Không mấy chốc, hai người đã đánh nhau trên năm chục hiệp. Giản chân nhân chỉ còn cách giữ thế thủ, lo đỡ gạt đánh né những ngón kiếm tối độc của Cầm Linh Quân, chẳng còn cách nào trả đòn hay tấn công được một miếng.
Nhưng bỗng nhiên máu căm thù nung nấu trong tim, Giản chân nhân hét lên một tiếng, tập trung toàn lực, phổ vào thanh kiếm, múa tít như chong chóng đẩy luôn Cầm Linh Quân bước về phía sau mấy bước.
Phấn khởi vì giây phút thắng lợi bất ngờ, Giản chân nhân cười ha hả nói :
- Nam Cung Hột, Giản mỗ có thể xứng vai đối thủ của mày chưa?
Cầm Linh Quân cười gằn đáp :
- Giản lão tặc, hãy khoan tự phụ! Mày có đỡ được năm mươi thế của lão phu kể ra cũng khá đấy. Nhưng e khó lòng thoát chết trong phạm vi một trăm hiệp.
Tuy nhiên lúc bấy giờ Giản chân nhân đã lồng lộng lên như một con thú dữ, bất chấp sự nguy hiểm cho bản thân, đánh nhiều đòn chưa ai ngờ tới.
Trận đấu mỗi lúc thêm quyết liệt. Nam Cung Hột tuy bản lãnh cao cường hơn nửa bậc, nhưng trước khí thế liều mạng của đối phương cũng phải chột dạ thận trọng từng thế một, đôi lúc phải thụt lùi để né tránh những đòn đánh trí mạng bất ngờ.
Bạch Phi Yến chăm chăm nhìn vào trận đấu, theo dõi những thế đánh của Nam Cung Hột, thấy biến ảo dị thường trong lòng vô cùng nóng nảy.
Nàng sực nhớ lại ngày đi xuống núi Cửu Cung có lượm được một miếng ngọc vuông màu tía, trên mặt có khắc một đóa mây vờn, trông tương tự như những thế đánh của Nam Cung Hột.
Nàng đưa tay vào túi lấy viên ngọc mân mê trên tay vừa xem vừa theo dõi lối đánh, quả nhiên không có điểm nào khác biệt.
Thình lình một tiếng “choảng” nổi lên, lửa văng sáng ngời! Thanh kiếm từ trong tay Giản chân nhân bị Nam Cung Bột đánh bật tung lên xa lắc.
Tức thì kiếm ảnh của Cầm Linh Quân kết lại thành một đám mây màu tía, bao trùm lấy đầu Giản chân nhân.
Tình trạng của Giản chân nhân trở nên vô cùng khốn đốn, tánh mạng đã bị đe dọa, trầm trọng.
Thiên Diện giáo chủ nóng nảy đứng vùng dậy, đôi mắt sáng quắc, định đích thân ra tay.
Thôi phu nhân tươi cười nói :
- Xin phu nhân cho phép Vệ hiền điệt ra tay cứu nguy cho Giản đạo hữu.
Vệ Thiên Tường nghe nói, chưa kịp nghe Vệ phu nhân ra lệnh, đã dạ một tiếng định xông ra ngay.
Giản Dao vội bước đến gần, trao thanh kiếm Độc Ngô câu cho chàng và nói :
- Vệ thiếu hiệp hãy dùng cây bảo kiếm này để chiến đấu.
Vệ Thiên Tường liền đưa tay tiếp lấy rồi lanh như lằn chớp nhảy vút đến, hoa lên một vòng, hào quang sáng rực như chiếc cầu vồng, dùng thế “Tích Lịch Càn Khôn” đón đánh đóa mây màu tía của Nam Cung Hột.
Thật ghê gớm thay cho thanh Độc Ngô câu, quả nhiên là cây bảo kiếm xứng với tiếng đồn xưa nay.
Chỉ một chiêu đầu đã nghe rắc một tiếng, cây đoản kiếm của Cầm Linh Quân đã bị chặt đứt làm đôi.
Thật là một chuyện bất ngờ ngoài sự dự đoán của Cầm Linh Quân.
Giản chân nhân đang ở trong tình trạng thập tử nhất sinh, đã thừa thế vùng lên cướp cơ hội trả thù. Tức thì cả hai tay cùng phát ra một lúc trong “Thần Đăng chỉ” và “Ngũ Nhạc chưởng” đánh ập vào hướng Nam Cung Hột.
Ngay lúc ấy, thanh Ngô Câu kiếm lóe lên một đạo thanh quang sáng rực, chỉ nghe hự một tiếng khô khan, một chiếc đầu người văng ra rồi lăn lông lốc trên đất.
Bạch Phi Yến thấy kiếm thế của Vệ Thiên Tường quả giống y như những lối chỉ vẽ trong miếng ngọc tía và nàng cũng không thể ngờ được chỉ một chiêu đầu của Vệ Thiên Tường đã lấy đầu Nam Cung lão tặc một cách dễ dàng như thế ấy!
Lạ lùng hơn nữa là chiếc đầu lâu lăn lông lốc trên mặt cỏ đẫm máu lại rống lên mấy tiếng rùng rợn, khiến cả các nàng hoảng sợ vội nhảy lùi ra sau mấy bước, mặt mày tái mét.
Giản chân nhân thấy kẻ tử thù đã chết thích chí ngước mặt cười sằng sặc một hồi. Sau khi tiếng cười vừa dứt, ông cũng ngã quay về phía sau luôn.
- Phụ thân, làm sao lại như thế này!
Cả Giản Dao và Bạch Phi Yến vừa la lên, rồi cả hai cùng nhảy xổ lại đỡ cha dậy.
Té ra Giản chân nhân vì dùng sức quá độ, tinh thần đang suy nhược bỗng bị xúc động mạnh rồi cười ngất hụt hơi ngã ra chết giấc.
Hai nàng vội vàng bồng cha đem đặt trên một tảng đá, xoa bóp chạy chữa.
Giản Dao thò tay vào túi lấy ra một viên Bách Doanh đan đút luôn vào mồm Giản chân nhân.
Thuốc vừa thấm vào, Giản chân nhân đã từ từ mở mắt nhìn hai con, nhưng chỉ mìm cười chứ chưa nói được lời nào vì còn quá mệt.
Thấy Cầm Linh Quân bị chém bay đầu, bọn Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Thiết Phiến Tướng Công, Xà Cư Sĩ thảy đều kinh hồn biến sắc, nhất tề đứng dậy, mặt mày ngơ ngác sợ hãi.
