Từ dưới nhìn lên, dọc theo cầu thang, do ánh vàng phản chiếu dưới đèn lóe lên sáng loáng khiến cho có cảm giác chiếc cầu thang vừa dài vừa bí ẩn, Sở Vân bước đến đầu cầu thang thì dừng lại, thân hình bỗng nhiên hơi cong lại rồi bật thẳng lên, đã thấy cả thân người chàng vọt lên cao hơn sáu trượng, rốt lại lăng không bắn tiếp qua một đoạn nữa mới đáp xuống một ban công lớn.
Chiếc ban công ấy như một gian phòng lớn có bày biện bàn ghế, có treo tranh, hai bên là những gian buồng, nhưng lúc ấy không gian hoàn toàn vắng lặng không một tiếng động, chẳng một bóng người. Trên đỉnh gian phòng là một bức tượng phật vừa ngồi vừa nằm tư thế rất uy phong nhưng miệng phật lại há lớn trông rất lạ lùng.
Sở Vân trâm ngâm trong giây lát rồi cười khẩy một tiếng lùi lại hai bước, song chưởng vẽ lên một vòng đẩy mạnh tới, lập tức hai luồng kình lực như trời giáng đập thẳng vào pho tượng phật màu vàng kia, lap tức một loạt tiếng ầm ầm vang lên liên tục, pho tượng vàng bị phá tan, nát vụn, gạch, đá, vôi vữa rào rào bắn đi tứ phía... rồi từ vị trí pho tượng bị đập vỡ những tảng đá to tướng ào ào rơi xuống, tiếp đó là vôi bột đổ ập xuống, mù mịt trắng, không nhìn thấy gì. Sở Vân vẫn cất tiếng cười lạnh lùng rồi thân hình như một chiếc lá lướt qua đống vôi bột ấy, nhưng cùng lúc đó từ miệng phật bỗng có một ngọn lửa màu xanh bắn ra. Ngọn lửa màu xanh bỗng bùng to lên như một tấm lưới, mùi vị cay nồng rất là khó ngửi.
Sở Vân chột dạ, chàng biết đãy là ngọn lửa lân tinh cực độc, nếu trúng phải sẽ bị phỏng nặng và chất độc của lân tinh sẽ hành hạ vết thương cho đến tan xương tủy. Chàng thét lên một tiếng, hai mắt nhắm lại, thân hình dừng lại trên không đợi cho những luồng lửa xanh nọ bùng lên một lúc cho đến khi tắt đi, thì cả thân hình bắn vọt lên tận đỉnh trần gian sảnh rồi lướt đến cuối dãy hành lang nọ. Sở Vân đáp xuống từ từ mở to đôi mắt đưa tay sờ lên vầng thái dương vàng rực thêu trên ngực áo, phủi sạch bụi đất rồi đưa mắt quan sát những gian phòng hai bên hành lang, thấy tất cả cửa phòng đều đóng kín, không biết bên trong những gian phòng ấy còn chứa đựng những âm mưu gì khác nữa, Sở Vân nghĩ:
- Không biết tại sao khi nãy mình không dùng thần kiếm để giết chết cặp gian phu dâm phụ ấy đi, nếu mà chúng nó trốn thoát thì mối thù của mình đến bao giờ mới lrả được? Nhưng như thế cũng được, nếu cho chúng nó được chết đi ngay thì như thế chúng nó được hưởng sự ưu đãi quá lớn, quá sung sướng ư ? Không ! Ta không thể để cho chúng nó thoát được cảnh đau khổ, khiếp sợ, dằn vặt, nơm nớp sợ chết, ta phải để cho chúng nó phải chết một cách từ từ trong sự kinh hoàng và đau khổ, ta phải dằn vặt cho chúng nó phát điên lên mới được...
Sở Vân tiến đến gian phòng đầu tiên phía bên tay phải rồi tung chân đá bay cửa phòng vào phía trong, còn thân hình chàng thì lại lách qua mặt bên vách tường. Cạnh cửa phỏng vừa bị đá bay đi thì liến đó có mấy tiếng gió rít nghe rợn cả óc, rồi những lưỡi đao thép từ trên chém sả xuống ngay chính giữa cửa buồng. Sở Vân chờ một lúc cho những lưới đao thép nọ đều chém xuống hết, rồi mới bước đên chính giữa của quan sát bên trong gian phòng thì thấy gian phòng trống trơn, không một bóng người. Thế là dùng đúng một phương pháp như vậy, Sở Vân thăm dò được bảy tám gian phòng, sự khác nhau của mỗi gian phòng chỉ là những thứ vũ khí bí mật không cùng một chủng loại mà thôi... Sở Vân lấy làm lạ, suy nghĩ:
- Căn nhà này đúng là Tiểu A Phòng, kiến trúc thật là rộng lớn, hùng vĩ mà sao chẳng có một bóng người, gian phòng nào cũng chẳng có người ở. Hay là còn có một con đường bí mật nào để ra vào toà nhà này, nếu đúng vậy thì chỉ một mình ta đuổi theo cặp gian phu dâm phụ ấy, e rằng không hay ho cho lắm.
Bỗng từ dưới lầu vang lên tiếng thét kinh ngạc lại còn có tiếng kêu thất thanh nữa. Sở Vân nhìn quanh rồi bồng nhiên tung người đáp xuống tầng dưới. Nơi ấy trận đấu đang hồi ác liệt nhất, hơn nữa số người tham gia chiến đấu đã tăng lên không ít, ngoài ba người Khố Tỵ, Thiệu Tĩnh, Đằng Võ Công lúc này Sát quân tử Thịnh Dương, Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đang cùng bảy hán tử trung niên sử dụng trường kiếm ác chiến bất phân thắng bại. Sở Vân lập tức nhận bảy người ấy chính là “Thất Kiếm Lạc Tuyết”. Thịnh Dương và Lý Khải rõ ràng đã trải qua những cuộc ác đấu trước đó cho nên toàn thân nhuốm máu, đã trúng nhiều vết thương nhưng hình như họ không cảm thấy mà vẫn chiến đáu cực kì mãnh liệt. Tuy hai chàng trai trẻ ấy võ công rất cao, rất dũng cảm nhưng lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên giao đấu với “Thất Kiếm Lạc Tuyết” dày dạn kinh nghiệm trận mạc lại kinh qua khổ luyện trận thế, dù từng người võ công không bằng hai người nọ, nhưng nhờ liên thủ nên dần dần chiếm được thượng phong.
Sở Vân thét lên một tiếng, bay người vào vung chưởng chặn đứng Thất Kiếm Lạc Tuyết lại, chưởng phong của chàng như một trận cuồng phong ập tới giữa làn kiếm quang dầy đặc của Thái Kiếm Lạc Tuyết.
Thế là như có một bàn tay vô hình chộp vào bảy thanh trường kiếm, lắc mạnh, những thanh kếm đập vào nhau nghe chát chúa, lửa bắn tung tóe rồi tắt lịm. Không một tiếng kêu, một trong thất kiếm thân hình bị xẻ làm hai đôi, gục trên vũng máu, ruột gan xổ ra tung toé.
Sáu người còn lại sững người trong giây lát rồi lại thét lên khởi thế triển khai trận thức nhưng một luồng chưởng phong đã cuộn tới, những đường kiếm lại rối loạn, hai chiếc đầu bắn tung lên. Sở Vân lạnh lùng quát lớn:
- Giết sạch lũ này đi!
