Chiều ngày nghỉ, Quan Hi Thần lái xe thể thao nhàn rỗi đi lung tung, những ngày không phải đi làm, hắn bình thường đều là hẹn hò giết thời gian, nếu không thì chính là cùng bạn tốt uống rượu nói chuyện phiếm.
Nhưng hắn hôm nay một chút hưng trí hẹn hò đều không có, nhàm chán, rốt cuộc làm sao để vui đây?
Việc vui…… A, hắn nghĩ tới — thân xe lưu loát quay lại, chạy về hướng “Tựu đẳng nhĩ lai”.
Hơn mười phút sau, liếc mắt một cái quán cà phê đã hiện ra, hắn sung sướng đẩy cánh cửa thủy tinh, thanh âm nhiệt tình tiếp đón, lại thiếu cảm giác quen thuộc, tầm mắt khóa nhanh quầy bar, Quan Hi Thần chau mày.
Kỳ quái, nàng trốn? Sẽ không là bị nam nhân lừa tiền, lừa đến trốn chạy đi?
Nghĩ đến này khả năng này, cảm xúc khó chịu lại tới nữa, tốt lắm, hắn nhớ rõ cái mặt nam nhân kia, hắn muốn kêu bằng hữu ở cảnh cục vẽ lại chân dung, sau đó truy nã! Không, hẳn là vận dụng hình phạt riêng, trước nhổ móng tay ngâm nước muối……
Ngồi vào chỗ của mình ,Quan Hi Thần ở trong đầu tưởng tượng thiên kì bách quái các hình phạt riêng cho Trầm Thiên Sơn, rốt cục nhìn thấy Phương Nhược Tuyết.
Mái tóc dài buộc gọn gàng đuôi ngựa, mặc chiếc váy voan màu xanh nước biển, chân đi giày xăng ̣đan, không đánh phấn, chỉ tô một chút son, nàng hôm nay xem ra thực giống với ly thạch hoa quả mùa hè rất mê người.
Theo ánh mắt, hắn nhìn nàng đi lên sân khấu .
“Tựu đẳng nhĩ lai” có cái khác hấp dẫn khách hàng chính là diễn xuất đàn dương cầm, thời gian cố định diễn tấu đàn dương cầm có thể là cho không khí dùng cơm, cho tới nay đều được khách nhân hoan nghênh.
Nhưng hắn thật đúng là không nghĩ tới, nguyên lai nàng sẽ đánh đàn.
Trước mắt bàn dân thiên hạ nàng nâng tay, khí thế mười phần, chỉ chốc lát, mười ngón tay phải trái bắt đầu đánh đàn ,những nốt nhạc di chuyển quanh quẩn, chính là……
Một khúc tiếp theo một khúc, mãi cho đến khi thời gian diễn tấu chấm dứt, rồi đến “Tiểu tinh tinh”, người xem dưới đài khả năng là cố ý an bài, nhưng nàng đàn lần thứ hai lại do dự, nhìn xuống đài vẻ mặt lo lắng, Quan Hi Thần một chút cũng chưa bỏ qua.
“Làm sao vậy? Tâm tình không tốt.”
Phương Nhược Tuyết đang trầm tư phát ra thanh âm hoảng sợ, nhanh ngẩng đầu,“Anh như thế nào ở đây? Chẳng lẽ anh lại cùng khách nhân hẹn ở trong này gặp mặt?” Làm ngưu lang thật tốt, bộ dáng thực nhàn nhã.
Khách nhân? “Tôi không phải……”
Không cho hắn cơ hội biện giải, nàng đánh gãy hắn trong lời nói,“ khách nhân của anh còn chưa tới, liền sửa hẹn nơi khác tốt lắm, chúng tôi đợi lát nữa sẽ chơi dương cầm.” Nói xong, nàng ấp úc thở dài.
Em trai trở về phải tiếp một đoàn Âu Châu, hẳn là sẽ không phát hiện chuyện này đi?
“Vì sao muốn đánh đàn?” Hắn là đến đây tìm việc vui, nàng nếu đánh đàn, hắn muốn chế giễu? Hắn thực nể trọng nàng nha.
“Anh vừa rồi không có nghe đến tôi đánh ba lượt “Tiểu tinh tinh” sao?”
“Ân, thực lưu loát, dễ nghe.”
“Là, anh cũng cảm thấy như vậy? Tôi từ nhỏ đến lớn thì chuyện này là kiêu ngạo nhất, lúc ấy tôi khổ luyện thực…… A — tôi nói này làm chi? Này không là vấn đề trọng điểm, dù sao tôi cuối cùng không thể vẫn đạn cùng thủ, kỳ thật nếu khách nhân nhận cũng là có thể, không đúng không đúng, trọng điểm không phải này, tôi……” Quá mức phiền não, nàng lâm vào suy nghĩ lạc trong sương mù.
Quan Hi Thần có thể khẳng định, nếu lời nói của nàng giống những cô gái khác, hắn sẽ lập tức quay đầu chạy lấy người, hắn chán ghét nghe đi nghe lại những thứ vô nghĩa.
Nhưng lời của Phương Nhược Tuyết, hắn lại ngay cả đánh gãy ý tứ đều không có, đại khái…… Bởi vì nàng mang tới niềm vui đi!
“…… Như vậy anh nghe hiểu sao?”
Nàng mở to hai mắt, tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, giống như nếu hắn lắc đầu, nàng sẽ lại chìm trong sương mù một lần, Quan Hi Thần không khỏi bật cười. Biểu tình của nàng có thể nào sinh động như vậy a.
“Ý của cô là nói, hôm nay người đánh đàn không thể tới, cố không muốn làm khách nhân mất hứng, cho nên lên sân khấu thay thế, mà cô chỉ biết “Tiểu tinh tinh”, chỉ biết đàn mỗi bản này?”
“Chính là như vậy.”
“Kia rõ ràng liền báo cho khách nhân biết diễn tấu hôm nay lâm thời hủy bỏ không phải tốt sao, không cần đóng cửa đi?” Cứ như vậy đóng cửa sẽ tổn thất càng nhiều, cô nàng này thật sự không quá thông minh.
Phương Nhược Tuyết ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang như siêu nhân trong phim hoạt hình, lại dùng ngữ khí của tráng sĩ cắt đứt cổ tay nói:“Anh ngẫm lại nha, khách nhân hôm nay ,hôm qua, rồi cả ngày mai vẫn như vậy, nhưng là ngày mai ai đến có thể hưởng thụ, hôm nay thì không, như vậy thực không công bằng sao?”
Hắn nở nụ cười, nụ cười mà chính hắn cũng chưa phát hiện ôn nhu,“Có ai nói cô thực ngốc a?” Nhưng lại ngốc thật sự.
Trên mặt nàng nhất thời mây đen dầy đặc,“Có, cho nên them anh cũng chả sao.” Trong nhà mỗi ngày đều có người ca cẩm nha, ngay cả gọi điện thoại trở về ân cần thăm hỏi cũng đều là — ngu ngốc, chị hôm nay khỏe không?
Làm ơn, nàng cái này chỉ gọi là người tài vẻ ngoài đần độn thôi a !
“Tôi giúp cô đi.” Hắn thật lâu không có loại cảm giác hưng trí bừng bừng này.
