Ngày hôm sau, Cửu Vương Gia Thẩm Đình Giao biết tin Ân Trục Ly bệnh nặng, đặc biệt tới thăm nàng.
Ân Đại đương gia dựa vào đầu giường, xua đuổi mấy thị nữ trong phòng ra ngoài rồi hất cằm “Ngồi đi.”
Thẩm Đình Giao bước tới ngồi trên cái ghế trước giường nhưng hai người lại chẳng nói chuyện gì. Cuối cùng Ân đại đương gia không chịu được, nhấc lên một góc chăn gấm “Nếu ngài tạm thời không có việc gì phải đi thì lên đây nằm với ta. Đừng ngồi đó quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Thẩm Đình Giao hơi do dự “Như vậy, hình như không hợp lễ lắm?!”
Ân Đại đương gia lại không để ý chút nào “Ở nhà Thương nhân không câu nệ như thế, nếu không thì làm sao ngài có thể đi vào khuê phòng của bản Đại đương gia?” Thấy Thẩm Đình Giao vẫn còn do dự, nàng mới thấp giọng nói “Có Thanh Uyển trông chừng bên ngoài rồi.”
Thẩm Đình Giao cởi áo choàng rồi nghiêng người cởi giày, lại leo lên giường nằm cùng nàng.
Ân Trục Ly đưa tay đắp chăn gấm cho hắn, trong phòng ngoài tiếng than cháy trong lò sưởi thì không còn tiếng động gì. Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly rồi nằm sắp lại, gác cằm lên hai tay, giọng nói có chút buồn bực “Trục Ly, nàng nói xem có phải là ta rất vô dụng không?”
Ân Trục Ly mỉm cười “Trong hoàng gia, vô dụng mới là chuyện tốt. Ngài xem mấy ca ca kia, ai mà không giỏi văn giỏi võ, ai mà chẳng phải nhân trung long phượng, cuối cùng thì như thế nào?”
Thẩm Đình Giao bị chặn họng nên không nói nữa. Một lúc sau thì lật người lại mà ngủ. Ở khoảng cách gần, Ân Trục Ly nhìn vẻ mặt lúc ngủ của hắn, khuôn mặt kia bình thường rất hung hãn nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn yên lặng. Ân Trục Ly buồn chán, đưa tay đụng vào, cảm thấy da thịt của hắn còn mềm mịn hơn cả con gái.
Nàng dùng ngón tay vẽ trên khuôn mặt hắn, thấy hai má hắn ửng hồng, môi đỏ như chu sa, nhất thời nổi lên sắc tâm.
Thấy hắn đang ngủ say, trong lòng nàng cảm thấy may mắn : hay là cắn hắn một cái, cắn một cái nhè nhẹ chắc hắn không tỉnh lại đâu?
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào hắn, không để ý tới vết thương, nghiêng người phủ lên trên, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ như chu sa kia. Cảm xúc còn mềm mại hơn nàng tưởng tượng, nàng liếm liếm nhẹ nhàng, thình lình Thẩm tiểu vương gia mở to mắt.
Hắn ngủ mơ màng, lúc đầu có chút mơ hồ, sau đó là sợ hãi, rồi cuối cùng là giận dữ. Ân Trục Ly cũng hoảng sợ, trong lòng hối hận : đã bảo là chỉ cắn một cái nhẹ, vậy mà lại cắn vào miệng hắn!
Quả nhiên tham thì hỏng việc!
Thẩm Đình Giao đã quen biết với Ân Trục Ly nhiều năm, từng đấu dế chung, uống rượu chung, lúc thì đến tiệm ăn, lúc thì đến thanh lâu, chuyện trộm vặt cũng không thiếu. Hắn biết tên này luôn luôn phóng đãng không thể kiềm chế, nhưng làm ra chuyện như vậy là lần đầu mới thấy.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện nàng thích một người tên là Dao Cầm ở lầu Quảng Lăng, biết đành đàn biết xướng khúc, lúc này lại cảm thấy mình bị xem là một tên tiểu quan ở thanh lâu, hắn tức giận đến nỗi toàn thân phát run, lập tức vùng vẫy dữ dội.
