Bảy ngày sau, Hác Kiếm gửi tin tức chi tiết về tình hình ở Đại Huỳnh đến. Ân Trục Ly xem đến quá nửa đêm để cân nhắc xem lợi ích đầu tư và tiền nong có tỷ lệ thuận với nhau hay không. Nàng vẫn là một thương nhân.
Nhìn tình hình trước mắt thì chính quyền Đại Huỳnh đã ổn định, Thẩm Đình Giao thực sự có thể thực hiện lời hắn hứa. Nói chung cùng, phụ nữ và lịch sử cũng thường không có nhiều liên quan. Nếu nàng nắm giữ bộ Hộ thì cũng tương đương với nắm giữ quốc khố Đại Huỳnh, nhưng các thế hệ thương gia nhà họ Ân lại không muốn phụ thuộc.
Điều kiện này không bao gồm gì ngoài Thẩm Đình Giao, quả thực chưa có người đứng đầu quốc gia nào lại đưa ra điều kiện thế này. Nàng dùng bàn tính tính đi tính lại, ờ, … tiền đút lót quan phủ hàng năm – loại chi tiêu này cực kỳ tốn kém, nếu có thể giảm bớt… Nàng chống má suy nghĩ.
Thẩm Đình Giao không vội. Khi Ân Trục Ly tính toán ở thư phòng thì hắn ngồi trong sân học gõ cổ đạm từ cổ (1). Hắn rất thích nhạc khí, thậm chí mấy hôm trước còn theo người ta học thổi khèn. Cổ ngữ nói “đi một ngày đàng, học một sàng khôn” quả là có lý. Khi Ân Trục Ly ra ngoài, thấy hắn vui vẻ, nàng cũng hơi mỉm cười: “Khi nào thì ngươi về?”
Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn nàng: “Khi nào ngươi theo ta về?”
Ân Trục Ly nhăn nhó: “Nếu ta không về?”
Thẩm Đình Giao vươn người – Ân Trục Ly cảm thấy nếu hắn là một con mèo thì chắc chắn sẽ suốt ngày lăn lộn trong viện, liếm lông và làm đủ trò. Hắn trả lời một cách khoái trá: “Ta đây đi cũng không về.”
“… Cái gì?” – Ân Trục Ly tưởng mình nghe nhầm.
Thẩm Đình Giao ườn người trên ghế, đặt bình rượu lên bếp: “Nơi này rất tốt: không có tấu chương nhàm chán, không có đại thần dài dòng, lại có tỳ bà (2), có đồng cỏ, có ánh mặt trời có hồ nước trong, còn có…ngươi. Ta quyết định không đi.”
Hắn nói vô cùng thoải mái. Ân Trục Ly lại gần hắn: “Không đi ngươi ở đây…sống bằng gì?”
Thẩm Đình Giao dùng chén dạ quang uống rượu nho, sắc mặt đỏ bừng như mây ráng chiều: “Lỗ gì gì kia bảo là ngươi bao dưỡng ta, đương nhiên là dựa vào ngươi rồi.”
…
Ân Trục Ly là một kẻ tiết kiệm, đánh mất một giang sơn Đại Huỳnh ngàn dặm nàng đã thấy vô cùng lãng phí, vì thế cũng có phần suy nghĩ. Có điều nàng chần chừ không muốn quyết định – Thẩm Đình Giao lại quá hiểu nàng, biết nàng muốn nâng lợi thế. Nàng ta là một thương nhân, hơn nữa lại là một thương nhân xảo quyệt, mỗi lần đàm phán là phải nhanh chóng tìm ra điều mấu chốt của đối phương.
Hắn rất bó tay với hoàng hậu của mình nhưng rồi cũng chỉ còn biết nhượng bộ. Hắn lấy chiếu thư từ trên người ra – đây là một chiếu thư lập thái tử, nhưng tên thái tử lại là một chỗ trống.
Ân Trục Ly cầm chiếu thư, im lặng nhìn. Cuối cùng nàng cũng tỏ thái độ: “Đợi ta sắp xếp ổn thỏa ở đây đã.”
Buổi chiều, nàng mời mấy người quen ở Ba Tư đến ăn dê nướng để tạm biệt. Na Lỗ rầu rĩ không vui, lúc nàng sắp đi còn cố hỏi lại: “Trục Ly, ngươi biết thế mà vẫn muốn đi theo một nam nhân như vậy à? Nhìn hắn là biết đánh nhau không biết, bê vác không nổi, chỉ được cái vỏ xinh đẹp còn đâu chỉ là tên ăn hại, sao xứng được với ngươi?”
