Ngày 6 tháng 12, Thẩm Đình Giao tiếp nhận vương vị, hào Gia Dụ, đổi niên hiệu thành Hưng Hòa. Đế hào và niên hiệu đều do Ân Trục Ly đặt, có nghĩa là tu dưỡng sinh lời, phú quốc dụ dân (2).
Lễ đăng cơ diễn ra ở Thừa Thiên các . Thẩm Đỉnh Giao giảm thiểu mọi chi phí; cũng may có Ân Trục Ly xử lý, nàng là người tính toán cẩn thận, bên người lại có Hách đại tổng quản đi theo nên nghi thức dù đơn giản nhưng không hề thiếu phần trang trọng.
Một ngày nọ, gió mát nắng ấm, văn võ bá quan trong triều đứng hai bên, Ân Trục Ly đứng ở bậc thang thứ 950 nhìn hắn nhận quỳ lạy của triều thần. Âm nhạc cung đình hào hùng khí thế vang lên, người đứng trên bậc thang khoác hoàng bào, áo dài buông xuống, đội mũ miện, hiển lộ phong thái lăng tuyệt thiên hạ, xua tan đám mây đang che khuất mặt trời, cả thế gian hồi xuân.
Ân Trục Ly không tự chủ được mà nheo mắt.
Tân đế đăng cơ, việc vặt cực nhiều, nhưng việc hàng đầu vẫn là sắc phong Thái hậu và Hoàng hậu. Thẩm Đình Giao chọn ngày hoàng đạo, sắc phong Hà thái phi thành Thái hậu, Phó Thái hậu vẫn được phong hào Thái hậu nhưng trong cung đều biết ngoại trừ danh hào này, bà ta cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Chư thần ngóng trông chờ đợi, Gia Dụ đế chậm chạp không sắc phong Hoàng hậu, Khúc Lăng Ngọc của tiên hoàng lại chưa có con thừa tự.
Tài năng trong triều đình không ít, ai cũng là người có phần hiểu chuyện, vì vậy lời đồn nổi lên tứ phía.
Trong ngự thư phòng, Hà Thái hậu đề cập đến việc sắc phong lần thứ 3. Lời nói của bà tuy bình thản nhưng lại ẩn chứa ý định ra oai áp chế: “Hoàng nhân, mẫu hậu biết con tình thâm ý trọng với Ân Trục Ly, nhưng hôm nay con đã là vua một nước, còn Ân gia là gì? Ân gia là sâu mọt của xã tắc, là kẻ lợi dụng thời loạn để kiếm lời: mỗi lần chiến tranh, chiến mã, lương thảo, thiết kích, quần áo trang bị, con có biết thương nhân thu lợi từ đó bao nhiêu không? Thật sự con muốn lập Ân Trục Ly đấy à?”
Phó Triêu Anh cũng tán thành lời của Thái hậu: “Bệ hạ, người đã tiếp nhận non sông ngàn dặm này thì cũng phải nhận gánh nặng ngàn cân, không thể mang lòng dạ đàn bà. Khúc Thiên Cức là cha đẻ của Vương phi mà nàng còn trăm phương ngàn kế dồn ông ta vào chỗ chết: một kẻ tâm địa rắn rết như thế sao lại có thể ở bên bệ hạ được?”
Thái Sưởng cũng phụ họa: “Bệ hạ tam tư (3), mặc dù vẫn còn trên thế giới **, nhưng nếu không có Ân thị, bộ tộc cũng cũng không đến mức lệnh thánh tổ gia nửa năm khi bình thiên hạ (4). Đã từng có tiền lệ, chẳng nhẽ giờ không cảnh giác?
Thẩm Đình Giao chăm chú ngắm nhìn cái chặn giấy màu trắng làm từ hoàng thạch, khắc hình thần thú trên bàn. Nó được chạm trổ nhẵn mịn. Vài năm trước, Ân Trục Ly đi theo Trường An đào được món này, cũng không biết để lên bàn hắn khi nào. Hắn dùng cũng đã quen, khi chuyển vào trong cung vẫn mang theo món này vào.
Hiện giờ trong ngự thư phòng có tổng cộng 6 vị cận thần, vị nào cũng gọi là có lai lịch. Mấy người thấy hắn cười nhưng không nói thì cũng không rõ tâm tư vị tân quân này, do dự không nói thêm nữa.
