Biên tập: B3
Nơi đây là trại huấn luyện ngựa của hành cung.
Phò Mã cưỡi Đạp Tuyết đi bên cạnh không bao lâu thì Đạp Tuyết bắt đầu phát ra âm thanh kháng nghị.
Phò Mã cười nhẹ, sờ sờ đầu Đạp Tuyết: “Biết rồi, ta sẽ lập tức cho ngươi chạy, chúng ta không chơi với con lừa ngốc này nữa.”
Con lừa bị Phò Mã mắng là ngu ngốc vẫn vui sướng “Phì” một tiếng.
Chi Chi không tỏ vẻ gì.
Phò Mã liếc nhìn Chi Chi: “Ta để thị vệ canh giữ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chi Chi gật đầu: “Không sao, thiếp không có việc gì.”
“Không, là ta sợ nàng gây rắc rối thôi.” Phò Mã nhếch môi cười, giật mạnh dây cương, Đạp Tuyết liền cứ thế phóng vút đi.
Chi Chi nhìn theo đến ngây người, mà con lừa ngu ngốc nàng đang cưỡi lại vui sướng kêu một tiếng.
“Phì ~”
Chi Chi buồn cười, nàng sờ đầu con lừa, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là ngươi và Đạp Tuyết hoàn toàn khác nhau, cũng giống như ta và…” Nàng còn chưa kịp nói hết câu.
“Ngũ di nương, con lừa ăn xong củ cải rồi, để nô tỳ giúp người lấy củ mới.”
“Được, cám ơn ngươi.”
Phò Mã mang theo một nha hoàn tới, nha hoàn này có diện mạo thanh tú, khi cười lên có hai lúm đồng tiền.
Nàng ta cười xấu hổ: “Ngũ di nương đừng khách khí.”
Đột nhiên, Chi Chi nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến từ sau lưng.
Vốn đang ngạc nhiên vì tại sao Phò Mã lại đi về từ đằng sau thì nha hoàn vừa rồi vội vàng đưa tay ra với Chi Chi: “Ngũ di nương mau xuống đây đi, Thái Tử điện hạ tới.”
“À, được.” Chi Chi được nha hoàn đỡ xuống khỏi lưng lừa, lúc này tiếng vó ngựa đã gần sát bên tai, nghe tiếng động hẳn không chỉ là một con.
Hôm nay Thái Tử rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới trại huấn luyện ngựa vui chơi một chút, không ngờ lại gặp những người khác.
Hắn thả chậm tốc độ ngựa, đến khi lại gần mới dừng lại.
Thái Tử nhìn lướt qua đám người đang quỳ ở dưới đất, nhận ra đây là thị vệ của Công Chúa: “Công Chúa đang ở đây?”
Thị vệ đứng đầu trả lời: “Hồi Thái Tử điện hạ, Công Chúa không ở đây, là Phò Mã tới cưỡi ngựa.”
“Ồ, Việt Dương sao.” Thái Tử cười một tiếng: “Còn con lừa này là thế nào? Việt Dương còn cưỡi cả lừa?”
“Hồi Thái Tử điện hạ, con lừa này là Phò Mã chuẩn bị cho thiếp thất.”
Thải Tử nhìn thấy Chi Chi, hắn xoay xoay cái nhẫn ngọc trên ngón tay: “Đệ muội cũng ở đây? Đứng lên đi.”
Mặc dù Chi Chi còn rất nhiều thứ không hiểu rõ, nhưng nàng biết hai tiếng “Đệ muội” này của Thái Tử là hai tiếng mà nàng không tài nào kham nổi, thậm chí giọng nói của Thái Tử rõ ràng còn mang theo vẻ bông đùa.
Theo như bối phận mà nói thì, Phò Mã là muội phu (*) của Thái Tử, mà Thái Tử lại gọi thiếp thất của muội phu mình là đệ muội, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
(*) Em rể
Chi Chi hơi do dự, không biết có nên đứng dậy hay không thì nha hoàn ở bên cạnh đưa tay ra giữ Chi Chi lại.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa.