Ân Trục Ly sợ hắn hét lên thì mọi người biết, nếu để Ân lão thái thái phát hiện, đánh một trăm roi nữa thì nàng chết mất! Lập tức bất chấp vết thương trên lưng, giữ chặt hai tay của hắn lên đỉnh đầu “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi Thẩm Đình Giao, đừng kêu!”
(Mèn ơi! Sao ta thấy giống cảnh cưỡng bức dân nữ thế này?!!!! )
Thẩm Đình Giao vùng vẫy một hồi vẫn không thoát khỏi tay nàng, tức giận công tâm, lớn tiếng kêu “A…”
Ân Đại đương gia phản ứng rất nhanh, thấy thế thì lập tức cúi đầu hôn vào môi hắn, nuốt hết mấy tiếng kêu của hắn. Hôn sâu, răng môi quấn quýt, Thẩm Đình Giao cảm thấy cái lưỡi của tên lưu manh này như một con rắn nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua hàm răng của hắn, tránh thế nào cũng không thoát.
Thẩm Đình Giao bị nụ hôn sâu này làm cho choáng váng, sức vùng vẫy cũng từ từ yếu đi. Trong giây lát, Ân Trục Ly thấy hắn không có động tĩnh gì thì ngẩn lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Mặt của Thẩm Đình Giao đỏ bừng, càng thêm xinh đẹp, hắn giật tay khỏi tay của Ân Trục Ly, lấy tay áo xoa môi, trong mắt lửa giận ngùn ngụt “Ân Trục Ly, nàng là tên dê xồm! Vô lại! Lưu manh!”
Ân đại đương gia chột dạ, rũ mắt nhìn xuống, để mặc cho hắn mắng.
Thẩm tiểu vương gia vẫn hận đến nghiến răng “Bổn vương đi méc Ân lão phu nhân!”
Ân Trục Ly nghe thế cũng không thèm ngăn hắn, buông hắn ra rồi nằm úp sấp trên giường “Ngài đi đi, Thẩm Đình Giao ngài muốn đối xử với Lão Tử như vậy thì cứ làm đi!”
Thẩm tiểu vương gia đang chạy tới chỗ kia mang giày, nghe vậy cũng ngẩn ra. Ân đại đương gia làm ra vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi mà nói “Một tháng ta xài hai trăm lượng, ít nhất là một trăm tám mươi lượng là do ngài mà ra. Ngài đi tửu lâu ghi sổ cho ta, ngài đi đánh bạc cũng ghi sổ cho ta, mua dế cũng ghi sổ cho Lão Tử! Ngài bị Hà Thái Phi đánh cho bỏ nhà ra đi, lưu lạc đầu đường, Lão Tử nhặt ngài về trị thương thay thuốc. Ngài bị mấy tên vô lại đùa giỡn, Lảo Tử đánh nhau vì ngài, mùa đông khắc nghiệt đến nước đóng thành băng, Lão Tử lại phải quỳ suốt một đêm ở Từ Đường. Ngài thích con nhóc Khúc gia kia, Lão Tử lén đưa ngài vào phủ gặp nàng ta, đánh nhau mấy trận với hai đứa con trai của Khúc Thiên. Còn có chỗ này nữa!”
Nàng chỉ vào vết thương trên lưng mình, càng nói càng thấy bản thân có lý “Biết tại sao bị thương thế này không? Ngài vì Khúc Lăng Ngọc mà đòi sống đòi chết, ngài không chết mà Lão Tử mất hết nửa cái mạng ngài biết không? Hoàng huynh của ngài đem ngài bán cho ta lấy năm mươi vạn quân lương, năm mươi vạn thạch quân lượng loại một, người của ngài chắc làm bằng vàng quá! Cuối cùng thì sao, ta còn phải tiến cung với ngài để xem sắc mặt của Hà Thái phi! Không phải là ta chỉ hôn ngài một cái thôi sao? Dù cho mặt của ngài còn quý hơn mông lão hổ thì sao? Nếu ngài không thấy thẹn với lương tâm thì được, Thẩm Đình Giao, ngài méc mẹ ta đi, chẳng qua chỉ đánh một trăm roi nữa thôi, hai mươi năm sau Lão Tử vẫn là một hảo hán!”
