Ba ngày sau, bệ hạ đích thân ngự giá tới phủ Chiêm sự thăm hỏi Quan Quân hầu. Trần Chưởng cùng Vệ Thiếu Nhi được yêu quá mà sợ, trải thảm đỏ nghênh giá, đứng đợi trước cửa phủ.
“Miễn đi!” Lưu Triệt phất ống tay áo, nói, “Trẫm chỉ đến thăm Khứ Bệnh, miễn hết những lễ nghi phiền phức khác.”
Trần Chưởng là người thông minh, bèn dẫn Lưu Triệt vào biệt viện của Hoắc Khứ Bệnh rồi cười nói, “Tinh thần Khứ Bệnh những ngày qua rất tốt, thần thấy đã không còn gì đáng ngại nữa nhưng mẫu thân của nó quá lo lắng nên không cho rời khỏi giường. Chắc Khứ Bệnh buồn bực lắm, được bệ hạ tới thăm sẽ rất vui.”
Vốn có người báo trước cho Hoắc Khứ Bệnh nên khi Lưu Triệt tiến vào thì hắn đã sửa soạn xong xuôi, chắp tay chào, “Thần Hoắc Khứ Bệnh tham kiến bệ hạ, Công chúa Duyệt Trữ.”
“Hoắc ca ca”, Lưu Sơ tiến lên tranh công: “Muội làm loạn lên đòi tới thăm huynh, phụ hoàng không đồng ý nhưng cuối cùng cũng đành phải đích thân dẫn muội tới đây. Muội có lợi hại không?”
Trần Chưởng đứng bên khẽ biến sắc. Cô Công chúa Duyệt Trữ này đúng là được Thánh thượng sủng ái quá mức bình thường. Theo ông ta biết thì biểu muội ruột của Khứ Bệnh, người con gái duy nhất chưa gả chồng của Hoàng hậu Vệ Tử Phu là Chư Ấp công chúa Lưu Thanh cũng muốn đến thăm nhưng nào dám mở miệng đề nghị.
“Khí sắc Khứ Bệnh quả nhiên không tệ”, Lưu Triệt nhìn qua một lượt mới lên tiếng.
“Đa tạ bệ hạ và Công chúa Duyệt Trữ lo lắng”, Hoắc Khứ Bệnh cười sang sảng, “Nếu bệ hạ thật sự cảm thấy như vậy thì nói với mẫu thân của thần một tiếng. Bị giam mãi trong phòng khiến thần buồn bực muốn đổ bệnh rồi.”
“Phì”, một thị tỳ có khuôn mặt tròn trĩnh hầu hạ phía sau hắn không nhịn được phì cười, vội vàng sợ hãi quỳ xuống, “Nô tỳ biết tội.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhíu mày, “Hoán Liên, còn chưa đi pha trà mời bệ hạ và Công chúa.”
“Dạ.” Hoán Liên khom người lui ra.
“Không cần đâu”, Lưu Triệt gạt đi rồi dặn dò, “Khứ Bệnh cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày khác, việc quân binh, trẫm còn trông cậy vào khanh đó.”
“Bệ hạ”, Trần Chưởng thấy tâm trạng của Lưu Triệt khá vui vẻ nên bẩm, “Việc này vốn định ngày mai mới bẩm lên, Vệ Trường công chúa đã có thai và nhớ Hoàng hậu nương nương nên xin được hồi cung ở tạm.”
“Thế à?” Dù sao đó cũng là trưởng nữ mà bản thân mình từng đặt nhiều kỳ vọng nên ánh mắt Lưu Triệt bất giác dịu xuống, “Phỉ Nhi đã lớn như vậy rồi!”
Hoán Liên đem trà tới thì Hoàng thượng đã đi ra ngoài, chỉ còn Công chúa Duyệt Trữ ngồi trước giường của Hoắc Khứ Bệnh. Cô bé nhấp một miếng, chép miệng, “Không dễ uống như trà mẫu thân pha.”
Hoán Liên vội nói, “Thiên hạ có ai không biết rằng Trần nương nương tinh thông trà đạo, Hoán Liên sao dám so sánh với Trần nương nương chứ.”
Lưu Sơ đặt chén trà xuống, sóng mắt long lanh, tươi cười hỏi Hoắc Khứ Bệnh, “Mấy ngày nữa là hôn lễ của Dương Thạch công chúa rồi. Tỷ ấy là biểu muội của huynh, huynh có tham gia không?”