Thái Tử cũng bị tiếng động này thu hút, ngẩng đầu nhìn lên.
Khi thấy rõ người đang tới, hắn hơi nheo mắt lại.
Phò Mã cưỡi Đạp Tuyết phóng đến như bay, hắn hoàn toàn không giảm bớt tốc độ.
Mãi cho đến khi vọt đến trước mặt bọn họ, Phò Mã mới kéo dây cương, Đạp Tuyết giơ hai chân trước lên trời, ngửa cổ kêu to, sau đó mới ngừng lại.
Phò Mã cầm dây cương xuống ngựa, hành lễ với Thái Tử: “Vi thần bái kiến Thái Tử.”
“Việt Dương mau mau đứng lên, sao lại còn phải khách khí với cô.” Thái Tử cười: “Muội muội của cô không đi cùng với ngươi sao?”
Phò Mã giương mắt nhìn Thái Tử, nở một nụ cười ấm áp: “Hôm nay thân thể Công Chúa không thoải mái nên không tới.”
“Hoá ra là như vậy, mấy ngày trước nha đầu kia vẫn còn mạnh miệng tranh luận với cô, dáng vẻ cay cú. Nếu không phải là cô nhìn muội ấy lớn lên từ nhỏ, cô còn tưởng rằng muội muội ngoan của mình đã biến thành một tên nam nhân thúi rồi cơ chứ.” Thái Tử nói như thuận miệng, lại thân thiết hỏi Phò Mã: “Việt Dương ngươi nói đi? Ngươi và muội ấy cũng cùng nhau lớn lên, muội ấy gả cho ngươi xong có nghe lời hơn chút nào không?”
Thái Tử nở một nụ cười quái dị.
Phò Mã mím môi cười, cúi đầu xuống không đáp lời.
Thái Tử cười ha ha, giống như thái độ của Phò Mã đã lấy lòng được hắn, hắn nói: “Việt Dương, ngươi so tài với cô một trận. Thử so xem ai tới cái đồi kia trước, nếu như ngươi thắng, nhất định cô sẽ trọng thưởng.”
Phò Mã phóng người lên ngựa: “Vậy vi thần liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thái Tử vung dây cương: “Thế thì bắt đầu đi.”
Phò Mã liếc nhìn Chi Chi còn đang quỳ dưới đất, cũng vung dây cương lên bám theo.
Bởi vì xuất phát muộn hơn nên Phò Mã bị tụt ở phía sau.
Nhưng tốc độ cưỡi ngựa của hắn càng ngày càng nhanh, chưa đầy bao lâu sau đã đuổi kịp Thái Tử.
Thái Tử cau mày, hung hăng vụt mạnh vào mông ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí thống khổ.
Phò Mã nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt.
Hắn cưỡi Đạp Tuyết cứ thế vượt qua Thái Tử, thậm chí như được rót thêm sức mạnh mà chạy thẳng tới sườn núi.
Thái Tử tới chậm hơn, hắn ta cười khổ: “Việt Dương, lá gan của ngươi thật là lớn.”
Phò Mã cười ôn hoà, nhìn qua hết sức tao nhã lễ độ: “Thái Tử điện hạ có tấm lòng nhân hậu, sao có thể so đo với vi thần? Huống hồ vi thần cũng chỉ vì phần thưởng của Thái Tử nên mới liều mạng như vậy, nếu không thì sao có thể thắng được.”
Sắc mặt Thái Tử trở nên tốt hơn, bị Phò Mã dụ cười to: “Ngươi đúng là, đường đường là một Phò Mã mà lại liều mạng chỉ vì một phần thưởng. Thôi được, ngày mai cô sẽ ban thưởng.”
***
Sau khi Thái Tử rời đi Chi Chi mới đứng lên.
