“Phốc ………” Quan Triễn Lạc mắt thấy nhịn không nổi, vội vàng che miệng, thân mình chuyển hướng sau, bả vai hơi run run, hiển nhiên rất vất vả mới nhịn cười được.
Lê Chi Chi lườm anh một cái, “Đủ nha, qua lâu như vậy, anh còn cười, nói sao thì cũng là do anh hại.”
“Anh không cười nha.” Quan Triễn Lạc quay mặt lại phủ nhận, nhưng khóe miệng kia thật sự làm người ta rất hoài nghi.
Công lực trợn mắt nói dối càng ngày càng cao, hừ, mặc kệ anh.
Quan Triễn Lạc nhớ tới ba tháng trước, Lê Chi Chi dũng cảm xông vào phòng làm việc của anh, hình ảnh đủ dọa hỏng mấy cán bộ cấp dưới, hình ảnh kia . . . . . . Chậc chậc, thật sự vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Đúng vậy, đúng vậy, rất nhanh đã qua hơn ba tháng. Chiến tranh lạnh giữa Quan Triễn Lạc và Lê Chi Chi kết thúc , so với trước kia còn hạnh phúc hơn.
Vì bài trừ nỗi tương tư mỗi người mỗi nơi, Lê Chi Chi quyết định về Đài Bắc mở chi nhánh. Trong ba tháng này, việc chuyển nhà chuyển công tác cũng chiếm gần hết thời gian của cô.
Về phần cha mẹ, Lê Chi Chi không biết nên giải quyết như thế nào.
Đào hôn suốt ba năm, cô tưởng rằng sẽ bị ba trách phạt, không nghĩ tới cái vương bài “Quan Triễn Lạc” dùng tốt như vậy, anh bồi cô về nhà “Thỉnh tội” .
Nói là “Thỉnh tội” rất khoa trương, ba cô vừa thấy anh giống như nhìn thấy thần tài, hơn nữa thấy bọ dạng anh che chở con gái mình, cũng không dám trách tội cô.
Dù sao nói thế nào vẫn là con gái bảo bối của mình, huống hồ ba năm sau khi đào hôn, trở về vẫn dẫn theo ”Con rể” mà ông cực kỳ hài lòng, không tệ.
Bất quá, vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, Lê Minh muốn bọn họ vội vàng đem sực việc ba năm trước sớm hoàn thành.
Quan Triễn Lạc có chung quan điểm với nhạc phụ tương lai, bắt đầu từ năm mười một tuổi gặp được Chi Chi, anh rất chắc chắc cô dâu tương lai chỉ có thể làm cô, cho nên hôn lễ vẫn là sớm hoàn thành mới tốt.
Nhưng, quan điểm của Lê Chi Chi vừa vặn ngược lại với hai người đàn ông này.
Cô nói: cô hiện tại đang định mở chi nhánh ở Đài Bắc, đang lúc cô muốn phát triễn sự nghiệp sao có thể kết hôn? Cho nên, kế hoạch kết hôn bị bác bỏ.
Mặt khác, nếu anh từ năm mười một tuổi năm đã nhận định cô là vợ anh, cho nên kết hôn sớm hay muộn đều giống nhau.
Huống hồ hiện tại quan hệ hai người rất tốt, rất ngọt ngào, ngày thường thì ai làm việc nấy, nhưng đến ngày nghỉ không việc gì làm sẽ dính nhau thành một khối!
“tốt cái gì, một chút cũng không tốt.” Quan Triễn Lạc than thở nói.
Anh bán nằm trên giường, hai tay gối lên sau đầu, mền tơ chảy xuống đến phần eo, lộ ra lòng ngực tinh tráng làm người ta thèm nhỏ dãi, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú lại tràn đầy ai oán.
“Anh nói gì vậy?” Lê Chi Chi mới từ phòng tắm đi ra, dáng người xinh đẹp được khăn tắm màu trắng che lại, tóc dài thả tự nhiên, lộ ra cái gáy tuyết khêu gợi, ẩn hiện trước mặt anh. Quan Triễn Lạc nuốt nước miếng, nóng lòng muốn thử .
“Nói, bây giờ quan hệ chúng ta có cái gì tốt.”
“Có chỗ nào không tốt sao? Anh nói xem.” Cô cảm thấy tốt lắm.
Trước mắt anh, cô dùng khăn bắt đầu lau nước còn lộng lại trên cặp đùi dài đẹp kia, hình ảnh này thật sự là cực kỳ kích thích.
Quan Triễn Lạc phải nỗ lực chịu đựng, mới có thể không nhảy khỏi giường, đem cô áp trên giường tái chiến một hồi hợp.
“Em xem, bình thường chúng ta ai làm việc này, chỉ có ngày nghỉ anh mới có thể trở lại nhà cũ ở núi Dương Minh để gặp em”
Bình thường anh đều là ở khu Tín Nghĩa, dù sao đối với một người bận rộn mỗi ngày chạy đi chạy về núi Dương Minh thì rất lãng phí thời gian.
“Mà em lại không chịu về nội thành ở với anh.”
“Em đương nhiên phản đối, anh không suy nghĩ, em rời nhà ba năm thật vất vả trở lại Đài Bắc, bình thường không nên bồi bồi cha mẹ sao đi?”
Được rồi, lý do này anh không thể phản đối, chính là. . . . . .
“Ngày nghỉ anh rất vất vả mới về núi Dương Minh, hai nhà chỉ chi cách có một bức tường, như vậy em cũng không thể qua đêm bên này à?”
Anh ai oán nhìn nhìn thời gian, bây giờ mới mười một giờ tối, cô đã chuẩn bị “Về nhà” , vậy là anh phải gối đầu một mình khó ngủ đến sáng sao.
Lê Chi Chi mới không để ý tới anh ai oán.”Nếu em không về nhà sẽ bị ba bắt được nhược điểm, đến lúc đó ép em mặc áo cưới gả cho anh.”
“Vậy gả cho anh đi!”
Ai, tốt xấu anh cũng được tạp chí truyền thông bình chọn người đàn ông độc thân sáng giá nhất Đài Loan, như thế nào người con gái trong lòng anh cứ nhắc tới việc gả cho anh như nhảy vào hố lửa vậy. Nói thật, ngay cả chính anh cũng hoài nghi mức độ chính xác về việc bình chọn của tạp chí kia.
“Đã nói trước giờ chưa kết hôn, đợi em xử lý việc công ty vào quỹ đạo rồi bàn lại mà.”
Ai ai, Quan Triễn Lạc than vãn. Nói đi nói lại vẫn là lỗi của anh, nhớ ngày đó sẽ không nên bỏ cô ấy, huấn luyện tính độc lập tự chủ của cô nàng này, nên để cô nàng giống hoa trong bình luôn dựa vào anh mới đúng.
Anh đơn giản xuống giường, định dùng “Thân thể” để lưu lại người con gái của mình.
Anh cản trở cánh tay Lê Chi Chi đang mặc áo lót, ôm cô từ phía sau, một bàn tay không quy củ định cởi bỏ chiếc quần lót cô vừa mặc vào, hôn cái gáy tuyết kia, chạm vào những vị trí mẫn cảm trên người cô. . . . . .
“Không được . . . . . .” Lê Chi Chi tưởng kháng cự lại vô lực, bởi vì ngón tay anh đã muốn tiến vào vùng tam giác giữa hai chân, tìm kiếm cấm địa kia.
“Chi Chi, em lại ướt.” giọng Quan Triễn Lạc lộ vẻ kiêu ngạo, anh cơ hồ mới vừa đụng cô, cô liền ướt, có thể thấy được cô cũng phi thường khát vọng anh.
“Không được! Quan Triễn Lạc, dừng tay !” Miệng thì nói như vậy, thân thể lại liên tục đón ý nói hùa anh, thật sự là khẩu thi tâm phi.
“Đêm nay ở lại nha. . . . . .” Anh thởi hơi vào tai cô.
“Không. . . . . . Được. . . . . .” Ngón tay anh nhẹ nhàng thăm dò vào, rước lấy tiếng thở gấp của cô.
“Ngoan, lưu lại giúp anh, được không?” Lại hỏi, ngón tay trừng trừ không vào hết, chỉ dây dư ở lối vào, cố ý khiêu khích.
Mà bọn họ đang đứng trước gương trang điểm, anh đặt đùi phải cô lên ghế thấp, nhìn qua gương, cô có thể thấy chính mình đang bị anh “Đùa bỡn” .
Ra ra vào vao, nhưng chính là không chịu thỏa mãn cô.
Khuôn mặt cô biểu hiện rõ ràng dục vọng không được thỏa mãn, lúc này ngay cả nói cô đều nói không ra, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
“Bằng không, gả cho anh, đáp ứng gả cho anh, hôm nay anh liền tha cho em.” Đủ đê tiện, Quan Triễn Lạc cảm giác mình đủ đê tiện, nhưng ngoại trừ làm như vậy, anh không còn cách nào khác.
Buông tha cô! Anh nói muốn buông tha mình, nhưng là cô không định, cô muốn. . . . . .
