Thực ra Ân Trục Ly không sợ việc thiêu người sống, chỉ là nàng nghĩ tốt xấu gì cũng từng quen biết, giết thì giết nhanh cho xong, sao lại phải dùng khổ hình như thế.
Hơn nữa, bây giờ lập trường thay đổi, gần vua như gần cọp. Vì vậy, nàng chợt động lòng từ bi, hô lên: “Từ từ!”
Thẩm Đình Giao mỉm cười nhìn nàng. Bình thường hắn cười rất đẹp, mặt giãn ra càng như ánh trăng sáng: “Sao thế?”
Ân Trục Ly quay ra, cười gượng: “Cửu gia, Trục Ly là đồ đệ học đòi văn vẻ. Cửu gia muốn làm minh quân thánh hiền, như vậy không nên làm chuyện tàn bạo vô nghĩa. Thảo dân có chủ ý thế này: lúc trước không phải vị này còn làm vua có tính đến huynh tử đệ cập (1) sao? Giờ trong cung vẫn còn Hoàng hậu Khúc Lăng Ngọc, chi bằng Cửu gia cũng dùng huynh tử đệ cập với hắn, thú vị hơn thiêu sống nhiều.”
Thẩm Đình Diêu tức giận, hai mắt đỏ lừ: “Ân Trục Ly! Trẫm nhìn nhầm người rồi, ngươi là đồ tiểu nhân gian tà!”
Ân Trục Ly chắp tay, khiêm tốn: “Quá khen quá khen”
Thẩm Đình Giao buông cánh tay đang ôm eo nàng ra, nhẹ nhàng nói: “Vương phi đã có lời, trẫm đương nhiên không thể không đồng ý. Đã vậy, đợi trẫm cưới Khúc Lăng Ngọc làm vợ rồi đến tiễn hoàng huynh ra đi nhé.”
Sóng mắt Ân Trục Ly lưu chuyển, chợt nàng túm lấy cổ Thẩm Đình Giao, in một dấu hôn đỏ mọng lên đó. Động tác vô cùng bất ngờ, đám đàn ông thô kệch xung quanh đều vội vã quay mặt đi. Tuy Thẩm Đình Giao không hiểu ý nàng nhưng cũng rất hưởng thụ hành vi này.
Hai người gắn bó dây dưa một hồi, mặc kệ bao nhiêu người xung quanh. Thẩm Đình Giao cảm thấy vài phần tâm viên ý mã (2), tay bắt đầu đưa vào eo nàng. Cuối cùng hắn vẫn ngại xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng: “Ở đây không tiện, về cung đã.”
Ân Trục Ly gật đầu. Hắn ôm Ân Trục Ly ra ngoài. Đằng sau tiếng mắng chửi không dứt nhưng hai chủ nhân này đều mặt dày, chẳng cần liêm sỉ.
Thẩm Đình Giao đưa Ân Trục Ly về Chiêu Hoa điện, mình thì đến Ngự thư phòng. Mỗi lần chia tay Ân Trục Ly ở đây, hắn đều mang theo nội thị tổng quản Trần Trung. Trần Trung là người tinh tế sắc sảo, nắm rõ tâm tư hắn.
Nữ nhân trong cung này chỉ có một người hưởng toàn bộ sủng ái. Vị tân hoàng này cũng là người lớn lên trong cung, hắn đương nhiên hiểu được hơn bất kỳ ai rằng kết cục của một người phụ nữ trong hậu cung không được ưa thích sẽ như thế nào. Dù bận đến sứt đầu mẻ trán hắn cũng phải ghé qua nhìn một chút.
Đây cũng là cách để nói cho tất cả mọi người biết: dù người này chưa làm Hoàng hậu cũng vẫn hưởng ba nghìn sủng ái cho một người.
