Thượng Dương đi lên tầng trên, vào một phòng tìm được Cao Trác Việt.
Người thanh niên này thường ngày cư xử khá chững chạc ở đơn vị công tác lúc này đang vừa khóc vừa cùng với một nữ cảnh sát khuyên một người phụ nữ trung niên gần như sụp đổ, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặt xám như tro tàn, hai người này hẳn là vợ chồng cô chú của Cao Trác Việt.
– Chủ nhiệm ạ. – Cao Trác Việt nhìn thấy Thượng Dương đi vào vội lau nước mắt, đứng lên chào.
Thượng Dương nhìn tình hình trong phòng này thấy không tiện nói chuyện, đôi vợ chồng trung niên cũng không có thời gian quan tâm đến người khác, liền ra hiệu cho Cao Trác Việt ra bên ngoài nói chuyện.
– Không ngờ mọi chuyện lại như thế này. – Cao Trác Việt khóc đến đỏ cả mắt và mũi, miễn cưỡng nói với lãnh đạo, – Vốn dĩ em định ngày mai hỏi anh đã về Bắc Kinh chưa, tính mời anh về nhà em chơi. Nhà em cách nơi này không xa.
Thượng Dương đã sớm biết người thanh niên này khá khôn khéo, thấy cậu ta buồn bã như vậy, tâm tình có chút phức tạp nói:
– Tiểu Cao, đây không phải ở đơn vị làm việc, em đừng coi anh là cấp trên làm gì, cứ coi anh như đàn anh cùng trường là được, cho thoải mái một chút.
Cao Trác Việt dù sao cũng chỉ là một tân sinh viên mới hai mươi tuổi, có một số hành vi là do quán tính, trên tâm lý cậu ta vẫn là một thiếu niên mới lớn, nghe được sự chân thành trong lời nói của đàn anh Thượng Dương thì gật đầu, hai mắt đỏ lên nói:
– Em với em gái mình lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ nhà bọn em tầng trên tầng dưới, thân như người một nhà. Em với Tử Tình đều là con một, em ấy không khác gì em ruột của em…
Vừa nói, cậu ta vừa không kìm được nước mắt, lại không muốn cô chú trong phòng nghe thấy tay nắm thành quyền để bên miệng, đè nén tiếng khóc đau khổ.
– Thực ra…vẫn chưa thể xác nhận trăm phần trăm thi thể nữ kia chính là em gái của em, đừng đau buồn quá…Rất có khả năng cũng không phải Hà Tử Tình. – Thượng Dương rút khăn giấy trong túi ra đưa cho cậu ta, nói.
Cao Trác Việt nhận khăn giấy lau lau mặt, nói:
– Tử Tình rời nhà đã chín ngày, lần cuối cùng trả lời WeChat của em là sáu ngày trước. Mấy ngày qua không trả lời gì cả, điện thoại cũng không gọi được, hiện tại chứng minh nhân dân, giày, túi xách của em ấy đều ngay bên cạnh thi thể. Em cũng hy vọng người chết không phải nó, nhưng nếu không phải nó, vậy nó…
Thượng Dương hiểu ý của cậu ta, cho dù thi thể nữ này không phải em họ Hà Tử Tình của cậu ta, thì cũng chắc chắn có liên quan đến Hà Tử Tình. Hà Tử Tình hoặc là đã chết, hoặc là người trong cuộc của một vụ án giết người, thậm chí có thể là hung thủ thực sự. Dù kết quả thế nào thì với người anh trai là cậu ta mà nói cũng không phải là kết quả tốt, chỉ là ở mức độ khác nhau mà thôi.
– Em gái em mất tích nhiều ngày như thế, bố mẹ cô ấy không báo cảnh sát à? – Thượng Dương hỏi, – Cảnh sát địa phương cũng không tìm kiếm cô ấy à?
Cao Trác Việt nói:
– Không báo ạ. Nó với người nhà quan hệ không tốt, thường xuyên bỏ nhà đi. Trước kia cô em vì lo lắng từng báo cảnh sát hai lần, đồn công an vừa mới thụ lý thì nó lại về nhà. Về sau cô em cũng không đi báo án nữa. Tử Tình mỗi lần ra ngoài đều đi mấy ngày liền, hết tiền thì về nhà, ít thì một ngày mà nhiều thì hơn tuần.
Hà Tử Tình chỉ nhỏ hơn Cao Trác Việt một tuổi, nhà ở ngay thành phố bên cạnh, nhưng cô lại học một trường đại học bình thường ở thành phố này. Hai thành phố rất gần nhau, đi tàu cao tốc chỉ mất mười lăm phút đi đường, trốn nhà đi cũng thường sang bên này chơi với bạn học.