Thường có câu “há miệng mắc quai”, Thẩm Đình Giao vốn muốn đi ra ngoài, nghe vậy thì trong lòng hơi dao động, do dự một lát sau, cuối cùng dẫm mạnh chân, vẻ mặt phẫn nộ mà đi khỏi.
Ân Đại đương gia thấy hắn rời đi, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm, may mà tên này dễ gạt, nếu như thật sự méc mẹ thì lại không tránh được một trận đòn.
Lúc nằm lại chỗ cũ nàng mới thấy quá thiệt thòi, sớm biết vậy thì hôn thêm mấy cái nữa cho rồi. Thật là… lúc nên khách khí thì không khách khí, lúc không cần khách khí lại đi khách khí. Bực bội quá nha!
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Thanh Uyển đi vào phòng “Đại đương gia, ngài làm gì tiểu vương gia vậy, ngài ấy vừa mới hầm hừ rời khỏi đây!”
Ân đại đương gia nhe răng “Đi gọi Kha Đình Phong tới đây chút, hắn băng vết thương kiểu gì thế, nhất định là lại nứt ra rồi. Một chút thương tích nhỏ mà cũng không làm xong, còn dám xưng là Quỷ y gì gì đó…. Đi Mông Cổ đi!!!!”
Cửu Vương gia bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân đại đương gia, cho thấy là lần này hắn thật sự tức giận. Một tháng qua hắn cũng không tới Ân gia, chuyện này cũng không có gì lạ, kỳ lạ ở chỗ một tháng rồi mà hắn vẫn không đến lầu Quảng Lăng.
Ân đại đương gia có thương tích trong người, cũng không có sức tuần tra xung quanh, chỉ đứng ở Ân gia để tra sổ sách, mỗi ngày các cửa hàng vải vóc, tơ lụa, tranh thêu,tửu lâu đều gửi sổ sách đến, nàng xem rất cẩn thận. Vậy mà đã một tháng hai người không gặp mặt.
Tuần đầu tháng, Đại tướng quân Khúc Thiên khải hoàn hồi triều, mang theo Đại quân còn có nhị vương tử Đại nguyệt Thị quốc đến xin cầu hòa, dâng thư xin hàng cho Thẩm Đình Xa, Đại nguyệt thị quốc chính thức xưng thần với Đại huỳnh, trở thành một nước thuộc địa.
Long nhan vô cùng vui mừng, quyết định mùng tám tháng hai chính thức phong hậu. Từ đầu tháng giêng Lễ bộ đã xem xét lễ vật, hỏi cưới, … mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi tới hôn lễ. Thẩm Đình Xa cũng thật là một người độc ác, lệnh cho Phúc Lộc vương Thẩm Đình Giao đích thân tới Khúc phủ để đón tân nương cho hắn.
Mười tám tháng một, Thẩm Đình Xa đặc biệt tổ chức một yến tiệc chúc mừng trong cung, khao đãi tam quân. Ân Trục Ly vốn không có tư cách tham gia tiệc mừng này, nhưng thứ nhất là nàng sắp gả vào hoàng thất, thứ hai là Khúc đại tướng quân bình định Tây Bắc, Ân gia nàng lại có công cung ứng quân lương, không thể bỏ qua công lao này nên nàng cũng nhận được thiếp mời.
Đương nhiên, theo tính tình của Thẩm Đình Xa thì thiếp mời này cũng không phải là chính thức, Hoàng công công tới thảo luận với Ân đại đương gia, do trời đông giá rét, cây cỏ trong cung đã lụi tàn, cảnh sắc buồn bã, nên nếu muốn tổ chức yến tiệc thì vẫn cần Đại đương gia trợ giúp một tay.
Ân đại đương gia nhẹ giọng thở dài, từ trước trong sách sử vẫn khen ngợi các hoàng đế có văn, võ, hiền, đức, nhân hậu, vân vân, nếu sau này Thẩm Đình Xa cũng thăng thiên, không biết trong sử có đề hai chữ “keo kiệt” không?