Nắm rõ suy nghĩ của Hoàng thượng, nội thị tổng quản để ý hết mọi chuyện trong Chiêu Hoa điện. Mọi chi phí đều do đích thân Hoàng hậu quản lý thu xếp. Ngoại trừ chuyện Ân Trục Ly không thể ra khỏi Chiêu Hoa điện thì cũng còn thoải mái chán.
Trong Chiêu Hoa điện, Thanh Uyển đang phát hỏa: “Đại đương gia, ban đầu em còn nghĩ Cửu gia là người tốt, không ngờ hắn cũng là kẻ đáng khinh như thế…”
Ân Trục Ly nhanh chóng ngắt lời nàng: “Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra”
Nàng hừ một tiếng, nhỏ giọng lại: “Hắn không định khóa người cả đời ở đây chứ?”
Ân Trục Ly gõ ngón trỏ lên mặt bàn, khẽ nói: “Cũng không đến nỗi. Hắn không lập hậu, lại giam lỏng ta kỹ càng, hẳn là muốn làm chuyện gì đó ta không muốn. Hiện nay Ân gia không thể động, vậy chắc là muốn phù một thế lực nào đó, đẩy lên ngang sức ngang tài với Ân gia, tạo thế cân bằng. Ở Đại Huỳnh hiện nay, chỉ có Phỉ gia phù hợp yêu cầu.”
Thanh Uyển nghe xong càng tức giận: “Phỉ gia đó tốt thế sao? Mỗi lần thiên tai, bọn họ liều mạng đầu cơ lương thực. Nếu không bị Ân gia áp chế thì không biết còn thế nào nữa.”
Ân Trục Ly cười phì, đổi đề tài: “Bên ngoài có bao nhiêu người?”
Thanh Uyển giơ ngón tay: “Sáu. Đúng là thị vệ trong cung khác hẳn, cho dù là Đàn Việt ca và Liêm Khang ca cùng ra tay có lẽ cũng không chiếm được ưu thế.”
Ân Trục Ly ra ngoài vườn bắt một con chim trĩ, cào cấu nó rồi lấy một bình sứ đựng máu đổ ra. Tiếp đó, nàng cắn mạnh vào cổ con chim, phun ra. Vạt áo, sàn nhà đầy máu. Nàng vứt con chim chết vào góc kín, quay sang Thanh Uyển: “Ngây ra cái gì, hét lên.”
“Vương phi, vương phi, người làm sao thế? Đừng làm em sợ!” – Thanh Uyển la toáng lên, có lẽ đánh thức được nửa thành Trường An.
Ân Trục Ly âm thầm giơ ngón tay cái với nàng: quá giỏi, ai có tai cũng phải điếc.
Bên ngoài, sáu thị vệ vô cùng cảnh giác. Lúc trước, Trương Thanh đã dặn dò cẩn thận: vị Vương phi này không dễ đối phó, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Có điều nhìn phòng ốc vương vãi máu me, mọi người đều hết hồn. Nếu người này gặp chuyện gì chắc họ không giữ nổi đầu!
Vậy là chuyện thế này: một người gọi Thái y, một người báo cáo Vương thượng, một người bẩm Trương Thanh. Thanh Uyển dặn dò người thêm: “Đứng đực ra đấy làm gì? Vương phi chúng ta đã quen dùng thuốc của quỷ y Kha Đình Phong, mau đến Ân gia truyền thầy thuốc!”
Cứ như vậy, sáu cao thủ chỉ còn hai. Ân Trục Ly giả ngất, đánh lén một người, chỉ còn một người dễ đối phó hơn rất nhiều. Thân thủ của nàng trên giang hồ cũng có thể tính là đệ tử của danh gia, nhưng vào đại nội gặp cao thủ nhiều như mây thì cũng kém một chút. Vì vậy không dùng chiêu trò thì không dễ chút nào.
Nàng lột quần áo của thị vệ nằm trên sàn, không dùng dằng, mang chiếc áo lông cừu và bộ quần áo nhất phẩm ngự tiền thi vệ bay qua tường hoàng cung.