“Ân? Anh như thế nào giúp tôi? Giúp tôi đóng cửa nha?” Nàng cũng không phải không mời người khác,cái này đúng là chủ ý ngu ngốc.
“…… Tôi là nói tôi có thể thay thế người chơi đàn lên sân khấu diễn tấu.” Hắn lộ ra biểu tình đắc ý.
Tuy nói đàn dương cầm không phải sở trường của hắn, nhưng không thể không nói, tiểu hài tử điểm ưu thế gia đình có tiền, hắn nhưng là học đàn từ nhỏ, đều là do các danh sư đến dạy, chưa từng ngừng, chính là vài năm bận rộn chuyện công ty, thiếu thời gian luyện tập.
Phương Nhược Tuyết có điểm do dự. Cho dù nàng chỉ biết “Tiểu tinh tinh”, nhưng ít nhất là đàn tốt, ngưu lang này thoạt nhìn cũng chỉ có một bộ dáng hời hợt, sở trường đại khái là lời ngon tiếng ngọt linh tinh đi, hắn thật sự biết đánh đàn sao?
“Uy, anh sẽ không phá hỏng thương hiệu của tôi đi?”
“Tôi không gọi uy.” Hắn thích cảm giác hai người càng ngày càng quen thuộc, không thích cách gọi “Uy” xa cách kia.
“Nha, vậy anh tên là gì?” Nàng lễ phép thuận miệng hỏi , dù sao nàng tuyệt đối không có tiền thừa cho hắn tiêu phí trong tiệm, không có cơ hội nào dùng tới tên của hắn cả.
Dừng một hồi, hắn thong thả nói “Quan, Hi, Thần.” Sau đó chờ nàng thét chói tai.
“Nghệ danh hay tên?” Nếu là nghệ danh làm chi không lấy lóe sáng một chút ? Nếu trực tiếp kêu như vậy, nàng còn có thể ý tứ mà giúp hắn vỗ vỗ tay vài cái.
“Đương nhiên là tên nha, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Cái này cũng hét lên đi?
Oa, ngưu lang này kinh nha, còn học người ta nói cái gì đại trượng phu, cũng may nàng sớm có lễ phép, sẽ không giáp mặt mà giễu cợt người ta.
Vươn tay, nàng kéo hai tay hắn,“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ(hân hạnh được gặp), chúc anh làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước, đông như trẩy hội, mãi mãi không hết…… Không đúng không đúng, coi như tôi chưa nói, dù sao chính là chúc mừng anh !”
Bị tay nhỏ bé non mềm của nàng cầm, tâm Quan Hi Thần không hiểu sao có chút rung động, nhưng mặc kệ là cái gì động, cuối cùng đều bị diệt sạch bới câu nói kế tiếp của nàng.
Hắn thực buồn mở miệng,“Cô rốt cuộc có biết hay không tôi là ai?”
Tổng tài Quan thị, cho dù không thấy người hắn, cũng nên nghe qua tên hắn đi!
“Ân, trước tiên là nói tốt, tôi nói như vậy không có làm thấp anh, anh biết đi?” Thấy hắn cứng ngắt gật đầu, nàng tiếp tục nói:“Tôi không hay giao du như anh, nói thật ra tôi thật sự không hiểu, cứ hư tình giả ý như vậy có cái gì cao hứng ? Huống hồ……”
Tốt lắm, nàng vẫn hoàn toàn coi hắn là ngưu lang.
Lần này giải thích nàng lại không có nghe, hắn mượn nhạc quán thong lỗ tai nàng!“Tôi trước giải thích với cô, tôi không phải……”
“Cho nên sao, anh thật sự muốn lên đánh đàn sao?”
Mẹ kiếp, hắn thực muốn đánh nàng vài cái (Bạn Song : Chị ,đừng lấy anh , chưa lấy đã vũ phu như thế rồi), cô nàng này như thế nào luôn đánh gãy lời hắn?!“Phương Nhược Tuyết, cô hãy nghe cho kỹ, tôi……” Đợi chút, hắn thay đổi chủ ý.
Ngưu lang tràn đầy khí thế, thận trọng đứng lên, nàng nửa câu cũng không dám nhiều lời, ngay cả hỏi cũng không .
“Cô có biết, tôi là…… Ách, ngưu lang, cho nên về tài nghệ càng có thể nâng cao, nữ sinh hiện tại không phải thích người có tài hoa sao? Mà tôi tài nghệ chính là đánh đàn.” Quan Hi Thần thay đổi chủ ý phóng ra thanh âm ôn nhu, nói như thật.
Cũng đúng, hắn nói có đạo lý,“Vậy cho anh thử , đợi lát nữa đến giờ anh liền lên sân khấu. A! Âu phục của em trai tôi nói không chừng anh mặc vừa, anh đợi chút, nó hình như để lại một bộ ở trong điếm, tôi tìm cho anh.” Không đợi hắn đáp lại, Phương Nhược Tuyết vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Nhìn bóng dáng của nàng, hắn có thâm ý khác nở nụ cười.
Hắn nghĩ, hắn tìm được chỗ vui vẻ rồi !
Hắn nhớ rõ ngoài cửa có quảng cáo cho thuê, hình như là cô nàng này tìm bạn chia phòng(Cùng thuê), mà hắn vừa lúc cảm thấy rời nhà ở khách sạn thực không thú vị, có lẽ,cái hắn cần là bạn cùng phòng.
Để cho nàng hiểu lầm hắn là ngưu lang tốt lắm, nàng không biết thân phận của hắn ngược lại chơi đùa càng thích.
“Uy, thời gian không còn sớm, anh mau thay quần áo lên sân khấu.” Phương Nhược Tuyết cầm âu phục lại gần, đập đập bờ vai của hắn.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, được rồi.” Được rồi được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt,cái ny nàng biết. Thay bằng tươi cười lấy lòng, nàng như trẻ con lắc lắc cổ tay áo hắn,“Hi Thần, giúp tôi đi.”
Cứ như quen biết từ lâu, hắn thuận thế sờ sờ đầu nàng,“Ngoan, tôi hiện tại phải đi thay quần áo.” Này tiếng “Hi Thần” thực dễ nghe.
Nhu thuận gật gật đầu, nàng “hớn hở” nhìn theo hắn đi vào phòng nghỉ, còn không muốn dời mắt, bởi vì tên kia thực đểu .Ai ~~ ai kêu là nàng có việc cần người.
Bất quá, than thở của nàng nửa giờ sau liền tan thành mây khói, không thể không khen ngợi chính mình thông minh, nàng thật sự là đào được vàng mà,không ,là trân bảo !
Quan Hi Thần cầm nghệ thực không thể chê, tương xứng cùng người được mời đến, không nghĩ tới, ngưu lang hiện tại tố chất cao như vậy, nàng phải nghiêm nghị mà kính nể.
Nhưng duy nhất phiền toái là — nàng vẫn mỉm cười, dùng ánh mắt vô hạn tán thưởng theo dõi hắn, khi hắn nghỉ ngơi, còn phải dùng hết từ ngữ tán dương hắn.
Sau đó hắn sẽ đắc ý vỗ vỗ đầu của nàng, nói cho nàng — tôi là thay thế trời,trời thương người khác khổ sở, cô không cần khách khí.