Trong ngự hoa viên, Ân Trục Ly đang chỉ huy mấy nội thị trong cung bày trí lại các cây cảnh, ở giữa hoa viên treo những dải lụa gấm. Nàng mượn chỗ Nhan Như Ngọc mấy gốc cây bằng ngọc, sai nội thị để ngay trước cổng.
Mặc dù không vui nhưng có người của Đại nguyệt thị quốc ở đây, cũng phải bày trí cho hoa viên hoàng gia thỏa đáng một chút.
Ân Trục Ly đứng ở đình Bồng Lai cạnh ao, mấy gốc liễu xung quanh đều đã khô héo rũ xuống. Gốc sen mã đề bên cạnh lại đang ra hoa, Ân Trục Ly ngạc nhiên không biết tại sao hoa có thể nở trong thời tiết lạnh giá này. Nàng cúi thấp người nhìn nụ hoa kia, phía sau có người đến gần, lúc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Hoàng bào màu vàng của Thẩm Đình Xa.
Ân Trục Ly thoáng nhíu mày, khom người hành lễ “Vương thượng thánh an.”
Thẩm Đình Xa cúi người nâng nàng dậy, bàn tay nắm canh tay nàng hơi ra sức “Lúc trước nàng không nhiều lễ tiết với trẫm như vậy.”
Ân Trục Ly xấu hổ cười “Trước kia là do thảo dân càn rỡ, huống chi lúc đó vương thượng cũng không phải là vương thượng.”
Thẩm Đình Xa thấy vẻ mặt của nàng cẩn trọng thì trong lòng đủ mùi đủ vị, mắt thấy bốn phía không có ai, hắn thấp giọng nói “Nàng đang trách trẫm không giữ lời hứa năm đó sao?”
Ân Trục Ly nhớ lại một năm kia, một đứa trẻ nhỏ nắm chặt hai nắm tay lì lợm nói “Khúc Lăng Ngọc thì có gì tốt đâu? Làm sao bằng một phần vạn của Trục Ly chứ?”
Nàng lại tươi cười “Vương thượng nói quá lời rồi, chỉ là lời đùa lúc nhỏ sao có thể cho là thật?”
Thẩm Đình Xa nắm lấy cánh tay nàng kéo lại gần, trong mắt hiện lên sự khổ sở “Trục Ly, trẫm có nỗi khổ.” Giọng nói của hắn thấp dần “Ta biết nàng nhất định sẽ không chịu vào cung làm phi, Đình Giao… ta biết từ nhỏ nàng coi hắn như huynh đệ, như vậy… rất uất ức cho nàng… nhưng…”
Ân đại đương gia cười yếu ớt “Vương thượng, Hoàng công công tới tìm.”
Thẩm Đình Xa ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng tay. Hoàng công công quả nhiên đang chạy tới “Vương thượng, Khúc đại tướng quân tiến cung, đang chờ vương thượng ạ.”
Thẩm Đình Xa khoanh tay đứng đó, trên người mặc hoàng bào cửu long, vạt áo thêu sóng nước và vách đá, ý chỉ thống nhất giang sơn. Hắn nhìn Ân Trục Ly mỉm cười “Vất vả cho Ân đại đương gia rồi.”
Ân Trục Ly khom người, nói một cách vô cùng cung kính “Vương thượng vì dân chúng Đại Huỳnh mà vất vả, Ân gia chỉ cố gắng một ít, sao có thể gánh nỗi hai chữ vất vả?”
Thẩm Đình Xa cười một tiếng thì xoay người rời đi, Hoàng công công nhắm mắt chạy phía sau hắn, đến chỗ rẽ thì lại quay đầu liếc Ân Trục Ly một cái, không hiểu có ý gì.
Ân Trục Ly ra khỏi cửa cung, Đàn Việt đã chuẩn bị xa giá đang đứng chờ nàng ở cửa, nàng phất tay nói “Đàn Việt, đưa ta đến Phúc Lộc vương phủ một chuyến.” Nàng bước lên xe, tiếng nói thoải mái “Vừa rồi Bản đại đương gia trông thấy một người, sau đó thì nhớ tới Cửu gia đáng yêu của chúng ta.”