Sát quân tử Thịnh Dương vã Khoái Đao Tam Lang Lý Khải tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, chiêu thức bỗng trở nên cực kỳ uy mãnh, cực kỳ lợi hại, như hai con hổ đói lao vào bầy sói, Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nhìn thấy lai đại hộ vệ đắc thủ thì cũng vô cùng Phấn chấn, quát lên một tiếng, tung ra những chưởng vô cùng hung mãnh vào hai đổi thủ nọ, nói:
- Cái đồ không thấy quan tài không biết sợ, lão phu không xé xác hai đứa bay làm tám mảnh thì lão phu không thèm manh họ Khố nữa.
Lời chưa dứt thì ông ta đã tung người đến quật vào Thanh Vũ công tử mười chưởng như sét đánh, đỏng thời tung tám ngọn cước liên hoàn vào giữa ngực Ma Báo Đằng Võ Công rồi lập tức xoay người, bỗng một luồng sáng bạc như hình một con rắn, bỗng chập chờn ẩn hiện. Đã bao năm nay Khố Tỵ chưa dùng đến binh khí, nay Ngân Tiêu Hoàn bỗng triển khai vô cùng mạnh mẽ, lại vô cùng ác hiểm, chỉ nghe tiếng gió rít vun vút, ánh bạc lóe lên sáng loá, kình khí vô cùng uy mãnh. Đại Bát Hồn của Khố Tỵ như thiên la địa võng bao phủ lấy hai địch thủ trong tử khí.
Thanh Vũ công tử Thiệu Tĩnh sắc mặt tái đi, cố liều mạng vung binh khí, vân hết nội lực, phản công lại, còn Ma Báo Đằng Võ Công thì rút trong tay áo một cặp đoản trượng gầm lên múa tít lăn xả vào đối thủ.
Khố Tỵ hai chân tấn vững như núi, hai tay huy động Ngân Tiêu Hoàn mạnh như vũ bão từng chiêu nối tiếp từng chiêu, theo thức liên hoàn xuất thức liên tu bất tận uy hiếp hai đối thủ, trong chớp mắt đã đánh bật kẻ địch bắn đi năm sáu thước.
Bỗng nhiên, một tiếng hú chói tai từ phía ngoài toà nhà vang lên kéo dài không dứt. Sở Vân chột dạ, bởi vì đó là âm thanh của Quỷ Khốc Thỷ, tín hiệu cấp cứu của Kim Điêu Minh. Chàng vội trầm giọng nói:
- Khố Hoàn chủ chỉ huy hai hộ vệ đối phó với lũ ấy, tại hạ phải đi xem xét lại tình hình ngoài đó.
Khô Tỵ vừa đánh vừa nới lớn:
- Minh chủ! Không được tha cho bất cứ kẻ nào cả!
Sở Vân nói to:
- Yên tâm !
Rồi thân hình chàng đã cất lên bắn vút ra ngoài mất dạng.
Lúc đó, khắp nơi lửa cháy rực trời, trong ánh lửa những bóng người đi động loang loáng, tiếng kêu thét vang lên dậy đất. Thân hình Sở Vân như một cánh đại bàng bay vút qua những nhọn lửa đáp xuống phía trước bức tường thấp màu trắng, lúc này đã nhuộm thấm máu đào, tử thi nằm rải rác khắp chân tường. Ngay cổng có năm sáu đại hán đang ác đấu dữ dội với hai người áo đen ngực thêu “Mặt trời vàng”, dưới ánh lửa nét mặt các đấu thủ đều bừng bừng sát khí. Sở Vân thét to một tiếng tung người xông đến vung chưởng như sét đánh bay ba đại hán tung lên cao hành trượng văng ra xa. Hai đại hán kia còn đang sững sờ thì đã bị hai người áo đen giết chết trong nháy mắt.
Hai đệ tử Kim Điêu Minh nọ vội vàng khom người thi lễ, nói:
- Khải bẩm Minh chủ, bên Bách Giác Bảo bỗng có cao thủ xuất hiện ngăn cản lực lượng của Bàfh đường chủ tấn công vào chính môn. Hiện nay, Bành đường chủ đang liều chết kháng cự, chúng đệ tử được phó minh chủ điều đến phía trái Bách Giác Bảo đã bị chúng ta phá vỡ hỗn chiến với phe địch.
Sở Vân trầm giọng nói:
- Bên ta thương vong ra sao?
- Bẩm, mười mấy đệ tử do Phó minh chủ soái lĩnh đã có một nửa thương vong, phe địch bị tổn thất gấp mười lần chúng ta.
Hai ngươi đột nhập vào phía trong dùng Hoa? Long Đạn hủy diệt nhà cửa, kho tàng của bọn chúng, nhưng phải hết sức cẩn thận tránh chính diện đối địch với chúng. Thực hiện ngay đi.
Sở Vân nhìn theo hai thuộc hạ của mình lao đi cho đến khi khuất bóng mới đảo mắt nhìn quanh một lúc rồi tung mình lao đi, xông vào giữa những bóng người đang hỗn chiến, đáp xuống, đôi mắt lóe lên sát khí.
Nơi đây chính là trận đấu giữa lực lượng của Kim Điêu Minh đo Lang Tiêu đường chủ Bành Mã, Trảo hoàn chủ “Kim Phát Khách” Tất Lực chỉ huy, và thuộc hạ của Trảo Hoàn là Lương Hưu Quân, Tiêu Định...với lực lượng của Bách Giác Bảo.
Lúc ấy, Cuồng Ưng Bành Mã đang cố sức giao đấu với một lão nhân trạc độ thất tuần, mày râu như cước và một trung niên hán tử râu ria xồm xoàm, mặt mày hung dữ. Ba người đang đem hết bình sinh tuyệt học ra tử chiến, đòn đòn thế thế vô cùng hiếm ác, vô cùng mãnh liệt.
Kim Phát Khách Tất Lực dang múa tít thanh Sư Đầu Đao bay lên như chớp giũa hai đối thủ mập lùn, đầu trọc lóc, Kim Phất Khách đã có phần kiệt sức.
Phía kia Lương Hựu Quân và Tiêu Định đang chỉ huy hơn hai mươi thuộc hạ của kim Điêu Minh quyết tử chiến cùng một công tử mặt đẹp như ngọc, đầu đội mũ lông màu đỏ chỉ huy gần một trăm hán tử lực lưỡng của Bách Giác Bảo, trận thế nghiêng về phía lực lượng của đối phương. Nhìn toàn cục nơi này, lực lượng của Kim Điêu Minh đang gặp phải lực lượng chủ lực của Bách Giác Bảo.
Sở Vân lập tức nhận ra ngay, lão nhân trạc độ thất tuần đang tử chiến cùng Bành đường chủ chính là Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực, Bảo chủ Bách Giác Bảo và chàng trai đội mũ lông màu đỏ kia chính là kẻ đứng đầu trong Tam Vũ công tử tên là Hồng Vũ Thiệu Bình.
Sở Vân lạnh lùng từ từ bước vào vòng chiến, hai tay vung ra, lập tức có hai vị đại hán kêu thét lên thảm thiết, thân hình đã bị bắn đi ra xa hơn bốn năm trượng, chết ngay tức khắc.
Nghe tiếng kêu thảm thiết ấy. Hoàng Cực vội quay đầu nhìn lại thì không khỏi giật mình, bật lùi ra sau một bước.
Dưới ánh lửa bập bùng, sặc mặt của Sở Vân càng thêm lạnh lùng mà khủng bố, uy mãnh mà đau khổ, khiến ai trông thấy cũng phải rợn gáy. Khuôn mặt của Sở Vân thì Hoàng Cực đã từng thấy, và cũng đã quên đi, giờ đây lại gặp lại, khiến cho lão ta cảm thấy lạnh gáy.
