Hai ngày sau, Khúc Thiên lại tới nói chuyện với Ân Trục Ly, lần này ông không đưa ra yêu cầu gì nữa. Thuộc hạ của Khúc Thiên gần như đã bị tước hết chức quyền, vô cùng nhàn rỗi, thậm chí có người không chịu nổi bèn kháng cự thì liền bị giam vào ngục. Một mình Khúc Thiên thì ông cũng chẳng sợ hãi gì, nhưng Khúc gia chỉ còn duy nhất một huyết mạch này, ông phải vì tương lai của Khúc Hoài Thương mà tính toán trước sau.
Mặc dù Ân Trục Ly không đáng tin, nhưng tình hình trước mắt đã vô cùng khẩn cấp.
Quân nhân đều trọng tình nghĩa, mặc dù có nhiều người đã đổi đi nơi khác, nhưng vẫn còn nghĩa tình. Nếu ông muốn đứng lên phản lại, đạp đổ ngai vàng cũng không phải là điều vọng tưởng. Nhưng Ân Trục Ly vẫn còn chần chờ. Nàng nhìn bàn cờ mà ngẩn người, hôm nay Thẩm Đình Xa còn để cho nàng được hai phần mặt mũi, nhưng nếu chiến sự nổ ra, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn là đuổi giết toàn tộc Ân thị, chặt đứt đường tiếp tế của phản quân.
Mà Ân tộc có mấy ngàn người, cho dù cố gắng hết sức nhưng muốn không hao tổn người nào cũng không phải việc dễ. Huống chi một khi chuyện này thất bại thì hậu quả thật không thể tưởng tượng. Nàng phải suy tính vô cùng cẩn trọng.
Lầu Quảng Lăng, bản đồ da dê trải trên bàn ngọc, vẽ hết sông núi của Đại Huỳnh. Ân Trục Ly chỉ vào quận Thiên Thủy “Nơi này có chôn một kho báu,” nàng nhìn Khúc Thiên, cười khẩy “Năm đó mẫu thân đã đổi đi vị trí. Hơn hai mươi năm, vật đổi sao dời, chỉ có Tướng quân là vẫn còn hào hoa phong nhã, thật là làm người ta ngưỡng mộ khôn nguôi.”
Sắc mặt Khúc Thiên trầm xuống, cũng không buồn để ý lời lẽ châm chọc của nàng “Quận Thiên Thủy nằm ở Lũng Tây, ở Lũng Tây ta có thuộc hạ đang đóng mười vạn binh, còn huyện Kim Thành thì đã phòng thủ chắc chắn như thành đồng, nếu chúng ta khởi binh ở Lũng Tây, uy hiếp Trường An thì thiên hạ Đại Huỳnh sẽ sớm định đoạt.”
Giọng điệu của ông không hề sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi – vị trí của kho báu ở đó như đã đoán chắc chắn rằng Đại Huỳnh sẽ có ngày hôm nay.
Ân Trục Ly đã nhìn kỹ bản đồ, mười mấy tướng lĩnh xung quanh đều là những lão tướng chinh chiến sa trường, tuy không để nàng vào trong mắt, nhưng khổ nỗi lương thảo là do Ân gia tiếp tế, dù không muốn cũng không thể đắc tội.
Ân Trục Ly trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi đặt tay lên mặt bàn ngọc “Mọi thứ đều đã sẵn sàng nhưng hình như còn thiếu chút thanh thế.” Nàng đảo mắt nhìn về phía Khúc Thiên “Nếu Tướng quân có thể tạo ra một bản di chiếu của Tiên đế, buộc tội Thẩm Đình Xa giết cha đoạt vị, danh vị bất chánh, nghịch lại ý trời, bại hoại luân thường đạo lý. Lời này vừa đồn ra, dù thật dù giả cũng vẫn có thể có được nhân tâm, coi như là nổi danh trừ gian diệt ác.”
Nhắc tới tiên hoàng, sắc mặt của Khúc Thiên hơi trầm xuống, một lúc sau lại nhẹ giọng thở dài “Thôi.” Hắn hơi cong ngón trỏ, miết theo những đường vẽ trên bản đồ da dê rồi lại như vô tình hỏi “Chẳng qua, nếu chiến sự nổ ra, Vương thượng chắc chắn sẽ tru di Ân tộc các ngươi, ngươi lại đi với ta, những người này phải tính sao bây giờ?”
