Đội trưởng Kim thình lình bán manh, làm cho chuyên gia cố vấn không hiểu ra sao, nhưng vẫn rót trà cho hắn.
– Tôi cũng muốn. – Cổ Phi cũng đưa ly tới góp vui, nói, – Ngài cố vấn à, mưa móc phải ban đều nha.
Cố vấn: -…
– Nói chuyện chính đi nào. – Kim Húc bản thân gây chuyện lại đứng ra chủ trì công đạo, nói, – Về vụ án Trâu Văn Nguyên, Tiểu Chu điều tra được gì rồi?
Họ đang dùng bữa tối trong nhà hàng của nhà khách Cục Công an, đương nhiên thực khách không nhiều, trong sảnh nhà hàng chỉ có ba bàn, hai bàn còn lại cũng không ở cạnh họ. Nhưng Chu Ngọc vẫn hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
– Tối qua khi em tới đây có nhờ đồng nghiệp ở cơ quan điều tra kinh tế địa phương giúp tìm ra hồ sơ vụ án Trâu Văn Nguyên…
– Cái này hôm qua cô báo cáo rồi. – Cổ Phi nói, – Nói hồ sơ không có vấn đề, trình tự cũng phù hợp với quy định.
Chu Ngọc nói:
– Hôm nay em đến tòa án và viện kiểm sát, khi người tiếp em nghe nói em đến đây để điều tra vụ án chồng cũ của Lê Diễm Hồng thì như gặp ma, ngập ngừng rất không muốn nói gì với em cả, còn bảo em quay về Cục công an điều tra. Còn nói vụ án này lúc ban đầu do Phòng Điều tra Kinh tế của Văn phòng thành phố xử lý. Bằng chứng cho thấy công ty của Trâu Văn Nguyên góp vốn phi pháp, làm giả sổ sách tài khoản, đều là do Cơ quan cảnh sát Điều tra Kinh tế thu thập và đệ trình lên.
Ba người còn lại đều im lặng, Viện kiểm sát và tòa án cấp tỉnh có thể đổ lỗi dứt khoát như vậy về vấn đề này, nếu vụ án năm đó có gì mờ ám, chuyên viên giao dịch chứng khoán đại khái suất xác thật sự là công an địa phương Tê Phượng. Để Chu Ngọc quay về thị cục điều tra, chẳng khác gì đang nói đây là việc nội bộ công an các vị, các vị tự giải quyết nội bộ đi.
Kim Húc nói với Cổ Phi:
– Tiếp đón của Viện kiểm sát nhân dân cấp tỉnh và Tòa án cấp tỉnh các anh cũng coi như không phải vô ích, cuối cùng phải mời một vài người từ đơn vị khác vào.
– Việc nào ra việc đó, khi đến lúc sẽ có người khác xử lý việc này. Chúng ta cứ làm rõ vụ án tai nạn xe ô tô đã. – Cổ Phi hỏi Chu Ngọc, – Có manh mối nào có thể chỉ ra mối quan hệ giữa việc Trâu Văn Nguyên bị bắt và Lê Diễm Hồng không?
Lý do lật lại điều tra vụ án Trâu Văn Nguyên là dựa vào khả năng Lê Diễm Hồng làm mưa làm gió ở Tê Phượng, thậm chí có bản lĩnh thao túng quyền lực cơ quan, đổi trắng thay đen. Vậy thì những gì bà ta nói trước đó rằng mình không hề có thù oán với người khác là một nhận định hoàn toàn sai lầm, nhất định còn có nghi phạm có động cơ giết bà ta và đã dàn dựng vụ tai nạn xe hơi.
– Không ạ. – Nhưng Chu Ngọc nói, – Trâu Văn Nguyên bởi vì không hài lòng Lê Diễm Hồng đặt toàn bộ tinh lực vào viện phúc lợi, hai người đã gây nhau nhiều lần, tình cảm tan vỡ, cuối cùng thì ly hôn. Theo như người ta nói, năng lực kinh doanh của Lê Diễm Hồng không bằng Trâu Văn Nguyên, nhưng bà ta vẫn nhận hoa hồng như lúc còn là vợ chồng, cảm thấy áy náy, không muốn lợi dụng Trâu Văn Nguyên, sau khi ly hôn rồi thì yêu cầu chia tách công ty văn phòng phẩm, là Trâu Văn Nguyên nhất quyết không muốn chia.
