử kia thật sự bị buồn chán đến điên rồi sao?
Có lẽ là người này cho rằng trong người chảy huyết mạch của A Cốt Đả, có thể không để chính mình vào mắt?
Trên mặt Hoàn Nhan Tông Hàn trồi lên lãnh ý, nhìn lại, kỵ binh sau lưng cũng dần dần ghì ngựa lại, không thể tiến lên nữa.
Trong sương mù mỏng, vô số đầu người di động, âm thanh chiến mã vang lên HSI...I...I..., vô số người thở phì phì, phảng phất như khiến cho không khí trở nên ấm áp hơn một ít.
“Hừ!” Hoàn Nhan Tông Hàn không chút khách khí mà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn đã có thể nhìn ra xa xa, đến thân ảnh mơ mơ hồ hồ đứng trên cổng thành kia, Hoàn Nhan Tông Hàn mười phần mạnh mẽ mà hướng phía thành lâu kia rống to: “Mở cửa thành ra!”
Hoàn Nhan Tông Hàn gầm lên giận dữ, bạo phát ra một tiếng, Nữ Chân kỵ binh sau lưng cũng đều hô to: “Mở cửa thành!”
Động tĩnh lớn như thế, giống như là nước ấm đột nhiên sôi trào, Đại Định phủ đang bình tĩnh bỗng nhiên bừng tỉnh, ngay cả rừng tùng xa xa cũng xuất hiện vô số con chim kinh hoàng bay lên, phát ra tiếng kêu to bất an.
Người đứng ở trên cổng thành không có động tĩnh, lạnh lùng mà nhìn ngàn vạn thân ảnh người ngựa di động liên tục bên trong đám sương phía dưới kia.
Thấy trên cổng thành không người nào để ý tới, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức hiểu ra, trong lòng nghĩ, cái này nhất định là tiểu tử kia an bài, đây là hắn cố ý muốn làm cho tộc thúc của chính hắn bị mất hết uy phong, tiểu tử này gần đây nhu nhược, nhưng nghe nói tính tình cũng cổ rất quái, hôm nay xem ra là muốn phân cao thấp cùng mình rồi.
Càng suy nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác, Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng không thể không vào thành, đối với Hoàn Nhan Tông Hàn mà nói, vào thành đã không còn là nghỉ chân đơn thuần đơn giản như vậy, việc giam giữ này phạm vào tôn nghiêm dũng sĩ của hắn, đang mang thái độ tộc nhân nhìn vào hắn.
BOANG......
Trường đao trở tay rút ra, đao phong lóe lên, phảng phất ngay cả đám sương đều bị bổ ra làm hai, Hoàn Nhan Tông Hàn ngồi ở trên ngựa, thần sắc lạnh lùng, phát ra tiếng hô càng lớn, nói: “Mở cửa thành ra!”
“BOANG......” Thanh âm kim thiết vang lên giống như hòa âm, rầm rầm vang lên, Nữ Chân kỵ binh sau lưng ào ào rút đao kiếm ra, theo Hoàn Nhan Tông Hàn. đồng loạt rống to: “Mở cửa thành ra!”
Thanh âm ngàn vạn người bạo rống ra, khí thế như cầu vồng, thiên địa ảm đạm mất sắc.
Thanh âm cực lớn truyền đến hành cung, Thẩm Ngạo mặc một bộ mang phục mới tinh, mỉm cười ngồi chồm hỗm tại chánh điện trên một chỗ nệm êm, tại trước người của hắn, đúng là người đang đánh cờ, đối thủ đánh cờ cùng hắn, lại là Lục hoàng tử Hoàn Nhan Tông Tuyển.
Hoàn Nhan Tông Tuyển hiển nhiên không có quá nhiều tâm tư đặt ở trên bàn đánh cờ, hắn đi chính là quân trắng, nhưng xem cái thế cuộc này, kỳ thật quân trắng sớm đã thua rối tinh rối mù.
“Hoàng tử điện hạ dường như không chịu dụng tâm?” Nhưng Thẩm Ngạo mỉm cười mà ôm trà chén nhỏ, trên mặt trồi lên biểu lộ giống như cười mà không phải cười, đôi mắt như trêu tức mà nhìn Hoàn Nhan Tông Tuyển.
Hắn thật sự không thể tưởng được, tại Kim quốc rõ ràng còn có hoàng tử như vậy, quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính, tất cả không có gì dự đoán trước được, thì ra tưởng rằng con nối dõi của Hoàn Nhan A Cốt Đả, đều là một đám vũ phu thành thạo cung ngựa, ai ngờ vị Lục hoàng tử này lại là một nhã sĩ tinh thông cầm kỳ thư họa.
Thẩm Ngạo nhận thức anh hùng trọng anh hùng, hôm nay thật vất vả kiếm được một người tri âm, đương nhiên muốn mời Hoàn Nhan huynh từ từ đánh một ván cờ.
Hoàn Nhan Tông Tuyển nào dám không chịu? Đành phải không yên lòng mà ứng phó.
Nghe được Thẩm Ngạo nói hắn không dụng tâm, trên trán Hoàn Nhan Tông Tuyển đã đầy mồ hôi lạnh rơi ra tí tách xuống đất, vội vàng nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, phải là ta học nghệ không tinh, Bình Tây Vương tài cao...”
Thẩm Ngạo bĩu môi, xen lời hắn, nói: “Mà thôi, ngươi đã không tâm tư đánh cờ, bổn vương thì không miễn cưỡng, lời nói vuốt mông ngựa thì đừng nói nữa, bổn vương không có hào hứng nghe đâu.”
Hoàn Nhan Tông Tuyển im lặng, trầm mặc thật lâu, mới cắn răng nói: “Điện hạ giả danh nghĩa của ta đi kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, là sớm có dự mưu à?”
Thẩm Ngạo không đếm xỉa tới mà ừ một tiếng, nhấp một ngụm trà, mỉm cười mà nhìn hắn, nói: “Như thế nào? Hoàn Nhan huynh cũng đã nhìn ra rồi sao?”
Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển tái nhợt, lạnh lùng nói: “Nếu không kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, nhiều đại quân như vậy vào thành, tất nhiên sẽ phát hiện dị thường, đến lúc đó, kế sách gậy ông đập lưng ông của điện hạ chỉ sợ là không sử dụng được.
Cho nên điện hạ mới giả danh nghĩa của ta, đi kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, dùng tính tình tộc thúc kia của ta, ngươi càng là không cho hắn vào thành, hắn liền không thể không tiến vào thành, cho nên...”
