Buổi tối ăn cơm xong, Thượng Dương lấy ra laptop chỉnh sửa lại ghi chép công tác của trạm trước, Kim Húc dọn dẹp hành lý, lại giặt sạch quần áo của hai người, giặt xong thấy Thượng Dương hãy còn đang tập trung làm việc, hắn liền đổi giày đi ra ngoài đi bộ một vòng, khi trở về trong tay có thêm một túi hoa quả và hai cây kem.
Nhiệt độ ở đây thậm chí còn cao hơn trạm trước, ban ngày chỉ cần mặc áo ngắn tay hoặc sơ mi, khi trời trở lạnh vào buổi sáng và buổi tối thì hãy khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng. Thượng Dương khi đi công tác thường mặc áo gió, hiện tại cũng đã vào thu, hôm nay khi xuống tàu cao tốc nói: Sắp qua giữa tháng mười rồi mà sao vẫn còn nóng như thế nhỉ?
– Em đang định gọi cho anh đây. Anh mua gì thế? – Thượng Dương gập máy tính lại hỏi.
Kim Húc chia cho anh một cây kem, lại cho anh xem hoa quả vừa mua, là mấy loại Thượng Dương thích, nói:
– Giá cả ở đây thực sự không hề rẻ, mua những thứ như thế này phải hơn 100 nhân dân tệ, còn đắt hơn ở Bắc Kinh.
Thượng Dương ăn kem, nói:
– Trên tàu cao tốc, em nghe mấy người ngồi gần đó trò chuyện, nói rằng nhà cũ ở đây có giá trên tám vạn một mét vuông, đừng xem thường nhà mới.
Đồng chí cảnh sát Kim luôn ghét sự giàu có hơn là bất bình đẳng, nói:
– Sao anh dám chứ. Chiếc xe cảnh sát mà hôm nay đón chúng ta ở trạm giá lăn bánh ít nhất cũng phải 80 vạn nhỉ? Là siêu xe mà ngay cả văn phòng tỉnh chúng ta cũng không có. Người ta là khu vực phát triển phía Đông, mạnh hơn nhiều so với nơi nghèo khó Tây Bắc chúng ta.
Trình độ phát triển kinh tế địa phương cực kỳ cao, ngoài lợi thế nằm ở vùng tam giác của Trường Giang, còn có một số công ty Internet lớn đã chọn đặt trụ sở tại thành phố này. Cả nước phát triển không cân đối, ngoài việc xây dựng đô thị và sinh kế của người dân, còn có một khoảng cách rất lớn về kinh phí có thể chi cho việc xây dựng và triển khai đội ngũ công an, Thượng Dương chính là đang làm cái này, đương nhiên biết rõ việc này, cũng biết rằng hiện tượng này sẽ ảnh hưởng đến tương lai, tiếp tục tồn tại thời gian dài, không dễ dàng thay đổi.
Kim Húc cũng không phải không hiểu, chỉ là phàn nàn chút mà thôi, thấy Thượng Dương không nói gì, hắn cũng không nói nữa, ăn kem xong, lại mang hoa quả đã rửa sạch ra, lặng lẽ quan sát sắc mặt Thượng Dương, như là xem xem mình có vô tình làm cho người lãnh đạo không hài lòng hay không.
– Ngốc chết. – Lãnh đạo ném que kem đi, học phương ngôn Tây Bắc mắng trợ thủ một câu.
Trợ thủ bị mắng thấy thoải mái cả người, mời lãnh đạo ăn hoa quả, nhưng cũng không biết sao nữa, ăn được mấy miếng hai người đã hôn nhau rồi.
Lúc mười giờ rưỡi đêm.
Trong phòng tiêu chuẩn có một chiếc giường trống, túi đựng máy tính của Thượng Dương và hai bộ quần áo không sợ nhăn được đặt tùy tiện, giường bên kia hai người cùng nhau nằm chơi điện thoại di động.
