Phúc Lộc vương phủ vốn định đóng cửa không tiếp, nhưng gia nô biết đây chính là chủ mẫu tương lai nên lén mở một góc cửa nhỏ cho nàng tiến vào.
Tiên sinh Hà Giản thấy thế thì vẻ mặt cân nhắc “Cửu gia nói thủ đoạn của Ân đại đương gia rất cao minh, bây giờ thì ngay cả gia nhà chúng ta cũng không làm gì được.”
Ân đại đương gia ghé sát vào tai hắn rồi cười “Ân mỗ muốn thu phục Vương gia nhà các ngươi thì có cả ngàn cái phương pháp, chẳng qua là thu phục hắn cũng chẳng ích lợi gì với Ân mỗ thôi.”
Cho dù văn hóa Đại Huỳnh cũng cởi mở, nhưng Hà tiên sinh vẫn bị thái độ ái muội của nàng dọa cho lùi một bước “Đại đương gia đừng gạt ta, chắc là trong lòng gia nhà chúng ta cũng có nguyên nhân nào đấy. Nếu như ngài ấy không muốn thì dù Vương thượng kề đao lên cổ ngài ấy thì ngài cũng không thể bước vào cửa Phúc lộc vương phủ này…”
Ân đại đương gia vỗ vỗ vai hắn “Tiên sinh không cần khích ta, ta sẽ đập bể cửa của Phúc Lộc vương phủ này đó!”
Nói xong thì nàng đi một mạch vào nội viện.
Gần đây Thẩm tiểu vương gia không ra ngoài, bây giờ đang ngồi ngẩn người ở trong vườn. Ngày mùng tám tháng hai hắn sẽ thay Vương thượng tới Khúc phủ để đón Khúc đại tiểu thư vào cung. Thẩm Đình Xa cũng đã cảnh báo rõ ràng : Nếu dám kháng chỉ, biếm làm thứ dân, đày đến Sơn Đông!
Thật ra hắn cũng chẳng sợ, nhưng Thẩm Đình Xa lại nói sẽ đày Hà Thái phi tới Sơn Đông với hắn, Thẩm tiểu vương gia liền có vài phần do dự, sức khỏe của mẫu phi không tốt, chắc không đào than đá được đâu.
Hắn có sai một tiểu nô đứng canh ở ngoài, tiểu nô này không dám để Ân Trục Ly vào nhưng Ân Trục Ly vẫn có cách vào.
Cửu Vương Gia đang vẽ tranh, ở dưới bàn thấp có để một bức chân dung bán thân của một mỹ nhân. Nhìn thấy cỏ cây héo tàn trong sân, Thẩm tiểu vương gia đang buồn thương trong lòng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình tàn héo như những cỏ cây trong sân này. Thấy trời giá rét sương đọng, hắn lại càng buồn đau, tinh thần chán nản. Thình lình có người nhảy xuống từ bức tường cao, rớt xuống ngay trước mặt hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, chút buồn thương của Cửu Vương Gia giống cành cây khô bén lửa, bốc cháy hừng hực “Lưu manh! Ai cho nàng vào!”
Ân Trục Ly nhún nhún vai “Bản đại đương gia chỉ muốn xem tường nhà ngài cao bao nhiêu thôi, không để ý đã nhảy vào đây. Đây cũng không phải là lỗi của ta, thật sự là tường nhà ngài xây không được an toàn!”
Thẩm tiểu vương gia uể oải “Vậy nàng mau cút đi!”
Ân đại đương gia không thèm khách khí mà tự cầm lấy bầu rượu bên cạnh hắn rửa tay “Đừng có vậy chứ Cửu vương gia, ai không biết còn tưởng ngài là đàn bà, la hét um sùm.”
“Cái gì!” Thẩm Đình Giao hận nhất mấy lời này, lúc này dậm chân “Ân Trục Ly nàng cút cho ta, cút xa ra, cút xa ra mau!”
