Ngày thứ hai Ân Trục Ly bị biếm lãnh cung, Gia Dụ đế sắc phong Bệ Tàng Thi làm Hiền phi, đến ở điện Chiêu Hoa, thay đế hậu cai quản hậu cung. Thẩm Đình Giao vẫn chưa từng tới cung Lục Bình, xem ra lòng hắn đã chẳng còn Ân Trục Ly.
Trái lại, vào buổi tối, một người vội vã vào nơi cung điện điêu tàn đổ nát kia. Ân Trục Ly đang ưu sầu dưới ánh đèn, trên bàn lại đặt một túi thịt bò, một túi mứt hoa quả. Quay đầu trông thấy người tới, nàng không khỏi vui vẻ ra mặt: “Hà Tương gia, ái chà chà, đúng là quý nhân đến cửa đó.”
Người vừa đến đúng là Hà Giản, nhưng hắn lại đang giả thành nội thị, lén lén lút lút mà lăn lộn đi vào. Ân Trục Ly dùng Hoàng Tuyền Dẫn bổ mấy cái bàn ghế đã bị sâu mọt đục khoét trong điện để nhóm lửa, mặc dù nhiều khói nhưng ấm áp. Hà Giản ngồi xuống một cái ghế trơ trọi trong phòng, sốt ruột nói: “Đại đương gia của ta, ngươi còn ngồi được à! Lần này nếu gia không lập Bệ Tàng Thi làm hậu, Bệ Thừa Nghĩa nhất định sẽ không dừng lại! Ngươi thật muốn cứ tiếp tục đánh cuộc với gia, tức giận cả đời? Ngươi biết lúc này nên làm gì chưa?!”
Ân Trục Ly đưa một miếng thịt bò cho hắn, mỉm cười: “Vậy thì cứ lập đi. Ta đã lâm vào tình cảnh này, tiên sinh muốn ta phải làm sao?”
Hà Giản nuốt hết miếng thịt bò, Ân Trục Ly lại đưa mứt hoa quả. Hắn nhận lấy: “Ân Trục Ly, nếu vương thượng lập Bệ Tàng Thi làm hậu, ngươi sẽ ra sao? Vì sao ngươi phải làm vậy? Hơn mười năm, ngươi thật sự không có một chút tình cảm nào với vương thượng sao?”
Ân Trục Ly không đáp, vẫn nhìn hắn cười buồn. Hà Giản bị nhìn đến sợ, không nhịn được đành mở miệng: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Ân Trục Ly thành thật đáp: “Hôm qua có một kẻ ta không quen tặng ta hai món, ta không biết có thể ăn được hay không. Bây giờ ta đang xem thử tiên sinh có bình an hay không.”
Hà Giản giận đến mức méo mặt: “Ngươi… ngươi!!!” Hắn oán hận đứng lên: “Xem như ta rảnh rỗi, “bắt chó đi cày”, đừng quan tâm ta!”
Ân Trục Ly gặm miếng thịt còn lại rồi vẫn than tiếc vì không có rượu. Hà Giản không khỏi dừng bước: “Ân Trục Ly, ngươi đã từng không chút do dự mà tin tưởng Đường Ẩn, tại sao lại không chịu tin tưởng chúng ta?”
Ân Trục Ly ngậm một miếng mứt táo, giọng nói dường như cũng dính mật: “Bởi vì nếu hôm nay người đến là Đường Ẩn, đầu tiên hắn sẽ hỏi ta có lạnh hay không, có đói bụng không, những ngày qua có sống tốt hay không.” Nàng quay đầu nhìn Hà Giản, vẫn tươi cười như cũ: “Hắn sẽ không hỏi ta phải làm gì sau khi Bệ Thừa Nghĩa tiến vào đế đô.”
Hà Giản cứng họng. Người này dù làm đúng hay sai thì nói chuyện vẫn có ba phần lý lẽ. Ân Trục Ly liếm đường trên tay, giọng điệu nhàn nhã: “Cho nên trên trời dưới đất này chỉ có một Đường Ẩn, duy nhất một người.”
Ngày tiếp theo, Hiền phi Bệ Tàng Thi dẫn cung nhân đến an ủi Ân Trục Ly, tặng nàng ít đệm chăn, áo bông tốt hơn. Ân Trục Lý có chút bất ngờ vì nàng ta cũng đi cùng Khúc Lăng Ngọc và Trương Tề thị. Khi đó dáng người Khúc Lăng Ngọc đã bắt đầu thay đổi, không biết đứa bé trong bụng đã bốn hay năm tháng.
Nhìn thấy Ân Trục Ly, nàng cúi thấp đầu không nói gì, tay lại nắm chặt thành quyền. Thậm chí Ân Trục Ly không để nàng ngồi xuống, đương nhiên cũng không để nàng hành lễ; ở nơi lãnh cung này, lần đầu tiên nàng bày ra dáng vẻ người đứng đầu hậu cung: “Ngươi đã có thai hoàng tử, cần cẩn thận. Trời gió tuyết không nên ra ngoài.”
Khúc Lăng Ngọc gật đầu, Bệ Tàng Thi chỉ cười: “Nghe nói tỷ tỷ có chút đụng chạm với Lăng Ngọc muội muội, nay vừa gặp lại thấy tỷ tỷ rất quan tâm muội muội.”
