Nhưng Phó viện trưởng Đỗ đáp lại là:
– Không dễ lắm đâu.
Thượng Dương vẫn bám lấy hỏi tiếp mấy câu, lão Đỗ tò mò hỏi anh “trợ lý ngưỡng mộ” ở đơn vị địa phương nào, Thượng Dương bị hỏi mà xấu hổ đáp qua quýt để che giấu, sau đó thì bỏ của chạy lấy người.
– Anh bảo hai thực tập sinh sáng thứ 6 đến để em gặp mặt. – Lão Đỗ đuổi theo ra, nói.
Chớp mắt đã tới thứ 6.
Sáng sớm trên đường đi làm, Thượng Dương nghĩ đến hôm nay phải phỏng vấn hai vị thực tập sinh trường cảnh sát kia, nói là tuyển một trợ lý, thực ra chính là để anh chọn một học trò theo mình đi đây đó mà thôi.
Xem sơ yếu lý lịch, biểu hiện cùng hành tích của cả hai ở trường đều rất khá, nguyện vọng thực tập cũng không kháng cự làm công tác văn phòng.
Xem ảnh chụp, cũng là 2 sinh viên công an chính trực và ngay thẳng, hy vọng là không lừa đảo. Chủ nhiệm Thượng cân nhắc điều này cũng không phải là anh nhan khống chọn học trò mặt đẹp, chủ yếu là làm trợ lý thực tập cho anh là phải đi theo anh đi rất nhiều nơi trong nước làm công tác điều tra nghiên cứu, hai thầy trò ở chung với nhau trong thời gian dài, học trò hình thức không hợp mắt thầy, thế thì làm sao mà chịu cho được.
Kết quả đến đơn vị rồi, thực tập sinh đang đợi anh chỉ có một người.
Thư ký của lão Đỗ tới nói với Thượng Dương một tiếng, người không tới kia là bị bộ phận khác cướp đi rồi.
– Là bộ phận nào thế? – Thượng Dương giận sôi cả máu mà không biết trút vào đâu, sao mà thực tập sinh của mình lại bị cướp đi vậy, nói, – Lão Đỗ kêu tôi giữ người, thế mà anh ta ngay cả thực tập sinh cũng không giữ được bị lấy đi mất là sao?
Thư ký nói:
– Cũng không trách lão Đỗ được, là Cục chống khủng bố lấy đi. Mà thằng nhóc kia vừa nghe thế đã lập tức qua đó luôn. Có hai lựa chọn, cũng không thể ép người ta được đúng không?
Thượng Dương: –
Người thứ nhất đi theo anh học tập hơn nửa năm, khi hai thầy trò đến một nơi nào đó để nghiên cứu, chứng kiến một số nhân viên công an cấp cơ sở mất đi sơ tâm, ham lợi nhỏ đạo đức thối nát, đã gây thiệt hại nghiêm trọng đến an ninh địa phương, sau khi trở về Thượng Dương báo cáo đúng sự thật mà nộp lên cấp trên, học trò cũng đau xót mà viết một bài tiểu luận “Tính cấp thiết của việc phòng chống tham nhũng trong lực lượng công an”, tuy rằng ngây ngô nhưng tràn ngập niềm tin, làm cho Thượng Dương rất cảm động. Kết quả đợt thực tập còn chưa kết thúc thì Cục ủy ban kỷ luật và giám sát đã lấy cậu ta đi.
Người thứ hai là Viên Đinh đến từ đại học công an, Thượng Dương rất thích cậu học trò này, hy vọng có thể bồi dưỡng cậu trở thành hạt giống trong đội ngũ công an điều tra nghiên cứu trẻ tuổi. Ai mà ngờ đâu Viên Đinh đi một chuyến công tác Tây Bắc cùng anh, vô tình tham gia vào vụ án giết người vứt xác của địa phương, anh gặp lại bạn đại học Kim Húc và cùng nhau điều tra phá vụ án này, không cẩn thận bị phong thái và vẻ bề ngoài ngầu lòi của cậu bạn đại học quyến rũ đến mê mẩn, mà Viên Đinh thì cũng bị phong thái dũng cảm của nhóm cảnh sát hình sự mê hoặc, chí hướng xảy ra biến hóa lớn, khi trở về đã bày tỏ mong muốn trở thành Lý Xương Ngọc của Trung Quốc, cũng thuận lợi thông qua phỏng vấn của Cục trinh sát điều tra hình sự.
Mỗi lần Thượng Dương ngoài mặt thì tôn trọng chúc mừng nhưng thực ra trong bụng thì liên tục chửi thầm, toàn dặt cái đồ phản bội sư môn, không có lương tâm.