Ân Trục Ly cũng không thèm giận, vẫn cười hì hì ngồi xuống kế bên Thẩm tiểu vương gia “A, Cửu gia vẽ tranh à? Không làm mất hứng ngài nữa, đây đây đây, Cửu gia tiếp tục vẽ đi.”
Thẩm Đình Giao biết có đuổi nàng cũng không đi, nếu mắng nàng thì miệng lưỡi nàng sắc bén, hắn đấu không lại. Nghĩ lại hắn chỉ có thể oán hận trong lòng, không còn tâm trạng vẽ tranh nữa, đặt bút xuống rồi hâm rượu.
Ân Trục Ly ngồi kế bên biết rõ tên này rất rành mấy trò rượu chè này, nàng hỏi “Ngài thật sự đi đón dâu thay hoàng huynh à?”
Thẩm tiểu vương gia vừa nghe thì khó trách khổ tâm trong lòng, uống nhiều mấy chén. Rượu này cứ uống lại càng muốn uống thêm, cuối cùng hắn làm rớt vào lò nước sôi trên bếp, Ân đại đương gia dùng đầu ngón tay đụng đụng hắn “Nào nào nào, tiếp tục.”
Thẩm tiểu vương gia dựa vào nàng, say đến nỗi mơ mơ hồ hồ “Tại sao, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng bao giờ tranh giành thứ gì với huynh, huynh cần gì phải làm khó ta?” Hắn níu chặt cổ áo của Ân Trục Ly, ánh mắt sáng như châu ngọc “Huynh muốn kết hôn với người trong lòng ta, vậy thì huynh cưới đi, huynh cưới là tốt rồi, sao còn muốn ta đi đón? Huynh nói, huynh nói đi!”
Hắn không ngừng lắc lắc Ân Trục Ly, Ân Trục Ly nắm lấy cổ tay hắn “Ngài say, ta đưa ngài về phòng.”
Tiểu Hà đứng canh ở cửa cũng thấy Cửu gia đã say bí tỉ rồi nên vội vàng tới giúp. Ân Trục Ly khoát tay “Ta đưa Cửu vương gia trở về phòng được rồi, ngươi không cần đi theo.”
Tiểu Hà mặc dù cảm thấy không ổn nhưng cũng không dám cãi nàng, đành trơ mắt nhìn nàng ôm Thẩm Đình Giao đi về phòng ngủ.
Ánh nến trong phòng chập chờn, Ân Trục Ly đặt Thẩm Đình Giao lên giường, Thẩm Đình Giao lại ôm cổ nàng lầm bầm kêu, cũng không biết tưởng nàng thành người nào rồi. Nàng cũng không động đậy, cười yếu ớt dỗ hắn “Ừ, tiểu tâm can ngoan, để ta thay áo cho ngươi…”
Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn để nàng cởi áo, nàng thay áo ngủ cho hắn, lại xả chăn đắp kín cho hắn. Thẩm Đình Giao nằm trên giường, mái tóc đen như mực xả tán loạn, da trắng như tuyết, hai má ửng hồng, dưới ánh nến quả nhiên là một mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Trong mắt Ân đại đương gia đầy ý cười, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, nhẹ giọng gọi “Cửu gia! Thẩm Đình Giao!” Thẩm Đình GIao nằm trên giường vẫn không phản ứng, coi như hắn say rượu nhưng vẫn rất ngoan. Ân Trục Ly bỗng dưng đưa tay cào một cái ngay cổ hắn, ngón tay lướt qua, lập tức ửng đỏ.
Hắn giống như bị đau, hơi động đậy, lùi vào giường một cách tội nghiệp.
Ân Trục Ly vỗ vỗ nhẹ lên tóc hắn để trấn an, rồi lại đẩy vạt áo bên trái của hắn ra, cúi đầu cắn vào vai hắn một cái, cắn hơi mạnh nên lập tức chảy máu, nhưng do quá say nên cảm giác hơi chậm chạp, Thẩm Đình Giao chỉ hừ một tiếng rồi đưa tay xoa. Ân Trục Ly lại xoa xoa lấy vai hắn, thấp giọng dỗ “Ngoan, ngủ đi.”