Ân Trục Ly phất tay: “Bệ Tàng Thi, ta không phải là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng không phải là muội muội của ta. Ân oán giữa Huệ phi và ta là chuyện riêng của chúng ta. Một hoàng hậu như ta ở chỗ này, không đến phiên ngươi tới vung tay múa chân. Ta chán ghét nhất là kẻ hai mặt, cũng không có thời gian và tâm tư để chơi trò tranh thủ tình cảm với ngươi, sau này ngươi không cần đến nữa.”
Bệ Tàng Thi một bụng chất chứa tâm sự chưa nói ra khỏi miệng. Nàng có nghe Bệ Thừa Nghĩa nhắc đến Ân Trục Ly, nên vô cùng kiêng kị khi nói chuyện với nữ nhân này. Có điều nàng lại khinh thường: hậu vị sắp tới tay nàng, nữ nhân này còn không xứng làm chướng ngại vật của nàng. Nàng ta vốn âm mưu để Ân Trục Ly “lỡ tay” đẩy ngã Khúc Lăng Ngọc vì chuyện khẩn cấp hiện nay chính là giải quyết cho xong vị hoàng tử này, thế mà Ân Trục Ly không tiếp chiêu. Ánh mắt thay đổi, nàng lại cười nói: “Tỷ tỷ quả nhiên là người hào sảng, vậy nô tì xin được cáo lui trước.”
Ân Trục Ly vẫn lạnh lùng, lại nói với Khúc Lăng Ngọc: “Hay ngươi ngồi với ta một lúc?”
Khúc Lăng Ngọc không ngốc, nàng biết Bệ Tàng Thi có ý đồ xấu. Đứa bé này không phải của Thẩm Đình Giao, nhưng Bệ Tàng Thi không biết. Nàng lập tức gật đầu, Bệ Tàng Thi nhìn nàng một cái, uy nghi quay người đi ra.
Ân Trục Ly ném thêm hai khúc gỗ mục vào đống lửa, cứ thế mà ngồi yên nửa canh giờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Cút đi.”
Khúc Lăng Ngọc mấy lần siết tay rồi lại buông ra. Ân Trục Ly cười lạnh: “Nếu ta là ngươi, trước tiên sẽ đi tìm Hà thái hậu để giữ đứa con trong bụng ngươi. Nhưng Hà thái hậu muốn trọng dụng Bệ Thừa Nghĩa để áp chế Phó Triêu Anh, ngươi bây giờ… chỉ sợ rằng có cầu xin bà ta cũng vô dụng.”
Mắt Khúc Lăng Ngọc đỏ lên. Kẻ thù không đội trời chung đang ở trước mắt, nàng cắn môi đến chảy máu, hồi lâu sau vẫn xoay người rời khỏi cung Lục Bình. Ân Trục Ly chỉ thở dài nhìn nàng: bây giờ không thể nhờ bà ta, nếu tìm Thẩm Đình Giao, có thể hắn sẽ niệm tình cũ. Có điều hắn là đế vương, không thể che chở nàng mãi được. Chốn hậu cung này, các loại thế lực ở khắp nơi, hắn không thể kiểm soát được hết.
Tâm của đế vương, thật ra không thể che chở được bất kỳ người nào.
Quả đúng như dự đoán: hôm ấy Chu Hàm Lộc đến đưa cơm, vẫn tán gẫu với Ân Trục Ly, nói rằng hài tử của Huệ phi đã mất. Hắn kể rằng khi thỉnh an Bệ Tàng Thi, Huệ phi quỳ trong tuyết một lúc nên liền nhiễm phong hàn, đêm đó liền sinh non. Trước đó mấy ngày hắn được Ân Trục Ly cho hai cái vòng tay, nhưng hắn lại dùng vòng tay để đánh bạc, có tiền đánh bạc càng thêm nhiều, không lâu sau chỉ còn hai bàn tay trắng. Mấy ngày nay hắn đang nịnh bợ Ân Trục Ly.
Ân Trục Ly cũng không bạc đãi hắn, lấy một cục than gỗ viết lên một mẩu giấy rồi đưa cho hắn: “Đến phường Thiên Khoảnh Phú Quý tìm Hoa Câu Tiễn, hắn sẽ đưa bạc cho ngươi, đừng đánh bạc. Thú một cung nữ, nhận một đứa con nuôi, sống tốt qua ngày.”
Chu Hàm Lộc xoa xoa tay. Ân Trục Ly cũng giống người có xuất thân thấp kém, không có chút ngăn cách với hắn, có khi hắn thậm chí còn cảm thấy nàng giống như huynh trưởng của mình, thậm chí ở trước mặt nàng hắn còn thoải mái hơn.
Hắn cầm mẩu giấy kia, lúc sắp đi lại xoay người lại: “Nương nương, nô tài cảm thấy…”
Ân Trục Ly không nhịn được, ngắt lời hắn: “Đi đi đi, nô tài cái gì mà nô tài, bây giờ lão tử không phải còn chẳng bằng ngươi sao!”
Chu Hàm Lộc cũng bỏ qua phần câu nệ kia: “Ta nói a, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Ta thấy vị Hiền phi nương nương kia… cũng không phải là người hiền lành.”
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn: “Không phải ngươi hạ độc trong thức ăn chứ?”
Chu Hàm Lộc vội vàng lắc đầu: “Sao ta có thể làm thế được!”
Ân Trục Ly kéo vai hắn, ghé sát lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Nếu nàng bảo ngươi hạ độc, ngươi không phải làm gì hết, chỉ cần báo trước cho ta một tiếng.”