Lần này thì tới còn chưa tới, người còn chưa thấy mặt mùi gì thì đã bị cướp bay mất rồi.
Thượng Dương không thể làm gì khác hơn là đành phải đi gặp cậu thực tập sinh còn lại kia, trình độ tổng thể của thực tập sinh thuộc học viên cảnh sát năm nay cũng rất tốt, Thượng Dương hỏi gì thì đáp nấy, phản ứng nhanh nhẹn linh hoạt, hình thức cũng rất được.
Kết thúc phỏng vấn, Thượng Dương nói:
– Trở về chuẩn bị đi. Cuối tuần anh có việc phải đi công tác, chưa chắc thứ hai đã về, thứ ba em chờ thông báo đi.
Ý của anh là, anh đã quyết định nhận cậu thực tập sinh này rồi, nhưng bởi vì ba ngày tới anh có việc không có mặt ở cơ quan, bảo thực tập sinh chờ đến thứ 3 hẵng đến.
Nhưng mà cậu thực tập sinh này không hiểu ý tứ này, hỏi:
– Chủ nhiệm Thượng, có phải biểu hiện của em không tốt không?
Thượng Dương nói:
– Không hề, rất tốt. Đừng lo lắng.
Thực tập sinh nói:
– Vậy sao anh cứ cau mày suốt, còn chau lại rất chặt? Em cho rằng anh không hài lòng về em ạ.
Chính là bởi rất hài lòng, anh đã mơ hồ đoán được kết cục sớm hay muộn cũng sẽ phải đi, Thượng Dương nghiêm túc nói:
– Con người anh khá nghiêm túc, vừa hay em trở về chuẩn bị tâm lý cho tốt, làm trợ lý cho anh không dễ mấy đâu.Chờ thực tập sinh đi rồi, thư ký đứng bên cạnh nói:
– Chủ nhiệm Thượng, anh đừng có làm cho cậu nhóc này sợ không dám tới.
– Không tới càng tốt. – Thượng Dương tức giận, nó, – Tôi không có học trò đi cùng càng thanh tịnh hơn.
Nói cứ như là người tìm lão Đỗ phàn nàn rất nhiều mình không có trợ lý làm việc không thuận tiện không phải là mình vậy.
Thượng Dương cáu giận cũng không hoàn toàn là do các học trò đều chạy mất, còn vì ngày mai là cuối tuần, anh vốn dĩ phải bay một chuyến đi Tây Bắc, mấy hôm trước cấp trên nói hai ngày thứ bảy chủ nhật có một kỳ thi tuyển tư cách chấp pháp, Bộ đã bố trí tổ coi thi, yêu cầu mỗi đơn vị cử người phụ trách túc trực và phải đi làm giám khảo, đồng thời thông báo sau bữa trưa ngày thứ Sáu sẽ có người và xe chuyên dụng thống nhất đến đón, tránh cho việc biết trước địa điểm thi sẽ xảy ra tình trạng thiên vị, xuất hiện gian lận. Người mà Viện nghiên cứu chọn phái đi chính là Thượng Dương.
Chờ tới hơn 1 rưỡi chiều cũng không thấy ai tới, Thượng Dương buồn bực ra ngoài nhìn nhìn, vừa lúc trông thấy chủ nhiệm phụ trách văn phòng bên cạnh bị chuyên gia mang đi.
Bấy giờ anh mới biết được thì ra không phải để các đơn vị tự chọn người mà là sẽ có người tới rồi chọn ngẫu nhiên một chủ nhiệm đi làm giám thị.
Chủ nhiệm Thượng chơi trò rút thẻ chưa từng rút trúng, trên mặt công việc cũng chưa từng rút trúng, anh đứng ở cửa một lúc, chợt vui mừng ra mặt, lấy di động ra đặt vé máy bay.
Đến giờ tan làm vào chạng vạng, bên ngoài cổng lớn của Cục công an nào đó thuộc tỉnh nào đó của Tây Bắc.
Cảnh vệ cổng:
– Chào anh, anh tìm ai vậy? Nơi này không thể vào đâu.
Người tới đưa giấy chứng nhận ra, cảnh vệ xem xong cúi chào đối phương, lại định gọi một cuộc điện thoại nội tuyến.
– Tôi không vào đâu, không phải việc công. – Người nọ nói, – Tôi chờ bạn ở cổng là được.
Cảnh vệ khách sáo:
– Hay là anh vào trong phòng cảnh vệ chờ được không?
Đối phương nói:
– Không cần đâu, tôi gọi anh ấy ra rồi đi ngay thôi.
Người này chính là Thượng Dương vừa xuống máy bay đã nhanh chóng tới đây chờ người yêu tan làm.
