Thẩm Đình Xa và Khúc Lăng Ngọc cùng nhau cỡi ngựa, phía sau là thái sư Khúc Thiên, sau đó là khoảng hơn mười vị thượng tướng. Ân Trục Ly bây giờ là Phúc Lộc vương phi, phẩm cấp cũng không thấp nên được để đi chung với Khúc Lăng Ngọc. Khúc Lăng Ngọc đương nhiên không ưa nàng, nàng cũng không thèm để ý.
“Hôm nay Đại Huỳnh thái bình thế này, tất cả đều nhờ vào các ái khanh. Hôm nay trẫm rất vui,lấy mười dặm làm hạn định. Ai có thể cưỡi ngựa qua mười dặm trước, trẫm sẽ trọng thưởng!”
Mấy người đứng dưới ồ lên phụ họa, Ân Trục Ly nhìn Khúc Thiên, một tay hắn nắm dây cương, cũng không mở miệng can ngăn.. Ân Trục Ly đành phải mở miệng “Vương thượng đang xuất hành bên ngoài, vấn đề an toàn là quan trọng nhất, nếu phân tán người như vậy sợ là không tốt.”
Thẩm Đình Xa nghiêng nhìn nàng, lại cười dịu dàng “Chẳng lẽ trẫm chỉ là một hoàng đế tay trói gà không chặt sao?”
Ân Trục Ly cũng không nói gì thêm, lúc này thì Khúc đại tướng quân mở miệng “Vương thượng, thần tuổi tác đã cao còn có trọng trách hộ giá nên xin không tham gia vào cuộc đua ngựa này.”
Thẩm Đình Xa khẽ gật đầu đồng ý, Ân Trục Ly đứng cùng với Khúc Lăng Ngọc, nàng vẫn đứng sau Khúc Lăng Ngọc một chút. Khúc Lăng Ngọc hừ lạnh “Bản cung không cần ngươi nhường, ngươi bước lên đây.”
Ân Trục Ly cười khổ một tiếng nhưng cũng không trái ý nàng, tiến lên đứng ngang hàng với nàng ta. Khúc Lưu Thương và Khúc Hoài Thương đương nhiên cũng tham gia, xưa nay dân Đại Huỳnh vốn nổi tiếng cưỡi ngựa giỏi, không thiếu nhân tài. Lúc này mọi người đều nín thở chờ ra hiệu. Ân Trục Ly quay đầu nhìn Thẩm Đình Xa, thấy đế vương kia mặc hoàng bào, vẻ mặt cười cười nhìn nàng.
Tiếng hô vừa vang lên, mấy con ngựa đều xông lên. Khúc Lăng Ngọc vốn hiếu thắng, không ngừng ra roi giục ngựa. Ân Trục Ly cũng muốn nhường nàng, dù sao nàng ta bây giờ cũng là hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, cần gì phải đắc tội với nàng ta?
Lần này nàng chỉ tính tham gia cho vui, thừa nước đẩy thuyền thôi.
Mà đang chạy đi thì nàng đột nhiên biến sắc – nụ cười vừa rồi của Thẩm Đình Xa… chẳng là trận đua này là giả, hắn muốn nhân cơ hội mà giết Thẩm Đình Giao sao?
“Quay lại!” Nàng kéo ngựa quay lại, Khúc Lăng Ngọc lại đưa tay ngăn “Muốn chạy?!”
Ân Trục Ly không có thời gian dây dưa với nàng ta, nhanh chóng ra roi thúc ngựa, con ngựa kia hí dài một tiếng làm cho Khúc Lăng Ngọc hoảng sợ. Ân Trục Ly không đợi nàng ta mở miệng thì quát lên “Có người ám sát Vương thượng!”
Dưới tình thế khẩn cấp, giọng của nàng hô to, người xung quanh cũng nghe thấy. Lại thấy nàng chạy về, mọi ngươi mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chạy theo. Không bao lâu sau, đội hộ vệ của Thẩm Đình Xa loạn một trận.
Ân Trục Ly không rảnh để ý tới thứ khác, định chạy đến xe ngựa của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Xa cũng đã thấy nàng bèn thầm ra hiệu, bọn hắc y nhân kia bèn xông vào giữ chân nàng. Đàn Việt ở phía xa của đang chiến đấu, Thanh Uyển đang che chở cho Thẩm Đình Giao rời khỏi xe ngựa.