Chu Hàm Lộc nghĩ nàng muốn nắm được điểm yếu của vị Hiền phi nương nương này để trở lại chính cung, cũng vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên, đương nhiên.”
Buổi chiều Triêu Hỉ lại đến một chuyến, tặng vài cái áo bông cho Ân Trục Ly. Dù chỗ áo đó đã cũ nhưng cũng có thể chống lạnh. Hắn đã đến mấy lần nên cũng tự nhiên thêm một chút. Vừa vào, thằng bé cửa đã vội vàng giúp Ân Trục Ly trải giường trải chiếu, sau đó lại giúp nàng giặt đồ. Ân Trục Ly cản hắn, hắn cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mẫu thân ta bảo ta giúp ngài, bà nói ngài là quý nhân, không được làm những chuyện này.”
Ân Trục Ly khinh thường: “Mấy món y phục rách rưới, ta không tin mình không đối phó được.”
Triêu Hỉ cười một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, ngài chưa từng giặt y phục đi? Thành Phú Quý buôn bán lớn như vậy, nhất định có rất nhiều người chờ hầu ngài.”
Ân Trục Ly ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn thuần thục giặt y phục: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Từng đọc sách chưa?”
Gương mặt của Triêu Hỉ đông lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt lại rất sáng. Thật sự là thằng bé còn nhỏ tuổi, khi cười lên vừa có vẻ bồng bột vừa mang vẻ phấn chấn: “Cuối năm được mười bốn tuổi, ta không có tiền đi học, nhưng trước kia đứng ngoài trường nghe tiên sinh giảng dạy.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Trong nhà có nhiều anh em lắm à? Tại sao lại tiến cung?”
Triêu Hỉ kéo cái bồn ra xa một chút, tránh để nước hắt lên người nàng: “Nhà ta có tổng cộng tám anh em, mẹ bảo nếu ta vào cung thì không phải bán Bát đệ.”
Ân Trục Ly vô cùng khó hiểu, đứa bé này rất sáng sủa nhưng lại không được sống như một đứa bé trai bình thường: “Ngươi vào cung làm người hầu, mỗi tháng được bao nhiêu tiền?”
Triêu Hỉ cười rạng rỡ: “Mỗi tháng được một xâu tiền, ta sống trong cung, tiêu xài không nhiều. Ta muốn dành dụm một ít, để Bát đệ được đi học.”
Ân Trục Ly đưa tay vén sợi tóc trên trán hắn, hồi lâu sau mới than thở: “Chỉ vì mười mấy lượng bạc một năm, không đủ để uống rượu nữa. Mẹ kiếp, cái thói đời gì thế này.”
Triêu Hỉ lại không nghĩ như vậy. Tuy nó còn nhỏ nhưng cư xử cũng đã có phần giống người lớn: “Ngài không hiểu được cái khó xử của bọn ta đâu. Đời người không yên ổn, những năm trước đây mới vừa kết thúc chiến tranh, vất vả lắm mới có thể mong đợi cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, không ngờ lại dấy lên nội loạn. Thật ra thì những người này đánh tới đánh lui, cuối cùng chịu khổ vẫn là… ây chà, ngài chưa từng biết đến đói khổ, có nói ra ngài cũng không hiểu.”
Ân Trục Ly đứng lên, miễn cưỡng dựa vào cột gỗ bị mọt đục đến trăm lỗ ngàn động, đột nhiên mở miệng: “Lúc về thì nói cho mẫu thân ngươi biết, bọn họ bảo ta là gian phi… Nếu bà hỏi có thật thế hay không, hãy đáp là… đúng vậy. Dù sao cũng không tính là oan uổng.”
Sau khi Khúc Lăng Ngọc sinh non, Hiền phi Bệ Tàng Thi quỳ thẳng trước điện xin nhận tội. Thẩm Đình Giao một tay vỗ vai nàng an ủi, ôm nàng vào điện Chiêu Hoa, không truy cứu chuyện này nữa. Trong cung mọi người cũng có mắt nhìn, không ai là không nịnh bợ nàng. Chỉ có một người không thể làm thế: dĩ nhiên là Thanh Uyển trong điện Chiêu Hoa.
Nàng lớn lên cùng Ân Trục Ly từ nhỏ, làm sao có thể cam tâm ngây ngốc sống bên người nữ nhân này? Sau khi Ân Trục Ly bị biếm đến cung Lục Bình, nàng cũng lặng lẽ đến. Ân Trục Ly lo Bệ Tàng Thi làm khó nàng, đuổi nàng ra ngoài, cũng không cho phép nàng đến nữa.
Nhưng thường ngày nàng vẫn vô cùng bất mãn với Bệ Tàng Thi, Bệ Tàng Thi lại vô cùng ôn hòa với nàng, hậu cung nhất thời vẫn yên ổn vô sự.
Thẩm Đình Giao vẫn chưa từng ghé qua cung Lục Bình. Đến lúc này, triệu mời Bệ Thừa Nghĩa về triều đã là chuyện đương nhiên, mà hắn chỉ sủng ái một mình Bệ Tàng Thi, hy vọng có thể dời tầm mắt của mọi người tập trung vào một chỗ. Ân Trục Ly trong lãnh cung, bị người quên mất, trái lại, là chuyện tốt.
Hắn muốn điều Thanh Uyển đến ngự thư phòng làm việc, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện khiến hắn cũng khiếp sợ.