Kim Húc đang chơi một trò chơi nhỏ giống như trò chơi tổng hợp quả dưa hấu lớn, hắn không biết chơi game trực tuyến hay game di động, nhưng lại rất giỏi loại trò chơi nhỏ này, những lúc rảnh rỗi một ván có thể chơi cả ngày, điểm để đánh bại 99,99% số người.
Thượng Dương gối lên trên vai hắn, được một tay hắn ôm, buồn chán lướt weibo, thật ra mí mắt buồn ngủ đến mức sắp đánh nhau rồi nhưng vẫn còn muốn xem có tin tức gì mới không. Chăn bông đã đắp lên người Thương Dương, một nửa người Kim Húc lộ ra bên ngoài, hắn luôn không sợ lạnh, vừa mới hoạt động xong càng không sợ, mùa hè ngủ cùng Thượng Dương còn luôn bị né tránh vì nhiệt độ trên người cao, chỉ khi nhiệt độ dần dần hạ xuống thì mới được yêu thích.
– Ngủ chưa? – Kim Húc không muốn chơi nữa, thấy Thượng Dương vẻ mặt buồn ngủ, nói, – Anh tắt đèn nhé?
Thượng Dương:
– Ừ…Ồ gì đây? Chờ chút.
Anh nhìn thấy một hot search mới, sau tiêu đề là một từ “bạo”, anh đọc kỹ câu đó, trở nên tỉnh táo hơn, kêu Kim Húc cùng xem, ngạc nhiên nói:
– Em thấy tin này hình như là vụ nhảy lầu mà trưởng phòng Hoàng nói thì phải?
Một chuyên gia kỹ thuật cấp cao của một công ty Internet, nữ, đã tử vong vào chiều nay—
Địa chỉ của công ty ở thành phố này, thời điểm rơi và giới tính của người quá cố cũng khớp với những gì Hoàng Kiến Bình nói.
Kim Húc vốn dĩ với tay chuẩn bị tắt đèn nghe thế nghi hoặc:
– Sao lại lên hot search nhanh thế?
Cả nước mỗi năm có hơn trường hợp liên quan đến tự tử, mặc dù sự mất mát về nhân mạng chắc chắn sẽ gây ra một đòn đau đớn lớn cho gia đình và để lại nỗi đau không thể xóa nhòa cho thân nhân, nhưng nếu sự việc ngày hôm nay đúng như mô tả của Hoàng Kiến Bình, “có một cô gái nhảy lầu chết”, đối với công chúng, đây chỉ là một trong hơn vụ, “không đáng” trở thành một đề tài hot search với lượng truy cập cao nhất.Trừ phi chuyện này còn có nhân tố có thể thu hút lưu lượng truy cập.
Và vấn đề này, thực sự có, còn không chỉ một cái.
Người thiệt mạng rơi từ tòa nhà là nữ đại lão kỹ thuật có tiếng trong ngành, có bằng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, từng làm việc trong nhóm chuyên gia ở Thung lũng Silicon. Sau khi trở về Trung Quốc, cô ấy đã gia nhập một công ty nhà máy lớn. Theo như hot search nói, người chết đã hoàn thành dự án trong tay, có cơ hội lớn để được thăng cấp lên một cấp độ khác, trình độ hiện tại của cô là chuyên gia cao cấp, hơn nữa còn chưa đến bốn mươi tuổi. Cô ấy chắc chắn là một trong những nhân vật nữ xuất sắc nhất trong ngành.
Một nhân vật như vậy đột nhiên nhảy lầu tự tử, chắc chắn sẽ thu hút một mức độ chú ý nhất định, cho dù đó là hệ thống làm thêm giờ bị chỉ trích nhiều của các công ty Internet hay sự cạnh tranh và hội nhập ngày càng gay gắt, đây đều là những chủ đề sẽ nhận được sự chú ý.
Nhưng đây chỉ là những chủ đề quy mô nhỏ, điều cuối cùng đã đẩy vụ việc rơi lên đầu danh sách tìm kiếm nóng là một bài đăng trên mạng xã hội weibo được cho là đã vạch trần “nội tình về nữ P9 rơi từ một tòa nhà xuống”.