Phúc Lộc vương phủ vốn không mang theo nhiều người hầu, lúc này vô cùng nguy hiểm.
Ân Trục Ly rút thanh kiếm từ cây sáo bên hông ra, những sát thủ này tuy đều là cao thủ nhưng do Thẩm Đình Xa ra lệnh không được tổn thương nàng, bản thân nàng cũng là một cao thủ, đánh một lúc cũng có thể phá thế vây công.
Thẩm Đình Xa hơi nhăn mặt, lại liếc mắt nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên đưa tay nhận lấy cung tên của tùy tùng bên cạnh, rút ra ba mũi tên rồi nhắm về phía Thẩm Đình Giao. Ân Trục Ly vốn đang chú ý tới Thẩm Đình Xa, thấy thế thì hồn phách bay mất.
Khúc Thiên nửa đời sống trên lưng ngựa chiến, làm sao lại không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho được? Trong quyển “Các danh nhân Đại HUỳnh” cũng nói trong vòng một trăm tám mươi bước chân, hắn tuyệt đối không thể bắn hụt. Lực còn mạnh hơn Lữ Bố trong truyền thuyết kia đến mấy phần.
Giống như để ý tới ánh mắt của Ân Trục Ly, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mặt lạnh nhạt. Ân Trục Ly cắn răng, rời khỏi vòng vây, dùng sáo để giục ngựa, Lão Tam cũng hiểu ý nàng, giống như lên cơn điên mà tiến về phía trước.
Khúc Thiên cười nhạt giống như trêu tức, bàn tay dùng lực kéo dây cung. Ân Trục Ly cũng không tranh với hắn, nàng giật lấy cung trong tay Khúc Lưu Thương, giương cung cài tên, hướng về phía Khúc Lăng Ngọc đang hỗn chiến!
Ánh mắt của Khúc Thiên ngưng lại, dây cung trong tay nàng cũng căng hết sức, cha con hai người ngưng mắt nhìn nhau. Mọi người chỉ thấy bọn họ đứng im nhưng không hiểu hết nguy hiểm trong đó.
Trận chiến lại càng căng thẳng, Đàn Việt chống chọi cũng đã thấm mệt, Ân Trục Ly gọi “Cửu gia, tới đây.”
Thanh Uyển che chở cho Thẩm Đình Giao đi tới bên ngựa, Ân Trục Ly đưa tay kéo hắn lên ngựa, ôm hắn vào trong lòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Khúc Thiên cũng buông cung xuống, nhìn nàng một cái rồi không nói gì.
Thấy Khúc Thiên quay qua truy kích thích khách, Ân Trục Ly mới hôn vào trán Thẩm Đình Giao một cái để trấn an rồi lấy một viên đường từ bên hông ra đút cho hắn. Thẩm Đình GIao ngậm viên đường kia, trước tình thế hỗn loạn mà hạ mắt xuống, không nói gì.
Huynh đệ ruột thịt, người thì bị giam người thì bị giết, hắn nhẫn nhịn hơn mười năm huynh trưởng này mới tha cho, cuối cùng cũng vì hắn cưới Ân Trục Ly mà muốn giết hắn…
Đây chính là hoàng gia, thê thiếp tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, máu thịt tương tàn, mỗi người đều đang xoay vòng để mà diễn trò.
Thẩm Đình Xa cắn răng, hắn vốn muốn thừa dịp loạn mà diệt trừ đệ đệ này, không ngờ là Ân Trục Ly đã rời đi nhưng vẫn để lai hai tên nô tài lợi hại. Kế hoạch không thành, hắn nhìn Phó Triều Anh gật gật đầu, Phó Triều Anh hiểu ý, hô to ba tiếng “Hộ giá!”
Đây chính là ám hiệu đã định, hắc y nhân sẽ giả vờ vừa đánh vừa lui rồi đào thoát. Thẩm ĐÌnh Xa sẽ trấn an mọi người, vờ sai Phó Triều Anh đi truy sát. Một màn kịch hay, cuối cùng lại vội vã hạ màn.
Đến cuối giờ thân thì tới hoàng lăng, bên cạnh lăng có hành cung để lúc đế vương đi tế tổ thì nghỉ tạm. Mọi người đều xuống ngựa đi bộ, thấy hoàng lăng trước mặt xa hoa rộng lớn, tất nhiên là tán thưởng công tích vĩ đại của thánh tổ hoàng đế.