Đợi đến khi không còn lời can gián nào, Thẩm Đình Giao uống ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Nói đã nói xong rồi thì lui hết đi”
Trong triều, mọi người xem như hiểu rõ tình hình, dần dần mọi người bắt đầu cùng nhau dâng tấu, nói rằng Phúc Lộc vương phi không phù hợp. Còn nói người kia toàn thân sơ hở, nếu trà trộn vào phố phường còn có vẻ phóng đãng vô hại, nếu để làm mẫu nghi thiên hạ thì phải suy ngẫm cẩn thận. Họ còn trách cứ nàng cư xử không trinh không thục. Sợ là một năm này văn võ bá quan không còn việc gì khác để làm.
Thẩm Đình Giao nhìn hai mấy bản tấu đại đồng tiểu dị (5), uống trà rồi không nói gì. Xem xong hắn cũng bỏ qua, vứt lại vào đám tấu.
Tân đế đăng cơ, bách phế đãi hưng (6), Đại Huỳnh vô cùng cần người. Chỉ có Hà Giản là ân sư dạy học cho Thẩm Đình Giao: trước kia chỉ việc làm một tiên sinh ăn không ngồi rồi trong Phúc Lộc vương phủ; bây giờ lại thành đế sư được Thẩm Đình Giao vô cùng tôn kính, trong triều chẳng ai dám nói gì.
Trương Thanh là nghĩa tử của thiên tử, có võ nghệ cao cường. Bây giờ hắn là thống lĩnh Ngự lâm quân, tiện thể phụ trách phòng thủ thành Trường An, cũng là người cao quý trong triều. Thẩm Đình Giao cũng phong thưởng nhiều cho người hầu kẻ hạ cũ của mình. Ân Trục Ly thường cười hắn là “một người làm quan, cả họ được nhờ” (7). Hắn cũng biết mồm miệng nàng không ai cản được, cũng không so đo.
Tuy vậy, lúc lâm triều, không tránh được việc chư thần cố gắng nói gần nói xa, nói ít nói nhiều. Hà Giản cũng không phải người nhìn qua có vẻ ghê gớm, không tỏ ra sắc sảo, tuy nhiên lại rất mưu lược. Lúc trước, Cửu gia tiếp cận được Ân Trục Ly chính là nhờ hắn chỉ cho.
Thẩm Đình Giao đối với ông tình cảm giống cha con, công việc cũng thường xuyên cùng nhau thương lượng. Có thần tử cảm thấy tò mò: “Tương gia, vương thượng đã lâu không lập hậu, hậu cung vẫn chẳng có một ai. Mọi người đệ tấu không thấy động tĩnh. Ngài nói xem bụng đế vương suy nghĩ gì?”
Hà Giản nghe vậy thì mỉm cười: “Giản Ngự sử cũng đệ tấu?”
Người nói chính là Giản Ngự sử. Ông ta nghe vậy thì hơi xấu hổ: “Hà Tương gia, điều này cũng là ý của mọi người…”
Hà Giản tủm tỉm cười, vỗ vai ông ta: “Thật ra thì sách bất sách hậu, sách kỳ vi hậu…” (8). Ông chỉ tay lên bầu trời: “Lời mọi người nói để ý làm gì”
Dứt lời, ông nhanh chóng bỏ đi. Mọi người hoang mang: người này quyết?
Mấy ngày này Ân Trục Ly đều ở trong cung. Không phải nàng biết điều, mà là Ngự lâm quân Trương Thanh không cho nàng ra khỏi cung nửa bước – nói chung là tuy ở Chiêu Hoa điện nhưng không khác gì giam lỏng.
Thẩm Đình Giao bận rộn quốc sự đã nhiều ngày, đêm cũng không ghé qua đây. Nàng đứng ngồi không yên. Hai ngày đầu còn hái hoa mai mới nở, pha trà các kiểu, đến sau đó thì bắt đầu tức giận. Nếu không phải Trương Thanh phái hai “hộ vệ” thân thủ cao cường đến canh Chiêu Hoa điện, và nàng không muốn làm người khác bị thương, nàng đã chẳng giương mắt nhìn.
Thẩm Đình Giao thu xếp rất nhiều đồ chơi cung đình trong Chiêu Hoa, thậm chí còn nuôi cả công, chim trĩ, tiên hạc cho nàng giải sầu. Lúc nàng đang nướng một con chim trĩ bằng than bùn trong thư phòng, Thẩm Đình Giao đến. Hắn cũng không mang theo người hầu, bước thẳng vào thư phòng Chiêu Hoa điện.