Ân Trục Ly mỉm cười “Muốn làm đại sự, sao có thể không hy sinh?”
Lời này làm Khúc Thiên bất ngờ, hắn liếc nhìn Ân Trục Ly, không nói thêm gì.
Đợi đám người của Khúc Thiên rời khỏi lầu Quảng Lăng, Hách Kiếm liền lo lắng “Đại đương gia, những lời này của Khúc Tướng quân thật không sai, nếu Ân gia theo phản quân, sao Thẩm Đình Xa lại bỏ qua cho người của Ân tộc được đây?”
Ân Trục Ly ngước mắt nhìn, một lúc sau lại cười mà nói “Hách đại tổng quản, Ân gia cũng không theo phản quân, chỉ có mình Ân Trục Ly có lòng muốn phản mà thôi. Nếu là lúc trước, Thẩm Đình Xa chắc chắn sẽ giết hết toàn tộc Ân thị, nhưng lúc này kẻ địch của hắn đã quá nhiều, hắn sẽ không rảnh mà chú ý tới. Nếu ta đi, Ân gia còn có mẫu thân ta, mẫu thân có thù không đội trời chung với Khúc Thiên, sao lại chịu giúp ông ta được? Giờ phút này có lẽ bà cũng hận luôn ta, đương nhiên sẽ muốn giúp Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa lấy lòng bà còn không kịp, sao dám có lòng tru diệt Ân gia?”
Hách Kiếm như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại lo lắng “Đại đương gia và lão phu nhân tranh chấp như vậy, chẳng phải là cho Vương thượng một cơ hội để tiêu diệt Ân gia ??”
Ân Trục Ly đưa tay sờ bàn ngọc, Hách Kiếm phát hiện trên người nàng đúng là chảy dòng máu của Khúc Thiên, thần sắc lúc lơ đãng của hai người vô cùng giống nhau.
Lúc này Ân Trục Ly lại có chút khổ sở “Những tâm phúc của ta đều phải mang theo, nếu không chắc chắn sẽ có họa sát thân. Điều ta khổ tâm nhất bây giờ là làm sao để sư phụ đi cùng chúng ta. Tính tình ông vốn cương trực, thà chết cũng không khuất phục.Muốn ông hợp tác với Khúc Thiên, luồng cuối để giữ được tánh mạng là chuyện không thể. Nếu ông ở lại đây, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ dùng ông ấy để uy hiếp ta. Sư phụ vốn thanh cao, sao có thể chịu nổi chuyện bị tiểu nhân nhục nhã.”
Nàng gác tay lên trán, hiện ra chút mệt mỏi “Đạo lý co dãn trong đời người không thể nói với sư phụ được.”
Phúc Lộc vương phủ, Thẩm tiểu vương gia cũng chẳng hề được rảnh rỗi. Cuối thu, thời tiết thoáng đãng, trời xanh không mây. Trong sân, cúc vàng đã nở khoe sắc, gió hây hây thổi, hắn đang ngồi đàn một bản Tứ diện mai phục, khúc này được phổ từ khúc nhạc dành cho đàn tỳ bà, nhưng dưới ngón đàn của hắn vẫn không mất đi thi vị trong đó.
Hà Giản đứng ở hành lang lắng nghe một lúc, đợi tới âm điệu cuối cùng vang lên mới nhẹ giọng nói “Cửu gia, mới vừa nãy Liêm Khang có báo, vương phi bảo chúng ta chuẩn bị hành lý, cùng Khúc tướng quân rời thành Trường An, đến huyện Kim Thành tạm trú.”
Thẩm Đình Giao gảy nhẹ dây đàn, năm ngón tay thon dài như ngọc, tiếng đàn vang lên dìu dặt “Được, vương phi đâu?”
Hà Giản có vẻ do dự “Nghe nói là về đại trạch Ân gia.”
Thẩm Đình Giao cười nhẹ, không còn vẻ dịu dàng như lúc trước mặt Ân Trục Ly, gương mặt xinh đẹp của hắn lúc này lại lộ ra vẻ hiểm độc “Chắc chắn là nàng tới gặp Đường Ẩn.”