Ân Trục Ly nhìn hoàng lăng kia, lẳng lặng mỉm cười. Tiếng chuông từ xa xa vọng tới, mọi người đều cẩn mật nghiêm trang.
Hoàng gia tế tổ vốn rất rườm rà. Do lúc này đã muộn nên mọi người đều nghỉ tạm ở hành cung. Ân đại đương gia đang tắm rửa, gọi Thanh Uyển vào hầu tắm rồi tiện thể hỏi han tình hình “Thế nào?”
Thanh Uyển đau đớn lắc đầu “Vô cùng cảnh giác, cho dù là nước, rượu, trái cây đều không ăn không uống. Ngay cả tay cũng không cho nô tỳ chạm vào.”
Ân Trục Ly để nàng kì lưng, nghe vậy thì phì cười “Biện hộ, chẳng qua là ngươi không cố gắng.”
Thanh Uyển uất ức “Nô tỳ chỉ thiếu điều cởi hết áo cho ngài ấy nhìn thôi!”
Một câu nói ra, chủ tớ hai người bật cười. Đang lúc cười đùa thì bên ngoài có tiếng người bước vào. Thanh Uyển vội bước ra thì thấy Thẩm tiểu vương gia đi vào.
“Vương gia… Vương phi đang tắm, hay là ngài chờ một chút?” Thanh Uyển cẩn thận nói, vị Cửu vương gia này cũng không vừa lòng “Vương phi của bổn vương tắm, không lẽ bổn vương không được xem sao?”
Ân Trục Ly nghe vậy thì bật cười, hướng ra ngoài bình phong mà nói “Được được, có điều Cửu gia của ta ơi, chúng ta đang đi tế tổ, cẩn thận người ngoài thấy được thì nói ngài không tuân giữ phép tắc đấy.”
Hắn hừ một tiếng, bước thẳng vào trong,Thanh Uyển cũng không đi theo.
Thẩm tiểu vương gia ngồi xuống cái ghế để cạnh thùng tắm, đưa tay bóp vai cho Ân Trục Ly. Mặc dù thể chất của Thẩm Đình Giao yếu đuối nhưng lại rất thông minh, cũng biết mấy huyệt vị trên người, hắn muốn lấy lòng nên tay nghề cũng vô cùng chuẩn xác.
Ân Trục Ly vui vẻ hưởng thủ, nheo mắt nhìn hắn “Cửu gia của ta, tay nghề này của ngài mà vào lầu Quảng Lăng thì chỉ cần ba tháng sẽ vang danh bốn phương nha.”
Thẩm Đình GIao cúi đầu cắn lỗ tai nàng một cái không nặng không nhẹ, hừ một tiếng rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói “Nàng thật là đồ vô lương tâm, dám bảo nha đầu của nàng tới quyến rũ bổn vương!”
Ân Trục Ly không muốn hắn dừng tay, trên mặt liền bày ra vẻ nghiêm túc đứng đắn “Ai? Nha đầu nào to gan dám quyến rũ Cửu gia nhà chúng ta vậy hả? Ngày mai ta sẽ tìm người bán ả đi!”
Thẩm Đình Giao hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đấm lưng cho nàng. Trên lưng nàng có rất nhiều vết thương, lúc này đã nhạt đi nhiều, chỉ còn để lại sẹo mờ mờ. Thẩm Đình Giao dùng ngón tay sờ nhẹ lên thì nàng lại quay đầu nhìn hắn “Nếu ngài muốn ói thì để ta bảo Thanh Uyển mang cái thau vào nhé?”
Thẩm Đình Giao bực bội, đưa tay đánh lên lưng nàng, nước bắn tung tóe, nàng lại cười to rồi dựa vào thùng tắm “Tiếp tục tiếp tục.”
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng, Thẩm Đình Giao nhẹ nhàng hôn lên gáy nàng, khẽ nghiến răng, Ân Trục Ly giật giật cổ, vô cùng thoải mái. Bàn tay hắn mò vào thùng tắm, ngón tay thon dài lại dính nước, như có như không đụng vào da thịt của nàng.
