La Như Long cho rằng hiện tại bọn ma vương ngầm hộ tống theo quái xa đã lao đầu tử chiến với những cao thủ phái Vũ Đương. Đây là thời cơ chàng hằng mong đợi, không thể bỏ qua. Nếu không thì chàng mạo hiểm để đến Vũ Đương này làm gì ?
Tuy khi chàng vừa phóng người lao đi, tuy sợ vị cao nhân ngầm gọi lại nhưng lại sợ thời cơ hiếm có này mất đi, nên chàng không kịp suy nghĩ nữa.
Hằn sâu ý niệm:
"Một mang phước, hai rước họa", bởi thế La Như Long kiên quyết bám theo chiếc quái xa.
Vì chàng đã biết trong quái xa đó có đại ma đầu, bởi thế phải vô cùng thận trọng, nhẹ nhàng luồn lách trong rừng cây bóng tối, không hề phát ra một tiếng động.
Chiếc quái xa lao đi như đạn vút kia bất chợt dừng phắt lại.
Nơi nó dừng bánh chính là đỉnh núi Thiên Trụ, điểm mà La Như Long đã dự định đặt chân đến.
Chiếc quái xa dừng ở chỗ đó, hẳn cũng có cùng mục đích như La Như Long, lên cao để quan sát rõ tình hình.
Chàng cũng đã đến nơi, vì sợ ngọn ma đăng biến đổi màu sắc bất chừng có thể giết người trong nháy mắt, bởi vậy chàng ẩn mình trên cây cổ thụ dày đặc lá, phóng tầm mắt quan sát địa thế xung quanh.
Trên đỉnh Thiên Trụ này, có vẻn vẹn ba tòa Kim điện, từ nóc điện cho đến bờ tường khung cửa, đều gắn bằng kim loại, ánh sáng phát tỏa lên trong màn đêm đen tối.
Phía trước Kim điện có một tảng đá bằng phẳng vuống vắn độ hai trượng. Lúc này chiếc quái xa dừng ngay trên đó.
Bên trái và phía sau của Kim điện có rải rác những cây tùng cổ, La Như Long ẩn mình trên một cây tùng. Nhìn về hướng Đông, dòng Hán giang vỗ sóng bạt ngàn. Trông về hướng Tây, toàn bộ khung cảnh ở Vũ Đương đều lọt vào tầm mắt.
Đỉnh Thiên Trụ này chỉ có một con đường bằng đá có từng cấp để lên xuống, còn chung quanh toàn là rừng cây bát ngát và triền dốc cheo leo hiểm trở.
Lúc này, phía dưới vọng lên tiếng la ó chém giết nhau kinh hoàng. Có những ngọn lửa vụt lên ngút trời. Vô số bóng người lao vùn vụt, xông xả vào chém giết nhau.
Tiếng gươm giáo giao nhau, tiếng la ó, tiếng rú ... tạo thành một chuỗi âm thanh thật kinh hoàng.
Phái Vũ Đương hôm nay ắt khó bảo toàn được cơ nghiệp, thoát khỏi vận kiếp tang thương.
Thấy đương trường đầy thảm khốc, La Như Long sục sôi lửa hận thù, đôi mắt đỏ rực, chàng quay sang nhìn chằm chằm đến chiếc quái xa.
Bức rèm trước cửa quái xa vẫn cuốn lên như khi nãy, hướng quay về phía Vũ Đương. Có lẽ lão đại ma đầu cũng đang quan sát đấu trường khốc liệt.
Mười hai ả bạch y thiếu nữ hộ tống theo quái xa, giờ lại tụ tập ở phía trước, hình như cuộc tử chiến đẫm máu đã làm họ tập trung chú ý.
La Như Long nhìn đến phía sau gọng xe, La Như Vân vẫn cúi đầu ngồi bất động.
Đây là một cơ hội tốt để ra tay sao ? ... Chàng không do dự nữa. Ra tay lần này nếu không đoạt được bảo vật, cũng quyết cứu bằng được La Như Vân rồi hãy tính.
Nghĩ đến đây chàng nhẹ nhàng đáp người xuống đất.
La Như Long chưa dám tiếp cận ngay quái xa.
Bước đầu tiên, chàng tiến hành theo như Hách Linh Châu nói về góc "Tử giác".
Nhận định chính xác vị trí của quái xa, chàng nhấc gót bước sang bên tả bảy bước dài.
Dừng lại ở điểm này, nằm đúng ngay một đường thẳng chiếu từ góc đỉnh ngọn ma đăng và góc bên.
La Như Long quay nghiêng người, quan sát ánh sáng từ ngọn bạch đăng phát ra.
Không sai, quả nhiên không sai. Ánh sáng đó chiếu không đến người chàng.
Cách xác định góc "Tử giác" đã được chứng thực, La Như Long hiện một nụ cười trên môi, bèn chuẩn bị tiến đến quái xa ...
Rất bất ngờ, từ trong quái xa có giọng nói như chuông vỗ:
- Bất hảo, có âm thanh gì ?
Nghe tiếng quát, La Như Long hết cả hồn, liền búng người vọt lên trên cây cổ thụ.
Còn chưa hoàn hồn, thấy đám bạch y thiếu nữ quay phắt người lại, ngạc nhiên thốt lên:
- Chuyện gì vậy lão bà ?
Giọng nói trong quái xa tiếp vọng ra :
- Ta phát giác dường như có người ở phía sau ?
- Vậy hả ? ...
Cả bọn cùng sửng sốt kêu lên làm cho La Như Long càng thêm hồi hộp lo sợ.
- Bọn ngươi rảo quanh xem cho ta !
- Dạ ! ...
Mười hai bạch y thiếu nữ lập tức phân bủa ra tứ phía lùng xục ...
La Như Long nín cả thở không đám động đậy.
Không biết là do chàng ẩn nấp tài tình ? Hay bọn thiếu nữ đó ham để tâm đến đấu trường khốc liệt ? Mười hai thiếu nữ sục sạo quanh chỗ chàng ẩn nấp, nhưng vẫn không hề phát hiện ra.
Đám thiếu nữ cùng trở về chỗ cũ, một giọng lanh lảnh vang lên:
- Chắc lão bà nghe nhầm đấy ?
Nữ ma ở trong quái xa cũng mê hoặc kêu lên:
- Ta nghe nhầm à ?
