Đêm đến, Thẩm Đình Giao vẫn ngủ lại ở điện Chiêu Hoa. Năm nay mùa đông lạnh hơn hẳn bình thường: tuyết cũ chưa tan, tuyết mới đã phủ lên. Hắn mặc áo lông cừu trắng, dù có Trần Trung che ô cho thì vai cũng phủ đầu tuyết.
Người trong điện Chiêu Hoa quỳ trên mặt đất đầy tuyết, Ân Trục Ly thì đã say rượu bất tỉnh. Thẩm Đình Giao trách móc mọi người một câu nhưng cũng biết người kia cũng không nghe lọt tai lời khuyên. Vào phòng, thấy nàng ngủ say, hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi đó, nàng đã rời thành Phú Quý nhiều ngày. Các cửa hàng vẫn còn được Ân thị để ý – nàng né khách để sống, tin tức nhận được không như xưa, có nhiều chuyện không thể giải quyết.
Trong cung thanh nhàn, mọi người ra vào không dễ dàng. Nàng một mình ở trong cung, bản thân đến quá muộn. Khúc Lăng Ngọc luôn trốn tránh nàng, Hà thái hậu thấy nàng từ xa thì chỉ cần tránh được là tránh. Lúc trước Phó Triêu Anh giam nàng rồi lấy Hoàng Tuyền Dẫn, sau này cũng sợ nàng gây chuyện nên hắn trả lại cho nàng.
Nàng ở không cả ngày, khó tránh khỏi mê rượu.
Thẩm Đình Giao ngồi xuống sạp bên cạnh một lúc, không thể không cảm thấy xót xa, sau đó tự cởi giày lên giường. Ân Trục Ly mở to mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng say quá mà không tỉnh táo nổi. Thẩm Đình Giao bế nàng nằm xuống ngủ nhưng nàng lại tiện thể hôn môi hắn, có vẻ nhận ra hắn, vui mừng: “Cửu gia!”
Thẩm Đình Giao khẽ trả lời, trong lòng cảm thấy chút ngọt ngào. Hắn cũng không phân biệt được cảm giác của mình với người này là thế nào. Giao tình mười năm kề vai sát cánh: ban đầu hắn cũng biết rõ nàng thô lỗ, tàn nhẫn, thích tranh đấu, nhỏ mọn, nhưng sau đó dần quen với những khuyết điểm này rồi thì lại cảm thấy những cô gái khác không có được phong cách như nàng.
Về sau, dần dần thả lỏng, hắn gặp chuyện gì khó giải quyết đều đẩy cho nàng, buông tay mặc kệ. Cho đến bây giờ, vui buồn của hắn đều liên quan đến nàng. Chỉ cần nàng tỏ ra vui vẻ hòa nhã một tí là hắn vô cùng vui vẻ, thiếu điều ve vẩy mấy cái đuôi đằng sau mà thôi.
Hắn khẽ thở dài, nghĩ bản thân cũng là đàn ông đàn ang, vậy mà qua tầm mười năm lại bị nàng nuôi ra thế này. Ân Trục Ly cũng không để ý gì, quấn quýt leo lên người hắn. Hắn cốc nhẹ lên trán nàng. Mấy ngày nay Ân Trục Ly vô cùng nghe lời, không làm loạn.
Hắn lo rằng nàng không quên với sự cô đơn buồn tẻ trong cung đình, vì thế vô cùng sủng ái nàng, có cái gì thú vị cũng nghĩ đến nàng đầu tiên; đêm đến dù mệt đến đâu cũng muốn cho nàng ăn no, tránh nàng sinh chuyện.
Hắn nhẹ nhàng cởi long phiền phức ra, một tay xoa xoa da thịt dưới lớp vải của nàng. Mấy ngày này nàng ở trong cung nhàn rỗi, người đầy đặn hơn. Hắn vuốt ve dần xuống dưới, vô cùng hài lòng.
Tối nay Ân Trục Ly rất nhiệt tình, dính sát lấy hắn. Hắn hơi sợ: mỗi khi người này tỏ thái độ tốt thì lại có ý đồ gì đó, hoặc giờ nàng đang suy nghĩ gì trong lòng… chắc lại là nắm xương khô ngoài thành Trường An kia?
Hắn vùi mình vào ôn hương nhuyễn ngọc, quay về với tạp niệm của chính mình.
Ân ái xong, Thẩm Đình Giao thấy hơi mệt mỏi, ôm Ân Trục Ly ngủ. Ân Trục Ly mở mắt. Ánh nến ảm đạm soi mờ bóng đêm, ánh sáng bập bùng. Đôi mắt nàng chuyển động trong bóng tối, nhưng không hề có chút vẻ mê say.
