- Chủ nhân, có người đến kìa, giống như bay trên không trung vậy, nhanh thật.
Quả đúng như vậy, trên bờ hồ có trên mười bóng áo đen lướt tới nhẹ nhàng như nhưng cánh chim ưng. Chỉ trong chớp mắt, người đi đầu ở trên cao sáu trượng nhẹ nhành đáp xuống trước mặt Sở Vân như một cánh chim. Đó là một lão nhân tuổi độ thất tuần, mày rậm mắt sáng, râu tóc như tuyết, tu vi thâm hậu, đặc biệt giữa hai lông mày có một vết nhăn hình trái tim màu tím, quần áo ông ta mặc cũng giống như bốn đại hán kia, chỉ khác trên cổ tay trái có đeo một cái vòng bạc lớn bao vào cổ tay.
Người đó vừa đến thì lập tức bốn hán tử áo đen nọ rạp mình hành lễ, đứng qua một bên. Lão nhân nọ nhìn họ gật đầu rồi chiếu đôi mắt như hai luồng điện vào Sở Vân và Cáp Sát. Một hán tử áo đen cung kính nói:
- Khải bẩm phó thủ lĩnh, vừa nãy đệ tử chính mắt nhìn thấy Thái Dương Bài uy chấn thiên hạ của thủ lĩnh.
Lão nhân nọ giật mình, vội hỏi:
- Ở đâu?
Bẩm, trong tay người bạn kia.
Sở Vân mỉm cưới, lại lấy Thái Dương Bài ra cầm tay. Lão nhân nọ ánh mắt sáng lạnh quan sát thật tỉ mỉ rỏi kêu lên thương cảm:
- Võ thúc thúc, lại được nhìn thấy lão nhân gia rồi...
Nói rồi lão nhân nọ từ từ quì xuống, hai mắt rơi lệ. Sở Vân vội vàng bước đến, hai tay giữ lão nhân lại, hoảng hốt kêu lên:
- Tiền bối, xin đừng làm thế...
Lúc này đã hơn mười bóng người dần dần đáp xuống, ngạc nhiên đứng bên cạnh họ, nhưng khi nhìn thấy Thái Dương Bài trong tay Sở vân thì tất cả không dấu nổi kinh sợ, nhất ttè quì xuống đất, ai nấy nước mắt ròng ròng.
Qua một đỗi rất lâu, lão nhân thấm nước mắt nói:
- Người anh em, Võ thúc ...Võ thủ lĩnh vẫn còn trên dương thế?
Sở Vân đợi cho lão nhân bình tĩnh trở lại, rồi đem tất cả mọi việc xảy ra trong đời mình kể lại một cạch tỉ mỉ cho mọi người nghe, từ cuộc đấu trên bãi biển cho đến phiêu dạt trên biển lạc vào hoang đảo, may mắn được Cô Uý Kim Điệu Võ Huyết Nan lưu lại báu vật, tuyệt kỹ võ công và tri thức...
Sở vân đem tất cả mọi việc từ đầu đến cuối không hề dấu diếm hoặc để sót một điều gì cho mọi người nghe. Sau đó chàng lấy trong túi ra nhưng tấm da đê mà Vô Uý Kim Điêu đã để lại trong thạch thật, từng trang từng trang đưa lên trước mặt lão nhân nọ. Nhìn thấy nét chữ màu trắng trên tấm đa dê, lão nhân nọ lại càng xúc động, nước mắt tuôn trào, đau xót nói:
- Đúng rôi... đấy chính là bút tích của Võ thúc thúc, ta đã ghi vào trong tim dù có hoá thành tro bụi ta vẫn nhận ra được.Võ thúc thúc đã từng nói:
để làm cho uy danh của ông ta càng rạng rỡ mai sau, ông ta đi tìm một nơi mà con người không thể tìm đến, ông ta muốn sống thật oanh liệt và chết đi thật nhẹ nhàng. Chính thế, và ông ta đã làm như thế...
Nói đến đó, giữa tiếng than khóc của mọi người, ông ta lại nức nở.
Con người đâu phải là gỗ đá, họ khóc để biểu lộ niềm vui và nỗi khổ đau. Cứ thế qua một đỗi khá lâu... Cáp Sát đứng bên, lấy làm kinh hoàng, đưa mắt nhìn mọi người tự nhủ:
- Quái lạ! Vì sao họ lại khóc lóc thương tâm đến thế. Tuy thủ lĩnh cũ đã ra đi rồi, nhưng lại có thủ lĩnh mới anh hùng hơn cơ mà.
Qua một lúc lâu, vị lão nhân tuổi trạc thất tuần nọ đứng lên, đưa mắt quan sát Sở Vân thật tỉ mỉ, bỗng có một người tuổi độ ngũ tuần, tóc vàng hỏi:
- Phó thủ lĩnh, vị huynh đài này là ...
- Câm mồm ! Ngươi dám gọi người kế vị Võ thúc thúc là huynh đài ?