Nàng ném cái cốc trên bàn xuống đất rồi lại dùng mảnh vỡ cứa vào ngón tay cái, nhỏ vài giọt máu lên giường. Lúc đi ra thì nàng tiện tay đóng cửa, rời khỏi phủ. Tiểu Hà đứng từ phía xa nhìn nàng đang đi tới, thấy sắc mặt của nàng u ám, nhìn thấy ai cũng chẳng nói một lời, thẳng đường rời phủ.
Lập tức hỏi mấy gia nô trong phủ, Hà Giản cũng thấy nghi trong lòng – Đã xảy ra chuyện gì?
Ân Trục Ly trực tiếp hồi phủ, vẫn đi tới thỉnh an Ân thị, sau đó tìm Đường Ẩn. Đường Ẩn đang ở tại thư phòng, Ân Trục Ly thấy mấy gốc mai vàng trong sân đang nở hoa thì lựa một cành nhiều hoa mà bẻ, lúc đi vào phòng thì thuận tay cắm vào bình ngọc trên bàn.
Đường Ẩn ngồi ở trước bàn, không ngẩng đầu lên mà hỏi “Lại đi chơi ở chỗ nào, cả người toàn mùi rượu.”
Ân Trục Ly hăng hái “Sư phụ, hôm nay đồ nhi gặp được một người vô cùng đáng ghét!” Nàng tiến tới kéo tay Đường Ẩn, giọng nói mang theo phẫn hận “Lúc ấy đồ nhi rất hận không thể nắm cổ áo hắn mà đánh hắn một quyền vào mũi, sau đó đá cho hắn bất lực, sau đó ném hắn trên đất, dẫm vào ngực hắn, sau đó nhổ một đống nước bọt lên mặt hắn!”
Đường Ẩn cuối cùng đặt sách xuống, tươi cười hỏi “Để sư phụ đoán nào, người nào có thể làm cho Ân đại đương gia tức giận như vậy.” Hắn đưa tay vỗ vỗ mái tóc của Ân Trục Ly, ý cười bên môi càng đậm “Chắc là con rồng kia rồi?!”
Ân Trục Ly vẫn căm giận “Đừng nói nữa, cái thứ đó. Còn nói gì mà biết ta không muốn gả cho Thẩm Đình Giao, hắn nghĩ hắn là ai!”
Đường Ẩn sờ sờ đầu nàng, giọng nói không nhanh không chậm “Vậy đừng nói tới hắn, nếu hắn đã không quan trọng thì cần gì tức giận vì hắn như vậy!”
Ân Trục Ly nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý nên không nói nữa. Đường ẩn tìm một cuốn > trên giá sách, lúc quay lại thì thấy Ân Trục Ly đã gục xuống bàn, bộ dáng vô cùng buồn ngủ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng “Không nên ngủ ở đây.”
Ân Trục Ly mơ màng nói “Đồ nhi chỉ dựa một chút thôi.”
Chính lúc này, đại nha hoàn Tích Nguyệt của Ân Thị đứng ngoài cửa nói “Đường tiên sinh, lão phu nhân bảo Đại đương gia tới Thính Đào Các.”
Ân Trục Ly đứng dậy, đang muốn trả lời, Đường Ẩn hòa nhã nói “Hôm nay Đại đương gia có bài tập chưa làm xong, bảo với lão phu nhân là Đại đương gia sẽ đến muộn một chút.”
Tích Nguyệt nghe vậy, giọng nói có chút bực bội, nàng hầu hạ Ân thị nhiều năm, tuy là một a hoàn nhưng thật ra Ân thị coi nàng như con gái, vô cùng yêu mến, nàng ở trước mặt Ân Trục Ly cũng không thèm cẩn trọng như người khác “Đại đương gia, ngài vẫn mau chóng qua đi, đừng đễ lão phu nhân mất hứng.”
