Từ phủ Bình Dương hầu trở về thì trời đã sâm sẩm tối. Lưu Triệt ngồi trong xe nhắm mắt lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phố thành Trường An, trong lòng mơ màng: A Kiều, lúc này nàng đang làm gì ở Trường Môn? Tất nhiên là chơi đùa vui vẻ, y có đi đâu về đâu cũng chẳng liêng quan đến nàng? Y bật cười cay đắng, chẳng phải hồi trước mình sủng ái Doãn thị thì đã thấy được phản ứng của nàng rồi sao?
Lúc long xa chạy chầm chậm gần sát cung Trường Môn, y nghe thấy tiếng đàn thánh thót văng vẳng, cảm giác khá bất ngờ. Từ khi trở về Trường Môn năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, A Kiều rất ít chủ động tấu nhạc, ngay cả khi có nhã hứng thì cũng chủ yếu là gảy đàn tỷ bà, còn gần như không đụng tới những loại đàn cổ, giai điệu trúc trắc mới lạ láy đi láy lại vài lần mới dần thuần thục, nhưng nếu nghe thật kỹ vẫn chỉ thấy nhạt nhẽo không có chút tình cảm.
Cung nhân ở bên ngoài điện thấy y liền lên tiếng hành lễ nhưng bị y xua tay ý bảo cho lui. Y đứng bên ngoài rèm nhìn một lúc, thấy mặc dù đầu xuân nhưng A Kiều đã ăn mặc khá phong phanh, mái tóc đen đổ xuôi xuống như suối nước. Nàng xưa nay vẫn vậy, ở chỗ nào không có người thì luôn làm theo ý thích, không thèm để ý tới thân phận là hoàng hậu một nước của mình. Không, nàng đã từ lâu không phải là hoàng hậu của y rồi, một thoáng thẫn thờ bất giác lướt qua lòng y.
Dù y không lên tiếng như Trần A Kiều vẫn nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngừng đánh đàn, thản nhiên quay đầu lại chào, “Bệ hạ!”
Y khẽ ồ lên một tiếng, vén rèm bước vào, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc, thuận miệng hỏi, “Kiều Kiều vừa đàn khúc gì vậy?”
“Tiện tay gảy chơi thôi”, nàng cười khẽ, đáp, “Không có tên gì cả.”
Y nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi hỏi lại, “Có thật không?” Bàn tay đặt ngang hông lại siết chặt thêm một chút.
Những năm gần đây, Hung Nô chiến bại rút lui, núi yên biển lặng, non nước thái bình khiến y càng mãn nguyện, tự cho mình là bậc đế vương uy trấn bốn biển không ai bằng, nhưng ở trước mặt A Kiều vẫn luôn luôn cảm thấy thất bại. Rõ ràng là nàng đã học được cách cung kính dịu dàng giống như các phi tần trong cung Vị Ương vốn luôn e dè. Y không thấy chỗ nào sai nhưng cứ cảm thấy không đúng. Dường như tâm trí của nàng không biết bay đến ở tận chân trời nào. Càng thân mật càng có cảm giác rằng giữa hai người có một bức tường vô hình cực kỳ yếu ớt, chỉ đẩy một cái là đổ nhưng lại không thể nào phá nổi. Y mãi đứng ở bên bức tường đó, chẳng thể làm gì.
Thoáng chốc đã đến cuối tháng Năm, cung Vị Ương truyền ý chỉ đến cung Cam Tuyền nghỉ hè. Nữ tỳ trong phủ Bình Dương hầu thu thập hành trang, Lý Nghiên ngồi ở trước gương, ngắm nhìn dung nhan của mình lần cuối cùng, tự thấy thật kiều diễm, ngay cả bản thân cũng yêu thích.
“Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, người này cao còn có người khác cao hơn”, cô nhớ tới câu Trần Hi đã nói. Cho dù có nhiều băn khoăn hơn nữa nhưng nếu không phóng tay đánh cược một lần thì chẳng phải là sẽ phụ bạc dung nhan hơn sương thắng tuyết trong gương?
