“Sao ông không cho tôi biết?” Du Thừa Dụ tò mò hỏi, là ai ra tay hào phóng như vậy.
“Ha ha, vốn là phải báo cho Du tiên sinh ngài biết , nhưng trợ lý của Quan tiên sinh có dặn dò, nói Du tiên sinh ngài là một trong những nhà máy hợp tác với phó tổng của công ty bọn họ, cho nên không được hủy bỏ buổi hẹn của ngài.”
Về phần Quan tiên sinh như thế nào biết được bọn họ đêm nay tiếp một vị khách tên Du Thừa Dụ, không phải là việc mà quản lí là ông có thể tò mò hỏi .
“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ không nghĩ tới mình có danh khí tốt như vậy , khiến cho anh ta kiêu ngạo hẳn lên.
Anh không chú ý tới khi quản lí nhà hàng nói đến ba chữ “Quan tiên sinh”, Lê Chi Chi đầu tiên là không thể tin sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sầm xuống, mắt hạnh tràn ngập tức giận.
” Vị Quan tiên sinh này rôt cuộc là thần thánh phương nào ? Quản lí biết anh ta không ?” Du Thừa Dụ nghĩ nghĩ, vẫn là nghĩ không ra , công ty có hợp tác với vị nào họ Quan sao .
“Quan tiên sinh chính là. . . . . .” Quản lí muốn nói ra đáp án, nhưng theo tầm mắt của ông , người vừa bước vào nhà hàng không phải là . . . . .
” Quan tổng giám đốc !”Quản lí nhà hàng bất chấp lời nói mới nói một nửa, bỏ lại Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi nhanh đến cửa nhà hàng chào đón người mới bước vào .
Khách quý tới cửa, ai còn có rảnh mà để ý tới những chuyện nhỏ khác.
Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi nhìn theo hướng quản lí rời đi .
Du Thừa Dụ cho dù nhìn như thế nào cũng thấy vị Quan tiên sinh kia không quen mặt .
Nhưng Lê Chi Chi lại không như vậy, gần mười năm không nhìn thấy Quan Triển Lạc, nhưng hình dáng của anh ta đã khắc thật sâu trong đầu cô .
Cô không hề thắc mắc vì sao anh ta xuất hiện ở đây, nếu cô không nhớ lầm buổi sáng hôm nay cô đã không cẩn thận nói toàn bộ cho anh ta nghe .
Tốt lắm, anh ta xuất hiện tại đây chỉ có thể tự trách mình miệng rộng.
Quan Triển Lạc không để ý tới quản lí nhà hàng đang vuốt mông ngựa, anh phất tay trực tiếp đi tới chỗ Lê Chi Chi.
Thấy anh ta càng lúc càng gần, Du Thừa Dụ rốt cuộc nhận ra thân phận của Quan Triển Lạc , anh mừng rỡ như điên vội vàng đứng dậy, mở miệng nói ,thanh âm run run .
Không nghĩ tới người sắp xếp cho hắn lại là tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Thị , trời ạ ! Anh có phúc đức gì sao, đúng vậy, bọn họ cùng tập đoàn Đằng Thị từng hợp tác làm ăn, nhưng mà từ đầu tới đuôi anh đều chưa từng nhìn thấy Quan Triển Lạc. . . . . . Vô nghĩa, có thể một mình gặp tổng giám đốc kí hiệp ước trong khách sạn là một điều đáng để cười trộm, huống chi người đó lại là Quan Triển Lạc .
Mà anh sở dĩ nhận ra Quan Triển Lạc ……. chính là vì anh ta là danh nhân có tiếng trong giới kinh doanh, không có khả năng anh không biết.
“Quan. . . Tổng giám đốc, ngài. . . . . . Ngài khỏe!” Run , run, run, ngay cả bàn ở giữa không trung chờ Quan Triển Lạc nắm cũng phát run không ngừng.