Ngày hôm sau, Cửu Vương Gia Thẩm Đình Giao biết tin Ân Trục Ly bệnh nặng, đặc biệt tới thăm nàng.
Ân Đại đương gia dựa vào đầu giường, xua đuổi mấy thị nữ trong phòng ra ngoài rồi hất cằm “Ngồi đi.”
Thẩm Đình Giao bước tới ngồi trên cái ghế trước giường nhưng hai người lại chẳng nói chuyện gì. Cuối cùng Ân đại đương gia không chịu được, nhấc lên một góc chăn gấm “Nếu ngài tạm thời không có việc gì phải đi thì lên đây nằm với ta. Đừng ngồi đó quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Thẩm Đình Giao hơi do dự “Như vậy, hình như không hợp lễ lắm?!”
Ân Đại đương gia lại không để ý chút nào “Ở nhà Thương nhân không câu nệ như thế, nếu không thì làm sao ngài có thể đi vào khuê phòng của bản Đại đương gia?” Thấy Thẩm Đình Giao vẫn còn do dự, nàng mới thấp giọng nói “Có Thanh Uyển trông chừng bên ngoài rồi.”
Thẩm Đình Giao cởi áo choàng rồi nghiêng người cởi giày, lại leo lên giường nằm cùng nàng.
Ân Trục Ly đưa tay đắp chăn gấm cho hắn, trong phòng ngoài tiếng than cháy trong lò sưởi thì không còn tiếng động gì. Thẩm Đình Giao nhìn Ân Trục Ly rồi nằm sắp lại, gác cằm lên hai tay, giọng nói có chút buồn bực “Trục Ly, nàng nói xem có phải là ta rất vô dụng không?”
Ân Trục Ly mỉm cười “Trong hoàng gia, vô dụng mới là chuyện tốt. Ngài xem mấy ca ca kia, ai mà không giỏi văn giỏi võ, ai mà chẳng phải nhân trung long phượng, cuối cùng thì như thế nào?”
Thẩm Đình Giao bị chặn họng nên không nói nữa. Một lúc sau thì lật người lại mà ngủ. Ở khoảng cách gần, Ân Trục Ly nhìn vẻ mặt lúc ngủ của hắn, khuôn mặt kia bình thường rất hung hãn nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn yên lặng. Ân Trục Ly buồn chán, đưa tay đụng vào, cảm thấy da thịt của hắn còn mềm mịn hơn cả con gái.
Nàng dùng ngón tay vẽ trên khuôn mặt hắn, thấy hai má hắn ửng hồng, môi đỏ như chu sa, nhất thời nổi lên sắc tâm.
Thấy hắn đang ngủ say, trong lòng nàng cảm thấy may mắn : hay là cắn hắn một cái, cắn một cái nhè nhẹ chắc hắn không tỉnh lại đâu?
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào hắn, không để ý tới vết thương, nghiêng người phủ lên trên, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ như chu sa kia. Cảm xúc còn mềm mại hơn nàng tưởng tượng, nàng liếm liếm nhẹ nhàng, thình lình Thẩm tiểu vương gia mở to mắt.
Hắn ngủ mơ màng, lúc đầu có chút mơ hồ, sau đó là sợ hãi, rồi cuối cùng là giận dữ. Ân Trục Ly cũng hoảng sợ, trong lòng hối hận : đã bảo là chỉ cắn một cái nhẹ, vậy mà lại cắn vào miệng hắn!
Quả nhiên tham thì hỏng việc!
Thẩm Đình Giao đã quen biết với Ân Trục Ly nhiều năm, từng đấu dế chung, uống rượu chung, lúc thì đến tiệm ăn, lúc thì đến thanh lâu, chuyện trộm vặt cũng không thiếu. Hắn biết tên này luôn luôn phóng đãng không thể kiềm chế, nhưng làm ra chuyện như vậy là lần đầu mới thấy.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện nàng thích một người tên là Dao Cầm ở lầu Quảng Lăng, biết đành đàn biết xướng khúc, lúc này lại cảm thấy mình bị xem là một tên tiểu quan ở thanh lâu, hắn tức giận đến nỗi toàn thân phát run, lập tức vùng vẫy dữ dội.