Lý Nghiên tự hỏi, nếu có một ngày dung nhan như hoa đó dần dần phai tàn, những sợi tóc trắng đầu tiên dần dần lấp ló trong mái tóc đen thì liệu mình có tiếc nuối? Tiếc nuối rằng ở thời kỳ thanh xuân tươi trẻ nhất đã không chịu nỗ lực vì chính bản thân mình. Có lẽ là nếu nỗ lực thì cuộc đời sẽ đổi sang một số phận khác. Liệu có hối hận khi mình chỉ còn cách vinh hoa một bước ngắn nhưng lại lo sợ dừng bước?
Sinh con trai không mừng, sinh con gái không giận, một thân một mình, Vệ Tử Phu đứng đầu thiên hạ. Đó vốn là mơ ước lớn nhất của tất cả những người con gái trong thiên hạ. Vệ Tử Phu thì hơn mình điểm nào? Ngay cả Công chúa trưởng Bình Dương cũng nói rằng dung nhan của mình còn yêu kiều quyến rũ hơn cả Vệ Tử Phu trong thời xuân sắc ngày xưa. Mình cũng có thể dịu dàng kính cẩn không thua kém Vệ Tử Phu. Nghĩ vậy cô thật không cam lòng.
“Lần này, ngươi đi theo với thân phận người nhà phủ Bình Dương hầu của ta, đến thời điểm thích hợp nhất thì ta sẽ cho ngươi ra mắt bệ hạ. Nếu bệ hạ nhìn thấy thích ngươi, một khi được vinh hoa thì đừng có quên đấy nhé”, hôm qua Công chúa trưởng Bình Dương đã nắm tay cô ân cần dặn dò.
“Đi đường này mà thắng thì tất nhiên có thể một bước đến vinh hoa, nhưng nếu thua thì phải hỏi bản thân mình có thể chấp nhận được hậu quả hay không?”, ngày đó, Công chúa trưởng Phi Nguyệt đã nói như thế ở hành lang Hầu phủ. Cô không phải là Trần A Kiều, cũng không phải là Vệ Tử Phu. Cô không có thế lực hùng hậu bên ngoại chống đỡ, cũng không có người thân tài hoa xuất chúng phù trợ. Nếu muốn đứng vững tại cung Vị Ương thâm sâu kia thì chỗ dựa duy nhất có thể chính là sự sủng ái của bệ hạ.
Trên đại đường hôm đó, bệ hạ đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài, trang phục rộng rãi bằng gấm đen tạo nên dáng hình tôn quý. Thật ra thì nếu chỉ bàn về dung mạo, bệ hạ anh tuấn trầm tĩnh nhưng lại có một chút vô tình còn Trần Hi thì tuấn tú hồ hởi, chưa chắc đã phân cao thấp. Nhưng đa số phụ nữ sẽ lựa chọn bệ hạ giống như đã biết rõ một chung rượu tuy ngon mà có hại nhưng vẫn không cưỡng nổi hương thơm hấp dẫn của nó, dù phải chết cũng cười một tiếng rồi uống vào. Có lẽ về bản chất, mỗi người đàn bà đều là một con thiêu thân lao đầu vào lửa, sẵn sàng chết vì một thoáng huy hoàng.
Cô cúi đầu, siết chặt nắm tay hạ quyết tâm cho dù có uống thuốc độc hay lao đầu vào lửa thì cũng vì tuổi thanh xuân đẹp như hoa này mà không do dự thử một lần. Nếu thắng thì mình sẽ theo ý mình mà hành động không do dự nữa; nếu thua thì mình lại quay đầu là bờ, không hề tiếc nuối. Nếu trong lúc thắng thua mà phải bỏ mạng thì âu cũng là gieo gió gặt bão, không oán người khác.
Ngày hai mươi tám tháng Năm năm Nguyên Thú thứ năm, thánh giá đến cung Cam Tuyền, Lý Nghiên làm thị nữ đi theo Công chúa trưởng Bình Dương. Công chúa trưởng Bình Dương căn dặn Lý Nghiên đi xe mệt nhọc nên cần nghỉ ngơi mấy ngày. Lý Nghiên biết rằng nếu nghe theo sự sắp đặt của Lưu Tịnh thì nếu thành công cuộc đời cô vinh hoa phú quí còn bệ hạ không chiếu cố thì xem như bỏ đi. Cô không nén nổi tiếng thở dài. Trần hoàng hậu là người con gái tuyệt sắc đến mức nào mà còn có thể khiến bệ hạ vốn vô tình ngưỡng mộ đến như vậy? Dù thế nào cuối cùng họ cũng sẽ gặp nhau. Bản thân cô cần phải nắm chắc thời điểm, giành cho mình cục diện tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ.