Chợt nhiên bà ta như nghĩ đến điều gì, nói tiếp:
- Tên tiểu tử sau xe thế nào rồi ?
Một ả thiếu nữ chỉ đến La Như Vân, trả lời:
- Nó vẫn ngồi sau kìa !
- Đem nó đến trước này !
Có ba thiếu nữ tức tốc vòng lui phía sau, lanh tay lẹ chân đưa La Như Vân trước quái xa, chàng ta trong tình trạng hôn mê.
Nữ ma đầu nhấn giọng:
- Giải huyệt đạo cho nó rồi cho uống "Hoàn hồn đơn" để tỉnh lại sau đó hãy tính !
Một thiếu nữ đưa tay nhận lấy viên đơn hoàn từ trong quái xa đưa ra. Ả giải huyệt đạo cho La Như Vân, rồi bỏ viên dược hoàn trong miệng chàng.
La Như Long thấy vậy trong lòng mừng vui, thầm nghĩ:
"Ô, tốt ! Ta sốt ruột vì muốn cứu gấp ca ca, giờ ca ca hồi tỉnh lại rồi, ta đỡ phần lo lắng.".
Chú mắt nhìn La Như Vân ngồi trên mặt đất, tay chân co duỗi, miệng hít thở những hơi dài. La Như Long lại nghĩ:
"Bây giờ ta đỡ lo cho ca ca, chỉ việc quyết tâm đoạt được bảo vật rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.".
Đang lúc chưa nghĩ ra kế sách, chàng thấy La Như Vân đã tỉnh lại hoàn toàn, lững thững đứng dậy, hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chiếc quái xa, rồi ngoái sang nhìn đám thiếu nữ, nét mặt hoang mang thờ thẩn.
Ả thiếu nữ đứng bên cạnh chợt cất giọng:
- Lão bà, nó tỉnh rồi, còn gì nữa không?
Nữ ma đầu cười hung dữ:
- Không ! Không ! Rất an toàn rồi !
La Như Long ngớ người, suy nghĩ:
"An toàn ? An toàn gì nhỉ ?".
Có một điều nữa làm chàng ngạc nhiên, là La Như Vân sau khi tỉnh lại nét mặt cứ ngơ ngác không nói năng gì. Chàng nghi hoặc thầm nghĩ:
"Lẽ nào họ đã dùng trò gì đối với ca ca, khiến thần trí ca ca đờ đẫn thế ?".
Dòng suy nghĩ chưa dứt, bỗng nghe một thiếu nữ nói giọng kinh ngạc:
- Lão bà, trận chiến này hao binh tổn tướng hơn so với ở Thiếu Lâm tự, tình hình song phương căng thẳng, lão ba sao không đích thân xuống để giải quyết tình thế ?
La Như Long phóng ánh mắt theo hướng thành trì Vũ Đương sơn chìm ngập trong cuộc tử sát khốc liệt. .... Lời nói của ả thiếu nữ quả không sai, phía Vũ Đương có nhiều cao thủ hỗ trợ, quyết tâm chiến đấu đến cùng, bọn ma vương nếu thắng được cũng phải hao tổn thực lực nghiêm trọng.
La Như Long sực nghĩ một điều :
"Ta muốn nữ ma đầu kia xuống ngay đương trường tiếp chiến, lúc đó khỏi lo sợ gì nữa.".
Lòng chàng cũng mang nỗi hổ thẹn:
"Ta có ý nghĩ như vậy cũng thấp hèn ... Nhưng bà ta thính lực như thần, ta biết làm sao hơn?".
Đang lúc phân vân, từ trong quái xa lại phá lên tiếng cười ghê rợn:
- Ta đích thân trợ chiến ư ? Bất tất ! Bất tất ! Theo ta thấy, độ nửa khắc nữa thắng bại sẽ phân rõ ! Ha ... ha ... ha ...
La Như Long nghe vậy lo lắng:
"Chỉ nửa thời khắc thôi ư ? Như vậy ta không còn thời gian để do dự nữa !".
Ả thiếu nữ có đề xuất khi nãy tỏ vẻ không tin:
- Lão bà, làm sao chỉ nửa thời khắc sẽ phân định thắng bại được?
Bà ta lớn tiếng:
- Ngươi nhìn kỹ kìa, không thấy "Lục Âm chưởng" của Bạch Nựu và "Huyết Quang chưởng" của Hắc Hựu đã thi triển, chưởng chiêu ầm ầm như bão táp đó hả, ai dám địch nổi được?
Ả thiếu nữ im bặt, ngưng thần quan sát cuộc hỗn chiến.
Rất kỳ quặc là La Như Vân vẫn đứng thẩn thờ, đã không nói cũng không thừa cơ hội đó mà hành động. Chàng cũng bước đến nhìn xuống đấu trường.
La Như Long thấy vậy phân vân không hiểu. Lúc này chàng bèn quyết định:
"Đúng lúc phải hành động rồi, không thể chậm trễ !".
Chàng biết rằng nữ ma kia một mực không lộ diện. Đồng thời công lực bà ta phi phàm, tuyệt tục, chỉ nghe đến tiếng cười của bà ta đủ chứng thực là đã đạt đến trăm năm nội lực.
Bởi vậy nếu hành động không thận trọng, lỡ bị bà ta phát giác nhất định sẽ mất mạng ngay.
Từ trên cây, La Như Long đáp xuống đất nhẹ hơn một chiếc lá rơi, xác định vị trí chính xác để đứng.
Giờ chỉ có nghiêng mình tiến đến và đề phòng ngọn ma đăng biến đổi màu bất ngờ.
Chàng nghiêng người, từng bước từng bước đi ngang, tiến lần theo phía trái.
Mới nhích được mấy bước, bỗng nghe có tiếng vọng lên từ trong quái xa :
- Lạ thật ! Ta nghe có tiếng bước chân tiến đến từ phía sau !
La Như Long giật mình dừng lại, trống ngực đánh thình thịch, nghĩ thầm:
"Nhảy lên nhảy xuống phí thời gian không nói, nếu không thận trọng làm gây tiếng động thì càng nguy. Giả như đám thiếu nữ vào đây lùng sục, ta lánh mình cũng không muộn !".
Chàng đang ngưng thần theo dõi, một thiếu nữ lại lên tiếng :
- Lão bà, cuộc tử chiến ở dưới đó căng thẳng, để bọn tiện nữ quan sát tận tường.