Thấy người tóc vàng râu ngạnh sợ hãi cúi đầu bước lui lại, Sở Vân vội nói:
- Không, không, tiền bối, tại hạ đâu dám phạm luật như vậy. Kim Điêu Minh được sự lãnh đạo của Võ lão tiền bối danh chấn giang hồ. Tại hạ tài hèn sức mọn đâu dám đảm đương thay cho Võ lão tiền bối...
Lão nhân nọ đưa hai tay lên trời, cất giọng sang sảng đầy uy lực:
- Kim Điêu Minh đệ nhị đại Phó thủ lĩnh Tử Tâm Điêu Cừu Hạo, tôn chỉ minh chủ lưu dụ, xin hoan nghênh tân minh chủ của bổn giáo.
Lời ông ta vừa dứt thì tất cả các đệ tử khác của Kim Điêu Minh đã vội vàng kính cẩn quỳ xuống cung nghinh tân minh chủ, thái độ vô cùng thành kính, sùng bái, chân thực như đối với chính Cô Uý Kim Điêu vậy.
Cáp Sát quỳ sau lưng mọi người mà trong lòng vô cùng hoan hỉ và cảm thấy thật vinh dự.
Sự việc xảy ra quá nhanh, dù Sở Vân đã sớm dự định cho ngày hôm nay mà chàng vẫn cảm thảy bất ngờ. khuôn mắt tuấn tú anh hùng của chàng càng đỏ rực lên, cảm thấy lúng túng, ngượng ngập.
Tử Tâm Điêu Cừu Hạo vẻ mặt vừa hoan hỉ vừa đau xót, mừng cho họ từ nay lại có thủ lĩnh, có người lãnh đạo, nhưng đau xót vì cựu thủ lĩnh kính yêu vô vàn của họ không bao giờ trở lại nữa... Ông ta cung kính giới thiệu với Sở Vân các nhân vật có mặt lúc đó.
Năm vị thần sắc nghiêm nghị, trầm tĩnh tuổi độ ngũ tuần là :
Ngũ Phương Hắc Uyên Thôi Quảng, Thôi Tư, Thôi Tú, Thôi Nhân, Thời Hoà.
Mấy người mập ốm cao thấp không đồng kia là Tứ Đại Gia :
Lương Hựu Quán, Cổ Viêm, Ty Mã Vệ, Tiêu Định. Tứ Tâm Điêu Cừu Hạo chỉ vào người có râu trê màu vàng kia nói:
- Đây là Kim phát Khách Tất Lực, xin minh chủ xử phạt cái tội bất kính lúc nãy. Còn đây lâ Trảo Hoàn Hoàn Chủ.
Trong bổn minh chia làm Thủ Hoàn. Vũ Hoàn và Trảo Hoàn. Thủ Hoàn lấy hành động làm chính, Vũ Hoàn ly kỳ kích làm chính, còn Trảo Hoàn lấy phòng thủ làm chính. Họ đều do lão phu phụ trách. Lại có Lăng Tiêu Đường chỉ có Nguyên lão bổn minh mới được vào nơi đó.
Sở Vân trầm ngâm một lúc nói:
- Vậy Lăng Tiêu Đường có bao nhiêu người?
- Trừ Thiết đường chủ ra còn ba vị nữa...Thế rồi họ vừa đi vừa kể chuyện, bước lên ngọn núi xanh thẫm ở bên hồ, có Cáp Sát đi sát theo sau.
Ngọn núi ấy không hùng vĩ, nhưng lại đượm màu sắc linh thiêng và kỳ tú, bên sườn núi có xây một con đường rộng, hai bên đường, cây cối xanh tốt, phía cuối con đường là những đến đài lầu các cung điện.
Những dãy nhà kéo dài hàng mấy dặm, san sát bên nhau, tưởng hồng ngói xanh, cột kèo điêu khắc tuyệt đẹp. Chỉ nhìn qua cũng biết xây dựng được chừng này thứ phải tổn hao biết bao tâm huyết, tiền của và sức lực.
Trước một bức tường chạm trổ tinh vi và những hàng cột uy nghi của một đại điện, có mấy trăm hán tử áo đen ngực thêu mặt trời vàng đang đứng đó, nét mặt ai nấy đều biểu lộ sự ngưỡng mộ, chờ đón tân minh chủ ngay trước Trấn Dực Cung.
Khi Sở Vân mỉm cười cùng Tử Tâm Điêu tiến đến, bọn họ tung hô vang trời rồi ai nấy bái lạy sát đất. Đứng trên thềm vân thạch của Trấn Dực Cung Sở Vân nhìn thấy hai vị Hoàn Chủ khác, một béo mập, mắt như sói và một gầy hơn mặt ma lanh, đó là Lãnh Cương phụ trách Thủ Hoàn và đại hán Đồ Thủ phụ trách Vũ Hoàn, cả hai để lại cho Sở Vân một ấn tượng sâu đậm.
Lúc này hai cánh cửa có khắc hình hai con đại bàng khổng lồ, từ từ mở ra, để lộ một gian sảnh rất lớn, hai bên là những dãy đèn lưu ly sáng lung linh. Mọi người tiến vào trong gian sảnh.