Nha hoàn xoa xoa chân cho Chi Chi: “Ngũ di nương không sao chứ?”
Chi Chi cười với nha hoàn: “Không sao, cám ơn ngươi.”
Phò Mã đã cưỡi ngựa trở lại, hắn cưỡi Đạp Tuyết đi đến bên cạnh Chi Chi.
Rồi đột nhiên cúi người ôm lấy eo Chi Chi, cứ thế bế nàng lên ngựa.
Chi Chi chỉ mới kịp kêu một tiếng thì đã phát hiện thấy mình đang cưỡi lên lưng Đạp Tuyết, ngồi trước mặt Phò Mã.
“Các ngươi cứ canh gác ở chỗ này.” Phò Mã bỏ lại những lời này xong thì cưỡi Đạp Tuyết chạy như bay.
Chi Chi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, cũng không nghĩ là tốc độ chạy của ngựa lại nhanh như thế.
Làn gió quất mạnh vào mặt nàng, khiến hai gò má của nàng có chút đau nhói, nhưng đau hơn cả là mặt trong hai bên đùi.
“Phò… Phò Mã.” Chi Chi hỏi dè dặt: “Đây là đang đi đâu vậy?”
“Không phải nói muốn cưỡi ngựa sao? Chẳng lẽ nàng chỉ muốn cưỡi lừa?” Nghe giọng của Phò Mã dường như còn lãnh đạm hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Hắn vòng tay qua người Chi Chi nắm lấy dây cương, tựa hồ chê tóc Chi Chi vướng vào mặt hắn, hắn còn đưa một tay ra ấn đầu Chi Chi vùi sâu vào trong ngực mình.
Phải vất vả lắm Chi Chi mới tạo ra được một khoảng cách nhỏ.
Trên gương mặt tuấn mỹ kia của Phò Mã không hề có chút biểu tình nào, ánh mặt lạnh nhạt như được ngâm trong hồ băng.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nhưng lại giống như vạn vật trên thế gian này không thứ gì có thể lọt được vào trong mắt hắn.
Chi Chi vẫn còn đang muốn giãy giụa thêm mấy cái, nhưng cưỡi ngựa thật sự không thoải mái chút nào, cuối cùng nàng đành phải thoả hiệp, dựa vào trong ngực Phò Mã.
Nàng ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương, là một mùi hương rất nhạt, nhưng dễ chịu vô cùng.
Đạp Tuyết vui sướng chạy, Chi Chi thì sắp không chịu nổi nữa, nàng không nhịn được nói: “Phò Mã, thiếp không muốn cưỡi ngựa nữa.”
Nàng nói nhưng Phò Mã không để ý gì đến nàng, Chi Chi giãy giụa nghiêng đầu qua chuẩn bị lặp lại một lần thì lập tức đối diện với đôi mắt của Phò Mã.
Phò Mã nhìn Chi Chi chằm chằm, sau đó đưa tay ra bịt lấy mắt nàng.
Chi Chi liền cảm nhận được một mảnh ấm áp trên môi mình.
***
Chi Chi ngồi yên ở trên ghế, biểu tình như cha chết mẹ chết.
Thải Linh đi tới rót nước cho Chi Chi: “Ngũ di nương, người uống ngụm nước đi.”
Ly trà được đặt trước mặt Chi Chi.
Chi Chi nhìn qua, đưa tay ra.
Tay đưa được một nửa thì nàng liền nhìn chằm chằm vào tay mình.
Chính cái tay này đã đánh Phò Mã!
Bàn tay đáng tội chết!
Chi Chi muốn khóc, nàng thực sự không dám nhớ lại tình hình sau khi tung ra cái tát theo bản năng ấy.
Không khí trở nên đông cứng, thậm chí nàng còn nghe được tiếng cười lạnh của Phò Mã.