Sở Vân cất giọng âm u nói:
- Hoàng Cực! Ba năm qua ngươi không sao chứ? Lần này gặp lại ta ngươi cảm thấy thế nào?
Hít một hơi dài chân khí, Hoàng Cực bỗng thốt lên ngạc nhiên:
- Ngươi chính là Lãng tử Sở Vân đấy ư?
Lúc này trong trường đấu lực lượng của Kim Điêu Minh phấán chấn hẳn lên, vì họ tin tưởng hoàn toàn rằng :
Minh chủ đã tới thì tức khắc cuộc thế sẽ xoay chuyển có lợi cho họ.
Sở Vân chầm chậm trả lởi Hoàng Cực, giọng lạnh như băng:
- Đúng rồi! Lẽ nào ngươi lại không còn nhớ nổi ta?
Hoàng Cực miễn cưỡng đáp giọng cũng rất nặng nề:
- Nếu vậy, việc xuất lĩnh thuộc hạ xâm nhập bổn Bảo là kiệt tác của ngươi?
- Đúng đấy, đó mới chỉ là mở màn mà thôi!
- Sở Vân mạng ngươi to thật đó!
- Ta cũng nghĩ vậy đó! Hoàng Cực, ngươi cho rằng ta đã vùi xác trong lòng biển rồi chứ gì? Thuộc hạ của ngươi lúc ấy quả là hết sức cố gắng, đã hạ gục ta, và đều cho rằng ta đã chết. Bản thân ta cũng chẳng thèm sống nữa. Nhưng họ Hoàng kia, trời cao có mắt, thì không bảo hộ cho lũ gian ác, vô liêm sỉ như các ngươi đâu! Trời bắt các ngươi phải trả nợ, phái đền tội... bởi bàn tay của chính kẻ bị ngươi hãm hại !
Nghe Sở Vân nói mà Hoàng Cực cảm thấy ớn lạnh, bất giác lùi lại phía sau một bước buột miệng hỏi Sở Vân:
- Sở Vân ! Quả là ngươi muốn báo thù?
- Không lúc nào mà ta không nghĩ đến điều đó!
Nghe Sở Vân nói câu ây, Nhất Tiếu Đoạt Hồn tự nhủ:
- Lãng tử Sở Vân xuất hiện một cách thật là ghê gớm, đầy khí thế khủng bố, đầy uy lực. Trước kia nghe nói võ công của hắn cũng không xoàng nhưng không phải là ghê gớm lắm. Nhưng không hiểu trong ba năm ấy hắn có được kì duyên nào không ? Võ công có tăng tiến nhiều không? Nhưng lực lượng mà hắn đem tới hôm nay kẻ nào võ công cũng thật trác tuyệt, hung dữ vô cùng. Bọn họ như thế mà phục tùng hắn điều đó chứng tỏ võ công của hắn đặc biệt tăng tiến. Kiểu này tình thế đêm nay có vẻ bất lợi cho Bách Giác Bảo, không hiểu Băng Linh khí mà mình bế quan khổ luyện có thể khắc chế nổi hắn không ?
Sở Vân đột nhiên cười to phá vỡ sự suy nghĩ của Hoàng Cục:
- Hoàng Cực! Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, thời gian đã quá đủ rồi đấy!
Hoàng Cực ngầm vận chân khí, cố làm ra vẻ tự nhiên, nói:
- Sở Vân ! Nếu hôm nay ngươi không thành công thì ngươi còn dám trở lại nữa không?
Sở Vân cưới khẩy một tiếng, nói:
- Đêm nay nếu không san bằng Bách Giác Bảo, không giết sạch lũ các người ta và thuộc hạ sẽ không bao giờ ra đi.
Bỗng nhiên, Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực cất tiếng cười, tuy là cười nhưng tiếng cười của hắn nghe vô cùng lạnh lẽo và tàn ác. Sở Vân đã từng biết thói quen của Hoàng Cực hễ cứ mỗi lần hắn ta cất tiếng cười đột ngột là hắn chuẩn bị thi triển độc thủ cho đến khi giết chết đối thủ mới thôi.
Sở Vân cũng cất tiếng cười lạnh lùng vẻ như không thêm để ý đến thái độ khác lạ của Hoàng Cực. Bỗng nhiên Hoàng Cực nghiêng người, lướt tới ba bước, vung chưởng đánh tới, chưởng phong cuồn cuộn như sóng dữ.
Sở Vân nhún chân xuất thế, chớp mắt đã xuất ra hai mươi chín chưởng rồi lại xoay mình nghiêng người đánh tiếp mười tám chưởng nữa.
Hoàng Cục gầm lên một tiếng, lùi lại ba bước rối lập tức tiến lên ba bước chưởng cước tung ra như lớp lớp sóng trào, chớp mắt đã phản công mười hai chiêu cực kỳ hiểm ác. Bỗng Sở Vân cười một tràng dài, thân hình bốc hẳn lên cao, mũi chân điểm thẳng vào mắt đối thủ, thân người gập lại chúc xuống Thiên linh cái của đối phương chớp mắt triển khai một hơi hai mươi mốt chưởng khiến cho Hoàng Cực không ngừng thốt lên tiếng kêu hốt hoảng, liên liếp thối lui hơn tám thước, Sở Vân bám sát Hoàng Cực, lạnh lùng nói:
- Không ngờ kẻ đã sớm hưởng danh tiếng Nhất Tiếu Đoạt Hồn mà lại kém cỏi như thế!
Lời chàng vừa dứt thì chưởng phong đã như những trận cuồng phong gầm rít quật hẳn vào người đối thủ, khí thế kinh thiên động địa.
Nhất Tiếu Đoạt Hồn tập trung toàn bộ khí lực và tinh túy võ học tích lũy hơn mười năm dồn lên chiêu thế phản đòn này.
Thế là hai thân hình của hai đối thủ như hai đạo tinh quang lao thẳng vào nhau rồi chớp mắt rời xa nhau, những người đứng ngây nhìn vào trận đấu không ai kịp thấy họ đã trao đổi với nhau nhũng chiêu thức gì?
Lúc ấy, Lăng Tiêu đường chủ Bành Mã cũng không kiên nhẫn được nữi quát lên một tiếng dùng thế Di Sơn Bạt Đỉnh tấn công vào đối thủ râu ria xồm xoàm nọ. Người ấy là một nhân vật quái kiệt danh trấn võ lâm có tên gọi là Đảm Sơn Bá Chủ Chữ Ấp Đường. Đảm Sơn Bá Chủ và Nhất Tiếu Đoạt Hồn vốn là đôi bạn thâm giao, ba hôm trước đây đến Bách Giác Bảo thăm Hoàng Cực nhân vì Hoàng Cực bế quan luyện công nên lão ta ở lại đợi, nào ngờ lại có mặt tham gia cuộc chiến đêm nay.
Nhưng trước sự cuồng nộ của Bành Mã, Chữ Ấp Đường không sao kháng cự nổi, mồ hôi vã ra như tắm, thoái lui liên tục, tay chân luống cuống, tránh đỡ mỗi lúc một chậm chạp hơn.
Bỗng Cuồng Ưng Bành Mã gầm lên một tiếng tung ra một chưởng mạnh tựa giông bão quất ngã trong chớp mất năm đại hán thuộc hạ của Bách Giác Bảo đang vây công Tiêu Định và Lương Hựu Quân.
Nhìn thấy thảm trạng đó, không khỏi e thẹn trước uy vũ của đối phương Chữ Ấp Đường như điên lên, gầm một tiếng thật to, vận dụng tuyệt kỹ chấn sơn thủ xuất chưởng với toàn bộ công lực bình sinh.