Ân Trục Ly nhăn nhó sờ mũi: “Tiên sinh, Ân mỗ nông cạn.”
Na Lỗ nhìn nàng, đột nhiên nắm tay nàng: “Trục Ly, thật ra ta…”
Ân Trục Ly giơ tay ngăn hắn lại. Nàng cười sáng trong như ánh trăng: “Tiên sinh, rất lâu trước kia có một người con gái – có rất nhiều người đàn ông thích nàng nhưng có một người, làm ta điên đảo hơn mười năm, vậy mà chưa từng thích ta chút nào. Ta từng rất hoang mang, không hiểu vì sao người đó có nhiều đàn ông tốt như thế không chọn, lại cứ chọn cái người không đáng tin đó. Bây giờ thì ta hiểu rồi.” – nàng vỗ vai Na Lỗ, chào tạm biệt theo cách của một người bạn phương xa – “Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.” (Theo các bạn lời này có phải ý ATL nói rằng ATL đã yêu TĐG không?)
Cuối tháng ba, Ân Trục Ly theo Thẩm Đình Giao về Đại Huỳnh. Nàng đã rời Trường An được ba năm lẻ ba tháng. Trường An vậy mà không quên nàng. Nàng không muốn về hoàng cung, Thẩm Đình Giao cũng không ép. Ba năm trôi qua, hắn đã trở nên trầm ổn, bao gồm cả tình cảm dành cho nàng.
Chuyện Thẩm Đình Giao gọi nàng về đã khiến triều đình ồn ào. Đối với những can gián của triều thần, Thẩm Đình Giao thật giống một tên hôn quân. Hắn mặc kệ ý kiến của mọi người, thản nhiên đẩy hoàng hậu của mình lên vị trí Tể phụ (3).
Đã có thỏa thuận thì đương nhiên phải là ước pháp tam chương. Thẩm Đình Giao nói cặn kẽ: “Ngươi có thời gian nửa năm. Trong vòng nửa năm, ngươi là Tể phụ nhất phẩm của Đại Huỳnh, chuyện bộ Hộ đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Sau nửa năm, được thì ngươi là trọng thần không thể thiếu của trẫm, không được thì… ngươi quay về hậu cung, là hoàng hậu hưởng muôn ngàn sủng ái của trẫm.”
Ân Trục Ly không có ý kiến gì. Thẩm Đình Giao còn dặn dò thêm: “Ngươi đã lĩnh chức quan này thì phải tuân thủ nghiêm ngặt phép vua tôi trong triều. Dù trẫm không xem thường tật dân gian thì trước mặt bá quan văn võ, uy nghiêm của Hoàng gia vẫn rất quan trọng. Nếu ngươi phạm sai lầm, chẳng những trẫm trách ngươi mà còn trách nặng, vì dùng người ở bên thì không thể ngờ vực được.
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn, nhìn một lúc mới nói: “Đã thế đây không làm, đây về Ba Tư.”
Thẩm Đình Giao bất mãn: “Này!”
Ân Trục Ly lao vào lòng hắn, cười to.
Tục ngữ nói Quan mới nhậm chức rất mạnh tay, Ân Trục Ly nhậm chức lại vô cùng im ắng. Đủ loại nhóm quan chức đề phòng nàng hơn cả quân địch, thấy nàng không động tĩnh gì thì cũng thả lỏng… Chả qua chỉ là một thương nhân, là loại đàn bà, cho dù bọn ta kệ bộ Hộ cho ngươi thì ngươi làm được gì?
Ngày ngày, Ân Trục Ly ngồi lật sổ sách xem các trường hợp lĩnh ngân lượng của các năm trước ở bộ Hộ. Thật ra nhìn kỹ thì cũng chỉ là những chi tiêu thường quy như công trình trị thủy, công trình thủy lợi của bộ Công, tiền dưỡng lão trợ cấp quan viên của bộ Lại, lương thảo quân lương của bộ Binh, hiến tế của bộ Lễ các kiểu. Mấy cái này nói bình thường thì cũng bình thường, còn nói không bình thường ấy à, cũng có chút mờ ám. Ví dụ như công trình trị thủy của bộ Công: tất cả đều là dùng vật liệu tốt nhất, thế nhưng năm nào cũng sụp, năm nào cũng phải sửa. Hay như bộ Lại, quan viên đã chết rồi vẫn sống lại để ăn lãi rỗng. Bộ Binh thì khỏi phải nói, báo cáo thương vong sai sự thật: người mèo ở Hoàng thành này, giết địch trên chiến trường nhiều hay ít, chết bao nhiêu… ai mà biết được.