Lão nghĩ xem, ai dám cả gan bén mảng đến đây ? Nếu lão không an tâm, chỉ cần đưa tay phải lên là ngọn hồng đăng phát sáng, vậy lo gì nữa ?
Miệng nói nhưng đôi mắt ả thiếu nữ không rời khỏi cuộc bạo chiến.
Nữ ma đầu cười cuồng vọng:
- Nha đầu không nghe sai bảo hả ? Được rồi, ta sẽ cho hồng đăng phát sáng !
Vừa ngưng giọng, ánh sáng hồng lập tức tỏa rực lên.
La Như Long lúc này chỉ cách chiếc xe độ năm trượng, nếu chàng không đứng ngay góc "Tử giác", ắt đã bỏ mạng tại trận rồi.
Chàng đứng nghiêng người, thấy chung quanh toàn cả màu hồng ghê rợn.
Đối phương không động tĩnh gì, chàng bắt đầu thận trọng tiến dần dần đến, trong lòng thầm nghĩ:
"Như vậy cũng tốt, bọn ngươi bật ngọn hồng đăng lên, cứ ngỡ rằng không có ai dám bén mảng đến, đây là một cơ hội tốt để ta hành động!".
Tuy góc "Tử giác" hẹp, La Như Long phải nghiêng mình để tiến lên, nhưng khinh công thân pháp của chàng không phải tầm thường, chàng lướt nhẹ như làn gió đến sát chiếc xe và cúi xuống rồi chui vào dưới gầm xe.
La Như Long vô cùng hồi hộp, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Biết rằng lúc này như vào miệng hổ, nguy hiểm như ngàn cân kẽ tóc, nếu không thận trọng, trên có nữ ma đầu, phía trước có đám thiếu nữ, hậu quả xảy ra sẽ không lường được.
Chàng án tay trước ngực, hít thở mấy hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đảo quanh nhìn tứ phía.
Gầm xe rộng độ năm xích, dài chín xích, là một nơi rất an toàn vì ngọn hồng đăng ở trên đỉnh xe không thể chiếu thấu được.
Hai bên là bốn bánh sắt, chàng nhìn đến phía trước thấy toàn những đôi chân của đám thiếu nữ, còn phía sau là rừng tùng cổ.
Quan sát tình hình xong, La Như Long nảy ra ý định :
"Lỡ ra bị bại lộ chỉ có một con đường thoát là vụt người biến nhanh về phía trước.".
Vì cách trước xe độ năm xích là con đường xuống núi, dù sao cũng an toàn hơn so với vượt khoảng trống cả năm trượng phía sau.
Dự định xong, chàng nhìn ngược lên xe, thấy không có gì khác lạ. Linh muội nói chỉ cần chui vào đây tức sẽ rõ. Vậy vật kỳ bảo đó như thế nào ?
Chàng quay đầu nhìn kỹ từng cái, thầm nghĩ:
"Thôi rồi, ta mắc lừa !".
Dưới gầm xe không có gì khác ngoài hai trục ngang và một trục dọc.
Dù cảm thấy thất vọng nhưng chàng vẫn không nản chí, đôi mắt mở to để ý kỹ mọi cái.
Bốn chiếc bánh sắt trơ trơ ở đó không có gì đáng tìm, cần chú ý nhất là ba chiếc trục. Sợ dùng mắt tìm không ăn chắc, chàng phải dùng tay lần tìm.
Hai trục ngang được sờ tìm kỹ, vẫn không có gì khác lạ.
Giờ chỉ còn trục dọc, La Như Long vừa sờ mó vừa suy nghĩ:
"Bốn chiếc bánh sắt kia tại sao lại tự động chạy được? Sự huyền diệu của nó ở chỗ nào chứ ? Ta phải tìm cho ra mới được!".
Bỗng có giọng gọi từ phía trước:
- Lão bà xem kìa, toán người bao vây Hắc Bạch Mẫu Đơn, có phải là mấy hòa thượng không?
Trong quái xa, giọng cười man rợ cất lên:
- Không sai ! Chính là mấy tên trọc đầu của Thiếu Lâm tự còn sót lại, bọn nó chưa lo thân nổi lại dám cả gan đến Vũ Đương trợ chiến. Ha ... ha ... ha ... chẳng sao, độc chưởng của Hắc Bạch Mẫu Đơn sẽ đánh tan thây chúng nó. Ha ... ha ... ha ...
Giọng cười đắc chí đó làm cho La Như Long phập phồng lo sợ.
Bất chợt thoáng qua một tiếng động nhỏ, ngọn hồng đăng vụt tắt, bạch đăng lại phát sáng.
Ánh sáng ngọn bạch đăng tỏa chiếu, làm thân hình chàng lộ rõ hơn.
Bây giờ chàng lấy lại bình tĩnh, dời ánh mắt quan sát đến trục dọc, thận trọng sờ tìm.
Lần đến khoảng giữa trục, chàng bỗng phát hiện khác lạ, liền ngừng tay và tập trung ánh mắt nhìn kỹ.
Đoạn giữa trục này lại có một thanh trụ thiết, xuyên thẳng lên trên gầm xe.
Nguyên nhân vì sao cỗ xe tự động chạy được có lẽ bắt nguồn từ thanh trụ thiết này.
Bây giờ La Như Long không cần tìm tiếp nữa, vì có một vật là lạ làm chàng tập trung chú ý.
Đó là chỗ tiếp giáp của thanh trụ thiệt, vào đoạn giữa của trục dọc, đáng lẽ phải làm bằng vòng sắt để giữ cố định, nhưng ở đây lại không phải.
Vật này mới nhìn thoáng qua nó hoàn toàn giống như sắt, nhưng sờ tay vào thì có sự khác biệt, nó không thô thiển như sắt mà lại mìn mịn giống như da bò.
Vật này đường kính độ bảy thốn, trên lớn dưới nhỏ, hình bán nguyệt, trên đầu có vòng, chính vòng đó đã bao lấy một đầu trụ thiết.
Vậy ... đây là vật gì ?
Chẳng lẽ nó chính là vật kỳ bảo đã từng làm cho võ lâm bao phen biến loạn ?
Trên thực tế, những vật đã gọi là kỳ bảo, nó có hào quang tỏa sáng và rất hiếm thấy trên thế gian, đâu thể như vật không đáng để mắt tới này.