Bành Mã cười gằn một tiếng tung liền bốn chưởng ra nghênh tiếp.
Tiếng nổ vang trời, cát bay mù mịt, Bành Mã hơi lắc lư thân mình, rồi lập tức xông vào tấn công tiếp. Còn Chữ Ấp Đường bị chưởng lực của đối phương đẩy lùi năm bước, mắt hoa, tai ù, khí huyết đảo lộn, chưa kip trấn định thì một đạo kình lực hùng hậu của đối thủ đã công tới trong trường hợp này, không còn cách nào khác để kịp né tránh, Chữ Ấp Đường nhắm mắt liều mạng vung hai chưởng lên nghênh đón trực tiếp chưởng của đối phương.
“Ầm” một tiếng vang lên dữ đội, Chữ Ấp Đường hự một tiếng từ miệng một vòi máu tươi phun ra mấy thước, thân hình to lớn bị hất bắn ra xa hàng trượng, lăn trên mặt đất, máu me đầm đìa, nằm im bất động, Cuồng Ưng Bành Mã cất tiếng cười một tràng dài rồi tung người vào Hồng Vũ công tử Thiệu Bình đang kịch chiến cùng Lương Hựu Quân và Tiêu Định. Lúc ấy hai vị trong “Bát Đại Phủ” này đang mệt mỏi vô cùng, tình thế nguy ngập trước sức tấn công của một cao thủ trác tuyệt giang hồ là Hồng Vũ công tử Thiệu Bình và hàng trăm bảo hán tuyển lựa của Bách Giác Bảo, trong đó có ba đệ tử của hai vị đầu trọc béo lùn nọ, có biệt hiệu là “Nại Hà Tam Độc”. Còn hai vị ấy là thân hữu của Bách Giác Bảo hàng chục năm nay, trú ở Nại Hà Sơn, có ngoại hiệu là “Dương Quái” và “Âm Tuyệt”. Thì ra trong thời gian Hoàng Cực bế môn luyện công, lão ta có linh cảm lực lượng Tam Phích Lịch, Thập Tam Anh không đủ mạnh để bảo vệ Bách Giác Bảo nơi được coi như Long Đàm Hổ Huyệt của giang hồ. Luyện công xong lão ta nhận thấy để đề phòng “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai” ngoài việc giao cho Thanh Vũ, Bạch Vũ công tử bảo vệ Bảo, lão tự mình cùng với Hồng Vũ có thể theo một địa đạo đi đến sau Bảo rồi tới Nơi Hà Sơn để mời Dương Quái và Âm Tuyệt đến góp sức. Rồi lão ta lại theo con đường khác về đến mảnh sân lớn có bức tường trong bao bọc trong Bảo tì gặp phải cuộc binh đao do những người mặc áo đen có thêu mặt trời vàng trên ngực đột nhập vào Bảo gây nên.
Lại nói trong trường đấu, lúc này Cuồng Ưng Bành Mã tung người tấn công Hồng Vũ công tử Thiệu Bình với khí thế vô cùng mãnh liệt.
Thiệu Bình hú lên một tiếng, lướt người tới, tứ chi xuất thế, động tác tinh xảo, phản công tức khắc. Bành Mã cười to như sấm, cả thân hình như một mũi tên bắn theo song chưởng cuồn cuộn tấn công vào đối phương, chưởng ảnh như một tấm lưới tử khí ụp xuống Hồng Vũ Thiệu Bình, Hồng Vũ công tử kinh hãi, đẩy liều song chưởng tới trước rồi tung người lăn ra ngoài cả trượng, để lại năm tên thủ hạ bị chưởng phong của Bành Mã quật cho xương thịt tan nát, thân hình bắn văng đi tứ phía.
Nại Hà Tam Độc nhìn thấy Hồng Vũ công tử bị đánh bật ra cả trượng thì đồng thét lên một tiếng, ba người ba phương vị múa tít một loại binh khí quái dị trông như một con rắn uốn mình, thâm hiểm lao vào tấn công các đại huyệt của Bành Mã. Cuồng Ưng Bành Mã thét lên một tiếng phẫn nộ, lấy chân trái làm trụ, thân mình quay tít như con vụ, hai tay nhanh như chớp vung ra chụp vào cổ tay ba đối thủ. Bỗng một tiếng quát vang lên như sấm, hai luồng sáng xanh của hai lưỡi cự phủ mang theo tất cả sự phẫn nộ quét tới sau lưng Nại Hà Tam Độc đang tháo lui định trốn chạy trước thế công của Bành Mã. Người sử dụng đôi búa xanh dờn đó chính là Lương Hựu Quân. Bành Mã nhìn thấy tình huống ấy thì lập tức tung người lên, hai chân như hai ngọn trùy lên tiếp tung vào đối thủ những ngọn cước mạnh như trời giáng.
Thể là trước sức tấn công như vũ bão từ hai phía của địch thủ. Nại Hà Tam Độc hồn xiêu phách tán, vội tìm cách liều mình thoát thân, nhưng ý đồ ấy của chúng đã làm cho cục diện đấu trường trở nên mất tính đối kháng và kết quả đã hiện ra tức khắc.
“Sạt” một tiếng, một mảnh thịt lớn trên lưng lão đại cua Nại Hà Tam Độc đã bị lưỡi búa của Lương Hựu Quân chém bay, cùng lúc lão Tam đã bị Bành Mã giáng cho một chưởng, thân hình quay tít ba vòng, ngã gục xuống đất.
Bành Mã và Lương Hựu Quân đông thét lên một tiếng, phóng vụt đến đuổi theo lão nhị của Nại Hà Tam Độc đang văng mình trốn chạy ra ngoài xa hai trượng nhưng không còn chạy thoát được số mệnh. Hồng Vũ công tử vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nại Hà Tam Độc bị tiêu diệt gần như cùng một lúc, còn đang sững sờ thì Tiêu Định đã thét lên một tiếng vung song chưởng chém xuống như lưỡi tầm sét của Thiên Lôi. Hồng Vũ công tử kinh hoàng, toàn thân ớn lạnh, vội vàng nhảy sang một bên để tránh thì đã nghe tiếng cười lạnh lùng của Bành Mã cất lên bên cạnh.
Lúc này cục diện trận đấu đã hoàn toàn thay đổi, lực lượng của Kim Điêu Minh đã nắm lấy tien cơ, chủ động điều khiển trận đấu, đưa đối phương dần dần bước vào tử địa. Đằng kia, Sở Vân huy động đôi tay mãnh liệt phát huy thế công, từng lớp từng lớp sóng chưởng ào ạt tung ra, đôi chân tung ra những ngọn cước như cuồng phong bão tố cong kích vị Bách Giác Bảo danh trấn giang hồ “Nhất Tiếu Đoạt Hồn” Hoàng Cực, khiến lão ta mồ hôi vã ra như tắm, hơi thở hổn hển, tay chân luống cuống đỡ trước, đón sau, liên tiếp bị Sở Vân đẩy lùi về phía sau. Nhìn cuộc thế có thể thấy Hoàng Cực không thể duy trì nổi mười chiêu nữa.
Điều đó cả hai đổi thủ đều nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này Kim Phát Khách Tất Lực một mình tả xung hữu đột với Dương Quái, Âm Tuyệt, mặc dù võ công của Tất Lực trác tuyệt thâm hậu khôn lường nhưng trước hai cao thủ lừng lẫy giang hồ, thủ đoạn tàn bạo ấy, Tất Lực tự hiểu khó bề thủ thắng, nhưng Dương Quái, Âm Tuyệt muốn kết thúc nhanh trận đấu quyết không phải dễ dàng.