Thân là một tiểu thiếp, vậy mà nàng lại động thủ đánh phu quân của mình, hơn nữa vị phu quân này còn là hoàng thân quốc thích, là Phò Mã đương triều.
Chi Chi thở dài, đẩy ly trà ra: “Thải Linh, muội không cần phải để ý gì đến ta, cứ để cho ta tỉnh táo lại.”
Thải Linh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là từ khi Chi Chi trở lại, nàng ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chi Chi được nha hoàn đưa về, mà sau khi trở về nàng vẫn luôn ngồi ở trên ghế, không ăn không uống gì, thi thoảng lại thở dài một hơi.
Thải Linh ngẫm nghĩ một chút: “Ngũ di nương muốn tỉnh táo, không bằng đi tắm trước đi, nếu không cũng sẽ không còn nước nóng nữa.”
Chi Chi là một tiểu thiếp, hay nói chính xác hơn thì chỉ là tiểu thiếp của Phò Mã, không được coi trọng lắm khi ở Côi Ương Cung này.
Những chủ nhân chân chính lúc nào cũng có nước nóng để tắm, không hề giống với nàng.
Chi Chi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thải Linh nói đúng.
Nàng đứng lên, nhưng lại hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sao vậy? Ngũ di nương.” Thải Linh lo lắng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chi Chi trở nên nhăn nhó: “Đau!”
Nàng chỉ chỉ chân mình.
***
Mặt trong hai bên đùi của nàng đều bị mài đến rách da.
Thải Linh cầm kéo cắt quần của Chi Chi, phát hiện thấy trên quần vẫn còn lác đác vết máu.
Thải Linh tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho Chi Chi xong xuôi rồi mới bưng chậu nước ở dưới đất lên: “Nô tỳ đem nước đi đổ trước đã, e rằng tối nay Ngũ di nương tạm thời không thể mặc quần khi đi ngủ rồi.”
Chi Chi nằm ở trên giường, bởi vì vết thương mà nàng chỉ mặc đồ lót, không mặc quần.
Vạt áo chỉ có thể che đến bắp đùi, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng bóc lộ ra, thậm chí để tránh không đụng vào vết thương mà nàng còn phải tách hai chân ra, trông hết sức bất nhã.
“Đi đi, nhớ mau trở về.” Chi Chi nói với Thải Linh.
Chi Chi có chút mệt mỏi, liền cứ thế nhắm hai mắt lại.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, nàng cho là Thải Linh nên không nói gì.
Đợi khi tiếng chân kia đến gần, nàng mới nói: “Thải Linh, rót giúp ta ly nước, ta khát quá.”
Tiếng bước chân dừng lại.
Chi Chi đợi một hồi nhưng không nghe thấy tiếng Thải Linh đáp, cảm thấy kỳ quái nên nàng mở mắt ra.
Nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện không hề có ai khác.
Cửa một lần nữa bị đẩy ra, Chi Chi có chút không yên tâm: “Thải Linh?”
“Nô tỳ tới đây.”
Hả?
Chi Chi bỗng cứng đờ, vừa rồi là ảo giác của nàng, hay là quỷ lại xuất hiện?
Thải Linh đi tới, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Sao trên bàn lại có hộp thuốc mỡ?”
Thải Linh cầm lên nhìn kỹ, thuốc mỡ này là từ trong cung.
Nàng ta nhìn Chi Chi, vẻ mặt Chi Chi đầy mơ màng.
Thải Linh giương mắt nhìn cửa sổ đang mở, không nhịn được mà mỉm cười.
Nàng ta đi tới đóng cửa sổ lại lần nữa.
“Thải Linh, thuốc mỡ kia?” Chi Chi hơi sợ.
Thải Linh quay lưng lại với Chi Chi, cố gắng nín cười: “Không có gì, là nô tỳ đánh rơi xuống đó, nô tỳ quên cất.”
Bấy giờ Chi Chi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng là quỷ chứ, doạ chết nàng rồi.