Giọng nói như tiếng châu ngọc, hắn cúi đầu, tay dùng sức kéo đứt dây đàn, ngón trỏ bị cứa trúng, máu chảy xuống đầu ngón tay, tí tách trên đàn cổ. Hắn hơi cau mày, ngẩn người nhìn những giọt máu này, một lúc sau lại cười nhợt nhạt, mềm yếu như mưa ở Giang Nam “Thẩm Đình Giao, ngươi sao lại thành như thế này chứ.”
Ân Trục Ly đúng là tới rừng Khê Thủy thăm Đường Ẩn, Đường Ẩn còn đang thả câu, sắc thu đã nhuộm đất trời, hai gốc cây đào lá đã nhuộm vàng. Những phiến lá vàng bị gió thu ngắt đi, rơi tả tơi vào trong hồ. Cây hoa hồng lại như đắc ý, những tán lá xanh xanh nghiêng trên mặt hồ, nở những chùm hoa rực rỡ sắc đỏ.
“Có chuyện gì cần nói?” Đường Ẩn không cần quay đầu cũng biết là nàng có việc vướng mắc trong lòng. Ân Trục Ly lại cười nhẹ “Sư phụ, ngài buồn bực ở thành Trường An đã lâu như vậy, lúc này đang trong tiết thu vô cùng mát mẻ, hay là chúng ta đi du ngoạn ít ngày?”
Đường Ẩn quay đầu lại nhìn nàng “Nếu vi sư không già lẩm cẩm rồi … thì hình như chúng ta mới trở về Trường An được nửa tháng.”
Ân Trục Ly ho khan một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông “Nhưng đồ nhi muốn mời sư phụ ra ngoài dạo chơi.”
Đường Ân đặt cần câu xuống đất, như có như không cảm thấy tóc nàng vờn qua mặt, hơi ngứa “Ngươi không phải người thích quanh co.”
Ân Trục Ly ngồi sát lại một chút, người ông thật ấm, bờ vai này cũng mạnh mẽ làm cho người khác cảm thấy an toàn “Sư phụ, Trục Ly muốn cùng ngài thương lượng chút chuyện. Nhưng ngài phải đáp ứng trước là không được tức giận.”
Đường Ẩn nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt nhìn về mặt hồ xanh xanh, phản chiếu bóng mây trời “Ngươi nói đi.”
Ân Trục Ly nắm tay ông, ông cứng người, nhưng cũng không giật tay lại, vẫn cười nhạt “Chuyện có thể làm khó Đại đương gia như thế, chắc có lẽ sẽ làm vi sư khó xử.”
Ân Trục Ly cố gắng suy nghĩ, rồi lại cố gắng tìm cách biểu đạt uyển chuyển nhất để nói lên suy nghĩ của mình “Sư phụ, hôm nay tình hình ở Trường An vô cùng cấp bách, nếu không tìm được đối sách thì tính mạng của Cửu gia thật rất mong manh. Mà Khúc gia…” Nàng lại cân nhắc, hạ thấp giọng “Sư phụ cũng thấy, hôm nay sợ là Khúc đại tướng quân cũng không lo nổi cho mình, con muốn để cho Cửu gia dựa vào Khúc gia. Mặc dù lúc này Cửu gia không có chức quyền, nhưng cũng là huyết mạch của hoàng thất, để cho Khúc đại tướng ủng lập lên ngôi, thứ nhất có thể tự bảo vệ mình, thứ hai…”
Quả nhiên, không đợi nàng nói xong, Đường Ẩn đã đổi sắc mặt “Quả nhiên ngươi thật sự xúi giục Khúc Thiên.” Hắn rút bàn tay Ân Trục Ly đang nắm, giọng nói có chút tức giận “Thiên hạ này tự có người làm chủ, ngươi muốn giúp ai vi sư cũng không muốn nhiều lời. Không có việc sẽ không đến, hãy nói rõ ý của ngươi đi.”
Thấy vẻ mặt đó, Ân Trục Ly tựa vào vai ông, nhỏ giọng than thở “Sư phụ đã nói là không tức giận mà.”
Đường Ẩn cầm lấy cần câu, quăng câu ra xa “Nói, vì sao hôm nay đến đây.”
Ân Trục Ly muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy “Ngày sau hãy nói, sư phụ, Trục Ly đi trước.”