Chiêu Hoa điện được sưởi ấm rất tốt, ai ra ngoài cũng sẽ thấy hơi lạnh. Con phố dài có ít người qua lại, tuyết dồn càng dày. Nàng thuê một con ngựa, vội vàng chạy đến biệt quán giam giữ Thẩm Đình Diêu. Người đàn ông trong coi cũng có mặt lúc nàng và Thẩm Đình Giao hôn nhau, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Hắn lập tức cung kính hỏi thăm, nàng cưới ái muội: “Không phải Vương thượng đã nói sao? Phải cưới Hoàng hậu Khúc Lăng Ngọc, nhưng chuyện nạp phi này nọ rườm rà, động phòng hoa chúc tiện hơn…”
Nàng xuống ngựa, kéo con ngựa đi vào trong, thản nhiên: “Nhưng mà nếu động phòng hoa chúc mà không có hắn ở đó thì chẳng vui gì cả. Vương thượng ra lệnh cho ta đến đưa hắn đi.”
Nàng đi vào, thị vệ cảm thấy có gì không ổn nhưng vừa hỏi đã bị Ân Trục Ly quất roi: “Ngươi muốn làm to chuyện? Hay Vương thượng phải phái văn võ trong triều đến đón hắn?”
Người nọ tự dưng bị trúng hai roi, sao dám hỏi lại. Những người còn lại ngoan ngoãn mở khóa. Ân Trục Ly đi vào, không nói nhiều, chỉ bảo “Thẩm Đình Diêu, chịu khó dây xích” rồi kệ hắn quát tháo, nàng nhấc hắn ra ngoài đặt lên lưng ngựa.
Những người khác còn định nói thì bị Ân Trục Ly lườm. Lúc nàng tức giận thật đáng sợ, lại còn nàng và Thẩm Đình Giao từng thân mật, ai dám hỏi lại?
Ân Trục Ly không dám tiêu tốn thời gian, vội vàng thúc ngựa về phía bến tàu ven sông. Thẩm Đình Diêu thấy phương hướng lạ, ngừng mắng chửi, ngỡ ngàng nhìn nàng. Đến bến tàu, nàng tìm một cái lò cũ bỏ hoang, dùng Hoàng Tuyền chặt đích xích sắt trên người Thẩm Đình Diêu, lại đưa đồ của thủ vệ cho hắn: “Đổi!”
Thẩm Đình Diêu còn muốn nói, nàng giơ Hoàng Tuyền lên: “Bớt nói nhảm đi”
Thẩm Đình Diêu vội vàng thay đồ trong lò hoang. Ân Trục Ly búi tóc hộ hắn, vò bộ đồ cũ của hắn để lau mặt cho hắn, sau đó nói: “Nhớ nhé, ngươi lại đại nội nhất phẩm thị vệ của binh thị vệ Tiêu Nhị. Mẹ ngươi bệnh nặng, Vương thượng chuẩn cho ngươi về thăm nhà.”
Thẩm Đình Diêu lắc đầu: “Vô ích, hắn sẽ đoán được ngươi để ta đi. Ta mất tích, hắn sẽ cho Thủy Vận Ti điều tra các thuyền qua lại với Ân gia.”
Ân Trục Ly lơ đễnh: “Lo lắng làm gì.”
Nàng gọi một công nhân đi tìm lão đại phụ trách vận chuyển của Ân gia. Gió lạnh lùa, Thẩm Đình Diêu ho khan. Ân Trục Ly lấy nữ trang trên tóc, minh châu đeo tai cộng với ngân phiếu trên người đưa cho hắn: “Khúc Hoài Thương đi từ quận Thiên Thủy về phía Tây để trốn. Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi về phía Tây theo hắn.”
Thẩm Đình Diêu khó hiểu: “Sao ngươi giúp ta?”
Ân Trục Ly nhìn thẳng vào mặt hắn, đột ngột tát hắn một cái: “Cái tát này là vì mấy lần ngươi động tay động chân với lão tử mấy năm nay.”