Nơi đây là trại huấn luyện ngựa của hành cung.
Phò Mã cưỡi Đạp Tuyết đi bên cạnh không bao lâu thì Đạp Tuyết bắt đầu phát ra âm thanh kháng nghị.
Phò Mã cười nhẹ, sờ sờ đầu Đạp Tuyết: “Biết rồi, ta sẽ lập tức cho ngươi chạy, chúng ta không chơi với con lừa ngốc này nữa.”
Con lừa bị Phò Mã mắng là ngu ngốc vẫn vui sướng “Phì” một tiếng.
Chi Chi không tỏ vẻ gì.
Phò Mã liếc nhìn Chi Chi: “Ta để thị vệ canh giữ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chi Chi gật đầu: “Không sao, thiếp không có việc gì.”
“Không, là ta sợ nàng gây rắc rối thôi.” Phò Mã nhếch môi cười, giật mạnh dây cương, Đạp Tuyết liền cứ thế phóng vút đi.
Chi Chi nhìn theo đến ngây người, mà con lừa ngu ngốc nàng đang cưỡi lại vui sướng kêu một tiếng.
“Phì ~”
Chi Chi buồn cười, nàng sờ đầu con lừa, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là ngươi và Đạp Tuyết hoàn toàn khác nhau, cũng giống như ta và…” Nàng còn chưa kịp nói hết câu.
“Ngũ di nương, con lừa ăn xong củ cải rồi, để nô tỳ giúp người lấy củ mới.”
“Được, cám ơn ngươi.”
Phò Mã mang theo một nha hoàn tới, nha hoàn này có diện mạo thanh tú, khi cười lên có hai lúm đồng tiền.
Nàng ta cười xấu hổ: “Ngũ di nương đừng khách khí.”
Đột nhiên, Chi Chi nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến từ sau lưng.
Vốn đang ngạc nhiên vì tại sao Phò Mã lại đi về từ đằng sau thì nha hoàn vừa rồi vội vàng đưa tay ra với Chi Chi: “Ngũ di nương mau xuống đây đi, Thái Tử điện hạ tới.”
“À, được.” Chi Chi được nha hoàn đỡ xuống khỏi lưng lừa, lúc này tiếng vó ngựa đã gần sát bên tai, nghe tiếng động hẳn không chỉ là một con.
Hôm nay Thái Tử rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới trại huấn luyện ngựa vui chơi một chút, không ngờ lại gặp những người khác.
Hắn thả chậm tốc độ ngựa, đến khi lại gần mới dừng lại.
Thái Tử nhìn lướt qua đám người đang quỳ ở dưới đất, nhận ra đây là thị vệ của Công Chúa: “Công Chúa đang ở đây?”
Thị vệ đứng đầu trả lời: “Hồi Thái Tử điện hạ, Công Chúa không ở đây, là Phò Mã tới cưỡi ngựa.”
“Ồ, Việt Dương sao.” Thái Tử cười một tiếng: “Còn con lừa này là thế nào? Việt Dương còn cưỡi cả lừa?”
“Hồi Thái Tử điện hạ, con lừa này là Phò Mã chuẩn bị cho thiếp thất.”
Thải Tử nhìn thấy Chi Chi, hắn xoay xoay cái nhẫn ngọc trên ngón tay: “Đệ muội cũng ở đây? Đứng lên đi.”
Mặc dù Chi Chi còn rất nhiều thứ không hiểu rõ, nhưng nàng biết hai tiếng “Đệ muội” này của Thái Tử là hai tiếng mà nàng không tài nào kham nổi, thậm chí giọng nói của Thái Tử rõ ràng còn mang theo vẻ bông đùa.
Theo như bối phận mà nói thì, Phò Mã là muội phu (*) của Thái Tử, mà Thái Tử lại gọi thiếp thất của muội phu mình là đệ muội, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
(*) Em rể
Chi Chi hơi do dự, không biết có nên đứng dậy hay không thì nha hoàn ở bên cạnh đưa tay ra giữ Chi Chi lại.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa.