Thấy nàng không hề để Đường Ẩn vào mắt, Ân Trục Ly trầm mặt “Sư phụ ta nói gì ngươi không nghe sao?”
Tích Nguyệt bị mắng nên không nói gì, xoay người rời khỏi.
Ân Trục Ly đương nhiên mặc kệ nàng ta, cúi người tiếp tục ngủ. Đường Ẩn kéo nàng dậy “Vào trong mà ngủ.”
Nàng miễn cưỡng, không muốn động đậy “Đồ nhi không lạnh.”
Đường Ẩn thở dài, nghiêng người bế nàng đặt ở trên giường mĩ nhân ở phía sau, lại bung chăn đắp kín cho nàng.
Nàng ở bên này ngủ, Thẩm Tiểu vương gia bên kia cũng không khá hơn chút nào. Thẩm Đình Giao vừa tỉnh ngủ lại phát hiện trên giường lộn xộn, hắn vừa sợ vừa nghi, đứng dậy xem xét, lại thấy đầu vai của mình bị đau, vội vào kêu Tiểu Hà vào.
Tiểu Hà đương nhiên không dám giấu diếm, đem những gì mình biết kể hết cho hắn. Thẩm Đình Giao suy nghĩ trong bụng tới nửa ngày cũng không nhớ được chút gì. Hắn bảo tiểu Hà lui ra rồi lại xem xét lại bản thân, không thấy có gì lạ hắn mới chút yên tâm, vô tình nhìn lại mấy vết máu khô trên khăn trải giường.
Thẩm tiểu vương gia hoảng hốt : chẳng lẽ lúc mình say đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi?
“Không thể nào…” Hắn đưa tay chạm vào vết cắt trên cổ mình, càng nghĩ càng thấy không yên trong bụng.
Phúc Lộc vương phủ vốn định đóng cửa không tiếp, nhưng gia nô biết đây chính là chủ mẫu tương lai nên lén mở một góc cửa nhỏ cho nàng tiến vào.
Tiên sinh Hà Giản thấy thế thì vẻ mặt cân nhắc “Cửu gia nói thủ đoạn của Ân đại đương gia rất cao minh, bây giờ thì ngay cả gia nhà chúng ta cũng không làm gì được.”
Ân đại đương gia ghé sát vào tai hắn rồi cười “Ân mỗ muốn thu phục Vương gia nhà các ngươi thì có cả ngàn cái phương pháp, chẳng qua là thu phục hắn cũng chẳng ích lợi gì với Ân mỗ thôi.”
Cho dù văn hóa Đại Huỳnh cũng cởi mở, nhưng Hà tiên sinh vẫn bị thái độ ái muội của nàng dọa cho lùi một bước “Đại đương gia đừng gạt ta, chắc là trong lòng gia nhà chúng ta cũng có nguyên nhân nào đấy. Nếu như ngài ấy không muốn thì dù Vương thượng kề đao lên cổ ngài ấy thì ngài cũng không thể bước vào cửa Phúc lộc vương phủ này…”
Ân đại đương gia vỗ vỗ vai hắn “Tiên sinh không cần khích ta, ta sẽ đập bể cửa của Phúc Lộc vương phủ này đó!”
Nói xong thì nàng đi một mạch vào nội viện.
Gần đây Thẩm tiểu vương gia không ra ngoài, bây giờ đang ngồi ngẩn người ở trong vườn. Ngày mùng tám tháng hai hắn sẽ thay Vương thượng tới Khúc phủ để đón Khúc đại tiểu thư vào cung. Thẩm Đình Xa cũng đã cảnh báo rõ ràng : Nếu dám kháng chỉ, biếm làm thứ dân, đày đến Sơn Đông!