Theo weibo này, vào một tối tuần trước, bên trong diễn đàn của công ty internet, một nam công nhân trẻ tuổi mới làm việc chưa đầy ba tháng đã khai báo trong nhóm bằng tên thật, rằng mình liên tục bị sếp nữ quấy rối dục, đồng thời đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện WeChat do sếp nữ trong nhóm gửi cho anh ta, đồng thời còn chủ động gửi vài bức ảnh ăn mặc mát mẻ của mình, trong ảnh chụp màn hình, sếp nữ ngôn từ trắng trợn, sau khi bị chàng trai từ chối, cô ta ra sức ức hiếp anh ta, thẳng thừng nói: “Chỉ cần cậu còn ở công ty một ngày, cũng đừng mơ có tiền đồ gì”.
Trong diễn đàn lúc ấy hoàn toàn lặng ngắt như tờ, không lâu sau, nữ sếp của người thanh niên đứng ra, giận dữ tố cáo nam nhân viên: Tại sao lại bịa đặt sự thật ngậm máu phun người? Tại sao còn P đoạn lịch sử trò chuyện để vu oan hãm hại người ta?
Nam nhân viên này khăng khăng ảnh chụp màn hình là sự thật, còn nói: Mọi người đều là dân chuyên về máy tính, có phải P hay không, mọi người đều không mù!
Lúc đó hai người trong nhóm cãi nhau, cuối cùng quản trị viên đã cấm ngôn cả hai, cuộc chiến mắng chửi trong nhóm mới tạm dừng.
Người đăng bài cho biết công ty đã can thiệp để hòa giải sự việc, sau đó cũng yêu cầu nữ sếp xin lỗi nam nhân viên kia. Nam nhân viên phản đối kịch liệt kết quả xử lý này, poster ở đây còn chèn một biểu tượng cảm xúc có nội dung “Nếu một lời xin lỗi hữu dụng thì cần đến cảnh sát làm gì?”
Nữ sếp cũng không đồng tình, một mực chắc chắn ảnh chụp đã bị P.
Công ty muốn sự việc hoá nhỏ, khuyên bảo nam nhân viên: Phụ nữ người ta nói vài lời tán tỉnh thì có phải chuyện lớn gì đâu? Dù cô ấy có thật sự làm thế, cậu là đàn ông cũng có tổn thất gì?
Nam nhân viên rất tức giận, kích động tỏ rõ, nếu như công ty ba phải như vậy, không xử lý một kết quả khiến mình vừa lòng thì sẽ báo cảnh sát, đồng thời đăng tất cả những tin nhắn quấy rối mà sếp nữ gửi cho anh ta trên các nền tảng mạng xã hội công cộng, dù sao mình là người mới chân không không sợ đi giày, gây lớn chuyện lên, xem ai sẽ là người thiệt hại nhiều nhất!
Sau đó trong diễn đàn đã xảy ra chuyện gì, người đăng bài nói không biết, nhưng hôm nay, sau một tuần, sếp nữ nhảy lầu tự tử chết ở trong khu công nghiệp thuộc công ty mình.
Những người viết báo thích bịa đặt không còn dám bịa chuyện như thế này nữa, yếu tố quá nhiều sẽ bị mắng. Kết quả đây lại chuyện có thật, thảo nào lại “bạo”.
– Đây là hiệu quả buff chồng buff nhỉ. – Thượng Dương xem xong quả thực không biết nên đánh giá thế nào về việc này, đồng thời cũng không khỏi hoài nghi, – Em thấy nó không giống như những gì Hoàng Kiến Bình nói.
Tình huống mà lúc chiều Hoàng Kiến Bình miêu tả, nữ nạn nhân rơi từ tòa nhà xuống đã bị chấn thương tâm lý ở mức độ nhất định do vụ chị gái song sinh của cô tự sát vài năm trước. Vụ tự sát của người chị song sinh có thể có ám chỉ tâm lý đối với cô ấy, hơn nữa cảnh sát cũng đã điều tra khám nghiệm hiện trường, loại trừ khả năng cô ấy bị giết.