Kim Húc đi Bắc Kinh vài lần, hễ vào lúc đang làm việc thì hắn sẽ chờ ở cổng đơn vị Thượng Dương chờ anh tan làm, mùa đông lạnh buốt tận xương cũng chờ, mùa xuân dương liễu rũ bay cũng chờ.
Thượng Dương ra ngoài nhìn thấy hắn ở cổng, luôn cảm thấy đó là một sự lãng mạn vụng về và đơn giản.
Hôm nay anh cũng sẽ học theo cách tương tự.
Trong phòng quản lý hồ sơ bên trong tòa nhà.
Kim Húc đang gõ máy tính, vẫn là hồ sơ vụ án cũ kia, hồ sơ sạch sẽ ngăn nắp, vẻ mặt hắn rối rắm, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, ai thấy cũng đều không kìm được mà lo lắng một giây sau hắn sẽ phóng hỏa thiêu rụi phòng hồ sơ.
Tiểu Trương tắt máy tính, thu dọn đồ đạc xong, lúc chuẩn bị đi cẩn thận quan sát người đàn ông kia một lát, mở miệng nói:
– Đội trưởng Kim ơi, ba ngày rồi anh không về nhà, hay là về nghỉ ngơi một chút đi, cuối tuần cũng đừng tới. Anh đọc thông báo chưa? Cuối tuần này hệ thống hồ sơ nâng cấp, bắt đầu từ 12 giờ đêm nay, sẽ mất 48 giờ, không thể lưu trữ bình thường được, vừa hay anh tranh thủ nghỉ ngơi đi.
– Một lần nâng cấp lãng phí hẳn hai ngày. – Kim Húc gõ bàn phím bùm bùm, nói, – Ảnh hưởng đến việc của anh. Chú em đi đi, anh làm xong tập hồ sơ này thì sẽ về.
Bấy giờ Tiểu Trương mới đi.
Điện thoại di động của Kim Húc rung lên, hắn liếc qua, cơn thịnh nộ được dập tắt ngay tức thì.
Thượng Dương: Còn ở văn phòng à? Tan làm đi, cuối tuần rồi!
Kim Húc nói dối không chớp mắt: Chuẩn bị về đây, bữa tối định ăn gì ngon ngon. Hôm nay em bị nhốt trong địa điểm thi mà đúng không? Vừa nãy gọi cho em mà không được, còn tưởng hôm nay em không được dùng điện thoại.
Thượng Dương: Người khác đi rồi. Anh đoán xem em đang ở đâu?
Kim Húc: Ở đâu?
Vừa hỏi xong, hắn đột nhiên bừng hiểu ra, hít sâu một hơi.
Thượng Dương: Ở cổng đơn vị anh, ra đi.
Kim Húc: Em chờ một chút.
Thương Dương ở cửa chờ dưới ánh mắt nhìn chăm chú như có như không của cảnh vệ.
Mười lăm phút trôi qua.
Thượng Dương: Người đâu rồi?
Kim Húc không trả lời anh.
Đối với vị điều tra nghiên cứu không mời mà tự đến này cảnh vệ cũng rất sốt ruột, cẩn thận lên tiếng mời lần thứ hai:
– Hay là anh vào trong ngồi một lát nhé?
Thượng Dương: –
Đúng lúc này một chiếc xe cảnh sát từ bên ngoài trở về, người ngồi vị trí lái trông thấy Thượng Dương vội phanh xe lại bên ngoài cổng, hạ cửa xe xuống:
– Ớ chủ nhiệm Thượng?
Thượng Dương nhìn lên, là đồng nghiệp cảnh sát hình sự với Kim Húc, một người tên là Cổ Phi, có quan hệ rất tốt với Kim Húc, đã từng gặp Thượng Dương rồi, biết nhau, thậm chí anh ta còn biết anh và Kim Húc đang yêu nhau.
– Mới từ Bắc Kinh tới à? – Cổ Phi nhìn túi xách của anh, cười, – Đang đợi Kim đội tan làm à?
Thượng Dương cùng người yêu chơi trò lãng mạn, còn chưa lãng đến mức công khai trước mặt người khác, trước khi bị người ta phát hiện, lúng túng vô cùng, nói:
– Không phải, không chờ anh ấy, tôi…Hết giờ làm rồi, mọi người về hết rồi, sao anh lại quay lại?
Cổ Phi nói:
– Có vụ án, cuối tuần này lại phải đi làm. Vẫn phải chờ à? Chưa gọi điện thoại cho cậu ta à?
Thượng Dương: –
Cảnh sát độc thân Cổ bày ra vẻ đã hiểu:
– Hiểu rồi hiểu rồi, muốn cho cậu ta một sự bất ngờ.