Nhìn trong phòng khói dầu mù mịt, con chim trĩ xinh đẹp bị cạo lông sạch sẽ, trần truồng nằm trên chậu than, hắn cười phá lên: “Dùng đàn làm củi, nấu hạc để ăn”
Ân Trục Ly quệt ngón cái, xé một chân gà đưa hắn: “Không đủ gia vị, chấp nhận đi”
Thẩm Đình Giao không cầm. Hắn cẩn thận nhìn Ân Trục Ly, đôi mắt trong như nước Giang Nam, ánh mắt xanh biếc: “Trời lạnh thế này đừng ăn linh tinh, cẩn thận đau bụng”
Ân Trục Ly cắn một miếng, không thèm nói nhiều. Thẩm Đình Giao biết nàng khó chịu, quay qua đưa nàng ly trà nóng, nhẹ nhàng nói: “Chiều trẫm đi thăm hoàng huynh, Trục Ly có cùng đi không?”
Hắn vẫn cứ thế, cúi sát vào tai nói chuyện, giọng nói ba phần yêu chiều, tuy vậy nhìn lại không hề yếu ớt tí nào. Ân Trục Ly nhìn không quen, cứ có cảm giác như nuôi mèo rồi qua nhiều năm, mèo lớn lên lại thành hổ, còn nàng thì bị phụng dưỡng như cha mẹ.
Thẩm Đình Giao nhận ra vẻ bất thường trong mắt nàng, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, cười cười như tháng ba đầu xuân, nước chảy róc rách qua cây cỏ: “Đi thôi”
Trường An tháng 12, trận tuyết đầu tiên đến bất ngờ. Nước đóng thành băng, người qua lại và bán hàng đều thu dọn về sớm. Con phố dài âm u tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên băng, lúc được lúc mất.
Thẩm Đình Diêu vốn bị giam giữ bí mật ở một biệt quán trong thành, nay cũng trở thành mục tiêu của nhiều người. Ân Trục Ly biết chuyến này đi không có gì tốt: hiện giờ Thẩm Đình Giao cầm quyền, mối uy hiếp duy nhất chính là vị hoàng đế đã bị tuyên bố với bên ngoài rằng đã chết này. Phó Triêu Anh không nỡ giết hắn, Thẩm Đình Giao lại không thể chứa chấp hắn.
Hôm nay hắn đưa mình đến đây liệu có phải để cho mình xem kết cục của đối thủ, để uy hiếp không nhỉ?
Nghĩ như vậy, nàng quay đầu nhìn Thẩm Đình Giao. Ánh tuyết đọng sáng lên trong bóng đêm. Thẩm Đình Giao thấy ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, mỉm cười thanh nhã thoát tục – trong như màu tuyết.
Xe đi được nửa canh giờ tới một tiểu viện. Thủ vệ không phải người trong cung nhưng Trương Thanh đã đợi sẵn ở đây, cũng không đợi Thẩm Đình Giao ra lệnh mà tự cầm khóa đi mở cửa. Thẩm Đình Giao nắm tay Ân Trục Ly bước vào trong viện, Trương Thanh đóng cửa lại. Vào phòng, Ân Trục Ly không khỏi hít vào thật sâu. Cổ tay Thẩm Đình Diêu bị cố định bằng khóa sắt to trên tường, xích sắt xuyên qua xương bả vai, coi như không còn chút võ nghệ nào.
Thấy hai người tiến vào, hắn cười lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Ân Trục Ly nhìn vệt máu trên vết thương của hắn. Thẩm Đình Giao cất lời, giọng nói nhu hòa trong trẻo nhưng ẩn chứa ba phần ngoan tuyệt: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp”
Thẩm Đình Diêu hừ mạnh một tiếng, không nói gì. Thẩm Đình Giao cũng không để ý, khẽ nhấc bàn tay trắng trẻo lên. Hạ nhân mang phương đại đỉnh tiến vào, cũng không đợi hắn ra lệnh, cho củi rồi đốt lửa.