Thẩm Ngạo lại mỉm cười, nói: “Xem ra Hoàn Nhan huynh cũng là người thông minh, như vậy, bổn vương không ngại nói thẳng, một mình Hoàn Nhan huynh, còn vượt qua năm vạn Nữ Chân thiết kỵ, Hoàn Nhan huynh cứ đợi nhìn trò hay đi.”
Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển trở nên càng thêm tái nhợt, cả người như là bị mất hết nước, lập tức, hắn thở thật dài, nói: “Điện hạ giỏi tính toán, tộc thúc ta kia thân kinh bách chiến, bề ngoài tuy là người lỗ mãng, lại cũng không phải loại người cẩu thả, nhưng sự tình đến trình độ này, coi như là kế hoạch của điện hạ có sơ hở, hắn cũng tuyệt đối không thể phát giác, điện hạ định dùng cái gì để đối phó với tộc thúc kia của ta?”
Thẩm Ngạo cũng không dấu diếm hắn, lại cười nói: “Dầu hỏa, như thế nào?”
Trong mắt Hoàn Nhan Tông Tuyển xẹt qua một tia hoảng sợ, nói: “Đây là sự tình có tổn thương đến thiên đức.”
Thẩm Ngạo dù bận vẫn ung dung mà phất phất ống tay áo, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Có thương tổn đến thiên đức? Thiên, ai là thiên? Đức, ai là đức? Hôm nay hai chữ thiên đức, thiên hạ ai cũng có thể nói đến, hết lần này tới lần khác, người Nữ Chân các ngươi lại không thể đàm, cho dù...”
Khóe miệng Thẩm Ngạo nhếch lên, hờ hững cười lạnh, tiếp tục nói: “Tuy vậy làm là có tổn thương thiên đức, như vậy, bổn vương cũng không ngại, nếu trời không phục, cứ tới tìm bổn vương là được!”
Hoàn Nhan Tông Tuyển im lặng, từng chữ từng chữ Thẩm Ngạo nói như đao khoét vào trong lòng của hắn, hắn, cha hắn và anh hắn cũng không giống nhau, hắn đọc sách, cũng biết công lý, biết rõ tộc nhân của hắn đã làm những thứ gì, chỉ là lập trường bất đồng, không thể không đứng ra biện hộ mà thôi.
Nhưng đối mặt với hành vi tộc nhân mình, chính là có ba tấc miệng lưỡi không nát, lại có làm được cái gì? Đạo lý lớn nhất thiên hạ dựa vào là không phải đầu lưỡi, không phải hùng biện.
Hoàn Nhan Tông Tuyển gian nan mà nuốt nước miếng một cái, thở dài một hơi, ngửa mặt lên xà nhà, nói: “Theo như lời điện hạ cũng chưa chắc không có đạo lý, nhưng...”
Thẩm Ngạo nhìn thẳng vào mặt hắn, nói: “Nhưng ngươi cũng là người Nữ Chân, cho nên, ngươi không muốn chứng kiến tộc nhân của ngươi chịu khổ, cho nên ngươi không thể không đứng trên lập trường của bọn hắn nói chuyện, đi nói xạo vì bọn họ, có phải vậy không?”
“Ta...”
Trên mặt Thẩm Ngạo trồi lên vẻ cười lạnh, nói: “Bổn vương cũng giống như vậy, bổn vương cũng có tộc nhân, bổn vương cũng có huynh đệ tỷ muội, nhưng tộc nhân bổn vương, bị người dùng đao gác ở trên cổ, bị người đuổi giết, bị người lăng nhục.
Ngươi xem Yến Vân mười sáu châu này, tại đây tuy là chốn cũ Liêu quốc, nhưng cũng là cố thổ đại Hán ta, sinh sôi nảy tại đây nở, phần lớn là tộc nhân bổn vương.
Ngươi nhìn nhìn lại xem, những người hoành hành ở chỗ này, những dũng sĩ tự xưng là vì chim bay cá nhảy kia, là chà đạp cái giang sơn như vẽ như thế này hay sao? Ngươi nói xạo vì tộc nhân của ngươi, bổn vương thì là muốn bảo vệ tộc nhân của mình, sát hại tất cả bọn hắn, phá hủy tất cả kẻ xâm lược nhà bọn họ, bổn vương đều muốn tất cả thanh trừ sạch sẽ, một tên cũng không để lại, cái này là lập trường của bổn vương, cũng là đạo lý bổn vương.
Vì đạo lý này, sẽ là người Nữ Chân các ngươi thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, lại có liên quan gì đến bản vương? Chính là có vi phậm thiên đạo, có thương tích thiên đức, bổn vương làm theo làm việc nghĩa, không chùn bước.
Người Nữ Chân các ngươi xúc phạm đạo lý của bổn vương, bổn vương liền giết nhất tộc Nữ Chân, nếu là trời xúc phạm đạo lý này, bổn vương liền dám nghịch thiên!”
Thẩm Ngạo nói một phen, như bắn liên hồi, biểu lộ trên mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển càng ngày càng trở nên thống khổ, phảng phất như từng lời giống như roi, hung hăng mà quất lên thân thể của hắn.
Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Ta hiểu được...”
Trên mặt Thẩm Ngạo lại lộ ra dáng tươi cười, nói: “Nhưng bất kể nói thế nào, bổn vương cũng không coi ngươi như sài lang, ngươi coi như là một người tốt.”
“Ừm...” Trên mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển lại lộ ra thần sắc thống khổ, người tốt, hai chữ này từ Thẩm Ngạo trong miệng nói ra, Hoàn Nhan Tông Tuyển nghe vào trong tai, lại không biết có nhiều châm chọc, hắn lí nha lí nhí nói:
“Ta tình nguyện làm người có tội trong mắt điện hạ, cũng tuyệt không dám được cừu địch của tộc nhân ta coi như người tốt, hùng tâm của điện hạ, ta đã biết rồi, chẳng biết hươu chết về tay ai, có lẽ là không biết số phận tiếp theo, ta đã mệt mỏi, xin điện hạ cho phép ta nghỉ tạm...”
Thẩm Ngạo chăm chú liếc nhìn Hoàn Nhan Tông Tuyển, mỉm cười mà đẩy quân cờ, vươn người đứng dậy, nói: “Như vậy, Hoàn Nhan huynh ở lại nghỉ một chút, tương lai, bổn vương còn có chỗ nhờ cậy.” Dứt lời, liền đè chuôi kiếm, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi chánh điện, Chu Hằng đã muốn mang theo mấy trăm danh giáo úy tập kết, Thẩm Ngạo nhìn lướt qua hướng bọn họ, ngẩng đầu nói: “Đi, đi cửa thành bên kia nhìn xem thế nào.”