Ban đêm, trong lòng Ân Trục Ly vô cùng phiền não, cũng không muốn trở về phủ để đối phó với Thẩm tiểu vương gia, nàng sợ bản thân nổi giận với hắn. Hồng Diệp có giữ một phòng cho nàng ở lầu Quảng Lăng, cũng không phái ai hầu hạ, mang trà và trái cây vào rồi tự động lui xuống.
Nàng dựa vào cửa sổ, rút cây sáo bên hông ra thổi một khúc “Ngư tiều vấn đáp”. Nhưng vẫn còn trẻ tuổi nên trong tiếng sao không mang theo được sự bình thản lạnh nhạt như Đường Ẩn. Không phải là nàng không biết thổi sáo, đây cũng chẳng phải là chuyện khó, chẳng qua là nghe nói Ân Bích Ngô rất thích thổi sáo.
Người đã nên thiên cổ, hậu nhân nhắc nhớ làm gì.
Nhưng lúc này tâm trạng của nàng rất kém, mà bốn phía lại không có người, nàng lén thổi một khúc thì có gì không được?
Đêm, Thẩm Đình Giao dẫn theo Trương Thanh rời khỏi Phúc Lộc Vương phủ, mọi người đã quen nhìn thấy hắn ban đêm ra ngoài chơi nên cũng không để ý nhiều. Hắn đi thẳng tới đại trạch Ân gia, tất nhiên không ai dám ngăn hắn, Noãn Ngọc cũng nói cho hắn biết là Trục Ly đã đi rồi, nhưng hắn vẫn đi theo con đường trải đầy đá trắng tới rừng Khê Thủy.
Tới cửa vòm, hắn dừng bước, quay đầu nói với Trương Thanh “Canh giữ ở đây, không được cho ai vào quấy rầy.”
Lúc đó vẫn còn sớm, Đường Ẩn vẫn chưa ngủ mà đang luyện kiếm ở rừng Khê Thủy. Thấy hắn đi vào, Đường Ẩn chắp tay “Cửu gia, chỉ sợ ngài tới không đúng lúc, lúc chiều Trục Ly đã ra ngoài rồi.”
Thẩm Đình Giao nở nụ cười có phần lạnh nhạt “Hôm nay bổn vương cũng không phải tới tìm Trục Ly, nếu không phiền thì Bổn vương muốn nói chuyện với tiên sinh.”
Hai ngày sau, Khúc Thiên lại tới nói chuyện với Ân Trục Ly, lần này ông không đưa ra yêu cầu gì nữa. Thuộc hạ của Khúc Thiên gần như đã bị tước hết chức quyền, vô cùng nhàn rỗi, thậm chí có người không chịu nổi bèn kháng cự thì liền bị giam vào ngục. Một mình Khúc Thiên thì ông cũng chẳng sợ hãi gì, nhưng Khúc gia chỉ còn duy nhất một huyết mạch này, ông phải vì tương lai của Khúc Hoài Thương mà tính toán trước sau.
Mặc dù Ân Trục Ly không đáng tin, nhưng tình hình trước mắt đã vô cùng khẩn cấp.
Quân nhân đều trọng tình nghĩa, mặc dù có nhiều người đã đổi đi nơi khác, nhưng vẫn còn nghĩa tình. Nếu ông muốn đứng lên phản lại, đạp đổ ngai vàng cũng không phải là điều vọng tưởng. Nhưng Ân Trục Ly vẫn còn chần chờ. Nàng nhìn bàn cờ mà ngẩn người, hôm nay Thẩm Đình Xa còn để cho nàng được hai phần mặt mũi, nhưng nếu chiến sự nổ ra, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn là đuổi giết toàn tộc Ân thị, chặt đứt đường tiếp tế của phản quân.
Mà Ân tộc có mấy ngàn người, cho dù cố gắng hết sức nhưng muốn không hao tổn người nào cũng không phải việc dễ. Huống chi một khi chuyện này thất bại thì hậu quả thật không thể tưởng tượng. Nàng phải suy tính vô cùng cẩn trọng.
Lầu Quảng Lăng, bản đồ da dê trải trên bàn ngọc, vẽ hết sông núi của Đại Huỳnh. Ân Trục Ly chỉ vào quận Thiên Thủy “Nơi này có chôn một kho báu,” nàng nhìn Khúc Thiên, cười khẩy “Năm đó mẫu thân đã đổi đi vị trí. Hơn hai mươi năm, vật đổi sao dời, chỉ có Tướng quân là vẫn còn hào hoa phong nhã, thật là làm người ta ngưỡng mộ khôn nguôi.”