Tốt lắm tốt lắm, hiện tại ngưu lang tố chất thật sự rất cao, nói chuyện thực lễ phép, so với Trầm Thiên Sơn, ít nhất hắn nói mười câu thì chín câu nàng không hiểu, nhưng tên này hình như là cố ý, mỗi một câu đều làm cho nàng nghe hiểu, nhất là lời mắng chửi người .
“Nhược Tuyết, tôi muốn uống Latte, muốn cô pha ngay lập tức.” Quan Hi Thần từ sân khấu xuống, đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, hắn hẳn là mệt chết đi, nhưng trên thực tế tinh thần lại tốt đến không ngờ, nhất là thời điểm sai vặt người khác.
Nở nụ cười sáng lạn, Phương Nhược Tuyết mềm mại gật đầu,“Được, tôi đi, anh đợi chút.”
“Nhanh chút, tôi khát.”
Trên bàn có nước sôi, khát sẽ không uống nha? Nhưng nàng chỉ dám ở trong lòng mà toái niệm, bởi vì đợi lát nữa còn có lần cuối cùng muốn phiền toái hắn.
“Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh thôi.” thanh âm tinh tế ngọt ngào , trên mặt cũng nhìn không ra bất đắc dĩ gì.
Chính là, mới xoay người, liền biến thành vẻ mặt hoàn toàn bất đồng.
Nàng quyết định, sau khi kết thúc thời gian buôn bán hôm nay, nàng muốn học Trầm Thiên Sơn, cùng hắn “Ân đoạn nghĩa tuyệt”!(=]])
~~~
“Trầm Thiên Sơn, cậu tên hỗn đản này đứng lại cho mình, lần trước thời điểm ở nhà ăn cậu dựa vào cái gì nói muốn cùng mình chia tay? Mình khi nào thì thành bạn gái của cậu? Còn nữa, cậu cướp sạch tiền trên người mình, hại mình bị mắng, đồ hỗn đản, vương bát đản……”
Linh — linh linh –
“Uy, Trầm Thiên Sơn, cậu rốt cuộc có hay không đang nghe mình nói chuyện?”
Linh — linh linh –
“Trầm Thiên Sơn……”
Linh –
Chuông điện chói tai làm cho Phương Nhược Tuyết không có biện pháp tiếp tục khảo vấn, chỉ có thể không cam lòng mở hai mắt.
Hừ, tức giận nha, nguyên lai nàng không phải thật sự gặp được Trầm Thiên Sơn, càng tức là, tên Trầm Thiên Sơn kia ngay cả ở trong mộng nàng cũng muốn phá nàng, hỏi mà không nói một tiếng.
Đáng giận hơn là thanh âm chuông điện đem nàng đánh thức, không biết chờ một chút cho nàng có cơ hội tiếp tục đối hắn nghiêm hình tra tấn.
“Linh — linh linh –”
Dồn dập chuông điện thủy chung không có buông tha, nàng nhíu mày, nhìn đồng hồ báo thức phía trên vách tường,cả kim dài kim ngắn vừa lúc chỉ đúng mười hai giờ.
Làm ơn, nửa đêm mười hai giờ, có ai lại ấn chuông cửa nhà người khác?
Chẳng lẽ…… Không thể nào, nàng sẽ không là gặp được “A phiêu” đi!
Cái này…, nàng sợ tới mức vội vàng đem thân mình kiều nhỏ vùi vào chăn mềm mại, tính nhắm mắt làm ngơ, đối phương cố tình không buông tha nàng, chuông cửa vẫn vang lên.
Không được, còn như vậy nữa nàng cũng ngủ không được.
Cả gan nhảy xuống giường lớn, Phương Nhược Tuyết thật cẩn thận đi ra phòng ngủ, bật đèn phòng khách, nhút nhát đi ra cửa, khẩn trương xoay nắm chốt cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt là một đạo thân ảnh cao lớn.
Không đợi nàng phản ứng lại, thừa dịp nàng tạo ra khe hở ở cửa, thân ảnh cao lớn tựa như quỷ không khách khí đẩy cánh cửa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông vào nhà nàng.
“Cô ngủ chết sao? Không có ý thức nữa, tôi ấn chuông điện lâu như vậy, cô hiện tại mới đến mở cửa!” Vừa mới bước vào bên trong, Quan Hi Thần tức giận bùng nổ.
Vạn nhất có cháy, ngu ngốc này liền ngủ thẳng đến thiên đường sao? Thật sự là tức chết người đi được!(Bạn Song : Cách liên tưởng của anh quả thật….bái phục bái phục)
Mặc bộ đồ ngủ in hình chuột mickey, Phương Nhược Tuyết sợ tới mức mở to hai mắt, miệng lắp bắp,“Anh…… anh…… Như thế nào là anh?”
Mang theo một cái va li nhỏ hiệu LV, Quan Hi Thần nhìn nàng đang kinh ngạc vạn phần liếc mắt một cái, tức giận biến mất, mày rậm anh tuấn hơi hơi giơ lên.
Nàng — thật là thiên tài khôi hài, bộ dáng mặc áo ngủ bị làm tỉnh lại rất buồn cười, còn có…… Thực đáng yêu.
“Không phải tôi thì là ai? Hay cô hẹn ai?” Khơi mi, hắn khó chịu.
“Không, không có.”
“Như vậy tốt rồi.” Xoay người, chỉ thấy hắn tìm kiếm cái gì trong hành lí.
Phương Nhược Tuyết bị hắn khiến cho không hiểu ra sao.“Như vậy tốt rồi” Là cái ý tứ gì? Nàng có hay không hẹn người cùng hắn xông vào nhà nàng có quan hệ với nhau sao?
Rốt cục tìm được, Quan Hi Thần rút ra tờ giấy hồng đưa cho nàng,“Nha, cái này, cô không phải tìm bạn cùng phòng sao? Chúc mừng cô.”
“Chúc mừng?” Hắn nói cứ như đúng là nàng rất vinh hạnh, nhưng nàng nghe một chữ cũng không hiểu.
Nhìn quanh phòng ở liếc mắt một cái, hắn gật gật đầu,“Tuy rằng hơi nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, bất quá……” Hắn cao ngạo xoay người nhìn nữ nhân ngẩn người,“Lại chúc mừng cô, tôi thuê phòng ở của cô.”
Từ lúc rời quán cà phê đi, hắn liền khẩn cấp thi hành kế hoạch, vốn là buổi sáng ngày mai mới tới, nhưng nằm trên giường khách sạn chính là ngủ không được, vì thế hắn muốn làm nhanh một chút, nhanh chóng thu thập hành lý tới đây.(Bạn Song : Anh nôn nóng cái gì , đời còn dài , chị là của anh )
Từ sau khi quen tiểu ngu ngốc này, hắn bắt đầu làm những chuyện gần như chưa làm bao giờ, tỷ như phát huy chính nghĩa có thừa, sinh ra hưng trí đùa sủng vật, kỳ thật còn rất thú vị.
“Uy, phòng ở của tôi không cho nam nhân thuê nha, trên giấy hồng có ghi.” Phương Nhược Tuyết chỉ vào tờ giấy, hy vọng có thể sớm một chút chui vào chăn ngủ.