Từ dưới nhìn lên, dọc theo cầu thang, do ánh vàng phản chiếu dưới đèn lóe lên sáng loáng khiến cho có cảm giác chiếc cầu thang vừa dài vừa bí ẩn, Sở Vân bước đến đầu cầu thang thì dừng lại, thân hình bỗng nhiên hơi cong lại rồi bật thẳng lên, đã thấy cả thân người chàng vọt lên cao hơn sáu trượng, rốt lại lăng không bắn tiếp qua một đoạn nữa mới đáp xuống một ban công lớn.
Chiếc ban công ấy như một gian phòng lớn có bày biện bàn ghế, có treo tranh, hai bên là những gian buồng, nhưng lúc ấy không gian hoàn toàn vắng lặng không một tiếng động, chẳng một bóng người. Trên đỉnh gian phòng là một bức tượng phật vừa ngồi vừa nằm tư thế rất uy phong nhưng miệng phật lại há lớn trông rất lạ lùng.
Sở Vân trâm ngâm trong giây lát rồi cười khẩy một tiếng lùi lại hai bước, song chưởng vẽ lên một vòng đẩy mạnh tới, lập tức hai luồng kình lực như trời giáng đập thẳng vào pho tượng phật màu vàng kia, lap tức một loạt tiếng ầm ầm vang lên liên tục, pho tượng vàng bị phá tan, nát vụn, gạch, đá, vôi vữa rào rào bắn đi tứ phía... rồi từ vị trí pho tượng bị đập vỡ những tảng đá to tướng ào ào rơi xuống, tiếp đó là vôi bột đổ ập xuống, mù mịt trắng, không nhìn thấy gì. Sở Vân vẫn cất tiếng cười lạnh lùng rồi thân hình như một chiếc lá lướt qua đống vôi bột ấy, nhưng cùng lúc đó từ miệng phật bỗng có một ngọn lửa màu xanh bắn ra. Ngọn lửa màu xanh bỗng bùng to lên như một tấm lưới, mùi vị cay nồng rất là khó ngửi.
Sở Vân chột dạ, chàng biết đãy là ngọn lửa lân tinh cực độc, nếu trúng phải sẽ bị phỏng nặng và chất độc của lân tinh sẽ hành hạ vết thương cho đến tan xương tủy. Chàng thét lên một tiếng, hai mắt nhắm lại, thân hình dừng lại trên không đợi cho những luồng lửa xanh nọ bùng lên một lúc cho đến khi tắt đi, thì cả thân hình bắn vọt lên tận đỉnh trần gian sảnh rồi lướt đến cuối dãy hành lang nọ. Sở Vân đáp xuống từ từ mở to đôi mắt đưa tay sờ lên vầng thái dương vàng rực thêu trên ngực áo, phủi sạch bụi đất rồi đưa mắt quan sát những gian phòng hai bên hành lang, thấy tất cả cửa phòng đều đóng kín, không biết bên trong những gian phòng ấy còn chứa đựng những âm mưu gì khác nữa, Sở Vân nghĩ:
- Không biết tại sao khi nãy mình không dùng thần kiếm để giết chết cặp gian phu dâm phụ ấy đi, nếu mà chúng nó trốn thoát thì mối thù của mình đến bao giờ mới lrả được? Nhưng như thế cũng được, nếu cho chúng nó được chết đi ngay thì như thế chúng nó được hưởng sự ưu đãi quá lớn, quá sung sướng ư ? Không ! Ta không thể để cho chúng nó thoát được cảnh đau khổ, khiếp sợ, dằn vặt, nơm nớp sợ chết, ta phải để cho chúng nó phải chết một cách từ từ trong sự kinh hoàng và đau khổ, ta phải dằn vặt cho chúng nó phát điên lên mới được...
Sở Vân tiến đến gian phòng đầu tiên phía bên tay phải rồi tung chân đá bay cửa phòng vào phía trong, còn thân hình chàng thì lại lách qua mặt bên vách tường. Cạnh cửa phỏng vừa bị đá bay đi thì liến đó có mấy tiếng gió rít nghe rợn cả óc, rồi những lưỡi đao thép từ trên chém sả xuống ngay chính giữa cửa buồng. Sở Vân chờ một lúc cho những lưới đao thép nọ đều chém xuống hết, rồi mới bước đên chính giữa của quan sát bên trong gian phòng thì thấy gian phòng trống trơn, không một bóng người. Thế là dùng đúng một phương pháp như vậy, Sở Vân thăm dò được bảy tám gian phòng, sự khác nhau của mỗi gian phòng chỉ là những thứ vũ khí bí mật không cùng một chủng loại mà thôi... Sở Vân lấy làm lạ, suy nghĩ:
- Căn nhà này đúng là Tiểu A Phòng, kiến trúc thật là rộng lớn, hùng vĩ mà sao chẳng có một bóng người, gian phòng nào cũng chẳng có người ở. Hay là còn có một con đường bí mật nào để ra vào toà nhà này, nếu đúng vậy thì chỉ một mình ta đuổi theo cặp gian phu dâm phụ ấy, e rằng không hay ho cho lắm.
Bỗng từ dưới lầu vang lên tiếng thét kinh ngạc lại còn có tiếng kêu thất thanh nữa. Sở Vân nhìn quanh rồi bồng nhiên tung người đáp xuống tầng dưới. Nơi ấy trận đấu đang hồi ác liệt nhất, hơn nữa số người tham gia chiến đấu đã tăng lên không ít, ngoài ba người Khố Tỵ, Thiệu Tĩnh, Đằng Võ Công lúc này Sát quân tử Thịnh Dương, Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đang cùng bảy hán tử trung niên sử dụng trường kiếm ác chiến bất phân thắng bại. Sở Vân lập tức nhận bảy người ấy chính là “Thất Kiếm Lạc Tuyết”. Thịnh Dương và Lý Khải rõ ràng đã trải qua những cuộc ác đấu trước đó cho nên toàn thân nhuốm máu, đã trúng nhiều vết thương nhưng hình như họ không cảm thấy mà vẫn chiến đáu cực kì mãnh liệt. Tuy hai chàng trai trẻ ấy võ công rất cao, rất dũng cảm nhưng lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên giao đấu với “Thất Kiếm Lạc Tuyết” dày dạn kinh nghiệm trận mạc lại kinh qua khổ luyện trận thế, dù từng người võ công không bằng hai người nọ, nhưng nhờ liên thủ nên dần dần chiếm được thượng phong.
Sở Vân thét lên một tiếng, bay người vào vung chưởng chặn đứng Thất Kiếm Lạc Tuyết lại, chưởng phong của chàng như một trận cuồng phong ập tới giữa làn kiếm quang dầy đặc của Thái Kiếm Lạc Tuyết.
Thế là như có một bàn tay vô hình chộp vào bảy thanh trường kiếm, lắc mạnh, những thanh kếm đập vào nhau nghe chát chúa, lửa bắn tung tóe rồi tắt lịm. Không một tiếng kêu, một trong thất kiếm thân hình bị xẻ làm hai đôi, gục trên vũng máu, ruột gan xổ ra tung toé.
Sáu người còn lại sững người trong giây lát rồi lại thét lên khởi thế triển khai trận thức nhưng một luồng chưởng phong đã cuộn tới, những đường kiếm lại rối loạn, hai chiếc đầu bắn tung lên. Sở Vân lạnh lùng quát lớn:
- Giết sạch lũ này đi!