Vật đập vào mắt Sở Vân đầu tiên là một con Kim Điêu đang vượn lên, nét vẽ sống động y như thật. Sở Vân nhìn quang cảnh thì biết được đây là nơi làm lễ long trọng để đón tân minh chủ...
Có bốn vi tuổi tác rất cao người thì cạo đầu trọc, mắt như luồng điện, người thì gầy gò như que củi, hàm răng vàng khè mũi hếch, nhỏ bé, người thứ ba và thứ tư râu tóc rất dài, trông tướng mạo rất kỳ dị. Cả bốn vi ấy tuổi tác đâu cỡ phải từ tám mươi trở lên.
Bốn vị ấy cất bước tiến đến trước mặt Sở Vân, người có khuôn mặt đỏ hồng đầu trọc lóc nói giọng rất oai nghiêm:
- Lăng Tiêu Đường Chủ Cuồng Ưng Bành Mã cùng Sấu Ưng Quách Phàm Khôi Ưng Chương Lượng, Vân Ưng Hà Lực Bái kiến Minh chủ.
Nói xong cả bồn vi từ từ quý xuống. Thấy thế Sở Vân vội vàng bước tới, đỡ lấy bốn vị ấy, nói:
- Không dám ! Xin mời các vị bình thân !
Tử Tâm Điêu bước lại phía sau lưng Sở Vân nói:
- Kính xin minh chủ xuất trình tín vật lần nữa ạ!
Sở Vân mỉm cười lấy Thái Dương Bài, Hầu La Chỉ Hoàn và cởi thanh Khổ Tâm Hắc Long không đặt vào chiếc khay ngọc đỏ bày bên cạnh đó.
Tử Tâm Điêu Cừu Hạo tử từ lấy một cuốn lụa mỏng mở ra trên tấm lụa ấy có vẽ hình những tín vật nọ, điều ấy chứng tỏ những vật mà Sở Vân mang tới là hoàn toàn thật và lãnh tụ của họ Vô Uý Kim Điêu đã trao tín vật ấy như là một cách ủy nhiệm cho Sở Vân.
Thế là tất cả mọi đệ tử của Kim Điêu Minh kể cả Cừu Hạo và bốn vị nguyên lão đều quỳ xuống đất tiến hành lễ Tám bái Cữu ngưỡng.
Lúc này Sở Vân biết là toàn bộ đệ tử Kim Điêu Minh từ trên chí dưới đã chính thức thừa nhận chàng, do vậy tuy lấy làm áy náy trước hành vi của họ nhưng phải cố chịu để họ thi lễ. Bỗng Tử Tâm Điêu thét to lên:
- Diệu Ngã Minh Chủ, Dương Ngã Kim Điêu ( Minh chủ vinh quang chói lọi dìu dắt Kim Điêu Minh tiến tới).
Mọi người cũng thét vang lời thề đó tạo nên một âm thanh vang dội, trầm hùng mãnh liệt. Sở Vân thấy như máu huyết cuồn cuộn dâng lên, toàn thân rung chuyển, nước mắt trào ra nóng hổi.
Đợi cho mọi người đứng dậy cả, Tử Tâm Điêu hai tay dâng lên một chiếc khay ngọc, trên khay là một chiếc vòng vàng hộ thủ điêu khắc tinh vi một con Kim Điêu đang tung cánh. Sở Vân đưa tay đón lấy, đeo vào cổ tay lập tức tiếng hoan hô vang lên như sấm.
Tử Tâm Điêu nói:
- Bẩm Minh chủ, bắt đầu từ hôm nay Kim Điêu Minh phục hồi, chấn hưng sự nghiệp. Toàn thể đệ tử của Minh từ lão phu trở xuống nguyện thề đến chết trung thành với minh chủ. Kim Điêu Minh còn tồn tại một ngày thì con cháu đời đời vẫn luôn tôn chỉ lời thề này. Nếu ai phản lại sẽ bị loạn đao phanh thây!
Sở Vân đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong sảnh, nói lên sự cảm kích của mình, đoạn chàng tóm tắt kể lại toàn bộ sự việc diễn ra và mình đã được tín vật như thế nào, sau đó chàng trang nghiêm nói:
- Tại không màng danh lợi vinh thân, nguyện cùng các vị thực hiện ước nguyện của Võ lão tiền bối. Hy vọng các vị vì cái tình với Võ tiền bối mà đổi xử với tại hạ. Tại hạ cũng mong sẽ lấy cái tâm của Võ tiền bối để cùng chia sẻ với các vị để chúng ta như một cơ thể có chung một trái tim!
Những tiếng hoan hô vang dội lại cất lên làm rung chuyển cả không gian.
Tình cảm từ những con tim hoà hợp bùng lên, những ánh mắt tin yêu, chan chứa tình người nhìn nhau trào lệ, mọi người coi nhau ruột thịt, như anh em, thân thuộc, gần gũi vô cùng.