Nhưng Quan Triển Lạc liếc mắt một cái cũng không để ý đến Du Thừa Dụ , mặc cho anh ta đang giơ tay ở giữa không trung, quản hắn phải cử bao lâu, hắn phiêu xem xét Lê Chi Chi liếc mắt một cái, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhưng lúc này thật sự rất khó coi giống như đăng mắc đại tiện vậy.
Quan Triển Lạc bất động thanh sắc, ngoài cười nhưng trong không cười, tuấn dật tựa như quý công tử đích khuôn mặt lộ vẻ người bên ngoài áp cái nhìn không ra đến không có hảo ý đích cười.
“Du phó tổng xin chào , đã nghe danh từ lâu.”
“A? Quan tổng giám đốc biết tôi?” Du Thừa Dụ vui vẻ đến mức hoa chân múa tay,một đại nhân vật lừng lẫy như Quan Triển Lạc thế nhưng lại nghe qua tên của anh, ô ô ~ quá cảm động!
Quan Triển Lạc vuốt cằm, “Tôi đã từng nghe qua từ vị hôn thê của tôi.”
Vừa nói chuyện anh vừa cố ý vô tình liếc nhìn Lê Chi Chi một cái.
Khuôn mặt của cô càng lúc càng thối , ha hả a!
“Vị hôn thê? Quan tổng giám đốc đã có vị hôn thê ?”
Trời ạ! Đây chính là một tin tức vô cùng trọng đại, quả nhiên lời đồn đãi không nói sai, Quan Triển Lạc xác thực có một vị hôn thê .
Lê Chi Chi im lặng nghe hai người nói chuyện , nhưng huyệt thái dương bỗng dưng kịch liệt đau đớn .
Cô thật sự không thể trách tội Du Thừa Dụ, nên tự trách mình nói nhiều với người gian xảo như Quan Triển Lạc , anh ta thiết kế buổi tối này làm cho Du Thừa Dụ như một con thỏ nhảy vào bẫy.
Anh ta kỳ thật là nhắm vào cô nên mới tới, Du Thừa Dụ hoàn toàn vô tội.
“Đúng vậy, tôi có vị hôn thê, mà vị hôn thê của tôi đêm nay nhận được sự chiếu cố của anh , không biết hai người dùng cơm có vui vẻ không ? Có bị tôi đến quấy rầy không?” Quan Triển Lạc thân thiết cười, nhẹ giọng hỏi.
“Không có, không có. . . . . . . . . A? Cái gì? Vị hôn thê của ngài . . . . . . . . .”
Du Thừa Dụ ngay từ đầu còn chưa tiêu hóa được lời nói của Quan Triển Lạc , mãi một lúc sau anh mới tiêu hóa được thì há hốc miệng cả buổi nói không ra lời.
Anh nhìn về phía Lê Chi Chi, lại nhìn về phía Quan Triển Lạc, “Cô là . . . . . . Chi Chi là vị hôn thê . . . . . .” Bộ dáng cực kỳ ngốc nghếch .
“Đúng vậy, Du phó tổng, Chi Chi là vị hôn thê của tôi , bất quá Chi Chi không phải là tên mà anh có thể gọi ,phiền anh về sau xưng hô với cô ấy là Lê tiểu thư.”
Du Thừa Dụ rốt cục cũng phát hiện,khuôn mặt tuấn tú của Quan Triển Lạc luôn nở nụ cười vô hại, nhưng ý cười kỳ thật chưa từng xuất hiện tạo đáy mắt anh ta .
Con ngươi đen của anh mang đầy hàn ý, tựa như tẳng băng ngàn năm (dưới 15 độ)
Du Thừa Dụ đến giờ lại chịu thêm một trận run rẩy nữa , anh thật sự vô cùng sợ hãi, dám mơì vị hôn thê của Quan Triển Lạc ăn cơm , nếu Quan Triển Lạc tức giận , bằng sự ảnh hưởng của anh ta trong giới kinh doanh ,đảm bảo ngay ngày mai anh có thể lập tức bị nghỉ việc , hơn nữa vĩnh viễn không tìm thấy việc làm.