Tiếng mõ khua khắp mọi nơi. Thẩm Đình Giao tỉnh lại, thấy Ân Trục Ly nhìn hắn kinh ngạc, chợt buồn cười: “Ngủ chung hàng đêm, còn gì để nhìn à?”
Ân Trục Ly dụi đầu vào lồng ngực hắn, thì thầm bên tai hắn: “Ngày mai ta muốn đi săn bắn.”
Thẩm Đình Giao hơi do dự: “Trước vì chuyện ta kế vị mà phải lùi chuyện khoa cử sang năm nay. Bây giờ sắp tháng mười hai rồi, có rất nhiều việc phải chuẩn bị. Đợi xong việc này, ta đi cùng ngươi?”
Ân Trục Ly quay lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không cần đi cùng ta, ta dẫn người đi trước. Nếu ngươi không yên tâm thì phái Trương Thanh đi cùng.”
Thấy nàng tỏ ra không kiên nhẫn, Thẩm Đình Giao cảm thấy phải cân nhắc. Trước giờ chưa từng có chuyện Hoàng hậu xuất cung đi săn. Tạm thời giờ hắn không thể làm gì nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên: “Trục Ly ngoan, bây giờ tuyết lớn, ngựa không chạy được đâu. Đợi trời ấm rồi ta đưa ngươi đi, được không?”
Ân Trục Ly không thể không hơi thất vọng. Thẩm Đình Giao lại ôm nàng vào lòng, cố gắng an ủi. Sao hắn có thể không biết nàng không thích chốn thâm cung này. Hắn vuốt ve mặt nàng, đột nhiên cười nói: “Trẫm trêu ngươi vậy thôi. Được rồi, ngày mai chúng ta đi khu săn bắn của hoàng cung.”
Ân Trục Ly quay đầu nhìn hắn. Hắn cười rộ lên rất đẹp, như tuyết sớm mai. Ân Trục Ly khẽ thở dài: “Quên đi, nếu ngươi đi, đám lão gia kia sẽ chẳng để ngươi yên đâu.” Nàng chống tay đứng dậy, hôn lên môi hắn. Trời vẫn tờ mờ, đôi môi mọng ướt át dưới ánh nến: “Vậy buổi tối ngươi đưa ta đi Thiên Lan các xem mai đi.”
Thẩm Đình Giao đương nhiên đồng ý: “Đêm ta sẽ qua đây với ngươi.”
Ân Trục Ly gật đầu. Đầu tiên đưa ra một đề nghị làm hắn khó xử, đợi hắn hạ quyết tâm thì lùi bước mà đưa ra đề nghị tiếp theo thì dù khi đó hắn có việc cũng sẽ nhớ rõ lời hứa này.
Trần Trung ngoài cửa đã sốt ruột lắm rồi. Ân Trục Ly xuống giường, tự mình mặc quần áo cho Thẩm Đình Giao. Hắn đứng trước giường, nhìn đôi tay đeo giày cho mình. Trên đôi tay đó, doanh số tối thiểu mười năm của Đại Huỳnh cũng từng qua, đôi tay ấy từng chấn động triều đình Đại Huỳnh, tru sát trọng thần, ủng hộ vua mới lên ngôi, gần như là thay đổi cả một triều đại. Có điều bây giơ, đôi tay ấy đi giày cho hắn, cầm đao chỉ để cắt nhành mai, cầm bút cũng là tập viết mẫu chữ. Sao nàng có thể thích ở một chỗ?
Hắn cảm thấy căng thẳng, sau đó lại nghĩ mỗi vị Hoàng hậu đều phải đối diện với điều này, có lẽ dần dần nàng sẽ quen?
Ân Trục Ly tiễn hắn ra cửa. Hắn bảo nàng quay về: “Bên ngoài lạnh lắm, ngủ tiếp đi. Buổi tối trẫm qua bồi yêu hậu thưởng mai.” Trần Trung vẫn hành lễ rất cung kính. Ân Trục Ly khẽ gật đầu, mím môi cười như không cười.
Đến giờ Dậu, quả nhiên Thẩm Đình Giao qua với nàng, gọi người thu xếp ở Thiên Lan các. Hai người dắt tay sóng vai đi, hàn mai tuyết trắng, không có cung nhân thừa thãi, Trần Trung theo sau ở đằng xa.