Khi đó Ân Trục Ly đang uống trà ở cung Lục Bình, thuận tiện dạy Triêu Hỉ học viết. Không lâu sau thì thấy Chu công công vội vội vàng vàng chạy đến: “Đại đương gia, không xong rồi đại đương gia.” Hắn chạy lao đi, thở hồng hộc, “Trong cung Chiêu Hoa… Hiền phi nương nương, đánh gãy chân của cung nữ tên là Thanh Uyển của ngài lúc trước.”
Ân Trục Ly chậm rãi đứng lên, thanh âm lạnh như băng: “Ngươi nói gì?”
Chuyện vừa xảy ra, Hà thái hậu đương nhiên đến cung Chiêu Hoa trước. Bệ Tàng Thi vẫn còn đang tức giận, bà cũng là một nhân vật nhìn xa trông rộng, làm sao không hiểu rằng Bệ Tàng Thi đang thị uy với Ân Trục Ly. Nhưng khi chuyện đã rồi, bà mở miệng sai người khiêng Thanh Uyển xuống, trong giọng nói mang theo chút ý khuyên uyển chuyển: “Tàng Thi, con… con không nên so đo với hạ nhân.”
Bề Tàng Thi không dám làm càn quá mức trước mặt bà, lập tức tươi cười: “Là Tàng Thi xử sự không chu đáo, để kinh động đến mẫu hậu.” Hà thái hậu than thở, bà hiểu rõ con người Ân Trục Ly, chuyện này khó mà xử lý tốt. Nhưng bà đang tính kế dùng người, cũng không thể đắc tội đến Bệ Tàng Thi, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi ra khỏi cung, bà đến cho gọi Trương Thanh đến: “Tìm một ngự y xem xét một chút cho nha đầu kia, không thể để người chết trong cung.”
Trương Thanh vừa nhận lệnh, lại nhận được ý chỉ của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao phái Trần Trung tra xét thương thế của Thanh Uyển, trong lòng cũng biết Ân Trục Ly nhất định sẽ không bỏ qua cho Bệ Tàng Thi, vì thế nhanh chóng sai Trương Thanh tăng cường hộ vệ của cung Lục Bình, canh phòng nghiêm ngặt, phòng khi Ân Trục Ly lẻn ra ngoài.
Mà khi Trương Thanh dẫn người đến cung Lục Bình, Ân Trục Ly cũng đã đứng đó chờ hắn. Nhìn thấy Ân Trục Ly, hắn vẫn quỳ xuống hành lễ: “Mẫu phi.”
Khi đó Ân Trục Ly cũng đã ở yên trong lãnh cung được mấy ngày nhưng vẫn mang bộ dáng ngông cuồng: “Trương thống ngự, cái quỳ này, Ân mỗ không dám nhận.”
Trương Thanh hơi khựng lại, vẫn quỳ lạy, không đứng dậy: “Mẫu phi, tính tình của phụ vương, ngài không phải là không biết, ngài không thể…”
Ân Trục Ly không muốn nghe hắn nhiều lời: “Trương Thanh, từ sau khi mẹ con ngươi vào vương phủ Phúc Lộc, Ân mỗ đối xử với hai người ra sao?”
Trương Thanh lại lạy: “Giống như ơn tái tạo.”
Ân Trục Ly đứng khoanh tay, thần sắc nghiêm túc: “Giống như ơn tái tạo thì ta không dám nhận, nhưng ban đầu Ân mỗ chưa bao giờ làm khó hai mẹ con ngươi dù chỉ một chút; thuốc men, quần áo, sinh hoạt hằng ngày của mẫu thân ngươi, Ân mỗ chưa bao giờ có nửa phần hà khắc, ngươi có thừa nhận không?”
Trương Thanh gật đầu: “Ân đức của mẫu hậu, Trương Thanh nhớ kỹ.”
Ân Trục Ly có vẻ bớt căng thẳng: “Như vậy hôm nay Ân mỗ có một chuyện muốn nhờ.” Nàng không đợi Trương Thanh nhiều lời, một hơi đem lời nói ra cho hết, “Thanh Uyển cùng ta tình như tỷ muội, ta hi vọng nàng có một chỗ an thân.”
Trương Thanh hơi nhíu mày, hắn có thể hiểu được ý tứ của Ân Trục Ly: “Hôn nhân đại sự của nhi thần, vốn nên nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ. Vậy cứ theo sự định đoạt của mẫu hậu.”
Ân Trục Ly lắc đầu: “Ta đã mất quyền định đoạt, nhưng ngươi hôm này là thân tín bên cạnh vương thượng, cầu xin một cung nữ là chuyện không thành vấn đề. Hơn nữa, với những chuyện đã phát sinh, nếu ngươi mở miệng, bệ hạ đương nhiên sẽ đồng ý. Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể đối đãi với nàng giống như ta đã đối đãi với mẹ con các ngươi, nếu nàng nguyện ý làm vợ ngươi, ta không còn lời nào để nói. Nếu nàng không muốn, vậy theo ý nàng.”
Trương Thanh phủ phục sát đất, không dám ngẩng đầu: “Nhi thần tuân mệnh. Nếu nàng không muốn, nhi thần nguyện xem nàng như tỷ muội ruột thịt, vĩnh viễn chăm sóc.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Lui ra đi.”
Trương Thanh không hiểu: “Mẫu hậu, vì sao ngươi lại sống ở chỗ này?”
Ân Trục Ly khẽ cười: “Ta đang đợi người. Hãy nhớ rằng ngươi đã đáp ứng chuyện của ta, lui ra đi.”