Trong chốc lát, đỉnh đồng đỏ rực. Thẩm Đình Giao ôm Ân Trục Ly vào lòng, cúi người hôn nhẹ vào trán nàng một cái, dịu dàng nói: “Hoàng huynh sống như vậy có khác gì phế nhân? Sớm đầu thai luân hồi mới phải”
Thẩm Đình Diêu nhìn đỉnh đồng đang nóng đỏ, mặt biến sắc: “Thẩm Đình Giao, giết thì giết đi, còn tra tấn ta làm gì?”
Thẩm Đình Giao cười khẽ, ý cười nở rộ như hoa nở khi xuân về, hương thơm ngập tràn khắp nơi: “Hoàng huynh, Phó Thái hậu khổ sở làm mẫu phi của ta hơn mười năm, thần đệ cũng muốn đến tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi không cần cảm ơn”
Ngay lập tức, hai tên nô tài tiến đến, cởi quần áo Thẩm Đình Diêu không hề chớp mắt, mặc kệ hắn giãy dụa, xách hắn đến đỉnh đồng. Da thịt kia vừa chạm nhẹ vào đỉnh đã bốc lên một làn khói đặc, mùi da thịt cháy khét nồng nặc. Ân Trục Ly nhìn cũng cảm thấy đau đớn, bước lùi lại.
Nàng là thương nhân, mặc dù kiến thức sâu rộng, chuyện khổ hình với người sống này vẫn là lần đầu tiên thấy. Thẩm Đình Giao ôm chặt lấy nàng, tiếng nói ấm áp như tia nắng ban mai tháng tư: “Trục Ly, đừng sợ”
1.Ý nói đây là đánh kẻ này nhưng lại là lời cảnh báo cho kẻ khác
2.Sống đúng mực thì cuộc sống sinh sôi, quốc gia giàu mạnh thì mới được lòng dân
3.Suy nghĩ cẩn thận
4.Thề câu này chả hiểu gì. Ai đọc rồi hiểu đc bảo mình nhé
5.Đại đồng tiểu dị: na ná như nhau
6.Trăm phế đãi hưng: những chuyện từng bị bỏ bê thì được đem ra làm cẩn thận
7.Câu gốc là Một người đắc đạo, gà chó được nhờ
8.Google chả ra cái gì. Mình đoán câu này nghĩa là “sắc phong trước hay sắc phong sau thì đều là sắc phong cả, rồi cũng làm hoàng hậu cả”
Ngày tháng , Thẩm Đình Giao tiếp nhận vương vị, hào Gia Dụ, đổi niên hiệu thành Hưng Hòa. Đế hào và niên hiệu đều do Ân Trục Ly đặt, có nghĩa là tu dưỡng sinh lời, phú quốc dụ dân ().
Lễ đăng cơ diễn ra ở Thừa Thiên các . Thẩm Đỉnh Giao giảm thiểu mọi chi phí; cũng may có Ân Trục Ly xử lý, nàng là người tính toán cẩn thận, bên người lại có Hách đại tổng quản đi theo nên nghi thức dù đơn giản nhưng không hề thiếu phần trang trọng.
Một ngày nọ, gió mát nắng ấm, văn võ bá quan trong triều đứng hai bên, Ân Trục Ly đứng ở bậc thang thứ nhìn hắn nhận quỳ lạy của triều thần. Âm nhạc cung đình hào hùng khí thế vang lên, người đứng trên bậc thang khoác hoàng bào, áo dài buông xuống, đội mũ miện, hiển lộ phong thái lăng tuyệt thiên hạ, xua tan đám mây đang che khuất mặt trời, cả thế gian hồi xuân.
Ân Trục Ly không tự chủ được mà nheo mắt.
Tân đế đăng cơ, việc vặt cực nhiều, nhưng việc hàng đầu vẫn là sắc phong Thái hậu và Hoàng hậu. Thẩm Đình Giao chọn ngày hoàng đạo, sắc phong Hà thái phi thành Thái hậu, Phó Thái hậu vẫn được phong hào Thái hậu nhưng trong cung đều biết ngoại trừ danh hào này, bà ta cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Chư thần ngóng trông chờ đợi, Gia Dụ đế chậm chạp không sắc phong Hoàng hậu, Khúc Lăng Ngọc của tiên hoàng lại chưa có con thừa tự.
Tài năng trong triều đình không ít, ai cũng là người có phần hiểu chuyện, vì vậy lời đồn nổi lên tứ phía.