Vừa vào Thiên Lan các, Thẩm Đình Giao ngẩn người. Người đón chào ở các rõ là người của cung Tiêu Thục. Hắn khẽ nhắm mắt. Dù hắn không muốn Ân Trục Ly và Hà thái hậu gặp nhau thì cũng không muốn làm Ân Trục Ly mất hứng, cuối cùng vẫn nắm tay nàng vào trong.
Thiên Lan các, tên như ý nghĩa, bên trong trang trí để chúc mừng hôn lễ, nuôi dưỡng các loài hoa cỏ. Thánh tổ đế Thẩm Vãn Yến yêu hoa lan, cố ý trồng rất nhiều lan trong Thiên Lan các.
Màn pha lê từ từ được vén lên. Mùi hoa nhanh chóng ập tới, thấm sâu vào gan thịt mỗi người.
Hà thái hậu đã chuẩn bị rượu và hoa quả rất đầy đủ. Thấy Thẩm Đình Giao, bà cũng tỏ vẻ từ ái: “Hoàng nhân đến đây ngồi.”
Thẩm Đình Giao nắm tay Ân Trục Ly ngồi ở ghế chủ vị. Cung nhân bắt đầu mang đồ ăn lên. Chậu than cháy hừng hực, sưởi ấm cả ngọn gió lạnh. Người dựa lầu các, nhìn các loài hoa thứ tự khoe sắc, chợt thấy chút lạnh.
Hà thái hậu dừng ánh mắt ở Thẩm Đình Giao, Thẩm Đình Giao lễ phép kính rượu. Bà ta tự cười tự nói: “Có hoa có rượu sao có thể không có ca múa?” Bà ta vỗ tay ba tiếng, đàn tơ rung lên, một loạt vũ cơ mặc sa y trắng, cầm lá sen bước vào điện. Người đứng trước phượng giá của Thái hậu, bước múa tao nhã, đoan trang là chính. Thẩm Đình Giao và Ân Trục Ly đã có mười năm trà trộn phố phường, coi như đã xem hết cái đẹp ở nhân gian, mấy thứ này đâu có để vào mắt.
Hắn nghĩ cũng không muốn làm hai người mất hứng. Hôm nay Hà thái hậu chưa gây hấn, Ân Trục Ly cũng có vẻ an phận, hiếm khi nào có được bầu không khí hòa thuận thế này. Hắn nắm tay Ân Trục Ly, nhẹ nhàng gõ nhịp. Nói về ca múa âm luật, hắn hiểu biết hơn Ân Trục Ly nhiều – với Ân Trục Ly, tất cả đều như nhau, ai cũng có thể hát được nhưng không hiểu gì hết.
Sở trường chuông nhạc của nàng…vẫn giống hù người hơn >_
Mà Thẩm Đình Giao nhìn nhận Ân Trục Ly sai rồi. Nàng an phận, cười tủm tỉm là vì nàng mong chờ mỹ nhân xuất hiện. Quả nhiên múa chưa lâu, tiếng đàn nhỏ dần, giữa các vũ cơ có một người mặc đồ đỏ xuất hiện – không phải Tàng Thi hôm qua còn ai?
Bộ đồ đỏ quá nổi bật, nàng ta lại múa tốt, vừa xuất hiện đã làm lu mờ những người khác. Thẩm Đình Giao không ngốc, nếu lúc này hắn chưa nhìn ra ý đồ của thái hậu thì thà nói hắn giả ngu. Hắn vùi đầu uống rượu, mặt không tỏ vẻ gì e ngại thái hậu, cũng không tỏ ra bực bội.
Trong phòng tiệc, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dù Tàng Thi có ra sức lấy lòng thế nào cũng không buồn nhấc mí mắt.
Đến khi ra khỏi Thiên Lan các, Thẩm Đình Giao hầm hầm, Ân Trục Ly làm đồng lõa cũng thấy hơi ngại ngùng. Hắn bước nhanh về phía trước, Ân Trục Ly sờ mũi, tự giác đuổi theo. Thẩm Đình Giao vẫn cùng nàng vào điện Chiêu Hoa rồi mới nổi giận: “Ngươi cứ thế muốn đẩy ta lên giường nữ nhân khác?”
Ân Trục Ly nghĩ việc này đánh chết cũng không được nói ra, tỏ ra thản nhiên: “Sao ta biết được thái hậu lại tiến cử mỹ nhân. Ngươi nghĩ xem, ta đường đường là một hoàng hậu, tự nhiên kiếm kẻ đối đầu làm gì?”
Thẩm Đình Giao muốn kiếm cái gì đó đánh nàng nhưng không thấy gì, đành rút hoa mai trong bình đập nàng một cái: “Khốn nạn! Hôm qua ta đồng ý với ngươi đi chơi Thiên Lan các, nếu ngươi không nói ra ngoài thì sao mẫu hậu có thể chuẩn bị chu đáo như thế?”