Trong căn nhà rộng, nền phủ thảm màu vàng, ánh sáng từ hai mươi mấy hạt Dạ minh châu chiếu ngời ngời. Trong phòng trang trí lộng lẫy, đồ đạc đều quý giá. Một cánh cửa sổ mở ra đề từ trong phòng có thể nhìn thấy mặt hồ lấp lánh, phía bên phải là những dãy nhà san sát ánh đèn sáng lấp lánh. Bấy giờ đã là canh một...
Lúc chiều trong bữa tiệc liên hoan, Sở Vân quá vui mà uống nhiều rượu, đầu chàng hơi chếnh choáng nên uống luôn mấy hớp nước thơm rồi ra đứng bên cửa sổ hứng gió một lúc mới thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Mùi hoa ngoài cửa sổ thoảng lên thơm ngát, Sở Vân thầm nghĩ:
- Võ lão tiền bối quả là môt người bất phàm, chẳng những võ công trí tuệ cao tuyệt mà ngay cả cuộc sống cũng hết sức thanh cao, cứ nhìn căn phòng này và thạch thất nơi hoang đảo thì thấy rõ điều đó.
Bỗng từ ngoài phòng có tiếng gỡ cửa vang lên.
- Ai đấy ? Sở Vân quay người nhìn về phía cửa.
Cánh cửa khẽ mở, bốn cô gái áo quần trắng muốt tinh khiết, yểu điệu tiến vào khom người hành lễ, rồi một cô lên tiếng:
- Bẩm minh chủ, chúng tì nữ theo lệnh của tổng quản đến đây hầu hạ minh chủ theo yêu cầu của minh chủ.
Sở Vân cười tỏ ra hơi kỳ lạ nói:
- Nơi đây cũng có nữ nhân sao?
- Bẩm minh chủ, bổn minh di cư đến đây đã ba đời rồi, có nhiều gia đình sinh sống ở đây, phía sau cung này. Ngày mai sẽ có mười hai cô xinh đẹp nhất đến đây để minh chủ tuyển lựa.
- Tuyển lựa cái gì ?
Cô gái nọ cảm thấy ngạc nhiên, mơ hồ nói:
- Để minh chủ tuyển chọn sáu cô làm thê thiếp bên mình, lẽ nào minh chủ không biết việc ấy?
Sở Vân cảm thảy lúng túng nói:
- Không! Sao lại như thế được? Như thế là phá hoại hạnh phúc đời người ta rồi...
Cô gái áo trắng nọ lại cười nói:
- Được kề cận làm thê thiếp bên minh chủ là ước vọng của những thiếu nữ chưa thành gia thất ở những thân gia quyến thuộc trong minh đấy, đều là tự nguyện cả mà, không có cưỡng bức, miễn cưỡng đâu...
Sở Vân lắc đầu cương quyết nói:
- Không, việc này không hay, các ngươi hãy đứng dậy đi.
Cả bốn thiếu nữ đứng dậy, chăm chăm nhìn Sở Vân với những cặp mắt sắc như dao cau, quyến rũ mê hồn. Sở Vân suy nghĩ:
- Đó là quy tắc của Kim Điêu Minh ư? Mà các thành viên trong Minh quan tâm đến Minh chủ cũng là điều chân tình chứ có sao đâu!
Lúc ấy ớ ngoài cửa có tiếng chân vang lên, rồi một hán tứ áo đen cúi đầu nói:
- Bẩm Minh chủ. Phó Minh chủ và Lăng Tiêu Đường đến ạ.
- Xin mời vào mau lên. Sở Vân vội nói lớn.
- Còn các cô hãy vào nhà dọn dẹp các thứ đi nào.
Tiếp đó là Tử Tâm Điệu Cừu Hạo và Cuồng Ưng Bành Mã bước vào, sau khi chào bỏi, Sở Vân nói ngay:
- Cừu phó Minh chủ, nghe nói ngày mai tại hạ phải lựa sáu cô thê thiếp không biết việc này có đúng vậy không?
- Đúng đấy, không biểu ý Minh chủ thế nào?
- Tính tại hạ không như thể, không cần thiết đâu, mặt khác sẽ làm hỏng đời người khác mất...
Minh chủ, lúc lão Minh chủ còn sống từng nói, con người thì có tính trời cho, không cần phải giả đạo mạo, chỉ cần đừng làm việc tồi bại, trái với đạo lý mà thôi... Hơn nữa những thiếu nữ ấy hoàn toàn tự nguyện, trước là kề cận sau đó thành thân, chẳng sao cả mà.
Nói như vậy cũng chẳng sai, nhưng tại hạ không muốn vậy, hãy thôi đi, xin phó Minh chủ thay mặt đừng làm thế nữa...
Giọng nói và ánh mắt của Sở Vân lúc này đầy uy lực khiến cho Cừu Hạo cảm giác như gặp lại Vô Uý Kim Điêu, vội vàng nói ngay:
- Bẩm Minh chủ, xin tuân chỉ dụ lệnh!