Nhưng cũng thật kỳ quái, dưới gầm xe chẳng có gì đáng chú ý ngoài vật đó cả.
Qua thoáng phân vân, La Như Long đưa tay cầm nó gỡ nhẹ ...
Không thể xem thường được, nó được gắn cố định trên trục xe, chàng gỡ cũng chẳng hề nhích động.
Ngước mắt thăm dò tình hình phía trước, thấy đám thiếu nữ vẫn ham quan sát đấu trường, chàng nghiến răng đu người sát trên gầm xe.
La Như Long nghĩ rằng như vậy khó bị đối phương phát giác hơn, muốn gỡ vật đó cũng thuận tay hơn.
Thời gian không đợi chờ, chàng biết rằng nếu cuộc hỗn chiến dưới chân núi kết thúc, khi đó chàng dù có mọc ba đầu sáu tay e rằng cũng khó rời khỏi đây an toàn. Giờ phải ra tay ngay lập tức, bất kể thành hay bại ...
Thoáng nghĩ đến đó, chàng nghiến răng vận lực vào tay phải, gỡ mạnh ...
"Cạch" một tiếng, vật đó nhích động.
Chỉ một tiếng nhỏ như vậy đã làm chàng hết hồn nghe tiếng sấm bên tai.
La Như Long vội rụt tay lại không dám làm tiếp. Nguyên do vì không những đã gây tiếng động, mà bốn bánh xe bất ngờ tự động lăn về phía trước mấy xích.
- Gì quỷ quái thế này ?
Trong quái xa, một giọng nói the thé vang lên.
Đám thiếu nữ cũng phát giác ra chiếc xe có sự quái lạ. Nghe giọng nữ ma đầu kinh ngạc thốt lên, cả mười hai thiếu nữ lập tức quay lại.
Một thiếu nữ hốt hoảng la lên:
- Lão bà, nếu lão di động xe sẽ lùa bọn tiểu nữ xuống núi mất ?
Lúc này La Như Long hồi hộp nín cả thờ, bất ngờ thân quái xa bỗng rung mạnh, lão ma đầu hình như đã đứng dậy, quát lớn:
- Lui xem người nào đến sau xe ?
Mười hai thiếu nữ cũng ứng thanh, ngóng đầu nhìn về phía sau, ngơ ngác lắc đầu trả lời:
- Sau xe ... không có người !
- Dưới gầm xe sao ?
La Như Long mất hết hy vọng, ngầm vận lực tụ ở tay phải, nghiến răng thầm nghĩ:
"Ta nếu bị bại lộ, đến khi chết cũng kéo theo vài mạng. Ai thò đầu vào sẽ lãnh chưởng ngay !".
Lập tức có ba cái đầu ló vào từ phía sau, ba thiếu nữ này hình như không ngờ rằng có người ẩn nấp sát gầm xe. Trong lúc đang đảo mắt nhìn, La Như Long liền dựng hữu chưởng tống ra. Chưởng "Thiên Vương Thác Tháp" này rất mãnh liệt, ba thiếu nữ chưa thấy rõ thực hư, bất ngờ bị chưởng lực áp đến ngay đầu, cả ba đều bay bổng ra xa ngoài mấy trượng.
Đám thiếu nữ còn lại kinh ngạc hét lên, tiếp bốn cái đầu xuất hiện ở khoảng giữa bánh xe bên phải.
La Như Long tiếp tục thêm một chưởng như sóng thần khởi dậy, bốn thiếu nữ thất thanh kêu lên bay ngược người về phía sau.
Bỗng "thịch" một tiếng, tiếng cười hung dữ cất lên từ sau quái xa :
- Ha ... ha ... ha ...! Thì ra là một tên nhóc ! Chui ra, chui ra ! Lão bà sẽ tặng cho một chưởng "Huyết Quang" để chầu Diêm Vương.
Một luồng chưởng phòng màu hồng cuồn cuộn ập tới.
Chỉ nghe tiếng cười ghê rợn đó, La Như Long đã biết được người nào ở phía sau, chàng định xuất chưởng nghênh tiếp một chiêu, nhưng chưởng lực của đối phương áp đến rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến sát bên người.
Trốn cũng không thoát, tránh cũng không có đường, chàng chỉ biết đu ép sát trên gầm xe. Chưởng của đối phương đánh trúng ngay nền phía dưới người chàng.
Ầm !
Một tiếng nổ cả màng tai, đá bay tung tóe, chàng rát đau cả người.
Có tiếng cười lanh lảnh cất lên ở một bên:
- Lão bà bồi thêm cho nó một chưởng nữa là xong.
Nữ ma đầu cười cuồng vọng, một luồng kình lực tiếp vù vù bạt đến.
La Như Long gan lớn bằng trời cũng không dám đỡ lấy chiêu đó. Ban nãy chàng dự định phóng về phía trước để tẩu thoát, nhưng tình thế đã biến đổi. Chàng cho rằng dù vọt ra được trước xe để xuống núi cũng khó thoát khỏi cái chết, chi bằng quyết sinh tử cùng chiếc quái xa này ?
Chiếc quái xa này bị hủy hoại, ngọn ma đăng sát nhân sẽ tiêu tan, giảm đi được phần thảm họa cho võ lâm, như vậy không có ích lợi hay sao ?
Ý niệm biến chuyển, La Như Long liền dùng tay gỡ mạnh vật hình bán nguyệt đó.
Đúng lúc này, luồng chưởng phong của nữ ma đầu đã đánh thốc mạnh đến, chiếc quái xa bị chưởng lực tống liền phóng ào như bay về phía trước.
Cự ly chỉ mấy xích quá ngắn, trong chớp mắt chiếc xe đã đến dốc núi. Khi nữ ma đầu phát giác ra thì không thể trở tay ngăn cản kịp.
Chiếc quái xa nghiêng bánh đổ ầm xuống núi, bốn bánh quay tít giữa khoảng không. La Như Long nhắm nghiền mắt lại, trong lòng trỗi lên ý niệm:
"Chết rồi ! Chết rồi ! Mục đích của ta cũng đã đạt được rồi !".
Tiếng gió táp vù vù bên tai chàng. "Bình" một tiếng nổ lớn, La Như Long cũng mất đi trí giác từ đó người chàng như cánh diều đứt dây rơi thẳng xuống núi ...