Sát quân tử Thịnh Dương vã Khoái Đao Tam Lang Lý Khải tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, chiêu thức bỗng trở nên cực kỳ uy mãnh, cực kỳ lợi hại, như hai con hổ đói lao vào bầy sói, Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nhìn thấy lai đại hộ vệ đắc thủ thì cũng vô cùng Phấn chấn, quát lên một tiếng, tung ra những chưởng vô cùng hung mãnh vào hai đổi thủ nọ, nói:
- Cái đồ không thấy quan tài không biết sợ, lão phu không xé xác hai đứa bay làm tám mảnh thì lão phu không thèm manh họ Khố nữa.
Lời chưa dứt thì ông ta đã tung người đến quật vào Thanh Vũ công tử mười chưởng như sét đánh, đỏng thời tung tám ngọn cước liên hoàn vào giữa ngực Ma Báo Đằng Võ Công rồi lập tức xoay người, bỗng một luồng sáng bạc như hình một con rắn, bỗng chập chờn ẩn hiện. Đã bao năm nay Khố Tỵ chưa dùng đến binh khí, nay Ngân Tiêu Hoàn bỗng triển khai vô cùng mạnh mẽ, lại vô cùng ác hiểm, chỉ nghe tiếng gió rít vun vút, ánh bạc lóe lên sáng loá, kình khí vô cùng uy mãnh. Đại Bát Hồn của Khố Tỵ như thiên la địa võng bao phủ lấy hai địch thủ trong tử khí.
Thanh Vũ công tử Thiệu Tĩnh sắc mặt tái đi, cố liều mạng vung binh khí, vân hết nội lực, phản công lại, còn Ma Báo Đằng Võ Công thì rút trong tay áo một cặp đoản trượng gầm lên múa tít lăn xả vào đối thủ.
Khố Tỵ hai chân tấn vững như núi, hai tay huy động Ngân Tiêu Hoàn mạnh như vũ bão từng chiêu nối tiếp từng chiêu, theo thức liên hoàn xuất thức liên tu bất tận uy hiếp hai đối thủ, trong chớp mắt đã đánh bật kẻ địch bắn đi năm sáu thước.
Bỗng nhiên, một tiếng hú chói tai từ phía ngoài toà nhà vang lên kéo dài không dứt. Sở Vân chột dạ, bởi vì đó là âm thanh của Quỷ Khốc Thỷ, tín hiệu cấp cứu của Kim Điêu Minh. Chàng vội trầm giọng nói:
- Khố Hoàn chủ chỉ huy hai hộ vệ đối phó với lũ ấy, tại hạ phải đi xem xét lại tình hình ngoài đó.
Khô Tỵ vừa đánh vừa nới lớn:
- Minh chủ! Không được tha cho bất cứ kẻ nào cả!
Sở Vân nói to:
- Yên tâm !
Rồi thân hình chàng đã cất lên bắn vút ra ngoài mất dạng.
Lúc đó, khắp nơi lửa cháy rực trời, trong ánh lửa những bóng người đi động loang loáng, tiếng kêu thét vang lên dậy đất. Thân hình Sở Vân như một cánh đại bàng bay vút qua những nhọn lửa đáp xuống phía trước bức tường thấp màu trắng, lúc này đã nhuộm thấm máu đào, tử thi nằm rải rác khắp chân tường. Ngay cổng có năm sáu đại hán đang ác đấu dữ dội với hai người áo đen ngực thêu “Mặt trời vàng”, dưới ánh lửa nét mặt các đấu thủ đều bừng bừng sát khí. Sở Vân thét to một tiếng tung người xông đến vung chưởng như sét đánh bay ba đại hán tung lên cao hành trượng văng ra xa. Hai đại hán kia còn đang sững sờ thì đã bị hai người áo đen giết chết trong nháy mắt.
Hai đệ tử Kim Điêu Minh nọ vội vàng khom người thi lễ, nói:
- Khải bẩm Minh chủ, bên Bách Giác Bảo bỗng có cao thủ xuất hiện ngăn cản lực lượng của Bàfh đường chủ tấn công vào chính môn. Hiện nay, Bành đường chủ đang liều chết kháng cự, chúng đệ tử được phó minh chủ điều đến phía trái Bách Giác Bảo đã bị chúng ta phá vỡ hỗn chiến với phe địch.
Sở Vân trầm giọng nói:
- Bên ta thương vong ra sao?
- Bẩm, mười mấy đệ tử do Phó minh chủ soái lĩnh đã có một nửa thương vong, phe địch bị tổn thất gấp mười lần chúng ta.
Hai ngươi đột nhập vào phía trong dùng Hoa? Long Đạn hủy diệt nhà cửa, kho tàng của bọn chúng, nhưng phải hết sức cẩn thận tránh chính diện đối địch với chúng. Thực hiện ngay đi.
Sở Vân nhìn theo hai thuộc hạ của mình lao đi cho đến khi khuất bóng mới đảo mắt nhìn quanh một lúc rồi tung mình lao đi, xông vào giữa những bóng người đang hỗn chiến, đáp xuống, đôi mắt lóe lên sát khí.
Nơi đây chính là trận đấu giữa lực lượng của Kim Điêu Minh đo Lang Tiêu đường chủ Bành Mã, Trảo hoàn chủ “Kim Phát Khách” Tất Lực chỉ huy, và thuộc hạ của Trảo Hoàn là Lương Hưu Quân, Tiêu Định...với lực lượng của Bách Giác Bảo.
Lúc ấy, Cuồng Ưng Bành Mã đang cố sức giao đấu với một lão nhân trạc độ thất tuần, mày râu như cước và một trung niên hán tử râu ria xồm xoàm, mặt mày hung dữ. Ba người đang đem hết bình sinh tuyệt học ra tử chiến, đòn đòn thế thế vô cùng hiếm ác, vô cùng mãnh liệt.
Kim Phát Khách Tất Lực dang múa tít thanh Sư Đầu Đao bay lên như chớp giũa hai đối thủ mập lùn, đầu trọc lóc, Kim Phất Khách đã có phần kiệt sức.
Phía kia Lương Hựu Quân và Tiêu Định đang chỉ huy hơn hai mươi thuộc hạ của kim Điêu Minh quyết tử chiến cùng một công tử mặt đẹp như ngọc, đầu đội mũ lông màu đỏ chỉ huy gần một trăm hán tử lực lưỡng của Bách Giác Bảo, trận thế nghiêng về phía lực lượng của đối phương. Nhìn toàn cục nơi này, lực lượng của Kim Điêu Minh đang gặp phải lực lượng chủ lực của Bách Giác Bảo.
Sở Vân lập tức nhận ra ngay, lão nhân trạc độ thất tuần đang tử chiến cùng Bành đường chủ chính là Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực, Bảo chủ Bách Giác Bảo và chàng trai đội mũ lông màu đỏ kia chính là kẻ đứng đầu trong Tam Vũ công tử tên là Hồng Vũ Thiệu Bình.
Sở Vân lạnh lùng từ từ bước vào vòng chiến, hai tay vung ra, lập tức có hai vị đại hán kêu thét lên thảm thiết, thân hình đã bị bắn đi ra xa hơn bốn năm trượng, chết ngay tức khắc.
Nghe tiếng kêu thảm thiết ấy. Hoàng Cực vội quay đầu nhìn lại thì không khỏi giật mình, bật lùi ra sau một bước.
Dưới ánh lửa bập bùng, sặc mặt của Sở Vân càng thêm lạnh lùng mà khủng bố, uy mãnh mà đau khổ, khiến ai trông thấy cũng phải rợn gáy. Khuôn mặt của Sở Vân thì Hoàng Cực đã từng thấy, và cũng đã quên đi, giờ đây lại gặp lại, khiến cho lão ta cảm thấy lạnh gáy.