Thái Tử cũng bị tiếng động này thu hút, ngẩng đầu nhìn lên.
Khi thấy rõ người đang tới, hắn hơi nheo mắt lại.
Phò Mã cưỡi Đạp Tuyết phóng đến như bay, hắn hoàn toàn không giảm bớt tốc độ.
Mãi cho đến khi vọt đến trước mặt bọn họ, Phò Mã mới kéo dây cương, Đạp Tuyết giơ hai chân trước lên trời, ngửa cổ kêu to, sau đó mới ngừng lại.
Phò Mã cầm dây cương xuống ngựa, hành lễ với Thái Tử: “Vi thần bái kiến Thái Tử.”
“Việt Dương mau mau đứng lên, sao lại còn phải khách khí với cô.” Thái Tử cười: “Muội muội của cô không đi cùng với ngươi sao?”
Phò Mã giương mắt nhìn Thái Tử, nở một nụ cười ấm áp: “Hôm nay thân thể Công Chúa không thoải mái nên không tới.”
“Hoá ra là như vậy, mấy ngày trước nha đầu kia vẫn còn mạnh miệng tranh luận với cô, dáng vẻ cay cú. Nếu không phải là cô nhìn muội ấy lớn lên từ nhỏ, cô còn tưởng rằng muội muội ngoan của mình đã biến thành một tên nam nhân thúi rồi cơ chứ.” Thái Tử nói như thuận miệng, lại thân thiết hỏi Phò Mã: “Việt Dương ngươi nói đi? Ngươi và muội ấy cũng cùng nhau lớn lên, muội ấy gả cho ngươi xong có nghe lời hơn chút nào không?”
Thái Tử nở một nụ cười quái dị.
Phò Mã mím môi cười, cúi đầu xuống không đáp lời.
Thái Tử cười ha ha, giống như thái độ của Phò Mã đã lấy lòng được hắn, hắn nói: “Việt Dương, ngươi so tài với cô một trận. Thử so xem ai tới cái đồi kia trước, nếu như ngươi thắng, nhất định cô sẽ trọng thưởng.”
Phò Mã phóng người lên ngựa: “Vậy vi thần liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thái Tử vung dây cương: “Thế thì bắt đầu đi.”
Phò Mã liếc nhìn Chi Chi còn đang quỳ dưới đất, cũng vung dây cương lên bám theo.
Bởi vì xuất phát muộn hơn nên Phò Mã bị tụt ở phía sau.
Nhưng tốc độ cưỡi ngựa của hắn càng ngày càng nhanh, chưa đầy bao lâu sau đã đuổi kịp Thái Tử.
Thái Tử cau mày, hung hăng vụt mạnh vào mông ngựa, con ngựa phát ra tiếng hí thống khổ.
Phò Mã nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt.
Hắn cưỡi Đạp Tuyết cứ thế vượt qua Thái Tử, thậm chí như được rót thêm sức mạnh mà chạy thẳng tới sườn núi.
Thái Tử tới chậm hơn, hắn ta cười khổ: “Việt Dương, lá gan của ngươi thật là lớn.”
Phò Mã cười ôn hoà, nhìn qua hết sức tao nhã lễ độ: “Thái Tử điện hạ có tấm lòng nhân hậu, sao có thể so đo với vi thần? Huống hồ vi thần cũng chỉ vì phần thưởng của Thái Tử nên mới liều mạng như vậy, nếu không thì sao có thể thắng được.”
Sắc mặt Thái Tử trở nên tốt hơn, bị Phò Mã dụ cười to: “Ngươi đúng là, đường đường là một Phò Mã mà lại liều mạng chỉ vì một phần thưởng. Thôi được, ngày mai cô sẽ ban thưởng.”
***
Sau khi Thái Tử rời đi Chi Chi mới đứng lên.