Cho nên bữa tối hôm nay làm sao còn dám ăn nữa ?
Đương nhiên không thể ăn.
Du Thừa Dụ thức thời tìm cớ nhanh chóng rời đi, tốc độ của anh có thể sánh bằng tốc độ của tàu cao tốc ,thậm chí ngay cả thời gian nói tiếng tạm biệt Lê Chi Chi cũng không có.
Cứ như vậy. . . . . . Lê Chi Chi bị người ta để lại nhà hàng.
Cô trừng mắt nhìn Quan Triển Lạc, dùng ánh mắt khiển trách anh.
Quan Triển Lạc nhún nhún vai,tìm vị trí ngồi xuống, thảnh thơi gọi phục vụ đưa đồ ăn tới .
“Chi Chi thân mến, cái loại đàn ông này không cần cũng được , nào , đã lâu không gặp nhau chúng ta hãy vui vẻ hưởng thụ bữa tối đi !”
Lê Chi Chi không trả lời , trực tiếp cầm lấy cốc nước trước mặt hướng về phía Quan Triển Lạc, sau đó oán hận buông cốc nước vào người anh, quay người bỏ chạy!
Ô ô. . . . . . , cô chỉ biết ~
Bà quản gia là người do mẫu thân đại nhân đem theo từ nhà mẹ đẻ tới làm người hầu kiêm vú em, bà tuy rằng rất thương cô, nhưng đối mẹ cô lại vô cùng trung thành.
Nói cách khác, việc cô trốn đi khẳng định là do bà quản gia báo cho mẹ cô biết.
“Mẹ. . . . . .” cô chột dạ kêu, hai mắt kìm lòng không được khiển trách bà quản gia bà.
Mẹ của Lê Chi Chi, Trần Phương Tuyết bỗng thở dài thật mạnh:”Đừng trách bà ấy, con có hay không nghĩ tới, nếu con bỏ nhà trốn đi thì khi ba con trở về, ai sẽ là người gánh trách nhiệm này?”
“. . . . . . . . .”
Lê Chi Chi thừa nhận là không nghĩ tới hậu quả.
“Vì cái gì phải trốn nhà để đào hôn?” Trần Phương Tuyết hỏi con gái.
Bà cho rằng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đằng Việt nói muốn kết hôn với Chi Chi, thật đúng là lễ vật từ trên trời rơi xuống ! Quan gia trừ bỏ gia sản khổng lồ, thì người thừa kế Quan gia cũng là người ưu tú đến cực điểm, thẳng thắn mà nói Chi Chi thật không xứng với người ta.
“Con không nghĩ sẽ kết hôn.”
Lê Chi Chi thấy mẹ không có giận dữ, cô lớn mật thừa nhận.
“Là không nghĩ sẽ kết hôn? Hay là không nghĩ gả cho anh ta ?” Trần Phương Tuyết hỏi.
“. . . . . . . . . Đều có.” Lê Chi Chi bĩu môi, ” Con mới hai mươi lăm tuổi, cuộc đời của mình còn chưa thể khai sáng, con không nghĩ hiện tại sẽ kết hôn.”
Trần Phương Tuyết lại là thở dài.
” Con phải khai sáng cái gì ? Thân là hòn ngọc quý duy nhất của Lê gia, mục tiêu duy nhất của con là gả cho một gia đình tốt.”
” Con mới không cần, chuyện đó thật không thú vị.” Như thế nào ngay cả mẹ củng xem nhẹ chính mình! Lê Chi Chi không khỏi lớn tiếng kháng nghị.
“Chi Chi, lấy cá tính mơ mơ hồ hồ của con , con thật xác định con có thể dựa vào chính mình để bắt đầu cuộc sống độc lâp ở bên ngoài sao? ” Con gái muốn độc lập bà không phải không đồng ý, chính là tấm lòng lo lắng của cha mẹ, lấy cá tính của Chi Chi thật sự là làm cho người khác lo lắng.