Thiên Diện giáo chủ Vệ phu nhân đột nhiên đứng dậy, đưa tay vẫy một cái. Tức thì bao nhiên cao thủ của Thiên Diện giáo đang ngồi trên các hàng ghế hoặc rải rác khắp nơi đều nhao nhao, nhất tề đứng dậy một lượt.
Vệ phu nhân nghiêm nét mặt, lớn lời tuyên bố.
- Các vị Hộ pháp và đệ tử của bổn Giáo hãy lẳng lặng nghe đây: Tất cả những tên có tham gia trận vây đánh Võ lâm Minh chủ xưa kia, thảy đều bị túm cổ cả. Nam Cung Hột là tên đầu đảng, hắn đã đền nợ máu rồi. Còn những tên khác cũng chỉ trong một đêm nay sẽ có lệnh phát lạc.
Lời tuyên bố của bà vừa dứt, khắp bốn mặt đều có tiếng dạ vang như sấm dậy.
Linh Phi đạo nhân thấy khí thế của đối phương quá kiêu dũng, người đông, kỷ luật sắt bén, tình trạng của mình có lẽ đã quá bi quan, nên vội vàng quay sang nói nhỏ với Cùng Lai Quái Tẩu :
- Nguy hiểm lắm rồi! Phải xông lên mới kịp thời cứu vãn.
Nhưng Vệ phu nhân, đôi mắt sáng quắc như điện tinh tường nhận xét từng ý tưởng của chúng qua mỗi cử chỉ một, nên đã thét lớn :
- Không được nhúc nhích, tên nào cử động hay tìm cách bôn tẩu, cứ việc giết ngay không nhân nhượng nữa.
Nói xong quay sang bảo Vệ Thiên Tường :
- Tường nhi! Bao nhiêu kẻ địch đã âm mưu sát hại phụ thân của con thảy đều ở trước mặt. Tên đầu đảng Nam Cung Hột tuy đã chết, nhưng tên phó đảng là Linh Phi đạo nhân vẫn còn đó, con hãy bắt nó cho ta.
Vệ Thiên Tường cúi đầu vâng dạ, tức thì bạt thanh Ngô Câu kiếm, ánh sáng lòe lên chói mắt, thân hình đã bay vọt về phía Linh Phi đạo nhân.
Nhưng từ trên gò cao, bỗng có tiếng quát lớn :
- Hãy khoan!
Tiếng quát không to nhưng âm thanh rõ ràng lảnh lot, chứng tỏ đã xuất phát từ một nhân vật thượng thặng, công lực đến độ siêu phàm!
Hàng trăm luồng nhãn quang sáng rực như ban ngày, một người mặc áo trắng dài xuất hiện rồi từ từ tiến tới.
- Ủa! Đây là Tuyết Ảnh Phi Ma! Lão đến đây để đòi nợ rồi!
Mấy tiếng Tuyết Ảnh Phi Ma vừa vang lên, đã gieo vào lòng người một niềm khủng khiếp, nhưng vẫn chưa biết được kẻ nào vừa thốt ra lời nói ấy.
Quần hùng đang ngơ ngác nhìn quanh, bỗng nhiên có tiếng xé gió vèo vèo, rồi một cái bóng đen nho nhỏ từ trên không trung bay sà xuống như một ngôi sao dời chỗ, lướt qua các đợt cây cao, từ từ hạ xuống, không một hạt bụi bay.
Bóng người ấy vừa đặt chân xuống ngọn cỏ đẫm sương đã bay vút ngay về phía chân núi phía trái, vừa nói lớn :
- Tuyết Ảnh Phi Ma, có giỏi hãy chạy theo đây xem có kịp không?
Sau lưng người đó, một bóng trắng đang lao vút thành một vệt dài như gió bay điện xẹt đuổi theo bén gót, miệng nói :
- Địch Túy Ông, con ma men già còn chạy đi đâu nữa. Hãy mau mau mang trả củ “Thiên niên Tuyết sâm” đây!
Bóng đen chạy trước liền chạy vụt đến trước mặt bóng người áo trắng vừa xuất hiện khi nãy, miệng nói :
- Sao chẳng ra tay, còn đợi chừng nào nữa?
Nói xong, né người một cái, đứng khuất phía sau lưng người áo trắng.
Người mặc áo trắng điềm nhiên đưa tay phất nhẹ một cái. Bóng trắng Tuyết Ảnh Phi Ma lùi lại bốn năm bước, rồi khẽ nhún chân một cái, toàn thân bay bổng lên không trung biến mất.
Người áo trắng từ từ tiến về phía bên trái. Thì ra từ trên tảng đá lớn có một người đã ngồi sẵn từ lúc nào rồi.
Bóng ấy vừa trông thấy người áo trắng đi đến, hình như mừng mừng sợ sợ sụp xuống lạy một lạy.
Người áo trắng cúi mình đỡ dậy, rồi hai người cùng sánh vai nhau đi xuống núi.
Khi hai bóng người đi gần, Vệ Thiên Tường định thần nhìn kỹ, thì ra bóng người áo trắng là kẻ mà mình đã gặp một lần khi đi qua Lạc Mã hồ chạm trán thầy trò Xương Tu Tẩu. Nếu không có người thư sinh trung niên không ai khác hơn là Chu thúc thúc.
Trong lúc đang phân vân chàng cố đào sâu trong ký ức tìm cho ra những nét quen thuộc này là ai, thì Chu thúc thúc cùng người áo trắng đã đi đến nơi.
Viên trưởng lão, Thái Nhạc lão nhân, Trí Tuệ đại sư, Lục Phượng Tường, Thôi phu nhân, tất cả các nhân vật võ lâm tiền bối đều vui mừng chạy xô ra, cùng vỗ tay hoan hô rồi đồng thanh kêu lớn :
- Ồ! Vệ đại hiệp! Võ lâm Minh chủ Giang Nam Vệ đại hiệp, người đã về đây rồi!
Trong những tiếng hoan hô reo mừng ầm ỳ, Vệ Thiên Tường nghe xen lẫn giọng nói run run của mẫu thân mình :
- Duy Tuấn tướng công, lạy Trời, lạy Phật, ông đã về rồi!
Vệ Thiên Tường tưởng chừng như bay vút tận chín từng mây, hân hoan nhìn kỹ lại người áo trắng.