Loại thời điểm này, trước hết nên mỉm cười. Hắn rớt ra tươi cười súc vật vô hại(nguyên văn),“Nhưng chúng ta là bằng hữu, hẳn là có ngoại lệ là đi?”
“Nhưng là……”
Mặc kệ nhưng là của nàng, Quan Hi Thần tự động tự phát đi vào trong, bắt đầu đi thăm phòng ở, giống như quyết định muốn ở phòng như thế nào.
Mở ra một căn phòng, xem ra là chuẩn bị cho thuê, nhưng chưa sửa sang lại, đầy tạp vật, vừa thấy chính là không thể ở, hắn chuyển hướng phòng khác bật đèn nhỏ, lộ ra căn phòng màu vàng, rõ ràng nhìn thấy trên giường trải tấm ga hoạt hình, chăn hở ra, trạng thái cho biết chủ nhân vừa ly khai.
Nàng vừa mới là bị hắn đánh thức đi?! Thật tốt.
Biết phá mộng đẹp của người khác, hắn một chút áy náy đều không có, tưởng tượng bộ dáng nàng hổn hển ở trong lòng mắng hắn, tâm tình liền rất tốt.
Phương Nhược Tuyết ngữ khí mang uy hiếp chỉ vào hắn,“Uy, anh tốt nhất lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không…… Nếu không tôi liền báo nguy anh xâm phạm nhà dân!”
Nam nhân này làm sao có thể kiêu ngạo như vậy, cư nhiên qua nửa đêm chạy đến nhà người khác, còn một bộ dáng ác bá, cho nàng một mình thì dễ khi dễ sao?
Đáng tiếc đe dọa của nàng, đổi lấy chính là Quan Hi Thần không sao cả xua tay,“Tôi là đến thuê phòng, không phải xâm phạm.”
Gãi gãi đầu, nàng quyết định tư thái mềm mại,“Được rồi, cho dù anh là đến thuê phòng, xin hỏi có ai lại nửa đêm nửa hôm đi xem không ?”
“Tôi.”
“Anh……”
“Như thế là được rồi.” Hắn đi trở về phòng khách, đem hành lý mang vào phòng nàng.
“Như thế là được rồi” Rốt cuộc là cái kết luận kỳ quái gì?“Uy, anh đang làm gì? Còn như vậy tôi thật sự báo nguy nha.”
“Đêm nay cô ngủ phòng khách, tôi ở phòng ngủ.” Hắn tự nhiên mở ra hành lý, lôi quần áo, không cần ý kiến của nàng.
“Uy, nào có người như vậy ?” Người này chẳng những xâm phạm nhà người ta, còn chiếm cả giường của nàng, tức chết đi được !
A — nàng không cần ngủ sô pha phòng khách!
Hiện tại nàng chỉ nhớ rõ bảo vệ quyền lợi đêm nay không ngủ phòng khách, hoàn toàn đã quên chính mình vốn là không cho hắn vào ở.
“Tôi, tôi chính là người như vậy.” Rút ra một chồng tiền mặt đưa cho nàng, Quan Hi Thần đem nàng đẩy ra ngoài,“Đây là tiền đặt cọc.”
“Nha, kỳ thật không cần nhiều như vậy, không đúng không đúng, này không phải trọng điểm…… ý tứ của tôi là nói tôi không ngủ phòng khách, không, này cũng không phải trọng điểm…… Tôi không đáp ứng đem phòng cho anh thuê, tuy rằng kỳ thật cũng không phải không thể, nhưng……”
Này ngu ngốc, tỉnh ngủ cùng không ngủ đều giống nhau, Quan Hi Thần buồn cười lắc đầu.
Hắn quay vào, làm như mình là chủ nhân mở tủ, tìm kiếm chăn bông, đem ra cửa, nàng còn đang toái niệm, hơn nữa đã muốn không biết niệm cái gì.
“Nhạ, cho cô, cô có thể đi rồi, tôi rất mệt.” Đem chăn bông một phen nhét vào trong lòng nàng, hắn đóng cửa lại.
Ân, lúc trước ở khách sạn ngủ không được, nhưng hiện tại hắn thật sự buồn ngủ.
“Anh mệt?”
Hắn đánh cái ngáp, gật gật đầu.
Nàng cũng gật gật đầu, ôm chăn bông, ngốc vù vù quay người lại.
Quấy rầy người ta ngủ thực không đạo đức nha, không đúng không đúng, vừa mới bị người ta làm cho từ mộng đẹp bước ra, nàng mới xui xẻo nhất!
Đầu lại thanh tỉnh chút, quay đầu, thừa dịp hắn đóng cửa, nàng lập tức dùng chân chặn cửa,“Không đúng, chúng ta còn chưa thảo luận xong, từ đầu, tôi không có đáp ứng muốn cho anh ở a!”
“Đừng quên, tôi hôm nay ở quán cà phê giúp cô nha.”
Nói như vậy cũng đúng, nhưng một là một, không thể nói nhập vào như vậy!“Bằng không tôi tính tiền lương cho anh.”
“Ân huệ là có thể dùng tiền trả sao?”
“Tôi không phải ý tứ này, tôi……”
“Cô thế nào? Cô vong ân phụ nghĩa!”
Có nghiêm trọng như vậy sao?“Nhưng là……”
“Tôi giúp cô một ngày, cô có biết mệt chết đi? Tôi đã muốn thực mệt nhọc, cô nhất định phải tại thời điểm này cùng ân nhân so đo một việc nhỏ sao?”
“…… Thực xin lỗi.” Nàng không thể không thừa nhận chính mình là người ăn mềm không ăn cứng, bị hắn nói như vậy, nàng cảm thấy chính mình tội ác tày trời.
Thật tốt để lừa! Giơ tay, Quan Hi Thần nhẹ nhàng vén sợi tóc hỗn độn của nàng ,“Nhanh chút đi ngủ đi, nhớ rõ lúc ngủ không cho phép kêu hô , không được nói mớ, còn có…… Không cho phép đánh lén tôi.”
Bởi vì tiếp xúc hắn cùng lời nói ái muội, làm cho sắc mặt Phương Nhược Tuyết hơi hơi phiếm hồng, may mà ngọn đèn quá mờ, hắn hẳn là nhìn không thấy, bất quá nàng vẫn là thực khẩn trương.
Không có giải thích, nàng vội vàng rời đi tầm mắt hắn, chính là không đi hai bước, cổ tay lại bị người ta giữ chặt.
Từ lúc tiến vào đến giờ, hắn mới lộ ra biểu tình thận trọng, nàng không biết hắn muốn nói gì, hoảng hồn khiến tim đập cấp tốc nhảy lên.
“Nhớ kỹ, sau này, không cho phép tùy tiện mở cửa cho người xa lạ, biết không?”
Nàng gật đầu một cái, hắn giống như đạt được lễ vật, tươi cười chậm rãi, buông tay nàng, đóng cửa phòng ngủ.
Độ ấm còn sót lại nơi cổ tay, làm cho hai má Phương Nhược Tuyết đỏ bừng càng sâu, ngây ngốc đứng một hồi lâu, mới đi tới sô pha phòng khách.
Trước lúc ngủ, nàng chỉ nhớ rõ hắn đã kéo tay nàng, về chuyện phòng ở bị xâm chiếm, nàng đã quên.