Sắc mặt Khúc Thiên trầm xuống, cũng không buồn để ý lời lẽ châm chọc của nàng “Quận Thiên Thủy nằm ở Lũng Tây, ở Lũng Tây ta có thuộc hạ đang đóng mười vạn binh, còn huyện Kim Thành thì đã phòng thủ chắc chắn như thành đồng, nếu chúng ta khởi binh ở Lũng Tây, uy hiếp Trường An thì thiên hạ Đại Huỳnh sẽ sớm định đoạt.”
Giọng điệu của ông không hề sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi – vị trí của kho báu ở đó như đã đoán chắc chắn rằng Đại Huỳnh sẽ có ngày hôm nay.
Ân Trục Ly đã nhìn kỹ bản đồ, mười mấy tướng lĩnh xung quanh đều là những lão tướng chinh chiến sa trường, tuy không để nàng vào trong mắt, nhưng khổ nỗi lương thảo là do Ân gia tiếp tế, dù không muốn cũng không thể đắc tội.
Ân Trục Ly trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi đặt tay lên mặt bàn ngọc “Mọi thứ đều đã sẵn sàng nhưng hình như còn thiếu chút thanh thế.” Nàng đảo mắt nhìn về phía Khúc Thiên “Nếu Tướng quân có thể tạo ra một bản di chiếu của Tiên đế, buộc tội Thẩm Đình Xa giết cha đoạt vị, danh vị bất chánh, nghịch lại ý trời, bại hoại luân thường đạo lý. Lời này vừa đồn ra, dù thật dù giả cũng vẫn có thể có được nhân tâm, coi như là nổi danh trừ gian diệt ác.”
Nhắc tới tiên hoàng, sắc mặt của Khúc Thiên hơi trầm xuống, một lúc sau lại nhẹ giọng thở dài “Thôi.” Hắn hơi cong ngón trỏ, miết theo những đường vẽ trên bản đồ da dê rồi lại như vô tình hỏi “Chẳng qua, nếu chiến sự nổ ra, Vương thượng chắc chắn sẽ tru di Ân tộc các ngươi, ngươi lại đi với ta, những người này phải tính sao bây giờ?”
Ân Trục Ly mỉm cười “Muốn làm đại sự, sao có thể không hy sinh?”
Lời này làm Khúc Thiên bất ngờ, hắn liếc nhìn Ân Trục Ly, không nói thêm gì.
Đợi đám người của Khúc Thiên rời khỏi lầu Quảng Lăng, Hách Kiếm liền lo lắng “Đại đương gia, những lời này của Khúc Tướng quân thật không sai, nếu Ân gia theo phản quân, sao Thẩm Đình Xa lại bỏ qua cho người của Ân tộc được đây?”
Ân Trục Ly ngước mắt nhìn, một lúc sau lại cười mà nói “Hách đại tổng quản, Ân gia cũng không theo phản quân, chỉ có mình Ân Trục Ly có lòng muốn phản mà thôi. Nếu là lúc trước, Thẩm Đình Xa chắc chắn sẽ giết hết toàn tộc Ân thị, nhưng lúc này kẻ địch của hắn đã quá nhiều, hắn sẽ không rảnh mà chú ý tới. Nếu ta đi, Ân gia còn có mẫu thân ta, mẫu thân có thù không đội trời chung với Khúc Thiên, sao lại chịu giúp ông ta được? Giờ phút này có lẽ bà cũng hận luôn ta, đương nhiên sẽ muốn giúp Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa lấy lòng bà còn không kịp, sao dám có lòng tru diệt Ân gia?”
Hách Kiếm như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại lo lắng “Đại đương gia và lão phu nhân tranh chấp như vậy, chẳng phải là cho Vương thượng một cơ hội để tiêu diệt Ân gia ??”
Ân Trục Ly đưa tay sờ bàn ngọc, Hách Kiếm phát hiện trên người nàng đúng là chảy dòng máu của Khúc Thiên, thần sắc lúc lơ đãng của hai người vô cùng giống nhau.