Trong ngự thư phòng, Hà Thái hậu đề cập đến việc sắc phong lần thứ . Lời nói của bà tuy bình thản nhưng lại ẩn chứa ý định ra oai áp chế: “Hoàng nhân, mẫu hậu biết con tình thâm ý trọng với Ân Trục Ly, nhưng hôm nay con đã là vua một nước, còn Ân gia là gì? Ân gia là sâu mọt của xã tắc, là kẻ lợi dụng thời loạn để kiếm lời: mỗi lần chiến tranh, chiến mã, lương thảo, thiết kích, quần áo trang bị, con có biết thương nhân thu lợi từ đó bao nhiêu không? Thật sự con muốn lập Ân Trục Ly đấy à?”
Phó Triêu Anh cũng tán thành lời của Thái hậu: “Bệ hạ, người đã tiếp nhận non sông ngàn dặm này thì cũng phải nhận gánh nặng ngàn cân, không thể mang lòng dạ đàn bà. Khúc Thiên Cức là cha đẻ của Vương phi mà nàng còn trăm phương ngàn kế dồn ông ta vào chỗ chết: một kẻ tâm địa rắn rết như thế sao lại có thể ở bên bệ hạ được?”
Thái Sưởng cũng phụ họa: “Bệ hạ tam tư (), mặc dù vẫn còn trên thế giới , nhưng nếu không có Ân thị, bộ tộc cũng cũng không đến mức lệnh thánh tổ gia nửa năm khi bình thiên hạ (). Đã từng có tiền lệ, chẳng nhẽ giờ không cảnh giác?
Thẩm Đình Giao chăm chú ngắm nhìn cái chặn giấy màu trắng làm từ hoàng thạch, khắc hình thần thú trên bàn. Nó được chạm trổ nhẵn mịn. Vài năm trước, Ân Trục Ly đi theo Trường An đào được món này, cũng không biết để lên bàn hắn khi nào. Hắn dùng cũng đã quen, khi chuyển vào trong cung vẫn mang theo món này vào.
Hiện giờ trong ngự thư phòng có tổng cộng vị cận thần, vị nào cũng gọi là có lai lịch. Mấy người thấy hắn cười nhưng không nói thì cũng không rõ tâm tư vị tân quân này, do dự không nói thêm nữa.
Đợi đến khi không còn lời can gián nào, Thẩm Đình Giao uống ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Nói đã nói xong rồi thì lui hết đi”
Trong triều, mọi người xem như hiểu rõ tình hình, dần dần mọi người bắt đầu cùng nhau dâng tấu, nói rằng Phúc Lộc vương phi không phù hợp. Còn nói người kia toàn thân sơ hở, nếu trà trộn vào phố phường còn có vẻ phóng đãng vô hại, nếu để làm mẫu nghi thiên hạ thì phải suy ngẫm cẩn thận. Họ còn trách cứ nàng cư xử không trinh không thục. Sợ là một năm này văn võ bá quan không còn việc gì khác để làm.
Thẩm Đình Giao nhìn hai mấy bản tấu đại đồng tiểu dị (), uống trà rồi không nói gì. Xem xong hắn cũng bỏ qua, vứt lại vào đám tấu.
Tân đế đăng cơ, bách phế đãi hưng (), Đại Huỳnh vô cùng cần người. Chỉ có Hà Giản là ân sư dạy học cho Thẩm Đình Giao: trước kia chỉ việc làm một tiên sinh ăn không ngồi rồi trong Phúc Lộc vương phủ; bây giờ lại thành đế sư được Thẩm Đình Giao vô cùng tôn kính, trong triều chẳng ai dám nói gì.
Trương Thanh là nghĩa tử của thiên tử, có võ nghệ cao cường. Bây giờ hắn là thống lĩnh Ngự lâm quân, tiện thể phụ trách phòng thủ thành Trường An, cũng là người cao quý trong triều. Thẩm Đình Giao cũng phong thưởng nhiều cho người hầu kẻ hạ cũ của mình. Ân Trục Ly thường cười hắn là “một người làm quan, cả họ được nhờ” (). Hắn cũng biết mồm miệng nàng không ai cản được, cũng không so đo.
Tuy vậy, lúc lâm triều, không tránh được việc chư thần cố gắng nói gần nói xa, nói ít nói nhiều. Hà Giản cũng không phải người nhìn qua có vẻ ghê gớm, không tỏ ra sắc sảo, tuy nhiên lại rất mưu lược. Lúc trước, Cửu gia tiếp cận được Ân Trục Ly chính là nhờ hắn chỉ cho.