Có lẽ trời cao cũng chiếu cố, ca ca nghe ngóng được tin tức là ngày mồng hai tháng Sáu, bệ hạ xử lý xong chính sự ở điện Tất Đường sẽ đi thẳng đến cửa nam cung Cam Tuyền rồi dẫn Trần nương nương cùng lên dạo chơi núi Cam Tuyền.
“Bệ hạ và Trần nương nương thuở nhỏ rất thân nhau, chắc cũng đã từng cùng nhau dạo chơi núi Cam Tuyền rồi”, Lý Diên Niên nói như vậy, hàm nghĩa sâu xa.
Cô không phải không hiểu ý ca ca, chỉ là không muốn suy nghĩ đến. Ít nhất, Trần nương nương sẽ không có ở bên cạnh bệ hạ trên đường từ điện Tất Đường tới cửa nam cung Cam Tuyền!
Suối nước từ núi Cam Tuyền chảy qua cung Cam Tuyền đổ vào hồ có tên là Ánh Nguyệt, gia nhân của phủ Bình Dương hầu lại được bố trí ở bờ hồ.
Mới vào đầu hè, hoa sen nở khắp hồ. Cô chọn chiếc váy dài màu xanh như nước, búi mái tóc đen của mình thành một búi xinh xắn rồi ngồi bên bờ hồ, ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói trên cao. Nước suối lạnh băng chảy qua khiến đôi chân ngọc khẽ run lên. Đằng xa, loan giá đế vương đang theo đường núi ngoằn nghèo đi đến, khí thế uy nghiêm. Hồ không sâu lắm, cô lội nước lách đi giữa những đóa hoa sen làm phấn hoa bám khắp y phục, tỏa mùi thơm ngát. Khi loan giá ngang qua cây cầu dài chín nhịp, cô ở dưới hồ nghiêng người hành lễ với dáng điệu hơi bối rối, “Tham kiến bệ hạ!”
Nước suối tràn qua đầu gối, thấm ướt tay áo váy. Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ. Đã đầu hè nhưng cô cũng không khỏi lạnh run lên, tay áo váy bồng bềnh trong nước gần như cùng hoa tan thành một thể, nhưng lại là điểm nhấn trong đó. Cô nghĩ rằng lúc này chắn chắn là mình vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Lưu Triệt ngồi trên loan giá quay đầu lại nhìn thiếu nữ đứng trong hồ nước. Gió đầu hè thổi làm lay động những đóa hoa sen trên mặt hồ xanh biếc, một người con gái đứng giữa, tay áo bay phất phới, đuôi váy chìm xuống bồng bềnh trên mặt nước.
Giang Nam… có thể hái sen sao? Y cười nhạt, mắt nhìn đi chỗ khác. Mặc dù cô chọn đúng lúc đúng chỗ giúp cho mình thể hiện được dung nhan xinh đẹp hơn cả hoa sen nhưng ngược lại cũng để lộ ra là có tâm cơ.
“Dân nữ không biết thánh giá qua đây nên không kịp tránh đường, kính xin bệ hạ tha lỗi”, Lý Nghiên dịu dàng nói, cảm thấy ngay cả những ngón chân đang ngâm trong nước cũng nóng bừng lên. Ánh mắt của vị đế vương trên loan giá sắc bén quá mức khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Người không biết thì không có tội”, Lưu Triệt nói, “Thôi miễn đi!” Y nhếch khóe môi, thầm nghĩ hoàng tỷ đúng là có con mắt. Nước suối trong suốt, mơ hồ có thể thấy được làn da như ngọc dưới đầu gối, những đường cong tuyệt mỹ, càng nhìn càng thấy yêu kiều quyến rũ, trông đã thấy yêu. Quả nhiên là một cô gái đẹp làm rung động lòng người.
“Phụ hoàng!” Lưu Sơ chạy dọc theo hành lang ở đằng xa, nũng nịu oán trách, “Tại sao người vẫn còn ở nơi này? Con và mẫu thân chờ đến sốt ruột.”
Lưu Triệt bật cười. Lý Nghiên đứng trong nước, tâm tư trầm xuống. Cô có tâm hồn nhạy cảm, tất nhiên nhận thấy Lưu Triệt ngắm nhìn Công chúa Duyệt Trữ cười mới thật lòng đến nhường nào.