Sự mâu thuẫn gia đình lớn hơn sự cảnh giác của xã hội, những thanh thiếu niên cô gái kỳ nổi loạn là nhóm rất dễ gặp nguy hiểm.
– Nhưng nó đã từng trả lời tin nhắn WeChat của em, nó cũng nghe lời em nhất. – Cao Trác Việt nói, – Lần này nó thậm chí chẳng gửi một tin nào cho em cả.
Thượng Dương nhớ lại biểu hiện của Cao Trác Việt sau Tết Trung Thu, đoán chừng là Tết Trung Thu hai anh em gặp mặt cũng không quá vui vẻ, người làm anh trai muốn dạy dỗ em gái thay trưởng bối, gây nên sự phản cảm của người em, cuối cùng thì tan rã trong không vui.Quả nhiên Cao Trác Việt nói:
– Hôm Trung thu ở nhà bọn em có cãi cọ mấy câu. Buổi tối, em lên tàu cao tốc quay về Bắc Kinh để hôm sau đi làm, trên đường về cô em gọi điện, nói là em vừa đi thì Tử Tình cũng đi. Việc này phải trách em, khi ấy em không nên nóng nảy nổi cáu với nó, lẽ ra nên nói năng ôn hòa hơn, biết đâu nó sẽ không bỏ nhà đi, cũng sẽ không biến thành như hiện giờ…Nếu như thi thể nữ này là nó, cả đời này của em cũng không thể tha thứ cho mình được.
Thượng Dương cảm thấy người em họ này có chút…Một cô gái đã 21 tuổi rồi, đã tốt nghiệp đại học, chưa tìm việc làm, luôn mâu thuẫn với bố mẹ và thường xuyên bỏ nhà đi, giống như là quá không hiểu chuyện. Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng không thể nói em gái người ta, liền an ủi Cao Trác Việt vài câu, lại nói:
– Chúng ta chờ một chút xem kết quả pháp y. Anh không vội quay về Bắc Kinh, có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với anh, có thể giúp được anh sẽ tận lực.
– Em cảm ơn đàn anh ạ. – Cao Trác Việt cũng không gọi anh là chủ nhiệm nữa, biết anh có bạn học làm việc trong đội cảnh sát hình sự ở đây, nói, – Làm phiền cho đàn anh rồi ạ.
Bởi vì thi thể đã bị cacbon hóa nặng nên không biết liệu bên bác sĩ pháp y có phát hiện thêm bất kỳ điều gì hay không và khi nào, không biết được ngay được.
Cao Trác Việt cùng với cô chú tối nay cũng không quay về nhà ở thành phố bên cạnh mà ở lại địa phương qua đêm, hy vọng có thể chờ kết quả mới từ bác sĩ pháp y càng sớm càng tốt.
Thượng Dương bị nỗi buồn của Cao Trác Việt lây nhiễm, cảm xúc cũng sa sút, chậm rãi đi xuống dưới tầng. Trên chiếc ghế dựa vào tường của sảnh ở tầng một, Kim Húc đang ngồi thẳng vai, hai chân hơi dang ra, hai tay tự nhiên đặt trên đùi, khi nhìn thấy Thượng Dương đi tới liền đứng thẳng lên, giữa ngồi, đứng và di chuyển, hoàn toàn tuân thủ các tiêu chuẩn về tư thế của cảnh sát.
– Vào cục cảnh sát thì anh quy củ hẳn. – Thượng Dương đi đến trước mặt hắn, hỏi, – Hình Quang bận đi rồi à?
Kim Húc nói: – Nói xong vụ án thì hết chuyện, anh đuổi cậu ta đi rồi.
Cảnh sát hình sự địa phương quả thực hiện đang rất bận rộn.
Kim Húc nhìn về phía cầu thang, hỏi:
– Chủ nhiệm Thượng, học trò của em đâu?
– Sắp xuống rồi. – Thượng Dương nói, – Cậu ta muốn dẫn cô chú đi tìm chỗ nghỉ trước, nếu không anh đi về trước nhé?
Cao Trác Việt – một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đang đi cùng hai trưởng bối cảm xúc sụp đổ, thấy thế nào cũng cần một người lớn ở cùng. Thượng Dương dự tính là tròn trách nhiệm của một đàn anh và một nửa “người thầy”, đảm đương vai trò người lớn này.
Kim Húc nói:
– Dẫn họ về chỗ khách sạn mà chúng ta đang nghỉ được không? Cách nơi này gần, điều kiện cũng được.
Khách sạn kia là khách sạn đắt nhất khu vực, dù là thành phố cấp ba không dành cho khách du lịch, có đắt cũng không đắt hơn chỗ khác là mấy.