Thượng Dương ngạc nhiên:
– Ông ta muốn cái gì?
Kim Húc:
– Còn có thể muốn gì nữa, dĩ nhiên là danh khí của Lê Diễm Hồng rồi.
Chu Ngọc gật đầu tán thành:– Đúng thế ạ. Công ty văn phòng phẩm dựa vào Lê Diễm Hồng mà nhận được không ít chính sách có lợi. Em còn nghe một chuyện, không biết là thật hay giả, nói mấy năm trước nhãn hiệu văn phòng phẩm của họ muốn đấu thầu quảng cáo vào khung giờ vàng trên đài truyền hình địa bàn tỉnh. Tỉnh đã bật đèn xanh rồi, trực tiếp nhảy qua đấu thầu sẽ…Cho nên sau khi ly hôn, Trâu Văn Nguyên vẫn không chịu chia tách công ty với Lê Diễm Hồng.
– Vậy vì sao 6 năm trước lại chịu chia tách? – Cổ Phi hỏi.
– Nguyên nhân cũng không chắc chắn lắm, xem thời gian thì chính là vào năm đầu tái hôn của Lê Diễm Hồng. – Chu Ngọc nói, – Người ta có chồng mới, có lẽ Trâu Văn Nguyên còn chút liêm sỉ nên không muốn dây dưa nữa chăng?
Thượng Dương cùng Cổ Phi đều gật đầu, tán đồng sự phân tích của Chu Ngọc.
– Chưa chắc đâu. – Chỉ có Kim Húc nói, – Thời điểm Lê Diễm Hồng là đối tác, công ty văn phòng phẩm trong sạch, Trâu Văn Nguyên cũng là doanh nhân thành công. Vừa chia tách với Lê Diễm Hồng, Trâu Văn Nguyên lập tức trở nên thất bại?
Cổ Phi nói:
– Có lẽ ông ta còn tình cảm với Lê Diễm Hồng, ôm tâm tư muốn nối lại hôn nhân với bà ta, không ngờ người ta tái giá, chồng mới cũng không phải ông ta. Tình cảm bị tổn thương, liền muốn cố gắng kiếm chút tiền của phi nghĩa, con đường làm giàu thường dẫn đến ngục tù.
– Không đúng. – Thượng Dương nói, – Trâu Văn Nguyên không quá để ý đến hai vợ chồng Lê Diễm Hồng, ông ta bị coi là thủ phạm của vụ án tai nạn ô tô bị bắt lại, từ đầu đến cuối chưa từng đề cập đến Lê Diễm Hồng, cũng không quan tâm Lê Diễm Hồng bị thương ra sao. Nếu như ông ta còn có tình cảm với Lê Diễm Hồng, là yêu là hận đều được, vậy thì ông ta phải mong Lê Diễm Hồng tốt lành hoặc là mong Lê Diễm Hồng chết. Thế nhưng ông ta căn bản không hề quan tâm tới vợ trước của mình chút nào.
Kim Húc nói:
– Cố vấn nói đúng. Thẩm vấn ông ta hai lần, tôi cảm thấy con người ông ta rất hoài niệm chuyện cũ, hoài niệm cuộc sống trong đội phòng thủ liên hợp khi còn trẻ, sự nghiệp thành công ở tuổi trung niên và được vây quanh bởi rất nhiều người xu nịnh, thậm chí cùng bạn bè đi dã ngoại bắn chim nướng BBQ, ông ta cũng có thể miêu tả một cách chua xót. Một người như vậy, ông ta lại không hề hoài niệm cuộc sống hôn nhân với Lê Diễm Hồng, điều này chỉ chứng minh một vấn đề.
Cặp đôi nam nam này hợp sức thuyết phục Cổ Phi, nhưng chỉ đạo Cổ vẫn không khỏi chua chát nói:
– Thế thì làm sao? Tôi chưa từng yêu, cũng chưa từng kết hôn nên không hiểu rõ lắm.