Ngày thứ hai Ân Trục Ly bị biếm lãnh cung, Gia Dụ đế sắc phong Bệ Tàng Thi làm Hiền phi, đến ở điện Chiêu Hoa, thay đế hậu cai quản hậu cung. Thẩm Đình Giao vẫn chưa từng tới cung Lục Bình, xem ra lòng hắn đã chẳng còn Ân Trục Ly.
Trái lại, vào buổi tối, một người vội vã vào nơi cung điện điêu tàn đổ nát kia. Ân Trục Ly đang ưu sầu dưới ánh đèn, trên bàn lại đặt một túi thịt bò, một túi mứt hoa quả. Quay đầu trông thấy người tới, nàng không khỏi vui vẻ ra mặt: “Hà Tương gia, ái chà chà, đúng là quý nhân đến cửa đó.”
Người vừa đến đúng là Hà Giản, nhưng hắn lại đang giả thành nội thị, lén lén lút lút mà lăn lộn đi vào. Ân Trục Ly dùng Hoàng Tuyền Dẫn bổ mấy cái bàn ghế đã bị sâu mọt đục khoét trong điện để nhóm lửa, mặc dù nhiều khói nhưng ấm áp. Hà Giản ngồi xuống một cái ghế trơ trọi trong phòng, sốt ruột nói: “Đại đương gia của ta, ngươi còn ngồi được à! Lần này nếu gia không lập Bệ Tàng Thi làm hậu, Bệ Thừa Nghĩa nhất định sẽ không dừng lại! Ngươi thật muốn cứ tiếp tục đánh cuộc với gia, tức giận cả đời? Ngươi biết lúc này nên làm gì chưa?!”
Ân Trục Ly đưa một miếng thịt bò cho hắn, mỉm cười: “Vậy thì cứ lập đi. Ta đã lâm vào tình cảnh này, tiên sinh muốn ta phải làm sao?”
Hà Giản nuốt hết miếng thịt bò, Ân Trục Ly lại đưa mứt hoa quả. Hắn nhận lấy: “Ân Trục Ly, nếu vương thượng lập Bệ Tàng Thi làm hậu, ngươi sẽ ra sao? Vì sao ngươi phải làm vậy? Hơn mười năm, ngươi thật sự không có một chút tình cảm nào với vương thượng sao?”
Ân Trục Ly không đáp, vẫn nhìn hắn cười buồn. Hà Giản bị nhìn đến sợ, không nhịn được đành mở miệng: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Ân Trục Ly thành thật đáp: “Hôm qua có một kẻ ta không quen tặng ta hai món, ta không biết có thể ăn được hay không. Bây giờ ta đang xem thử tiên sinh có bình an hay không.”
Hà Giản giận đến mức méo mặt: “Ngươi… ngươi!!!” Hắn oán hận đứng lên: “Xem như ta rảnh rỗi, “bắt chó đi cày”, đừng quan tâm ta!”
Ân Trục Ly gặm miếng thịt còn lại rồi vẫn than tiếc vì không có rượu. Hà Giản không khỏi dừng bước: “Ân Trục Ly, ngươi đã từng không chút do dự mà tin tưởng Đường Ẩn, tại sao lại không chịu tin tưởng chúng ta?”
Ân Trục Ly ngậm một miếng mứt táo, giọng nói dường như cũng dính mật: “Bởi vì nếu hôm nay người đến là Đường Ẩn, đầu tiên hắn sẽ hỏi ta có lạnh hay không, có đói bụng không, những ngày qua có sống tốt hay không.” Nàng quay đầu nhìn Hà Giản, vẫn tươi cười như cũ: “Hắn sẽ không hỏi ta phải làm gì sau khi Bệ Thừa Nghĩa tiến vào đế đô.”
Hà Giản cứng họng. Người này dù làm đúng hay sai thì nói chuyện vẫn có ba phần lý lẽ. Ân Trục Ly liếm đường trên tay, giọng điệu nhàn nhã: “Cho nên trên trời dưới đất này chỉ có một Đường Ẩn, duy nhất một người.”
Ngày tiếp theo, Hiền phi Bệ Tàng Thi dẫn cung nhân đến an ủi Ân Trục Ly, tặng nàng ít đệm chăn, áo bông tốt hơn. Ân Trục Lý có chút bất ngờ vì nàng ta cũng đi cùng Khúc Lăng Ngọc và Trương Tề thị. Khi đó dáng người Khúc Lăng Ngọc đã bắt đầu thay đổi, không biết đứa bé trong bụng đã bốn hay năm tháng.
Nhìn thấy Ân Trục Ly, nàng cúi thấp đầu không nói gì, tay lại nắm chặt thành quyền. Thậm chí Ân Trục Ly không để nàng ngồi xuống, đương nhiên cũng không để nàng hành lễ; ở nơi lãnh cung này, lần đầu tiên nàng bày ra dáng vẻ người đứng đầu hậu cung: “Ngươi đã có thai hoàng tử, cần cẩn thận. Trời gió tuyết không nên ra ngoài.”
Khúc Lăng Ngọc gật đầu, Bệ Tàng Thi chỉ cười: “Nghe nói tỷ tỷ có chút đụng chạm với Lăng Ngọc muội muội, nay vừa gặp lại thấy tỷ tỷ rất quan tâm muội muội.”