Trời ơi, quả là... phụ thân mình! Thảo nào ngay lúc mới gặp, chàng đã nhìn thấy những nét quá quen thuộc, nhưng vì cách biệt nhau rất lâu, ngay từ hồi còn tấm bé nên ký ức non nớt của chàng không ghi nhận được ngay hình ảnh của đấng sinh thành ra mình.
Chàng mừng quá, muốn khóc, muốn gào, muốn kêu lên cho hả dạ. Nhưng miệng cứng nói chẳng ra lời, chân tay luống cuống không bước đến được và tự nhiên đôi dòng lệ đã từ từ lăn trên má.
Mãi một chặp sau chàng mới tự nhủ được long mình, vội vàng chạy bay đến mừng đón thân phụ.
Chu Khi vừa trông thấy Vệ Thiên Tường đã kêu lớn :
- Thằng nhỏ, mau lại đây mừng cha mày đi!
- Phụ thân!
Vệ Thiên Tường chỉ thốt được hai tiếng rồi không nhịn được mối thương tâm, nước mắt chảy ràn rụa, chạy ào lại, sụp quỳ xuống đất ôm gối người thư sinh trung niên áo trắng.
Vệ đại hiệp, phải, đây chính là Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn, thân phụ của Vệ Thiên Tường, đôi mắt sáng như sao cũng rưng rưng dòng lệ. Đại hiệp cười nói :
- Con ngoan lắm! thôi hãy đứng dậy, cha còn mấy việc cần giải quyết ngay.
Nói xong kéo Vệ Thiên Tường đứng dậy rồi từ từ bước vào bên trong.
Mọi người đứng dậy nghênh đón.
Hành Sơn Viên trưởng lão cười ha hả nói :
- Vệ đại hiệp vắng mặt võ lâm đã mười ba năm rồi bây giờ chằng những tinh thần vẫn như xưa mà thần công còn có phần mầu nhiệm hơn nữa. Đêm nay trời đất khiến xui một nhà đoàn tụ, quần hùng gặp nhau thật là điều đáng mừng biết mấy.
Vệ đại hiệp nghiêng mình đáp :
- Trưởng lão quá lời ngợi khen, Vệ Duy Tuấn tôi đã mười ba năm nay phải mai danh ẩn tích chẳng qua vì trúng phải chất độc, không thuốc nào chữa nổi. Suốt thời gian ấy, vì sợ kẻ địch tìm cách ám hại nữa nên đành tìm chốn lâm tuyền kín đáo tĩnh mịch, một mình tham luyện “Thái Thanh tâm pháp”. Chính nhờ môn võ công tối thượng này mới khử trừ hết chất độc, phục hồi công lực cách đây không lâu.
Được chư vị có lòng nhắc nhở, Duy Tuấn này xin ghi tạc trong lòng.
Nói xong từ từ đi đến từng người, nhìn mặt bắt tay ân cần chào hỏi.
Sau cùng, Vệ đại hiệp nhìn Vệ phu nhân mỉm cười nói :
- Nương tử, ta rất cảm phục nương tử đã thay mặt ta tìm ra manh mối và bắt được những tên gây rối tội ác lúc đầu. Tuy nhiên trong mười ba năm trời xa vợ lìa con, ta càng thấm thía rằng bất cứ kẻ nào cũng cần đựơc nguồn an ủi thiêng liêng của gia đình. Trên đời này không cứ một ai là không thiết tha đến vợ đến con. Ngày nay gia đình mình đã đoàn tụ thì oan gia nên cởi mở, chứ không nên buộc nữa. Nếu liệt vị anh hùng tán thành ý kiến ấy, xin đề nghị nên buông tha họ đi cho rồi.
Vệ phu nhân cảm động, giọt lệ lưng tròng, tha thiết nhìn chồng nói :
- Tiện thiếp vì nhất thời bực tức, lập nên Thiên Diện giáo để dò la tin tức phu quân và tìm bọn sát nhân rửa hận cho gia đình. Bây giờ nếu ông muốn mở lượng tha thứ cho họ, thì cũng là một điều đáng làm lắm. Thiếp xin đồng ý ngay.
Vệ đại hiệp mỉm cười tỏ ý hài lòng, rồi quay lại đưa tay chỉ vào đám người đang ủ rũ trên mặt đất nói :
- Bọn họ đây rồi, nhưng võ công đã được tước bỏ chưa?
Vệ phu nhân đáp :
- Đây chỉ là phép “Thái Âm Bế Huyệt” độc môn bí truyền Tu La môn của Phó giáo chủ. Vậy cảm phiền Phó giáo chủ vì lòng vị tha, giải phóng cho họ đi.
Cưu La bà mỉm cười gật đầu, rồi đến cạnh từng người phất tay giải hết các huyệt đạo.
Bao nhiêu cao thủ võ lâm bị huyệt đạo bế tắc ngồi ngơ ngần như những cái xác không hồn, vừa được một cái phất tay của Cưu La bà đã tỉnh lại và lồm cồm đứng dậy.
Vừa nhìn thấy Vệ đại hiệp, Thiên Diện giáo chủ và tất cả các bậc tiền bối võ lâm, các đại môn phái chợt hiểu và mỗi người cảm thấy ăn năn lo ngại, đứng yên không nói lời nào.
Thái Nhạc lão nhân vuốt chòm râu bạc cả cười nói :
- Vệ đại hiệp là người đại nhân đại đức, quả xứng đáng với danh vị Minh chủ võ lâm. Hôm nay đại hiệp đã lấy đức báo oán, vì võ lâm đem lại không khí ôn hoà. Lão phu dám chắc các vị hôm nay sẽ không bao giờ lại nỡ giữ trong lòng một mảy may điều ân oán cũ.
Rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt, lão nhân nói luôn :
- Từ nay non nước thanh bình, máu võ lâm thôi chảy, oán hận tiêu tan, phải chăng là nhờ sự giải quyết độ lượng cởi mở của Vệ đại hiệp.
Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ cùng những người bị bắt vừa được tha, như Diêm Bắc Thần Đổng Văn Kỳ, Đường Viêm Thường, thừa lúc mọi người đang nói chuyện đã len lén lùi ra sau rồi rút lui luôn.
Thôi phu nhân bèn lần lượt đưa ra giới thiệu cùng vợ chồng Vệ đại hiệp, các nàng dưỡng nữ, Giản Dao, Bạch Phi Yến, Tu Ngọc Nhàn, Tống Thu Vân và con gái mình là Lăng Vân Phụng.
