Mấy ngày sau đó, Ân Trục Ly cùng Đường Ẩn đi khắp thành LẠc Dương. Thẩm tiểu vương gia ban ngày thì bận rộn, nhưng ban đêm cũng chẳng được ngơi việc, có tiệc tùng gì cũng nhất định phải kéo Ân Trục Ly đi theo.
Mấy tên quan lại địa phương lại an bài rất nhiều màn ca múa đặc sắc, ngày nào cũng thay đổi mấy chuc mỹ nhân, thật là hợp khẩu vị của Ân Trục Ly. Mỗi ngày đều tiệc tùng, trái ôm phải níu mấy mỹ nhân, thật là hết sức sung sướng.
Hành động làm cho Thẩm tiểu vương gia vô cùng bất mãn, đêm đó liền bừng bừng lửa giận “Bổn vương rất giống người háo sắc sao ha? Sau này không được sắp xếp vũ công ở chỗ ta nữa!!”
Mấy tên quan này đầu óc nhanh nhạy, cũng đoán chừng là Phúc Lộc vương này chắc chắn hết sức sợ vợ, dần dần cũng không dám sắp xếp vũ nữ nữa, ngay cả mỹ nhân hầu rượu cũng không có. Ân Trục Ly mất đi niềm vui, vô cùng chán nản, nàng chẳng để mấy tên quan này vào mắt, nhưng lại thấy việc trêu chọc Cửu gia nhà mình thiệt đã ghiền!
Lúc này sắc mặt của Phúc Lộc Vương mới khá được một chút.
Nhưng bên Trường An lại chẳng được yên ổn, đại công tử của Khúc phủ chết bất ngờ, mặc dù trong lòng Khúc Thiên rất đau nhưng vẫn không lơ là quốc sự. Khúc phu nhân nằm liệt giường mấy ngày, lúc tỉnh lúc mê. Có điều địa vị của Khúc nhị công tử lại thay đổi hẳn – lúc trước hắn chẳng qua chỉ là con thứ, tuy cũng do Khúc phu nhân sinh ra, nhưng mọi chuyện đều bị huynh trưởng lấn át.
Hôm nay huynh trưởng đã bỏ mạng, hắn thành con trai duy nhất của Khúc Thiên, người xung quanh mới để ý tới hắn. Tuy là hắn bệnh mấy ngày, nhưng mọi người đều vây quanh nịnh nọt lấy lòng, làm cho hắn cũng nhanh thoát được tâm lí nặng nề, trở nên hăng hái.
Thẩm Đình Xa lúc này lại vô cùng băn khoăn – tin tức từ Lạc Dương đưa tới, Thẩm Đình Giao kết giao được nhiều vây cánh, lại gặp gỡ thân mật với đám quan lại địa phương. Ân Trục Ly phá hỏng mấy vụ ám sát, rõ ràng là đã đứng về phía Thẩm Đình Giao. Mà Khúc Lưu Thương cũng mấy lần lui tới với Ân Trục Ly, nếu để cho Khúc Lưu Thương kế thừa tước vị của Khúc Thiên, chỉ sợ ngày sau sẽ thành đại họa.
Mặc dù thường ngày Khúc Thiên rất lạnh nhạt với Ân Trục Ly, nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch liền nhau. Hôm nay hắn chỉ còn lại một mình Khúc Lưu Thương là con trai duy nhất, nếu thật xảy ra chuyện thì chắc chắn hắn sẽ đứng về phía con mình.
Thẩm Đình Xa trầm ngâm nhìn bàn cờ, bề ngoài thì nhìn thong dong, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Hắn nhíu chặt chân mày, một lúc sau liền sai nội thị tổng quản Hoàng công công “Triệu tướng quân Phó Hướng Anh vào cung, trẫm có việc cần bàn.”
Hoàng công công đã theo Thẩm Đình Xa nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu được tình hình lúc này, chắc chắn là Thẩm Đình Xa chuẩn bị nâng đỡ cho Phó Hướng Anh để cân bằng với thế lực dưới một người trên vạn người của Khúc Thiên. Hiểu rõ nên hắn vô cùng cung kính với Phó Hướng Anh.
Phó Hướng Anh là đệ đệ của Phó thái hậu, từ trước tới nay vẫn được Thẩm Vãn Yến tin tưởng, sau khi Thẩm Đình Xa lên ngôi thì hắn trở thành Quốc cữu, lại càng hiển hách hơn. Nhưng Đại Huỳnh thì loạn trong giặc ngoài, nếu nói về chức quyền thì binh quyền trong tay hắn lại không bằng với Khúc Thiên quanh năm nam chinh bắc chiến.