Trong đầu hắn nhớ lại lần đầu, nơi đó vừa chặt vừa ấm áp. Lại còn trơn trượt…
Trong lòng hắn xúc động nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng, chỉ hờ hững lướt qua vùng núi non, khuôn mặt áp trên lưng nàng, lưỡi khẽ liếm những vết sẹo nhạt trên lưng nàng, hơi thở dồn dập như muốn nói với nàng nhu cầu của hắn.
Lúc hắn sắp chạm tới “mục tiêu” thì tay bị bắt lấy, Ân Trục Ly quay đầu nhìn, dịu dàng trong mắt hắn nháy mắt biến thành háo sắc tham lam.
Một thợ săn giỏi thì chuyện đầu tiên phải làm là biến thu hồi móng vuốt để con mồi cảm giác được rằng hắn không hề nguy hiểm. Ở khía cạnh này thì Cửu gia vô cùng chuyên nghiệp.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt của Ân Trục Ly dần vơi, đưa tay hắn lên môi mà hôn một cái “Nước lạnh rồi.”
Thẩm Đình Giao uất ức vì bị nàng thoái thác, gọi Thanh Uyển vào thay quần áo cho nàng. Thẩm Đình Giao ra khỏi bình phong, ngồi xuống trước bàn, bàn tay nõn nà đặt trên mặt bàn như một khối ngọc quý.
Hắn gần như có thể chắc chắn là trong lòng nha đầu kia có người rồi. Nhưng mà người này là ai vậy? Quen biết mười hai năm nàng mới không đề phòng hắn, nhưng cũng chưa từng nhắc tới người này nửa chữ, trong mơ cũng không nhắc tới. Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn thích hoàng huynh? Hay là Dao cầm ở lầu Quảng Lăng? Hay là Đàn Việt vẫn đi theo nàng? Hách Kiếm? Vân Thiên Y? Nghĩ lại nhớ tới tấm áo choàng ở lễ mừng kia, cũng có khả năng là Khúc Thiên!
Hăn cau mày, ngón trỏ chấm nước trà mà vẽ vòng tròn trên bàn. Muốn đoán ra tình địch của mình, nhưng Ân Trục Ly lại là một người quen biết nhiều, thật là làm khó Cửu gia quá rồi!
Thẩm Đình Xa và Khúc Lăng Ngọc cùng nhau cỡi ngựa, phía sau là thái sư Khúc Thiên, sau đó là khoảng hơn mười vị thượng tướng. Ân Trục Ly bây giờ là Phúc Lộc vương phi, phẩm cấp cũng không thấp nên được để đi chung với Khúc Lăng Ngọc. Khúc Lăng Ngọc đương nhiên không ưa nàng, nàng cũng không thèm để ý.
“Hôm nay Đại Huỳnh thái bình thế này, tất cả đều nhờ vào các ái khanh. Hôm nay trẫm rất vui,lấy mười dặm làm hạn định. Ai có thể cưỡi ngựa qua mười dặm trước, trẫm sẽ trọng thưởng!”
Mấy người đứng dưới ồ lên phụ họa, Ân Trục Ly nhìn Khúc Thiên, một tay hắn nắm dây cương, cũng không mở miệng can ngăn.. Ân Trục Ly đành phải mở miệng “Vương thượng đang xuất hành bên ngoài, vấn đề an toàn là quan trọng nhất, nếu phân tán người như vậy sợ là không tốt.”
Thẩm Đình Xa nghiêng nhìn nàng, lại cười dịu dàng “Chẳng lẽ trẫm chỉ là một hoàng đế tay trói gà không chặt sao?”
Ân Trục Ly cũng không nói gì thêm, lúc này thì Khúc đại tướng quân mở miệng “Vương thượng, thần tuổi tác đã cao còn có trọng trách hộ giá nên xin không tham gia vào cuộc đua ngựa này.”
Thẩm Đình Xa khẽ gật đầu đồng ý, Ân Trục Ly đứng cùng với Khúc Lăng Ngọc, nàng vẫn đứng sau Khúc Lăng Ngọc một chút. Khúc Lăng Ngọc hừ lạnh “Bản cung không cần ngươi nhường, ngươi bước lên đây.”