Đối với sự việc được nhắc đến trong hot search, ngoại trừ sự việc xảy ra ở thành phố này, người chết cũng là một phụ nữ, thời gian rơi từ tòa nhà cũng gần như nhau, mọi thứ khác dường như không liên quan gì đến việc Hoàng Kiến Bình nói. Trước mắt còn chưa nhìn thấy bằng chứng cụ thể nào cho thấy người này “cũng” tự sát.
Kim Húc cũng không nhận thấy hai người là cùng một sự kiện, cùng một người có điểm liên quan khác, tạm thời không bày tỏ ý kiến, nói:
– Từ từ rồi sẽ biết, chuyện này đã trở thành chủ đề nóng. Người phụ nữ này bất kể là tự sát hay là bị giết, cảnh sát địa phương nhất định sẽ ra thông báo sau.
Hắn lại hỏi Thượng Dương:
– P9 là gì thế?
Thượng Dương giải thích ngắn gọn cho hắn, đây đại biểu cho cấp bậc kỹ thuật trong công ty Internet, người chết này là đại lão thật sự, cuối cùng nói:
– P mấy gì đó đều là những cái tên do Alibaba đặt, mỗi công ty Internet đều có xưng hô cấp bậc của mình, công ty nơi người phụ nữ quá cố làm việc nhất định phải có tên khác, đây là danh hiệu do một tài khoản tiếp thị cố tình tạo ra để thu hút sự chú ý, hoàn toàn nhằm cọ sự nổi tiếng của Ali.
Kim Húc nhận điện thoại từ tay Thượng Dương, lật qua phần bình luận, nói:
– Em xem đi, nhóm thám tử dân gian online, trong danh sách có khá nhiều nghi phạm.
Ở khu bình luận weibo, đầu tiên là cảnh hỗn chiến nam nam nữ đối lập, Kim Húc lướt qua, không thèm lãng phí thời gian xem mà kéo xuống, có rất nhiều người nghiêm túc suy đoán xem ai đã “giết” “nữ P9”.
Có người nói là chồng cô ấy, cô ấy ở bên ngoà cư xử không đúng mực, đội nón xanh cho chồng, người thành thật bị bức ép quá căm hận mà giết vợ; có người nói là nam nhân viên trẻ tuổi bị quấy rối dục, khi thấy việc duy quyền đã vô vọng, công ty có thiên hướng bênh vực đại lão, nên đã giết chết sếp nữ này một cách độc ác; còn có cách nói khác cho rằng đó là đoàn đội đối thủ cạnh tranh khác trong công ty, “nghe nói” người phụ nữ này dựa vào lý lịch xuất sắc của mình bình thường rất kiêu ngạo trong công ty, không ít lần xảy ra tranh chấp với nhiều người.
Nếu thực sự là một vụ án mạng thì phân tích của cư dân mạng cũng đều có lý nhất định.
Có phải là tự sát hay không còn tùy thuộc vào thông báo của cảnh sát, nếu là tự sát, vậy thì đó có phải là người mà Hoàng Kiến Bình đang nói đến không?
– Ngày mai gặp chúng ta hỏi một chút đi. – Thượng Dương nói, – Ngủ đi, em buồn ngủ sắp chết rồi.
Kim Húc với tay tắt đèn, hai người ôm nhau trong bóng tối rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thượng Dương đi đánh răng, vừa nặn kem đánh răng ra liền nhớ tới chuyện này, vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa đánh răng vừa xem diễn biến mới nhất của vụ án.
Kim Húc cũng đi tới lấy kem đánh răng và đánh răng, nheo mắt nhìn màn hình điện thoại di động, đưa điện thoại sang một góc mà cả hai người đều có thể nhìn thấy.