Không, không được, Lê Chi Chi mày không thể gật đầu. . . . . .
Nụ hôn của anh in lại dấu vết trên xương quai xanh xanh kia, “Hay là anh phải nói, đáp ứng gả cho anh, anh liền yêu em, thỏa mãn em, đắp đầy em. . . . . .” ngón tay thon dài của anh không hề báo động trước thăm dò vào.
“A ….” Lê Chi Chi nhịn không được nhỏ giọng hét lên.
Thân thể khát vọng đạt tới điểm đỉnh điểm, cố tình anh không cho cô.
“Đáp ứng cái gì?” Ngón tay của anh không buông tha cô, tiếp tục trêu chọc chỗ sâu nhất kia.
“Qua đêm. . . . . .” Cô đáp ứng lưu lại qua đêm.
Lúc này đổi Quan Triễn Lạc, đó còn chưa đủ .
Anh lắc đầu, “Gả cho anh?”
Đây mới là mục tiêu cuối cùng của anh.
Ánh mắt Lê Chi Chi đầy vẻ như không tin được, cắn răng, “Anh quá đê tiện!”
Quan Triễn Lạc rất vui vẻ thừa nhận: “Anh đê tiện đó, nói nhanh em muốn gả cho anh. . . . . .” Bằng không nên cái gì cũng đừng nói.
Trừng anh, lại không thể chống lại dục vọng bị trêu chọc.
Anh ôm cô đi về phía giường lớn, hai người song song ngã lên giường, anh đè nặng cô, cứng rắn chống đỡ trên người cô, vận sức chờ phát động.
Lê Chi Chi rất giận, nhưng cũng chịu không nổi sự mê hoặc của anh.
Người đàn ông của cô nha, lại dùng phương pháp đê tiện mất hình tượng tôn nghiêm của đàn ông để ép cô, xem ra việc cô kéo dài thật sự chọc giận anh!
Được rồi, dù sao sớm gả trễ gả, cô sớm hay muộn cũng là Quan phu nhân.
Cô nghênh hướng anh, hiến dâng bản thân cho anh.
Động tác của cô lấy lòng anh, mừng như điên, cô đáp ứng rồi.
Anh đem “người anh em” của mình đâm sâu vào, chúc mừng này niềm vui rất vất vả mới đạt được!
Hạnh phúc và dục vọng dần dần lan rộng đến thỏa mãn. . . . . .
☆☆☆
Giống nhau nghe được giáo đường xa xa truyền đến tiếng chuông hạnh phúc, sau khi Lê Chi Chi gật đầu gả cho anh, Quan Triễn Lạc lập tức bắt tay chuẩn bị hôn sự.
Sauk hi được người lớn hai nhà cho phép, bọn họ đều tôn trọng ý kiến của người trẻ tuổi, chỉ cần hai người bọn họ thích, hôn lễ muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Mà Quan Triễn Lạc đương nhiên là lấy ý kiến của Lê Chi Chi thành suy nghĩ của mình, anh yêu cô đến sau tận trong tim.
Cô nói, không cần một hôn lễ phức tạp lại long trọng còn bị mọi người chú ý, hết thảy đơn giản nhẹ nhàng là được, chủ yếu vẫn là ấm áp.
Qua giới thiệu, Chi Chi tìm chuyên gia có danh tiếng trong việc chuẩn bị tiệc cưới để tư vấn, đem mọi việc trong hôn lễ đều giao công ty tư vấn xử lý, hơn nữa cô còn ngoài ý muốn quen biết được bạn mới Kim Hà, người tư vấn tiệc cưới.
Kim Hà rất hiểu yêu cầu của cô, vì cô nàng này có chồng là siêu sao Hàn Quốc nổi tiếng khắp Châu Á.
Cô hiểu nổi khổ của người nổi tiếng, rất ghét mấy tên nhà báo chuyên bới móc việc riêng của người khác.
Theo đề nghị cua Kim Hà, Lê Chi Chi quyết định hôn lễ tổ chức ở một giáo đường ngay tại bờ biển đảo Guam cử hành, chỉ mời người thân cùng bạn bè, ngoại trừ áo cưới thì vật dụng dùng trong hôn lễ toàn bộ đều giao cho Kim Hà xử lý.
Chọn một ngày, Quan Triễn Lạc xin phép bồi bà xã tương lai chụp hình cưới, trong bầu không khí hạnh phúc giữa hai người, mắt thấy hôn lễ được cử hành ở tháng sau, người phát ngôn của tập đoàn Đằng phong cũng tuyên bố tin vui này, nhưng vào lúc này lại phát sinh một ” nhạc đệm ngoài ý muốn” .
Này nhạc đệm do tâm huyết dâng trào của Lê Chi Chi……………
Sau giữa trưa, ánh nắng oi bức, Lê Chi Chi và Kim Hà uống trà chiều xong, đi lấy hình cưới, nhìn hai người trong hình cưới đầy hạnh phúc, cô đột nhiên muốn chia xẻ với Quan Triễn Lạc.
Mặc kệ giờ anh đang đi làm, đôi khi chậm trễ công việc bận rộn của anh cũng hay mà, dù sao bây giờ chỗ cô đang đứng cũng gần tập đoàn Đằng Phong.
Lần này cô ngoan ngoãn chờ thư ký thông báo, cô thư ký không dám chậm trễ phu nhân tổng giám đốc tương lai, cứ việc văn phòng tổng giám đốc đang có khách nhân, cô vẫn đi vào thông báo.
“Phu nhân, tổng giám đốc mời ngài đi vào.” Cô thư ký cung kính giúp cô mở cửa.
“Cám ơn.” Đối với hai chữ phu nhân cô còn chưa quen.
Trong thời gian làm việc Quan Triễn Lạc thấy cô vợ chưa cưới đến thăm cũng không có không giận, ngược lại rất vui vẻ, anh kéo tay Chi Chi đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên trán cô.
Lê Chi Chi hơi thẹn thùng, cô phát hiện trong văn phòng còn có người ngoài.
Cô thôi đẩy hắn, muốn anh tiết chế một chút.
“Chi Chi, anh giới thiệu với em, người này là Lý Linh, bạn học ở Havard của anh, thân phận bây giờ là phó tổng giảm đốc công ty thương mại Trữ Thị.”
“AN, cô ấy là người phụ nữ anh yêu nhất mà trước đây kể với em đó, tháng sau cô ấy sẽ trở thành vợ anh, Lê Chi Chi.” Quan Triễn Lạc kiêu ngạo nói.
Lê Chi Chi liếc anh một cái, cái này có gì mà kiêu ngạo a.
“Nghe danh đã lâu, cô còn chưa biết lúc còn đi học, người nào đó mỗi ngày đều nhắc tới cô, lỗ tai mấy đứa tôi đều nhanh thành kén .” Lý Linh cười rồi chào hỏi Lê Chi Chi.
Lý Linh là hoa kiều, ăn mặc thời thượng lại không mất đi dáng vẻ chuyên nghiệp, cái đầu rất nhỏ nhắn, giơ tay nhấc chân đều đầy sức sống, người vừa hiền lại hoạt bát.
Lê Chi Chi cười có chút ngại ngùng, nhưng cô hơi tò mò quan hệ giữa Quan Triễn Lạc và Lý Linh, xưng hô giữa họ là “Quan” và “AN” , có thể thấy được giao tình không chỉ ở mức bình thường.
Không biết như thế nào , trong lòng Lê Chi Chi dâng lên dị cảm.
“Anh có khách, em đi trước vậy.”
“Không không, không sao, đừng xem tôi thành khách, quan hệ giữa tôi và Quan cũng không xa lạ, đừng quá để ý tôi, hai người muốn nói gì cứ nói đi.” Lý Linh hào phóng nói.
Quan hệ không phải xa lạ?
Lê Chi Chi ngầm đánh giá hành động của Lý Linh và Quan Triễn Lạc, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.
“Chi Chi, em tìm anh có chuyện gì?” Ngay cả Quan Triễn Lạc cũng cho rằng chuyện giữa họ có thể nói trước mặt Lý Linh.
“Không có gì, chỉ là mới đi lấy hình cưới với Kim Hà, đột nhiên muốn đưa cho anh xem.”
“hình cưới?” Lý Linh tò mò, “Tôi muốn xem, tôi muốn xem, tôi muốn xem bộ dạng Quan như thế nào, thuận tiện chọc anh ta.”
Lý Linh tự động lấy hình cưới trong tay Lê Chi Chi ra, để trên so pha lật xem.
Lê Chi Chi nhìn hành động của cô ấy, hơi hơi nhăn lông mày lại.
Quan Triễn Lạc đối hành động của Lý Linh cũng không có phản ứng gì, cho nên bạn gái như cô cũng không nên nói gì, miễn cho bị bạn anh nói mình nhỏ mọn.
Chẳng lẽ mình thật nhỏ mọn sao? Lê Chi Chi nghi hoặc tự hỏi.
Quan Triễn Lạc đi đến bên cạnh Lý Linh ngồi xuống, cùng cô ấy xem hình cưới của “hai người” . Ánh mắt Lê Chi Chi lạnh xuống.