Chiều ngày nghỉ, Quan Hi Thần lái xe thể thao nhàn rỗi đi lung tung, những ngày không phải đi làm, hắn bình thường đều là hẹn hò giết thời gian, nếu không thì chính là cùng bạn tốt uống rượu nói chuyện phiếm.
Nhưng hắn hôm nay một chút hưng trí hẹn hò đều không có, nhàm chán, rốt cuộc làm sao để vui đây?
Việc vui…… A, hắn nghĩ tới — thân xe lưu loát quay lại, chạy về hướng “Tựu đẳng nhĩ lai”.
Hơn mười phút sau, liếc mắt một cái quán cà phê đã hiện ra, hắn sung sướng đẩy cánh cửa thủy tinh, thanh âm nhiệt tình tiếp đón, lại thiếu cảm giác quen thuộc, tầm mắt khóa nhanh quầy bar, Quan Hi Thần chau mày.
Kỳ quái, nàng trốn? Sẽ không là bị nam nhân lừa tiền, lừa đến trốn chạy đi?
Nghĩ đến này khả năng này, cảm xúc khó chịu lại tới nữa, tốt lắm, hắn nhớ rõ cái mặt nam nhân kia, hắn muốn kêu bằng hữu ở cảnh cục vẽ lại chân dung, sau đó truy nã! Không, hẳn là vận dụng hình phạt riêng, trước nhổ móng tay ngâm nước muối……
Ngồi vào chỗ của mình ,Quan Hi Thần ở trong đầu tưởng tượng thiên kì bách quái các hình phạt riêng cho Trầm Thiên Sơn, rốt cục nhìn thấy Phương Nhược Tuyết.
Mái tóc dài buộc gọn gàng đuôi ngựa, mặc chiếc váy voan màu xanh nước biển, chân đi giày xăng ̣đan, không đánh phấn, chỉ tô một chút son, nàng hôm nay xem ra thực giống với ly thạch hoa quả mùa hè rất mê người.
Theo ánh mắt, hắn nhìn nàng đi lên sân khấu .
“Tựu đẳng nhĩ lai” có cái khác hấp dẫn khách hàng chính là diễn xuất đàn dương cầm, thời gian cố định diễn tấu đàn dương cầm có thể là cho không khí dùng cơm, cho tới nay đều được khách nhân hoan nghênh.
Nhưng hắn thật đúng là không nghĩ tới, nguyên lai nàng sẽ đánh đàn.
Trước mắt bàn dân thiên hạ nàng nâng tay, khí thế mười phần, chỉ chốc lát, mười ngón tay phải trái bắt đầu đánh đàn ,những nốt nhạc di chuyển quanh quẩn, chính là……
Một khúc tiếp theo một khúc, mãi cho đến khi thời gian diễn tấu chấm dứt, rồi đến “Tiểu tinh tinh”, người xem dưới đài khả năng là cố ý an bài, nhưng nàng đàn lần thứ hai lại do dự, nhìn xuống đài vẻ mặt lo lắng, Quan Hi Thần một chút cũng chưa bỏ qua.
“Làm sao vậy? Tâm tình không tốt.”
Phương Nhược Tuyết đang trầm tư phát ra thanh âm hoảng sợ, nhanh ngẩng đầu,“Anh như thế nào ở đây? Chẳng lẽ anh lại cùng khách nhân hẹn ở trong này gặp mặt?” Làm ngưu lang thật tốt, bộ dáng thực nhàn nhã.
Khách nhân? “Tôi không phải……”
Không cho hắn cơ hội biện giải, nàng đánh gãy hắn trong lời nói,“ khách nhân của anh còn chưa tới, liền sửa hẹn nơi khác tốt lắm, chúng tôi đợi lát nữa sẽ chơi dương cầm.” Nói xong, nàng ấp úc thở dài.
Em trai trở về phải tiếp một đoàn Âu Châu, hẳn là sẽ không phát hiện chuyện này đi?
“Vì sao muốn đánh đàn?” Hắn là đến đây tìm việc vui, nàng nếu đánh đàn, hắn muốn chế giễu? Hắn thực nể trọng nàng nha.
“Anh vừa rồi không có nghe đến tôi đánh ba lượt “Tiểu tinh tinh” sao?”
“Ân, thực lưu loát, dễ nghe.”
“Là, anh cũng cảm thấy như vậy? Tôi từ nhỏ đến lớn thì chuyện này là kiêu ngạo nhất, lúc ấy tôi khổ luyện thực…… A — tôi nói này làm chi? Này không là vấn đề trọng điểm, dù sao tôi cuối cùng không thể vẫn đạn cùng thủ, kỳ thật nếu khách nhân nhận cũng là có thể, không đúng không đúng, trọng điểm không phải này, tôi……” Quá mức phiền não, nàng lâm vào suy nghĩ lạc trong sương mù.
Quan Hi Thần có thể khẳng định, nếu lời nói của nàng giống những cô gái khác, hắn sẽ lập tức quay đầu chạy lấy người, hắn chán ghét nghe đi nghe lại những thứ vô nghĩa.
Nhưng lời của Phương Nhược Tuyết, hắn lại ngay cả đánh gãy ý tứ đều không có, đại khái…… Bởi vì nàng mang tới niềm vui đi!
“…… Như vậy anh nghe hiểu sao?”
Nàng mở to hai mắt, tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, giống như nếu hắn lắc đầu, nàng sẽ lại chìm trong sương mù một lần, Quan Hi Thần không khỏi bật cười. Biểu tình của nàng có thể nào sinh động như vậy a.
“Ý của cô là nói, hôm nay người đánh đàn không thể tới, cố không muốn làm khách nhân mất hứng, cho nên lên sân khấu thay thế, mà cô chỉ biết “Tiểu tinh tinh”, chỉ biết đàn mỗi bản này?”
“Chính là như vậy.”
“Kia rõ ràng liền báo cho khách nhân biết diễn tấu hôm nay lâm thời hủy bỏ không phải tốt sao, không cần đóng cửa đi?” Cứ như vậy đóng cửa sẽ tổn thất càng nhiều, cô nàng này thật sự không quá thông minh.
Phương Nhược Tuyết ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang như siêu nhân trong phim hoạt hình, lại dùng ngữ khí của tráng sĩ cắt đứt cổ tay nói:“Anh ngẫm lại nha, khách nhân hôm nay ,hôm qua, rồi cả ngày mai vẫn như vậy, nhưng là ngày mai ai đến có thể hưởng thụ, hôm nay thì không, như vậy thực không công bằng sao?”
Hắn nở nụ cười, nụ cười mà chính hắn cũng chưa phát hiện ôn nhu,“Có ai nói cô thực ngốc a?” Nhưng lại ngốc thật sự.
Trên mặt nàng nhất thời mây đen dầy đặc,“Có, cho nên them anh cũng chả sao.” Trong nhà mỗi ngày đều có người ca cẩm nha, ngay cả gọi điện thoại trở về ân cần thăm hỏi cũng đều là — ngu ngốc, chị hôm nay khỏe không?
Làm ơn, nàng cái này chỉ gọi là người tài vẻ ngoài đần độn thôi a !
“Tôi giúp cô đi.” Hắn thật lâu không có loại cảm giác hưng trí bừng bừng này.