Mạng lưới trong triều cực kỳ phức tạp, phần lớn đều là kéo bè kết phái, nhìn một chuyện có vẻ đơn giản nhưng sau lưng lại có cả đám người. Ân Trục Ly biết nặng nhẹ.
Trước mặt mọi người trong triều, Thẩm Đình Giao giao nhiệm vụ cho Ân Trục Ly: “Ngươi đã nhận chức quan quan trọng của Đại Huỳnh ta thì cũng nên lập chút chiến tích. Trẫm cho ái khanh thời gian nửa năm, cứ làm theo thường quy, nhưng phải tiết kiệm được hai trăm vạn lượng bạc trắng so với trước kia.”
Khi đó, thu nhập của cả Đại Huỳnh chỉ được có hơn một ngàn sáu trăm vạn lượng bạc trắng, nửa năm chi khoảng bốn trăm đến sáu trăm vạn lượng. Hắn yêu cầu nửa năm phải tiết kiệm được hai trăm vạn quả cũng đáng lo lắng cho Ân Trục Ly có gia thế hùng hậu, ai nghe cũng hớn hở. Ân Trục Ly vẫn cứ cười như không cười. Nàng quản lý Ân gia đã mười năm, tiền tiêu của Thẩm Đình Giao đến từ đâu nàng cũng biết đôi chút.
Chư thần trong triều không hề phục, phụ nữ làm tướng cũng đã có, nhưng phụ nữ làm thế này… Thượng thư bộ Lại Viên Đông Thành góp lời: “Vương thượng, thần nghĩ bằng thủ đoạn của họ Ân, hai trăm vạn quả có hơi bé.”
Triều thần muốn thấy Ân Trục Ly bị chê cười nên cũng nhiều người phụ họa. Ân Trục Ly chỉ tủm tìm nhìn mấy vị quan. Thẩm Đình Giao không còn kiên nhẫn nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Không biết Viên thượng thư cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?”
Viên Đông Thành không đáp, Tần Sư lại mở miệng: “Thần nghĩ là ba trăm vạn.”
Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly tỏ vẻ không sao cả: “Không giấu gì bệ hạ, hai ba trăm vạn quả thật không đáng được nhắc đến.” – Nàng nhìn quanh một vòng, đánh giá mọi người trong triều một lần – “Ta nhớ có bản sổ sách bạc của Ân gia, hôm nào có thể…”
Nàng chưa dứt lời, triều đình đã trở nên hỗn loạn. Mọi người lên án Viên Đông Thành mạnh mẽ, Viên Đông Thành lại rất nghiêm túc: “Bệ hạ, những năm gần đây Đại Huỳnh trăm nghiệp đãi hưng, nơi nào cũng cần tiền, tình cảnh bộ Hộ cũng khó khăn. Thần cảm thấy tất cả chi tiêu không thể tiết kiệm theo bộ Hộ được, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Ân Trục Ly mang ánh mắt hình viên đạn nhưng giọng lại vô cùng mềm mỏng: “Viên thượng thư không nên miễn cưỡng.”
Viên Đông Thành ra vẻ chính khí lẫm liệt: “Thần không miễn cưỡng một chút nào, mong vương thượng bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Đình Giao ngồi trên ghế rồng mà lại thấy khó đỡ… Có ai có thể nói cho hắn biết, mấy kẻ này cuối cùng cầm bao nhiêu bạc của Ân gia được không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bài viết này còn phải chỉnh sửa rất nhiều. Vốn tôi định sửa trên internet nhưng lại nghĩ bản gốc cũng chỉ có hai mươi vạn chữ, cho nên internet không đổi. Trẫm đổi thẳng kết cục trên internet luôn >3
1.Cổ đạm từ cổ có tên là ghatam, là nhạc cũ gõ cổ nhất ở miền nam Ấn Độ, tạo nhịp điệu nhanh. Ghatam là một chảo bùn với miệng hẹp, từ miệng dốc ra ngoài để tạo thành một sườn núi. Ghatam chủ yếu được làm từ đất sét nung và đồng thau hoặc đồng mạt với một số lượng nhỏ mạt sắt.
Bảy ngày sau, Hác Kiếm gửi tin tức chi tiết về tình hình ở Đại Huỳnh đến. Ân Trục Ly xem đến quá nửa đêm để cân nhắc xem lợi ích đầu tư và tiền nong có tỷ lệ thuận với nhau hay không. Nàng vẫn là một thương nhân.