Cuồng Ưng Bành Mã ngồi cạnh trầm giọng nói:
- Minh chủ ! Hai hộ vệ tùy thân của Minh chủ được chọn từ Các Hoàn, Các Đường, Minh chủ có muốn gặp mặt hai vị ấy không?
Sở Vân cười nói:
- Làm phiền nhị vị quá!
Bành Mã không nói gì chỉ đưa tay vẫy vẫy, lập tức hai thanh niên mặc áo xanh, gương mặt lạnh lùng, tuấn tú bước vào, bái lạy.
Nhìn thấy hai người này ăn mặc khác mọi người, Sở Vân hỏi:
- Đại danh của hai vị ?
Kẻ quỳ ở bên phải cung kính nói:
- Sát quân tử Thịnh Dương !
Kẻ quỳ bên trái cũng cung kính nói:
- Khoái Đao Tam Lang Lý Khải!
Hai vị hãy đứng lên, từ nay về sau cứ bình thường, đừng quá câu nệ!
Tử Tâm Điêu Cừu Hạo nói vội:
- Minh chủ ! Hai người này võ công kiệt xuất nhất trong lớp trẻ của bổn Minh. Họ một lòng vì Minh chủ mà nỗ lực phục vụ tôn chỉ minh quy. Họ nguyện mặc quần áo Thái Dương rồi, cho đến ba năm sau nếu được Minh chủ xác nhận họ là kẻ trung trinh, hoàn toàn chức thủ thì sẽ mặc Thái Dương Y phục, nếu không, vĩnh viễn bị trục xuất và bị chặt đi một cánh tay.
Sở Vân hơi chột dạ nhưng không nói gì, Cừu Hạo và Cuồng Ưng đem tình hình trước mặt của Kim Điêu Minh trình bày thật tỉ mỉ. Lúc này Sở Vân biết tên ngọn núi đó là Thanh Ánh Sơn, mặt khác cũng lấy làm ngạc nhiên khi thấy lực lượng rất to lớn và tổ chức rất uy nghiêm của Kim Điêu Minh. Cuối cùng Tử Tâm Điêu nói:
- Nhân số bổn Minh đến giờ phút này có hơn hai ngàn, ở đây có ruộng vườn cây trái tươi tốt, Quải Tử Hồ có rất nhiều cá tôm. Ngoài ra, hàng năm chúng ta còn ra ngoài mua sắm trang phục một lần, nên có thể nói là đủ tự cung tự cấp.
Rồi sau đó, ba người vui vẻ tự do trao đổi về Vô Uý Kim Điêu những ngây còn ở đây, cho mãi đến khuya hai người ấy mới ra về. Sở Vân nhìn thấy Thịnh Dương và Lý Khải vẫn đứng im bất động nơi đó, thì cười nói:
- Các ngươi có thể về được rồi !
- Chúng đệ tử suốt ngày đêm hộ vệ Minh Chủ. không được nghỉ ngơi. Minh chủ có điều gì cứ sai phái.
- Khỏi khỏi, ở trong sơn trại của ta không cần phải lo lắng như thế, không có thích khách đâu. Hơn nữa ta càng không đi trốn đâu. Các ngươi hãy đi nghỉ đi.
Thấy hai người kia sợ hãi khom mình lui ra, Sở Vân cười khoan khoái. Mấy năm qua, tuy là lần đầu tiên Sở Vân mới cảm thấy như về đến nhà mình. Chàng lại thấm thía công lao ơn đức của Vô Uý Kim Điêu đối với chàng.
Nước hồ Quải tử bình lặng, trong suốt, xanh thẳm, thật đáng yêu.
Cứ thế, như những đôi thiên nga ngày ngày bơi lượn trên hồ. Sáu mươi ngày và sắu mươi đêm bình lặng trôi qua. Hai tháng đó, Kim Điêu Minh phục hồi tổ chức, chấn hưng lực lượng, tổ chức làm ăn. Lúc này, tất cả những nội quy nội vụ của Kim Điêu Minh đều đã đi vào nề nếp, và Sở Vân đối với tất cả công việc điều hành tố chức ấy đã hoàn toàn quen thuộc. Trong mười ngày tiếp đó chàng bận bịu vạch các kể hoạch và kiểm tra thực hiện, Sở Vân đã phát huy hết năng lực kinh người và tài năng tinh thần đặc biệt của mình. Vì thế những mối thù, những điều uất hận ẩn chứa trong lòng chàng đã bị chôn sâu xuống. Nhưng đến hôm nay mọi việc đã bình an thì mối căm hờn đó lại bộc phát, những mồi thú đó không đơn thuần trong đó bao hàm cả mối thù giết cha đoạt vợ, chúng dày vò chàng ghê gớm. Lúc này chàng mới nhận ra cuộc tàn sát đẫm máu hơn hai tháng trước, nguyên nhân là bởi mối thù trong lòng chàng dồn nén quá lâu đã bộc phát vào lúc ấy. Lúc này Sở Vân hai mắt nẩy lửa, hai tay nắm chặt vung lên trong không gian như đang trút hờn căm vào cừu nhân. Bỗng nhiên Sở Vân dừng bước nói:
- Thịnh Dương ! Ngươi đi mời phó minh chủ và Tam Hoàn Nhất Đường và các vị thủ lĩnh đến đây!