“Có một mình con sốt ruột thì có”, Lưu Triệt nói, tỏ ý bảo Lưu Sơ trèo lên ngự liễn.
A Kiều tính tình lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ có thêm một canh giờ nữa cũng chẳng hề suốt ruột.
Lưu Sơ bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận, đấm khẽ một cái vào ngực Lưu Triệt, “Phụ hoàng cứ trêu Tảo Tảo.” Loan giá chậm rãi đi tiếp, người ở trên loan giá kia từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn lại.
Lý Nghiên bật cười một tiếng, kéo một đóa hoa sen lại gần rồi áp vào mặt, cảm giác mềm mại mà lạnh như băng. Trong lòng bệ hạ nặng nhẹ thế nào thì chỉ cần liếc qua là biết. Nếu ngay trong thời điểm ban đầu mà cô đã không hấp dẫn được bệ hạ thì còn nói gì chuyện sống yên phận ở Vị Ương? Cô buông đóa hoa sen ra, không quay đầu lại, rời đi.
Có thể là do tâm trí hoàn toàn nguội lạnh, hoặc là bị ngấm nước, sau hôm đó cô bị một trận cảm lạnh liệt giường. Công chúa trưởng Bình Dương vô cùng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ biết đay nghiến, “Nghiên Nhi, tại sao ngươi không chịu bảo trọng như thế? Hay chưa, tới hồ Ánh Nguyệt làm cái gì?”
Lý Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt trông cực kỳ đáng thương, “Nghiên Nhi nghe nói là bệ hạ sẽ qua đó.”
“Ngươi quá nóng lòng. Không được việc gì”, Lưu Tịnh phất áo bỏ đi mà không nhìn thấy Lý Nghiên ở phía sau khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.
Có lẽ nhận định là bất cứ người con gái nào trên thế gian đều có tâm ý thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có thể là từ sự hiểu biết đối với Lý Nghiên trong quá khứ nên Công chúa trưởng Bình Dương không hoài nghi điều gì, nhưng dù sao Lý Nghiên cũng đã để bệ hạ cũng trông thấy mặt, hết giá trị đầu cơ kiếm lợi nên dần dần bị phủ Bình Dương hầu coi thường, chỉ riêng Công chúa trưởng Bình Dương là vẫn còn do dự. Một giai nhân tuyệt sắc thông tuệ như vậy có tìm trong vạn người cũng khó gặp, nếu bỏ đi e là có phải quá đáng tiếc?
Khi Lý Nghiên khỏe lại thì cũng đã vào thu, đến thời điểm thánh giá trở về Trường An. Một ngày kia, Lý Nghiên hẹn Trần Hi ra ngoài lúc ban ngày, ánh mặt trời ấm áp càng lộ ra thân thể gầy gò. Trần Hi rất xót xa, hỏi, “Nghiên Nhi, sao dần đây không thấy muội?”
“Muội gần đây bị bệnh nặng vừa mới khỏi”, Lý Nghiên nói, giọng thều thào.
“Trần công tử”, cô nắm lấy tay hắn, “Chàng… thật lòng muốn thành thân với Nghiên Nhi không?”
“Tất nhiên!” Trần Hi đáp, bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, mừng rỡ nói, “Nghiên Nhi đã đồng ý.”
Lý Nghiên buông tay ra, một lát sau mới thỏ thẻ nói, “Chàng đến gặp ca ca của thiếp cầu hôn nhé.”
“Được rồi. Ta sẽ nói với phụ thân”, Trần Hi đáp, “Ca ca của muội là ai?”
Cô nhắm mắt lại rồi đáp, “Nhạc sư Lý Diên Niên của Nhạc phủ.”
“Lý Diên Niên?” Trần Hi ngẩn ra, nụ cười dần đông cứng, “Muội… là Lý Nghiên”, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, “Muội chính là mỹ nhân của Lý gia mà Công chúa trưởng Bình Dương muốn hiến dâng cho bệ hạ để đối phó với với cô cô của ta?” Trong khoảnh khắc, tất cả những ký ức về bao nhiêu lần dắt tay cô đi dưới ánh trăng, rồi cô thường tha thiết nói “Kể cho muội nghe về cô cô của huynh một chút đi” bỗng ập tới trong đầu. Những kỷ niệm đẹp bỗng nhiên được giải thích theo chiều hướng khác khiến trái tim hắn băng giá.