Sở Vân cất giọng âm u nói:
- Hoàng Cực! Ba năm qua ngươi không sao chứ? Lần này gặp lại ta ngươi cảm thấy thế nào?
Hít một hơi dài chân khí, Hoàng Cực bỗng thốt lên ngạc nhiên:
- Ngươi chính là Lãng tử Sở Vân đấy ư?
Lúc này trong trường đấu lực lượng của Kim Điêu Minh phấán chấn hẳn lên, vì họ tin tưởng hoàn toàn rằng :
Minh chủ đã tới thì tức khắc cuộc thế sẽ xoay chuyển có lợi cho họ.
Sở Vân chầm chậm trả lởi Hoàng Cực, giọng lạnh như băng:
- Đúng rồi! Lẽ nào ngươi lại không còn nhớ nổi ta?
Hoàng Cực miễn cưỡng đáp giọng cũng rất nặng nề:
- Nếu vậy, việc xuất lĩnh thuộc hạ xâm nhập bổn Bảo là kiệt tác của ngươi?
- Đúng đấy, đó mới chỉ là mở màn mà thôi!
- Sở Vân mạng ngươi to thật đó!
- Ta cũng nghĩ vậy đó! Hoàng Cực, ngươi cho rằng ta đã vùi xác trong lòng biển rồi chứ gì? Thuộc hạ của ngươi lúc ấy quả là hết sức cố gắng, đã hạ gục ta, và đều cho rằng ta đã chết. Bản thân ta cũng chẳng thèm sống nữa. Nhưng họ Hoàng kia, trời cao có mắt, thì không bảo hộ cho lũ gian ác, vô liêm sỉ như các ngươi đâu! Trời bắt các ngươi phải trả nợ, phái đền tội... bởi bàn tay của chính kẻ bị ngươi hãm hại !
Nghe Sở Vân nói mà Hoàng Cực cảm thấy ớn lạnh, bất giác lùi lại phía sau một bước buột miệng hỏi Sở Vân:
- Sở Vân ! Quả là ngươi muốn báo thù?
- Không lúc nào mà ta không nghĩ đến điều đó!
Nghe Sở Vân nói câu ây, Nhất Tiếu Đoạt Hồn tự nhủ:
- Lãng tử Sở Vân xuất hiện một cách thật là ghê gớm, đầy khí thế khủng bố, đầy uy lực. Trước kia nghe nói võ công của hắn cũng không xoàng nhưng không phải là ghê gớm lắm. Nhưng không hiểu trong ba năm ấy hắn có được kì duyên nào không ? Võ công có tăng tiến nhiều không? Nhưng lực lượng mà hắn đem tới hôm nay kẻ nào võ công cũng thật trác tuyệt, hung dữ vô cùng. Bọn họ như thế mà phục tùng hắn điều đó chứng tỏ võ công của hắn đặc biệt tăng tiến. Kiểu này tình thế đêm nay có vẻ bất lợi cho Bách Giác Bảo, không hiểu Băng Linh khí mà mình bế quan khổ luyện có thể khắc chế nổi hắn không ?
Sở Vân đột nhiên cười to phá vỡ sự suy nghĩ của Hoàng Cục:
- Hoàng Cực! Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, thời gian đã quá đủ rồi đấy!
Hoàng Cực ngầm vận chân khí, cố làm ra vẻ tự nhiên, nói:
- Sở Vân ! Nếu hôm nay ngươi không thành công thì ngươi còn dám trở lại nữa không?
Sở Vân cưới khẩy một tiếng, nói:
- Đêm nay nếu không san bằng Bách Giác Bảo, không giết sạch lũ các người ta và thuộc hạ sẽ không bao giờ ra đi.
Bỗng nhiên, Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực cất tiếng cười, tuy là cười nhưng tiếng cười của hắn nghe vô cùng lạnh lẽo và tàn ác. Sở Vân đã từng biết thói quen của Hoàng Cực hễ cứ mỗi lần hắn ta cất tiếng cười đột ngột là hắn chuẩn bị thi triển độc thủ cho đến khi giết chết đối thủ mới thôi.
Sở Vân cũng cất tiếng cười lạnh lùng vẻ như không thêm để ý đến thái độ khác lạ của Hoàng Cực. Bỗng nhiên Hoàng Cực nghiêng người, lướt tới ba bước, vung chưởng đánh tới, chưởng phong cuồn cuộn như sóng dữ.
Sở Vân nhún chân xuất thế, chớp mắt đã xuất ra hai mươi chín chưởng rồi lại xoay mình nghiêng người đánh tiếp mười tám chưởng nữa.
Hoàng Cục gầm lên một tiếng, lùi lại ba bước rối lập tức tiến lên ba bước chưởng cước tung ra như lớp lớp sóng trào, chớp mắt đã phản công mười hai chiêu cực kỳ hiểm ác. Bỗng Sở Vân cười một tràng dài, thân hình bốc hẳn lên cao, mũi chân điểm thẳng vào mắt đối thủ, thân người gập lại chúc xuống Thiên linh cái của đối phương chớp mắt triển khai một hơi hai mươi mốt chưởng khiến cho Hoàng Cực không ngừng thốt lên tiếng kêu hốt hoảng, liên liếp thối lui hơn tám thước, Sở Vân bám sát Hoàng Cực, lạnh lùng nói:
- Không ngờ kẻ đã sớm hưởng danh tiếng Nhất Tiếu Đoạt Hồn mà lại kém cỏi như thế!
Lời chàng vừa dứt thì chưởng phong đã như những trận cuồng phong gầm rít quật hẳn vào người đối thủ, khí thế kinh thiên động địa.
Nhất Tiếu Đoạt Hồn tập trung toàn bộ khí lực và tinh túy võ học tích lũy hơn mười năm dồn lên chiêu thế phản đòn này.
Thế là hai thân hình của hai đối thủ như hai đạo tinh quang lao thẳng vào nhau rồi chớp mắt rời xa nhau, những người đứng ngây nhìn vào trận đấu không ai kịp thấy họ đã trao đổi với nhau nhũng chiêu thức gì?
Lúc ấy, Lăng Tiêu đường chủ Bành Mã cũng không kiên nhẫn được nữi quát lên một tiếng dùng thế Di Sơn Bạt Đỉnh tấn công vào đối thủ râu ria xồm xoàm nọ. Người ấy là một nhân vật quái kiệt danh trấn võ lâm có tên gọi là Đảm Sơn Bá Chủ Chữ Ấp Đường. Đảm Sơn Bá Chủ và Nhất Tiếu Đoạt Hồn vốn là đôi bạn thâm giao, ba hôm trước đây đến Bách Giác Bảo thăm Hoàng Cực nhân vì Hoàng Cực bế quan luyện công nên lão ta ở lại đợi, nào ngờ lại có mặt tham gia cuộc chiến đêm nay.
Nhưng trước sự cuồng nộ của Bành Mã, Chữ Ấp Đường không sao kháng cự nổi, mồ hôi vã ra như tắm, thoái lui liên tục, tay chân luống cuống, tránh đỡ mỗi lúc một chậm chạp hơn.
Bỗng Cuồng Ưng Bành Mã gầm lên một tiếng tung ra một chưởng mạnh tựa giông bão quất ngã trong chớp mất năm đại hán thuộc hạ của Bách Giác Bảo đang vây công Tiêu Định và Lương Hựu Quân.
Nhìn thấy thảm trạng đó, không khỏi e thẹn trước uy vũ của đối phương Chữ Ấp Đường như điên lên, gầm một tiếng thật to, vận dụng tuyệt kỹ chấn sơn thủ xuất chưởng với toàn bộ công lực bình sinh.