Hình ảnh trước mắt cô là gì đây? Như thế nào giống như cô là cô gái đưa hình cưới, mà hai người bọn họ mới là cô dâu chú rễ đây.
Trong lòng không vui càng tăng, nhưng cô vẫn đè nén.
Thẳng đến cô nghe thấy ……….
“Anh chụp hình nhìn rất đẹp trai, em biết lúc mình còn quen nhau anh nói dối mà, cái gì là anh chụp hình nhìn rất xấu, rõ ràng không muốn chụp hình chung với em, cũng khó trách mới quen anh ba tháng liền xong, trái tim anh căn bản không ở trên người em mà.”
Lê Chi Chi nghe rành mạch.
Trái tim, nháy mắt phục hồi, sắc mặt rốt cuộc không chịu nổi xụ xuống.
Vậy là trong khi Quan Triễn Lạc một mình ở nước ngoài, từng quen bạn gái!
Cái này sao mà cô nhịn được.
Khi một mình cô ở lại Đài Loan vì anh bỏ đi mà thương tâm khóc, anh lại cõng cô cùng quen người khác!
Tuy rằng đây đều là chuyện cũ, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận.
Nói cô nhỏ nhen hẹp hòi cũng được, nói tóm lại, trong lòng cô rất không thoải mái.
Mãi đến khi Lý Linh và Quan Triễn Lạc xem xong hình cưới, cô mặt lạnh không để ý đến Quan Triễn Lạc thích hay không, sau đó ngay cả lấy cớ cũng không muốn liền rời khỏi phòng làm việc của Quan Triến Lạc.
Có lẽ Lý Linh sẽ cảm thấy cô không lễ phép hoặc hẹp hòi.
Không sao cả, cô không giống bọn họ chịu giáo dục của nước ngoài, hoặc có sự hào phóng như họ, dù sao nếu còn ở lại văn phòng kia, cô sẽ cảm thấy mình là người dư thừa.
Sắc mặt khó coi lúc Lê Chi Chi rời đi kỳ thật Quan Triễn Lạc đều thấy được . Không chỉ có anh, Lý Linh cũng phát hiện ra.
Lý Linh thừa nhận với Quan Triễn Lạc là cô cố ý , cô ghen tị hạnh phúc của họ, bất quá cô cũng xin lỗi anh, hơn nữa muốn Quan Triễn Lạc nhanh chân chạy đi dỗ Chi Chi.
Nhưng Quan Triễn Lạc kiên trì bàn công việc xong trước, anh khó được nghiêm khắc nói thẳng với Lý Linh không được làm như vậy nữa, nếu nói trên đời này có cái gì là anh muốn che chở nhất, kia chỉ có Chi Chi mà thôi.
Sau khi tan ca Quan Triễn Lạc chạy xe đến khu nhà ở núi Dương Minh.
Hiễn nhiên, anh đến phòng khách nhà họ Lê, mẹ Chi Chi vẻ mặt lo lắng ngượng ngùng nói với anh: “Chi Chi nói nó không muốn gặp cháu.”
Quả nhiên đang giận, aiz.
Mẹ Lê rất lo lắng, “Đứa nhỏ này thật là, hai người sắp kết hôn, nó còn hờ dỗi.”
“Mẹ, đừng trách Chi Chi, là lỗi của con.” Anh sai ở chỗ quá tín nhiệm Lý Linh.”Mẹ, mẹ nói cho con biết Chi Chi đang ở đâu? Con đi tìm em ấy giải thích.”
“Uh, nó ở sau nhà, cơm chiều còn chưa ăn, ngồi một tiếng ở xích đu rồi.” Y như con nít giận dỗi vậy.
Quan Triễn Lạc vỗ vỗ mẹ Lê ý bảo bà đừng lo, lập tức đi sau nhà tìm Chi Chi.
Quả nhiên, Lê Chi Chi ngồi trên xích đu, đang ngơ ngác nhìn bóng mình dưới ánh trăng.
Thẳng đến khi bị một bóng đen che khuất tầm nhìn của cô, cô mới ngẩng đầu.
Vừa thấy người đến là Quan Triễn Lạc , cô biết ngay mẹ bán đứng mình.
Quan Triễn Lạc ngồi xổm bên cạnh nhìn thẳng vào mắt Lê Chi Chi.
Cô nhìn thấy anh, nhưng không muốn nói chuyện.
Anh vươn tay sờ sờ hai mắt lạnh băng của cô “Còn giận ?”
Lê Chi Chi lắc đầu, “Không phải giận .”
Quan Triễn Lạc vuốt nhẹ làn da trắng mịn của cô, mang theo yêu thương vô hạn.
“Không thoải mái, trong lòng không thoải mái.” Lê Chi Chi có chút ai oán nhìn thấy anh.
Quan Triễn Lạc rất rõ ràng lúc này tốt nhất là không trả lời, ngồi nghe Chi Chi phát giận.
“Kỳ thật điều này cũng không có thể trách anh. . . . . .”
Nếu không trách anh sao lại ngay cả cơm cũng không chịu ăn, ngay cả anh cũng không gặp.
“Ngẫm lại chúng ta tách ra thời gian lâu như vậy, anh một mình ở nước ngoài khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tịch mịch, gạt em quen bạn gái cũng rất bình thường .”
Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo oán hận, Quan Triễn Lạc tất nhiên phải biện minh.
“Thật sự anh chỉ quen với Lý Linh, không có mấy người, lúc khác anh đều dùng để học bài và làm việc, lúc ấy chuyện chi nhánh của tập đoàn ở nước ngoài cũng khiến anh bận tối mặt tối mày.”
“Nhưng anh vẫn có thời gian quen bạn gái nha!” Tuy rằng chỉ có một, hơn nữa hôm nay còn cùng thị uy với cô, tức chết cô.
“Kia thật là nhất thời ý loạn tình mê, em có nhận ra không khuôn mặt Lý Linh nhìn rất giống em, lúc đó anh thật sự là quá nhớ em . . . . . . Đến nỗi làm ra chuyện sai lầm.”
Lúc này đương nhiên phải nhất biện bạch, nếu không tháng sau không thể cử hành hôn lễ.
“Em cũng rất nhớ anh, nhưng em không có tìm người đàn ông khác thay thế anh.”
Nói đi nói lại, vẫn là giận anh quen bạn gái hồi đi du học ở nước ngoài.
“Chi Chi, anh thề, kia thật sự “Sai lầm” của quá khứ, nhưng anh chỉ phạm sai lầm trong ba tháng liền tỉnh. . . . . . Aiz, đừng để ý tới đó nữa, được không? Trong tim anh từ đầu tới cuối chỉ có mình em, dù làquá khứ , hiện tại, tương lai cũng vậy.”
“Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.” Lê Chi Chi hừ lạnh, “Bây giờ vẫn còn kịp, trước hôn lễ em sẽ tìm một người đàn ông để chế tạo sai lầm.”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ giết thằng nó!” Quan Triễn Lạc trực tiếp chặn giấc mộng của cô.
Phốc ! Lê Chi Chi che miệng bật cười.
“Anh phản ứng nhanh như vậy làm gì ?”
“Không nhanh sao được, vợ anh sắp chạy rồi!” Quan Triễn Lạc ôm thân thể mảnh mai của Lê Chi Chi, ôm chặt cô rồi làm nũng.
Cô nhớ lại lời bà cụ trong công viên: tương lai cô và Quan Triễn Lạc chắc chắn sẽ gặp phải những tình huống khác nhau, mà bọn họ phải kiên trì cùng tin tưởng mới là yêu, chỉ cần có yêu, còn sợ hiểu lầm và những cửa ải khó hơn sao?
“Em cũng không nói làm em không quan tâm anh.”
Quan Triễn Lạc vui sướng hỏi: “Kia hôn lễ vẫn tổ chức như đã định?”
“Em có nói dời thời gian tổ chức sao?” Cô chính là bị “bồ cũ” của ông xã thị uy, trong lòng không thoải mái thôi.
“Không có.” Quan Triễn Lạc mừng rỡ như điên, nhân cơ hội hôn trộm Chi Chi “Bà xã, anh yêu em.”
“Ai là bà xã của anh, em mới không phải.”
“Lúc em tám tuổi ở nhà ta chờ hôn ếch, tuy là không hôn được con ếch, nhưng hoàng tử đúng lúc xuất hiện rồi.”
“Anh đúng là không biết xấu hổ, tự cho mình là hoàng tử.”
Khúc mắc giữa hai người được giải quyết mà tình cảm cũng sâu đậm hơn.
“Anh đúng là hoàng tử, mà em, là công chúa anh yêu nhất. . . . . . một công chúa từng đào hôn. . . . . .”
Hai đôi môi kết hợp với nhau, tình yêu đều không cần nói lời nào nữa.
Này hôm ấy, ngọt đến chảy cả mật . . . . . .
Kết thúc
Hai năm sau.