Thẩm Đình Diêu bị đánh choáng váng đầu óc. Lão Đại đang đến, Ân Trục Ly cúi xuống nhỏ giọng nói với hắn mấy câu. Hắn gật đầu liên tục.
Một lát sau, lão đại đưa Thẩm Đình Diêu trong trang phục thị vệ lên bến tàu.
Chưa đến nửa giờ sau, bến tàu có chuyện ầm ĩ. Hóa ra là có một thị vệ về quê thăm người thân muốn lên thuyền buôn của Ân gia. Giọng lão đại rất to, phải đến nửa bến tàu đều nghe thấy: “Một tên thị vệ như ngươi cũng không nhìn lại bộ dạng tởm lợm của mình xem, chưa gì đã đòi đi thuyền Ân gia miễn phí! Đại đương gia của chúng ta là ai? Phúc Lộc Vương phi! Phúc Lộc Vương giờ đã thành đương kim thiên tử. Không lâu nữa Vương phi sẽ thành Hoàng hậu, ngươi chưa phải chết là may lại còn nghĩ Ân gia phải nịnh bợ mình???”
Thẩm Đình Diêu bị nói đến ngượng chín người, bên kia lại có người nói: “Úi xời, Ân Đại đương gia chẳng được phong hậu đâu, nô tài các ngươi chưa gì đã mắt lên đỉnh đầu rồi.” Mọi người đều quay qua nhìn. Đó là Thiểu Đông Gia của Phỉ gia. Hắn cung kính nói với Thẩm Đình Diêu: “Đại nhân đừng so đo với kẻ tầm thường mắt chó coi thường người đó. Thuyền buôn của Phỉ gia cũng không xa thuyền buôn của Ân gia. Ai cũng có cái khó, đại nhân lên thuyền đi.”
Thẩm Đình Diêu tạ ơn hắn. Lúc lên thuyền, quay đầu lại nhìn bến tàu đã chỉ thấy người đi tấp nập, không còn bóng dáng Ân Trục Ly nữa.
Thực ra Ân Trục Ly không sợ việc thiêu người sống, chỉ là nàng nghĩ tốt xấu gì cũng từng quen biết, giết thì giết nhanh cho xong, sao lại phải dùng khổ hình như thế.
Hơn nữa, bây giờ lập trường thay đổi, gần vua như gần cọp. Vì vậy, nàng chợt động lòng từ bi, hô lên: “Từ từ!”
Thẩm Đình Giao mỉm cười nhìn nàng. Bình thường hắn cười rất đẹp, mặt giãn ra càng như ánh trăng sáng: “Sao thế?”
Ân Trục Ly quay ra, cười gượng: “Cửu gia, Trục Ly là đồ đệ học đòi văn vẻ. Cửu gia muốn làm minh quân thánh hiền, như vậy không nên làm chuyện tàn bạo vô nghĩa. Thảo dân có chủ ý thế này: lúc trước không phải vị này còn làm vua có tính đến huynh tử đệ cập () sao? Giờ trong cung vẫn còn Hoàng hậu Khúc Lăng Ngọc, chi bằng Cửu gia cũng dùng huynh tử đệ cập với hắn, thú vị hơn thiêu sống nhiều.”
Thẩm Đình Diêu tức giận, hai mắt đỏ lừ: “Ân Trục Ly! Trẫm nhìn nhầm người rồi, ngươi là đồ tiểu nhân gian tà!”
Ân Trục Ly chắp tay, khiêm tốn: “Quá khen quá khen”
Thẩm Đình Giao buông cánh tay đang ôm eo nàng ra, nhẹ nhàng nói: “Vương phi đã có lời, trẫm đương nhiên không thể không đồng ý. Đã vậy, đợi trẫm cưới Khúc Lăng Ngọc làm vợ rồi đến tiễn hoàng huynh ra đi nhé.”