Thật ra hắn cũng chẳng sợ, nhưng Thẩm Đình Xa lại nói sẽ đày Hà Thái phi tới Sơn Đông với hắn, Thẩm tiểu vương gia liền có vài phần do dự, sức khỏe của mẫu phi không tốt, chắc không đào than đá được đâu.
Hắn có sai một tiểu nô đứng canh ở ngoài, tiểu nô này không dám để Ân Trục Ly vào nhưng Ân Trục Ly vẫn có cách vào.
Cửu Vương Gia đang vẽ tranh, ở dưới bàn thấp có để một bức chân dung bán thân của một mỹ nhân. Nhìn thấy cỏ cây héo tàn trong sân, Thẩm tiểu vương gia đang buồn thương trong lòng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình tàn héo như những cỏ cây trong sân này. Thấy trời giá rét sương đọng, hắn lại càng buồn đau, tinh thần chán nản. Thình lình có người nhảy xuống từ bức tường cao, rớt xuống ngay trước mặt hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, chút buồn thương của Cửu Vương Gia giống cành cây khô bén lửa, bốc cháy hừng hực “Lưu manh! Ai cho nàng vào!”
Ân Trục Ly nhún nhún vai “Bản đại đương gia chỉ muốn xem tường nhà ngài cao bao nhiêu thôi, không để ý đã nhảy vào đây. Đây cũng không phải là lỗi của ta, thật sự là tường nhà ngài xây không được an toàn!”
Thẩm tiểu vương gia uể oải “Vậy nàng mau cút đi!”
Ân đại đương gia không thèm khách khí mà tự cầm lấy bầu rượu bên cạnh hắn rửa tay “Đừng có vậy chứ Cửu vương gia, ai không biết còn tưởng ngài là đàn bà, la hét um sùm.”
“Cái gì!” Thẩm Đình Giao hận nhất mấy lời này, lúc này dậm chân “Ân Trục Ly nàng cút cho ta, cút xa ra, cút xa ra mau!”
Ân Trục Ly cũng không thèm giận, vẫn cười hì hì ngồi xuống kế bên Thẩm tiểu vương gia “A, Cửu gia vẽ tranh à? Không làm mất hứng ngài nữa, đây đây đây, Cửu gia tiếp tục vẽ đi.”
Thẩm Đình Giao biết có đuổi nàng cũng không đi, nếu mắng nàng thì miệng lưỡi nàng sắc bén, hắn đấu không lại. Nghĩ lại hắn chỉ có thể oán hận trong lòng, không còn tâm trạng vẽ tranh nữa, đặt bút xuống rồi hâm rượu.
Ân Trục Ly ngồi kế bên biết rõ tên này rất rành mấy trò rượu chè này, nàng hỏi “Ngài thật sự đi đón dâu thay hoàng huynh à?”
Thẩm tiểu vương gia vừa nghe thì khó trách khổ tâm trong lòng, uống nhiều mấy chén. Rượu này cứ uống lại càng muốn uống thêm, cuối cùng hắn làm rớt vào lò nước sôi trên bếp, Ân đại đương gia dùng đầu ngón tay đụng đụng hắn “Nào nào nào, tiếp tục.”
Thẩm tiểu vương gia dựa vào nàng, say đến nỗi mơ mơ hồ hồ “Tại sao, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng bao giờ tranh giành thứ gì với huynh, huynh cần gì phải làm khó ta?” Hắn níu chặt cổ áo của Ân Trục Ly, ánh mắt sáng như châu ngọc “Huynh muốn kết hôn với người trong lòng ta, vậy thì huynh cưới đi, huynh cưới là tốt rồi, sao còn muốn ta đi đón? Huynh nói, huynh nói đi!”
Hắn không ngừng lắc lắc Ân Trục Ly, Ân Trục Ly nắm lấy cổ tay hắn “Ngài say, ta đưa ngài về phòng.”