Thịnh Dương dạ một tiếng rồi đi ngay, ra ngoài cửa suýt nữa thì hắn đâm sầm vào lòng một đại hán! Người đó chính là Cáp Sát, Cáp Sát gọi lớn:
- Chủ nhân! Họ cho thuộc hạ ăn ngon mặc đẹp nhưng lại không cho thuộc hạ tùy tiện đến hầu hạ chủ nhân. Thuộc hạ không ăn không uống cũng được nhưng không thể xa rời chủ nhân được.
Sở Vân cười nói:
- Thôi đi. sau này ngươi sẽ theo ta suốt ngày suốt đêm, lo gì. Còn bây giờ thì hãy đứng sang bên để cho ta một mình tự do nghiên cứu một việc quan trọng.
Cáp Sát vội vàng đứng sang một bên. Ngay lúc đó tiếng bước chân rộn rã vang lên, Tử Tâm Điêu Cừu Hạo, Lăng Tiêu Đường Chủ Cuồng Ưng Bành Mã và Thủ Hoàn, Vũ Hoàn, Trảo Hoàn theo nhau tiến vào.
Sở Vân đợi mọi người ngồi yên chỗ. Nghiêm gịong nói:
- Qúy vị ! Tại hạ mời quý vị đến đây là để tuyên bố một sự kiện trọng đại. Sự việc này đã ẩn tàng trong ta bao nhiêu năm rồi. Nếu hôm nay tại hạ không nói ra e rằng ngọn lửa căm hờn ấy sê thiêu cháy trái tim và khối óc của tại hạ.
Thấy mọi người ngạc nhiên chăm chú nhìn mình, Sở Vân tiếp nối:
- Xin các vị hãy đừng lên tiếng vội, để cho lại hạ được nói lên tất cả những căm hờn uất ức trong lòng mình trước đã!
Thế rồi tất cả mọi sự việc Sở Vân đều nói hết ra, từng lời đẫm nước mắt, đừng câu như thấm máu đào. Máu, mồ hôi, nước mắt, đau thương, căm hận, uất ức dồn nén bấy lâu trong lòng chàng đã được Sở Vân trút ra hết với giọng bi thương.
Sở Vân nói xong thì như kiệt sức, chàng lao đảo bước đến một chiếc ghế lớn,vội ngồi xuống. Trong phòng không một tiếng động, mọi người như cùng Sở Vân sống lại trong những hoàn cảnh sự việc bi thương căm hận đó. Một lúc lâu sau Tử Tâm Điêu Cừu Hạc, hai mắt vằn những tia máu, đứng lên nói lớn :
- Minh chủ ! Chúng ta còn đợi gì nữa? Xin hãy ra lệnh xuất động toàn bộ lực lượng của Kim Điêu Minh tiêu diệt hết, không chừa một mống cái lũ sói lang dơ dáy ấy.
Thủ Hoàn Hoàn Chủ Thiện Long Lãnh Cương trầm giọng nói:
- Minh chủ ! Người là nơi ký thác tinh thần của toàn bộ Minh chúng dưới trên. Trong gầm trời này, kẻ nào đám làm thương tổn đến Minh chủ, đụng đến Minh chủ một sợi tóc, thuộc hạ không tiếc sinh mệnh để bắt chúng đền tội. Chúng ta hãy dùng những phương pháp tàn bạo gấp mười lần để trừng tri chúng.
Lăng Tiêu Đường Đường Chủ Cuồng Ưng Binh Mã đứng lên nói:
- Kim Điêu Minh của chúng ta ẩn tích võ lâm đã hơn năm mươi năm. Năm xưa lão Minh chủ đã đưa lực lượng lăn lộn giang hồ nhưng không tuyên bố Minh hiệu bổn Minh cho nên người trong võ lâm chỉ biết tên họ của Minh chủ và một vài người khác mà thôi, nên trên giang hỗ ít người biết đến Kim Điêu Minh, mà bản thân chúng ta trừ một vài người sống cùng thời lão Minh chủ, còn lại chưa ai thành danh chốn giang hồ. Lão phu mong muốn vì Minh chủ mà phục thù rửa hận, tất cả xuống núi dưới sự lãnh đạo của Minh chủ tiêu diệt hết lũ lang ác quỷ nọ để rạng danh Kim Điêu Minh trong giang hồ.
Mọi người như kích động, nhao nhao đứng dậy. Kim Phát Khách Tất Lực nói:
- Bổn toà xin Minh chủ hạ lệnh hạ sơn !
Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty từ từ đứng dậy, vò đầu tóc bù xù của mình nói.
- Minh chủ ! Bổn tòa không biết nói chuyện, nhưng bổn tòa muốn đi theo bên mình Minh chủ giết mẹ cái lũ giòi bọ đó đi.