Sóng mắt Ân Trục Ly lưu chuyển, chợt nàng túm lấy cổ Thẩm Đình Giao, in một dấu hôn đỏ mọng lên đó. Động tác vô cùng bất ngờ, đám đàn ông thô kệch xung quanh đều vội vã quay mặt đi. Tuy Thẩm Đình Giao không hiểu ý nàng nhưng cũng rất hưởng thụ hành vi này.
Hai người gắn bó dây dưa một hồi, mặc kệ bao nhiêu người xung quanh. Thẩm Đình Giao cảm thấy vài phần tâm viên ý mã (), tay bắt đầu đưa vào eo nàng. Cuối cùng hắn vẫn ngại xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng: “Ở đây không tiện, về cung đã.”
Ân Trục Ly gật đầu. Hắn ôm Ân Trục Ly ra ngoài. Đằng sau tiếng mắng chửi không dứt nhưng hai chủ nhân này đều mặt dày, chẳng cần liêm sỉ.
Thẩm Đình Giao đưa Ân Trục Ly về Chiêu Hoa điện, mình thì đến Ngự thư phòng. Mỗi lần chia tay Ân Trục Ly ở đây, hắn đều mang theo nội thị tổng quản Trần Trung. Trần Trung là người tinh tế sắc sảo, nắm rõ tâm tư hắn.
Nữ nhân trong cung này chỉ có một người hưởng toàn bộ sủng ái. Vị tân hoàng này cũng là người lớn lên trong cung, hắn đương nhiên hiểu được hơn bất kỳ ai rằng kết cục của một người phụ nữ trong hậu cung không được ưa thích sẽ như thế nào. Dù bận đến sứt đầu mẻ trán hắn cũng phải ghé qua nhìn một chút.
Đây cũng là cách để nói cho tất cả mọi người biết: dù người này chưa làm Hoàng hậu cũng vẫn hưởng ba nghìn sủng ái cho một người.
Nắm rõ suy nghĩ của Hoàng thượng, nội thị tổng quản để ý hết mọi chuyện trong Chiêu Hoa điện. Mọi chi phí đều do đích thân Hoàng hậu quản lý thu xếp. Ngoại trừ chuyện Ân Trục Ly không thể ra khỏi Chiêu Hoa điện thì cũng còn thoải mái chán.
Trong Chiêu Hoa điện, Thanh Uyển đang phát hỏa: “Đại đương gia, ban đầu em còn nghĩ Cửu gia là người tốt, không ngờ hắn cũng là kẻ đáng khinh như thế…”
Ân Trục Ly nhanh chóng ngắt lời nàng: “Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra”
Nàng hừ một tiếng, nhỏ giọng lại: “Hắn không định khóa người cả đời ở đây chứ?”
Ân Trục Ly gõ ngón trỏ lên mặt bàn, khẽ nói: “Cũng không đến nỗi. Hắn không lập hậu, lại giam lỏng ta kỹ càng, hẳn là muốn làm chuyện gì đó ta không muốn. Hiện nay Ân gia không thể động, vậy chắc là muốn phù một thế lực nào đó, đẩy lên ngang sức ngang tài với Ân gia, tạo thế cân bằng. Ở Đại Huỳnh hiện nay, chỉ có Phỉ gia phù hợp yêu cầu.”
Thanh Uyển nghe xong càng tức giận: “Phỉ gia đó tốt thế sao? Mỗi lần thiên tai, bọn họ liều mạng đầu cơ lương thực. Nếu không bị Ân gia áp chế thì không biết còn thế nào nữa.”
Ân Trục Ly cười phì, đổi đề tài: “Bên ngoài có bao nhiêu người?”
Thanh Uyển giơ ngón tay: “Sáu. Đúng là thị vệ trong cung khác hẳn, cho dù là Đàn Việt ca và Liêm Khang ca cùng ra tay có lẽ cũng không chiếm được ưu thế.”