Ân Trục Ly phất tay: “Bệ Tàng Thi, ta không phải là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng không phải là muội muội của ta. Ân oán giữa Huệ phi và ta là chuyện riêng của chúng ta. Một hoàng hậu như ta ở chỗ này, không đến phiên ngươi tới vung tay múa chân. Ta chán ghét nhất là kẻ hai mặt, cũng không có thời gian và tâm tư để chơi trò tranh thủ tình cảm với ngươi, sau này ngươi không cần đến nữa.”
Bệ Tàng Thi một bụng chất chứa tâm sự chưa nói ra khỏi miệng. Nàng có nghe Bệ Thừa Nghĩa nhắc đến Ân Trục Ly, nên vô cùng kiêng kị khi nói chuyện với nữ nhân này. Có điều nàng lại khinh thường: hậu vị sắp tới tay nàng, nữ nhân này còn không xứng làm chướng ngại vật của nàng. Nàng ta vốn âm mưu để Ân Trục Ly “lỡ tay” đẩy ngã Khúc Lăng Ngọc vì chuyện khẩn cấp hiện nay chính là giải quyết cho xong vị hoàng tử này, thế mà Ân Trục Ly không tiếp chiêu. Ánh mắt thay đổi, nàng lại cười nói: “Tỷ tỷ quả nhiên là người hào sảng, vậy nô tì xin được cáo lui trước.”
Ân Trục Ly vẫn lạnh lùng, lại nói với Khúc Lăng Ngọc: “Hay ngươi ngồi với ta một lúc?”
Khúc Lăng Ngọc không ngốc, nàng biết Bệ Tàng Thi có ý đồ xấu. Đứa bé này không phải của Thẩm Đình Giao, nhưng Bệ Tàng Thi không biết. Nàng lập tức gật đầu, Bệ Tàng Thi nhìn nàng một cái, uy nghi quay người đi ra.
Ân Trục Ly ném thêm hai khúc gỗ mục vào đống lửa, cứ thế mà ngồi yên nửa canh giờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Cút đi.”
Khúc Lăng Ngọc mấy lần siết tay rồi lại buông ra. Ân Trục Ly cười lạnh: “Nếu ta là ngươi, trước tiên sẽ đi tìm Hà thái hậu để giữ đứa con trong bụng ngươi. Nhưng Hà thái hậu muốn trọng dụng Bệ Thừa Nghĩa để áp chế Phó Triêu Anh, ngươi bây giờ… chỉ sợ rằng có cầu xin bà ta cũng vô dụng.”
Mắt Khúc Lăng Ngọc đỏ lên. Kẻ thù không đội trời chung đang ở trước mắt, nàng cắn môi đến chảy máu, hồi lâu sau vẫn xoay người rời khỏi cung Lục Bình. Ân Trục Ly chỉ thở dài nhìn nàng: bây giờ không thể nhờ bà ta, nếu tìm Thẩm Đình Giao, có thể hắn sẽ niệm tình cũ. Có điều hắn là đế vương, không thể che chở nàng mãi được. Chốn hậu cung này, các loại thế lực ở khắp nơi, hắn không thể kiểm soát được hết.
Tâm của đế vương, thật ra không thể che chở được bất kỳ người nào.
Quả đúng như dự đoán: hôm ấy Chu Hàm Lộc đến đưa cơm, vẫn tán gẫu với Ân Trục Ly, nói rằng hài tử của Huệ phi đã mất. Hắn kể rằng khi thỉnh an Bệ Tàng Thi, Huệ phi quỳ trong tuyết một lúc nên liền nhiễm phong hàn, đêm đó liền sinh non. Trước đó mấy ngày hắn được Ân Trục Ly cho hai cái vòng tay, nhưng hắn lại dùng vòng tay để đánh bạc, có tiền đánh bạc càng thêm nhiều, không lâu sau chỉ còn hai bàn tay trắng. Mấy ngày nay hắn đang nịnh bợ Ân Trục Ly.
Ân Trục Ly cũng không bạc đãi hắn, lấy một cục than gỗ viết lên một mẩu giấy rồi đưa cho hắn: “Đến phường Thiên Khoảnh Phú Quý tìm Hoa Câu Tiễn, hắn sẽ đưa bạc cho ngươi, đừng đánh bạc. Thú một cung nữ, nhận một đứa con nuôi, sống tốt qua ngày.”
Chu Hàm Lộc xoa xoa tay. Ân Trục Ly cũng giống người có xuất thân thấp kém, không có chút ngăn cách với hắn, có khi hắn thậm chí còn cảm thấy nàng giống như huynh trưởng của mình, thậm chí ở trước mặt nàng hắn còn thoải mái hơn.
Hắn cầm mẩu giấy kia, lúc sắp đi lại xoay người lại: “Nương nương, nô tài cảm thấy…”
Ân Trục Ly không nhịn được, ngắt lời hắn: “Đi đi đi, nô tài cái gì mà nô tài, bây giờ lão tử không phải còn chẳng bằng ngươi sao!”
Chu Hàm Lộc cũng bỏ qua phần câu nệ kia: “Ta nói a, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Ta thấy vị Hiền phi nương nương kia… cũng không phải là người hiền lành.”
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn: “Không phải ngươi hạ độc trong thức ăn chứ?”
Chu Hàm Lộc vội vàng lắc đầu: “Sao ta có thể làm thế được!”
Ân Trục Ly kéo vai hắn, ghé sát lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Nếu nàng bảo ngươi hạ độc, ngươi không phải làm gì hết, chỉ cần báo trước cho ta một tiếng.”