La Như Long cho rằng hiện tại bọn ma vương ngầm hộ tống theo quái xa đã lao đầu tử chiến với những cao thủ phái Vũ Đương. Đây là thời cơ chàng hằng mong đợi, không thể bỏ qua. Nếu không thì chàng mạo hiểm để đến Vũ Đương này làm gì ?
Tuy khi chàng vừa phóng người lao đi, tuy sợ vị cao nhân ngầm gọi lại nhưng lại sợ thời cơ hiếm có này mất đi, nên chàng không kịp suy nghĩ nữa.
Hằn sâu ý niệm:
"Một mang phước, hai rước họa", bởi thế La Như Long kiên quyết bám theo chiếc quái xa.
Vì chàng đã biết trong quái xa đó có đại ma đầu, bởi thế phải vô cùng thận trọng, nhẹ nhàng luồn lách trong rừng cây bóng tối, không hề phát ra một tiếng động.
Chiếc quái xa lao đi như đạn vút kia bất chợt dừng phắt lại.
Nơi nó dừng bánh chính là đỉnh núi Thiên Trụ, điểm mà La Như Long đã dự định đặt chân đến.
Chiếc quái xa dừng ở chỗ đó, hẳn cũng có cùng mục đích như La Như Long, lên cao để quan sát rõ tình hình.
Chàng cũng đã đến nơi, vì sợ ngọn ma đăng biến đổi màu sắc bất chừng có thể giết người trong nháy mắt, bởi vậy chàng ẩn mình trên cây cổ thụ dày đặc lá, phóng tầm mắt quan sát địa thế xung quanh.
Trên đỉnh Thiên Trụ này, có vẻn vẹn ba tòa Kim điện, từ nóc điện cho đến bờ tường khung cửa, đều gắn bằng kim loại, ánh sáng phát tỏa lên trong màn đêm đen tối.
Phía trước Kim điện có một tảng đá bằng phẳng vuống vắn độ hai trượng. Lúc này chiếc quái xa dừng ngay trên đó.
Bên trái và phía sau của Kim điện có rải rác những cây tùng cổ, La Như Long ẩn mình trên một cây tùng. Nhìn về hướng Đông, dòng Hán giang vỗ sóng bạt ngàn. Trông về hướng Tây, toàn bộ khung cảnh ở Vũ Đương đều lọt vào tầm mắt.
Đỉnh Thiên Trụ này chỉ có một con đường bằng đá có từng cấp để lên xuống, còn chung quanh toàn là rừng cây bát ngát và triền dốc cheo leo hiểm trở.
Lúc này, phía dưới vọng lên tiếng la ó chém giết nhau kinh hoàng. Có những ngọn lửa vụt lên ngút trời. Vô số bóng người lao vùn vụt, xông xả vào chém giết nhau.
Tiếng gươm giáo giao nhau, tiếng la ó, tiếng rú ... tạo thành một chuỗi âm thanh thật kinh hoàng.
Phái Vũ Đương hôm nay ắt khó bảo toàn được cơ nghiệp, thoát khỏi vận kiếp tang thương.
Thấy đương trường đầy thảm khốc, La Như Long sục sôi lửa hận thù, đôi mắt đỏ rực, chàng quay sang nhìn chằm chằm đến chiếc quái xa.
Bức rèm trước cửa quái xa vẫn cuốn lên như khi nãy, hướng quay về phía Vũ Đương. Có lẽ lão đại ma đầu cũng đang quan sát đấu trường khốc liệt.
Mười hai ả bạch y thiếu nữ hộ tống theo quái xa, giờ lại tụ tập ở phía trước, hình như cuộc tử chiến đẫm máu đã làm họ tập trung chú ý.
La Như Long nhìn đến phía sau gọng xe, La Như Vân vẫn cúi đầu ngồi bất động.
Đây là một cơ hội tốt để ra tay sao ? ... Chàng không do dự nữa. Ra tay lần này nếu không đoạt được bảo vật, cũng quyết cứu bằng được La Như Vân rồi hãy tính.
Nghĩ đến đây chàng nhẹ nhàng đáp người xuống đất.
La Như Long chưa dám tiếp cận ngay quái xa.
Bước đầu tiên, chàng tiến hành theo như Hách Linh Châu nói về góc "Tử giác".
Nhận định chính xác vị trí của quái xa, chàng nhấc gót bước sang bên tả bảy bước dài.
Dừng lại ở điểm này, nằm đúng ngay một đường thẳng chiếu từ góc đỉnh ngọn ma đăng và góc bên.
La Như Long quay nghiêng người, quan sát ánh sáng từ ngọn bạch đăng phát ra.
Không sai, quả nhiên không sai. Ánh sáng đó chiếu không đến người chàng.
Cách xác định góc "Tử giác" đã được chứng thực, La Như Long hiện một nụ cười trên môi, bèn chuẩn bị tiến đến quái xa ...
Rất bất ngờ, từ trong quái xa có giọng nói như chuông vỗ:
- Bất hảo, có âm thanh gì ?
Nghe tiếng quát, La Như Long hết cả hồn, liền búng người vọt lên trên cây cổ thụ.
Còn chưa hoàn hồn, thấy đám bạch y thiếu nữ quay phắt người lại, ngạc nhiên thốt lên:
- Chuyện gì vậy lão bà ?
Giọng nói trong quái xa tiếp vọng ra :
- Ta phát giác dường như có người ở phía sau ?
- Vậy hả ? ...
Cả bọn cùng sửng sốt kêu lên làm cho La Như Long càng thêm hồi hộp lo sợ.
- Bọn ngươi rảo quanh xem cho ta !
- Dạ ! ...
Mười hai bạch y thiếu nữ lập tức phân bủa ra tứ phía lùng xục ...
La Như Long nín cả thở không đám động đậy.
Không biết là do chàng ẩn nấp tài tình ? Hay bọn thiếu nữ đó ham để tâm đến đấu trường khốc liệt ? Mười hai thiếu nữ sục sạo quanh chỗ chàng ẩn nấp, nhưng vẫn không hề phát hiện ra.
Đám thiếu nữ cùng trở về chỗ cũ, một giọng lanh lảnh vang lên:
- Chắc lão bà nghe nhầm đấy ?
Nữ ma ở trong quái xa cũng mê hoặc kêu lên:
- Ta nghe nhầm à ?