Ân Trục Ly cười khổ một tiếng nhưng cũng không trái ý nàng, tiến lên đứng ngang hàng với nàng ta. Khúc Lưu Thương và Khúc Hoài Thương đương nhiên cũng tham gia, xưa nay dân Đại Huỳnh vốn nổi tiếng cưỡi ngựa giỏi, không thiếu nhân tài. Lúc này mọi người đều nín thở chờ ra hiệu. Ân Trục Ly quay đầu nhìn Thẩm Đình Xa, thấy đế vương kia mặc hoàng bào, vẻ mặt cười cười nhìn nàng.
Tiếng hô vừa vang lên, mấy con ngựa đều xông lên. Khúc Lăng Ngọc vốn hiếu thắng, không ngừng ra roi giục ngựa. Ân Trục Ly cũng muốn nhường nàng, dù sao nàng ta bây giờ cũng là hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, cần gì phải đắc tội với nàng ta?
Lần này nàng chỉ tính tham gia cho vui, thừa nước đẩy thuyền thôi.
Mà đang chạy đi thì nàng đột nhiên biến sắc – nụ cười vừa rồi của Thẩm Đình Xa… chẳng là trận đua này là giả, hắn muốn nhân cơ hội mà giết Thẩm Đình Giao sao?
“Quay lại!” Nàng kéo ngựa quay lại, Khúc Lăng Ngọc lại đưa tay ngăn “Muốn chạy?!”
Ân Trục Ly không có thời gian dây dưa với nàng ta, nhanh chóng ra roi thúc ngựa, con ngựa kia hí dài một tiếng làm cho Khúc Lăng Ngọc hoảng sợ. Ân Trục Ly không đợi nàng ta mở miệng thì quát lên “Có người ám sát Vương thượng!”
Dưới tình thế khẩn cấp, giọng của nàng hô to, người xung quanh cũng nghe thấy. Lại thấy nàng chạy về, mọi ngươi mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chạy theo. Không bao lâu sau, đội hộ vệ của Thẩm Đình Xa loạn một trận.
Ân Trục Ly không rảnh để ý tới thứ khác, định chạy đến xe ngựa của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Xa cũng đã thấy nàng bèn thầm ra hiệu, bọn hắc y nhân kia bèn xông vào giữ chân nàng. Đàn Việt ở phía xa của đang chiến đấu, Thanh Uyển đang che chở cho Thẩm Đình Giao rời khỏi xe ngựa.
Phúc Lộc vương phủ vốn không mang theo nhiều người hầu, lúc này vô cùng nguy hiểm.
Ân Trục Ly rút thanh kiếm từ cây sáo bên hông ra, những sát thủ này tuy đều là cao thủ nhưng do Thẩm Đình Xa ra lệnh không được tổn thương nàng, bản thân nàng cũng là một cao thủ, đánh một lúc cũng có thể phá thế vây công.
Thẩm Đình Xa hơi nhăn mặt, lại liếc mắt nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên đưa tay nhận lấy cung tên của tùy tùng bên cạnh, rút ra ba mũi tên rồi nhắm về phía Thẩm Đình Giao. Ân Trục Ly vốn đang chú ý tới Thẩm Đình Xa, thấy thế thì hồn phách bay mất.
Khúc Thiên nửa đời sống trên lưng ngựa chiến, làm sao lại không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho được? Trong quyển “Các danh nhân Đại HUỳnh” cũng nói trong vòng một trăm tám mươi bước chân, hắn tuyệt đối không thể bắn hụt. Lực còn mạnh hơn Lữ Bố trong truyền thuyết kia đến mấy phần.
Giống như để ý tới ánh mắt của Ân Trục Ly, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mặt lạnh nhạt. Ân Trục Ly cắn răng, rời khỏi vòng vây, dùng sáo để giục ngựa, Lão Tam cũng hiểu ý nàng, giống như lên cơn điên mà tiến về phía trước.
Khúc Thiên cười nhạt giống như trêu tức, bàn tay dùng lực kéo dây cung. Ân Trục Ly cũng không tranh với hắn, nàng giật lấy cung trong tay Khúc Lưu Thương, giương cung cài tên, hướng về phía Khúc Lăng Ngọc đang hỗn chiến!
Ánh mắt của Khúc Thiên ngưng lại, dây cung trong tay nàng cũng căng hết sức, cha con hai người ngưng mắt nhìn nhau. Mọi người chỉ thấy bọn họ đứng im nhưng không hiểu hết nguy hiểm trong đó.