Ân Trục Ly sợ hắn hét lên thì mọi người biết, nếu để Ân lão thái thái phát hiện, đánh một trăm roi nữa thì nàng chết mất! Lập tức bất chấp vết thương trên lưng, giữ chặt hai tay của hắn lên đỉnh đầu “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi Thẩm Đình Giao, đừng kêu!”
(Mèn ơi! Sao ta thấy giống cảnh cưỡng bức dân nữ thế này?!!!! )
Thẩm Đình Giao vùng vẫy một hồi vẫn không thoát khỏi tay nàng, tức giận công tâm, lớn tiếng kêu “A…”
Ân Đại đương gia phản ứng rất nhanh, thấy thế thì lập tức cúi đầu hôn vào môi hắn, nuốt hết mấy tiếng kêu của hắn. Hôn sâu, răng môi quấn quýt, Thẩm Đình Giao cảm thấy cái lưỡi của tên lưu manh này như một con rắn nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua hàm răng của hắn, tránh thế nào cũng không thoát.
Thẩm Đình Giao bị nụ hôn sâu này làm cho choáng váng, sức vùng vẫy cũng từ từ yếu đi. Trong giây lát, Ân Trục Ly thấy hắn không có động tĩnh gì thì ngẩn lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Mặt của Thẩm Đình Giao đỏ bừng, càng thêm xinh đẹp, hắn giật tay khỏi tay của Ân Trục Ly, lấy tay áo xoa môi, trong mắt lửa giận ngùn ngụt “Ân Trục Ly, nàng là tên dê xồm! Vô lại! Lưu manh!”
Ân đại đương gia chột dạ, rũ mắt nhìn xuống, để mặc cho hắn mắng.
Thẩm tiểu vương gia vẫn hận đến nghiến răng “Bổn vương đi méc Ân lão phu nhân!”
Ân Trục Ly nghe thế cũng không thèm ngăn hắn, buông hắn ra rồi nằm úp sấp trên giường “Ngài đi đi, Thẩm Đình Giao ngài muốn đối xử với Lão Tử như vậy thì cứ làm đi!”
Thẩm tiểu vương gia đang chạy tới chỗ kia mang giày, nghe vậy cũng ngẩn ra. Ân đại đương gia làm ra vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi mà nói “Một tháng ta xài hai trăm lượng, ít nhất là một trăm tám mươi lượng là do ngài mà ra. Ngài đi tửu lâu ghi sổ cho ta, ngài đi đánh bạc cũng ghi sổ cho ta, mua dế cũng ghi sổ cho Lão Tử! Ngài bị Hà Thái Phi đánh cho bỏ nhà ra đi, lưu lạc đầu đường, Lão Tử nhặt ngài về trị thương thay thuốc. Ngài bị mấy tên vô lại đùa giỡn, Lảo Tử đánh nhau vì ngài, mùa đông khắc nghiệt đến nước đóng thành băng, Lão Tử lại phải quỳ suốt một đêm ở Từ Đường. Ngài thích con nhóc Khúc gia kia, Lão Tử lén đưa ngài vào phủ gặp nàng ta, đánh nhau mấy trận với hai đứa con trai của Khúc Thiên. Còn có chỗ này nữa!”
Nàng chỉ vào vết thương trên lưng mình, càng nói càng thấy bản thân có lý “Biết tại sao bị thương thế này không? Ngài vì Khúc Lăng Ngọc mà đòi sống đòi chết, ngài không chết mà Lão Tử mất hết nửa cái mạng ngài biết không? Hoàng huynh của ngài đem ngài bán cho ta lấy năm mươi vạn quân lương, năm mươi vạn thạch quân lượng loại một, người của ngài chắc làm bằng vàng quá! Cuối cùng thì sao, ta còn phải tiến cung với ngài để xem sắc mặt của Hà Thái phi! Không phải là ta chỉ hôn ngài một cái thôi sao? Dù cho mặt của ngài còn quý hơn mông lão hổ thì sao? Nếu ngài không thấy thẹn với lương tâm thì được, Thẩm Đình Giao, ngài méc mẹ ta đi, chẳng qua chỉ đánh một trăm roi nữa thôi, hai mươi năm sau Lão Tử vẫn là một hảo hán!”