Thượng Dương xấu hổ đến tức giận, nói:
– Anh nói còn có vụ án mà, đi mau đi.
– Hiện tại đúng là có vụ án thì chẳng được nhàn. – Cổ Phi nghiêm túc nói, – Hai ngày cuối tuần anh đều ở đây chứ? Ngày mai tìm anh uống trà có tiện không? Có việc cần nhờ anh hỗ trợ.
Thượng Dương nói:
– Bất cứ ai muốn chạy quan hệ với nhân viên đơn vị của tôi đều phải báo cáo.
– Không phải chuyện này. – Cổ Phi đương nhiên không muốn chạy quan hệ cửa sau, nói di động anh ta có cuộc gọi đến, liếc nhìn người khác đang giục mình, đành phải nhấn ga, nói, – Chủ nhiệm Thượng, tôi sẽ tìm anh sau, đi trước đã.
Xe cảnh sát đi vào cổng, vừa lúc Kim Húc từ bên trong đi ra.
Kim Húc liếc nhìn Cổ Phi ở vị trí lái, Cổ Phi chỉ chỉ ngoài cổng với hắn, ý là người yêu đang chờ hắn kìa.
Có người yêu vào cái là Kim Húc rất….sốt ruột làm động tác đuổi anh ta đi, chiếc xe kia tăng tốc đi vào trong tòa nhà.
Thượng Dương bên ngoài cổng bình tĩnh nhìn Kim Húc, người yêu hai tháng không gặp lằng nhằng tận hai mươi phút mới đi ra. Cơ mà người yêu mình đẹp trai quá đi, lúc này lại càng đẹp trai ngời ngợi, chờ hơn hai mươi phút cũng đáng, chờ 40 phút chắc vẫn có thể chấp nhận được.
Thượng Dương cảm giác sâu sắc mình đi đường vòng đi rồi không quay đầu trở lại được, mới mấy tháng, sự thưởng thức của anh đối với vẻ đẹp trai của người yêu đã khá thong dong tự nhiên rồi. Không giống hồi trước, thỉnh thoảng bị người ta mê hoặc là thấy xấu hổ thẹn thùng.
Anh lúc trước: Đàn ông đẹp thôi mà…Sao lại đẹp thế chứ…Lại nhìn chút nữa….Mình có bệnh rồi!
Anh hiện tại: Thoải mái hào phóng nhìn, 360 độ không góc chết, mình nhìn, mình nhìn, mình cứ nhìn đấy.
Kim Húc: –
Hắn rõ ràng bị ánh mắt quá trần trụi này của Thượng Dương làm cho mất tự nhiên, do dự một giây mới tiếp tục đi tới, dừng ở trước mặt Thượng Dương, tim đập mạnh, cũng nhìn thẳng vào Thượng Dương.
Thượng Dương: –
Đến lượt Thượng Dương xấu hổ mất tự nhiên, quay sang chào cảnh vệ, vô cùng khách sáo.
Kim Húc nhìn chăm chú vào một bên mặt anh, quả táo trượt lên xuống rất nhẹ.
Chỗ ở của Đội trưởng Kim cũng ở ngay gần đơn vị, dảo bước đi bộ về đó.
– Cổ Phi nói có vụ án, – Bởi vì ở bên ngoài, Thượng Dương quyết định nói đề tài ngoài lề một chút, tuy rằng trong lòng anh lúc này chỉ muốn làm những việc mà không thể công khai, nói, – Có thể dùng đến bộ phận của họ, thể nào cũng là vụ án giết người. Chưa nghe nói tỉnh các anh có loại vụ án này.
Kim Húc mất tập trung:
– Chính là vụ án tai nạn ô tô kia, cũng không phải là ngoài ý muốn.
Đừng nhìn Thượng Dương hỏi, tâm tư của anh cũng không ở chuyện này, mất nửa buổi mới kinh ngạc:
– Hả? Tấm gương đạo đức mẫu mực của tỉnh anh bị thương trong vụ tai nạn ô tô kia chẳng lẽ là mưu sát? Không phải là tai nạn giao thông à? Tình huống như thế nào?
- …
Kim Húc nhíu mày nhìn anh, trong mắt mang theo ngọn lửa bị đốt lên, nói:
– Đừng hỏi anh! Anh không biết!
Thượng Dương nói:
– Không biết thì không biết, anh dữ với em làm gì?
Kim Húc nói:
– Hiện giờ trong lòng anh đang nghĩ gì lẽ nào em không biết?
Thượng Dương dời đi tâm tư của mình, còn lực mà trêu người yêu, vẻ mặt ngây thơ nói:
– Em không biết mà, anh đang nghĩ gì thế?
Hết chương 3