Trận chiến lại càng căng thẳng, Đàn Việt chống chọi cũng đã thấm mệt, Ân Trục Ly gọi “Cửu gia, tới đây.”
Thanh Uyển che chở cho Thẩm Đình Giao đi tới bên ngựa, Ân Trục Ly đưa tay kéo hắn lên ngựa, ôm hắn vào trong lòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Khúc Thiên cũng buông cung xuống, nhìn nàng một cái rồi không nói gì.
Thấy Khúc Thiên quay qua truy kích thích khách, Ân Trục Ly mới hôn vào trán Thẩm Đình Giao một cái để trấn an rồi lấy một viên đường từ bên hông ra đút cho hắn. Thẩm Đình GIao ngậm viên đường kia, trước tình thế hỗn loạn mà hạ mắt xuống, không nói gì.
Huynh đệ ruột thịt, người thì bị giam người thì bị giết, hắn nhẫn nhịn hơn mười năm huynh trưởng này mới tha cho, cuối cùng cũng vì hắn cưới Ân Trục Ly mà muốn giết hắn…
Đây chính là hoàng gia, thê thiếp tranh chấp, ngươi lừa ta gạt, máu thịt tương tàn, mỗi người đều đang xoay vòng để mà diễn trò.
Thẩm Đình Xa cắn răng, hắn vốn muốn thừa dịp loạn mà diệt trừ đệ đệ này, không ngờ là Ân Trục Ly đã rời đi nhưng vẫn để lai hai tên nô tài lợi hại. Kế hoạch không thành, hắn nhìn Phó Triều Anh gật gật đầu, Phó Triều Anh hiểu ý, hô to ba tiếng “Hộ giá!”
Đây chính là ám hiệu đã định, hắc y nhân sẽ giả vờ vừa đánh vừa lui rồi đào thoát. Thẩm ĐÌnh Xa sẽ trấn an mọi người, vờ sai Phó Triều Anh đi truy sát. Một màn kịch hay, cuối cùng lại vội vã hạ màn.
Đến cuối giờ thân thì tới hoàng lăng, bên cạnh lăng có hành cung để lúc đế vương đi tế tổ thì nghỉ tạm. Mọi người đều xuống ngựa đi bộ, thấy hoàng lăng trước mặt xa hoa rộng lớn, tất nhiên là tán thưởng công tích vĩ đại của thánh tổ hoàng đế.
Ân Trục Ly nhìn hoàng lăng kia, lẳng lặng mỉm cười. Tiếng chuông từ xa xa vọng tới, mọi người đều cẩn mật nghiêm trang.
Hoàng gia tế tổ vốn rất rườm rà. Do lúc này đã muộn nên mọi người đều nghỉ tạm ở hành cung. Ân đại đương gia đang tắm rửa, gọi Thanh Uyển vào hầu tắm rồi tiện thể hỏi han tình hình “Thế nào?”
Thanh Uyển đau đớn lắc đầu “Vô cùng cảnh giác, cho dù là nước, rượu, trái cây đều không ăn không uống. Ngay cả tay cũng không cho nô tỳ chạm vào.”
Ân Trục Ly để nàng kì lưng, nghe vậy thì phì cười “Biện hộ, chẳng qua là ngươi không cố gắng.”
Thanh Uyển uất ức “Nô tỳ chỉ thiếu điều cởi hết áo cho ngài ấy nhìn thôi!”
Một câu nói ra, chủ tớ hai người bật cười. Đang lúc cười đùa thì bên ngoài có tiếng người bước vào. Thanh Uyển vội bước ra thì thấy Thẩm tiểu vương gia đi vào.
“Vương gia… Vương phi đang tắm, hay là ngài chờ một chút?” Thanh Uyển cẩn thận nói, vị Cửu vương gia này cũng không vừa lòng “Vương phi của bổn vương tắm, không lẽ bổn vương không được xem sao?”
Ân Trục Ly nghe vậy thì bật cười, hướng ra ngoài bình phong mà nói “Được được, có điều Cửu gia của ta ơi, chúng ta đang đi tế tổ, cẩn thận người ngoài thấy được thì nói ngài không tuân giữ phép tắc đấy.”
Hắn hừ một tiếng, bước thẳng vào trong,Thanh Uyển cũng không đi theo.