Chu Hàm Lộc nghĩ nàng muốn nắm được điểm yếu của vị Hiền phi nương nương này để trở lại chính cung, cũng vội vàng gật đầu: “Đó là đương nhiên, đương nhiên.”
Buổi chiều Triêu Hỉ lại đến một chuyến, tặng vài cái áo bông cho Ân Trục Ly. Dù chỗ áo đó đã cũ nhưng cũng có thể chống lạnh. Hắn đã đến mấy lần nên cũng tự nhiên thêm một chút. Vừa vào, thằng bé cửa đã vội vàng giúp Ân Trục Ly trải giường trải chiếu, sau đó lại giúp nàng giặt đồ. Ân Trục Ly cản hắn, hắn cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mẫu thân ta bảo ta giúp ngài, bà nói ngài là quý nhân, không được làm những chuyện này.”
Ân Trục Ly khinh thường: “Mấy món y phục rách rưới, ta không tin mình không đối phó được.”
Triêu Hỉ cười một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, ngài chưa từng giặt y phục đi? Thành Phú Quý buôn bán lớn như vậy, nhất định có rất nhiều người chờ hầu ngài.”
Ân Trục Ly ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn thuần thục giặt y phục: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Từng đọc sách chưa?”
Gương mặt của Triêu Hỉ đông lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt lại rất sáng. Thật sự là thằng bé còn nhỏ tuổi, khi cười lên vừa có vẻ bồng bột vừa mang vẻ phấn chấn: “Cuối năm được mười bốn tuổi, ta không có tiền đi học, nhưng trước kia đứng ngoài trường nghe tiên sinh giảng dạy.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Trong nhà có nhiều anh em lắm à? Tại sao lại tiến cung?”
Triêu Hỉ kéo cái bồn ra xa một chút, tránh để nước hắt lên người nàng: “Nhà ta có tổng cộng tám anh em, mẹ bảo nếu ta vào cung thì không phải bán Bát đệ.”
Ân Trục Ly vô cùng khó hiểu, đứa bé này rất sáng sủa nhưng lại không được sống như một đứa bé trai bình thường: “Ngươi vào cung làm người hầu, mỗi tháng được bao nhiêu tiền?”
Triêu Hỉ cười rạng rỡ: “Mỗi tháng được một xâu tiền, ta sống trong cung, tiêu xài không nhiều. Ta muốn dành dụm một ít, để Bát đệ được đi học.”
Ân Trục Ly đưa tay vén sợi tóc trên trán hắn, hồi lâu sau mới than thở: “Chỉ vì mười mấy lượng bạc một năm, không đủ để uống rượu nữa. Mẹ kiếp, cái thói đời gì thế này.”
Triêu Hỉ lại không nghĩ như vậy. Tuy nó còn nhỏ nhưng cư xử cũng đã có phần giống người lớn: “Ngài không hiểu được cái khó xử của bọn ta đâu. Đời người không yên ổn, những năm trước đây mới vừa kết thúc chiến tranh, vất vả lắm mới có thể mong đợi cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, không ngờ lại dấy lên nội loạn. Thật ra thì những người này đánh tới đánh lui, cuối cùng chịu khổ vẫn là… ây chà, ngài chưa từng biết đến đói khổ, có nói ra ngài cũng không hiểu.”
Ân Trục Ly đứng lên, miễn cưỡng dựa vào cột gỗ bị mọt đục đến trăm lỗ ngàn động, đột nhiên mở miệng: “Lúc về thì nói cho mẫu thân ngươi biết, bọn họ bảo ta là gian phi… Nếu bà hỏi có thật thế hay không, hãy đáp là… đúng vậy. Dù sao cũng không tính là oan uổng.”
Sau khi Khúc Lăng Ngọc sinh non, Hiền phi Bệ Tàng Thi quỳ thẳng trước điện xin nhận tội. Thẩm Đình Giao một tay vỗ vai nàng an ủi, ôm nàng vào điện Chiêu Hoa, không truy cứu chuyện này nữa. Trong cung mọi người cũng có mắt nhìn, không ai là không nịnh bợ nàng. Chỉ có một người không thể làm thế: dĩ nhiên là Thanh Uyển trong điện Chiêu Hoa.
Nàng lớn lên cùng Ân Trục Ly từ nhỏ, làm sao có thể cam tâm ngây ngốc sống bên người nữ nhân này? Sau khi Ân Trục Ly bị biếm đến cung Lục Bình, nàng cũng lặng lẽ đến. Ân Trục Ly lo Bệ Tàng Thi làm khó nàng, đuổi nàng ra ngoài, cũng không cho phép nàng đến nữa.
Nhưng thường ngày nàng vẫn vô cùng bất mãn với Bệ Tàng Thi, Bệ Tàng Thi lại vô cùng ôn hòa với nàng, hậu cung nhất thời vẫn yên ổn vô sự.
Thẩm Đình Giao vẫn chưa từng ghé qua cung Lục Bình. Đến lúc này, triệu mời Bệ Thừa Nghĩa về triều đã là chuyện đương nhiên, mà hắn chỉ sủng ái một mình Bệ Tàng Thi, hy vọng có thể dời tầm mắt của mọi người tập trung vào một chỗ. Ân Trục Ly trong lãnh cung, bị người quên mất, trái lại, là chuyện tốt.
Hắn muốn điều Thanh Uyển đến ngự thư phòng làm việc, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện khiến hắn cũng khiếp sợ.