Vệ phu nhân vuốt tóc Lăng Vân Phụng, âm yếm nói :
- Cháu bé ngoan lắm, tuổi trẻ tài cao, đã nhiều lần cam khổ cùng Tường nhi. Nếu phu nhân không câu nệ, lão sẽ được một dâu hiền hôm sớm.
Lăng Vân Phụng sung sướng như cởi mở tấm lòng, nhưng nàng thẹn thuồng đến đỏ ửng cả đôi má. Chẳng biết nói sao chỉ đứng nhìn xuống đất, tay mân mê chuôi kiếm.
Thôi phu nhân cả cười nói :
- Vệ phu nhân và đại hiệp có lòng thương, quả là điều vinh hạnh cho cháu nó. Ngay từ lúc mới gặp Vệ thiếu hiệp, tiện thiếp có ước vọng thế rồi.
Rồi nhìn về phía Giản Dao bà nói thêm :
- Giản cô nương, từ lúc còn đội tên Nam Cung Uyển, cũng đã cùng Vệ thiếu hiệp trên đường gian nan chung chia xẻ ngọt bùi, và sau đó đã trải qua không biết bao nhiêu điều đắng cay cùng người tri kỷ, Giữa chúng dù chưa nói ra cũng đã có sự mặc nhiên hiệp tình ăn ý lắm rồi. Vậy nhân tiện cũng xin tác thành luôn cho vẹn thủy chung.
Vệ đại hiệp gật gù tươi cười nói :
- Thế thì Tường nhi tốt phước lắm. Vậy Giản lão huynh nghĩ sao?
Giản chân nhân vuốt râu mỉm cười rồi chắp tay nói :
- Được vợ chồng Vệ đại hiệp chiếu cố, quả là đại phước cho cháu rồi. Gia đình lão phu xấu số, hiện nay gà trống nuôi con, hai chị em nó vừa mới gặp lại nhau, một bước không rời. Hơn nữa giữa Bạch Phi Yến và Vệ thiếu hiệp cũng đã quen biết nhau từ trước, nếu thiếu hiệp không chê, xin cho cả hai chị em cùng nâng khăn sửa túi luôn.
Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh đồng thời mừng dùm cho Vệ Thiên Tường mà ai ai cũng dành sẵn cho rất nhiều cảm tình sâu đậm.
Trong luc mọi người đang vui vẻ, Lăng Vân Phụng cố nén sự e thẹn nói với me :
- Lúc trước con có nghe Giản tỷ tỷ cùng Tu Ngọc Nhàn có hẹn nhau sau này cùng thờ một lang quân. Hơn nữa cũng là chị em với nhau cả, chắc chác chị cũng không ghen tuông gì, vậy xin má...
Thôi phu nhân hội ý liền cười đứng dậy. Nhưng mặc dầu là lời nói thầm, nhưng với công lực của Vệ phu nhân có thể nghe được ngoài mười trượng, thì lời nói của Lăng Vân Phụng bà đã nghe rõ cả rồi.
Bà tươi cười nói :
- Hay lắm, hay lắm, thêm Tu cô nương nữa thì quả ngoài sự mơ ước của Tường nhi.
Thế là cả bốn cô nương xinh như hoa, đẹp như mộng, tài sắc song toàn, mấy lúc nay mơ ước con người lý tưởng, không ngờ trong phút chốc đều được đắc kỳ sở nguyện.
Vệ Thiên Tường vừa mừng gặp lai song thân, oán cừu cởi mở, bỗng nhiên được bốn vợ liền một lúc, chàng chằng biết nói năng ra sao, chỉ đứng yên đỏ mặt.
Lục Phượng Tường chờ mọi người nói xong mới chắp tay bái vợ chồng Vệ đại hiệp, rồi nói lớn :
- Vệ thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, đức độ giống cha như hệt, quả là hổ phụ sinh hổ tử. Tương lai của thiếu hiệp có lẽ sẽ còn rực rỡ hơn nhiều. Trên thế gian tìm được một tấm chồng như vậy lại thêm tâm đầu ý hiệp từ trước, kể ra cũng là điều hiếm có.
Theo lão phu nhận xét, trong năm cô nương đã có bốn người được tác thành rồi. Riêng còn lại Tống cô nương, kể về tài sắc cũng không thua ai, tình thâm cũng sẵn có, huống chi cùng là dưỡng nữ của Thôi phu nhân, nhân tiện cũng nên giải quyết luôn một lần để cả năm này cùng sum họp một nhà cho đẹp đẽ.
- Lão phu dám chắc bốn cô nương cũng chẳng hẹp hòi.
Cả bốn nàng nghe nói đỏ mặt, nhưng ai nấy đều vui vẻ không phản đối. Lăng Vân Phụng bước lại nắm tay Tống Thu Vân âu yếm kéo về phía mình.
Vệ đại hiệp tươi cười nhìn về phía Vệ Thiên Tường nói :
- Tường nhi, con hãy tạ ơn liệt vị đã có lòng thương tác cho. Trong vấn đè duyên nợ, cha mẹ không ép cũng không câu chấp điều gì. Nhưng cha chỉ lưu ý con một điều nên nhớ về sau là “việc thiên hạ tuy bao la nhưng vẫn dễ giải quyết, Trong nhà nhiều người cần ăn ở thế nào cho khéo léo để được êm ấm, đó mới là khó khăn bậc nhất”.
Bây giờ con hãy đưa cha mẹ đi viếng mộ của Lục vị thúc thúc, rồi sau đó trở về quê xưa sắp đặt lại chuyện nhà.
Rồi đưa mắt nhìn qua toàn thể quần hùng, đại hiệp nói luôn :
Vệ Duy Tuấn này xin đa tạ tấm thịnh tình của liệt vị và một ngày gần đây thế nào cũng mời liệt vị cùng uống chén rượu lạt mừng cho các cháu.
Mọi người hoan nghênh vỗ tay dòn như pháo nổ.
Sau đó Vệ phu nhân, Thôi phu nhân cùng Cưu La bà thương nghị. Vì sự việc đã giải quyêt, ân oán đã xong, giang hồ không còn sóng gió nữa, từ nay hai người rút lui ra khỏi giang hồ và nhường lại chức Giáo chủ Thiên Diện giáo cho Cưu La bà đảm nhiệm, để tiếp tục lãnh đạo giáo chúng môn đồ trên con đường khử bạo trừ gian.