Lúc này Ân Trục Ly lại có chút khổ sở “Những tâm phúc của ta đều phải mang theo, nếu không chắc chắn sẽ có họa sát thân. Điều ta khổ tâm nhất bây giờ là làm sao để sư phụ đi cùng chúng ta. Tính tình ông vốn cương trực, thà chết cũng không khuất phục.Muốn ông hợp tác với Khúc Thiên, luồng cuối để giữ được tánh mạng là chuyện không thể. Nếu ông ở lại đây, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ dùng ông ấy để uy hiếp ta. Sư phụ vốn thanh cao, sao có thể chịu nổi chuyện bị tiểu nhân nhục nhã.”
Nàng gác tay lên trán, hiện ra chút mệt mỏi “Đạo lý co dãn trong đời người không thể nói với sư phụ được.”
Phúc Lộc vương phủ, Thẩm tiểu vương gia cũng chẳng hề được rảnh rỗi. Cuối thu, thời tiết thoáng đãng, trời xanh không mây. Trong sân, cúc vàng đã nở khoe sắc, gió hây hây thổi, hắn đang ngồi đàn một bản Tứ diện mai phục, khúc này được phổ từ khúc nhạc dành cho đàn tỳ bà, nhưng dưới ngón đàn của hắn vẫn không mất đi thi vị trong đó.
Hà Giản đứng ở hành lang lắng nghe một lúc, đợi tới âm điệu cuối cùng vang lên mới nhẹ giọng nói “Cửu gia, mới vừa nãy Liêm Khang có báo, vương phi bảo chúng ta chuẩn bị hành lý, cùng Khúc tướng quân rời thành Trường An, đến huyện Kim Thành tạm trú.”
Thẩm Đình Giao gảy nhẹ dây đàn, năm ngón tay thon dài như ngọc, tiếng đàn vang lên dìu dặt “Được, vương phi đâu?”
Hà Giản có vẻ do dự “Nghe nói là về đại trạch Ân gia.”
Thẩm Đình Giao cười nhẹ, không còn vẻ dịu dàng như lúc trước mặt Ân Trục Ly, gương mặt xinh đẹp của hắn lúc này lại lộ ra vẻ hiểm độc “Chắc chắn là nàng tới gặp Đường Ẩn.”
Giọng nói như tiếng châu ngọc, hắn cúi đầu, tay dùng sức kéo đứt dây đàn, ngón trỏ bị cứa trúng, máu chảy xuống đầu ngón tay, tí tách trên đàn cổ. Hắn hơi cau mày, ngẩn người nhìn những giọt máu này, một lúc sau lại cười nhợt nhạt, mềm yếu như mưa ở Giang Nam “Thẩm Đình Giao, ngươi sao lại thành như thế này chứ.”
Ân Trục Ly đúng là tới rừng Khê Thủy thăm Đường Ẩn, Đường Ẩn còn đang thả câu, sắc thu đã nhuộm đất trời, hai gốc cây đào lá đã nhuộm vàng. Những phiến lá vàng bị gió thu ngắt đi, rơi tả tơi vào trong hồ. Cây hoa hồng lại như đắc ý, những tán lá xanh xanh nghiêng trên mặt hồ, nở những chùm hoa rực rỡ sắc đỏ.
“Có chuyện gì cần nói?” Đường Ẩn không cần quay đầu cũng biết là nàng có việc vướng mắc trong lòng. Ân Trục Ly lại cười nhẹ “Sư phụ, ngài buồn bực ở thành Trường An đã lâu như vậy, lúc này đang trong tiết thu vô cùng mát mẻ, hay là chúng ta đi du ngoạn ít ngày?”
Đường Ẩn quay đầu lại nhìn nàng “Nếu vi sư không già lẩm cẩm rồi … thì hình như chúng ta mới trở về Trường An được nửa tháng.”
Ân Trục Ly ho khan một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông “Nhưng đồ nhi muốn mời sư phụ ra ngoài dạo chơi.”
Đường Ân đặt cần câu xuống đất, như có như không cảm thấy tóc nàng vờn qua mặt, hơi ngứa “Ngươi không phải người thích quanh co.”
Ân Trục Ly ngồi sát lại một chút, người ông thật ấm, bờ vai này cũng mạnh mẽ làm cho người khác cảm thấy an toàn “Sư phụ, Trục Ly muốn cùng ngài thương lượng chút chuyện. Nhưng ngài phải đáp ứng trước là không được tức giận.”
Đường Ẩn nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt nhìn về mặt hồ xanh xanh, phản chiếu bóng mây trời “Ngươi nói đi.”