Khoảng 1 giờ sáng, công an địa phương đã ra thông báo: Chiều hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng tại khu công nghiệp của một công ty Internet, sau khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, khả năng xảy ra giết người đã được loại trừ, hơn nữa phát hiện di thư người chết viết cho người nhà, kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi và các kết quả điều tra khác, cũng loại trừ nguyên nhân do vô tình ngã xuống, nhận định người chết là nhảy lầu tự sát.
Khu vực bình luận đã được chọn lọc, chắc chắn trước khi mở ra cũng có không ít thuyết âm mưu, hiện tại xem retweet cũng có rất nhiều tài khoản lạ đang cố gắng tạo nhịp độ.
Cả hai người đều ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, miệng đầy bọt, cùng đồng thời thở dài vì người chết đã chọn cách tự tử kết thúc mạng sống và cũng vì các đồng nghiệp địa phương đã phải suốt đêm tăng ca sứt đầu mẻ trán.
Ăn sáng xong, Hoàng Kiến Bình đến đón hai người, sáng nay ở văn phòng thành phố có một cuộc họp hệ thống nội bộ, nội dung cuộc họp giống hệt với đề xuất nghiên cứu của hai người Thượng Dương, nên dẫn cả hai cùng tới bàng thính.
Hoàng Kiến Bình vẫn là dáng vẻ nặng nề đó, không khác gì so với ngày hôm qua lúc rời đi, không còn hung hãn và khí thế như lần đầu đón họ ở ga tàu cao tốc chút nào.
– Bọn tôi vừa xem tin tức. – Trên đường đi, Thượng Dương hỏi ông ta, – Người chết của công ty Internet kia có phải là người mà anh nói đến không?
Hoàng Kiến Bình lại sửng sốt một chút, nói:
– Nhanh thế mà đã lên tin rồi à?
– Một báo cáo của cảnh sát đã được thông báo vào giữa đêm – Kim Húc nói, – Người phụ nữ này rất lợi hại, trên mạng còn có người rất hâm mộ cô ấy, nói cô ấy là nữ kiến trúc sư Internet đầu tiên ở Trung Quốc gì đó.
Hoàng Kiến Bình nói:
– Cô ấy có bằng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng ở Mỹ.
Quả thực là cùng một người, Thượng Dương có chút kinh ngạc, anh gần như cho rằng đây là hai việc khác nhau.
Thượng Dương nói:
– Trưởng phòng Hoàng, anh chưa xem tin tức, vậy anh cũng không biết cô ấy lên hot search à?
– Tôi không dùng Weibo, gỡ từ lâu rồi. – Hoàng Kiến Bình thoạt nhìn không quá quan tâm đối với cái này, tiện thì hỏi, – Hot search nói cái gì?
Thượng Dương kể cho ông ta nghe những chuyện trong hot search.
Hoàng Kiến Bình ban đầu không quan tâm đến những bình luận về người chết ở trên mạng, nhưng nghe xong sắc mặt thay đổi, nói:
– Không thể nào! Điều này là không thể!
Kim Húc nói:
– Cái gì không thể?
– Tình cảm của Khâu Lị và chồng rất tốt. Khâu Lị là một người đứng đắn, làm sao lại đi quấy rối dục một cậu trai trẻ được. Điều này tuyệt đối không thể nào! – Hoàng Kiến Bình nói.
Thượng Dương và Kim Húc trao đổi ánh mắt cho nhau, có khả năng Hoàng Kiến Bình có biết chút tình hình cơ bản về người chết tên là “Khâu Lị” này nhưng chưa đến mức là quan hệ quen biét sâu sắc. Ngày hôm qua lúc ông ta nhắc tới cái chết của Khâu Lị chủ yếu quan tâm cô ấy là tự sát hay là bị giết, dù cho cảm xúc có chút mãnh liệt nhưng dựa theo sự quan tâm của ông ta đối với vụ án, có thể thấy ông ta không có tình cảm đặc biệt gì đối với Khâu Lị. Cho nên hiện tại ông ta khẳng định Khâu Lị không thể quấy rối nam nhân viên trẻ tuổi, điều này phải dựa trên sự hiểu biết khách quan của ông về Khâu Lị chứ không phải là bảo vệ “người quen”.