“Con thật sự không thành vấn đề, mẹ, như thế nào ngay cả mẹ cũng xem thường con. . . . . .” Thật sự là khóc không ra nước mắt.
Cũng! ? Chẳng lẽ từng có người xem thường của con gái bảo bối của bà sao? Là ai vậy ?
“Con nên nói cho rõ ràng a, con hôm nay đào hôn, nếu đối phương kết hôn với người khác, con bằng lòng sao?”
Lê Chi Chi sửng sốt một chút, lập tức kiêu ngạo nâng cằm lên, “Tùy ý hắn, con sao quản được ” đại đầu heo ” kia, muốn kết hôn với ai cũng được, dù sao con cũng sẽ không gả cho anh ta .”
Phải không? Chẳng lẽ bà nhớ lầm ?
Bà còn nhớ rõ trước kia bà và chồng đều bề bộn công việc, nhưng bà vẫn hay hỏi thăm bà quản gia về tình hình của con gái, mà Chi Chi lúc ấy cùng đứa trẻ nhà kế bên tình cảm củng không tồi, như thế nào hiện tại lại như thế này xem ra tình cảm hiện tại cùng trước kia không giống nhau.
“Con thật xác định?” Trần Phương Tuyết lại một lần nữa xác nhận.
“Đương nhiên.”
Cô thống hận “Đại đầu heo” kia muốn chết, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta .
“Được rồi, một khi đã như vậy mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con gả cho một người mà con hoàn toàn không thương.” Vốn nghĩ tình cảm của bọn họ sẽ kéo dài cho đến lơn, xem ra là do bà suy nghĩ nhiều quá.
“Bà quản gia, bà đi gọi Tiểu Lô dậy, bảo hắn chở tiểu thư đến nơi muốn đến.”
Lê Chi Chi kinh ngạc nói không ra lời.
Mẹ không chỉ đồng ý cho cô rời đi! Còn sai lái xe đưa cô đi!
“Chi Chi, khi ra bên ngoài, nhớ rõ nhất định phải chú ý an toàn của chính mình, hảo hảo chiếu cố chính mình, một khi xác định ở nơi nào, phải nhớ liên lạc cho mẹ biết, đừng làm cho mẹ lo lắng, về phần ba con, ta sẽ giúp con chịu trách nhiệm.” Trần Phương Tuyết tỉ mỉ căn dặn.
Nếu như con gái đã muốn tự mình quyết định, và cũng không cho rằng kết hôn là tương lai duy nhất, bà là mẹ chỉ có thể toàn lực hổ trợ mà thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Sao ông không cho tôi biết?” Du Thừa Dụ tò mò hỏi, là ai ra tay hào phóng như vậy.
“Ha ha, vốn là phải báo cho Du tiên sinh ngài biết , nhưng trợ lý của Quan tiên sinh có dặn dò, nói Du tiên sinh ngài là một trong những nhà máy hợp tác với phó tổng của công ty bọn họ, cho nên không được hủy bỏ buổi hẹn của ngài.”
Về phần Quan tiên sinh như thế nào biết được bọn họ đêm nay tiếp một vị khách tên Du Thừa Dụ, không phải là việc mà quản lí là ông có thể tò mò hỏi .
“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ không nghĩ tới mình có danh khí tốt như vậy , khiến cho anh ta kiêu ngạo hẳn lên.
Anh không chú ý tới khi quản lí nhà hàng nói đến ba chữ “Quan tiên sinh”, Lê Chi Chi đầu tiên là không thể tin sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sầm xuống, mắt hạnh tràn ngập tức giận.
” Vị Quan tiên sinh này rôt cuộc là thần thánh phương nào ? Quản lí biết anh ta không ?” Du Thừa Dụ nghĩ nghĩ, vẫn là nghĩ không ra , công ty có hợp tác với vị nào họ Quan sao .