Ân Trục Ly nắm tay ông, ông cứng người, nhưng cũng không giật tay lại, vẫn cười nhạt “Chuyện có thể làm khó Đại đương gia như thế, chắc có lẽ sẽ làm vi sư khó xử.”
Ân Trục Ly cố gắng suy nghĩ, rồi lại cố gắng tìm cách biểu đạt uyển chuyển nhất để nói lên suy nghĩ của mình “Sư phụ, hôm nay tình hình ở Trường An vô cùng cấp bách, nếu không tìm được đối sách thì tính mạng của Cửu gia thật rất mong manh. Mà Khúc gia…” Nàng lại cân nhắc, hạ thấp giọng “Sư phụ cũng thấy, hôm nay sợ là Khúc đại tướng quân cũng không lo nổi cho mình, con muốn để cho Cửu gia dựa vào Khúc gia. Mặc dù lúc này Cửu gia không có chức quyền, nhưng cũng là huyết mạch của hoàng thất, để cho Khúc đại tướng ủng lập lên ngôi, thứ nhất có thể tự bảo vệ mình, thứ hai…”
Quả nhiên, không đợi nàng nói xong, Đường Ẩn đã đổi sắc mặt “Quả nhiên ngươi thật sự xúi giục Khúc Thiên.” Hắn rút bàn tay Ân Trục Ly đang nắm, giọng nói có chút tức giận “Thiên hạ này tự có người làm chủ, ngươi muốn giúp ai vi sư cũng không muốn nhiều lời. Không có việc sẽ không đến, hãy nói rõ ý của ngươi đi.”
Thấy vẻ mặt đó, Ân Trục Ly tựa vào vai ông, nhỏ giọng than thở “Sư phụ đã nói là không tức giận mà.”
Đường Ẩn cầm lấy cần câu, quăng câu ra xa “Nói, vì sao hôm nay đến đây.”
Ân Trục Ly muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy “Ngày sau hãy nói, sư phụ, Trục Ly đi trước.”
Ban đêm, trong lòng Ân Trục Ly vô cùng phiền não, cũng không muốn trở về phủ để đối phó với Thẩm tiểu vương gia, nàng sợ bản thân nổi giận với hắn. Hồng Diệp có giữ một phòng cho nàng ở lầu Quảng Lăng, cũng không phái ai hầu hạ, mang trà và trái cây vào rồi tự động lui xuống.
Nàng dựa vào cửa sổ, rút cây sáo bên hông ra thổi một khúc “Ngư tiều vấn đáp”. Nhưng vẫn còn trẻ tuổi nên trong tiếng sao không mang theo được sự bình thản lạnh nhạt như Đường Ẩn. Không phải là nàng không biết thổi sáo, đây cũng chẳng phải là chuyện khó, chẳng qua là nghe nói Ân Bích Ngô rất thích thổi sáo.
Người đã nên thiên cổ, hậu nhân nhắc nhớ làm gì.
Nhưng lúc này tâm trạng của nàng rất kém, mà bốn phía lại không có người, nàng lén thổi một khúc thì có gì không được?
Đêm, Thẩm Đình Giao dẫn theo Trương Thanh rời khỏi Phúc Lộc Vương phủ, mọi người đã quen nhìn thấy hắn ban đêm ra ngoài chơi nên cũng không để ý nhiều. Hắn đi thẳng tới đại trạch Ân gia, tất nhiên không ai dám ngăn hắn, Noãn Ngọc cũng nói cho hắn biết là Trục Ly đã đi rồi, nhưng hắn vẫn đi theo con đường trải đầy đá trắng tới rừng Khê Thủy.
Tới cửa vòm, hắn dừng bước, quay đầu nói với Trương Thanh “Canh giữ ở đây, không được cho ai vào quấy rầy.”
Lúc đó vẫn còn sớm, Đường Ẩn vẫn chưa ngủ mà đang luyện kiếm ở rừng Khê Thủy. Thấy hắn đi vào, Đường Ẩn chắp tay “Cửu gia, chỉ sợ ngài tới không đúng lúc, lúc chiều Trục Ly đã ra ngoài rồi.”
Thẩm Đình Giao nở nụ cười có phần lạnh nhạt “Hôm nay bổn vương cũng không phải tới tìm Trục Ly, nếu không phiền thì Bổn vương muốn nói chuyện với tiên sinh.”