Thẩm Đình Xa khen ngợi một lúc, tán dương công lao trấn thành quanh năm của Phó tướng quân, không thể bỏ qua công trạng, đặc biệt phong thành Thái phó kiêm Binh bộ thượng thư, lại hạ chỉ gả công chúa Thẩm Di Hà cho Phó Vân Cương – con trai của Phó Hướng Anh.
Quan lại trong triều đều đã lăn lộn nhiều năm, sao lại không hiểu được mấy chuyện tranh đấu trong này. Chỉ trong một thời gian ngắn, lời đồn đã bay đi khắp nơi.
Ân Trục Ly nghe được tin tức này, chỉ sai người nói với Hách Kiếm “Sai những người này đi dò xét khắp thành, gieo chút tin đồn, Khúc gia cũng chẳng còn mấy ngày quang vinh.”
Ba ngày sau, một vài tướng lĩnh trong quân bắt đầu chuyển đi nơi khác, phần lớn là thăng chức, cũng có tên xui xẻo bị rớt chức. Ban đêm, có mấy bóng đen âm thầm lẻn vào Khúc phủ, không biết bàn luận chuyện gì. Trong dân gian lại có lời đồn Khúc gia chắc chắn phản. Sau khi Thẩm Đình Xa biết được, vô cùng tức giận, nhưng Khúc Thiên lãnh binh đá nhiều năm, gốc rễ vững chắc, có nhiều học trò rải trong quân, muốn diệt trừ cũng không phải chuyện dễ.
Thẩm Đình Xa cũng không dám manh động nhiều, đành ung dung tính toán.
Mưa gió sắp kéo đến thành Trường An, mây đen bao phủ, nhưng ở Lạc Dương vẫn là cảnh xuân tươi đẹp, đàn ca hát múa vô cùng thái bình. Đến cuối thàng tám, sau khi làm xong chuyện tuần tra, đoàn người chuẩn bị trở về Trường An. Trên đường cũng gặp ám sát mấy lần, may mà Ân Trục Ly mang theo nhiều người, lại mướn thêm ám vệ nên dù gặp khó cũng không sao.
Thẩm Đình Giao cũng mong muốn về nhà, hắn và Ân Trục Ly tuy mặt ngoài vô cùng ân ái, nhưng lại không thể thân mật được.
Đường Ẩn … Đường Ẩn … mỗi lần hắn nhắc tới hai chữ này, đều cảm thấy e ngại trong lòng.
Mấy ngày sau đó, Ân Trục Ly cùng Đường Ẩn đi khắp thành LẠc Dương. Thẩm tiểu vương gia ban ngày thì bận rộn, nhưng ban đêm cũng chẳng được ngơi việc, có tiệc tùng gì cũng nhất định phải kéo Ân Trục Ly đi theo.
Mấy tên quan lại địa phương lại an bài rất nhiều màn ca múa đặc sắc, ngày nào cũng thay đổi mấy chuc mỹ nhân, thật là hợp khẩu vị của Ân Trục Ly. Mỗi ngày đều tiệc tùng, trái ôm phải níu mấy mỹ nhân, thật là hết sức sung sướng.
Hành động làm cho Thẩm tiểu vương gia vô cùng bất mãn, đêm đó liền bừng bừng lửa giận “Bổn vương rất giống người háo sắc sao ha? Sau này không được sắp xếp vũ công ở chỗ ta nữa!!”
Mấy tên quan này đầu óc nhanh nhạy, cũng đoán chừng là Phúc Lộc vương này chắc chắn hết sức sợ vợ, dần dần cũng không dám sắp xếp vũ nữ nữa, ngay cả mỹ nhân hầu rượu cũng không có. Ân Trục Ly mất đi niềm vui, vô cùng chán nản, nàng chẳng để mấy tên quan này vào mắt, nhưng lại thấy việc trêu chọc Cửu gia nhà mình thiệt đã ghiền!
Lúc này sắc mặt của Phúc Lộc Vương mới khá được một chút.
Nhưng bên Trường An lại chẳng được yên ổn, đại công tử của Khúc phủ chết bất ngờ, mặc dù trong lòng Khúc Thiên rất đau nhưng vẫn không lơ là quốc sự. Khúc phu nhân nằm liệt giường mấy ngày, lúc tỉnh lúc mê. Có điều địa vị của Khúc nhị công tử lại thay đổi hẳn – lúc trước hắn chẳng qua chỉ là con thứ, tuy cũng do Khúc phu nhân sinh ra, nhưng mọi chuyện đều bị huynh trưởng lấn át.
Hôm nay huynh trưởng đã bỏ mạng, hắn thành con trai duy nhất của Khúc Thiên, người xung quanh mới để ý tới hắn. Tuy là hắn bệnh mấy ngày, nhưng mọi người đều vây quanh nịnh nọt lấy lòng, làm cho hắn cũng nhanh thoát được tâm lí nặng nề, trở nên hăng hái.