– Vừa rồi Hình Quang nói, học trò của em có hoàn cảnh gia đình rất khá, từ thành phố bên kia lái một chiếc BMW Fork Five đến đây.
Kim Húc đại khái nhìn ra suy nghĩ của Thượng Dương, bổ sung nói.
Thượng Dương gật đầu, hồ sơ của Cao Trác Việt đương nhiên anh đã xem rồi, bố làm việc trong một cơ quan nhà nước, mẹ làm kinh doanh, tình hình tài chính của gia đình quả thực rất tốt, nhìn bộ quần áo vừa rồi của cô chú cậu ta hẳn cũng là gia đình không thiếu tiền, giá khách sạn từ ba đến năm trăm một đêm là phải chăng.
Cao Trác Việt cùng cô chú từ trên tầng đi xuống dưới, vị nữ cảnh sát kia đưa họ đến cầu thang mới quay lại.
– Đây là chủ nhiệm văn phòng của cháu. – Cao Trác Việt giới thiệu Thượng Dương với vợ chồng cô chú.
Cô chú cậu ta biểu cảm hốt hoảng, người chồng miễn cưỡng chào hỏi.
Cao Trác Việt chấp nhận lời đề cử của Thượng Dương dẫn trưởng bối đi khách sạn chỗ Thượng Dượng đang nghỉ, đoàn người cùng nhau trở về.
Đi tới trước chiếc BMW đỗ ở bãi đỗ xe, Kim Húc chủ động nói:
– Tôi lái xe, cậu ngồi phía sau với cô chú của cậu đi.
– Em cảm ơn đàn anh. – Cao Trác Việt đã biết vị này cũng là đàn anh cùng trường đại học công an, hơn nữa cũng là cảnh sát hình sự.
Trên đường đến khách sạn, Cao Trác Việt còn nhận được điện thoại của bố mình, cũng tức là cậu của người chết Hà Tử Tình.
Ông Cao chắc có lẽ là dò hỏi tình huống bên này, cô của Cao Trác Việt giật lấy điện thoại từ tay cậu ta khóc lóc một hồi với anh trai, bởi vì là phương ngôn nên Thượng Dương hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được tình cảm hai anh em trung niên này rất tốt. Đúng như Cao Trác Việt nói, thân như người một nhà.
Đến khách sạn sắp xếp đâu vào đấy rồi, vợ chồng cô chú đi về phòng nghỉ ngơi, Cao Trác Việt cũng đi vào trò chuyện với bề trên.
Đã gần mười một giờ, Thượng Dương đoán họ chưa ăn cơm tối, lại đặc biệt đặt cơm khách sạn mang đến phòng cho họ.
Anh với Kim Húc trở lại phòng của mình, hai người nhìn nhau.
– Đồng chí Tiểu Kim, thể chất của anh có phải có vấn đề gì không? Từ lúc em với anh yêu đương dường như từ trường đều đã xảy ra biến hóa. Dẫn anh đi theo đến đâu thì xảy ra vụ án đến đó. – Thượng Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Kim Húc lại có lý luận khác:
– Anh ở phòng hồ sơ đã thiết lập các hồ sơ điện tử về các vụ án hình sự ở tỉnh bọn anh, chỉ riêng năm 2003 toàn tỉnh đã xảy ra hơn vụ án hình sự, trong đó có hơn vụ giết người. Tội phạm xảy ra hàng ngày, những người bình thường không liên quan gì đến vụ án thì ngoài tầm với. Chúng ta thì không giống, chúng ta là người trong nghề, không phải chúng ta đi đến đâu thì hút tội phạm mà là tội phạm thu hút sự chú ý của chúng ta nhiều hơn.
Thượng Dương vốn dĩ chính là muốn lý luận làm cảnh sát, số liệu này anh còn hiểu biết rõ ràng hơn so với nhân viên quản lý hồ sơ nghiệp dư Kim Húc, trên mức độ nhất định đồng ý với kết luận của Kim Húc.
Đối với người dân bình thường, việc xảy ra tội phạm thường chỉ là một mẩu tin xã hội có thể lớn hay nhỏ tùy theo tình huống, mà đối với với những người công an tận tâm, đó là những tên tội phạm thách thức tôn nghiêm của pháp luật, giẫm đạp lên nhóm chấp pháp ngày đêm nỗ lực giữ gìn sự an ninh và bình yên, điều này làm sao có thể nhẫn nhịn?
Để sử dụng một phép so sánh xuyên ngành mà nói, chính là đoạn mã mà lập trình viên đã dành nhiều đêm dài đã bị xóa, bản thảo được lưu trong máy tính ở nhà trong vài tháng bị người ta đập vỡ và số tiền tiêu vặt mà lớp trưởng đã dằn bụng tiết kiệm nửa năm khi mời các bạn cùng lớp ăn một bữa thì hết sạch. Này sao có thể nhẫn nhịn?