Ân Trục Ly không lên tiếng. Hắn lại đập nàng một cái, hương mai ngào ngạt, hoa rụng lả tả: “Dù sao ngươi cũng không muốn ta qua đây, sau này ta không qua là được!”
Hắn ném nhành mai đi, bực tức ra khỏi điện Chiêu Hoa. Ân Trục Ly lại sờ sờ mũi. Thiên Tâm nắm tay áo nàng, cố nói nhỏ: “Nương nương, người mau khuyên nhủ vương thượng đi!”
Thanh Uyển cũng sốt ruột: “Đại đương gia!”
Ân Trục Ly ủ rũ xem cành cây kia, lẳng lặng không nói gì. Chưa đến hai canh giờ sau, Thái giám đến mật báo: Vương thượng đến Tê Phượng cung.
Cung nhân trong cung đều vô cùng sợ hãi, cứ như gặp chuyện kinh khủng lắm, cứ như Ân Trục Ly sắp bị trục xuất không bằng. Đến lúc cung nữ thứ mười Tử Hàm bước vào, Ân Trục Ly hết chịu nổi, lật bàn trà: “Ta nói mấy người còn không để yên à? Hắn đi ngủ với Khúc Lăng Ngọc, bản cung đã biết đã biết!!!”
Không ngờ lần bực tức này lại lọt vào tai kẻ bên ngoài nhanh chóng, câu chuyện bắt đầu trở thành Hoàng hậu ném bàn, quát đánh nô tì, giận cá chém thớt… thiếu điều kiếm ba thước lụa trắng mà treo cổ thôi.
Thật ra Ân Trục Ly cũng không vội: dù hắn tới chỗ Khúc Lăng Ngọc thì cũng chẳng thể có chuyện gì xảy ra!
Nàng ngồi chơi cờ một mình. Hiện giờ, trong triều, Phó Triêu Anh nắm trọng binh, Thẩm Đình Giao thế đơn lực bạc – mang tiếng là Thiên tử nhưng thật ra loạn trong giặc ngoài. Nếu tiến cử An Xương Hầu Bệ Thừa Nghĩa đóng quân ở biên quan thay Khúc Thiên Cức thì vô cùng có lợi. Hiện giờ Đại Nguyệt thị không dám xâm phạm, nếu Thẩm Đình Giao mượn sức ông ta thì có thể cân bằng thế lực với Phó gia.
Hơn nữa, mượn sức An Xương Hầu, cưới Bệ Tàng Thi rõ là biện pháp tốt nhất rồi, nhưng sao An Xương Hầu lại chấp nhận để con gái yêu phải quỳ lại trước một con buôn được? Phương án tốt nhất là lập Bệ Tàng Thi thành hậu, An Xương Hầu thành Quốc trượng, thế là hy vọng đạp đổ Thẩm Đình Giao không còn. Ân gia nói chung cũng chỉ là con buôn, không thể phù nổi một Thiên tử.
Ân Trục Ly hít thật sâu, tự nghĩ xem nếu giờ mình ngồi trên ngai vàng thì sẽ chọn gì?
Biếm nguyên hậu vào lãnh cung, lập tân hậu, đến khi căn cơ được củng cố rồi thì đón cựu hậu ra, thiết lập hai cung Đông Tây, hai vị hoàng hậu cùng cai trị. Thế này xem như còn có lương tâm. Nếu không có lương tâm: âm thầm xử tử cựu hậu, lúc này Ân gia có Ân thị duy trì, trong thời gian ngắn không có chuyện gì xảy ra; còn chuyện giết cựu hậu, Ân gia còn phải lo tính mạng người trong tộc, tất nhiên giận cũng không dám nói gì.
Chính mình lập tân hậu, vĩnh viễn loại trừ muộn phiền ở nhà. Trong vòng hai tháng, muốn nắm hoàng quyền. Tuy rằng hơi khốn nạn nhưng nghĩ kỹ thì nhất tướng công thành vạn cốt khô, nói gì đến đế vương nghìn đời nay?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nhón tay cầm quân cờ trắng, lại phát hiện ra mình đang nghiên cứu tính kế chính mình, không khỏi dùng tay phải gõ tay trái, tính lại nước đi hợp lý cho quân cờ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu đổi vai diễn, Đại đương gia là Vương gia, Cửu gia chắc chắn thảm…
Phiên bản trên mạng của Kim chủ tôi không hài lòng lắm, phiên bản xuất bản sẽ được sửa chữa cẩn thận thêm.