Trải qua một ngày một đêm đau bụng sắp sinh, Lê Chi Chi vì Quan Triễn Lạc sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, tiểu bảo bảo đồng thời cũng là người kế thừa thứ ba của tập đoàn Đằng Phong, cháu trai bảo bối của Quan gia.
Cục cưng vừa ra đời liền bị chú ý, không chỉ có ông bà nội yêu, ông bà ngoài thích , ba mẹ lại thương. . . . . . Ách, cũng không phải quá thương, ít nhất hiện tại ba ba của cục cưng Quan Triễn Lạc đang ghen tị, anh ghen tị muốn chết.
“Chi Chi, bảo bối của anh, hơn hai tháng rồi khi nào em mới chịu về lại phòng mình?” Ai oán nha, bà xã yêu quý một khi có con thì quên mất ông chồng này. Cũng không nhớ hai người tách ra ngủ riêng bao lâu rồi, anh nhớ cô muốn chết
“Mới hai tháng thôi mà.”
Lê Chi Chi đánh Thái Cực, cô mới sinh xong, cả người trên xuống dưới đều rất mẫn cảm, sinh xong dáng người rất nhanh liền khôi phục như xưa, chỉ là vòng một không giống xưa.
Có lẽ vì còn trong thời gian cho con bú, bộ ngực cô rất tròn đầy đặn làm dáng người càng thêm gợi cảm, làm cho ông chồng yêu quý của cô càng chảy nước miếng và càng không cách nào nhẫn nhịn.
“Hai tháng đã rất lâu rồi, bảo bối cho anh ngủ với bà xã mình đi.”
Nếu cô ngủ chung giường với anh, anh nhất định sẽ không cho cô ngủ …. . . . . . Quan Triễn Lạc vừa nghĩ thôi, bộ phận nam tính quả nhiên đã đứng lên, aiz, thật là suy nghĩ nhiều quá!
“Không được, mới hai tháng mà thôi.” Lê Chi Chi vẫn lặp lại những lời này.
Quan Triễn Lạc thực não, cố tình Chi Chi muốn ở trước mặt anh cho con bú xong, tuy rằng anh cũng rất yêu con trai bảo bối , nhưng con trai bảo bối cứ vẫn chiếm bà xã anh, anh cũng thầm oán nha
Lê Chi Chi thấy ông xã ai oán nhìn con trai trước ngực mình, trong lòng ha ha cười không ngừng.
“Vậy còn bao lâu nữa em mới bằng lòng về phòng mình?” Hỏi ra trọng điểm .
Lê Chi Chi chớp chớp đôi mắt to vô tội nói: “Một tháng nữa đi.”
“Còn muốn một tháng?” Kêu rên.”Vì sao?”
“Lúc trước anh quen Lý Linh ba tháng, bây giờ em cùng ngủ chung với “con trai khác” đủ ba tháng, rất công bằng không phải sao?”
Ha ha a, ôm lấy con trai bảo bối vừa ăn no, đặt cậu bé dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lưng để bé đánh nấc.
Nghe được âm thanh đánh nấc đáng yêu, Lê Chi Chi ôm lấy con.”Đi, bảo bối chúng ta trở về phòng ngủ.”
Quan Triễn Lạc đứng bên cạnh sửng sốt hết năm giây sau mới điên cuồng hét lên.
“ahhh! Chuyện qua lâu như vậy em còn ghi hận, ôi . . . . .”
Thật sự là biết vậy chẳng làm a!
Lê Chi Chi xoay người qua, nhìn ông chồng dựa vào sô pha kêu rên.
Quan Triễn Lạc nghĩ là bà xã lương tâm trỗi dậy, muốn đổi ý.
Mới không phải.
“Anh muốn rên rỉ cũng được, nhớ nhỏ tiếng một chút đừng ồn đến con trai bảo bối của chúng ta, ngủ ngon. Chồng yêu.” Nói xong, vào phòng đóng cửa lại.
Ô. . . . . . Người lớn nói rất đúng, lòng của phụ nữ đúng là bằng thép, cho nên xin khuyên tất cả đàn ông tốt nhất trước khi kết hôn có “Đần độn” , đem toàn bộ “chiến tích” hủy sạch, bằng không kết cục sẽ giống anh ……..
Hiện tại chỉ có thể cắn chăn một mình ngủ thôi, ôi. . . . . .
“Bà xã, kỳ thật anh nhớ sai lầm rồi, lúc trước anh quen Lý Linh chỉ có hai tháng lẻ tám ngày mà thôi, thật đó, anh thề. . . . . .”
Quan Triễn Lạc vỗ ván cửa ngăn cơn sóng dữ.
“Thật sự mới hai tháng lẻ tám ngày sao?”
【 hết trọn bộ 】
Cô vẫn lặp lại như thế.
“Phốc”
Quan Triển Lạc phải nén lắm mới không để cho mình phá lên cười.
Thánh thần thiên địa ơi, đã bao tuổi đấy mà còn khờ đến thế à?
Nhìn cô đại khái tầm bảy tám tuổi, từ trên xuống dưới cùng cách ăn mặc có thể thấy cô ta có một gia thế tốt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người có thể đi vào nhà họ Quan đêm nay thì không phải là quan to thì cũng là quý nhân, theo sự quan sát của anh, trẻ con càng có tiền càng có lợi thế trưởng thành sớm, giống như quý cô đây còn tin tưởng truyện cổ tích là có thật thì thật sự là rất hiếm thấy.
“Hoàng Tử Ếch ơi, mau ra đi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi…”
Nói xong những lời đó, giọng nữ vang lên kia đã nghẹn lại như sắp khóc.
Quan Triển Lạc mỉm cười, hắn cảm thấy cô nương này cực kỳ đáng yêu, nếu hắn đã gặp được rồi, hắn nghĩ phải có nghĩa vụ giáo dục cô bé rằng Hoàng Tử Ếch chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi, không hề có thật.
“Này em gái ơi…”
Anh vừa mở lời đã dọa cho Lê Chi Chi đang chờ đợi ếch ở dưới hồ xuất hiện, kêu “Á…” lên, cô lảo đảo, trọng tâm không vững, cánh tay liều mạng huơ ra giữ thăng bằng, cũng may Quan Triễn Lạc có dự kiến trước, bàn tay nhanh chóng chụp lấy kéo về.
Thấy cô bé đã an toàn, hai người đồng thời thở ra một hơi.
“Hoàng tử? Anh là hoàng tử chăng?”
Lê Chi Chi nhìn thấy Quan Triễn Lạc bỗng dưng xuất hiện, tưởng rằng lời cầu nguyện của mình đã thành công, liền vui mừng hoa chân múa tay.
Bỗng… “Hey, em còn ko có hôn ếch, sao chàng biến thành hoàng tử được? ”
Quan Triển Lạc giờ chả biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
“Em gái ơi, anh ko phải Hoàng Tử Ếch, anh là người!”
Hắn không nhịn được nữa, liền ha hả cười vang.
Chuồn khỏi buổi tiệc đúng là quyết định đúng đắn, không nghĩ tới có ngày hắn tìm được ở đây một tiểu nữ sinh mơ mộng như thế để trêu đùa.
“Này em gái , sao em chạy tới bên này một mình chơi thế, không sợ ba mẹ không tìm được sao ?”
Quan Triển Lạc thật sự không biết làm thế nào, hắn cảm thấy được cô bé này với hắn rất có duyên, hắn nắm tay của cô bé dẫn đến một chiếc ghế đá.
Lê Chi Chi miết miết đôi môi, đôi mắt to tròn mở lớn, cặp lông mi dài cong cong, má phấn hồng hồng giống hệt như cặp bánh mỳ sữa mới ra lò, khiến cho người ta cảm thấy muốn yêu thương che chở.
Tiểu cô nương này đúng là tiểu mỹ nữ, là một tiểu mỹ nữ mang vẻ ngoài khờ dại nhưng lại vô cùng đáng yêu , khác xa với trong đại sảnh kia, một đám nữ sinh tuổi còn nhỏ nhưng đầy bụng tâm cơ , tiểu nữ sinh này so với bọn họ thật sự là tốt hơn nhiều lắm.
“Mẹ không có tới, là ba mang em tới, ba ba nói đến tòa thành này có thể thấy quốc vương, hoàng hậu cùng với hoàng tử nữa, nhưng em đã tìm khắp nơi cũng không thấy được họ. . . . . . , bên trong thiệt nhiều thiệt nhiều người, nhưng bọn họ đều nói những chuyện mà em không hiểu, ba ba cũng chỉ cùng bằng hữu nói chuyện, quên mang em đi xem hoàng tử luôn rồi. . . . . . Người ta rất muốn nhìn hoàng tử a!”
“Ách!” Quan Triển Lạc gật đầu.
Cho nên cô mới chạy đến bên cạnh hồ nước tìm hoàng tử. . . . . . Không, là ếch, cô nghĩ muốn hôn ếch, làm cho ếch biến thành chàng hoàng tử.
“Em tên gì?”
“Chi Chi.”
Lê Chi Chi quả thực thích cùng đại ca ca này nói chuyện phiếm .”Vậy đại ca ca xinh đẹp tên gì?”