Nhìn tình hình trước mắt thì chính quyền Đại Huỳnh đã ổn định, Thẩm Đình Giao thực sự có thể thực hiện lời hắn hứa. Nói chung cùng, phụ nữ và lịch sử cũng thường không có nhiều liên quan. Nếu nàng nắm giữ bộ Hộ thì cũng tương đương với nắm giữ quốc khố Đại Huỳnh, nhưng các thế hệ thương gia nhà họ Ân lại không muốn phụ thuộc.
Điều kiện này không bao gồm gì ngoài Thẩm Đình Giao, quả thực chưa có người đứng đầu quốc gia nào lại đưa ra điều kiện thế này. Nàng dùng bàn tính tính đi tính lại, ờ, … tiền đút lót quan phủ hàng năm – loại chi tiêu này cực kỳ tốn kém, nếu có thể giảm bớt… Nàng chống má suy nghĩ.
Thẩm Đình Giao không vội. Khi Ân Trục Ly tính toán ở thư phòng thì hắn ngồi trong sân học gõ cổ đạm từ cổ (). Hắn rất thích nhạc khí, thậm chí mấy hôm trước còn theo người ta học thổi khèn. Cổ ngữ nói “đi một ngày đàng, học một sàng khôn” quả là có lý. Khi Ân Trục Ly ra ngoài, thấy hắn vui vẻ, nàng cũng hơi mỉm cười: “Khi nào thì ngươi về?”
Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn nàng: “Khi nào ngươi theo ta về?”
Ân Trục Ly nhăn nhó: “Nếu ta không về?”
Thẩm Đình Giao vươn người – Ân Trục Ly cảm thấy nếu hắn là một con mèo thì chắc chắn sẽ suốt ngày lăn lộn trong viện, liếm lông và làm đủ trò. Hắn trả lời một cách khoái trá: “Ta đây đi cũng không về.”
“… Cái gì?” – Ân Trục Ly tưởng mình nghe nhầm.
Thẩm Đình Giao ườn người trên ghế, đặt bình rượu lên bếp: “Nơi này rất tốt: không có tấu chương nhàm chán, không có đại thần dài dòng, lại có tỳ bà (), có đồng cỏ, có ánh mặt trời có hồ nước trong, còn có…ngươi. Ta quyết định không đi.”
Hắn nói vô cùng thoải mái. Ân Trục Ly lại gần hắn: “Không đi ngươi ở đây…sống bằng gì?”
Thẩm Đình Giao dùng chén dạ quang uống rượu nho, sắc mặt đỏ bừng như mây ráng chiều: “Lỗ gì gì kia bảo là ngươi bao dưỡng ta, đương nhiên là dựa vào ngươi rồi.”
…
Ân Trục Ly là một kẻ tiết kiệm, đánh mất một giang sơn Đại Huỳnh ngàn dặm nàng đã thấy vô cùng lãng phí, vì thế cũng có phần suy nghĩ. Có điều nàng chần chừ không muốn quyết định – Thẩm Đình Giao lại quá hiểu nàng, biết nàng muốn nâng lợi thế. Nàng ta là một thương nhân, hơn nữa lại là một thương nhân xảo quyệt, mỗi lần đàm phán là phải nhanh chóng tìm ra điều mấu chốt của đối phương.
Hắn rất bó tay với hoàng hậu của mình nhưng rồi cũng chỉ còn biết nhượng bộ. Hắn lấy chiếu thư từ trên người ra – đây là một chiếu thư lập thái tử, nhưng tên thái tử lại là một chỗ trống.
Ân Trục Ly cầm chiếu thư, im lặng nhìn. Cuối cùng nàng cũng tỏ thái độ: “Đợi ta sắp xếp ổn thỏa ở đây đã.”
Buổi chiều, nàng mời mấy người quen ở Ba Tư đến ăn dê nướng để tạm biệt. Na Lỗ rầu rĩ không vui, lúc nàng sắp đi còn cố hỏi lại: “Trục Ly, ngươi biết thế mà vẫn muốn đi theo một nam nhân như vậy à? Nhìn hắn là biết đánh nhau không biết, bê vác không nổi, chỉ được cái vỏ xinh đẹp còn đâu chỉ là tên ăn hại, sao xứng được với ngươi?”
Ân Trục Ly nhăn nhó sờ mũi: “Tiên sinh, Ân mỗ nông cạn.”