Thẩm Đình Xa lúc này lại vô cùng băn khoăn – tin tức từ Lạc Dương đưa tới, Thẩm Đình Giao kết giao được nhiều vây cánh, lại gặp gỡ thân mật với đám quan lại địa phương. Ân Trục Ly phá hỏng mấy vụ ám sát, rõ ràng là đã đứng về phía Thẩm Đình Giao. Mà Khúc Lưu Thương cũng mấy lần lui tới với Ân Trục Ly, nếu để cho Khúc Lưu Thương kế thừa tước vị của Khúc Thiên, chỉ sợ ngày sau sẽ thành đại họa.
Mặc dù thường ngày Khúc Thiên rất lạnh nhạt với Ân Trục Ly, nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch liền nhau. Hôm nay hắn chỉ còn lại một mình Khúc Lưu Thương là con trai duy nhất, nếu thật xảy ra chuyện thì chắc chắn hắn sẽ đứng về phía con mình.
Thẩm Đình Xa trầm ngâm nhìn bàn cờ, bề ngoài thì nhìn thong dong, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Hắn nhíu chặt chân mày, một lúc sau liền sai nội thị tổng quản Hoàng công công “Triệu tướng quân Phó Hướng Anh vào cung, trẫm có việc cần bàn.”
Hoàng công công đã theo Thẩm Đình Xa nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu được tình hình lúc này, chắc chắn là Thẩm Đình Xa chuẩn bị nâng đỡ cho Phó Hướng Anh để cân bằng với thế lực dưới một người trên vạn người của Khúc Thiên. Hiểu rõ nên hắn vô cùng cung kính với Phó Hướng Anh.
Phó Hướng Anh là đệ đệ của Phó thái hậu, từ trước tới nay vẫn được Thẩm Vãn Yến tin tưởng, sau khi Thẩm Đình Xa lên ngôi thì hắn trở thành Quốc cữu, lại càng hiển hách hơn. Nhưng Đại Huỳnh thì loạn trong giặc ngoài, nếu nói về chức quyền thì binh quyền trong tay hắn lại không bằng với Khúc Thiên quanh năm nam chinh bắc chiến.
Thẩm Đình Xa khen ngợi một lúc, tán dương công lao trấn thành quanh năm của Phó tướng quân, không thể bỏ qua công trạng, đặc biệt phong thành Thái phó kiêm Binh bộ thượng thư, lại hạ chỉ gả công chúa Thẩm Di Hà cho Phó Vân Cương – con trai của Phó Hướng Anh.
Quan lại trong triều đều đã lăn lộn nhiều năm, sao lại không hiểu được mấy chuyện tranh đấu trong này. Chỉ trong một thời gian ngắn, lời đồn đã bay đi khắp nơi.
Ân Trục Ly nghe được tin tức này, chỉ sai người nói với Hách Kiếm “Sai những người này đi dò xét khắp thành, gieo chút tin đồn, Khúc gia cũng chẳng còn mấy ngày quang vinh.”
Ba ngày sau, một vài tướng lĩnh trong quân bắt đầu chuyển đi nơi khác, phần lớn là thăng chức, cũng có tên xui xẻo bị rớt chức. Ban đêm, có mấy bóng đen âm thầm lẻn vào Khúc phủ, không biết bàn luận chuyện gì. Trong dân gian lại có lời đồn Khúc gia chắc chắn phản. Sau khi Thẩm Đình Xa biết được, vô cùng tức giận, nhưng Khúc Thiên lãnh binh đá nhiều năm, gốc rễ vững chắc, có nhiều học trò rải trong quân, muốn diệt trừ cũng không phải chuyện dễ.
Thẩm Đình Xa cũng không dám manh động nhiều, đành ung dung tính toán.
Mưa gió sắp kéo đến thành Trường An, mây đen bao phủ, nhưng ở Lạc Dương vẫn là cảnh xuân tươi đẹp, đàn ca hát múa vô cùng thái bình. Đến cuối thàng tám, sau khi làm xong chuyện tuần tra, đoàn người chuẩn bị trở về Trường An. Trên đường cũng gặp ám sát mấy lần, may mà Ân Trục Ly mang theo nhiều người, lại mướn thêm ám vệ nên dù gặp khó cũng không sao.
Thẩm Đình Giao cũng mong muốn về nhà, hắn và Ân Trục Ly tuy mặt ngoài vô cùng ân ái, nhưng lại không thể thân mật được.
Đường Ẩn … Đường Ẩn … mỗi lần hắn nhắc tới hai chữ này, đều cảm thấy e ngại trong lòng.