Vậy thì kỳ lạ thật.
Nếu Khâu Lị không phải người quấy rối cấp dưới trẻ tuổi, những lời nói trên mạng là chuẩn xác, đồng thời còn có mấy bằng chứng chứng thực tin tức là của người hành nghề Internet, tỏ vẻ cũng từ nguồn đáng tin cậy khác nghe nói về chuyện này. Có phải tất cả những tuyên bố của những người này là tin đồn vô căn cứ không?
Quan trọng nhất chính là, nếu thật sự không có việc này, vì sao Khâu Lị lại tự sát?
Thượng Dương còn muốn hỏi thêm với Hoàng Kiến Bình, như là chị gái của Khâu Lị tự sát là chuyện như thế nào. Nhưng nhắc tới việc này Hoàng Kiến Bình liền như người câm, Thượng Dương cũng đành phải từ bỏ.
Buổi sáng, Kim Húc và Thượng Dương tham dự cuộc họp của hệ thống công an địa phương.
Trong giờ giải lao giữa cuộc họp, Thượng Dương nghĩ tới hai vụ tự sát, tất nhiên trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, anh hỏi Kim Húc:
– Anh không tò mò về vụ tự sát của hai chị em này à? Em muốn hỏi trưởng phòng Hoàng để biết rõ hơn thì anh lại nhìn em, có phải thấy ông ta phớt lờ em anh rất buồn cười em có đúng không?
– Không hề, bởi vì anh biết có hỏi ông ta cũng sẽ không nói.
Kim Húc lật lại tờ ghi chú cuộc họp mà Thương Dương vừa viết, trái ngược với sổ ghi của hắn trắng tinh không có một chữ gì, không thể không thừa nhận, có người rất có sở trưởng viết lách – chính là chủ nhiệm Thượng đây, đi công tác dự vô số cuộc họp lớn nhỏ mà không hề thấy mệt, còn rất có tinh thần ghi chép vô cùng đầy đủ, chữ viết rất đẹp nữa.
Hắn đóng sổ lại, còn đưa lai cho Thượng Dương, nói:
– Mà sao em cứ nhất quyết phải hỏi ông ta vậy?
Thượng Dương: –?
Kim Húc đảo mắt nửa vòng, ý bảo Thượng Dương nhìn các đồng nghiệp cũng đang nghỉ giải lao, nói:
– Em nhìn đi, Phó cục trưởng phụ trách điều tra hình sự, đội trưởng điều tra hình sự, phó đội trưởng, trưởng ban chính trị, trưởng phòng kỹ thuật, hai đội trưởng đội điều tra…Còn có đại đội trưởng đội huấn luyện điều tra cảnh khuyển, bên kia kìa, chính là người đang ăn vụng bánh quy đấy.
Thượng Dương: -…
Anh còn đang buồn bực tại làm sao mà trong thời gian ngắn Kim Húc lại nhớ kỹ được nhiều người như thế, hơn nữa hai người ngồi ở hàng phía sau, khi họp chỉ có thể nhìn thấy gáy của những người này mà thôi. Kim Húc liền khuyến khích anh, nói:
– Chúng ta là điều tra viên nghiên cứu từ Bộ cử đến, tìm bất cứ ai để hỏi về vụ án còn không phải là càng cụ tỉ hơn à? Nhân đang giờ giải lao em đi hỏi mau đi.
Thượng Dương khó chịu:
– Lãnh đạo làm việc cần anh phải dạy à!
Kim Húc: -…
Thượng Dương đang định nhúc nhích người đi hỏi, lại hoa cả mắt lên, đành phải thỉnh giáo trợ thủ:
– Người nào là đội trưởng đội cảnh sát điều tra hình sự ấy nhỉ? Anh chỉ lại cho em với.
Hết chương 42