Hộ thành kiều treo lên tựa như một cây cầu nối lên trời, để cho năm vạn thiết kỵ Nữ Chân đứng ở đó mong ngóng.
Năm vạn người, giống như con kiến dính đầy trên kẹo da trâu, rậm rạp chằng chịt mà tiền hô hậu ủng ở cùng một chỗ, mà lúc này đây, Hoàn Nhan Tông Hàn đã càng ngày càng không nhịn được, cánh tay hắn cầm lấy bờm ngựa, trấn an chiến mã đang bực dọc bên dưới, con mắt như muốn phun ra lửa.
Rốt cục, trên cổng thành cũng có tiếng vang, Sài Xương cùng doanh quan thủ thành đứng ở trên cổng thành nói nhỏ vài câu, về sau liền tận lực thay đổi tiếng nói, dùng lời Nữ Chân hô lớn: “Dưới thành là người nào?”
Một câu nói kia rất là không khách khí, trong lời nói xen lẫn đầy ý khinh miệt.
Hai tay Hoàn Nhan Tông Hàn đã tuôn ra đầy gân xanh, nộ khí đằng đằng nói: “Cẩu nô tài, gọi Lừa Bịp Lỗ Xem đến đây, để cho hắn đến nói chuyện cùng ta!”
Trên cổng thành lại lâm vào trầm mặc, thật lâu về sau, Sài Xương mới nói: “Hoàng tử điện hạ có chuyện quan trọng trong người, không thể đích thân đến, chỉ là, điện hạ sớm có nghiêm lệnh, Đại Định phủ chính là trọng địa, nếu để binh vào thành, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương đến dân chúng vô tội, cho nên, mời tướng quân mang binh đóng quân ở ngoài thành, đợi quân Tống đến rồi, mời tướng quân suất quân đánh chết bọn chúng.”
Mang binh vào thành sẽ làm tổn thương người vô tội....
Đổi lại là người khác nói ra loại lời này, quân đội bên ngoài thành này không thể không chết cười.
Đây là lời người Nữ Chân nói ra được sao? Là ngôn từ Hải Đông Thanh bạch sơn hắc thuỷ có thể nói ra được sao?
Nhưng cái tên chất chi này, Hoàn Nhan Tông Hàn lại cực kỳ rõ ràng, chất chi là này đã triệt triệt để để là ngoại tộc, thân là người Nữ Chân, lại đi đọc sách người Hán, miệng đầy nhân nghĩa, miệng đầy đều là lập được thiên hạ, phải xuống ngựa trị thiên hạ.
Chính là cái Đại Định phủ này, từ lúc A Cốt Đả ủy thác cho hắn, hắn rõ ràng dám ra lệnh, yêu cầu quân Kim không mảy may tơ hào, càng thêm chuyện đánh mấy dân chúng trong thành, mà nghiêm trị mấy dũng sĩ Nữ Chân.
Hành vi như vậy, ở trong mắt người Nữ Chân, quả thực là làm cho người giận sôi, hiện tại, cái tên gia hỏa ăn được dầu mỡ heo mê tâm này lại còn nói ra được lời nói bực này, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức nổi trận lôi đình, đã khó có thể che dấu sát cơ của mình.
“Mở cửa thành ra!” Hoàn Nhan Tông Hàn nói từng chữ từng câu: “Nếu không, ta liền giết vào thành!”
“Giết!” Nữ Chân thiết kỵ Mãnh bộc phát ra tiếng rống giận kinh thiên, sự kiên nhẫn của bọn hắn đã mất đi sạch sẽ.
Trên cổng thành lại rơi vào tĩnh mịch, phảng phất như đang thương nghị cái gì đó, hồi lâu Sài Xương mới nói: “Tướng quân đợi một chút, ta sẽ đi hỏi ý tứ điện hạ.”
“Không cần hỏi, ta chỉ cho ngươi thời gian nửa nén hương, không mở cửa thành, lập tức công thành!” Hoàn Nhan Tông Hàn đã phẫn nộ tới cực điểm.
Thời gian đi qua từng chút một, sương mù càng ngày càng mỏng manh, trong thành cùng ở bên ngoài thành phảng phất như đang đọ kiên nhẫn, đều đang đợi đối phương làm ra nhượng bộ.
Gió lớn thổi quất mặt, ô ô rung động, ở bên ngoài thành, Nữ Chân kỵ binh đã cảm nhận được cái lạnh lùng này, càng bắt đầu nôn nóng hơn, không ít người đã muốn chửi ầm lên, ở bên trong thành, hoàng tử rõ ràng vì đám nô tài trong thành, mà cự tuyệt các dũng sĩ vào thành nghỉ ngơi, cái này đối với bọn họ mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Rốt cục cũng có một đám ánh mặt trời bắn thấu đám sương, thời điểm sắc trời dần dần sáng, cầu treo bắt đầu phát ra tiếng vang xoẹt zoẹt~, cái cầu treo đứng ở cửa thành kia bắt đầu từ từ buông xuống, thanh âm dây treo phát ra chói tai tới cực điểm.
...........
Cầu treo hung hăng mà đập vào bờ bên kia sông đào bảo vệ thành, mà lúc này, Nữ Chân kỵ binh đã không kiên nhẫn mà tuôn vào trong, Hoàn Nhan Tông Hàn xung trận ngựa lên trước, rong ruổi ngựa lên cầu treo, kỵ binh sau lưng phần phật mà theo đuôi đi lên.
Cửa thành cũng dần dần mở ra một lỗ hổng, tiếp theo, lỗ hổng càng lúc càng lớn, cho đến khi lộ ra cổng tò vò tĩnh mịch.
Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, nói: “Cái này phải được phụ vương ngươi đồng ý mới lấy được.”
Con mắt Thẩm Ngạo nhìn về phía Triệu Tông, Triệu Tông ách một chút, nói: “Nhận, nhận lấy, cho dù cái việc hôn nhân này định rồi, người đâu, đuổi người đi, nhìn náo nhiệt cái gì? Có cái gì náo nhiệt đẹp mắt hay sao? Chưa thấy qua cầu thân sao?”