Chợt nhiên bà ta như nghĩ đến điều gì, nói tiếp:
- Tên tiểu tử sau xe thế nào rồi ?
Một ả thiếu nữ chỉ đến La Như Vân, trả lời:
- Nó vẫn ngồi sau kìa !
- Đem nó đến trước này !
Có ba thiếu nữ tức tốc vòng lui phía sau, lanh tay lẹ chân đưa La Như Vân trước quái xa, chàng ta trong tình trạng hôn mê.
Nữ ma đầu nhấn giọng:
- Giải huyệt đạo cho nó rồi cho uống "Hoàn hồn đơn" để tỉnh lại sau đó hãy tính !
Một thiếu nữ đưa tay nhận lấy viên đơn hoàn từ trong quái xa đưa ra. Ả giải huyệt đạo cho La Như Vân, rồi bỏ viên dược hoàn trong miệng chàng.
La Như Long thấy vậy trong lòng mừng vui, thầm nghĩ:
"Ô, tốt ! Ta sốt ruột vì muốn cứu gấp ca ca, giờ ca ca hồi tỉnh lại rồi, ta đỡ phần lo lắng.".
Chú mắt nhìn La Như Vân ngồi trên mặt đất, tay chân co duỗi, miệng hít thở những hơi dài. La Như Long lại nghĩ:
"Bây giờ ta đỡ lo cho ca ca, chỉ việc quyết tâm đoạt được bảo vật rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.".
Đang lúc chưa nghĩ ra kế sách, chàng thấy La Như Vân đã tỉnh lại hoàn toàn, lững thững đứng dậy, hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chiếc quái xa, rồi ngoái sang nhìn đám thiếu nữ, nét mặt hoang mang thờ thẩn.
Ả thiếu nữ đứng bên cạnh chợt cất giọng:
- Lão bà, nó tỉnh rồi, còn gì nữa không?
Nữ ma đầu cười hung dữ:
- Không ! Không ! Rất an toàn rồi !
La Như Long ngớ người, suy nghĩ:
"An toàn ? An toàn gì nhỉ ?".
Có một điều nữa làm chàng ngạc nhiên, là La Như Vân sau khi tỉnh lại nét mặt cứ ngơ ngác không nói năng gì. Chàng nghi hoặc thầm nghĩ:
"Lẽ nào họ đã dùng trò gì đối với ca ca, khiến thần trí ca ca đờ đẫn thế ?".
Dòng suy nghĩ chưa dứt, bỗng nghe một thiếu nữ nói giọng kinh ngạc:
- Lão bà, trận chiến này hao binh tổn tướng hơn so với ở Thiếu Lâm tự, tình hình song phương căng thẳng, lão ba sao không đích thân xuống để giải quyết tình thế ?
La Như Long phóng ánh mắt theo hướng thành trì Vũ Đương sơn chìm ngập trong cuộc tử sát khốc liệt. .... Lời nói của ả thiếu nữ quả không sai, phía Vũ Đương có nhiều cao thủ hỗ trợ, quyết tâm chiến đấu đến cùng, bọn ma vương nếu thắng được cũng phải hao tổn thực lực nghiêm trọng.
La Như Long sực nghĩ một điều :
"Ta muốn nữ ma đầu kia xuống ngay đương trường tiếp chiến, lúc đó khỏi lo sợ gì nữa.".
Lòng chàng cũng mang nỗi hổ thẹn:
"Ta có ý nghĩ như vậy cũng thấp hèn ... Nhưng bà ta thính lực như thần, ta biết làm sao hơn?".
Đang lúc phân vân, từ trong quái xa lại phá lên tiếng cười ghê rợn:
- Ta đích thân trợ chiến ư ? Bất tất ! Bất tất ! Theo ta thấy, độ nửa khắc nữa thắng bại sẽ phân rõ ! Ha ... ha ... ha ...
La Như Long nghe vậy lo lắng:
"Chỉ nửa thời khắc thôi ư ? Như vậy ta không còn thời gian để do dự nữa !".
Ả thiếu nữ có đề xuất khi nãy tỏ vẻ không tin:
- Lão bà, làm sao chỉ nửa thời khắc sẽ phân định thắng bại được?
Bà ta lớn tiếng:
- Ngươi nhìn kỹ kìa, không thấy "Lục Âm chưởng" của Bạch Nựu và "Huyết Quang chưởng" của Hắc Hựu đã thi triển, chưởng chiêu ầm ầm như bão táp đó hả, ai dám địch nổi được?
Ả thiếu nữ im bặt, ngưng thần quan sát cuộc hỗn chiến.
Rất kỳ quặc là La Như Vân vẫn đứng thẩn thờ, đã không nói cũng không thừa cơ hội đó mà hành động. Chàng cũng bước đến nhìn xuống đấu trường.
La Như Long thấy vậy phân vân không hiểu. Lúc này chàng bèn quyết định:
"Đúng lúc phải hành động rồi, không thể chậm trễ !".
Chàng biết rằng nữ ma kia một mực không lộ diện. Đồng thời công lực bà ta phi phàm, tuyệt tục, chỉ nghe đến tiếng cười của bà ta đủ chứng thực là đã đạt đến trăm năm nội lực.
Bởi vậy nếu hành động không thận trọng, lỡ bị bà ta phát giác nhất định sẽ mất mạng ngay.
Từ trên cây, La Như Long đáp xuống đất nhẹ hơn một chiếc lá rơi, xác định vị trí chính xác để đứng.
Giờ chỉ có nghiêng mình tiến đến và đề phòng ngọn ma đăng biến đổi màu bất ngờ.
Chàng nghiêng người, từng bước từng bước đi ngang, tiến lần theo phía trái.
Mới nhích được mấy bước, bỗng nghe có tiếng vọng lên từ trong quái xa :
- Lạ thật ! Ta nghe có tiếng bước chân tiến đến từ phía sau !
La Như Long giật mình dừng lại, trống ngực đánh thình thịch, nghĩ thầm:
"Nhảy lên nhảy xuống phí thời gian không nói, nếu không thận trọng làm gây tiếng động thì càng nguy. Giả như đám thiếu nữ vào đây lùng sục, ta lánh mình cũng không muộn !".
Chàng đang ngưng thần theo dõi, một thiếu nữ lại lên tiếng :
- Lão bà, cuộc tử chiến ở dưới đó căng thẳng, để bọn tiện nữ quan sát tận tường.