Na Lỗ nhìn nàng, đột nhiên nắm tay nàng: “Trục Ly, thật ra ta…”
Ân Trục Ly giơ tay ngăn hắn lại. Nàng cười sáng trong như ánh trăng: “Tiên sinh, rất lâu trước kia có một người con gái – có rất nhiều người đàn ông thích nàng nhưng có một người, làm ta điên đảo hơn mười năm, vậy mà chưa từng thích ta chút nào. Ta từng rất hoang mang, không hiểu vì sao người đó có nhiều đàn ông tốt như thế không chọn, lại cứ chọn cái người không đáng tin đó. Bây giờ thì ta hiểu rồi.” – nàng vỗ vai Na Lỗ, chào tạm biệt theo cách của một người bạn phương xa – “Bởi vì khi nàng đã muốn thì thuốc độc cũng thành rượu ngon. Nàng không ngại người khác cười nàng điên cuồng hay ngu xuẩn. Nàng bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, trả giá những gì nàng có thể trả giá là bởi vì nàng tình nguyện làm thế, không liên đến xứng hay không xứng, đáng hay không đáng.” (Theo các bạn lời này có phải ý ATL nói rằng ATL đã yêu TĐG không?)
Cuối tháng ba, Ân Trục Ly theo Thẩm Đình Giao về Đại Huỳnh. Nàng đã rời Trường An được ba năm lẻ ba tháng. Trường An vậy mà không quên nàng. Nàng không muốn về hoàng cung, Thẩm Đình Giao cũng không ép. Ba năm trôi qua, hắn đã trở nên trầm ổn, bao gồm cả tình cảm dành cho nàng.
Chuyện Thẩm Đình Giao gọi nàng về đã khiến triều đình ồn ào. Đối với những can gián của triều thần, Thẩm Đình Giao thật giống một tên hôn quân. Hắn mặc kệ ý kiến của mọi người, thản nhiên đẩy hoàng hậu của mình lên vị trí Tể phụ ().
Đã có thỏa thuận thì đương nhiên phải là ước pháp tam chương. Thẩm Đình Giao nói cặn kẽ: “Ngươi có thời gian nửa năm. Trong vòng nửa năm, ngươi là Tể phụ nhất phẩm của Đại Huỳnh, chuyện bộ Hộ đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Sau nửa năm, được thì ngươi là trọng thần không thể thiếu của trẫm, không được thì… ngươi quay về hậu cung, là hoàng hậu hưởng muôn ngàn sủng ái của trẫm.”
Ân Trục Ly không có ý kiến gì. Thẩm Đình Giao còn dặn dò thêm: “Ngươi đã lĩnh chức quan này thì phải tuân thủ nghiêm ngặt phép vua tôi trong triều. Dù trẫm không xem thường tật dân gian thì trước mặt bá quan văn võ, uy nghiêm của Hoàng gia vẫn rất quan trọng. Nếu ngươi phạm sai lầm, chẳng những trẫm trách ngươi mà còn trách nặng, vì dùng người ở bên thì không thể ngờ vực được.
Ân Trục Ly liếc nhìn hắn, nhìn một lúc mới nói: “Đã thế đây không làm, đây về Ba Tư.”
Thẩm Đình Giao bất mãn: “Này!”
Ân Trục Ly lao vào lòng hắn, cười to.
Tục ngữ nói Quan mới nhậm chức rất mạnh tay, Ân Trục Ly nhậm chức lại vô cùng im ắng. Đủ loại nhóm quan chức đề phòng nàng hơn cả quân địch, thấy nàng không động tĩnh gì thì cũng thả lỏng… Chả qua chỉ là một thương nhân, là loại đàn bà, cho dù bọn ta kệ bộ Hộ cho ngươi thì ngươi làm được gì?
Ngày ngày, Ân Trục Ly ngồi lật sổ sách xem các trường hợp lĩnh ngân lượng của các năm trước ở bộ Hộ. Thật ra nhìn kỹ thì cũng chỉ là những chi tiêu thường quy như công trình trị thủy, công trình thủy lợi của bộ Công, tiền dưỡng lão trợ cấp quan viên của bộ Lại, lương thảo quân lương của bộ Binh, hiến tế của bộ Lễ các kiểu. Mấy cái này nói bình thường thì cũng bình thường, còn nói không bình thường ấy à, cũng có chút mờ ám. Ví dụ như công trình trị thủy của bộ Công: tất cả đều là dùng vật liệu tốt nhất, thế nhưng năm nào cũng sụp, năm nào cũng phải sửa. Hay như bộ Lại, quan viên đã chết rồi vẫn sống lại để ăn lãi rỗng. Bộ Binh thì khỏi phải nói, báo cáo thương vong sai sự thật: người mèo ở Hoàng thành này, giết địch trên chiến trường nhiều hay ít, chết bao nhiêu… ai mà biết được.