“Ân? Anh như thế nào giúp tôi? Giúp tôi đóng cửa nha?” Nàng cũng không phải không mời người khác,cái này đúng là chủ ý ngu ngốc.
“…… Tôi là nói tôi có thể thay thế người chơi đàn lên sân khấu diễn tấu.” Hắn lộ ra biểu tình đắc ý.
Tuy nói đàn dương cầm không phải sở trường của hắn, nhưng không thể không nói, tiểu hài tử điểm ưu thế gia đình có tiền, hắn nhưng là học đàn từ nhỏ, đều là do các danh sư đến dạy, chưa từng ngừng, chính là vài năm bận rộn chuyện công ty, thiếu thời gian luyện tập.
Phương Nhược Tuyết có điểm do dự. Cho dù nàng chỉ biết “Tiểu tinh tinh”, nhưng ít nhất là đàn tốt, ngưu lang này thoạt nhìn cũng chỉ có một bộ dáng hời hợt, sở trường đại khái là lời ngon tiếng ngọt linh tinh đi, hắn thật sự biết đánh đàn sao?
“Uy, anh sẽ không phá hỏng thương hiệu của tôi đi?”
“Tôi không gọi uy.” Hắn thích cảm giác hai người càng ngày càng quen thuộc, không thích cách gọi “Uy” xa cách kia.
“Nha, vậy anh tên là gì?” Nàng lễ phép thuận miệng hỏi , dù sao nàng tuyệt đối không có tiền thừa cho hắn tiêu phí trong tiệm, không có cơ hội nào dùng tới tên của hắn cả.
Dừng một hồi, hắn thong thả nói “Quan, Hi, Thần.” Sau đó chờ nàng thét chói tai.
“Nghệ danh hay tên?” Nếu là nghệ danh làm chi không lấy lóe sáng một chút ? Nếu trực tiếp kêu như vậy, nàng còn có thể ý tứ mà giúp hắn vỗ vỗ tay vài cái.
“Đương nhiên là tên nha, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Cái này cũng hét lên đi?
Oa, ngưu lang này kinh nha, còn học người ta nói cái gì đại trượng phu, cũng may nàng sớm có lễ phép, sẽ không giáp mặt mà giễu cợt người ta.
Vươn tay, nàng kéo hai tay hắn,“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ(hân hạnh được gặp), chúc anh làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước, đông như trẩy hội, mãi mãi không hết…… Không đúng không đúng, coi như tôi chưa nói, dù sao chính là chúc mừng anh !”
Bị tay nhỏ bé non mềm của nàng cầm, tâm Quan Hi Thần không hiểu sao có chút rung động, nhưng mặc kệ là cái gì động, cuối cùng đều bị diệt sạch bới câu nói kế tiếp của nàng.
Hắn thực buồn mở miệng,“Cô rốt cuộc có biết hay không tôi là ai?”
Tổng tài Quan thị, cho dù không thấy người hắn, cũng nên nghe qua tên hắn đi!
“Ân, trước tiên là nói tốt, tôi nói như vậy không có làm thấp anh, anh biết đi?” Thấy hắn cứng ngắt gật đầu, nàng tiếp tục nói:“Tôi không hay giao du như anh, nói thật ra tôi thật sự không hiểu, cứ hư tình giả ý như vậy có cái gì cao hứng ? Huống hồ……”
Tốt lắm, nàng vẫn hoàn toàn coi hắn là ngưu lang.
Lần này giải thích nàng lại không có nghe, hắn mượn nhạc quán thong lỗ tai nàng!“Tôi trước giải thích với cô, tôi không phải……”
“Cho nên sao, anh thật sự muốn lên đánh đàn sao?”
Mẹ kiếp, hắn thực muốn đánh nàng vài cái (Bạn Song : Chị ,đừng lấy anh , chưa lấy đã vũ phu như thế rồi), cô nàng này như thế nào luôn đánh gãy lời hắn?!“Phương Nhược Tuyết, cô hãy nghe cho kỹ, tôi……” Đợi chút, hắn thay đổi chủ ý.
Ngưu lang tràn đầy khí thế, thận trọng đứng lên, nàng nửa câu cũng không dám nhiều lời, ngay cả hỏi cũng không .
“Cô có biết, tôi là…… Ách, ngưu lang, cho nên về tài nghệ càng có thể nâng cao, nữ sinh hiện tại không phải thích người có tài hoa sao? Mà tôi tài nghệ chính là đánh đàn.” Quan Hi Thần thay đổi chủ ý phóng ra thanh âm ôn nhu, nói như thật.
Cũng đúng, hắn nói có đạo lý,“Vậy cho anh thử , đợi lát nữa đến giờ anh liền lên sân khấu. A! Âu phục của em trai tôi nói không chừng anh mặc vừa, anh đợi chút, nó hình như để lại một bộ ở trong điếm, tôi tìm cho anh.” Không đợi hắn đáp lại, Phương Nhược Tuyết vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Nhìn bóng dáng của nàng, hắn có thâm ý khác nở nụ cười.
Hắn nghĩ, hắn tìm được chỗ vui vẻ rồi !
Hắn nhớ rõ ngoài cửa có quảng cáo cho thuê, hình như là cô nàng này tìm bạn chia phòng(Cùng thuê), mà hắn vừa lúc cảm thấy rời nhà ở khách sạn thực không thú vị, có lẽ,cái hắn cần là bạn cùng phòng.
Để cho nàng hiểu lầm hắn là ngưu lang tốt lắm, nàng không biết thân phận của hắn ngược lại chơi đùa càng thích.
“Uy, thời gian không còn sớm, anh mau thay quần áo lên sân khấu.” Phương Nhược Tuyết cầm âu phục lại gần, đập đập bờ vai của hắn.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, được rồi.” Được rồi được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt,cái ny nàng biết. Thay bằng tươi cười lấy lòng, nàng như trẻ con lắc lắc cổ tay áo hắn,“Hi Thần, giúp tôi đi.”
Cứ như quen biết từ lâu, hắn thuận thế sờ sờ đầu nàng,“Ngoan, tôi hiện tại phải đi thay quần áo.” Này tiếng “Hi Thần” thực dễ nghe.
Nhu thuận gật gật đầu, nàng “hớn hở” nhìn theo hắn đi vào phòng nghỉ, còn không muốn dời mắt, bởi vì tên kia thực đểu .Ai ~~ ai kêu là nàng có việc cần người.
Bất quá, than thở của nàng nửa giờ sau liền tan thành mây khói, không thể không khen ngợi chính mình thông minh, nàng thật sự là đào được vàng mà,không ,là trân bảo !
Quan Hi Thần cầm nghệ thực không thể chê, tương xứng cùng người được mời đến, không nghĩ tới, ngưu lang hiện tại tố chất cao như vậy, nàng phải nghiêm nghị mà kính nể.
Nhưng duy nhất phiền toái là — nàng vẫn mỉm cười, dùng ánh mắt vô hạn tán thưởng theo dõi hắn, khi hắn nghỉ ngơi, còn phải dùng hết từ ngữ tán dương hắn.
Sau đó hắn sẽ đắc ý vỗ vỗ đầu của nàng, nói cho nàng — tôi là thay thế trời,trời thương người khác khổ sở, cô không cần khách khí.