Lão nghĩ xem, ai dám cả gan bén mảng đến đây ? Nếu lão không an tâm, chỉ cần đưa tay phải lên là ngọn hồng đăng phát sáng, vậy lo gì nữa ?
Miệng nói nhưng đôi mắt ả thiếu nữ không rời khỏi cuộc bạo chiến.
Nữ ma đầu cười cuồng vọng:
- Nha đầu không nghe sai bảo hả ? Được rồi, ta sẽ cho hồng đăng phát sáng !
Vừa ngưng giọng, ánh sáng hồng lập tức tỏa rực lên.
La Như Long lúc này chỉ cách chiếc xe độ năm trượng, nếu chàng không đứng ngay góc "Tử giác", ắt đã bỏ mạng tại trận rồi.
Chàng đứng nghiêng người, thấy chung quanh toàn cả màu hồng ghê rợn.
Đối phương không động tĩnh gì, chàng bắt đầu thận trọng tiến dần dần đến, trong lòng thầm nghĩ:
"Như vậy cũng tốt, bọn ngươi bật ngọn hồng đăng lên, cứ ngỡ rằng không có ai dám bén mảng đến, đây là một cơ hội tốt để ta hành động!".
Tuy góc "Tử giác" hẹp, La Như Long phải nghiêng mình để tiến lên, nhưng khinh công thân pháp của chàng không phải tầm thường, chàng lướt nhẹ như làn gió đến sát chiếc xe và cúi xuống rồi chui vào dưới gầm xe.
La Như Long vô cùng hồi hộp, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Biết rằng lúc này như vào miệng hổ, nguy hiểm như ngàn cân kẽ tóc, nếu không thận trọng, trên có nữ ma đầu, phía trước có đám thiếu nữ, hậu quả xảy ra sẽ không lường được.
Chàng án tay trước ngực, hít thở mấy hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đảo quanh nhìn tứ phía.
Gầm xe rộng độ năm xích, dài chín xích, là một nơi rất an toàn vì ngọn hồng đăng ở trên đỉnh xe không thể chiếu thấu được.
Hai bên là bốn bánh sắt, chàng nhìn đến phía trước thấy toàn những đôi chân của đám thiếu nữ, còn phía sau là rừng tùng cổ.
Quan sát tình hình xong, La Như Long nảy ra ý định :
"Lỡ ra bị bại lộ chỉ có một con đường thoát là vụt người biến nhanh về phía trước.".
Vì cách trước xe độ năm xích là con đường xuống núi, dù sao cũng an toàn hơn so với vượt khoảng trống cả năm trượng phía sau.
Dự định xong, chàng nhìn ngược lên xe, thấy không có gì khác lạ. Linh muội nói chỉ cần chui vào đây tức sẽ rõ. Vậy vật kỳ bảo đó như thế nào ?
Chàng quay đầu nhìn kỹ từng cái, thầm nghĩ:
"Thôi rồi, ta mắc lừa !".
Dưới gầm xe không có gì khác ngoài hai trục ngang và một trục dọc.
Dù cảm thấy thất vọng nhưng chàng vẫn không nản chí, đôi mắt mở to để ý kỹ mọi cái.
Bốn chiếc bánh sắt trơ trơ ở đó không có gì đáng tìm, cần chú ý nhất là ba chiếc trục. Sợ dùng mắt tìm không ăn chắc, chàng phải dùng tay lần tìm.
Hai trục ngang được sờ tìm kỹ, vẫn không có gì khác lạ.
Giờ chỉ còn trục dọc, La Như Long vừa sờ mó vừa suy nghĩ:
"Bốn chiếc bánh sắt kia tại sao lại tự động chạy được? Sự huyền diệu của nó ở chỗ nào chứ ? Ta phải tìm cho ra mới được!".
Bỗng có giọng gọi từ phía trước:
- Lão bà xem kìa, toán người bao vây Hắc Bạch Mẫu Đơn, có phải là mấy hòa thượng không?
Trong quái xa, giọng cười man rợ cất lên:
- Không sai ! Chính là mấy tên trọc đầu của Thiếu Lâm tự còn sót lại, bọn nó chưa lo thân nổi lại dám cả gan đến Vũ Đương trợ chiến. Ha ... ha ... ha ... chẳng sao, độc chưởng của Hắc Bạch Mẫu Đơn sẽ đánh tan thây chúng nó. Ha ... ha ... ha ...
Giọng cười đắc chí đó làm cho La Như Long phập phồng lo sợ.
Bất chợt thoáng qua một tiếng động nhỏ, ngọn hồng đăng vụt tắt, bạch đăng lại phát sáng.
Ánh sáng ngọn bạch đăng tỏa chiếu, làm thân hình chàng lộ rõ hơn.
Bây giờ chàng lấy lại bình tĩnh, dời ánh mắt quan sát đến trục dọc, thận trọng sờ tìm.
Lần đến khoảng giữa trục, chàng bỗng phát hiện khác lạ, liền ngừng tay và tập trung ánh mắt nhìn kỹ.
Đoạn giữa trục này lại có một thanh trụ thiết, xuyên thẳng lên trên gầm xe.
Nguyên nhân vì sao cỗ xe tự động chạy được có lẽ bắt nguồn từ thanh trụ thiết này.
Bây giờ La Như Long không cần tìm tiếp nữa, vì có một vật là lạ làm chàng tập trung chú ý.
Đó là chỗ tiếp giáp của thanh trụ thiệt, vào đoạn giữa của trục dọc, đáng lẽ phải làm bằng vòng sắt để giữ cố định, nhưng ở đây lại không phải.
Vật này mới nhìn thoáng qua nó hoàn toàn giống như sắt, nhưng sờ tay vào thì có sự khác biệt, nó không thô thiển như sắt mà lại mìn mịn giống như da bò.
Vật này đường kính độ bảy thốn, trên lớn dưới nhỏ, hình bán nguyệt, trên đầu có vòng, chính vòng đó đã bao lấy một đầu trụ thiết.
Vậy ... đây là vật gì ?
Chẳng lẽ nó chính là vật kỳ bảo đã từng làm cho võ lâm bao phen biến loạn ?
Trên thực tế, những vật đã gọi là kỳ bảo, nó có hào quang tỏa sáng và rất hiếm thấy trên thế gian, đâu thể như vật không đáng để mắt tới này.