Đêm đến, Thẩm Đình Giao vẫn ngủ lại ở điện Chiêu Hoa. Năm nay mùa đông lạnh hơn hẳn bình thường: tuyết cũ chưa tan, tuyết mới đã phủ lên. Hắn mặc áo lông cừu trắng, dù có Trần Trung che ô cho thì vai cũng phủ đầu tuyết.
Người trong điện Chiêu Hoa quỳ trên mặt đất đầy tuyết, Ân Trục Ly thì đã say rượu bất tỉnh. Thẩm Đình Giao trách móc mọi người một câu nhưng cũng biết người kia cũng không nghe lọt tai lời khuyên. Vào phòng, thấy nàng ngủ say, hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi đó, nàng đã rời thành Phú Quý nhiều ngày. Các cửa hàng vẫn còn được Ân thị để ý – nàng né khách để sống, tin tức nhận được không như xưa, có nhiều chuyện không thể giải quyết.
Trong cung thanh nhàn, mọi người ra vào không dễ dàng. Nàng một mình ở trong cung, bản thân đến quá muộn. Khúc Lăng Ngọc luôn trốn tránh nàng, Hà thái hậu thấy nàng từ xa thì chỉ cần tránh được là tránh. Lúc trước Phó Triêu Anh giam nàng rồi lấy Hoàng Tuyền Dẫn, sau này cũng sợ nàng gây chuyện nên hắn trả lại cho nàng.
Nàng ở không cả ngày, khó tránh khỏi mê rượu.
Thẩm Đình Giao ngồi xuống sạp bên cạnh một lúc, không thể không cảm thấy xót xa, sau đó tự cởi giày lên giường. Ân Trục Ly mở to mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng say quá mà không tỉnh táo nổi. Thẩm Đình Giao bế nàng nằm xuống ngủ nhưng nàng lại tiện thể hôn môi hắn, có vẻ nhận ra hắn, vui mừng: “Cửu gia!”
Thẩm Đình Giao khẽ trả lời, trong lòng cảm thấy chút ngọt ngào. Hắn cũng không phân biệt được cảm giác của mình với người này là thế nào. Giao tình mười năm kề vai sát cánh: ban đầu hắn cũng biết rõ nàng thô lỗ, tàn nhẫn, thích tranh đấu, nhỏ mọn, nhưng sau đó dần quen với những khuyết điểm này rồi thì lại cảm thấy những cô gái khác không có được phong cách như nàng.
Về sau, dần dần thả lỏng, hắn gặp chuyện gì khó giải quyết đều đẩy cho nàng, buông tay mặc kệ. Cho đến bây giờ, vui buồn của hắn đều liên quan đến nàng. Chỉ cần nàng tỏ ra vui vẻ hòa nhã một tí là hắn vô cùng vui vẻ, thiếu điều ve vẩy mấy cái đuôi đằng sau mà thôi.
Hắn khẽ thở dài, nghĩ bản thân cũng là đàn ông đàn ang, vậy mà qua tầm mười năm lại bị nàng nuôi ra thế này. Ân Trục Ly cũng không để ý gì, quấn quýt leo lên người hắn. Hắn cốc nhẹ lên trán nàng. Mấy ngày nay Ân Trục Ly vô cùng nghe lời, không làm loạn.
Hắn lo rằng nàng không quên với sự cô đơn buồn tẻ trong cung đình, vì thế vô cùng sủng ái nàng, có cái gì thú vị cũng nghĩ đến nàng đầu tiên; đêm đến dù mệt đến đâu cũng muốn cho nàng ăn no, tránh nàng sinh chuyện.
Hắn nhẹ nhàng cởi long phiền phức ra, một tay xoa xoa da thịt dưới lớp vải của nàng. Mấy ngày này nàng ở trong cung nhàn rỗi, người đầy đặn hơn. Hắn vuốt ve dần xuống dưới, vô cùng hài lòng.
Tối nay Ân Trục Ly rất nhiệt tình, dính sát lấy hắn. Hắn hơi sợ: mỗi khi người này tỏ thái độ tốt thì lại có ý đồ gì đó, hoặc giờ nàng đang suy nghĩ gì trong lòng… chắc lại là nắm xương khô ngoài thành Trường An kia?
Hắn vùi mình vào ôn hương nhuyễn ngọc, quay về với tạp niệm của chính mình.
Ân ái xong, Thẩm Đình Giao thấy hơi mệt mỏi, ôm Ân Trục Ly ngủ. Ân Trục Ly mở mắt. Ánh nến ảm đạm soi mờ bóng đêm, ánh sáng bập bùng. Đôi mắt nàng chuyển động trong bóng tối, nhưng không hề có chút vẻ mê say.