HẾT
Không mấy chốc, hai người đã đánh nhau trên năm chục hiệp. Giản chân nhân chỉ còn cách giữ thế thủ, lo đỡ gạt đánh né những ngón kiếm tối độc của Cầm Linh Quân, chẳng còn cách nào trả đòn hay tấn công được một miếng.
Nhưng bỗng nhiên máu căm thù nung nấu trong tim, Giản chân nhân hét lên một tiếng, tập trung toàn lực, phổ vào thanh kiếm, múa tít như chong chóng đẩy luôn Cầm Linh Quân bước về phía sau mấy bước.
Phấn khởi vì giây phút thắng lợi bất ngờ, Giản chân nhân cười ha hả nói :
- Nam Cung Hột, Giản mỗ có thể xứng vai đối thủ của mày chưa?
Cầm Linh Quân cười gằn đáp :
- Giản lão tặc, hãy khoan tự phụ! Mày có đỡ được năm mươi thế của lão phu kể ra cũng khá đấy. Nhưng e khó lòng thoát chết trong phạm vi một trăm hiệp.
Tuy nhiên lúc bấy giờ Giản chân nhân đã lồng lộng lên như một con thú dữ, bất chấp sự nguy hiểm cho bản thân, đánh nhiều đòn chưa ai ngờ tới.
Trận đấu mỗi lúc thêm quyết liệt. Nam Cung Hột tuy bản lãnh cao cường hơn nửa bậc, nhưng trước khí thế liều mạng của đối phương cũng phải chột dạ thận trọng từng thế một, đôi lúc phải thụt lùi để né tránh những đòn đánh trí mạng bất ngờ.
Bạch Phi Yến chăm chăm nhìn vào trận đấu, theo dõi những thế đánh của Nam Cung Hột, thấy biến ảo dị thường trong lòng vô cùng nóng nảy.
Nàng sực nhớ lại ngày đi xuống núi Cửu Cung có lượm được một miếng ngọc vuông màu tía, trên mặt có khắc một đóa mây vờn, trông tương tự như những thế đánh của Nam Cung Hột.
Nàng đưa tay vào túi lấy viên ngọc mân mê trên tay vừa xem vừa theo dõi lối đánh, quả nhiên không có điểm nào khác biệt.
Thình lình một tiếng “choảng” nổi lên, lửa văng sáng ngời! Thanh kiếm từ trong tay Giản chân nhân bị Nam Cung Bột đánh bật tung lên xa lắc.
Tức thì kiếm ảnh của Cầm Linh Quân kết lại thành một đám mây màu tía, bao trùm lấy đầu Giản chân nhân.
Tình trạng của Giản chân nhân trở nên vô cùng khốn đốn, tánh mạng đã bị đe dọa, trầm trọng.
Thiên Diện giáo chủ nóng nảy đứng vùng dậy, đôi mắt sáng quắc, định đích thân ra tay.
Thôi phu nhân tươi cười nói :
- Xin phu nhân cho phép Vệ hiền điệt ra tay cứu nguy cho Giản đạo hữu.
Vệ Thiên Tường nghe nói, chưa kịp nghe Vệ phu nhân ra lệnh, đã dạ một tiếng định xông ra ngay.
Giản Dao vội bước đến gần, trao thanh kiếm Độc Ngô câu cho chàng và nói :
- Vệ thiếu hiệp hãy dùng cây bảo kiếm này để chiến đấu.
Vệ Thiên Tường liền đưa tay tiếp lấy rồi lanh như lằn chớp nhảy vút đến, hoa lên một vòng, hào quang sáng rực như chiếc cầu vồng, dùng thế “Tích Lịch Càn Khôn” đón đánh đóa mây màu tía của Nam Cung Hột.
Thật ghê gớm thay cho thanh Độc Ngô câu, quả nhiên là cây bảo kiếm xứng với tiếng đồn xưa nay.
Chỉ một chiêu đầu đã nghe rắc một tiếng, cây đoản kiếm của Cầm Linh Quân đã bị chặt đứt làm đôi.
Thật là một chuyện bất ngờ ngoài sự dự đoán của Cầm Linh Quân.
Giản chân nhân đang ở trong tình trạng thập tử nhất sinh, đã thừa thế vùng lên cướp cơ hội trả thù. Tức thì cả hai tay cùng phát ra một lúc trong “Thần Đăng chỉ” và “Ngũ Nhạc chưởng” đánh ập vào hướng Nam Cung Hột.
Ngay lúc ấy, thanh Ngô Câu kiếm lóe lên một đạo thanh quang sáng rực, chỉ nghe hự một tiếng khô khan, một chiếc đầu người văng ra rồi lăn lông lốc trên đất.
Bạch Phi Yến thấy kiếm thế của Vệ Thiên Tường quả giống y như những lối chỉ vẽ trong miếng ngọc tía và nàng cũng không thể ngờ được chỉ một chiêu đầu của Vệ Thiên Tường đã lấy đầu Nam Cung lão tặc một cách dễ dàng như thế ấy!
Lạ lùng hơn nữa là chiếc đầu lâu lăn lông lốc trên mặt cỏ đẫm máu lại rống lên mấy tiếng rùng rợn, khiến cả các nàng hoảng sợ vội nhảy lùi ra sau mấy bước, mặt mày tái mét.
Giản chân nhân thấy kẻ tử thù đã chết thích chí ngước mặt cười sằng sặc một hồi. Sau khi tiếng cười vừa dứt, ông cũng ngã quay về phía sau luôn.
- Phụ thân, làm sao lại như thế này!
Cả Giản Dao và Bạch Phi Yến vừa la lên, rồi cả hai cùng nhảy xổ lại đỡ cha dậy.
Té ra Giản chân nhân vì dùng sức quá độ, tinh thần đang suy nhược bỗng bị xúc động mạnh rồi cười ngất hụt hơi ngã ra chết giấc.
Hai nàng vội vàng bồng cha đem đặt trên một tảng đá, xoa bóp chạy chữa.
Giản Dao thò tay vào túi lấy ra một viên Bách Doanh đan đút luôn vào mồm Giản chân nhân.
Thuốc vừa thấm vào, Giản chân nhân đã từ từ mở mắt nhìn hai con, nhưng chỉ mìm cười chứ chưa nói được lời nào vì còn quá mệt.
Thấy Cầm Linh Quân bị chém bay đầu, bọn Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Thiết Phiến Tướng Công, Xà Cư Sĩ thảy đều kinh hồn biến sắc, nhất tề đứng dậy, mặt mày ngơ ngác sợ hãi.