Sở Vân qua hơn hai tháng chung sống làm việc với nhưng người này, lúc này chàng lại càng xúc động, đứng lên, nước mất còn lóng lánh, không nói nên lời, chàng xúc động vì tình cảm của mọi người đối với mình. Bỗng lúc đó Cáp Sát quỳ xuống trước mặt Sở Vân, nói:
- Chủ nhân ! Vì sao không nói sớm cho thuộc hạ biết việc này ? Cáp Sát sẽ bóp chết từng đứa một...
Khoái Đao Tam Lang Lý Khải vội vàng bước đến đỡ Cáp Sát. Sở Vân cũng nắm chặt đôi tay to lớn của Cáp Sát mà chẳng nói chi.
Đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại, dưới sự chủ trì của Sở Vân, Kim Điêu Minh mới thảo luận kế hoạch hành động...
Lần này đại lực lượng của Kim Điêu Minh xuất phát, tiến vào Trung nguyên, kế hoạch của họ là ngoài việc báo thù cho Minh chủ Sở Vân, thì nhân cơ hội này khuếch trương thanh thế chiếm lấy địa vị tôn kính trong võ lâm...
Ngồi trên lưng tuấn mã, thân than vận một màu quần áo đen tuyền, Sở Vân dẫn theo đoàn quân băng qua một đồi cát đội hình của họ ngoằn ngoèo như một con trằn xà. Sau lưng chàng là phó minh chủ và thủ lĩnh Tam Hoàn, Nhất Đường. Ngoài ra còn đem theo thuộc hạ của Thủ Hoàn:
Hắc Bạch Song Đà, thuộc hạ của Vũ Hoàn:
Kiếm Linh Tử, thuộc hạ của Trảo Hoàn:
Bát Đại gia, hai hộ vệ :
Sát quân tử Thịnh Dương và Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đi hai bên Sở Vân, cuối cùng là thân hình to lớn đồ sộ của Cáp Sát đi bên cạnh Sở Vân. Ngoài những người đó ra còn có khá nhiều những hảo hán được tuyển lựa trong Kim Điêu Minh.
Đến giữa trưa, phó minh chủ thúc ngựa chạy đến hỏi Sở Vân:
- Minh chủ, cho nghỉ ngơi một lúc được không?
Sở Vân mỉm cười gật đầu, ngoái nhìn ra sau, nhìn đoàn quận của mình xúc động. Phó minh chủ Cừu Hạo đưa tay ra hiệu những ky sĩ lập tức xuống ngựa. Mỗi người tự tìm cách nghỉ ngơi thích hợp cho mình. Sở Vân đột nhiên nói:
- Phó minh chủ ! Người có biết Cổ Yển Sơn ở đâu không?
- Lão phu dã lâu không vào trung nguyên, minh chủ hỏi đia danh đó, lão phu không biết được.
- Nếu vậy thì sau này hãy tìm kiếm vậy, ta có một người bạn thân sống nơi đó.
Cáp Sát đem đến một túi nhỏ đưa cho Sở Vân, nói lớn:
- Chủ nhân! Hãy uống một ngụm nước, nơi đây đã có mát hơn sa mạc chút đỉnh nhưng cũng nóng vô cùng.
Chàng vừa quay mặt đi thì đã thấy từ hai phía những chiếc khăn ướt và những ly nước thơm do hai hộ vệ đưa đến rồi. Cáp Sát trừng mắt nói:
- Hai ông bạn, ta hầu chủ nhân thì ảnh hưởng gì đến các ngươi ?
- Mọi người hãy từ từ đẫ, chủ nhân làm sao một lúc có thế nhận lắm thứ thế...
Lúc bấy giờ, trên gò cao một đệ tử làm nhiệm vụ cảnh giới đột nhiên giơ cao tay trái có cầm một miếng đồng hướng ánh mặt trời lúc lắc ba cái, lập tức ba luồng ánh sáng lóe lên. Cừu Hạo vội nói:
- Minh chủ! Phía trưóc có người đến.
Ánh sáng từ tay tên đệ tử nọ lại loé lên bảy lần. Cừu Hạo lại nói:
- Những người đó đều mang theo vũ khí, có vẻ là người giang hồ.
- Hãy để cho họ đi qua, họ với ta không thù không oán.
Thế là lực lượng của Kim Điêu Minh không hề chú ý đến những người mới đến, án binh bất động. Vừa lúc đó phía trước có bảy tuấn mã, trên lưng là bảy kị sĩ lao đến như vào chỗ không người. Cáp Sát khẽ nói:
- Đây không phải là thảo nguyên bao la của Mông Cổ, phi ngựa như điên thế kia thì những người khác trên đường làm sao tránh được?
Lúc đó bảy kị sĩ nọ đã phóng đến gần, bảy người đều mặc áo vàng, đều mang đao trên lưng trông rất hung hãn. Nhìn thấy phía trước mặt có khá nhiều những người mắc áo đen thì người áo vàng cầm đâu vẫy tay, lập tức năm mũi tên lửa bắn vút về phía họ, rồi bảy người nọ nhảy xuống ngựa dàn thành một hàng ngang, mắt lộ hung quang, tay cầm Phách Sơn Đao hung dữ.