– Anh không được nói xấu sau lưng lớp trưởng. Chờ trở về anh nên đi bồi dưỡng tiếp, gặp lớp trưởng thì phải gọi thầy một tiếng, phải tôn trọng thầy giáo một chút.
Lớp trưởng đang dạy học ở đại học công an, mà Kim Húc sau kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc sẽ phải đến đại học công an tham gia lớp “bồi dưỡng nâng cao”.
Kim Húc không để bụng nói:
– Chỉ học vài ngày thôi, anh cũng không phải thực sự đi học.
Ban ngày chơi bên ngoài một ngày, đến buổi tối lại đi thị cục lăn lộn đến bây giờ, Thượng Dương cùng hắn hàn huyên một lát, đầu óc choáng váng, liền lên giường nằm xuống.
Kim Húc lại đi rửa sạch nho đỏ, mang ra kêu Thượng Dương tới ăn.
Thượng Dương nói:
– Không muốn ăn, buồn ngủ lắm, muốn ngủ cơ.
Kim Húc ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, một mình ăn mấy quả nho, nhìn lãnh đạo xinh đẹp trên giường mơ màng sắp ngủ, rõ ràng là suy nghĩ bậy bạ một lát, lại nghĩ tới cái khác, dáng vẻ mất tập trung.
– Còn đang nghĩ đến vụ án này à? Hình Quang còn nói gì với anh? – Thượng Dương mở mắt ra, chú ý tới vẻ mặt của hắn, hỏi.
Kim Húc hoàn hồn, nói:
– Không có gì hữu dụng cả… Địa điểm cháy là một nhà máy thép đã ngừng hoạt động ở ngoại ô, nhiều dân làng gần đó trèo tường trộm sắt, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn. Tuy nhiên, một số người dân sống gần đó cho biết, một đêm họ nhìn thấy lửa ở đó và ngửi thấy một thứ mùi lạ…Ngửi thấy mùi đó, họ nghĩ rằng có những người vô gia cư đốt lửa để nấu món gì đó để ăn, cũng không để trong lòng.
…Còn có thể là mùi gì nữa.
Trong lòng Thương Dương thầm hy vọng, người chết lúc ấy đã tử vong thì tốt rồi, vậy chỉ là bị thiêu thi, ít nhất không cần trải qua đau đớn thảm thiết gì cả.
Không có manh mối gì, hai người không nói đến vụ án nữa mà lại tán gẫu mấy câu chuyện tầm phào khác, Thượng Dương càng buồn ngủ hơn, lại lười đi tắm rửa vệ sinh cá nhân, rơi vào rối rắm như trẻ con, hay là cứ để thế mà đi ngủ nhủ? Một ngày không tắm thì có làm sao.
Kim Húc nhìn trong chốc lát, cũng lên giường nằm xuống bên cạnh Thượng Dương, ngắm nhìn khuôn mặt Thượng Dương. Ánh sáng ấm áp trong phòng dịu nhẹ, chiếu sáng khuôn mặt vốn đã dịu dàng của Thượng Dương càng trở nên dịu dàng hơn.
Hắn rất thích ngắm nhìn Thượng Dương như thế này, trong những khoảnh khắc hai người ở một mình.
Hắn đưa tay chạm vào lông mày và má của Thượng Dương.
Thượng Dương đã ngủ say, vô thức cọ cọ mặt vào tay hắn.
Căn phòng này dành cho họ là một căn phòng tiêu chuẩn được Hình Quảng đặc biệt đặt sẵn để tiếp đãi hai bạn cùng lớp. Hai ngày sau đó, Kim Húc đi đổi phòng, vì ngại phiền phức mà không đổi loại phòng, luôn là nửa đêm đi ngủ, đến sau nửa đêm Thượng Dương bị nhiệt nóng trên người hắn mà đuổi hắn sang giường bên cạnh.
Đêm nay, hai người ngủ rất bình yên, đại khái là bởi vì trước khi đi ngủ không có hoạt động, Thượng Dương ban đêm cũng không bị nóng tỉnh, đến sáng sớm còn rúc vào lòng hắn, hai má đỏ bừng vì ngủ.
Sau khi thức dậy, hai người tắm cùng nhau, cuối cùng cũng bù đắp lại những hoạt động đã bỏ lỡ ngày hôm qua. Khách sạn này quả thực là khách sạn đắt nhất khu vực, cái khác không nói, chỉ riêng bệ đá cẩm thạch bên cạnh bồn rửa thực sự là một không gian rộng để tổ chức hoạt động.
Hết chương 30