Nhưng cũng thật kỳ quái, dưới gầm xe chẳng có gì đáng chú ý ngoài vật đó cả.
Qua thoáng phân vân, La Như Long đưa tay cầm nó gỡ nhẹ ...
Không thể xem thường được, nó được gắn cố định trên trục xe, chàng gỡ cũng chẳng hề nhích động.
Ngước mắt thăm dò tình hình phía trước, thấy đám thiếu nữ vẫn ham quan sát đấu trường, chàng nghiến răng đu người sát trên gầm xe.
La Như Long nghĩ rằng như vậy khó bị đối phương phát giác hơn, muốn gỡ vật đó cũng thuận tay hơn.
Thời gian không đợi chờ, chàng biết rằng nếu cuộc hỗn chiến dưới chân núi kết thúc, khi đó chàng dù có mọc ba đầu sáu tay e rằng cũng khó rời khỏi đây an toàn. Giờ phải ra tay ngay lập tức, bất kể thành hay bại ...
Thoáng nghĩ đến đó, chàng nghiến răng vận lực vào tay phải, gỡ mạnh ...
"Cạch" một tiếng, vật đó nhích động.
Chỉ một tiếng nhỏ như vậy đã làm chàng hết hồn nghe tiếng sấm bên tai.
La Như Long vội rụt tay lại không dám làm tiếp. Nguyên do vì không những đã gây tiếng động, mà bốn bánh xe bất ngờ tự động lăn về phía trước mấy xích.
- Gì quỷ quái thế này ?
Trong quái xa, một giọng nói the thé vang lên.
Đám thiếu nữ cũng phát giác ra chiếc xe có sự quái lạ. Nghe giọng nữ ma đầu kinh ngạc thốt lên, cả mười hai thiếu nữ lập tức quay lại.
Một thiếu nữ hốt hoảng la lên:
- Lão bà, nếu lão di động xe sẽ lùa bọn tiểu nữ xuống núi mất ?
Lúc này La Như Long hồi hộp nín cả thờ, bất ngờ thân quái xa bỗng rung mạnh, lão ma đầu hình như đã đứng dậy, quát lớn:
- Lui xem người nào đến sau xe ?
Mười hai thiếu nữ cũng ứng thanh, ngóng đầu nhìn về phía sau, ngơ ngác lắc đầu trả lời:
- Sau xe ... không có người !
- Dưới gầm xe sao ?
La Như Long mất hết hy vọng, ngầm vận lực tụ ở tay phải, nghiến răng thầm nghĩ:
"Ta nếu bị bại lộ, đến khi chết cũng kéo theo vài mạng. Ai thò đầu vào sẽ lãnh chưởng ngay !".
Lập tức có ba cái đầu ló vào từ phía sau, ba thiếu nữ này hình như không ngờ rằng có người ẩn nấp sát gầm xe. Trong lúc đang đảo mắt nhìn, La Như Long liền dựng hữu chưởng tống ra. Chưởng "Thiên Vương Thác Tháp" này rất mãnh liệt, ba thiếu nữ chưa thấy rõ thực hư, bất ngờ bị chưởng lực áp đến ngay đầu, cả ba đều bay bổng ra xa ngoài mấy trượng.
Đám thiếu nữ còn lại kinh ngạc hét lên, tiếp bốn cái đầu xuất hiện ở khoảng giữa bánh xe bên phải.
La Như Long tiếp tục thêm một chưởng như sóng thần khởi dậy, bốn thiếu nữ thất thanh kêu lên bay ngược người về phía sau.
Bỗng "thịch" một tiếng, tiếng cười hung dữ cất lên từ sau quái xa :
- Ha ... ha ... ha ...! Thì ra là một tên nhóc ! Chui ra, chui ra ! Lão bà sẽ tặng cho một chưởng "Huyết Quang" để chầu Diêm Vương.
Một luồng chưởng phòng màu hồng cuồn cuộn ập tới.
Chỉ nghe tiếng cười ghê rợn đó, La Như Long đã biết được người nào ở phía sau, chàng định xuất chưởng nghênh tiếp một chiêu, nhưng chưởng lực của đối phương áp đến rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến sát bên người.
Trốn cũng không thoát, tránh cũng không có đường, chàng chỉ biết đu ép sát trên gầm xe. Chưởng của đối phương đánh trúng ngay nền phía dưới người chàng.
Ầm !
Một tiếng nổ cả màng tai, đá bay tung tóe, chàng rát đau cả người.
Có tiếng cười lanh lảnh cất lên ở một bên:
- Lão bà bồi thêm cho nó một chưởng nữa là xong.
Nữ ma đầu cười cuồng vọng, một luồng kình lực tiếp vù vù bạt đến.
La Như Long gan lớn bằng trời cũng không dám đỡ lấy chiêu đó. Ban nãy chàng dự định phóng về phía trước để tẩu thoát, nhưng tình thế đã biến đổi. Chàng cho rằng dù vọt ra được trước xe để xuống núi cũng khó thoát khỏi cái chết, chi bằng quyết sinh tử cùng chiếc quái xa này ?
Chiếc quái xa này bị hủy hoại, ngọn ma đăng sát nhân sẽ tiêu tan, giảm đi được phần thảm họa cho võ lâm, như vậy không có ích lợi hay sao ?
Ý niệm biến chuyển, La Như Long liền dùng tay gỡ mạnh vật hình bán nguyệt đó.
Đúng lúc này, luồng chưởng phong của nữ ma đầu đã đánh thốc mạnh đến, chiếc quái xa bị chưởng lực tống liền phóng ào như bay về phía trước.
Cự ly chỉ mấy xích quá ngắn, trong chớp mắt chiếc xe đã đến dốc núi. Khi nữ ma đầu phát giác ra thì không thể trở tay ngăn cản kịp.
Chiếc quái xa nghiêng bánh đổ ầm xuống núi, bốn bánh quay tít giữa khoảng không. La Như Long nhắm nghiền mắt lại, trong lòng trỗi lên ý niệm:
"Chết rồi ! Chết rồi ! Mục đích của ta cũng đã đạt được rồi !".
Tiếng gió táp vù vù bên tai chàng. "Bình" một tiếng nổ lớn, La Như Long cũng mất đi trí giác từ đó người chàng như cánh diều đứt dây rơi thẳng xuống núi ...