Tốt lắm tốt lắm, hiện tại ngưu lang tố chất thật sự rất cao, nói chuyện thực lễ phép, so với Trầm Thiên Sơn, ít nhất hắn nói mười câu thì chín câu nàng không hiểu, nhưng tên này hình như là cố ý, mỗi một câu đều làm cho nàng nghe hiểu, nhất là lời mắng chửi người .
“Nhược Tuyết, tôi muốn uống Latte, muốn cô pha ngay lập tức.” Quan Hi Thần từ sân khấu xuống, đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, hắn hẳn là mệt chết đi, nhưng trên thực tế tinh thần lại tốt đến không ngờ, nhất là thời điểm sai vặt người khác.
Nở nụ cười sáng lạn, Phương Nhược Tuyết mềm mại gật đầu,“Được, tôi đi, anh đợi chút.”
“Nhanh chút, tôi khát.”
Trên bàn có nước sôi, khát sẽ không uống nha? Nhưng nàng chỉ dám ở trong lòng mà toái niệm, bởi vì đợi lát nữa còn có lần cuối cùng muốn phiền toái hắn.
“Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh thôi.” thanh âm tinh tế ngọt ngào , trên mặt cũng nhìn không ra bất đắc dĩ gì.
Chính là, mới xoay người, liền biến thành vẻ mặt hoàn toàn bất đồng.
Nàng quyết định, sau khi kết thúc thời gian buôn bán hôm nay, nàng muốn học Trầm Thiên Sơn, cùng hắn “Ân đoạn nghĩa tuyệt”!(=]])
~~~
“Trầm Thiên Sơn, cậu tên hỗn đản này đứng lại cho mình, lần trước thời điểm ở nhà ăn cậu dựa vào cái gì nói muốn cùng mình chia tay? Mình khi nào thì thành bạn gái của cậu? Còn nữa, cậu cướp sạch tiền trên người mình, hại mình bị mắng, đồ hỗn đản, vương bát đản……”
Linh — linh linh –
“Uy, Trầm Thiên Sơn, cậu rốt cuộc có hay không đang nghe mình nói chuyện?”
Linh — linh linh –
“Trầm Thiên Sơn……”
Linh –
Chuông điện chói tai làm cho Phương Nhược Tuyết không có biện pháp tiếp tục khảo vấn, chỉ có thể không cam lòng mở hai mắt.
Hừ, tức giận nha, nguyên lai nàng không phải thật sự gặp được Trầm Thiên Sơn, càng tức là, tên Trầm Thiên Sơn kia ngay cả ở trong mộng nàng cũng muốn phá nàng, hỏi mà không nói một tiếng.
Đáng giận hơn là thanh âm chuông điện đem nàng đánh thức, không biết chờ một chút cho nàng có cơ hội tiếp tục đối hắn nghiêm hình tra tấn.
“Linh — linh linh –”
Dồn dập chuông điện thủy chung không có buông tha, nàng nhíu mày, nhìn đồng hồ báo thức phía trên vách tường,cả kim dài kim ngắn vừa lúc chỉ đúng mười hai giờ.
Làm ơn, nửa đêm mười hai giờ, có ai lại ấn chuông cửa nhà người khác?
Chẳng lẽ…… Không thể nào, nàng sẽ không là gặp được “A phiêu” đi!
Cái này…, nàng sợ tới mức vội vàng đem thân mình kiều nhỏ vùi vào chăn mềm mại, tính nhắm mắt làm ngơ, đối phương cố tình không buông tha nàng, chuông cửa vẫn vang lên.
Không được, còn như vậy nữa nàng cũng ngủ không được.
Cả gan nhảy xuống giường lớn, Phương Nhược Tuyết thật cẩn thận đi ra phòng ngủ, bật đèn phòng khách, nhút nhát đi ra cửa, khẩn trương xoay nắm chốt cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt là một đạo thân ảnh cao lớn.
Không đợi nàng phản ứng lại, thừa dịp nàng tạo ra khe hở ở cửa, thân ảnh cao lớn tựa như quỷ không khách khí đẩy cánh cửa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông vào nhà nàng.
“Cô ngủ chết sao? Không có ý thức nữa, tôi ấn chuông điện lâu như vậy, cô hiện tại mới đến mở cửa!” Vừa mới bước vào bên trong, Quan Hi Thần tức giận bùng nổ.
Vạn nhất có cháy, ngu ngốc này liền ngủ thẳng đến thiên đường sao? Thật sự là tức chết người đi được!(Bạn Song : Cách liên tưởng của anh quả thật….bái phục bái phục)
Mặc bộ đồ ngủ in hình chuột mickey, Phương Nhược Tuyết sợ tới mức mở to hai mắt, miệng lắp bắp,“Anh…… anh…… Như thế nào là anh?”
Mang theo một cái va li nhỏ hiệu LV, Quan Hi Thần nhìn nàng đang kinh ngạc vạn phần liếc mắt một cái, tức giận biến mất, mày rậm anh tuấn hơi hơi giơ lên.
Nàng — thật là thiên tài khôi hài, bộ dáng mặc áo ngủ bị làm tỉnh lại rất buồn cười, còn có…… Thực đáng yêu.
“Không phải tôi thì là ai? Hay cô hẹn ai?” Khơi mi, hắn khó chịu.
“Không, không có.”
“Như vậy tốt rồi.” Xoay người, chỉ thấy hắn tìm kiếm cái gì trong hành lí.
Phương Nhược Tuyết bị hắn khiến cho không hiểu ra sao.“Như vậy tốt rồi” Là cái ý tứ gì? Nàng có hay không hẹn người cùng hắn xông vào nhà nàng có quan hệ với nhau sao?
Rốt cục tìm được, Quan Hi Thần rút ra tờ giấy hồng đưa cho nàng,“Nha, cái này, cô không phải tìm bạn cùng phòng sao? Chúc mừng cô.”
“Chúc mừng?” Hắn nói cứ như đúng là nàng rất vinh hạnh, nhưng nàng nghe một chữ cũng không hiểu.
Nhìn quanh phòng ở liếc mắt một cái, hắn gật gật đầu,“Tuy rằng hơi nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, bất quá……” Hắn cao ngạo xoay người nhìn nữ nhân ngẩn người,“Lại chúc mừng cô, tôi thuê phòng ở của cô.”
Từ lúc rời quán cà phê đi, hắn liền khẩn cấp thi hành kế hoạch, vốn là buổi sáng ngày mai mới tới, nhưng nằm trên giường khách sạn chính là ngủ không được, vì thế hắn muốn làm nhanh một chút, nhanh chóng thu thập hành lý tới đây.(Bạn Song : Anh nôn nóng cái gì , đời còn dài , chị là của anh )
Từ sau khi quen tiểu ngu ngốc này, hắn bắt đầu làm những chuyện gần như chưa làm bao giờ, tỷ như phát huy chính nghĩa có thừa, sinh ra hưng trí đùa sủng vật, kỳ thật còn rất thú vị.
“Uy, phòng ở của tôi không cho nam nhân thuê nha, trên giấy hồng có ghi.” Phương Nhược Tuyết chỉ vào tờ giấy, hy vọng có thể sớm một chút chui vào chăn ngủ.