Tiếng mõ khua khắp mọi nơi. Thẩm Đình Giao tỉnh lại, thấy Ân Trục Ly nhìn hắn kinh ngạc, chợt buồn cười: “Ngủ chung hàng đêm, còn gì để nhìn à?”
Ân Trục Ly dụi đầu vào lồng ngực hắn, thì thầm bên tai hắn: “Ngày mai ta muốn đi săn bắn.”
Thẩm Đình Giao hơi do dự: “Trước vì chuyện ta kế vị mà phải lùi chuyện khoa cử sang năm nay. Bây giờ sắp tháng mười hai rồi, có rất nhiều việc phải chuẩn bị. Đợi xong việc này, ta đi cùng ngươi?”
Ân Trục Ly quay lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không cần đi cùng ta, ta dẫn người đi trước. Nếu ngươi không yên tâm thì phái Trương Thanh đi cùng.”
Thấy nàng tỏ ra không kiên nhẫn, Thẩm Đình Giao cảm thấy phải cân nhắc. Trước giờ chưa từng có chuyện Hoàng hậu xuất cung đi săn. Tạm thời giờ hắn không thể làm gì nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên: “Trục Ly ngoan, bây giờ tuyết lớn, ngựa không chạy được đâu. Đợi trời ấm rồi ta đưa ngươi đi, được không?”
Ân Trục Ly không thể không hơi thất vọng. Thẩm Đình Giao lại ôm nàng vào lòng, cố gắng an ủi. Sao hắn có thể không biết nàng không thích chốn thâm cung này. Hắn vuốt ve mặt nàng, đột nhiên cười nói: “Trẫm trêu ngươi vậy thôi. Được rồi, ngày mai chúng ta đi khu săn bắn của hoàng cung.”
Ân Trục Ly quay đầu nhìn hắn. Hắn cười rộ lên rất đẹp, như tuyết sớm mai. Ân Trục Ly khẽ thở dài: “Quên đi, nếu ngươi đi, đám lão gia kia sẽ chẳng để ngươi yên đâu.” Nàng chống tay đứng dậy, hôn lên môi hắn. Trời vẫn tờ mờ, đôi môi mọng ướt át dưới ánh nến: “Vậy buổi tối ngươi đưa ta đi Thiên Lan các xem mai đi.”
Thẩm Đình Giao đương nhiên đồng ý: “Đêm ta sẽ qua đây với ngươi.”
Ân Trục Ly gật đầu. Đầu tiên đưa ra một đề nghị làm hắn khó xử, đợi hắn hạ quyết tâm thì lùi bước mà đưa ra đề nghị tiếp theo thì dù khi đó hắn có việc cũng sẽ nhớ rõ lời hứa này.
Trần Trung ngoài cửa đã sốt ruột lắm rồi. Ân Trục Ly xuống giường, tự mình mặc quần áo cho Thẩm Đình Giao. Hắn đứng trước giường, nhìn đôi tay đeo giày cho mình. Trên đôi tay đó, doanh số tối thiểu mười năm của Đại Huỳnh cũng từng qua, đôi tay ấy từng chấn động triều đình Đại Huỳnh, tru sát trọng thần, ủng hộ vua mới lên ngôi, gần như là thay đổi cả một triều đại. Có điều bây giơ, đôi tay ấy đi giày cho hắn, cầm đao chỉ để cắt nhành mai, cầm bút cũng là tập viết mẫu chữ. Sao nàng có thể thích ở một chỗ?
Hắn cảm thấy căng thẳng, sau đó lại nghĩ mỗi vị Hoàng hậu đều phải đối diện với điều này, có lẽ dần dần nàng sẽ quen?
Ân Trục Ly tiễn hắn ra cửa. Hắn bảo nàng quay về: “Bên ngoài lạnh lắm, ngủ tiếp đi. Buổi tối trẫm qua bồi yêu hậu thưởng mai.” Trần Trung vẫn hành lễ rất cung kính. Ân Trục Ly khẽ gật đầu, mím môi cười như không cười.
Đến giờ Dậu, quả nhiên Thẩm Đình Giao qua với nàng, gọi người thu xếp ở Thiên Lan các. Hai người dắt tay sóng vai đi, hàn mai tuyết trắng, không có cung nhân thừa thãi, Trần Trung theo sau ở đằng xa.