“Anh là Quan Triển Lạc, em có thể gọi anh là Quan ca ca.”
“Ân.” Lê Chi Chi nhoẻn miệng cười nói.
“Em năm nay tám tuổi, học Lớp Tiểu học, Quan ca ca thì sao ?”
“Quan ca ca mười một tuổi, học lớp .”
Lê Chi Chi đúng là nói rất nhiều, nhưng Quan Triển Lạc vẫn đáp lời, hắn không ngại Lê Chi Chi nói nhiều.
Quan Triển Lạc thích nhìn Lê Chi Chi khờ dại lãng mạn như thế, cùng nàng nói chuyện hắn không thể nhịn cười được.
Lê Chi Chi thích cùng vị Quan ca ca nói chuyện phiếm, bởi vì Quan ca ca rất kiên nhẫn a, lúc nói chuyện luôn cười đùa cùng cô, thật không giống như ba ba thúi, nhìn thấy bằng hữu một cái liền bỏ quên cô. Cái miệng nhỏ chu lại, đang nói cao hứng bỗng nhiên cô hắt xì một cái.
Quan Triển Lạc liền cởi ngay chiếc áo tây đang mặc nhanh chóng khoác lên đôi vai nhỏ bé của cô : “Chi Chi, nơi này lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!” .
“Không, bên trong nhiều người lắm, hơn nữa trên người bọn họ ai cũng thối lắm.” Lê Chi Chi nhăn đôi mi đáng yêu lại tỏ vẻ không đồng tình.
Quan Triển Lạc cười khúc khích, nếu tân khách biết được Chi Chi nói nước hoa trên người bọn họ thối, chỉ sợ họ bỏ đi mất.
“Chúng ta không đi vào chổ đông người, Quan ca ca mang em đi vào phòng bếp, em chắc đã đói bụng rồi phải không?”
Lê Chi Chi sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình đáp:
“Đói!.”
“Vậy thì đi thôi!”
Quan Triển Lạc hướng cô vươn ra cánh tay,nói:
”Nào, Chúng ta đến phòng bếp ăn nhiều món ngon nha!!”
Lê Chi Chi quả thực là rất tín nhiệm vị Quan đại ca này, mặc kệ hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình dẫn đi.
“Quan ca ca ơi, anh biết phòng bếp ở nơi nào sao ?”
Chúng ta cứ ngơ ngơ ngác ngác thế này thì sẽ lạc đường trong tòa lâu đài này mất.
“Anh đương nhiên biết, nơi này là nhà của anh a.”
“Hả? Tòa thành là nhà Quan ca ca à? Quan ca ca là hoàng tử sao?” Lê Chi Chi kinh hô hỏi.
Hai bóng người một lớn một nhỏ dần biến mất ở phía cuối đường mòn, miệng Lê Chi Chi vẫn nói không ngừng như trước.
“Quan ca ca, em ở cách vách nhà anh này, anh xem anh xem a, em chỉ cho anh xem. . . . . .”
Quan Triển Lạc đang băng băng đi về phía trước, bổng hắn dừng lại đối mắt với nàng Lê Chi Chi đang phi thường vui vẻ, đáp.
“Quan ca ca không phải hoàng tử rồi, bất quá, nếu Chi Chi là hàng xóm, từ nay về sau Chi Chi sẽ thường đến tìm Quan ca ca chơi đùa nhé?”
“Vâng, em sẽ. . . . . .”
Một sự gặp gỡ tình cờ, nhưng từ nay về sau họ đã gắn liền với nhau .
Quan Triển Lạc năm đó mười lăm tuổi, hiện đang học ở trường tư nhân Hoa Khánh, hắn ở trong trường có cái ngoại hiệu là “Vương tử” , thân là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn, không phải chỉ vì gia thế ưu việt mà cái danh “vương tử” này của hắn được người ta đặt cho, mà là hắn bản nhân không chỉ học giỏi nhiều mặt, mà còn là văn võ song toàn, ngọc diện lâm phong, khí chất xuất chúng. . . . . . Tóm lại là, tất cả ưu điểm trên người một “Vương tử” cơ hồ đều tích lũy ở hắn.
Trung học Hoa Khánh là một trường học quý tộc lừng lẫy ở Đài Bắc, bao hàm cả tiểu học, trung học lẫn trung học phổ thông, học trò trong đó, đại đa số chính là con của nhiều nhân vật nổi tiếng ở chính thương giới. Quan Triển Lạc ở trương Trung học Hoa Khánh này là một ngôi sao thần tượng trong lòng mỗi người ở đây, bất luận là các học muội Tiểu học hay là các đàn chị Trung học, thậm chí đến cô giáo dạy học, số lượng ngưỡng mộ hắn đúng là nhiều đến vô số kể.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Phốc ………” Quan Triễn Lạc mắt thấy nhịn không nổi, vội vàng che miệng, thân mình chuyển hướng sau, bả vai hơi run run, hiển nhiên rất vất vả mới nhịn cười được.
Lê Chi Chi lườm anh một cái, “Đủ nha, qua lâu như vậy, anh còn cười, nói sao thì cũng là do anh hại.”
“Anh không cười nha.” Quan Triễn Lạc quay mặt lại phủ nhận, nhưng khóe miệng kia thật sự làm người ta rất hoài nghi.
Công lực trợn mắt nói dối càng ngày càng cao, hừ, mặc kệ anh.
Quan Triễn Lạc nhớ tới ba tháng trước, Lê Chi Chi dũng cảm xông vào phòng làm việc của anh, hình ảnh đủ dọa hỏng mấy cán bộ cấp dưới, hình ảnh kia . . . . . . Chậc chậc, thật sự vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Đúng vậy, đúng vậy, rất nhanh đã qua hơn ba tháng. Chiến tranh lạnh giữa Quan Triễn Lạc và Lê Chi Chi kết thúc , so với trước kia còn hạnh phúc hơn.
Vì bài trừ nỗi tương tư mỗi người mỗi nơi, Lê Chi Chi quyết định về Đài Bắc mở chi nhánh. Trong ba tháng này, việc chuyển nhà chuyển công tác cũng chiếm gần hết thời gian của cô.
Về phần cha mẹ, Lê Chi Chi không biết nên giải quyết như thế nào.
Đào hôn suốt ba năm, cô tưởng rằng sẽ bị ba trách phạt, không nghĩ tới cái vương bài “Quan Triễn Lạc” dùng tốt như vậy, anh bồi cô về nhà “Thỉnh tội” .
Nói là “Thỉnh tội” rất khoa trương, ba cô vừa thấy anh giống như nhìn thấy thần tài, hơn nữa thấy bọ dạng anh che chở con gái mình, cũng không dám trách tội cô.
Dù sao nói thế nào vẫn là con gái bảo bối của mình, huống hồ ba năm sau khi đào hôn, trở về vẫn dẫn theo ”Con rể” mà ông cực kỳ hài lòng, không tệ.
Bất quá, vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, Lê Minh muốn bọn họ vội vàng đem sực việc ba năm trước sớm hoàn thành.
Quan Triễn Lạc có chung quan điểm với nhạc phụ tương lai, bắt đầu từ năm mười một tuổi gặp được Chi Chi, anh rất chắc chắc cô dâu tương lai chỉ có thể làm cô, cho nên hôn lễ vẫn là sớm hoàn thành mới tốt.
Nhưng, quan điểm của Lê Chi Chi vừa vặn ngược lại với hai người đàn ông này.
Cô nói: cô hiện tại đang định mở chi nhánh ở Đài Bắc, đang lúc cô muốn phát triễn sự nghiệp sao có thể kết hôn? Cho nên, kế hoạch kết hôn bị bác bỏ.
Mặt khác, nếu anh từ năm mười một tuổi năm đã nhận định cô là vợ anh, cho nên kết hôn sớm hay muộn đều giống nhau.
Huống hồ hiện tại quan hệ hai người rất tốt, rất ngọt ngào, ngày thường thì ai làm việc nấy, nhưng đến ngày nghỉ không việc gì làm sẽ dính nhau thành một khối!
“tốt cái gì, một chút cũng không tốt.” Quan Triễn Lạc than thở nói.
Anh bán nằm trên giường, hai tay gối lên sau đầu, mền tơ chảy xuống đến phần eo, lộ ra lòng ngực tinh tráng làm người ta thèm nhỏ dãi, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú lại tràn đầy ai oán.
“Anh nói gì vậy?” Lê Chi Chi mới từ phòng tắm đi ra, dáng người xinh đẹp được khăn tắm màu trắng che lại, tóc dài thả tự nhiên, lộ ra cái gáy tuyết khêu gợi, ẩn hiện trước mặt anh. Quan Triễn Lạc nuốt nước miếng, nóng lòng muốn thử .
“Nói, bây giờ quan hệ chúng ta có cái gì tốt.”
“Có chỗ nào không tốt sao? Anh nói xem.” Cô cảm thấy tốt lắm.
Trước mắt anh, cô dùng khăn bắt đầu lau nước còn lộng lại trên cặp đùi dài đẹp kia, hình ảnh này thật sự là cực kỳ kích thích.