Mạng lưới trong triều cực kỳ phức tạp, phần lớn đều là kéo bè kết phái, nhìn một chuyện có vẻ đơn giản nhưng sau lưng lại có cả đám người. Ân Trục Ly biết nặng nhẹ.
Trước mặt mọi người trong triều, Thẩm Đình Giao giao nhiệm vụ cho Ân Trục Ly: “Ngươi đã nhận chức quan quan trọng của Đại Huỳnh ta thì cũng nên lập chút chiến tích. Trẫm cho ái khanh thời gian nửa năm, cứ làm theo thường quy, nhưng phải tiết kiệm được hai trăm vạn lượng bạc trắng so với trước kia.”
Khi đó, thu nhập của cả Đại Huỳnh chỉ được có hơn một ngàn sáu trăm vạn lượng bạc trắng, nửa năm chi khoảng bốn trăm đến sáu trăm vạn lượng. Hắn yêu cầu nửa năm phải tiết kiệm được hai trăm vạn quả cũng đáng lo lắng cho Ân Trục Ly có gia thế hùng hậu, ai nghe cũng hớn hở. Ân Trục Ly vẫn cứ cười như không cười. Nàng quản lý Ân gia đã mười năm, tiền tiêu của Thẩm Đình Giao đến từ đâu nàng cũng biết đôi chút.
Chư thần trong triều không hề phục, phụ nữ làm tướng cũng đã có, nhưng phụ nữ làm thế này… Thượng thư bộ Lại Viên Đông Thành góp lời: “Vương thượng, thần nghĩ bằng thủ đoạn của họ Ân, hai trăm vạn quả có hơi bé.”
Triều thần muốn thấy Ân Trục Ly bị chê cười nên cũng nhiều người phụ họa. Ân Trục Ly chỉ tủm tìm nhìn mấy vị quan. Thẩm Đình Giao không còn kiên nhẫn nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Không biết Viên thượng thư cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?”
Viên Đông Thành không đáp, Tần Sư lại mở miệng: “Thần nghĩ là ba trăm vạn.”
Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly tỏ vẻ không sao cả: “Không giấu gì bệ hạ, hai ba trăm vạn quả thật không đáng được nhắc đến.” – Nàng nhìn quanh một vòng, đánh giá mọi người trong triều một lần – “Ta nhớ có bản sổ sách bạc của Ân gia, hôm nào có thể…”
Nàng chưa dứt lời, triều đình đã trở nên hỗn loạn. Mọi người lên án Viên Đông Thành mạnh mẽ, Viên Đông Thành lại rất nghiêm túc: “Bệ hạ, những năm gần đây Đại Huỳnh trăm nghiệp đãi hưng, nơi nào cũng cần tiền, tình cảnh bộ Hộ cũng khó khăn. Thần cảm thấy tất cả chi tiêu không thể tiết kiệm theo bộ Hộ được, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Ân Trục Ly mang ánh mắt hình viên đạn nhưng giọng lại vô cùng mềm mỏng: “Viên thượng thư không nên miễn cưỡng.”
Viên Đông Thành ra vẻ chính khí lẫm liệt: “Thần không miễn cưỡng một chút nào, mong vương thượng bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Đình Giao ngồi trên ghế rồng mà lại thấy khó đỡ… Có ai có thể nói cho hắn biết, mấy kẻ này cuối cùng cầm bao nhiêu bạc của Ân gia được không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bài viết này còn phải chỉnh sửa rất nhiều. Vốn tôi định sửa trên internet nhưng lại nghĩ bản gốc cũng chỉ có hai mươi vạn chữ, cho nên internet không đổi. Trẫm đổi thẳng kết cục trên internet luôn >
.Cổ đạm từ cổ có tên là ghatam, là nhạc cũ gõ cổ nhất ở miền nam Ấn Độ, tạo nhịp điệu nhanh. Ghatam là một chảo bùn với miệng hẹp, từ miệng dốc ra ngoài để tạo thành một sườn núi. Ghatam chủ yếu được làm từ đất sét nung và đồng thau hoặc đồng mạt với một số lượng nhỏ mạt sắt.