Thẩm Đình Giao đối với ông tình cảm giống cha con, công việc cũng thường xuyên cùng nhau thương lượng. Có thần tử cảm thấy tò mò: “Tương gia, vương thượng đã lâu không lập hậu, hậu cung vẫn chẳng có một ai. Mọi người đệ tấu không thấy động tĩnh. Ngài nói xem bụng đế vương suy nghĩ gì?”
Hà Giản nghe vậy thì mỉm cười: “Giản Ngự sử cũng đệ tấu?”
Người nói chính là Giản Ngự sử. Ông ta nghe vậy thì hơi xấu hổ: “Hà Tương gia, điều này cũng là ý của mọi người…”
Hà Giản tủm tỉm cười, vỗ vai ông ta: “Thật ra thì sách bất sách hậu, sách kỳ vi hậu…” (). Ông chỉ tay lên bầu trời: “Lời mọi người nói để ý làm gì”
Dứt lời, ông nhanh chóng bỏ đi. Mọi người hoang mang: người này quyết?
Mấy ngày này Ân Trục Ly đều ở trong cung. Không phải nàng biết điều, mà là Ngự lâm quân Trương Thanh không cho nàng ra khỏi cung nửa bước – nói chung là tuy ở Chiêu Hoa điện nhưng không khác gì giam lỏng.
Thẩm Đình Giao bận rộn quốc sự đã nhiều ngày, đêm cũng không ghé qua đây. Nàng đứng ngồi không yên. Hai ngày đầu còn hái hoa mai mới nở, pha trà các kiểu, đến sau đó thì bắt đầu tức giận. Nếu không phải Trương Thanh phái hai “hộ vệ” thân thủ cao cường đến canh Chiêu Hoa điện, và nàng không muốn làm người khác bị thương, nàng đã chẳng giương mắt nhìn.
Thẩm Đình Giao thu xếp rất nhiều đồ chơi cung đình trong Chiêu Hoa, thậm chí còn nuôi cả công, chim trĩ, tiên hạc cho nàng giải sầu. Lúc nàng đang nướng một con chim trĩ bằng than bùn trong thư phòng, Thẩm Đình Giao đến. Hắn cũng không mang theo người hầu, bước thẳng vào thư phòng Chiêu Hoa điện.
Nhìn trong phòng khói dầu mù mịt, con chim trĩ xinh đẹp bị cạo lông sạch sẽ, trần truồng nằm trên chậu than, hắn cười phá lên: “Dùng đàn làm củi, nấu hạc để ăn”
Ân Trục Ly quệt ngón cái, xé một chân gà đưa hắn: “Không đủ gia vị, chấp nhận đi”
Thẩm Đình Giao không cầm. Hắn cẩn thận nhìn Ân Trục Ly, đôi mắt trong như nước Giang Nam, ánh mắt xanh biếc: “Trời lạnh thế này đừng ăn linh tinh, cẩn thận đau bụng”
Ân Trục Ly cắn một miếng, không thèm nói nhiều. Thẩm Đình Giao biết nàng khó chịu, quay qua đưa nàng ly trà nóng, nhẹ nhàng nói: “Chiều trẫm đi thăm hoàng huynh, Trục Ly có cùng đi không?”
Hắn vẫn cứ thế, cúi sát vào tai nói chuyện, giọng nói ba phần yêu chiều, tuy vậy nhìn lại không hề yếu ớt tí nào. Ân Trục Ly nhìn không quen, cứ có cảm giác như nuôi mèo rồi qua nhiều năm, mèo lớn lên lại thành hổ, còn nàng thì bị phụng dưỡng như cha mẹ.
Thẩm Đình Giao nhận ra vẻ bất thường trong mắt nàng, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, cười cười như tháng ba đầu xuân, nước chảy róc rách qua cây cỏ: “Đi thôi”
Trường An tháng , trận tuyết đầu tiên đến bất ngờ. Nước đóng thành băng, người qua lại và bán hàng đều thu dọn về sớm. Con phố dài âm u tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên băng, lúc được lúc mất.