Ân Trục Ly ra ngoài vườn bắt một con chim trĩ, cào cấu nó rồi lấy một bình sứ đựng máu đổ ra. Tiếp đó, nàng cắn mạnh vào cổ con chim, phun ra. Vạt áo, sàn nhà đầy máu. Nàng vứt con chim chết vào góc kín, quay sang Thanh Uyển: “Ngây ra cái gì, hét lên.”
“Vương phi, vương phi, người làm sao thế? Đừng làm em sợ!” – Thanh Uyển la toáng lên, có lẽ đánh thức được nửa thành Trường An.
Ân Trục Ly âm thầm giơ ngón tay cái với nàng: quá giỏi, ai có tai cũng phải điếc.
Bên ngoài, sáu thị vệ vô cùng cảnh giác. Lúc trước, Trương Thanh đã dặn dò cẩn thận: vị Vương phi này không dễ đối phó, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Có điều nhìn phòng ốc vương vãi máu me, mọi người đều hết hồn. Nếu người này gặp chuyện gì chắc họ không giữ nổi đầu!
Vậy là chuyện thế này: một người gọi Thái y, một người báo cáo Vương thượng, một người bẩm Trương Thanh. Thanh Uyển dặn dò người thêm: “Đứng đực ra đấy làm gì? Vương phi chúng ta đã quen dùng thuốc của quỷ y Kha Đình Phong, mau đến Ân gia truyền thầy thuốc!”
Cứ như vậy, sáu cao thủ chỉ còn hai. Ân Trục Ly giả ngất, đánh lén một người, chỉ còn một người dễ đối phó hơn rất nhiều. Thân thủ của nàng trên giang hồ cũng có thể tính là đệ tử của danh gia, nhưng vào đại nội gặp cao thủ nhiều như mây thì cũng kém một chút. Vì vậy không dùng chiêu trò thì không dễ chút nào.
Nàng lột quần áo của thị vệ nằm trên sàn, không dùng dằng, mang chiếc áo lông cừu và bộ quần áo nhất phẩm ngự tiền thi vệ bay qua tường hoàng cung.
Chiêu Hoa điện được sưởi ấm rất tốt, ai ra ngoài cũng sẽ thấy hơi lạnh. Con phố dài có ít người qua lại, tuyết dồn càng dày. Nàng thuê một con ngựa, vội vàng chạy đến biệt quán giam giữ Thẩm Đình Diêu. Người đàn ông trong coi cũng có mặt lúc nàng và Thẩm Đình Giao hôn nhau, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Hắn lập tức cung kính hỏi thăm, nàng cưới ái muội: “Không phải Vương thượng đã nói sao? Phải cưới Hoàng hậu Khúc Lăng Ngọc, nhưng chuyện nạp phi này nọ rườm rà, động phòng hoa chúc tiện hơn…”
Nàng xuống ngựa, kéo con ngựa đi vào trong, thản nhiên: “Nhưng mà nếu động phòng hoa chúc mà không có hắn ở đó thì chẳng vui gì cả. Vương thượng ra lệnh cho ta đến đưa hắn đi.”
Nàng đi vào, thị vệ cảm thấy có gì không ổn nhưng vừa hỏi đã bị Ân Trục Ly quất roi: “Ngươi muốn làm to chuyện? Hay Vương thượng phải phái văn võ trong triều đến đón hắn?”
Người nọ tự dưng bị trúng hai roi, sao dám hỏi lại. Những người còn lại ngoan ngoãn mở khóa. Ân Trục Ly đi vào, không nói nhiều, chỉ bảo “Thẩm Đình Diêu, chịu khó dây xích” rồi kệ hắn quát tháo, nàng nhấc hắn ra ngoài đặt lên lưng ngựa.
Những người khác còn định nói thì bị Ân Trục Ly lườm. Lúc nàng tức giận thật đáng sợ, lại còn nàng và Thẩm Đình Giao từng thân mật, ai dám hỏi lại?