“Quan tiên sinh chính là. . . . . .” Quản lí muốn nói ra đáp án, nhưng theo tầm mắt của ông , người vừa bước vào nhà hàng không phải là . . . . .
” Quan tổng giám đốc !”Quản lí nhà hàng bất chấp lời nói mới nói một nửa, bỏ lại Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi nhanh đến cửa nhà hàng chào đón người mới bước vào .
Khách quý tới cửa, ai còn có rảnh mà để ý tới những chuyện nhỏ khác.
Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi nhìn theo hướng quản lí rời đi .
Du Thừa Dụ cho dù nhìn như thế nào cũng thấy vị Quan tiên sinh kia không quen mặt .
Nhưng Lê Chi Chi lại không như vậy, gần mười năm không nhìn thấy Quan Triển Lạc, nhưng hình dáng của anh ta đã khắc thật sâu trong đầu cô .
Cô không hề thắc mắc vì sao anh ta xuất hiện ở đây, nếu cô không nhớ lầm buổi sáng hôm nay cô đã không cẩn thận nói toàn bộ cho anh ta nghe .
Tốt lắm, anh ta xuất hiện tại đây chỉ có thể tự trách mình miệng rộng.
Quan Triển Lạc không để ý tới quản lí nhà hàng đang vuốt mông ngựa, anh phất tay trực tiếp đi tới chỗ Lê Chi Chi.
Thấy anh ta càng lúc càng gần, Du Thừa Dụ rốt cuộc nhận ra thân phận của Quan Triển Lạc , anh mừng rỡ như điên vội vàng đứng dậy, mở miệng nói ,thanh âm run run .
Không nghĩ tới người sắp xếp cho hắn lại là tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Thị , trời ạ ! Anh có phúc đức gì sao, đúng vậy, bọn họ cùng tập đoàn Đằng Thị từng hợp tác làm ăn, nhưng mà từ đầu tới đuôi anh đều chưa từng nhìn thấy Quan Triển Lạc. . . . . . Vô nghĩa, có thể một mình gặp tổng giám đốc kí hiệp ước trong khách sạn là một điều đáng để cười trộm, huống chi người đó lại là Quan Triển Lạc .
Mà anh sở dĩ nhận ra Quan Triển Lạc ……. chính là vì anh ta là danh nhân có tiếng trong giới kinh doanh, không có khả năng anh không biết.
“Quan. . . Tổng giám đốc, ngài. . . . . . Ngài khỏe!” Run , run, run, ngay cả bàn ở giữa không trung chờ Quan Triển Lạc nắm cũng phát run không ngừng.
Nhưng Quan Triển Lạc liếc mắt một cái cũng không để ý đến Du Thừa Dụ , mặc cho anh ta đang giơ tay ở giữa không trung, quản hắn phải cử bao lâu, hắn phiêu xem xét Lê Chi Chi liếc mắt một cái, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhưng lúc này thật sự rất khó coi giống như đăng mắc đại tiện vậy.
Quan Triển Lạc bất động thanh sắc, ngoài cười nhưng trong không cười, tuấn dật tựa như quý công tử đích khuôn mặt lộ vẻ người bên ngoài áp cái nhìn không ra đến không có hảo ý đích cười.
“Du phó tổng xin chào , đã nghe danh từ lâu.”
“A? Quan tổng giám đốc biết tôi?” Du Thừa Dụ vui vẻ đến mức hoa chân múa tay,một đại nhân vật lừng lẫy như Quan Triển Lạc thế nhưng lại nghe qua tên của anh, ô ô ~ quá cảm động!
Quan Triển Lạc vuốt cằm, “Tôi đã từng nghe qua từ vị hôn thê của tôi.”
Vừa nói chuyện anh vừa cố ý vô tình liếc nhìn Lê Chi Chi một cái.
Khuôn mặt của cô càng lúc càng thối , ha hả a!
“Vị hôn thê? Quan tổng giám đốc đã có vị hôn thê ?”