Vừa vào Thiên Lan các, Thẩm Đình Giao ngẩn người. Người đón chào ở các rõ là người của cung Tiêu Thục. Hắn khẽ nhắm mắt. Dù hắn không muốn Ân Trục Ly và Hà thái hậu gặp nhau thì cũng không muốn làm Ân Trục Ly mất hứng, cuối cùng vẫn nắm tay nàng vào trong.
Thiên Lan các, tên như ý nghĩa, bên trong trang trí để chúc mừng hôn lễ, nuôi dưỡng các loài hoa cỏ. Thánh tổ đế Thẩm Vãn Yến yêu hoa lan, cố ý trồng rất nhiều lan trong Thiên Lan các.
Màn pha lê từ từ được vén lên. Mùi hoa nhanh chóng ập tới, thấm sâu vào gan thịt mỗi người.
Hà thái hậu đã chuẩn bị rượu và hoa quả rất đầy đủ. Thấy Thẩm Đình Giao, bà cũng tỏ vẻ từ ái: “Hoàng nhân đến đây ngồi.”
Thẩm Đình Giao nắm tay Ân Trục Ly ngồi ở ghế chủ vị. Cung nhân bắt đầu mang đồ ăn lên. Chậu than cháy hừng hực, sưởi ấm cả ngọn gió lạnh. Người dựa lầu các, nhìn các loài hoa thứ tự khoe sắc, chợt thấy chút lạnh.
Hà thái hậu dừng ánh mắt ở Thẩm Đình Giao, Thẩm Đình Giao lễ phép kính rượu. Bà ta tự cười tự nói: “Có hoa có rượu sao có thể không có ca múa?” Bà ta vỗ tay ba tiếng, đàn tơ rung lên, một loạt vũ cơ mặc sa y trắng, cầm lá sen bước vào điện. Người đứng trước phượng giá của Thái hậu, bước múa tao nhã, đoan trang là chính. Thẩm Đình Giao và Ân Trục Ly đã có mười năm trà trộn phố phường, coi như đã xem hết cái đẹp ở nhân gian, mấy thứ này đâu có để vào mắt.
Hắn nghĩ cũng không muốn làm hai người mất hứng. Hôm nay Hà thái hậu chưa gây hấn, Ân Trục Ly cũng có vẻ an phận, hiếm khi nào có được bầu không khí hòa thuận thế này. Hắn nắm tay Ân Trục Ly, nhẹ nhàng gõ nhịp. Nói về ca múa âm luật, hắn hiểu biết hơn Ân Trục Ly nhiều – với Ân Trục Ly, tất cả đều như nhau, ai cũng có thể hát được nhưng không hiểu gì hết.
Sở trường chuông nhạc của nàng…vẫn giống hù người hơn >_
Mà Thẩm Đình Giao nhìn nhận Ân Trục Ly sai rồi. Nàng an phận, cười tủm tỉm là vì nàng mong chờ mỹ nhân xuất hiện. Quả nhiên múa chưa lâu, tiếng đàn nhỏ dần, giữa các vũ cơ có một người mặc đồ đỏ xuất hiện – không phải Tàng Thi hôm qua còn ai?
Bộ đồ đỏ quá nổi bật, nàng ta lại múa tốt, vừa xuất hiện đã làm lu mờ những người khác. Thẩm Đình Giao không ngốc, nếu lúc này hắn chưa nhìn ra ý đồ của thái hậu thì thà nói hắn giả ngu. Hắn vùi đầu uống rượu, mặt không tỏ vẻ gì e ngại thái hậu, cũng không tỏ ra bực bội.
Trong phòng tiệc, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dù Tàng Thi có ra sức lấy lòng thế nào cũng không buồn nhấc mí mắt.
Đến khi ra khỏi Thiên Lan các, Thẩm Đình Giao hầm hầm, Ân Trục Ly làm đồng lõa cũng thấy hơi ngại ngùng. Hắn bước nhanh về phía trước, Ân Trục Ly sờ mũi, tự giác đuổi theo. Thẩm Đình Giao vẫn cùng nàng vào điện Chiêu Hoa rồi mới nổi giận: “Ngươi cứ thế muốn đẩy ta lên giường nữ nhân khác?”
Ân Trục Ly nghĩ việc này đánh chết cũng không được nói ra, tỏ ra thản nhiên: “Sao ta biết được thái hậu lại tiến cử mỹ nhân. Ngươi nghĩ xem, ta đường đường là một hoàng hậu, tự nhiên kiếm kẻ đối đầu làm gì?”
Thẩm Đình Giao muốn kiếm cái gì đó đánh nàng nhưng không thấy gì, đành rút hoa mai trong bình đập nàng một cái: “Khốn nạn! Hôm qua ta đồng ý với ngươi đi chơi Thiên Lan các, nếu ngươi không nói ra ngoài thì sao mẫu hậu có thể chuẩn bị chu đáo như thế?”