Thượng Dương: – …
Kim Húc dõng dạc nói:
– Tôi là người thạo nghề đây.
Chu Ngọc cúi đầu gẩy món ăn, thật sự rất muốn cười, nhưng cũng rất sợ tiếng cười của mình sẽ là cọng rơm cuối cùng chọc giận cố vấn.
– Cho nên là. – Kim Húc nói đùa xong lại quay về đề tài chính, nói, – Tôi cho rằng, chuyện này theo trình tự logic không nên là Lê Diễm Hồng tái hôn, Trâu Văn Nguyên phân tách công ty, Trâu Văn Nguyên phạm tội bị bỏ tù. Mà hẳn là, khi Lê Diễm Hồng và công ty văn phòng phẩm không có liên quan đến Trâu Văn Nguyên, công ty văn phòng phẩm làm giả sổ sách chứng từ, góp vốn phi pháp, tất cả đều bị bới ra, cuối cùng Trâu Văn Nguyên bị bắt vào tù..
Cổ Phi và Chu Ngọc đều lộ ra biểu cảm đã thông suốt.
– Một người tốt không có đánh giá xấu nào từ công chúng, – Thượng Dương đối với tấm gương điển hình có thể là một ngụy quân tử mà cảm thấy ngũ vị tạp trần, nói, – Thật sự là để chồng trước gánh tội thật hay sao? Mục đích tội phạm kinh tế chính là gom tiền, dân chúng cũng không phải kẻ ngốc, người tham tiền thì không ngần ngại thách thức pháp luật, cấu kết quyền lực mưu lợi cá nhân sẽ không chỉ một lần làm điều ác, tại sao đa số quần chúng luôn cho rằng bà ta là người tốt?
Ăn xong bữa cơm, từng người chuẩn bị giải tán để về nghỉ ngơi. Mấy ngày qua ai nấy cũng đều quá mệt rồi. Chỉ có người phụ trách đầu tiên là chỉ đạo Cổ là không được nghỉ ngơi, vừa nãy đuổi được người của thị cục tới thì hiện tại lại là bên Cục công an Điều tra Kinh tế, nghe nói chỉ đạo Cổ đến điều tra vụ án Trâu Văn Nguyên đã chủ động yêu cầu gặp mặt báo cáo tình hình với anh ta.
– Tôi đi ứng phó một chút. Sáng mai mọi người dậy sớm một chút, còn nhiều việc phải làm lắm, tối nay ngủ sớm đi. – Cổ Phi dặn dò, trọng điểm hướng về Kim Húc, – Nhớ đi ngủ sớm đấy. Cố vấn có quầng thâm mắt rồi kia kìa.
Kim Húc và Thượng Dương trở về căn phòng tiêu chuẩn mà Cổ Phi đã sắp xếp cho họ.
– Em làm gì có quầng thâm mắt đâu. – Thượng Dương yêu cái đẹp ở trước gương quan sát gương mặt của mình, còn vạch mắt ra xem.
– Còn không có? Trong mắt bắt đầu hơi đỏ rồi đó. – Kim Húc ngoài quan tâm thì còn có chút đắc ý nho nhỏ, nói, – Cái này cũng đều tại anh cả.
Thượng Dương phớt lờ hắn, lấy bình xịt cồn ra xịt khắp phòng để tiêu độc.
Kim Húc vào toilet đi vệ sinh.
Thượng Dương xịt giường, bàn, sô pha, nghe tiếng rửa tay của Kim Húc, nói:
– Anh tắm nhanh lên nhé, tắm xong rồi đi ngủ, hai ngày qua anh ngủ ít quá.
– Ừ. – Kim Húc nghe lời cởi áo trên, nghĩ nghĩ, lại thò nửa thân trên trụi ra khỏi cửa nhà tắm nói, – Có cùng nhau tắm không? Mấy ngày không được tắm cùng em rồi.
Thượng Dương cự tuyệt:
– Cút.