Nha hoàn xoa xoa chân cho Chi Chi: “Ngũ di nương không sao chứ?”
Chi Chi cười với nha hoàn: “Không sao, cám ơn ngươi.”
Phò Mã đã cưỡi ngựa trở lại, hắn cưỡi Đạp Tuyết đi đến bên cạnh Chi Chi.
Rồi đột nhiên cúi người ôm lấy eo Chi Chi, cứ thế bế nàng lên ngựa.
Chi Chi chỉ mới kịp kêu một tiếng thì đã phát hiện thấy mình đang cưỡi lên lưng Đạp Tuyết, ngồi trước mặt Phò Mã.
“Các ngươi cứ canh gác ở chỗ này.” Phò Mã bỏ lại những lời này xong thì cưỡi Đạp Tuyết chạy như bay.
Chi Chi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, cũng không nghĩ là tốc độ chạy của ngựa lại nhanh như thế.
Làn gió quất mạnh vào mặt nàng, khiến hai gò má của nàng có chút đau nhói, nhưng đau hơn cả là mặt trong hai bên đùi.
“Phò… Phò Mã.” Chi Chi hỏi dè dặt: “Đây là đang đi đâu vậy?”
“Không phải nói muốn cưỡi ngựa sao? Chẳng lẽ nàng chỉ muốn cưỡi lừa?” Nghe giọng của Phò Mã dường như còn lãnh đạm hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Hắn vòng tay qua người Chi Chi nắm lấy dây cương, tựa hồ chê tóc Chi Chi vướng vào mặt hắn, hắn còn đưa một tay ra ấn đầu Chi Chi vùi sâu vào trong ngực mình.
Phải vất vả lắm Chi Chi mới tạo ra được một khoảng cách nhỏ.
Trên gương mặt tuấn mỹ kia của Phò Mã không hề có chút biểu tình nào, ánh mặt lạnh nhạt như được ngâm trong hồ băng.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nhưng lại giống như vạn vật trên thế gian này không thứ gì có thể lọt được vào trong mắt hắn.
Chi Chi vẫn còn đang muốn giãy giụa thêm mấy cái, nhưng cưỡi ngựa thật sự không thoải mái chút nào, cuối cùng nàng đành phải thoả hiệp, dựa vào trong ngực Phò Mã.
Nàng ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương, là một mùi hương rất nhạt, nhưng dễ chịu vô cùng.
Đạp Tuyết vui sướng chạy, Chi Chi thì sắp không chịu nổi nữa, nàng không nhịn được nói: “Phò Mã, thiếp không muốn cưỡi ngựa nữa.”
Nàng nói nhưng Phò Mã không để ý gì đến nàng, Chi Chi giãy giụa nghiêng đầu qua chuẩn bị lặp lại một lần thì lập tức đối diện với đôi mắt của Phò Mã.
Phò Mã nhìn Chi Chi chằm chằm, sau đó đưa tay ra bịt lấy mắt nàng.
Chi Chi liền cảm nhận được một mảnh ấm áp trên môi mình.
***
Chi Chi ngồi yên ở trên ghế, biểu tình như cha chết mẹ chết.
Thải Linh đi tới rót nước cho Chi Chi: “Ngũ di nương, người uống ngụm nước đi.”
Ly trà được đặt trước mặt Chi Chi.
Chi Chi nhìn qua, đưa tay ra.
Tay đưa được một nửa thì nàng liền nhìn chằm chằm vào tay mình.
Chính cái tay này đã đánh Phò Mã!
Bàn tay đáng tội chết!
Chi Chi muốn khóc, nàng thực sự không dám nhớ lại tình hình sau khi tung ra cái tát theo bản năng ấy.
Không khí trở nên đông cứng, thậm chí nàng còn nghe được tiếng cười lạnh của Phò Mã.