Loại thời điểm này, trước hết nên mỉm cười. Hắn rớt ra tươi cười súc vật vô hại(nguyên văn),“Nhưng chúng ta là bằng hữu, hẳn là có ngoại lệ là đi?”
“Nhưng là……”
Mặc kệ nhưng là của nàng, Quan Hi Thần tự động tự phát đi vào trong, bắt đầu đi thăm phòng ở, giống như quyết định muốn ở phòng như thế nào.
Mở ra một căn phòng, xem ra là chuẩn bị cho thuê, nhưng chưa sửa sang lại, đầy tạp vật, vừa thấy chính là không thể ở, hắn chuyển hướng phòng khác bật đèn nhỏ, lộ ra căn phòng màu vàng, rõ ràng nhìn thấy trên giường trải tấm ga hoạt hình, chăn hở ra, trạng thái cho biết chủ nhân vừa ly khai.
Nàng vừa mới là bị hắn đánh thức đi?! Thật tốt.
Biết phá mộng đẹp của người khác, hắn một chút áy náy đều không có, tưởng tượng bộ dáng nàng hổn hển ở trong lòng mắng hắn, tâm tình liền rất tốt.
Phương Nhược Tuyết ngữ khí mang uy hiếp chỉ vào hắn,“Uy, anh tốt nhất lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không…… Nếu không tôi liền báo nguy anh xâm phạm nhà dân!”
Nam nhân này làm sao có thể kiêu ngạo như vậy, cư nhiên qua nửa đêm chạy đến nhà người khác, còn một bộ dáng ác bá, cho nàng một mình thì dễ khi dễ sao?
Đáng tiếc đe dọa của nàng, đổi lấy chính là Quan Hi Thần không sao cả xua tay,“Tôi là đến thuê phòng, không phải xâm phạm.”
Gãi gãi đầu, nàng quyết định tư thái mềm mại,“Được rồi, cho dù anh là đến thuê phòng, xin hỏi có ai lại nửa đêm nửa hôm đi xem không ?”
“Tôi.”
“Anh……”
“Như thế là được rồi.” Hắn đi trở về phòng khách, đem hành lý mang vào phòng nàng.
“Như thế là được rồi” Rốt cuộc là cái kết luận kỳ quái gì?“Uy, anh đang làm gì? Còn như vậy tôi thật sự báo nguy nha.”
“Đêm nay cô ngủ phòng khách, tôi ở phòng ngủ.” Hắn tự nhiên mở ra hành lý, lôi quần áo, không cần ý kiến của nàng.
“Uy, nào có người như vậy ?” Người này chẳng những xâm phạm nhà người ta, còn chiếm cả giường của nàng, tức chết đi được !
A — nàng không cần ngủ sô pha phòng khách!
Hiện tại nàng chỉ nhớ rõ bảo vệ quyền lợi đêm nay không ngủ phòng khách, hoàn toàn đã quên chính mình vốn là không cho hắn vào ở.
“Tôi, tôi chính là người như vậy.” Rút ra một chồng tiền mặt đưa cho nàng, Quan Hi Thần đem nàng đẩy ra ngoài,“Đây là tiền đặt cọc.”
“Nha, kỳ thật không cần nhiều như vậy, không đúng không đúng, này không phải trọng điểm…… ý tứ của tôi là nói tôi không ngủ phòng khách, không, này cũng không phải trọng điểm…… Tôi không đáp ứng đem phòng cho anh thuê, tuy rằng kỳ thật cũng không phải không thể, nhưng……”
Này ngu ngốc, tỉnh ngủ cùng không ngủ đều giống nhau, Quan Hi Thần buồn cười lắc đầu.
Hắn quay vào, làm như mình là chủ nhân mở tủ, tìm kiếm chăn bông, đem ra cửa, nàng còn đang toái niệm, hơn nữa đã muốn không biết niệm cái gì.
“Nhạ, cho cô, cô có thể đi rồi, tôi rất mệt.” Đem chăn bông một phen nhét vào trong lòng nàng, hắn đóng cửa lại.
Ân, lúc trước ở khách sạn ngủ không được, nhưng hiện tại hắn thật sự buồn ngủ.
“Anh mệt?”
Hắn đánh cái ngáp, gật gật đầu.
Nàng cũng gật gật đầu, ôm chăn bông, ngốc vù vù quay người lại.
Quấy rầy người ta ngủ thực không đạo đức nha, không đúng không đúng, vừa mới bị người ta làm cho từ mộng đẹp bước ra, nàng mới xui xẻo nhất!
Đầu lại thanh tỉnh chút, quay đầu, thừa dịp hắn đóng cửa, nàng lập tức dùng chân chặn cửa,“Không đúng, chúng ta còn chưa thảo luận xong, từ đầu, tôi không có đáp ứng muốn cho anh ở a!”
“Đừng quên, tôi hôm nay ở quán cà phê giúp cô nha.”
Nói như vậy cũng đúng, nhưng một là một, không thể nói nhập vào như vậy!“Bằng không tôi tính tiền lương cho anh.”
“Ân huệ là có thể dùng tiền trả sao?”
“Tôi không phải ý tứ này, tôi……”
“Cô thế nào? Cô vong ân phụ nghĩa!”
Có nghiêm trọng như vậy sao?“Nhưng là……”
“Tôi giúp cô một ngày, cô có biết mệt chết đi? Tôi đã muốn thực mệt nhọc, cô nhất định phải tại thời điểm này cùng ân nhân so đo một việc nhỏ sao?”
“…… Thực xin lỗi.” Nàng không thể không thừa nhận chính mình là người ăn mềm không ăn cứng, bị hắn nói như vậy, nàng cảm thấy chính mình tội ác tày trời.
Thật tốt để lừa! Giơ tay, Quan Hi Thần nhẹ nhàng vén sợi tóc hỗn độn của nàng ,“Nhanh chút đi ngủ đi, nhớ rõ lúc ngủ không cho phép kêu hô , không được nói mớ, còn có…… Không cho phép đánh lén tôi.”
Bởi vì tiếp xúc hắn cùng lời nói ái muội, làm cho sắc mặt Phương Nhược Tuyết hơi hơi phiếm hồng, may mà ngọn đèn quá mờ, hắn hẳn là nhìn không thấy, bất quá nàng vẫn là thực khẩn trương.
Không có giải thích, nàng vội vàng rời đi tầm mắt hắn, chính là không đi hai bước, cổ tay lại bị người ta giữ chặt.
Từ lúc tiến vào đến giờ, hắn mới lộ ra biểu tình thận trọng, nàng không biết hắn muốn nói gì, hoảng hồn khiến tim đập cấp tốc nhảy lên.
“Nhớ kỹ, sau này, không cho phép tùy tiện mở cửa cho người xa lạ, biết không?”
Nàng gật đầu một cái, hắn giống như đạt được lễ vật, tươi cười chậm rãi, buông tay nàng, đóng cửa phòng ngủ.
Độ ấm còn sót lại nơi cổ tay, làm cho hai má Phương Nhược Tuyết đỏ bừng càng sâu, ngây ngốc đứng một hồi lâu, mới đi tới sô pha phòng khách.
Trước lúc ngủ, nàng chỉ nhớ rõ hắn đã kéo tay nàng, về chuyện phòng ở bị xâm chiếm, nàng đã quên.