– Anh có mua kẹo cho em đó. – Kim Húc ít khi nói cười mà nói rất trẻ con, giục, -Mau tới đây đi
– Tới cái đầu anh ấy. – Thượng Dương nói, – Từ hôm nay trở đi đến khi nào vụ án này phá thì mới được, còn lại dẹp hết, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Kim Húc khiếp sợ tại chỗ:
– Em nghiêm túc á?
Thượng Dương nói:
– Anh thấy em có giống như nói đùa không?
Kim Húc hậm hực lui vào nhà tắm. Thượng Dương nghe hắn ở trong đó lẩm bẩm một câu “Thế em còn ở lại làm gì”.
Thượng Dương nhíu mày, nhịn, lại xịt cồn mấy cái, phát hiện không nhịn nổi nữa, ném bình xịt sang một bên, đi đến cửa nhà tắm.
Người nào đó đã sạch sành sạch đang chuẩn bị tắm, thoáng thấy anh tới thì theo phản xạ che chim lại, che được hai giây thì kịp phản ứng hai bên đã quá quen thuộc với nhau rồi, không cần thiết bèn dịch tay đi, suy đoán có lẽ Thượng Dương khẩu thị tâm phi muốn nhưng giả bộ thôi, thế là nói:
– Lại muốn tới tắm cùng nhau đúng không? Vậy vào đi.
– Em không muốn. – Thượng Dương nghiêm túc nói, – Anh nói em ở lại làm gì đúng không? Cấp trên bảo em ở lại làm việc, chứ không phải…không phải vì anh đâu.
Kim Húc: – …
Thượng Dương xoay người bỏ đi, ở bên ngoài tức tối xịt bình cồn tứ tung. Kim Húc ở trong nhà tắm ngửi thấy mùi, đành phải nhắc nhở:
– Em xịt ít thôi, dễ cháy đấy.
Thượng Dương nói:
– Câm miệng. Em đang bùng nổ đây.
Kim Húc đành phải ngậm miệng, vài phút sau tắm xong đi ra thấy Thượng Dương ngồi ở cuối giường chơi di động, không ngẩng đầu nhìn mình, càng không có ý nói chuyện với mình. Hắn thay lót sạch, mặc áo lót màu đen, lại lấy sạc để sạc điện thoại di động, dùng đôi chân dài đi tới đi lui trước mặt Thượng Dương hai ba lượt.
– Mặt anh hơi khô. – Đội trưởng Kim nghĩ ra được một lý do để bắt chuyện với người ta, nói, – Cho anh dùng kem dưỡng da của em nhé.
Thượng Dương: – …
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cao hơn1m9, vẻ mặt nghiêm túc ở trước mặt anh, thấy anh đang nhìn mình, để chứng tỏ mặt mình thật sự rất khô, còn sờ sờ mặt hai lượt, trợn mắt nói dối:
– Em xem đi, da còn bong đây này.
Thượng Dương cúi đầu xuống, nhưng mà anh không nhịn được cười, hai âm thanh bật thoát ra khỏi môi.
Để dỗ dành người yêu, Kim Húc không ngại dùng gian kế giả vờ là một người đàn ông có làn da trung tính và khô, chung quy là thành công, cũng không giả bộ nữa, đè Thượng Dương hôn một trận. Thượng Dương nóng nảy, mắng hắn, mắng hai câu lại hôn hai cái, rất ồn ào hăng say.
– Lãnh đạo ơi, anh nhận sai. – Hôn xong một trận rồi, Kim Húc thành khẩn xin lỗi cố vấn, nói, – Em ở lại là phục tùng mệnh lệnh cấp trên, là vì công việc, không phải là vì anh. Hôm nay anh chỉ hơi quá khích, nói ra cũng không phải có ý tùy tiện, nhưng anh bảo đảm, tuyệt đối không có ý không tôn trọng em.
Thượng Dương ngồi ở trên giường, bị hôn đến đầu tóc rối bù, nhịp tim và hô hấp cũng hỗn loạn, nhưng anh vẫn sắc bén nhận ra vấn đề, nói:
– Lúc anh nói chuyện, có thể lấy tay ra khỏi đùi em có được không.
Hết chương 16