Tử Tâm Điêu Cừu Hạo lấy làm kỳ lạ, khẽ hỏi:
- Minh chủ, mấy người này họ nhầm người chăng?
Sở Vân bước tới mấy bước, mỉm cười hỏi:
- Các vị bằng hữu, không hiểu các vị huy động vũ khí đối phó với ai vậy?
Sở Vân biết bọn Thạch Gia bảo này là một bọn lục lâm cường khấu.
Những bọn người này và bọn Khôi Kỳ Đội, Bôn Long Hội cùng một lúc xưng bá giang hồ. Lúc này kẻ đứng đầu bọn người áo vàng cười lớn nói:
- Các người anh em, chim nào thì bay về tổ nấy. Các vị hành tung không rõ, lão gia không truy cứu, các vị hãy ngoan ngoãn cút đi Địa phận Thạch Gia Bảo không cho phép các người bén mảng.
Mặc dù tất cả các nhân vật của Kim Điêu Minh đều không động đậy nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả, chỉ chở một hiệu lệnh của Sở Vân là họ lập tức xông lên phanh thây xé xác lũ người kia. Thế là Sở Vân quay người lại nhìn những thuộc hạ của mình mỉm cười. Bỗng tên cầm đầu bọn áo vàng thét lên một tiếng:
- Giết !
Lập tức bảy tên áo vàng nọ lao vào.
Thủ Hoàn Hoàn chủ là người đầu tiên lao vào bọn áo vàng kia. Tên cầm đầu bọn áo vàng quát:
- Khá lắm! Cái trò này của chúng bay ta đã biệt từ lâu rồi. Đã muốn chết thì các vị cứ tiến lên đi?
Sở Vân nghe nói thế liền cười nói:
- Bằng hữu, vì sao ngươi lại cho rằng chúng ta lại muốn cướp hàng của ngươi?
- Tên kia, đừng giả vờ điên nữa. Muộn rồi! Thất Đao nghĩa sĩ lẽ nào lại bị ngươi đánh lừa ư? Nếu ngươi đã muốn nhúng vào đây thì lấy độc trị độc, lẽ nào ta lại sợ?
Một kẻ áo vàng khác nói to lên:
- Đại ca ! Hãy tiêu diệt cái bọn vô dụng ấy đi đã! Mẹ kiếp, bọn chúng lại muốn giành miếng ăn đã đến miệng của Thạch Gia Bảo sao?
Tên đại hán áo vàng quát lên một tiếng thanh Phách Sơn Đao vung lên kín người, hai chân tung ra bốn cước rất là lợi hại. Thiên Long Lãnh Cương triển khai thân hình quỷ dị xuyên thẳng vào giữa rừng đao của đối thủ hai cánh tay biến thành nhiều đôi tay như La Hán xuất hiện, công vút vào kẻ thù. Lập tức một thân hình cao lớn màu vàng thét lên bi thảm, rồi máu đào bắn ra tung tóe, tấm thân áo vàng bắn lên không trung quay mấy vòng rồi rơi bộp xuống đất, cũng cùng lúc đó một bóng áo vàng khác đã bị đánh bay ra ngoại hơn ba trượng, đập vào một thân cây, rú lên một tiếng đã biến thành một tử thi. Một tên áo vàng đầu tóc rũ rượi mặt đẫm máu cố chạy ra, kêu lên những tiếng khủng khiếp, đôi mắt thất thần như một kẻ mất trí, nhưng hắn vừa chạy được một vài bước thì một bóng người như quỷ hiện ra trước mặt hắn, khiến hắn hoảng hốt quay bật trở lại, nhưng bóng người nọ nhanh không thể tưởng. từ trên không đã cắm xuyên thanh kiếm vào người tên áo vàng nọ. Bóng người ấy rút thanh kiếm ra, đến đứng bên Cáp Sát. Còn Cáp Sát thì nhằm vào thân hình tên áo vàng, không còn biết hắn còn sống hay đã chết, nhấc bổng thân hình hắn đập vào một tảng đá to bên đường. Một tiếng bộp vang lên, đầu tên áo vàng ấy nát ra từng mảnh, máu óc văng tung tóe.
Lúc này mọi người tập trung chú ý đến tên áo vàng còn lại cuối cùng đang gắng hết sức đánh trước đỡ sau, rõ ràng hắn cũng muốn kết thúc cho mau trận đấu, bởi vì toàn thân thể hắn đầm đìa máu, run lên bần bật, còn một mắt thì đã bị lòi trông, con mắt kia đảo xung quanh.Còn trong tai hắn vang lên tiếng gió rít của chường phong chỉ lực và binh khí.
Lúc bấy giở, hắn không thể cất tiếng nói nổi, bởi vì mồm miệng của hắn lúc này cũng đã nát vỡ thành một đồng bầy nhầy máu thịt rồi.