Bành Mã cười gằn một tiếng tung liền bốn chưởng ra nghênh tiếp.
Tiếng nổ vang trời, cát bay mù mịt, Bành Mã hơi lắc lư thân mình, rồi lập tức xông vào tấn công tiếp. Còn Chữ Ấp Đường bị chưởng lực của đối phương đẩy lùi năm bước, mắt hoa, tai ù, khí huyết đảo lộn, chưa kip trấn định thì một đạo kình lực hùng hậu của đối thủ đã công tới trong trường hợp này, không còn cách nào khác để kịp né tránh, Chữ Ấp Đường nhắm mắt liều mạng vung hai chưởng lên nghênh đón trực tiếp chưởng của đối phương.
“Ầm” một tiếng vang lên dữ đội, Chữ Ấp Đường hự một tiếng từ miệng một vòi máu tươi phun ra mấy thước, thân hình to lớn bị hất bắn ra xa hàng trượng, lăn trên mặt đất, máu me đầm đìa, nằm im bất động, Cuồng Ưng Bành Mã cất tiếng cười một tràng dài rồi tung người vào Hồng Vũ công tử Thiệu Bình đang kịch chiến cùng Lương Hựu Quân và Tiêu Định. Lúc ấy hai vị trong “Bát Đại Phủ” này đang mệt mỏi vô cùng, tình thế nguy ngập trước sức tấn công của một cao thủ trác tuyệt giang hồ là Hồng Vũ công tử Thiệu Bình và hàng trăm bảo hán tuyển lựa của Bách Giác Bảo, trong đó có ba đệ tử của hai vị đầu trọc béo lùn nọ, có biệt hiệu là “Nại Hà Tam Độc”. Còn hai vị ấy là thân hữu của Bách Giác Bảo hàng chục năm nay, trú ở Nại Hà Sơn, có ngoại hiệu là “Dương Quái” và “Âm Tuyệt”. Thì ra trong thời gian Hoàng Cực bế môn luyện công, lão ta có linh cảm lực lượng Tam Phích Lịch, Thập Tam Anh không đủ mạnh để bảo vệ Bách Giác Bảo nơi được coi như Long Đàm Hổ Huyệt của giang hồ. Luyện công xong lão ta nhận thấy để đề phòng “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai” ngoài việc giao cho Thanh Vũ, Bạch Vũ công tử bảo vệ Bảo, lão tự mình cùng với Hồng Vũ có thể theo một địa đạo đi đến sau Bảo rồi tới Nơi Hà Sơn để mời Dương Quái và Âm Tuyệt đến góp sức. Rồi lão ta lại theo con đường khác về đến mảnh sân lớn có bức tường trong bao bọc trong Bảo tì gặp phải cuộc binh đao do những người mặc áo đen có thêu mặt trời vàng trên ngực đột nhập vào Bảo gây nên.
Lại nói trong trường đấu, lúc này Cuồng Ưng Bành Mã tung người tấn công Hồng Vũ công tử Thiệu Bình với khí thế vô cùng mãnh liệt.
Thiệu Bình hú lên một tiếng, lướt người tới, tứ chi xuất thế, động tác tinh xảo, phản công tức khắc. Bành Mã cười to như sấm, cả thân hình như một mũi tên bắn theo song chưởng cuồn cuộn tấn công vào đối phương, chưởng ảnh như một tấm lưới tử khí ụp xuống Hồng Vũ Thiệu Bình, Hồng Vũ công tử kinh hãi, đẩy liều song chưởng tới trước rồi tung người lăn ra ngoài cả trượng, để lại năm tên thủ hạ bị chưởng phong của Bành Mã quật cho xương thịt tan nát, thân hình bắn văng đi tứ phía.
Nại Hà Tam Độc nhìn thấy Hồng Vũ công tử bị đánh bật ra cả trượng thì đồng thét lên một tiếng, ba người ba phương vị múa tít một loại binh khí quái dị trông như một con rắn uốn mình, thâm hiểm lao vào tấn công các đại huyệt của Bành Mã. Cuồng Ưng Bành Mã thét lên một tiếng phẫn nộ, lấy chân trái làm trụ, thân mình quay tít như con vụ, hai tay nhanh như chớp vung ra chụp vào cổ tay ba đối thủ. Bỗng một tiếng quát vang lên như sấm, hai luồng sáng xanh của hai lưỡi cự phủ mang theo tất cả sự phẫn nộ quét tới sau lưng Nại Hà Tam Độc đang tháo lui định trốn chạy trước thế công của Bành Mã. Người sử dụng đôi búa xanh dờn đó chính là Lương Hựu Quân. Bành Mã nhìn thấy tình huống ấy thì lập tức tung người lên, hai chân như hai ngọn trùy lên tiếp tung vào đối thủ những ngọn cước mạnh như trời giáng.
Thể là trước sức tấn công như vũ bão từ hai phía của địch thủ. Nại Hà Tam Độc hồn xiêu phách tán, vội tìm cách liều mình thoát thân, nhưng ý đồ ấy của chúng đã làm cho cục diện đấu trường trở nên mất tính đối kháng và kết quả đã hiện ra tức khắc.
“Sạt” một tiếng, một mảnh thịt lớn trên lưng lão đại cua Nại Hà Tam Độc đã bị lưỡi búa của Lương Hựu Quân chém bay, cùng lúc lão Tam đã bị Bành Mã giáng cho một chưởng, thân hình quay tít ba vòng, ngã gục xuống đất.
Bành Mã và Lương Hựu Quân đông thét lên một tiếng, phóng vụt đến đuổi theo lão nhị của Nại Hà Tam Độc đang văng mình trốn chạy ra ngoài xa hai trượng nhưng không còn chạy thoát được số mệnh. Hồng Vũ công tử vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nại Hà Tam Độc bị tiêu diệt gần như cùng một lúc, còn đang sững sờ thì Tiêu Định đã thét lên một tiếng vung song chưởng chém xuống như lưỡi tầm sét của Thiên Lôi. Hồng Vũ công tử kinh hoàng, toàn thân ớn lạnh, vội vàng nhảy sang một bên để tránh thì đã nghe tiếng cười lạnh lùng của Bành Mã cất lên bên cạnh.
Lúc này cục diện trận đấu đã hoàn toàn thay đổi, lực lượng của Kim Điêu Minh đã nắm lấy tien cơ, chủ động điều khiển trận đấu, đưa đối phương dần dần bước vào tử địa. Đằng kia, Sở Vân huy động đôi tay mãnh liệt phát huy thế công, từng lớp từng lớp sóng chưởng ào ạt tung ra, đôi chân tung ra những ngọn cước như cuồng phong bão tố cong kích vị Bách Giác Bảo danh trấn giang hồ “Nhất Tiếu Đoạt Hồn” Hoàng Cực, khiến lão ta mồ hôi vã ra như tắm, hơi thở hổn hển, tay chân luống cuống đỡ trước, đón sau, liên tiếp bị Sở Vân đẩy lùi về phía sau. Nhìn cuộc thế có thể thấy Hoàng Cực không thể duy trì nổi mười chiêu nữa.
Điều đó cả hai đổi thủ đều nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này Kim Phát Khách Tất Lực một mình tả xung hữu đột với Dương Quái, Âm Tuyệt, mặc dù võ công của Tất Lực trác tuyệt thâm hậu khôn lường nhưng trước hai cao thủ lừng lẫy giang hồ, thủ đoạn tàn bạo ấy, Tất Lực tự hiểu khó bề thủ thắng, nhưng Dương Quái, Âm Tuyệt muốn kết thúc nhanh trận đấu quyết không phải dễ dàng.