Thiên Diện giáo chủ Vệ phu nhân đột nhiên đứng dậy, đưa tay vẫy một cái. Tức thì bao nhiên cao thủ của Thiên Diện giáo đang ngồi trên các hàng ghế hoặc rải rác khắp nơi đều nhao nhao, nhất tề đứng dậy một lượt.
Vệ phu nhân nghiêm nét mặt, lớn lời tuyên bố.
- Các vị Hộ pháp và đệ tử của bổn Giáo hãy lẳng lặng nghe đây: Tất cả những tên có tham gia trận vây đánh Võ lâm Minh chủ xưa kia, thảy đều bị túm cổ cả. Nam Cung Hột là tên đầu đảng, hắn đã đền nợ máu rồi. Còn những tên khác cũng chỉ trong một đêm nay sẽ có lệnh phát lạc.
Lời tuyên bố của bà vừa dứt, khắp bốn mặt đều có tiếng dạ vang như sấm dậy.
Linh Phi đạo nhân thấy khí thế của đối phương quá kiêu dũng, người đông, kỷ luật sắt bén, tình trạng của mình có lẽ đã quá bi quan, nên vội vàng quay sang nói nhỏ với Cùng Lai Quái Tẩu :
- Nguy hiểm lắm rồi! Phải xông lên mới kịp thời cứu vãn.
Nhưng Vệ phu nhân, đôi mắt sáng quắc như điện tinh tường nhận xét từng ý tưởng của chúng qua mỗi cử chỉ một, nên đã thét lớn :
- Không được nhúc nhích, tên nào cử động hay tìm cách bôn tẩu, cứ việc giết ngay không nhân nhượng nữa.
Nói xong quay sang bảo Vệ Thiên Tường :
- Tường nhi! Bao nhiêu kẻ địch đã âm mưu sát hại phụ thân của con thảy đều ở trước mặt. Tên đầu đảng Nam Cung Hột tuy đã chết, nhưng tên phó đảng là Linh Phi đạo nhân vẫn còn đó, con hãy bắt nó cho ta.
Vệ Thiên Tường cúi đầu vâng dạ, tức thì bạt thanh Ngô Câu kiếm, ánh sáng lòe lên chói mắt, thân hình đã bay vọt về phía Linh Phi đạo nhân.
Nhưng từ trên gò cao, bỗng có tiếng quát lớn :
- Hãy khoan!
Tiếng quát không to nhưng âm thanh rõ ràng lảnh lot, chứng tỏ đã xuất phát từ một nhân vật thượng thặng, công lực đến độ siêu phàm!
Hàng trăm luồng nhãn quang sáng rực như ban ngày, một người mặc áo trắng dài xuất hiện rồi từ từ tiến tới.
- Ủa! Đây là Tuyết Ảnh Phi Ma! Lão đến đây để đòi nợ rồi!
Mấy tiếng Tuyết Ảnh Phi Ma vừa vang lên, đã gieo vào lòng người một niềm khủng khiếp, nhưng vẫn chưa biết được kẻ nào vừa thốt ra lời nói ấy.
Quần hùng đang ngơ ngác nhìn quanh, bỗng nhiên có tiếng xé gió vèo vèo, rồi một cái bóng đen nho nhỏ từ trên không trung bay sà xuống như một ngôi sao dời chỗ, lướt qua các đợt cây cao, từ từ hạ xuống, không một hạt bụi bay.
Bóng người ấy vừa đặt chân xuống ngọn cỏ đẫm sương đã bay vút ngay về phía chân núi phía trái, vừa nói lớn :
- Tuyết Ảnh Phi Ma, có giỏi hãy chạy theo đây xem có kịp không?
Sau lưng người đó, một bóng trắng đang lao vút thành một vệt dài như gió bay điện xẹt đuổi theo bén gót, miệng nói :
- Địch Túy Ông, con ma men già còn chạy đi đâu nữa. Hãy mau mau mang trả củ “Thiên niên Tuyết sâm” đây!
Bóng đen chạy trước liền chạy vụt đến trước mặt bóng người áo trắng vừa xuất hiện khi nãy, miệng nói :
- Sao chẳng ra tay, còn đợi chừng nào nữa?
Nói xong, né người một cái, đứng khuất phía sau lưng người áo trắng.
Người mặc áo trắng điềm nhiên đưa tay phất nhẹ một cái. Bóng trắng Tuyết Ảnh Phi Ma lùi lại bốn năm bước, rồi khẽ nhún chân một cái, toàn thân bay bổng lên không trung biến mất.
Người áo trắng từ từ tiến về phía bên trái. Thì ra từ trên tảng đá lớn có một người đã ngồi sẵn từ lúc nào rồi.
Bóng ấy vừa trông thấy người áo trắng đi đến, hình như mừng mừng sợ sợ sụp xuống lạy một lạy.
Người áo trắng cúi mình đỡ dậy, rồi hai người cùng sánh vai nhau đi xuống núi.
Khi hai bóng người đi gần, Vệ Thiên Tường định thần nhìn kỹ, thì ra bóng người áo trắng là kẻ mà mình đã gặp một lần khi đi qua Lạc Mã hồ chạm trán thầy trò Xương Tu Tẩu. Nếu không có người thư sinh trung niên không ai khác hơn là Chu thúc thúc.
Trong lúc đang phân vân chàng cố đào sâu trong ký ức tìm cho ra những nét quen thuộc này là ai, thì Chu thúc thúc cùng người áo trắng đã đi đến nơi.
Viên trưởng lão, Thái Nhạc lão nhân, Trí Tuệ đại sư, Lục Phượng Tường, Thôi phu nhân, tất cả các nhân vật võ lâm tiền bối đều vui mừng chạy xô ra, cùng vỗ tay hoan hô rồi đồng thanh kêu lớn :
- Ồ! Vệ đại hiệp! Võ lâm Minh chủ Giang Nam Vệ đại hiệp, người đã về đây rồi!
Trong những tiếng hoan hô reo mừng ầm ỳ, Vệ Thiên Tường nghe xen lẫn giọng nói run run của mẫu thân mình :
- Duy Tuấn tướng công, lạy Trời, lạy Phật, ông đã về rồi!
Vệ Thiên Tường tưởng chừng như bay vút tận chín từng mây, hân hoan nhìn kỹ lại người áo trắng.