Thẩm Đình Diêu vốn bị giam giữ bí mật ở một biệt quán trong thành, nay cũng trở thành mục tiêu của nhiều người. Ân Trục Ly biết chuyến này đi không có gì tốt: hiện giờ Thẩm Đình Giao cầm quyền, mối uy hiếp duy nhất chính là vị hoàng đế đã bị tuyên bố với bên ngoài rằng đã chết này. Phó Triêu Anh không nỡ giết hắn, Thẩm Đình Giao lại không thể chứa chấp hắn.
Hôm nay hắn đưa mình đến đây liệu có phải để cho mình xem kết cục của đối thủ, để uy hiếp không nhỉ?
Nghĩ như vậy, nàng quay đầu nhìn Thẩm Đình Giao. Ánh tuyết đọng sáng lên trong bóng đêm. Thẩm Đình Giao thấy ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, mỉm cười thanh nhã thoát tục – trong như màu tuyết.
Xe đi được nửa canh giờ tới một tiểu viện. Thủ vệ không phải người trong cung nhưng Trương Thanh đã đợi sẵn ở đây, cũng không đợi Thẩm Đình Giao ra lệnh mà tự cầm khóa đi mở cửa. Thẩm Đình Giao nắm tay Ân Trục Ly bước vào trong viện, Trương Thanh đóng cửa lại. Vào phòng, Ân Trục Ly không khỏi hít vào thật sâu. Cổ tay Thẩm Đình Diêu bị cố định bằng khóa sắt to trên tường, xích sắt xuyên qua xương bả vai, coi như không còn chút võ nghệ nào.
Thấy hai người tiến vào, hắn cười lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Ân Trục Ly nhìn vệt máu trên vết thương của hắn. Thẩm Đình Giao cất lời, giọng nói nhu hòa trong trẻo nhưng ẩn chứa ba phần ngoan tuyệt: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp”
Thẩm Đình Diêu hừ mạnh một tiếng, không nói gì. Thẩm Đình Giao cũng không để ý, khẽ nhấc bàn tay trắng trẻo lên. Hạ nhân mang phương đại đỉnh tiến vào, cũng không đợi hắn ra lệnh, cho củi rồi đốt lửa.
Trong chốc lát, đỉnh đồng đỏ rực. Thẩm Đình Giao ôm Ân Trục Ly vào lòng, cúi người hôn nhẹ vào trán nàng một cái, dịu dàng nói: “Hoàng huynh sống như vậy có khác gì phế nhân? Sớm đầu thai luân hồi mới phải”
Thẩm Đình Diêu nhìn đỉnh đồng đang nóng đỏ, mặt biến sắc: “Thẩm Đình Giao, giết thì giết đi, còn tra tấn ta làm gì?”
Thẩm Đình Giao cười khẽ, ý cười nở rộ như hoa nở khi xuân về, hương thơm ngập tràn khắp nơi: “Hoàng huynh, Phó Thái hậu khổ sở làm mẫu phi của ta hơn mười năm, thần đệ cũng muốn đến tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi không cần cảm ơn”
Ngay lập tức, hai tên nô tài tiến đến, cởi quần áo Thẩm Đình Diêu không hề chớp mắt, mặc kệ hắn giãy dụa, xách hắn đến đỉnh đồng. Da thịt kia vừa chạm nhẹ vào đỉnh đã bốc lên một làn khói đặc, mùi da thịt cháy khét nồng nặc. Ân Trục Ly nhìn cũng cảm thấy đau đớn, bước lùi lại.
Nàng là thương nhân, mặc dù kiến thức sâu rộng, chuyện khổ hình với người sống này vẫn là lần đầu tiên thấy. Thẩm Đình Giao ôm chặt lấy nàng, tiếng nói ấm áp như tia nắng ban mai tháng tư: “Trục Ly, đừng sợ”
.Ý nói đây là đánh kẻ này nhưng lại là lời cảnh báo cho kẻ khác
.Sống đúng mực thì cuộc sống sinh sôi, quốc gia giàu mạnh thì mới được lòng dân
.Suy nghĩ cẩn thận
.Thề câu này chả hiểu gì. Ai đọc rồi hiểu đc bảo mình nhé
.Đại đồng tiểu dị: na ná như nhau
.Trăm phế đãi hưng: những chuyện từng bị bỏ bê thì được đem ra làm cẩn thận
.Câu gốc là Một người đắc đạo, gà chó được nhờ
.Google chả ra cái gì. Mình đoán câu này nghĩa là “sắc phong trước hay sắc phong sau thì đều là sắc phong cả, rồi cũng làm hoàng hậu cả”