Thường có câu “há miệng mắc quai”, Thẩm Đình Giao vốn muốn đi ra ngoài, nghe vậy thì trong lòng hơi dao động, do dự một lát sau, cuối cùng dẫm mạnh chân, vẻ mặt phẫn nộ mà đi khỏi.
Ân Đại đương gia thấy hắn rời đi, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm, may mà tên này dễ gạt, nếu như thật sự méc mẹ thì lại không tránh được một trận đòn.
Lúc nằm lại chỗ cũ nàng mới thấy quá thiệt thòi, sớm biết vậy thì hôn thêm mấy cái nữa cho rồi. Thật là… lúc nên khách khí thì không khách khí, lúc không cần khách khí lại đi khách khí. Bực bội quá nha!
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Thanh Uyển đi vào phòng “Đại đương gia, ngài làm gì tiểu vương gia vậy, ngài ấy vừa mới hầm hừ rời khỏi đây!”
Ân đại đương gia nhe răng “Đi gọi Kha Đình Phong tới đây chút, hắn băng vết thương kiểu gì thế, nhất định là lại nứt ra rồi. Một chút thương tích nhỏ mà cũng không làm xong, còn dám xưng là Quỷ y gì gì đó…. Đi Mông Cổ đi!!!!”
Cửu Vương gia bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân đại đương gia, cho thấy là lần này hắn thật sự tức giận. Một tháng qua hắn cũng không tới Ân gia, chuyện này cũng không có gì lạ, kỳ lạ ở chỗ một tháng rồi mà hắn vẫn không đến lầu Quảng Lăng.
Ân đại đương gia có thương tích trong người, cũng không có sức tuần tra xung quanh, chỉ đứng ở Ân gia để tra sổ sách, mỗi ngày các cửa hàng vải vóc, tơ lụa, tranh thêu,tửu lâu đều gửi sổ sách đến, nàng xem rất cẩn thận. Vậy mà đã một tháng hai người không gặp mặt.
Tuần đầu tháng, Đại tướng quân Khúc Thiên khải hoàn hồi triều, mang theo Đại quân còn có nhị vương tử Đại nguyệt Thị quốc đến xin cầu hòa, dâng thư xin hàng cho Thẩm Đình Xa, Đại nguyệt thị quốc chính thức xưng thần với Đại huỳnh, trở thành một nước thuộc địa.
Long nhan vô cùng vui mừng, quyết định mùng tám tháng hai chính thức phong hậu. Từ đầu tháng giêng Lễ bộ đã xem xét lễ vật, hỏi cưới, … mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi tới hôn lễ. Thẩm Đình Xa cũng thật là một người độc ác, lệnh cho Phúc Lộc vương Thẩm Đình Giao đích thân tới Khúc phủ để đón tân nương cho hắn.
Mười tám tháng một, Thẩm Đình Xa đặc biệt tổ chức một yến tiệc chúc mừng trong cung, khao đãi tam quân. Ân Trục Ly vốn không có tư cách tham gia tiệc mừng này, nhưng thứ nhất là nàng sắp gả vào hoàng thất, thứ hai là Khúc đại tướng quân bình định Tây Bắc, Ân gia nàng lại có công cung ứng quân lương, không thể bỏ qua công lao này nên nàng cũng nhận được thiếp mời.
Đương nhiên, theo tính tình của Thẩm Đình Xa thì thiếp mời này cũng không phải là chính thức, Hoàng công công tới thảo luận với Ân đại đương gia, do trời đông giá rét, cây cỏ trong cung đã lụi tàn, cảnh sắc buồn bã, nên nếu muốn tổ chức yến tiệc thì vẫn cần Đại đương gia trợ giúp một tay.
Ân đại đương gia nhẹ giọng thở dài, từ trước trong sách sử vẫn khen ngợi các hoàng đế có văn, võ, hiền, đức, nhân hậu, vân vân, nếu sau này Thẩm Đình Xa cũng thăng thiên, không biết trong sử có đề hai chữ “keo kiệt” không?