Trời ơi, quả là... phụ thân mình! Thảo nào ngay lúc mới gặp, chàng đã nhìn thấy những nét quá quen thuộc, nhưng vì cách biệt nhau rất lâu, ngay từ hồi còn tấm bé nên ký ức non nớt của chàng không ghi nhận được ngay hình ảnh của đấng sinh thành ra mình.
Chàng mừng quá, muốn khóc, muốn gào, muốn kêu lên cho hả dạ. Nhưng miệng cứng nói chẳng ra lời, chân tay luống cuống không bước đến được và tự nhiên đôi dòng lệ đã từ từ lăn trên má.
Mãi một chặp sau chàng mới tự nhủ được long mình, vội vàng chạy bay đến mừng đón thân phụ.
Chu Khi vừa trông thấy Vệ Thiên Tường đã kêu lớn :
- Thằng nhỏ, mau lại đây mừng cha mày đi!
- Phụ thân!
Vệ Thiên Tường chỉ thốt được hai tiếng rồi không nhịn được mối thương tâm, nước mắt chảy ràn rụa, chạy ào lại, sụp quỳ xuống đất ôm gối người thư sinh trung niên áo trắng.
Vệ đại hiệp, phải, đây chính là Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn, thân phụ của Vệ Thiên Tường, đôi mắt sáng như sao cũng rưng rưng dòng lệ. Đại hiệp cười nói :
- Con ngoan lắm! thôi hãy đứng dậy, cha còn mấy việc cần giải quyết ngay.
Nói xong kéo Vệ Thiên Tường đứng dậy rồi từ từ bước vào bên trong.
Mọi người đứng dậy nghênh đón.
Hành Sơn Viên trưởng lão cười ha hả nói :
- Vệ đại hiệp vắng mặt võ lâm đã mười ba năm rồi bây giờ chằng những tinh thần vẫn như xưa mà thần công còn có phần mầu nhiệm hơn nữa. Đêm nay trời đất khiến xui một nhà đoàn tụ, quần hùng gặp nhau thật là điều đáng mừng biết mấy.
Vệ đại hiệp nghiêng mình đáp :
- Trưởng lão quá lời ngợi khen, Vệ Duy Tuấn tôi đã mười ba năm nay phải mai danh ẩn tích chẳng qua vì trúng phải chất độc, không thuốc nào chữa nổi. Suốt thời gian ấy, vì sợ kẻ địch tìm cách ám hại nữa nên đành tìm chốn lâm tuyền kín đáo tĩnh mịch, một mình tham luyện “Thái Thanh tâm pháp”. Chính nhờ môn võ công tối thượng này mới khử trừ hết chất độc, phục hồi công lực cách đây không lâu.
Được chư vị có lòng nhắc nhở, Duy Tuấn này xin ghi tạc trong lòng.
Nói xong từ từ đi đến từng người, nhìn mặt bắt tay ân cần chào hỏi.
Sau cùng, Vệ đại hiệp nhìn Vệ phu nhân mỉm cười nói :
- Nương tử, ta rất cảm phục nương tử đã thay mặt ta tìm ra manh mối và bắt được những tên gây rối tội ác lúc đầu. Tuy nhiên trong mười ba năm trời xa vợ lìa con, ta càng thấm thía rằng bất cứ kẻ nào cũng cần đựơc nguồn an ủi thiêng liêng của gia đình. Trên đời này không cứ một ai là không thiết tha đến vợ đến con. Ngày nay gia đình mình đã đoàn tụ thì oan gia nên cởi mở, chứ không nên buộc nữa. Nếu liệt vị anh hùng tán thành ý kiến ấy, xin đề nghị nên buông tha họ đi cho rồi.
Vệ phu nhân cảm động, giọt lệ lưng tròng, tha thiết nhìn chồng nói :
- Tiện thiếp vì nhất thời bực tức, lập nên Thiên Diện giáo để dò la tin tức phu quân và tìm bọn sát nhân rửa hận cho gia đình. Bây giờ nếu ông muốn mở lượng tha thứ cho họ, thì cũng là một điều đáng làm lắm. Thiếp xin đồng ý ngay.
Vệ đại hiệp mỉm cười tỏ ý hài lòng, rồi quay lại đưa tay chỉ vào đám người đang ủ rũ trên mặt đất nói :
- Bọn họ đây rồi, nhưng võ công đã được tước bỏ chưa?
Vệ phu nhân đáp :
- Đây chỉ là phép “Thái Âm Bế Huyệt” độc môn bí truyền Tu La môn của Phó giáo chủ. Vậy cảm phiền Phó giáo chủ vì lòng vị tha, giải phóng cho họ đi.
Cưu La bà mỉm cười gật đầu, rồi đến cạnh từng người phất tay giải hết các huyệt đạo.
Bao nhiêu cao thủ võ lâm bị huyệt đạo bế tắc ngồi ngơ ngần như những cái xác không hồn, vừa được một cái phất tay của Cưu La bà đã tỉnh lại và lồm cồm đứng dậy.
Vừa nhìn thấy Vệ đại hiệp, Thiên Diện giáo chủ và tất cả các bậc tiền bối võ lâm, các đại môn phái chợt hiểu và mỗi người cảm thấy ăn năn lo ngại, đứng yên không nói lời nào.
Thái Nhạc lão nhân vuốt chòm râu bạc cả cười nói :
- Vệ đại hiệp là người đại nhân đại đức, quả xứng đáng với danh vị Minh chủ võ lâm. Hôm nay đại hiệp đã lấy đức báo oán, vì võ lâm đem lại không khí ôn hoà. Lão phu dám chắc các vị hôm nay sẽ không bao giờ lại nỡ giữ trong lòng một mảy may điều ân oán cũ.
Rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt, lão nhân nói luôn :
- Từ nay non nước thanh bình, máu võ lâm thôi chảy, oán hận tiêu tan, phải chăng là nhờ sự giải quyết độ lượng cởi mở của Vệ đại hiệp.
Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ cùng những người bị bắt vừa được tha, như Diêm Bắc Thần Đổng Văn Kỳ, Đường Viêm Thường, thừa lúc mọi người đang nói chuyện đã len lén lùi ra sau rồi rút lui luôn.
Thôi phu nhân bèn lần lượt đưa ra giới thiệu cùng vợ chồng Vệ đại hiệp, các nàng dưỡng nữ, Giản Dao, Bạch Phi Yến, Tu Ngọc Nhàn, Tống Thu Vân và con gái mình là Lăng Vân Phụng.