Trời ạ! Đây chính là một tin tức vô cùng trọng đại, quả nhiên lời đồn đãi không nói sai, Quan Triển Lạc xác thực có một vị hôn thê .
Lê Chi Chi im lặng nghe hai người nói chuyện , nhưng huyệt thái dương bỗng dưng kịch liệt đau đớn .
Cô thật sự không thể trách tội Du Thừa Dụ, nên tự trách mình nói nhiều với người gian xảo như Quan Triển Lạc , anh ta thiết kế buổi tối này làm cho Du Thừa Dụ như một con thỏ nhảy vào bẫy.
Anh ta kỳ thật là nhắm vào cô nên mới tới, Du Thừa Dụ hoàn toàn vô tội.
“Đúng vậy, tôi có vị hôn thê, mà vị hôn thê của tôi đêm nay nhận được sự chiếu cố của anh , không biết hai người dùng cơm có vui vẻ không ? Có bị tôi đến quấy rầy không?” Quan Triển Lạc thân thiết cười, nhẹ giọng hỏi.
“Không có, không có. . . . . . . . . A? Cái gì? Vị hôn thê của ngài . . . . . . . . .”
Du Thừa Dụ ngay từ đầu còn chưa tiêu hóa được lời nói của Quan Triển Lạc , mãi một lúc sau anh mới tiêu hóa được thì há hốc miệng cả buổi nói không ra lời.
Anh nhìn về phía Lê Chi Chi, lại nhìn về phía Quan Triển Lạc, “Cô là . . . . . . Chi Chi là vị hôn thê . . . . . .” Bộ dáng cực kỳ ngốc nghếch .
“Đúng vậy, Du phó tổng, Chi Chi là vị hôn thê của tôi , bất quá Chi Chi không phải là tên mà anh có thể gọi ,phiền anh về sau xưng hô với cô ấy là Lê tiểu thư.”
Du Thừa Dụ rốt cục cũng phát hiện,khuôn mặt tuấn tú của Quan Triển Lạc luôn nở nụ cười vô hại, nhưng ý cười kỳ thật chưa từng xuất hiện tạo đáy mắt anh ta .
Con ngươi đen của anh mang đầy hàn ý, tựa như tẳng băng ngàn năm (dưới 15 độ)
Du Thừa Dụ đến giờ lại chịu thêm một trận run rẩy nữa , anh thật sự vô cùng sợ hãi, dám mơì vị hôn thê của Quan Triển Lạc ăn cơm , nếu Quan Triển Lạc tức giận , bằng sự ảnh hưởng của anh ta trong giới kinh doanh ,đảm bảo ngay ngày mai anh có thể lập tức bị nghỉ việc , hơn nữa vĩnh viễn không tìm thấy việc làm.
Cho nên bữa tối hôm nay làm sao còn dám ăn nữa ?
Đương nhiên không thể ăn.
Du Thừa Dụ thức thời tìm cớ nhanh chóng rời đi, tốc độ của anh có thể sánh bằng tốc độ của tàu cao tốc ,thậm chí ngay cả thời gian nói tiếng tạm biệt Lê Chi Chi cũng không có.
Cứ như vậy. . . . . . Lê Chi Chi bị người ta để lại nhà hàng.
Cô trừng mắt nhìn Quan Triển Lạc, dùng ánh mắt khiển trách anh.
Quan Triển Lạc nhún nhún vai,tìm vị trí ngồi xuống, thảnh thơi gọi phục vụ đưa đồ ăn tới .
“Chi Chi thân mến, cái loại đàn ông này không cần cũng được , nào , đã lâu không gặp nhau chúng ta hãy vui vẻ hưởng thụ bữa tối đi !”
Lê Chi Chi không trả lời , trực tiếp cầm lấy cốc nước trước mặt hướng về phía Quan Triển Lạc, sau đó oán hận buông cốc nước vào người anh, quay người bỏ chạy!