Thẩm tiểu vương gia ngồi xuống cái ghế để cạnh thùng tắm, đưa tay bóp vai cho Ân Trục Ly. Mặc dù thể chất của Thẩm Đình Giao yếu đuối nhưng lại rất thông minh, cũng biết mấy huyệt vị trên người, hắn muốn lấy lòng nên tay nghề cũng vô cùng chuẩn xác.
Ân Trục Ly vui vẻ hưởng thủ, nheo mắt nhìn hắn “Cửu gia của ta, tay nghề này của ngài mà vào lầu Quảng Lăng thì chỉ cần ba tháng sẽ vang danh bốn phương nha.”
Thẩm Đình GIao cúi đầu cắn lỗ tai nàng một cái không nặng không nhẹ, hừ một tiếng rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói “Nàng thật là đồ vô lương tâm, dám bảo nha đầu của nàng tới quyến rũ bổn vương!”
Ân Trục Ly không muốn hắn dừng tay, trên mặt liền bày ra vẻ nghiêm túc đứng đắn “Ai? Nha đầu nào to gan dám quyến rũ Cửu gia nhà chúng ta vậy hả? Ngày mai ta sẽ tìm người bán ả đi!”
Thẩm Đình Giao hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đấm lưng cho nàng. Trên lưng nàng có rất nhiều vết thương, lúc này đã nhạt đi nhiều, chỉ còn để lại sẹo mờ mờ. Thẩm Đình Giao dùng ngón tay sờ nhẹ lên thì nàng lại quay đầu nhìn hắn “Nếu ngài muốn ói thì để ta bảo Thanh Uyển mang cái thau vào nhé?”
Thẩm Đình Giao bực bội, đưa tay đánh lên lưng nàng, nước bắn tung tóe, nàng lại cười to rồi dựa vào thùng tắm “Tiếp tục tiếp tục.”
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng, Thẩm Đình Giao nhẹ nhàng hôn lên gáy nàng, khẽ nghiến răng, Ân Trục Ly giật giật cổ, vô cùng thoải mái. Bàn tay hắn mò vào thùng tắm, ngón tay thon dài lại dính nước, như có như không đụng vào da thịt của nàng.
Trong đầu hắn nhớ lại lần đầu, nơi đó vừa chặt vừa ấm áp. Lại còn trơn trượt…
Trong lòng hắn xúc động nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng, chỉ hờ hững lướt qua vùng núi non, khuôn mặt áp trên lưng nàng, lưỡi khẽ liếm những vết sẹo nhạt trên lưng nàng, hơi thở dồn dập như muốn nói với nàng nhu cầu của hắn.
Lúc hắn sắp chạm tới “mục tiêu” thì tay bị bắt lấy, Ân Trục Ly quay đầu nhìn, dịu dàng trong mắt hắn nháy mắt biến thành háo sắc tham lam.
Một thợ săn giỏi thì chuyện đầu tiên phải làm là biến thu hồi móng vuốt để con mồi cảm giác được rằng hắn không hề nguy hiểm. Ở khía cạnh này thì Cửu gia vô cùng chuyên nghiệp.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt của Ân Trục Ly dần vơi, đưa tay hắn lên môi mà hôn một cái “Nước lạnh rồi.”
Thẩm Đình Giao uất ức vì bị nàng thoái thác, gọi Thanh Uyển vào thay quần áo cho nàng. Thẩm Đình Giao ra khỏi bình phong, ngồi xuống trước bàn, bàn tay nõn nà đặt trên mặt bàn như một khối ngọc quý.
Hắn gần như có thể chắc chắn là trong lòng nha đầu kia có người rồi. Nhưng mà người này là ai vậy? Quen biết mười hai năm nàng mới không đề phòng hắn, nhưng cũng chưa từng nhắc tới người này nửa chữ, trong mơ cũng không nhắc tới. Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn thích hoàng huynh? Hay là Dao cầm ở lầu Quảng Lăng? Hay là Đàn Việt vẫn đi theo nàng? Hách Kiếm? Vân Thiên Y? Nghĩ lại nhớ tới tấm áo choàng ở lễ mừng kia, cũng có khả năng là Khúc Thiên!
Hăn cau mày, ngón trỏ chấm nước trà mà vẽ vòng tròn trên bàn. Muốn đoán ra tình địch của mình, nhưng Ân Trục Ly lại là một người quen biết nhiều, thật là làm khó Cửu gia quá rồi!