Trong ngự hoa viên, Ân Trục Ly đang chỉ huy mấy nội thị trong cung bày trí lại các cây cảnh, ở giữa hoa viên treo những dải lụa gấm. Nàng mượn chỗ Nhan Như Ngọc mấy gốc cây bằng ngọc, sai nội thị để ngay trước cổng.
Mặc dù không vui nhưng có người của Đại nguyệt thị quốc ở đây, cũng phải bày trí cho hoa viên hoàng gia thỏa đáng một chút.
Ân Trục Ly đứng ở đình Bồng Lai cạnh ao, mấy gốc liễu xung quanh đều đã khô héo rũ xuống. Gốc sen mã đề bên cạnh lại đang ra hoa, Ân Trục Ly ngạc nhiên không biết tại sao hoa có thể nở trong thời tiết lạnh giá này. Nàng cúi thấp người nhìn nụ hoa kia, phía sau có người đến gần, lúc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Hoàng bào màu vàng của Thẩm Đình Xa.
Ân Trục Ly thoáng nhíu mày, khom người hành lễ “Vương thượng thánh an.”
Thẩm Đình Xa cúi người nâng nàng dậy, bàn tay nắm canh tay nàng hơi ra sức “Lúc trước nàng không nhiều lễ tiết với trẫm như vậy.”
Ân Trục Ly xấu hổ cười “Trước kia là do thảo dân càn rỡ, huống chi lúc đó vương thượng cũng không phải là vương thượng.”
Thẩm Đình Xa thấy vẻ mặt của nàng cẩn trọng thì trong lòng đủ mùi đủ vị, mắt thấy bốn phía không có ai, hắn thấp giọng nói “Nàng đang trách trẫm không giữ lời hứa năm đó sao?”
Ân Trục Ly nhớ lại một năm kia, một đứa trẻ nhỏ nắm chặt hai nắm tay lì lợm nói “Khúc Lăng Ngọc thì có gì tốt đâu? Làm sao bằng một phần vạn của Trục Ly chứ?”
Nàng lại tươi cười “Vương thượng nói quá lời rồi, chỉ là lời đùa lúc nhỏ sao có thể cho là thật?”
Thẩm Đình Xa nắm lấy cánh tay nàng kéo lại gần, trong mắt hiện lên sự khổ sở “Trục Ly, trẫm có nỗi khổ.” Giọng nói của hắn thấp dần “Ta biết nàng nhất định sẽ không chịu vào cung làm phi, Đình Giao… ta biết từ nhỏ nàng coi hắn như huynh đệ, như vậy… rất uất ức cho nàng… nhưng…”
Ân đại đương gia cười yếu ớt “Vương thượng, Hoàng công công tới tìm.”
Thẩm Đình Xa ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng tay. Hoàng công công quả nhiên đang chạy tới “Vương thượng, Khúc đại tướng quân tiến cung, đang chờ vương thượng ạ.”
Thẩm Đình Xa khoanh tay đứng đó, trên người mặc hoàng bào cửu long, vạt áo thêu sóng nước và vách đá, ý chỉ thống nhất giang sơn. Hắn nhìn Ân Trục Ly mỉm cười “Vất vả cho Ân đại đương gia rồi.”
Ân Trục Ly khom người, nói một cách vô cùng cung kính “Vương thượng vì dân chúng Đại Huỳnh mà vất vả, Ân gia chỉ cố gắng một ít, sao có thể gánh nỗi hai chữ vất vả?”
Thẩm Đình Xa cười một tiếng thì xoay người rời đi, Hoàng công công nhắm mắt chạy phía sau hắn, đến chỗ rẽ thì lại quay đầu liếc Ân Trục Ly một cái, không hiểu có ý gì.
Ân Trục Ly ra khỏi cửa cung, Đàn Việt đã chuẩn bị xa giá đang đứng chờ nàng ở cửa, nàng phất tay nói “Đàn Việt, đưa ta đến Phúc Lộc vương phủ một chuyến.” Nàng bước lên xe, tiếng nói thoải mái “Vừa rồi Bản đại đương gia trông thấy một người, sau đó thì nhớ tới Cửu gia đáng yêu của chúng ta.”