Ân Trục Ly không dám tiêu tốn thời gian, vội vàng thúc ngựa về phía bến tàu ven sông. Thẩm Đình Diêu thấy phương hướng lạ, ngừng mắng chửi, ngỡ ngàng nhìn nàng. Đến bến tàu, nàng tìm một cái lò cũ bỏ hoang, dùng Hoàng Tuyền chặt đích xích sắt trên người Thẩm Đình Diêu, lại đưa đồ của thủ vệ cho hắn: “Đổi!”
Thẩm Đình Diêu còn muốn nói, nàng giơ Hoàng Tuyền lên: “Bớt nói nhảm đi”
Thẩm Đình Diêu vội vàng thay đồ trong lò hoang. Ân Trục Ly búi tóc hộ hắn, vò bộ đồ cũ của hắn để lau mặt cho hắn, sau đó nói: “Nhớ nhé, ngươi lại đại nội nhất phẩm thị vệ của binh thị vệ Tiêu Nhị. Mẹ ngươi bệnh nặng, Vương thượng chuẩn cho ngươi về thăm nhà.”
Thẩm Đình Diêu lắc đầu: “Vô ích, hắn sẽ đoán được ngươi để ta đi. Ta mất tích, hắn sẽ cho Thủy Vận Ti điều tra các thuyền qua lại với Ân gia.”
Ân Trục Ly lơ đễnh: “Lo lắng làm gì.”
Nàng gọi một công nhân đi tìm lão đại phụ trách vận chuyển của Ân gia. Gió lạnh lùa, Thẩm Đình Diêu ho khan. Ân Trục Ly lấy nữ trang trên tóc, minh châu đeo tai cộng với ngân phiếu trên người đưa cho hắn: “Khúc Hoài Thương đi từ quận Thiên Thủy về phía Tây để trốn. Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi về phía Tây theo hắn.”
Thẩm Đình Diêu khó hiểu: “Sao ngươi giúp ta?”
Ân Trục Ly nhìn thẳng vào mặt hắn, đột ngột tát hắn một cái: “Cái tát này là vì mấy lần ngươi động tay động chân với lão tử mấy năm nay.”
Thẩm Đình Diêu bị đánh choáng váng đầu óc. Lão Đại đang đến, Ân Trục Ly cúi xuống nhỏ giọng nói với hắn mấy câu. Hắn gật đầu liên tục.
Một lát sau, lão đại đưa Thẩm Đình Diêu trong trang phục thị vệ lên bến tàu.
Chưa đến nửa giờ sau, bến tàu có chuyện ầm ĩ. Hóa ra là có một thị vệ về quê thăm người thân muốn lên thuyền buôn của Ân gia. Giọng lão đại rất to, phải đến nửa bến tàu đều nghe thấy: “Một tên thị vệ như ngươi cũng không nhìn lại bộ dạng tởm lợm của mình xem, chưa gì đã đòi đi thuyền Ân gia miễn phí! Đại đương gia của chúng ta là ai? Phúc Lộc Vương phi! Phúc Lộc Vương giờ đã thành đương kim thiên tử. Không lâu nữa Vương phi sẽ thành Hoàng hậu, ngươi chưa phải chết là may lại còn nghĩ Ân gia phải nịnh bợ mình???”
Thẩm Đình Diêu bị nói đến ngượng chín người, bên kia lại có người nói: “Úi xời, Ân Đại đương gia chẳng được phong hậu đâu, nô tài các ngươi chưa gì đã mắt lên đỉnh đầu rồi.” Mọi người đều quay qua nhìn. Đó là Thiểu Đông Gia của Phỉ gia. Hắn cung kính nói với Thẩm Đình Diêu: “Đại nhân đừng so đo với kẻ tầm thường mắt chó coi thường người đó. Thuyền buôn của Phỉ gia cũng không xa thuyền buôn của Ân gia. Ai cũng có cái khó, đại nhân lên thuyền đi.”
Thẩm Đình Diêu tạ ơn hắn. Lúc lên thuyền, quay đầu lại nhìn bến tàu đã chỉ thấy người đi tấp nập, không còn bóng dáng Ân Trục Ly nữa.