Ân Trục Ly không lên tiếng. Hắn lại đập nàng một cái, hương mai ngào ngạt, hoa rụng lả tả: “Dù sao ngươi cũng không muốn ta qua đây, sau này ta không qua là được!”
Hắn ném nhành mai đi, bực tức ra khỏi điện Chiêu Hoa. Ân Trục Ly lại sờ sờ mũi. Thiên Tâm nắm tay áo nàng, cố nói nhỏ: “Nương nương, người mau khuyên nhủ vương thượng đi!”
Thanh Uyển cũng sốt ruột: “Đại đương gia!”
Ân Trục Ly ủ rũ xem cành cây kia, lẳng lặng không nói gì. Chưa đến hai canh giờ sau, Thái giám đến mật báo: Vương thượng đến Tê Phượng cung.
Cung nhân trong cung đều vô cùng sợ hãi, cứ như gặp chuyện kinh khủng lắm, cứ như Ân Trục Ly sắp bị trục xuất không bằng. Đến lúc cung nữ thứ mười Tử Hàm bước vào, Ân Trục Ly hết chịu nổi, lật bàn trà: “Ta nói mấy người còn không để yên à? Hắn đi ngủ với Khúc Lăng Ngọc, bản cung đã biết đã biết!!!”
Không ngờ lần bực tức này lại lọt vào tai kẻ bên ngoài nhanh chóng, câu chuyện bắt đầu trở thành Hoàng hậu ném bàn, quát đánh nô tì, giận cá chém thớt… thiếu điều kiếm ba thước lụa trắng mà treo cổ thôi.
Thật ra Ân Trục Ly cũng không vội: dù hắn tới chỗ Khúc Lăng Ngọc thì cũng chẳng thể có chuyện gì xảy ra!
Nàng ngồi chơi cờ một mình. Hiện giờ, trong triều, Phó Triêu Anh nắm trọng binh, Thẩm Đình Giao thế đơn lực bạc – mang tiếng là Thiên tử nhưng thật ra loạn trong giặc ngoài. Nếu tiến cử An Xương Hầu Bệ Thừa Nghĩa đóng quân ở biên quan thay Khúc Thiên Cức thì vô cùng có lợi. Hiện giờ Đại Nguyệt thị không dám xâm phạm, nếu Thẩm Đình Giao mượn sức ông ta thì có thể cân bằng thế lực với Phó gia.
Hơn nữa, mượn sức An Xương Hầu, cưới Bệ Tàng Thi rõ là biện pháp tốt nhất rồi, nhưng sao An Xương Hầu lại chấp nhận để con gái yêu phải quỳ lại trước một con buôn được? Phương án tốt nhất là lập Bệ Tàng Thi thành hậu, An Xương Hầu thành Quốc trượng, thế là hy vọng đạp đổ Thẩm Đình Giao không còn. Ân gia nói chung cũng chỉ là con buôn, không thể phù nổi một Thiên tử.
Ân Trục Ly hít thật sâu, tự nghĩ xem nếu giờ mình ngồi trên ngai vàng thì sẽ chọn gì?
Biếm nguyên hậu vào lãnh cung, lập tân hậu, đến khi căn cơ được củng cố rồi thì đón cựu hậu ra, thiết lập hai cung Đông Tây, hai vị hoàng hậu cùng cai trị. Thế này xem như còn có lương tâm. Nếu không có lương tâm: âm thầm xử tử cựu hậu, lúc này Ân gia có Ân thị duy trì, trong thời gian ngắn không có chuyện gì xảy ra; còn chuyện giết cựu hậu, Ân gia còn phải lo tính mạng người trong tộc, tất nhiên giận cũng không dám nói gì.
Chính mình lập tân hậu, vĩnh viễn loại trừ muộn phiền ở nhà. Trong vòng hai tháng, muốn nắm hoàng quyền. Tuy rằng hơi khốn nạn nhưng nghĩ kỹ thì nhất tướng công thành vạn cốt khô, nói gì đến đế vương nghìn đời nay?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nhón tay cầm quân cờ trắng, lại phát hiện ra mình đang nghiên cứu tính kế chính mình, không khỏi dùng tay phải gõ tay trái, tính lại nước đi hợp lý cho quân cờ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu đổi vai diễn, Đại đương gia là Vương gia, Cửu gia chắc chắn thảm…
Phiên bản trên mạng của Kim chủ tôi không hài lòng lắm, phiên bản xuất bản sẽ được sửa chữa cẩn thận thêm.