Thẩm Ngạo vui mừng vô hạn mà đứng lên, hướng Triệu Tông nói: “Nhạc phụ đại nhân, hôn sự này có phải thật sự tính toán định ra rồi hay không?”
Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán Triệu Tông, liếc nhìn Tấn vương phi, thấy Tấn vương phi có chút gật đầu, mới nói: “Định rồi, định rồi.”
Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, liền nói với Triệu Tím Hành: “Đi, mang ngươi đi xem tranh vẽ, khuê phòng của ngươi ở nơi nào? À, ta nhớ được rồi, ta đã đi qua mấy lần.”
Triệu Tím Hành nhấc váy áo lên, muốn đi cùng Thẩm Ngạo, Tấn vương lập tức kêu to: “Chậm đã!”
Thẩm Ngạo đành phải chậm lại, nói: “Nhạc phụ đại nhân còn có cái gì phân phó sao?”
Trên mặt Triệu Tông vừa xanh lại trắng, lại như là bóng cao su đã xì hơi, nói: “Nếu là đính hôn, thời gian lập gia đình cũng nên thoáng thương nghị một tý mới được.”
Mặt Tấn vương phi như là bị than hỏa thiêu đốt, kiên trì nói: “Đúng, cũng nên định ra thời gian, Tông Lệnh phủ bên kia cũng dễ làm chuẩn bị dự đoán, quận chúa gả đi, khác với dân chúng tầm thường...”
Triệu Tím Hành liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cũng nên định thời gian mới được, định thời gian trước rồi mới đi xem tranh vẽ.”
Tấn vương phi tiếp tục nói: “Ta xem ngày mười lăm tháng tư này là ngày đại cát, không bằng liền xác định tại ngày đó đi, bấm tay tính toán, thời gian còn có hai tháng, cũng không trở nên quá vội vàng.”
Thẩm Ngạo có chút xấu hổ rồi, lí nha lí nhí nói: “Mười lăm tháng tư... Lúc kia, tiểu tế nói không chừng đã đến Tuyền Châu rồi.”
Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, nói: “Có đại sự phải làm.”
Triệu Tông nhìn Tấn vương phi, Tấn vương phi đành phải nói: “Lần này đi Tuyền Châu cần bao nhiêu thời gian?”
Thẩm Ngạo suy nghĩ một chút nói: “Nhiều thì một năm, ít thì nửa năm.”
“Lâu như vậy...” Tấn vương phi không khỏi hít vào một hơi, sắc mặt hơi có vài phần không vui, nói: “Là sự tình Tuyền Châu trọng yếu hay là kết hôn cùng Tím Hành quan trọng? Bình Tây Vương, Tấn Vương phủ chúng ta không lui nữa, ngươi mạo muội đến đính hôn, Bổn cung đồng ý với ngươi, ngươi mang theo một bức họa tới kết thân, chúng ta cũng đồng ý với ngươi, cũng không thể định than rồi, người lại chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, có phải không? Chính ngươi phải nghĩ cho tốt, không cần phải làm trễ mình, cũng không làm trễ nãi Tím Hành.”
Thẩm Ngạo hùng hồn nói: “Đương nhiên là quốc sự quan trọng hơn, chỉ là... khục khục... sự tình luôn luôn xử lý lưỡng toàn, trước hết để cho tiểu tế suy nghĩ một chút rồi nói sau.”
Dứt lời, mới xua tan mọi người, tại phía dưới ánh mắt giết người của Triệu Tông cùng Tấn vương phi, cùng Triệu Tím Hành bỏ trốn mất dạng.
Lầu các khéo léo, lư hương sinh ra hương khói lượn lờ, trong phòng rất là sạch sẽ, Triệu Tím Hành thưởng thức xong bức vẽ rồi, cả người bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, gọi tiểu tỳ cất kỹ, không khỏi nói: “Vẽ thật tốt.”
Thời điểm nàng xoay thân qua, mới phát hiện thằng nhãi Thẩm Ngạo này rõ ràng đã không chút khách khí mà nằm ở trên giường nàng, ngáy khò khè.
Triệu Tím Hành nổi giận đùng đùng mà đánh Thẩm Ngạo tỉnh dậy, nói: “Không cho phép ngủ trên giường của ta.”
Thẩm Ngạo lại không chịu đứng dậy, cười ha hả nói: “Tại đây đầy hương thơm, ngươi là thê tử tương lai của ta, vì cái gì không thể ngủ?”
Triệu Tím Hành kiên trì nói: “Nhưng bây giờ còn chưa kết hôn, ngươi lại muốn đi Tuyền Châu, cũng không biết lúc nào mới về.”
Thẩm Ngạo đột nhiên phát hiện mặt Triệu Tím Hành rõ ràng sinh ra vẻ ửng đỏ, trong lòng nghĩ, nàng rõ ràng còn biết thẹn thùng, hắn thoảng qua tưởng tượng, trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, một phát bắt được tay Triệu Tím Hành, nhẹ nhàng vuốt vuốt tay nàng, cười ha hả nói: “Kỳ thật, ta lại là có một cách xử lý, chẳng những có thể cùng với sớm kết hôn, còn rất thú vị.”
Triệu Tím Hành vốn là có vài phần xấu hổ, nghe xong lời Thẩm Ngạo nói, đã bị hấp dẫn chú ý, trợn to đôi mắt đẹp nói: “Ngươi nói xem, xử lý cái gì.”
Thẩm Ngạo xoay người ngồi dậy, cười ha hả nói: “Ngươi đưa lỗ tai tới đây.”
Triệu Tím Hành tràn đầy hoài nghi mà đưa lỗ tai qua, Thẩm Ngạo thấp giọng nói mấy câu bên tai nàng, cái hơi ấm này lại khiến cho Triệu Tím Hành tê tê ngứa ngứa, thoải mái nói không nên lời, trên mặt Triệu Tím Hành lại đỏ lên, lí nha lí nhí nói: “Cái này...cái này... được không?”
Thẩm Ngạo động viên nàng, nói: “Nhất định có thể thành công, Tím Hành rất giỏi, trên đời không có chuyện gì có thể làm khó nàng.”
Thời điểm tối đêm, trong phòng ăn Tấn Vương phủ, một nhà ba người Tấn vương ngồi đó, chủ sự thái giám đã chỉ huy người bưng một cái đĩa thức ăn lên, trong phòng ăn, tất cả đều treo đèn cung đình, phía dưới không khí như vậy, Triệu Tông đang cùng nháy mắt ra hiệu Tấn vương phi, dường như muốn nói cái gì.