Tiểu Hà đứng canh ở cửa cũng thấy Cửu gia đã say bí tỉ rồi nên vội vàng tới giúp. Ân Trục Ly khoát tay “Ta đưa Cửu vương gia trở về phòng được rồi, ngươi không cần đi theo.”
Tiểu Hà mặc dù cảm thấy không ổn nhưng cũng không dám cãi nàng, đành trơ mắt nhìn nàng ôm Thẩm Đình Giao đi về phòng ngủ.
Ánh nến trong phòng chập chờn, Ân Trục Ly đặt Thẩm Đình Giao lên giường, Thẩm Đình Giao lại ôm cổ nàng lầm bầm kêu, cũng không biết tưởng nàng thành người nào rồi. Nàng cũng không động đậy, cười yếu ớt dỗ hắn “Ừ, tiểu tâm can ngoan, để ta thay áo cho ngươi…”
Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn để nàng cởi áo, nàng thay áo ngủ cho hắn, lại xả chăn đắp kín cho hắn. Thẩm Đình Giao nằm trên giường, mái tóc đen như mực xả tán loạn, da trắng như tuyết, hai má ửng hồng, dưới ánh nến quả nhiên là một mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Trong mắt Ân đại đương gia đầy ý cười, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, nhẹ giọng gọi “Cửu gia! Thẩm Đình Giao!” Thẩm Đình GIao nằm trên giường vẫn không phản ứng, coi như hắn say rượu nhưng vẫn rất ngoan. Ân Trục Ly bỗng dưng đưa tay cào một cái ngay cổ hắn, ngón tay lướt qua, lập tức ửng đỏ.
Hắn giống như bị đau, hơi động đậy, lùi vào giường một cách tội nghiệp.
Ân Trục Ly vỗ vỗ nhẹ lên tóc hắn để trấn an, rồi lại đẩy vạt áo bên trái của hắn ra, cúi đầu cắn vào vai hắn một cái, cắn hơi mạnh nên lập tức chảy máu, nhưng do quá say nên cảm giác hơi chậm chạp, Thẩm Đình Giao chỉ hừ một tiếng rồi đưa tay xoa. Ân Trục Ly lại xoa xoa lấy vai hắn, thấp giọng dỗ “Ngoan, ngủ đi.”
Nàng ném cái cốc trên bàn xuống đất rồi lại dùng mảnh vỡ cứa vào ngón tay cái, nhỏ vài giọt máu lên giường. Lúc đi ra thì nàng tiện tay đóng cửa, rời khỏi phủ. Tiểu Hà đứng từ phía xa nhìn nàng đang đi tới, thấy sắc mặt của nàng u ám, nhìn thấy ai cũng chẳng nói một lời, thẳng đường rời phủ.
Lập tức hỏi mấy gia nô trong phủ, Hà Giản cũng thấy nghi trong lòng – Đã xảy ra chuyện gì?
Ân Trục Ly trực tiếp hồi phủ, vẫn đi tới thỉnh an Ân thị, sau đó tìm Đường Ẩn. Đường Ẩn đang ở tại thư phòng, Ân Trục Ly thấy mấy gốc mai vàng trong sân đang nở hoa thì lựa một cành nhiều hoa mà bẻ, lúc đi vào phòng thì thuận tay cắm vào bình ngọc trên bàn.
Đường Ẩn ngồi ở trước bàn, không ngẩng đầu lên mà hỏi “Lại đi chơi ở chỗ nào, cả người toàn mùi rượu.”
Ân Trục Ly hăng hái “Sư phụ, hôm nay đồ nhi gặp được một người vô cùng đáng ghét!” Nàng tiến tới kéo tay Đường Ẩn, giọng nói mang theo phẫn hận “Lúc ấy đồ nhi rất hận không thể nắm cổ áo hắn mà đánh hắn một quyền vào mũi, sau đó đá cho hắn bất lực, sau đó ném hắn trên đất, dẫm vào ngực hắn, sau đó nhổ một đống nước bọt lên mặt hắn!”