Vệ phu nhân vuốt tóc Lăng Vân Phụng, âm yếm nói :
- Cháu bé ngoan lắm, tuổi trẻ tài cao, đã nhiều lần cam khổ cùng Tường nhi. Nếu phu nhân không câu nệ, lão sẽ được một dâu hiền hôm sớm.
Lăng Vân Phụng sung sướng như cởi mở tấm lòng, nhưng nàng thẹn thuồng đến đỏ ửng cả đôi má. Chẳng biết nói sao chỉ đứng nhìn xuống đất, tay mân mê chuôi kiếm.
Thôi phu nhân cả cười nói :
- Vệ phu nhân và đại hiệp có lòng thương, quả là điều vinh hạnh cho cháu nó. Ngay từ lúc mới gặp Vệ thiếu hiệp, tiện thiếp có ước vọng thế rồi.
Rồi nhìn về phía Giản Dao bà nói thêm :
- Giản cô nương, từ lúc còn đội tên Nam Cung Uyển, cũng đã cùng Vệ thiếu hiệp trên đường gian nan chung chia xẻ ngọt bùi, và sau đó đã trải qua không biết bao nhiêu điều đắng cay cùng người tri kỷ, Giữa chúng dù chưa nói ra cũng đã có sự mặc nhiên hiệp tình ăn ý lắm rồi. Vậy nhân tiện cũng xin tác thành luôn cho vẹn thủy chung.
Vệ đại hiệp gật gù tươi cười nói :
- Thế thì Tường nhi tốt phước lắm. Vậy Giản lão huynh nghĩ sao?
Giản chân nhân vuốt râu mỉm cười rồi chắp tay nói :
- Được vợ chồng Vệ đại hiệp chiếu cố, quả là đại phước cho cháu rồi. Gia đình lão phu xấu số, hiện nay gà trống nuôi con, hai chị em nó vừa mới gặp lại nhau, một bước không rời. Hơn nữa giữa Bạch Phi Yến và Vệ thiếu hiệp cũng đã quen biết nhau từ trước, nếu thiếu hiệp không chê, xin cho cả hai chị em cùng nâng khăn sửa túi luôn.
Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh đồng thời mừng dùm cho Vệ Thiên Tường mà ai ai cũng dành sẵn cho rất nhiều cảm tình sâu đậm.
Trong luc mọi người đang vui vẻ, Lăng Vân Phụng cố nén sự e thẹn nói với me :
- Lúc trước con có nghe Giản tỷ tỷ cùng Tu Ngọc Nhàn có hẹn nhau sau này cùng thờ một lang quân. Hơn nữa cũng là chị em với nhau cả, chắc chác chị cũng không ghen tuông gì, vậy xin má...
Thôi phu nhân hội ý liền cười đứng dậy. Nhưng mặc dầu là lời nói thầm, nhưng với công lực của Vệ phu nhân có thể nghe được ngoài mười trượng, thì lời nói của Lăng Vân Phụng bà đã nghe rõ cả rồi.
Bà tươi cười nói :
- Hay lắm, hay lắm, thêm Tu cô nương nữa thì quả ngoài sự mơ ước của Tường nhi.
Thế là cả bốn cô nương xinh như hoa, đẹp như mộng, tài sắc song toàn, mấy lúc nay mơ ước con người lý tưởng, không ngờ trong phút chốc đều được đắc kỳ sở nguyện.
Vệ Thiên Tường vừa mừng gặp lai song thân, oán cừu cởi mở, bỗng nhiên được bốn vợ liền một lúc, chàng chằng biết nói năng ra sao, chỉ đứng yên đỏ mặt.
Lục Phượng Tường chờ mọi người nói xong mới chắp tay bái vợ chồng Vệ đại hiệp, rồi nói lớn :
- Vệ thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, đức độ giống cha như hệt, quả là hổ phụ sinh hổ tử. Tương lai của thiếu hiệp có lẽ sẽ còn rực rỡ hơn nhiều. Trên thế gian tìm được một tấm chồng như vậy lại thêm tâm đầu ý hiệp từ trước, kể ra cũng là điều hiếm có.
Theo lão phu nhận xét, trong năm cô nương đã có bốn người được tác thành rồi. Riêng còn lại Tống cô nương, kể về tài sắc cũng không thua ai, tình thâm cũng sẵn có, huống chi cùng là dưỡng nữ của Thôi phu nhân, nhân tiện cũng nên giải quyết luôn một lần để cả năm này cùng sum họp một nhà cho đẹp đẽ.
- Lão phu dám chắc bốn cô nương cũng chẳng hẹp hòi.
Cả bốn nàng nghe nói đỏ mặt, nhưng ai nấy đều vui vẻ không phản đối. Lăng Vân Phụng bước lại nắm tay Tống Thu Vân âu yếm kéo về phía mình.
Vệ đại hiệp tươi cười nhìn về phía Vệ Thiên Tường nói :
- Tường nhi, con hãy tạ ơn liệt vị đã có lòng thương tác cho. Trong vấn đè duyên nợ, cha mẹ không ép cũng không câu chấp điều gì. Nhưng cha chỉ lưu ý con một điều nên nhớ về sau là “việc thiên hạ tuy bao la nhưng vẫn dễ giải quyết, Trong nhà nhiều người cần ăn ở thế nào cho khéo léo để được êm ấm, đó mới là khó khăn bậc nhất”.
Bây giờ con hãy đưa cha mẹ đi viếng mộ của Lục vị thúc thúc, rồi sau đó trở về quê xưa sắp đặt lại chuyện nhà.
Rồi đưa mắt nhìn qua toàn thể quần hùng, đại hiệp nói luôn :
Vệ Duy Tuấn này xin đa tạ tấm thịnh tình của liệt vị và một ngày gần đây thế nào cũng mời liệt vị cùng uống chén rượu lạt mừng cho các cháu.
Mọi người hoan nghênh vỗ tay dòn như pháo nổ.
Sau đó Vệ phu nhân, Thôi phu nhân cùng Cưu La bà thương nghị. Vì sự việc đã giải quyêt, ân oán đã xong, giang hồ không còn sóng gió nữa, từ nay hai người rút lui ra khỏi giang hồ và nhường lại chức Giáo chủ Thiên Diện giáo cho Cưu La bà đảm nhiệm, để tiếp tục lãnh đạo giáo chúng môn đồ trên con đường khử bạo trừ gian.
HẾT