Mặc dù Tấn vương phi để ý, nhưng chỉ cười khổ, Triệu Tông có ý tứ là để nàng giảng dạy một phen, nhưng cái thuyết giáo này lại có ý gì? Hôm nay việc hôn nhân cũng đồng ý rồi, cô gái này có lẽ là giao cho Thẩm gia quản thôi.
Triệu Tím Hành không yên lòng mà uống một chén canh, đột nhiên nói: “Ta thương lượng cùng Thẩm Ngạo...”
Triệu Tông lập tức đưa lỗ tai lên, ngay cả Tấn vương phi cũng không khỏi dùng khăn hương lau lau miệng, một đôi tròng mắt rất để ý mà rơi vào trên người Triệu Tím Hành.
Triệu Tím Hành tiếp tục nói: “Ta cùng Thẩm Ngạo, tháng sau sẽ thành hôn.”
“Hồ đồ!” Triệu Tông muốn vỗ bàn, kết quả sợ Vương phi gặp kinh hãi, tay treo ở giữa không trung cuối cùng lại buông xuống.
Tấn vương phi lại nói: “Vừa rồi, thời điểm thương lượng cùng Bình Tây Vương kia, không phải hắn nói muốn đi Tuyền Châu sao?”
Mặt Triệu Tím Hành túng quẫn, ăn vài miếng cơm, trong bụng có vài phần gì đó sợ hãi, trong lòng nghĩ, như thế này, ta nói lời này ra, nói không chừng còn phạt ta không được ăn cơm, ăn trước gì đó rồi nói sau.
Triệu Tông liên tục thúc giục, Triệu Tím Hành mới nói: “Thẩm Ngạo nói, chúng ta kết hôn lữ hành, cùng đi Tuyền Châu, một bên chơi, một bên kết hôn!”
“Lữ hành... Còn lập gia đình... Lữ hành lập gia đình như thế nào? Chẳng lẽ lập gia đình còn có thể đi dạo bốn phía?” Con mắt Triệu Tông muốn rơi xuống.
Tấn vương phi đã lãnh nhược sương lạnh rồi, đặt chiếc đũa lên bàn, dùng đến khẩu khí lạnh như băng nói: “Không cho phép! Thẩm Ngạo kia là nổi danh điên cuồng trong kinh thành, ta chỉ biết hắn đầy một bụng ý nghĩ xấu!”
Triệu Tím Hành tranh luận nói: “Nếu như đã hứa gả cho Bình Tây Vương phủ, chính là người Bình Tây Vương phủ...Thẩm... Thẩm Ngạo nói, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó... Cho nên... Cho nên...” Nàng dường như cũng hiểu được có chút không thỏa đáng, ngữ khí càng ngày càng yếu, không khỏi mà dần dần chôn đầu xuống dưới.
Tấn vương phi từ trên bàn cơm đứng lên, thản nhiên nói: “Không cho phép chính là không cho phép, phạt ngươi không cho phép ăn cơm chiều, trở về phòng, cúi mặt vào tường suy nghĩ.”
Triệu Tông có chút không đành lòng, nói: “Ái phi... Nàng bình tĩnh một chút.”
Tấn vương phi ngữ khí bất thiện nói: “Người đâu, mang quận chúa về, trông giữ thật nghiêm.” Dứt lời, liền nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Hai mắt Triệu Tông không khỏi nháy nháy Triệu Tím Hành, nói: “Ngươi à ngươi, sao có thể nói loại lời này? Nhất định là cái đồ hỗn trướng kia dạy ngươi nói.” Hắn dừng một chút, hạ giọng nói: “Nếu đến lúc đó, mẹ ngươi thả ngươi, thật sự để cho ngươi cùng họ Thẩm kia hồ đồ, đi cái gì lữ hành lập gia đình, có thể hay không...có thể mang ngươi cha cùng đi hay không, ha ha...phụ vương chỉ nói một chút thôi...”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mà ở trên cổng thành cửa Nam Đại Định phủ, thủy sư quân Tống ăn mặc trang phục quân Kim đã cảm thấy loại khác thường này.
Tuy mệnh lệnh sớm đã hạ xuống, Nữ Chân kỵ binh hôm nay sẽ tới, nhưng khi dưới cổng thành xuất hiện quân Kim rậm rạp chằng chịt, cơ hồ liếc nhìn không thấy điểm cuối cùng, mọi người vẫn bị rung động triệt để.
Doanh quan thủ vệ cửa Nam thần kinh căng thẳng, từ phía sau tường chắn thò đầu ra, không khỏi líu lưỡi, nói với một gã trang phục người Nữ Chân bên người: “Nhiều như vậy...”
Người này ăn mặc trang trí kiểu Nữ Chân, nhưng hôm qua đi Kim doanh, tự xưng là sứ giả Lục hoàng tử Tác Mộc Nhĩ, đương nhiên, Tác Mộc Nhĩ chỉ là tên Nữ Chân của hắn, tên Hán của hắn là Sài Xương.
Bởi vì mẫu hệ là người Nữ Chân, từ đó về sau sắp xếp gia đình theo cha đến Biện Kinh ở lại, đó cũng là lý do hắn thông thuộc lời nói Nữ Chân, đối với quy củ cùng phong tục Nữ Chân cũng đều rất quen thuộc.
Hơn nữa, phụ thân hắn từng dẫn hắn đi qua Liêu Đông, bởi vậy, chỉ cần cạo đầu, lưu lại cái đuôi đằng sau, hiển nhiên chính là nửa người Nữ Chân.
Thân phận Sài Xương hôm nay chính là Cẩm Y Vệ U Vân Thiên hộ, lúc này đây phụng mệnh, tự nhiên là sứ mệnh trá mình lẫn sang quân địch.
Hắn thấy bộ dạng doanh quan líu lưỡi, liền cũng thò đầu ra nhìn, không khỏi nói: “Đến nhiều hơn nữa, đơn giản cũng là chịu chết mà thôi, đại nhân có lẽ là gọi bọn quan binh chú ý một ít, không được để lộ ra sơ hở mới tốt.”
Doanh quan hơi có vài phần kiêu ngạo mà nói: “Cái này không sợ, thủy sư gần đây hiệu lệnh như một, không có việc gì, chuyện kế tiếp lại phải làm phiền Sài huynh.”
Sài Xương cười nhạt một tiếng, nói: “Hổ thẹn.”