Quan Triễn Lạc phải nỗ lực chịu đựng, mới có thể không nhảy khỏi giường, đem cô áp trên giường tái chiến một hồi hợp.
“Em xem, bình thường chúng ta ai làm việc này, chỉ có ngày nghỉ anh mới có thể trở lại nhà cũ ở núi Dương Minh để gặp em”
Bình thường anh đều là ở khu Tín Nghĩa, dù sao đối với một người bận rộn mỗi ngày chạy đi chạy về núi Dương Minh thì rất lãng phí thời gian.
“Mà em lại không chịu về nội thành ở với anh.”
“Em đương nhiên phản đối, anh không suy nghĩ, em rời nhà ba năm thật vất vả trở lại Đài Bắc, bình thường không nên bồi bồi cha mẹ sao đi?”
Được rồi, lý do này anh không thể phản đối, chính là. . . . . .
“Ngày nghỉ anh rất vất vả mới về núi Dương Minh, hai nhà chỉ chi cách có một bức tường, như vậy em cũng không thể qua đêm bên này à?”
Anh ai oán nhìn nhìn thời gian, bây giờ mới mười một giờ tối, cô đã chuẩn bị “Về nhà” , vậy là anh phải gối đầu một mình khó ngủ đến sáng sao.
Lê Chi Chi mới không để ý tới anh ai oán.”Nếu em không về nhà sẽ bị ba bắt được nhược điểm, đến lúc đó ép em mặc áo cưới gả cho anh.”
“Vậy gả cho anh đi!”
Ai, tốt xấu anh cũng được tạp chí truyền thông bình chọn người đàn ông độc thân sáng giá nhất Đài Loan, như thế nào người con gái trong lòng anh cứ nhắc tới việc gả cho anh như nhảy vào hố lửa vậy. Nói thật, ngay cả chính anh cũng hoài nghi mức độ chính xác về việc bình chọn của tạp chí kia.
“Đã nói trước giờ chưa kết hôn, đợi em xử lý việc công ty vào quỹ đạo rồi bàn lại mà.”
Ai ai, Quan Triễn Lạc than vãn. Nói đi nói lại vẫn là lỗi của anh, nhớ ngày đó sẽ không nên bỏ cô ấy, huấn luyện tính độc lập tự chủ của cô nàng này, nên để cô nàng giống hoa trong bình luôn dựa vào anh mới đúng.
Anh đơn giản xuống giường, định dùng “Thân thể” để lưu lại người con gái của mình.
Anh cản trở cánh tay Lê Chi Chi đang mặc áo lót, ôm cô từ phía sau, một bàn tay không quy củ định cởi bỏ chiếc quần lót cô vừa mặc vào, hôn cái gáy tuyết kia, chạm vào những vị trí mẫn cảm trên người cô. . . . . .
“Không được . . . . . .” Lê Chi Chi tưởng kháng cự lại vô lực, bởi vì ngón tay anh đã muốn tiến vào vùng tam giác giữa hai chân, tìm kiếm cấm địa kia.
“Chi Chi, em lại ướt.” giọng Quan Triễn Lạc lộ vẻ kiêu ngạo, anh cơ hồ mới vừa đụng cô, cô liền ướt, có thể thấy được cô cũng phi thường khát vọng anh.
“Không được! Quan Triễn Lạc, dừng tay !” Miệng thì nói như vậy, thân thể lại liên tục đón ý nói hùa anh, thật sự là khẩu thi tâm phi.
“Đêm nay ở lại nha. . . . . .” Anh thởi hơi vào tai cô.
“Không. . . . . . Được. . . . . .” Ngón tay anh nhẹ nhàng thăm dò vào, rước lấy tiếng thở gấp của cô.
“Ngoan, lưu lại giúp anh, được không?” Lại hỏi, ngón tay trừng trừ không vào hết, chỉ dây dư ở lối vào, cố ý khiêu khích.
Mà bọn họ đang đứng trước gương trang điểm, anh đặt đùi phải cô lên ghế thấp, nhìn qua gương, cô có thể thấy chính mình đang bị anh “Đùa bỡn” .
Ra ra vào vao, nhưng chính là không chịu thỏa mãn cô.
Khuôn mặt cô biểu hiện rõ ràng dục vọng không được thỏa mãn, lúc này ngay cả nói cô đều nói không ra, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
“Bằng không, gả cho anh, đáp ứng gả cho anh, hôm nay anh liền tha cho em.” Đủ đê tiện, Quan Triễn Lạc cảm giác mình đủ đê tiện, nhưng ngoại trừ làm như vậy, anh không còn cách nào khác.
Buông tha cô! Anh nói muốn buông tha mình, nhưng là cô không định, cô muốn. . . . . .
Không, không được, Lê Chi Chi mày không thể gật đầu. . . . . .
Nụ hôn của anh in lại dấu vết trên xương quai xanh xanh kia, “Hay là anh phải nói, đáp ứng gả cho anh, anh liền yêu em, thỏa mãn em, đắp đầy em. . . . . .” ngón tay thon dài của anh không hề báo động trước thăm dò vào.
“A ….” Lê Chi Chi nhịn không được nhỏ giọng hét lên.
Thân thể khát vọng đạt tới điểm đỉnh điểm, cố tình anh không cho cô.
“Đáp ứng cái gì?” Ngón tay của anh không buông tha cô, tiếp tục trêu chọc chỗ sâu nhất kia.
“Qua đêm. . . . . .” Cô đáp ứng lưu lại qua đêm.
Lúc này đổi Quan Triễn Lạc, đó còn chưa đủ .
Anh lắc đầu, “Gả cho anh?”
Đây mới là mục tiêu cuối cùng của anh.
Ánh mắt Lê Chi Chi đầy vẻ như không tin được, cắn răng, “Anh quá đê tiện!”
Quan Triễn Lạc rất vui vẻ thừa nhận: “Anh đê tiện đó, nói nhanh em muốn gả cho anh. . . . . .” Bằng không nên cái gì cũng đừng nói.
Trừng anh, lại không thể chống lại dục vọng bị trêu chọc.
Anh ôm cô đi về phía giường lớn, hai người song song ngã lên giường, anh đè nặng cô, cứng rắn chống đỡ trên người cô, vận sức chờ phát động.
Lê Chi Chi rất giận, nhưng cũng chịu không nổi sự mê hoặc của anh.
Người đàn ông của cô nha, lại dùng phương pháp đê tiện mất hình tượng tôn nghiêm của đàn ông để ép cô, xem ra việc cô kéo dài thật sự chọc giận anh!
Được rồi, dù sao sớm gả trễ gả, cô sớm hay muộn cũng là Quan phu nhân.
Cô nghênh hướng anh, hiến dâng bản thân cho anh.
Động tác của cô lấy lòng anh, mừng như điên, cô đáp ứng rồi.
Anh đem “người anh em” của mình đâm sâu vào, chúc mừng này niềm vui rất vất vả mới đạt được!
Hạnh phúc và dục vọng dần dần lan rộng đến thỏa mãn. . . . . .
☆☆☆
Giống nhau nghe được giáo đường xa xa truyền đến tiếng chuông hạnh phúc, sau khi Lê Chi Chi gật đầu gả cho anh, Quan Triễn Lạc lập tức bắt tay chuẩn bị hôn sự.
Sauk hi được người lớn hai nhà cho phép, bọn họ đều tôn trọng ý kiến của người trẻ tuổi, chỉ cần hai người bọn họ thích, hôn lễ muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Mà Quan Triễn Lạc đương nhiên là lấy ý kiến của Lê Chi Chi thành suy nghĩ của mình, anh yêu cô đến sau tận trong tim.
Cô nói, không cần một hôn lễ phức tạp lại long trọng còn bị mọi người chú ý, hết thảy đơn giản nhẹ nhàng là được, chủ yếu vẫn là ấm áp.
Qua giới thiệu, Chi Chi tìm chuyên gia có danh tiếng trong việc chuẩn bị tiệc cưới để tư vấn, đem mọi việc trong hôn lễ đều giao công ty tư vấn xử lý, hơn nữa cô còn ngoài ý muốn quen biết được bạn mới Kim Hà, người tư vấn tiệc cưới.
Kim Hà rất hiểu yêu cầu của cô, vì cô nàng này có chồng là siêu sao Hàn Quốc nổi tiếng khắp Châu Á.
Cô hiểu nổi khổ của người nổi tiếng, rất ghét mấy tên nhà báo chuyên bới móc việc riêng của người khác.
Theo đề nghị cua Kim Hà, Lê Chi Chi quyết định hôn lễ tổ chức ở một giáo đường ngay tại bờ biển đảo Guam cử hành, chỉ mời người thân cùng bạn bè, ngoại trừ áo cưới thì vật dụng dùng trong hôn lễ toàn bộ đều giao cho Kim Hà xử lý.
Chọn một ngày, Quan Triễn Lạc xin phép bồi bà xã tương lai chụp hình cưới, trong bầu không khí hạnh phúc giữa hai người, mắt thấy hôn lễ được cử hành ở tháng sau, người phát ngôn của tập đoàn Đằng phong cũng tuyên bố tin vui này, nhưng vào lúc này lại phát sinh một ” nhạc đệm ngoài ý muốn” .