Lý Nghiên khẽ dỡ tấm mạng bằng lụa mỏng trên mặt xuống, dung nhan mỹ lệ làm cặp mắt Trần Hi sáng ngời.
“Thật ra ngày mới lần đầu gặp Trần công tử là do Nghiên Nhi cố ý. Thế nhưng chẳng lẽ bao nhiêu ngày gặp nhau đều là giả dối sao?” Một giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt Lý Nghiên. “Nghiên Nhi cam tâm tình nguyện phản bội Công chúa trưởng vì công tử. Kính xin công tử chớ phụ lòng.”
Những lời nói tha thiết làm Trần Hi mềm lòng. Một người con gái xinh đẹp vì hắn mà từ bỏ vinh hoa dễ như trở bàn tay. Tình cảm sâu sắc nặng nhường ấy mà còn có thể hoài nghi được hay sao? Trần Hi liền nắm lấy tay cô, vẻ hổ thẹn, “Nghiên Nhi, là ta không tốt.”
Lý Nghiên khẽ mỉm cười vẻ đau khổ, “Trần công tử, phiền chàng phải gấp lên. Nếu để cho Công chúa trưởng biết được thì Nghiên Nhi sẽ có kết cục rất buồn.”
Ngày thứ ba sau khi bàn bạc xong với Trần Hi, Lý Nghiên từ phủ Bình Dương hầu trở về nhà thì thấy ca ca Lý Diên Niên với vẻ mặt âu lo.
“Nghiên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Diên Niên cau mày hỏi, “Chẳng phải muội đang ở trong phủ Bình Dương hầu nhưng sao nhị thiếu gia của phủ Đường Ấp hầu lại tới gặp ta để cầu hôn?”
Lý Nghiên nhíu mày, Trần Hi đã không lừa dối. “Ca ca”, cô thở dài, “Là muội bảo chàng ấy tới đấy, huynh không ngại đồng ý chứ?”
Lý Diên Niên há hốc mồm miệng. Muội muội của hắn không chỉ có dung nhan tuyệt sắc mà từ nhỏ đã rất có chủ kiến, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không nghe ai khuyên bảo. Lúc muội muội vào phủ Bình Dương hầu, hắn đã cho rằng nếu cô không mở ra được một con đường thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Sao có thể ngờ…
“Ca ca, Trần Hi rất tốt, muội tin chàng yêu muội thật lòng”, Lý Nghiên mỉm cười nói, “Huynh không cần phải lo lắng.”
“Ta tin điều đó. Mọi người trong thành Trường An cũng đều biết nhân phẩm của Trần nhị công tử”, Lý Diên Niên ưu tư, “Chỉ là, muội…?”
“Ca ca cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?” Lý Nghiên thẹn thùng cười đáp, “Muội đã nghĩ thông suốt rồi. Bệ hạ đã có Trần nương nương ở bên cạnh, muội…”, cô bối rối thừa nhận thất bại của mình, “Muội không thể tranh giành nổi.” Không phải là dung nhan không đủ, không phải là tài nghệ không tốt mà là do thời cơ cô xuất hiện không đúng.
Hồi năm Kiến Nguyên, bệ hạ buồn bực vì bất đắc chí, vừa chán ghét Trần hoàng hậu kiêu căng, lại đúng lúc gặp được Vệ Tử Phu. Vệ Tử Phu nhu tình như nước khiến y dừng chân thưởng ngoạn. Lúc này đã là năm Nguyên Thú, bệ hạ đã khống chế thiên hạ, lại có giai nhân bên cạnh nên không thể cho phép xuất hiện vị trí của cô.
Cô đã thấy tận mắt sự sủng ái của bệ hạ đối với Công chúa Duyệt Trữ. Nếu như không phải trong lòng y coi trọng mẫu thân của Công chúa thì người bạc tình như bệ hạ chắc chắn sẽ không quan tâm quá nhiều, cho dù đó là con gái của mình. Công chúa trưởng Bình Dương từng kể rằng vào năm Nguyên Sóc thứ hai, bệ hạ còn chưa biết đến sự tồn tại của Hoàng tử cùng Công chúa Duyệt Trữ, hai mươi chín tuổi mới có một con trai độc nhất nhưng cũng chưa từng sủng ái như Công chúa Duyệt Trữ hiện giờ.