Hai người tắt tiếng xột xoạt đối thoại, trong nháy mắt, Hoàn Nhan Tông Hàn kia liền đến đầu cầu hộ thành kiều, chỉ là, cái cầu treo này đã bị thu hồi, sông đào bảo vệ thành chảy xiết chặn hết quân đội của Hoàn Nhan Tông Hàn lại.
Trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn giận dữ, chính mình đường xa mà đến, chẳng những không nhìn thấy cửa thành mở rộng ra, đúng là ngay cả cầu treo cũng không chịu buông, Lục hoàng tử kia thật sự bị buồn chán đến điên rồi sao?
Có lẽ là người này cho rằng trong người chảy huyết mạch của A Cốt Đả, có thể không để chính mình vào mắt?
Trên mặt Hoàn Nhan Tông Hàn trồi lên lãnh ý, nhìn lại, kỵ binh sau lưng cũng dần dần ghì ngựa lại, không thể tiến lên nữa.
Trong sương mù mỏng, vô số đầu người di động, âm thanh chiến mã vang lên HSI...I...I..., vô số người thở phì phì, phảng phất như khiến cho không khí trở nên ấm áp hơn một ít.
“Hừ!” Hoàn Nhan Tông Hàn không chút khách khí mà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn đã có thể nhìn ra xa xa, đến thân ảnh mơ mơ hồ hồ đứng trên cổng thành kia, Hoàn Nhan Tông Hàn mười phần mạnh mẽ mà hướng phía thành lâu kia rống to: “Mở cửa thành ra!”
Hoàn Nhan Tông Hàn gầm lên giận dữ, bạo phát ra một tiếng, Nữ Chân kỵ binh sau lưng cũng đều hô to: “Mở cửa thành!”
Động tĩnh lớn như thế, giống như là nước ấm đột nhiên sôi trào, Đại Định phủ đang bình tĩnh bỗng nhiên bừng tỉnh, ngay cả rừng tùng xa xa cũng xuất hiện vô số con chim kinh hoàng bay lên, phát ra tiếng kêu to bất an.
Người đứng ở trên cổng thành không có động tĩnh, lạnh lùng mà nhìn ngàn vạn thân ảnh người ngựa di động liên tục bên trong đám sương phía dưới kia.
Thấy trên cổng thành không người nào để ý tới, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức hiểu ra, trong lòng nghĩ, cái này nhất định là tiểu tử kia an bài, đây là hắn cố ý muốn làm cho tộc thúc của chính hắn bị mất hết uy phong, tiểu tử này gần đây nhu nhược, nhưng nghe nói tính tình cũng cổ rất quái, hôm nay xem ra là muốn phân cao thấp cùng mình rồi.
Càng suy nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác, Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng không thể không vào thành, đối với Hoàn Nhan Tông Hàn mà nói, vào thành đã không còn là nghỉ chân đơn thuần đơn giản như vậy, việc giam giữ này phạm vào tôn nghiêm dũng sĩ của hắn, đang mang thái độ tộc nhân nhìn vào hắn.
BOANG......
Trường đao trở tay rút ra, đao phong lóe lên, phảng phất ngay cả đám sương đều bị bổ ra làm hai, Hoàn Nhan Tông Hàn ngồi ở trên ngựa, thần sắc lạnh lùng, phát ra tiếng hô càng lớn, nói: “Mở cửa thành ra!”
“BOANG......” Thanh âm kim thiết vang lên giống như hòa âm, rầm rầm vang lên, Nữ Chân kỵ binh sau lưng ào ào rút đao kiếm ra, theo Hoàn Nhan Tông Hàn. đồng loạt rống to: “Mở cửa thành ra!”
Thanh âm ngàn vạn người bạo rống ra, khí thế như cầu vồng, thiên địa ảm đạm mất sắc.
Thanh âm cực lớn truyền đến hành cung, Thẩm Ngạo mặc một bộ mang phục mới tinh, mỉm cười ngồi chồm hỗm tại chánh điện trên một chỗ nệm êm, tại trước người của hắn, đúng là người đang đánh cờ, đối thủ đánh cờ cùng hắn, lại là Lục hoàng tử Hoàn Nhan Tông Tuyển.
Hoàn Nhan Tông Tuyển hiển nhiên không có quá nhiều tâm tư đặt ở trên bàn đánh cờ, hắn đi chính là quân trắng, nhưng xem cái thế cuộc này, kỳ thật quân trắng sớm đã thua rối tinh rối mù.
“Hoàng tử điện hạ dường như không chịu dụng tâm?” Nhưng Thẩm Ngạo mỉm cười mà ôm trà chén nhỏ, trên mặt trồi lên biểu lộ giống như cười mà không phải cười, đôi mắt như trêu tức mà nhìn Hoàn Nhan Tông Tuyển.
Hắn thật sự không thể tưởng được, tại Kim quốc rõ ràng còn có hoàng tử như vậy, quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính, tất cả không có gì dự đoán trước được, thì ra tưởng rằng con nối dõi của Hoàn Nhan A Cốt Đả, đều là một đám vũ phu thành thạo cung ngựa, ai ngờ vị Lục hoàng tử này lại là một nhã sĩ tinh thông cầm kỳ thư họa.
Thẩm Ngạo nhận thức anh hùng trọng anh hùng, hôm nay thật vất vả kiếm được một người tri âm, đương nhiên muốn mời Hoàn Nhan huynh từ từ đánh một ván cờ.
Hoàn Nhan Tông Tuyển nào dám không chịu? Đành phải không yên lòng mà ứng phó.
Nghe được Thẩm Ngạo nói hắn không dụng tâm, trên trán Hoàn Nhan Tông Tuyển đã đầy mồ hôi lạnh rơi ra tí tách xuống đất, vội vàng nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, phải là ta học nghệ không tinh, Bình Tây Vương tài cao...”
Thẩm Ngạo bĩu môi, xen lời hắn, nói: “Mà thôi, ngươi đã không tâm tư đánh cờ, bổn vương thì không miễn cưỡng, lời nói vuốt mông ngựa thì đừng nói nữa, bổn vương không có hào hứng nghe đâu.”
Hoàn Nhan Tông Tuyển im lặng, trầm mặc thật lâu, mới cắn răng nói: “Điện hạ giả danh nghĩa của ta đi kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, là sớm có dự mưu à?”
Thẩm Ngạo không đếm xỉa tới mà ừ một tiếng, nhấp một ngụm trà, mỉm cười mà nhìn hắn, nói: “Như thế nào? Hoàn Nhan huynh cũng đã nhìn ra rồi sao?”
Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển tái nhợt, lạnh lùng nói: “Nếu không kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, nhiều đại quân như vậy vào thành, tất nhiên sẽ phát hiện dị thường, đến lúc đó, kế sách gậy ông đập lưng ông của điện hạ chỉ sợ là không sử dụng được.
Cho nên điện hạ mới giả danh nghĩa của ta, đi kích động Hoàn Nhan Tông Hàn, dùng tính tình tộc thúc kia của ta, ngươi càng là không cho hắn vào thành, hắn liền không thể không tiến vào thành, cho nên...”
Thẩm Ngạo lại mỉm cười, nói: “Xem ra Hoàn Nhan huynh cũng là người thông minh, như vậy, bổn vương không ngại nói thẳng, một mình Hoàn Nhan huynh, còn vượt qua năm vạn Nữ Chân thiết kỵ, Hoàn Nhan huynh cứ đợi nhìn trò hay đi.”
Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển trở nên càng thêm tái nhợt, cả người như là bị mất hết nước, lập tức, hắn thở thật dài, nói: “Điện hạ giỏi tính toán, tộc thúc ta kia thân kinh bách chiến, bề ngoài tuy là người lỗ mãng, lại cũng không phải loại người cẩu thả, nhưng sự tình đến trình độ này, coi như là kế hoạch của điện hạ có sơ hở, hắn cũng tuyệt đối không thể phát giác, điện hạ định dùng cái gì để đối phó với tộc thúc kia của ta?”
Thẩm Ngạo cũng không dấu diếm hắn, lại cười nói: “Dầu hỏa, như thế nào?”
Trong mắt Hoàn Nhan Tông Tuyển xẹt qua một tia hoảng sợ, nói: “Đây là sự tình có tổn thương đến thiên đức.”
Thẩm Ngạo dù bận vẫn ung dung mà phất phất ống tay áo, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Có thương tổn đến thiên đức? Thiên, ai là thiên? Đức, ai là đức? Hôm nay hai chữ thiên đức, thiên hạ ai cũng có thể nói đến, hết lần này tới lần khác, người Nữ Chân các ngươi lại không thể đàm, cho dù...”
Khóe miệng Thẩm Ngạo nhếch lên, hờ hững cười lạnh, tiếp tục nói: “Tuy vậy làm là có tổn thương thiên đức, như vậy, bổn vương cũng không ngại, nếu trời không phục, cứ tới tìm bổn vương là được!”
Hoàn Nhan Tông Tuyển im lặng, từng chữ từng chữ Thẩm Ngạo nói như đao khoét vào trong lòng của hắn, hắn, cha hắn và anh hắn cũng không giống nhau, hắn đọc sách, cũng biết công lý, biết rõ tộc nhân của hắn đã làm những thứ gì, chỉ là lập trường bất đồng, không thể không đứng ra biện hộ mà thôi.
Nhưng đối mặt với hành vi tộc nhân mình, chính là có ba tấc miệng lưỡi không nát, lại có làm được cái gì? Đạo lý lớn nhất thiên hạ dựa vào là không phải đầu lưỡi, không phải hùng biện.
Hoàn Nhan Tông Tuyển gian nan mà nuốt nước miếng một cái, thở dài một hơi, ngửa mặt lên xà nhà, nói: “Theo như lời điện hạ cũng chưa chắc không có đạo lý, nhưng...”
Thẩm Ngạo nhìn thẳng vào mặt hắn, nói: “Nhưng ngươi cũng là người Nữ Chân, cho nên, ngươi không muốn chứng kiến tộc nhân của ngươi chịu khổ, cho nên ngươi không thể không đứng trên lập trường của bọn hắn nói chuyện, đi nói xạo vì bọn họ, có phải vậy không?”
“Ta...”
Trên mặt Thẩm Ngạo trồi lên vẻ cười lạnh, nói: “Bổn vương cũng giống như vậy, bổn vương cũng có tộc nhân, bổn vương cũng có huynh đệ tỷ muội, nhưng tộc nhân bổn vương, bị người dùng đao gác ở trên cổ, bị người đuổi giết, bị người lăng nhục.
Ngươi xem Yến Vân mười sáu châu này, tại đây tuy là chốn cũ Liêu quốc, nhưng cũng là cố thổ đại Hán ta, sinh sôi nảy tại đây nở, phần lớn là tộc nhân bổn vương.
Ngươi nhìn nhìn lại xem, những người hoành hành ở chỗ này, những dũng sĩ tự xưng là vì chim bay cá nhảy kia, là chà đạp cái giang sơn như vẽ như thế này hay sao? Ngươi nói xạo vì tộc nhân của ngươi, bổn vương thì là muốn bảo vệ tộc nhân của mình, sát hại tất cả bọn hắn, phá hủy tất cả kẻ xâm lược nhà bọn họ, bổn vương đều muốn tất cả thanh trừ sạch sẽ, một tên cũng không để lại, cái này là lập trường của bổn vương, cũng là đạo lý bổn vương.
Vì đạo lý này, sẽ là người Nữ Chân các ngươi thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, lại có liên quan gì đến bản vương? Chính là có vi phậm thiên đạo, có thương tích thiên đức, bổn vương làm theo làm việc nghĩa, không chùn bước.
Người Nữ Chân các ngươi xúc phạm đạo lý của bổn vương, bổn vương liền giết nhất tộc Nữ Chân, nếu là trời xúc phạm đạo lý này, bổn vương liền dám nghịch thiên!”
Thẩm Ngạo nói một phen, như bắn liên hồi, biểu lộ trên mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển càng ngày càng trở nên thống khổ, phảng phất như từng lời giống như roi, hung hăng mà quất lên thân thể của hắn.
Hắn trầm mặc một lát, mới nói: “Ta hiểu được...”
Trên mặt Thẩm Ngạo lại lộ ra dáng tươi cười, nói: “Nhưng bất kể nói thế nào, bổn vương cũng không coi ngươi như sài lang, ngươi coi như là một người tốt.”
“Ừm...” Trên mặt Hoàn Nhan Tông Tuyển lại lộ ra thần sắc thống khổ, người tốt, hai chữ này từ Thẩm Ngạo trong miệng nói ra, Hoàn Nhan Tông Tuyển nghe vào trong tai, lại không biết có nhiều châm chọc, hắn lí nha lí nhí nói:
“Ta tình nguyện làm người có tội trong mắt điện hạ, cũng tuyệt không dám được cừu địch của tộc nhân ta coi như người tốt, hùng tâm của điện hạ, ta đã biết rồi, chẳng biết hươu chết về tay ai, có lẽ là không biết số phận tiếp theo, ta đã mệt mỏi, xin điện hạ cho phép ta nghỉ tạm...”