Này nhạc đệm do tâm huyết dâng trào của Lê Chi Chi……………
Sau giữa trưa, ánh nắng oi bức, Lê Chi Chi và Kim Hà uống trà chiều xong, đi lấy hình cưới, nhìn hai người trong hình cưới đầy hạnh phúc, cô đột nhiên muốn chia xẻ với Quan Triễn Lạc.
Mặc kệ giờ anh đang đi làm, đôi khi chậm trễ công việc bận rộn của anh cũng hay mà, dù sao bây giờ chỗ cô đang đứng cũng gần tập đoàn Đằng Phong.
Lần này cô ngoan ngoãn chờ thư ký thông báo, cô thư ký không dám chậm trễ phu nhân tổng giám đốc tương lai, cứ việc văn phòng tổng giám đốc đang có khách nhân, cô vẫn đi vào thông báo.
“Phu nhân, tổng giám đốc mời ngài đi vào.” Cô thư ký cung kính giúp cô mở cửa.
“Cám ơn.” Đối với hai chữ phu nhân cô còn chưa quen.
Trong thời gian làm việc Quan Triễn Lạc thấy cô vợ chưa cưới đến thăm cũng không có không giận, ngược lại rất vui vẻ, anh kéo tay Chi Chi đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên trán cô.
Lê Chi Chi hơi thẹn thùng, cô phát hiện trong văn phòng còn có người ngoài.
Cô thôi đẩy hắn, muốn anh tiết chế một chút.
“Chi Chi, anh giới thiệu với em, người này là Lý Linh, bạn học ở Havard của anh, thân phận bây giờ là phó tổng giảm đốc công ty thương mại Trữ Thị.”
“AN, cô ấy là người phụ nữ anh yêu nhất mà trước đây kể với em đó, tháng sau cô ấy sẽ trở thành vợ anh, Lê Chi Chi.” Quan Triễn Lạc kiêu ngạo nói.
Lê Chi Chi liếc anh một cái, cái này có gì mà kiêu ngạo a.
“Nghe danh đã lâu, cô còn chưa biết lúc còn đi học, người nào đó mỗi ngày đều nhắc tới cô, lỗ tai mấy đứa tôi đều nhanh thành kén .” Lý Linh cười rồi chào hỏi Lê Chi Chi.
Lý Linh là hoa kiều, ăn mặc thời thượng lại không mất đi dáng vẻ chuyên nghiệp, cái đầu rất nhỏ nhắn, giơ tay nhấc chân đều đầy sức sống, người vừa hiền lại hoạt bát.
Lê Chi Chi cười có chút ngại ngùng, nhưng cô hơi tò mò quan hệ giữa Quan Triễn Lạc và Lý Linh, xưng hô giữa họ là “Quan” và “AN” , có thể thấy được giao tình không chỉ ở mức bình thường.
Không biết như thế nào , trong lòng Lê Chi Chi dâng lên dị cảm.
“Anh có khách, em đi trước vậy.”
“Không không, không sao, đừng xem tôi thành khách, quan hệ giữa tôi và Quan cũng không xa lạ, đừng quá để ý tôi, hai người muốn nói gì cứ nói đi.” Lý Linh hào phóng nói.
Quan hệ không phải xa lạ?
Lê Chi Chi ngầm đánh giá hành động của Lý Linh và Quan Triễn Lạc, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.
“Chi Chi, em tìm anh có chuyện gì?” Ngay cả Quan Triễn Lạc cũng cho rằng chuyện giữa họ có thể nói trước mặt Lý Linh.
“Không có gì, chỉ là mới đi lấy hình cưới với Kim Hà, đột nhiên muốn đưa cho anh xem.”
“hình cưới?” Lý Linh tò mò, “Tôi muốn xem, tôi muốn xem, tôi muốn xem bộ dạng Quan như thế nào, thuận tiện chọc anh ta.”
Lý Linh tự động lấy hình cưới trong tay Lê Chi Chi ra, để trên so pha lật xem.
Lê Chi Chi nhìn hành động của cô ấy, hơi hơi nhăn lông mày lại.
Quan Triễn Lạc đối hành động của Lý Linh cũng không có phản ứng gì, cho nên bạn gái như cô cũng không nên nói gì, miễn cho bị bạn anh nói mình nhỏ mọn.
Chẳng lẽ mình thật nhỏ mọn sao? Lê Chi Chi nghi hoặc tự hỏi.
Quan Triễn Lạc đi đến bên cạnh Lý Linh ngồi xuống, cùng cô ấy xem hình cưới của “hai người” . Ánh mắt Lê Chi Chi lạnh xuống.
Hình ảnh trước mắt cô là gì đây? Như thế nào giống như cô là cô gái đưa hình cưới, mà hai người bọn họ mới là cô dâu chú rễ đây.
Trong lòng không vui càng tăng, nhưng cô vẫn đè nén.
Thẳng đến cô nghe thấy ……….
“Anh chụp hình nhìn rất đẹp trai, em biết lúc mình còn quen nhau anh nói dối mà, cái gì là anh chụp hình nhìn rất xấu, rõ ràng không muốn chụp hình chung với em, cũng khó trách mới quen anh ba tháng liền xong, trái tim anh căn bản không ở trên người em mà.”
Lê Chi Chi nghe rành mạch.
Trái tim, nháy mắt phục hồi, sắc mặt rốt cuộc không chịu nổi xụ xuống.
Vậy là trong khi Quan Triễn Lạc một mình ở nước ngoài, từng quen bạn gái!
Cái này sao mà cô nhịn được.
Khi một mình cô ở lại Đài Loan vì anh bỏ đi mà thương tâm khóc, anh lại cõng cô cùng quen người khác!
Tuy rằng đây đều là chuyện cũ, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận.
Nói cô nhỏ nhen hẹp hòi cũng được, nói tóm lại, trong lòng cô rất không thoải mái.
Mãi đến khi Lý Linh và Quan Triễn Lạc xem xong hình cưới, cô mặt lạnh không để ý đến Quan Triễn Lạc thích hay không, sau đó ngay cả lấy cớ cũng không muốn liền rời khỏi phòng làm việc của Quan Triến Lạc.
Có lẽ Lý Linh sẽ cảm thấy cô không lễ phép hoặc hẹp hòi.
Không sao cả, cô không giống bọn họ chịu giáo dục của nước ngoài, hoặc có sự hào phóng như họ, dù sao nếu còn ở lại văn phòng kia, cô sẽ cảm thấy mình là người dư thừa.
Sắc mặt khó coi lúc Lê Chi Chi rời đi kỳ thật Quan Triễn Lạc đều thấy được . Không chỉ có anh, Lý Linh cũng phát hiện ra.
Lý Linh thừa nhận với Quan Triễn Lạc là cô cố ý , cô ghen tị hạnh phúc của họ, bất quá cô cũng xin lỗi anh, hơn nữa muốn Quan Triễn Lạc nhanh chân chạy đi dỗ Chi Chi.
Nhưng Quan Triễn Lạc kiên trì bàn công việc xong trước, anh khó được nghiêm khắc nói thẳng với Lý Linh không được làm như vậy nữa, nếu nói trên đời này có cái gì là anh muốn che chở nhất, kia chỉ có Chi Chi mà thôi.
Sau khi tan ca Quan Triễn Lạc chạy xe đến khu nhà ở núi Dương Minh.
Hiễn nhiên, anh đến phòng khách nhà họ Lê, mẹ Chi Chi vẻ mặt lo lắng ngượng ngùng nói với anh: “Chi Chi nói nó không muốn gặp cháu.”
Quả nhiên đang giận, aiz.
Mẹ Lê rất lo lắng, “Đứa nhỏ này thật là, hai người sắp kết hôn, nó còn hờ dỗi.”
“Mẹ, đừng trách Chi Chi, là lỗi của con.” Anh sai ở chỗ quá tín nhiệm Lý Linh.”Mẹ, mẹ nói cho con biết Chi Chi đang ở đâu? Con đi tìm em ấy giải thích.”
“Uh, nó ở sau nhà, cơm chiều còn chưa ăn, ngồi một tiếng ở xích đu rồi.” Y như con nít giận dỗi vậy.
Quan Triễn Lạc vỗ vỗ mẹ Lê ý bảo bà đừng lo, lập tức đi sau nhà tìm Chi Chi.
Quả nhiên, Lê Chi Chi ngồi trên xích đu, đang ngơ ngác nhìn bóng mình dưới ánh trăng.
Thẳng đến khi bị một bóng đen che khuất tầm nhìn của cô, cô mới ngẩng đầu.
Vừa thấy người đến là Quan Triễn Lạc , cô biết ngay mẹ bán đứng mình.
Quan Triễn Lạc ngồi xổm bên cạnh nhìn thẳng vào mắt Lê Chi Chi.
Cô nhìn thấy anh, nhưng không muốn nói chuyện.