“Rốt cuộc đó là người phụ nữ thế nào vậy?”, cô nghĩ, “Có thể khiến bệ hạ đã vứt bỏ không thương xót lại phải quay lại nâng niu.”
“Như vậy cũng tốt”, Lý Diên Niên không biết suy nghĩ trong lòng cô, lên tiếng an ủi, “Muội có cá tính quá bướng bỉnh khiến ta rất lo lắng, giờ có thể gả cho Trần Hi sống bình an quãng đời còn lại thì ta tạm yên tâm, cũng coi như là rạng rỡ gia môn rồi. Nhưng Công chúa trưởng Bình Dương có thể bỏ qua cho muội thật sao?”
“Không ngại, Trần nương nương sẽ giúp muội đối phó với bà ấy”, Lý Nghiên khẳng định.
Dù cho Trần nương nương không sợ thì cô rốt cuộc cũng không hy vọng cô tiến cung. Cô quả quyết chấp nhận lùi bước thì chắc chắn Trần nương nương sẽ vui lòng giúp lại một chuyện nhỏ như vậy. Huống chi cô lại được gả cho cháu của nàng.
“Muội chỉ không cam lòng”, Lý Nghiên cúi đầu. Lý Diên Niên nghe giọng xa xăm của muội muội thì hơi kinh hãi. “Muội thua chẳng qua vì thời gian, thêm cả dòng dõi. Được rồi, muội nhận thua, thế nhưng muội vẫn không tin nếu vào ngày trước muội cũng thua.”
“Nghiên Nhi, muội…?”
“Ca ca, muội được gả vào Trần gia thì sẽ là người của phủ Đường Ấp hầu. Gia thế của Trần gia đã được tích lũy qua trăm năm, lại là nhà mẹ để của Trần nương nương nên hiển hách vô song. Nếu ngày sau muội và Trần Hi sinh con gái”, cô ngẩng đầu vẻ tự tin, “Ca ca nói có tư cách đứng đầu trong cung hay không?”
Vào mùa đông tháng Mười, một chiếc kiệu nhỏ đón Lý Nghiên vào phủ Đường Ấp hầu. Trần Hi đứng trước cổng chờ, mỉm cười nói, “Cô cô muốn gặp muội.”
Trong lòng cô run lên, rốt cục đã có thể gặp mặt người phụ nữ được hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, Trần Hi cầm tay cô đi xuyên qua hành lang của phủ Đường Ấp hầu, thỉnh thoảng có tỳ nữ ngang qua đều quỳ gối hành lễ, nói, “Chào Nhị thiếu gia.”
Hai người xuyên qua ngoại viện, qua tiếp một cửa ngách thì có một căn lầu nhỏ thấp thoáng trong hoa cỏ, yên tĩnh trang nhã. Lý Nghiên nhướng mày, nhìn hai chữ Triện thanh tú viết trên tấm biển cổ kính Mạt Vân.
Một cô bé mặc y phục bằng gấm lộng lẫy tựa trên lan can, quay đầu lại cười tươi tắn, “Hi biểu ca.”
Trần Hi lui về phía sau một bước, bái chào, “Công chúa Duyệt Trữ.”
“Được rồi.” Lưu Sơ vui vẻ khoác tay, “Người trong nhà không được dùng bộ dạng này.” Cô bé nghiêng người nhìn thấy Lý Nghiên, nháy mắt, “Vị này chính là biểu tẩu tương lai sao? Quả nhiên là xinh đẹp!”
Lý Nghiên hôm đó ở dưới cầu, tâm tư mê loạn nên cũng không nhìn kỹ đệ nhất công chúa của triều Hán, lúc này chủ ý mới thấy cô bé thanh khiết khả ái, khuôn mặt cực kỳ sinh động, sau này lớn lên chắc chắn sẽ không kém mình hiện giờ.
“Công chúa Duyệt Trữ quá khen rồi!” Cô cười nhẹ nhàng, nhìn con gái thì biết mẹ, trong lòng càng thêm hiếu kỳ với A Kiều chuẩn bị được gặp.
“Nghiên Nhi, muội vào đi thôi!” Trần Hi buông tay cô ra rồi âu yếm dặn, “Ta ở bên ngoài chờ muội.”