Đường Ẩn cuối cùng đặt sách xuống, tươi cười hỏi “Để sư phụ đoán nào, người nào có thể làm cho Ân đại đương gia tức giận như vậy.” Hắn đưa tay vỗ vỗ mái tóc của Ân Trục Ly, ý cười bên môi càng đậm “Chắc là con rồng kia rồi?!”
Ân Trục Ly vẫn căm giận “Đừng nói nữa, cái thứ đó. Còn nói gì mà biết ta không muốn gả cho Thẩm Đình Giao, hắn nghĩ hắn là ai!”
Đường Ẩn sờ sờ đầu nàng, giọng nói không nhanh không chậm “Vậy đừng nói tới hắn, nếu hắn đã không quan trọng thì cần gì tức giận vì hắn như vậy!”
Ân Trục Ly nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý nên không nói nữa. Đường ẩn tìm một cuốn > trên giá sách, lúc quay lại thì thấy Ân Trục Ly đã gục xuống bàn, bộ dáng vô cùng buồn ngủ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng “Không nên ngủ ở đây.”
Ân Trục Ly mơ màng nói “Đồ nhi chỉ dựa một chút thôi.”
Chính lúc này, đại nha hoàn Tích Nguyệt của Ân Thị đứng ngoài cửa nói “Đường tiên sinh, lão phu nhân bảo Đại đương gia tới Thính Đào Các.”
Ân Trục Ly đứng dậy, đang muốn trả lời, Đường Ẩn hòa nhã nói “Hôm nay Đại đương gia có bài tập chưa làm xong, bảo với lão phu nhân là Đại đương gia sẽ đến muộn một chút.”
Tích Nguyệt nghe vậy, giọng nói có chút bực bội, nàng hầu hạ Ân thị nhiều năm, tuy là một a hoàn nhưng thật ra Ân thị coi nàng như con gái, vô cùng yêu mến, nàng ở trước mặt Ân Trục Ly cũng không thèm cẩn trọng như người khác “Đại đương gia, ngài vẫn mau chóng qua đi, đừng đễ lão phu nhân mất hứng.”
Thấy nàng không hề để Đường Ẩn vào mắt, Ân Trục Ly trầm mặt “Sư phụ ta nói gì ngươi không nghe sao?”
Tích Nguyệt bị mắng nên không nói gì, xoay người rời khỏi.
Ân Trục Ly đương nhiên mặc kệ nàng ta, cúi người tiếp tục ngủ. Đường Ẩn kéo nàng dậy “Vào trong mà ngủ.”
Nàng miễn cưỡng, không muốn động đậy “Đồ nhi không lạnh.”
Đường Ẩn thở dài, nghiêng người bế nàng đặt ở trên giường mĩ nhân ở phía sau, lại bung chăn đắp kín cho nàng.
Nàng ở bên này ngủ, Thẩm Tiểu vương gia bên kia cũng không khá hơn chút nào. Thẩm Đình Giao vừa tỉnh ngủ lại phát hiện trên giường lộn xộn, hắn vừa sợ vừa nghi, đứng dậy xem xét, lại thấy đầu vai của mình bị đau, vội vào kêu Tiểu Hà vào.
Tiểu Hà đương nhiên không dám giấu diếm, đem những gì mình biết kể hết cho hắn. Thẩm Đình Giao suy nghĩ trong bụng tới nửa ngày cũng không nhớ được chút gì. Hắn bảo tiểu Hà lui ra rồi lại xem xét lại bản thân, không thấy có gì lạ hắn mới chút yên tâm, vô tình nhìn lại mấy vết máu khô trên khăn trải giường.
Thẩm tiểu vương gia hoảng hốt : chẳng lẽ lúc mình say đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi?
“Không thể nào…” Hắn đưa tay chạm vào vết cắt trên cổ mình, càng nghĩ càng thấy không yên trong bụng.