Thân là một tiểu thiếp, vậy mà nàng lại động thủ đánh phu quân của mình, hơn nữa vị phu quân này còn là hoàng thân quốc thích, là Phò Mã đương triều.
Chi Chi thở dài, đẩy ly trà ra: “Thải Linh, muội không cần phải để ý gì đến ta, cứ để cho ta tỉnh táo lại.”
Thải Linh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là từ khi Chi Chi trở lại, nàng ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chi Chi được nha hoàn đưa về, mà sau khi trở về nàng vẫn luôn ngồi ở trên ghế, không ăn không uống gì, thi thoảng lại thở dài một hơi.
Thải Linh ngẫm nghĩ một chút: “Ngũ di nương muốn tỉnh táo, không bằng đi tắm trước đi, nếu không cũng sẽ không còn nước nóng nữa.”
Chi Chi là một tiểu thiếp, hay nói chính xác hơn thì chỉ là tiểu thiếp của Phò Mã, không được coi trọng lắm khi ở Côi Ương Cung này.
Những chủ nhân chân chính lúc nào cũng có nước nóng để tắm, không hề giống với nàng.
Chi Chi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thải Linh nói đúng.
Nàng đứng lên, nhưng lại hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sao vậy? Ngũ di nương.” Thải Linh lo lắng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chi Chi trở nên nhăn nhó: “Đau!”
Nàng chỉ chỉ chân mình.
***
Mặt trong hai bên đùi của nàng đều bị mài đến rách da.
Thải Linh cầm kéo cắt quần của Chi Chi, phát hiện thấy trên quần vẫn còn lác đác vết máu.
Thải Linh tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho Chi Chi xong xuôi rồi mới bưng chậu nước ở dưới đất lên: “Nô tỳ đem nước đi đổ trước đã, e rằng tối nay Ngũ di nương tạm thời không thể mặc quần khi đi ngủ rồi.”
Chi Chi nằm ở trên giường, bởi vì vết thương mà nàng chỉ mặc đồ lót, không mặc quần.
Vạt áo chỉ có thể che đến bắp đùi, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng bóc lộ ra, thậm chí để tránh không đụng vào vết thương mà nàng còn phải tách hai chân ra, trông hết sức bất nhã.
“Đi đi, nhớ mau trở về.” Chi Chi nói với Thải Linh.
Chi Chi có chút mệt mỏi, liền cứ thế nhắm hai mắt lại.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, nàng cho là Thải Linh nên không nói gì.
Đợi khi tiếng chân kia đến gần, nàng mới nói: “Thải Linh, rót giúp ta ly nước, ta khát quá.”
Tiếng bước chân dừng lại.
Chi Chi đợi một hồi nhưng không nghe thấy tiếng Thải Linh đáp, cảm thấy kỳ quái nên nàng mở mắt ra.
Nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện không hề có ai khác.
Cửa một lần nữa bị đẩy ra, Chi Chi có chút không yên tâm: “Thải Linh?”
“Nô tỳ tới đây.”
Hả?
Chi Chi bỗng cứng đờ, vừa rồi là ảo giác của nàng, hay là quỷ lại xuất hiện?
Thải Linh đi tới, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Sao trên bàn lại có hộp thuốc mỡ?”
Thải Linh cầm lên nhìn kỹ, thuốc mỡ này là từ trong cung.
Nàng ta nhìn Chi Chi, vẻ mặt Chi Chi đầy mơ màng.
Thải Linh giương mắt nhìn cửa sổ đang mở, không nhịn được mà mỉm cười.
Nàng ta đi tới đóng cửa sổ lại lần nữa.
“Thải Linh, thuốc mỡ kia?” Chi Chi hơi sợ.
Thải Linh quay lưng lại với Chi Chi, cố gắng nín cười: “Không có gì, là nô tỳ đánh rơi xuống đó, nô tỳ quên cất.”
Bấy giờ Chi Chi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng là quỷ chứ, doạ chết nàng rồi.