Cô lẳng lặng gật đầu, ưỡn thẳng lưng rảo bước đi vào, vừa đến cửa đã ngửi thấy một mùi hương dìu dịu. Thị nữ Lục Y đưa bàn tay mịn màng tròn trịa vén rèm, tươi cười chào hỏi, “Là Lý tiểu thư sao? Nương nương bảo cô vào trong.”
Ở sâu phía sau bức rèm là một bóng người thanh tú yểu điệu đang ngồi bên cửa sổ cầm sách đọc, Lý Nghiên nhẹ nhàng quỳ gối, “Dân nữ Lý Nghiên tham kiến Trần nương nương.”
“À”, Trần A Kiều vẫn cúi đầu đáp một tiếng.
Cô thường nghĩ rằng Trần hoàng hậu phải có dung nhan như thế nào mới khiến vị quân vương có trăng quên đèn kia ngắm mãi không chán, đến lúc gặp mới thấy đó chỉ là dung nhan mộc mạc nhưng mọi chi tiết trên khuôn mặt lại hài hòa tới tuyệt hảo chỉ ngồi lặng lẽ cũng đã toát lên vẻ sang trọng và bình yên.
“Phấn son e chỉ mờ nhan sắc,
Điểm nét ngài xuân gặp mặt rồng.”[]
[] Trích trong Tập Linh đài – Kỳ (Đài Tập Linh – Kỳ ) của Trương Hựu.
Cô cố gắng trang điểm thật đẹp, đến lúc này mới cảm thấy mình quá nực cười, giống như một người cứ cố sức khiêu chiến nhưng người kia lại chẳng thèm ngó ngàng tới mình.
“Lý Nghiên!” Trần A Kiều buông quyển sách trong tay xuống ngắm cô từ trên xuống dưới, “Quả nhiên là một trang tuyệt sắc.”
Lý Nghiên chịu phục, kính cẩn đáp, “Nghiên Nhi không dám nhận, tuyệt sắc phải là nương nương mới đúng.”
A Kiều cười nhạt, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô, “Những thứ khác ta không muốn so sánh, chỉ cần cô đáp một câu, cô có thật lòng muốn thành thân với Hi Nhi không?”
Lý Nghiên chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Nương nương hỏi vậy là có ý gì?”
“Trần gia chúng ta trăm năm lừng lẫy.” Nàng chắp tay bước về phía trước cửa sổ, nhìn vẻ mặt tha thiết đợi chờ của Trần Hi ở bên ngoài, “Lấy vợ có thể không nói dòng dõi, không nhìn xuất thân, nhưng ít nhất phải đối xử với nhau thật lòng.”
Lý Nghiên im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Từ này về sau, Nghiên Nhi sẽ thật lòng đón nhận Trần thiếu gia.”
Bản tính cô vốn quyết đoán, đã lựa chọn con đường này sẽ không bao giờ liếc qua một con đường khác. Hai người ăn ở với nhau cả đời, yêu thương thật lòng mới có hạnh phúc, dù đôi khi lừa dối giấu giếm nhau nhưng cuối cùng có thể bình an, hạnh phúc. Trần A Kiều cười nhẹ. Chỉ phụ nữ mới hiểu được phụ nữ. Nàng dĩ nhiên nhìn ra câu nói vừa rồi của Lý Nghiên là thật lòng nên gật đầu, “Đã như vậy, chắc Hi Nhi cũng không đợi được nữa. Cô mau ra ngoài gặp nó đi. Những chuyện khác, ta sẽ xử lý.”
Ra khỏi lầu Mạt Vân, tắm trong ánh mặt trời ấm áp, Lý Nghiên khẽ đưa tay vuốt trán, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi.
“Nghiên Nhi!” Trần Hi quay đầu lại, nhìn thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ngày đông. Cô cũng mỉm cười, từ giờ khắc này, cuộc đời của cô đã gắn bó với nam nhân đang đứng đó. Lúc tung chiếc khăn lụa ở trên bờ sông Vị Thủy, cô không nghĩ đến sẽ có kết cục sẽ như thế.
Lý Nghiên cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình đang nắm chặt, dù không phải là người từng mong đợi nhưng có một người thật lòng yêu thương, dù hoàn toàn không như mình nghĩ, vẫn mãi là hạnh phúc.