Khi đó Ân Trục Ly đang uống trà ở cung Lục Bình, thuận tiện dạy Triêu Hỉ học viết. Không lâu sau thì thấy Chu công công vội vội vàng vàng chạy đến: “Đại đương gia, không xong rồi đại đương gia.” Hắn chạy lao đi, thở hồng hộc, “Trong cung Chiêu Hoa… Hiền phi nương nương, đánh gãy chân của cung nữ tên là Thanh Uyển của ngài lúc trước.”
Ân Trục Ly chậm rãi đứng lên, thanh âm lạnh như băng: “Ngươi nói gì?”
Chuyện vừa xảy ra, Hà thái hậu đương nhiên đến cung Chiêu Hoa trước. Bệ Tàng Thi vẫn còn đang tức giận, bà cũng là một nhân vật nhìn xa trông rộng, làm sao không hiểu rằng Bệ Tàng Thi đang thị uy với Ân Trục Ly. Nhưng khi chuyện đã rồi, bà mở miệng sai người khiêng Thanh Uyển xuống, trong giọng nói mang theo chút ý khuyên uyển chuyển: “Tàng Thi, con… con không nên so đo với hạ nhân.”
Bề Tàng Thi không dám làm càn quá mức trước mặt bà, lập tức tươi cười: “Là Tàng Thi xử sự không chu đáo, để kinh động đến mẫu hậu.” Hà thái hậu than thở, bà hiểu rõ con người Ân Trục Ly, chuyện này khó mà xử lý tốt. Nhưng bà đang tính kế dùng người, cũng không thể đắc tội đến Bệ Tàng Thi, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi ra khỏi cung, bà đến cho gọi Trương Thanh đến: “Tìm một ngự y xem xét một chút cho nha đầu kia, không thể để người chết trong cung.”
Trương Thanh vừa nhận lệnh, lại nhận được ý chỉ của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao phái Trần Trung tra xét thương thế của Thanh Uyển, trong lòng cũng biết Ân Trục Ly nhất định sẽ không bỏ qua cho Bệ Tàng Thi, vì thế nhanh chóng sai Trương Thanh tăng cường hộ vệ của cung Lục Bình, canh phòng nghiêm ngặt, phòng khi Ân Trục Ly lẻn ra ngoài.
Mà khi Trương Thanh dẫn người đến cung Lục Bình, Ân Trục Ly cũng đã đứng đó chờ hắn. Nhìn thấy Ân Trục Ly, hắn vẫn quỳ xuống hành lễ: “Mẫu phi.”
Khi đó Ân Trục Ly cũng đã ở yên trong lãnh cung được mấy ngày nhưng vẫn mang bộ dáng ngông cuồng: “Trương thống ngự, cái quỳ này, Ân mỗ không dám nhận.”
Trương Thanh hơi khựng lại, vẫn quỳ lạy, không đứng dậy: “Mẫu phi, tính tình của phụ vương, ngài không phải là không biết, ngài không thể…”
Ân Trục Ly không muốn nghe hắn nhiều lời: “Trương Thanh, từ sau khi mẹ con ngươi vào vương phủ Phúc Lộc, Ân mỗ đối xử với hai người ra sao?”
Trương Thanh lại lạy: “Giống như ơn tái tạo.”
Ân Trục Ly đứng khoanh tay, thần sắc nghiêm túc: “Giống như ơn tái tạo thì ta không dám nhận, nhưng ban đầu Ân mỗ chưa bao giờ làm khó hai mẹ con ngươi dù chỉ một chút; thuốc men, quần áo, sinh hoạt hằng ngày của mẫu thân ngươi, Ân mỗ chưa bao giờ có nửa phần hà khắc, ngươi có thừa nhận không?”
Trương Thanh gật đầu: “Ân đức của mẫu hậu, Trương Thanh nhớ kỹ.”
Ân Trục Ly có vẻ bớt căng thẳng: “Như vậy hôm nay Ân mỗ có một chuyện muốn nhờ.” Nàng không đợi Trương Thanh nhiều lời, một hơi đem lời nói ra cho hết, “Thanh Uyển cùng ta tình như tỷ muội, ta hi vọng nàng có một chỗ an thân.”
Trương Thanh hơi nhíu mày, hắn có thể hiểu được ý tứ của Ân Trục Ly: “Hôn nhân đại sự của nhi thần, vốn nên nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ. Vậy cứ theo sự định đoạt của mẫu hậu.”
Ân Trục Ly lắc đầu: “Ta đã mất quyền định đoạt, nhưng ngươi hôm này là thân tín bên cạnh vương thượng, cầu xin một cung nữ là chuyện không thành vấn đề. Hơn nữa, với những chuyện đã phát sinh, nếu ngươi mở miệng, bệ hạ đương nhiên sẽ đồng ý. Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể đối đãi với nàng giống như ta đã đối đãi với mẹ con các ngươi, nếu nàng nguyện ý làm vợ ngươi, ta không còn lời nào để nói. Nếu nàng không muốn, vậy theo ý nàng.”
Trương Thanh phủ phục sát đất, không dám ngẩng đầu: “Nhi thần tuân mệnh. Nếu nàng không muốn, nhi thần nguyện xem nàng như tỷ muội ruột thịt, vĩnh viễn chăm sóc.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Lui ra đi.”
Trương Thanh không hiểu: “Mẫu hậu, vì sao ngươi lại sống ở chỗ này?”
Ân Trục Ly khẽ cười: “Ta đang đợi người. Hãy nhớ rằng ngươi đã đáp ứng chuyện của ta, lui ra đi.”