Anh vươn tay sờ sờ hai mắt lạnh băng của cô “Còn giận ?”
Lê Chi Chi lắc đầu, “Không phải giận .”
Quan Triễn Lạc vuốt nhẹ làn da trắng mịn của cô, mang theo yêu thương vô hạn.
“Không thoải mái, trong lòng không thoải mái.” Lê Chi Chi có chút ai oán nhìn thấy anh.
Quan Triễn Lạc rất rõ ràng lúc này tốt nhất là không trả lời, ngồi nghe Chi Chi phát giận.
“Kỳ thật điều này cũng không có thể trách anh. . . . . .”
Nếu không trách anh sao lại ngay cả cơm cũng không chịu ăn, ngay cả anh cũng không gặp.
“Ngẫm lại chúng ta tách ra thời gian lâu như vậy, anh một mình ở nước ngoài khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tịch mịch, gạt em quen bạn gái cũng rất bình thường .”
Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo oán hận, Quan Triễn Lạc tất nhiên phải biện minh.
“Thật sự anh chỉ quen với Lý Linh, không có mấy người, lúc khác anh đều dùng để học bài và làm việc, lúc ấy chuyện chi nhánh của tập đoàn ở nước ngoài cũng khiến anh bận tối mặt tối mày.”
“Nhưng anh vẫn có thời gian quen bạn gái nha!” Tuy rằng chỉ có một, hơn nữa hôm nay còn cùng thị uy với cô, tức chết cô.
“Kia thật là nhất thời ý loạn tình mê, em có nhận ra không khuôn mặt Lý Linh nhìn rất giống em, lúc đó anh thật sự là quá nhớ em . . . . . . Đến nỗi làm ra chuyện sai lầm.”
Lúc này đương nhiên phải nhất biện bạch, nếu không tháng sau không thể cử hành hôn lễ.
“Em cũng rất nhớ anh, nhưng em không có tìm người đàn ông khác thay thế anh.”
Nói đi nói lại, vẫn là giận anh quen bạn gái hồi đi du học ở nước ngoài.
“Chi Chi, anh thề, kia thật sự “Sai lầm” của quá khứ, nhưng anh chỉ phạm sai lầm trong ba tháng liền tỉnh. . . . . . Aiz, đừng để ý tới đó nữa, được không? Trong tim anh từ đầu tới cuối chỉ có mình em, dù làquá khứ , hiện tại, tương lai cũng vậy.”
“Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.” Lê Chi Chi hừ lạnh, “Bây giờ vẫn còn kịp, trước hôn lễ em sẽ tìm một người đàn ông để chế tạo sai lầm.”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ giết thằng nó!” Quan Triễn Lạc trực tiếp chặn giấc mộng của cô.
Phốc ! Lê Chi Chi che miệng bật cười.
“Anh phản ứng nhanh như vậy làm gì ?”
“Không nhanh sao được, vợ anh sắp chạy rồi!” Quan Triễn Lạc ôm thân thể mảnh mai của Lê Chi Chi, ôm chặt cô rồi làm nũng.
Cô nhớ lại lời bà cụ trong công viên: tương lai cô và Quan Triễn Lạc chắc chắn sẽ gặp phải những tình huống khác nhau, mà bọn họ phải kiên trì cùng tin tưởng mới là yêu, chỉ cần có yêu, còn sợ hiểu lầm và những cửa ải khó hơn sao?
“Em cũng không nói làm em không quan tâm anh.”
Quan Triễn Lạc vui sướng hỏi: “Kia hôn lễ vẫn tổ chức như đã định?”
“Em có nói dời thời gian tổ chức sao?” Cô chính là bị “bồ cũ” của ông xã thị uy, trong lòng không thoải mái thôi.
“Không có.” Quan Triễn Lạc mừng rỡ như điên, nhân cơ hội hôn trộm Chi Chi “Bà xã, anh yêu em.”
“Ai là bà xã của anh, em mới không phải.”
“Lúc em tám tuổi ở nhà ta chờ hôn ếch, tuy là không hôn được con ếch, nhưng hoàng tử đúng lúc xuất hiện rồi.”
“Anh đúng là không biết xấu hổ, tự cho mình là hoàng tử.”
Khúc mắc giữa hai người được giải quyết mà tình cảm cũng sâu đậm hơn.
“Anh đúng là hoàng tử, mà em, là công chúa anh yêu nhất. . . . . . một công chúa từng đào hôn. . . . . .”
Hai đôi môi kết hợp với nhau, tình yêu đều không cần nói lời nào nữa.
Này hôm ấy, ngọt đến chảy cả mật . . . . . .
Kết thúc
Hai năm sau.
Trải qua một ngày một đêm đau bụng sắp sinh, Lê Chi Chi vì Quan Triễn Lạc sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, tiểu bảo bảo đồng thời cũng là người kế thừa thứ ba của tập đoàn Đằng Phong, cháu trai bảo bối của Quan gia.
Cục cưng vừa ra đời liền bị chú ý, không chỉ có ông bà nội yêu, ông bà ngoài thích , ba mẹ lại thương. . . . . . Ách, cũng không phải quá thương, ít nhất hiện tại ba ba của cục cưng Quan Triễn Lạc đang ghen tị, anh ghen tị muốn chết.
“Chi Chi, bảo bối của anh, hơn hai tháng rồi khi nào em mới chịu về lại phòng mình?” Ai oán nha, bà xã yêu quý một khi có con thì quên mất ông chồng này. Cũng không nhớ hai người tách ra ngủ riêng bao lâu rồi, anh nhớ cô muốn chết
“Mới hai tháng thôi mà.”
Lê Chi Chi đánh Thái Cực, cô mới sinh xong, cả người trên xuống dưới đều rất mẫn cảm, sinh xong dáng người rất nhanh liền khôi phục như xưa, chỉ là vòng một không giống xưa.
Có lẽ vì còn trong thời gian cho con bú, bộ ngực cô rất tròn đầy đặn làm dáng người càng thêm gợi cảm, làm cho ông chồng yêu quý của cô càng chảy nước miếng và càng không cách nào nhẫn nhịn.
“Hai tháng đã rất lâu rồi, bảo bối cho anh ngủ với bà xã mình đi.”
Nếu cô ngủ chung giường với anh, anh nhất định sẽ không cho cô ngủ …. . . . . . Quan Triễn Lạc vừa nghĩ thôi, bộ phận nam tính quả nhiên đã đứng lên, aiz, thật là suy nghĩ nhiều quá!
“Không được, mới hai tháng mà thôi.” Lê Chi Chi vẫn lặp lại những lời này.
Quan Triễn Lạc thực não, cố tình Chi Chi muốn ở trước mặt anh cho con bú xong, tuy rằng anh cũng rất yêu con trai bảo bối , nhưng con trai bảo bối cứ vẫn chiếm bà xã anh, anh cũng thầm oán nha
Lê Chi Chi thấy ông xã ai oán nhìn con trai trước ngực mình, trong lòng ha ha cười không ngừng.
“Vậy còn bao lâu nữa em mới bằng lòng về phòng mình?” Hỏi ra trọng điểm .
Lê Chi Chi chớp chớp đôi mắt to vô tội nói: “Một tháng nữa đi.”
“Còn muốn một tháng?” Kêu rên.”Vì sao?”
“Lúc trước anh quen Lý Linh ba tháng, bây giờ em cùng ngủ chung với “con trai khác” đủ ba tháng, rất công bằng không phải sao?”
Ha ha a, ôm lấy con trai bảo bối vừa ăn no, đặt cậu bé dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lưng để bé đánh nấc.
Nghe được âm thanh đánh nấc đáng yêu, Lê Chi Chi ôm lấy con.”Đi, bảo bối chúng ta trở về phòng ngủ.”
Quan Triễn Lạc đứng bên cạnh sửng sốt hết năm giây sau mới điên cuồng hét lên.
“ahhh! Chuyện qua lâu như vậy em còn ghi hận, ôi . . . . .”
Thật sự là biết vậy chẳng làm a!
Lê Chi Chi xoay người qua, nhìn ông chồng dựa vào sô pha kêu rên.
Quan Triễn Lạc nghĩ là bà xã lương tâm trỗi dậy, muốn đổi ý.
Mới không phải.
“Anh muốn rên rỉ cũng được, nhớ nhỏ tiếng một chút đừng ồn đến con trai bảo bối của chúng ta, ngủ ngon. Chồng yêu.” Nói xong, vào phòng đóng cửa lại.
Ô. . . . . . Người lớn nói rất đúng, lòng của phụ nữ đúng là bằng thép, cho nên xin khuyên tất cả đàn ông tốt nhất trước khi kết hôn có “Đần độn” , đem toàn bộ “chiến tích” hủy sạch, bằng không kết cục sẽ giống anh ……..
Hiện tại chỉ có thể cắn chăn một mình ngủ thôi, ôi. . . . . .
“Bà xã, kỳ thật anh nhớ sai lầm rồi, lúc trước anh quen Lý Linh chỉ có hai tháng lẻ tám ngày mà thôi, thật đó, anh thề. . . . . .”