Thẩm Ngạo chăm chú liếc nhìn Hoàn Nhan Tông Tuyển, mỉm cười mà đẩy quân cờ, vươn người đứng dậy, nói: “Như vậy, Hoàn Nhan huynh ở lại nghỉ một chút, tương lai, bổn vương còn có chỗ nhờ cậy.” Dứt lời, liền đè chuôi kiếm, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi chánh điện, Chu Hằng đã muốn mang theo mấy trăm danh giáo úy tập kết, Thẩm Ngạo nhìn lướt qua hướng bọn họ, ngẩng đầu nói: “Đi, đi cửa thành bên kia nhìn xem thế nào.”
Hộ thành kiều treo lên tựa như một cây cầu nối lên trời, để cho năm vạn thiết kỵ Nữ Chân đứng ở đó mong ngóng.
Năm vạn người, giống như con kiến dính đầy trên kẹo da trâu, rậm rạp chằng chịt mà tiền hô hậu ủng ở cùng một chỗ, mà lúc này đây, Hoàn Nhan Tông Hàn đã càng ngày càng không nhịn được, cánh tay hắn cầm lấy bờm ngựa, trấn an chiến mã đang bực dọc bên dưới, con mắt như muốn phun ra lửa.
Rốt cục, trên cổng thành cũng có tiếng vang, Sài Xương cùng doanh quan thủ thành đứng ở trên cổng thành nói nhỏ vài câu, về sau liền tận lực thay đổi tiếng nói, dùng lời Nữ Chân hô lớn: “Dưới thành là người nào?”
Một câu nói kia rất là không khách khí, trong lời nói xen lẫn đầy ý khinh miệt.
Hai tay Hoàn Nhan Tông Hàn đã tuôn ra đầy gân xanh, nộ khí đằng đằng nói: “Cẩu nô tài, gọi Lừa Bịp Lỗ Xem đến đây, để cho hắn đến nói chuyện cùng ta!”
Trên cổng thành lại lâm vào trầm mặc, thật lâu về sau, Sài Xương mới nói: “Hoàng tử điện hạ có chuyện quan trọng trong người, không thể đích thân đến, chỉ là, điện hạ sớm có nghiêm lệnh, Đại Định phủ chính là trọng địa, nếu để binh vào thành, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương đến dân chúng vô tội, cho nên, mời tướng quân mang binh đóng quân ở ngoài thành, đợi quân Tống đến rồi, mời tướng quân suất quân đánh chết bọn chúng.”
Mang binh vào thành sẽ làm tổn thương người vô tội....
Đổi lại là người khác nói ra loại lời này, quân đội bên ngoài thành này không thể không chết cười.
Đây là lời người Nữ Chân nói ra được sao? Là ngôn từ Hải Đông Thanh bạch sơn hắc thuỷ có thể nói ra được sao?
Nhưng cái tên chất chi này, Hoàn Nhan Tông Hàn lại cực kỳ rõ ràng, chất chi là này đã triệt triệt để để là ngoại tộc, thân là người Nữ Chân, lại đi đọc sách người Hán, miệng đầy nhân nghĩa, miệng đầy đều là lập được thiên hạ, phải xuống ngựa trị thiên hạ.
Chính là cái Đại Định phủ này, từ lúc A Cốt Đả ủy thác cho hắn, hắn rõ ràng dám ra lệnh, yêu cầu quân Kim không mảy may tơ hào, càng thêm chuyện đánh mấy dân chúng trong thành, mà nghiêm trị mấy dũng sĩ Nữ Chân.
Hành vi như vậy, ở trong mắt người Nữ Chân, quả thực là làm cho người giận sôi, hiện tại, cái tên gia hỏa ăn được dầu mỡ heo mê tâm này lại còn nói ra được lời nói bực này, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức nổi trận lôi đình, đã khó có thể che dấu sát cơ của mình.
“Mở cửa thành ra!” Hoàn Nhan Tông Hàn nói từng chữ từng câu: “Nếu không, ta liền giết vào thành!”
“Giết!” Nữ Chân thiết kỵ Mãnh bộc phát ra tiếng rống giận kinh thiên, sự kiên nhẫn của bọn hắn đã mất đi sạch sẽ.
Trên cổng thành lại rơi vào tĩnh mịch, phảng phất như đang thương nghị cái gì đó, hồi lâu Sài Xương mới nói: “Tướng quân đợi một chút, ta sẽ đi hỏi ý tứ điện hạ.”
“Không cần hỏi, ta chỉ cho ngươi thời gian nửa nén hương, không mở cửa thành, lập tức công thành!” Hoàn Nhan Tông Hàn đã phẫn nộ tới cực điểm.
Thời gian đi qua từng chút một, sương mù càng ngày càng mỏng manh, trong thành cùng ở bên ngoài thành phảng phất như đang đọ kiên nhẫn, đều đang đợi đối phương làm ra nhượng bộ.
Gió lớn thổi quất mặt, ô ô rung động, ở bên ngoài thành, Nữ Chân kỵ binh đã cảm nhận được cái lạnh lùng này, càng bắt đầu nôn nóng hơn, không ít người đã muốn chửi ầm lên, ở bên trong thành, hoàng tử rõ ràng vì đám nô tài trong thành, mà cự tuyệt các dũng sĩ vào thành nghỉ ngơi, cái này đối với bọn họ mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Rốt cục cũng có một đám ánh mặt trời bắn thấu đám sương, thời điểm sắc trời dần dần sáng, cầu treo bắt đầu phát ra tiếng vang xoẹt zoẹt~, cái cầu treo đứng ở cửa thành kia bắt đầu từ từ buông xuống, thanh âm dây treo phát ra chói tai tới cực điểm.
...........
Cầu treo hung hăng mà đập vào bờ bên kia sông đào bảo vệ thành, mà lúc này, Nữ Chân kỵ binh đã không kiên nhẫn mà tuôn vào trong, Hoàn Nhan Tông Hàn xung trận ngựa lên trước, rong ruổi ngựa lên cầu treo, kỵ binh sau lưng phần phật mà theo đuôi đi lên.
Cửa thành cũng dần dần mở ra một lỗ hổng, tiếp theo, lỗ hổng càng lúc càng lớn, cho đến khi lộ ra cổng tò vò tĩnh mịch.