“Tất nhiên”, Hoắc Khứ Bệnh không mấy để ý, “Chẳng phải Dương Thạch công chúa cũng là tỷ tỷ của muội sao? Cần gì phải nói giọng xa lạ như vậy.”
Lưu Sơ cười lạnh, “Huynh cảm thấy tỷ ấy sẽ coi muội là muội muội sao?”
Hoắc Khứ Bệnh nín lặng. Không phải là hắn không biết sự đối nghịch giữa điện Tiêu Phòng cùng cung Trường Môn suốt mấy năm nay, chính vì thế mà mọi người càng để ý tới quan hệ giữa hắn và Công chúa Duyệt Trữ. Nhưng hắn dần dần bộc lộ tài năng, chẳng coi ai vào đâu, còn Duyệt Trữ lại được Thánh thượng cực kỳ sủng ái nên không ai dám nói gì. Nếu Lưu Sơ dần trưởng thành và hiểu rõ thế cục hơn thì liệu có vượt qua tất cả mọi người trở thành một công chúa được sủng ái nhất nhưng cũng dễ gần nhất khác hắn các biểu muội trong cung Vị Ương hay không?
“Hoắc ca ca”, Lưu Sơ ngọt ngào, “Muội nhớ rằng huynh cũng đã quá tuổi lập gia thất lâu rồi. Năm xưa huynh nói rằng chưa diệt Hung Nô thì chưa lập gia đình, hôm nay Hung Nô đã coi là bị diệt chưa?”
Hắn lấy lại tinh thần, ngạo nghễ nói, “Sau trận chiến Mạc Bắc, Hung Nô tổn thất nguyên khí nặng nề bỏ chạy không còn dấu vết ở cả Mạc Nam và Mạc Bắc, dĩ nhiên có thể coi là đã bị tiêu diệt.”
“Như vậy chẳng phải Hoắc ca ca có thể thành gia thất rồi sao?”
Hắn im bặt, nghe cô bé nói tiếp, “Năm ngoái muội đã thấy Hi biểu ca thành thân với biểu tẩu, Tang thúc thúc cũng đã thành thân với dì Di Khương. Năm nay thì đến cả Lưu Vân cũng xuất giá rồi. Hoắc ca ca, hay là huynh lấy muội đi.”
Một tiếng “choang” bỗng vang lên phía sau rồi Hoán Liên hốt hoảng quỳ xuống xin lỗi, “Nô ty không cẩn thận đánh rơi chén trà.” Cô nói rồi cúi đầu xuống che giấu dòng lệ trên mặt.
Lưu Sơ từ trước đến giờ không có tính bắt nạt kẻ dưới, chỉ hơi nhíu mày nói, “Ngươi thu dọn lại rồi lui xuống đi.”
Hoán Liên cúi đầu vâng dạ và nhặt sạch những mảnh vỡ, lúc ra tới cửa còn quay đầu liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh một cái rồi mới rời đi. Hoắc Khứ Bệnh không để ý, chỉ nhìn chằm chặp vào Lưu Sơ, thấy cô vẫn cười nói vui vẻ, giống như chưa hề nói ra những lời chấn động vừa rồi thì không biết là trong lòng thoải mái hay buồn bực, nhướng mày nói, “Được. Chờ thêm hai năm nữa mà muội vẫn muốn như vậy thì ta sẽ xin bệ hạ được thành thân với muội.”
Đến lúc đó, chỉ sợ cho dù là Vệ hoàng hậu hay Trần nương nương cũng sẽ phải ngạc nhiên. Hắn nghĩ như vậy nhưng không hề sợ hãi, cười vang, “Đáng tiếc không có rượu, nếu không phải uống ba hũ mới đủ sảng khoái.”
Một giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa, “Ca ca!”
Lưu Sơ quay đầu lại, thấy một thiếu niên đứng đó, trông chỉ lớn hơn cô một vài tuổi, tuấn tú hơn Hoắc Khứ Bệnh một chút nhưng kém hơn nét hào sảng.
“Quang đệ”, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nói, “Sao đệ lại đến đây? Tới bái chào Công chúa Duyệt Trữ đi.”
Hoắc Quang mỉm cười, mặt thoáng đỏ, cung kính quỳ xuống bái chào, “Hoắc Quang ra mặt Công chúa Duyệt Trữ.”
“Đây là đệ đệ khác mẹ của huynh, tên là Hoắc Quang”, Hoắc Khứ Bệnh giới thiệu.
Lưu Sơ tò mò ngắm nghía Hoắc Quang rồi bình thản nói, “Đứng lên đi!”
“Hoắc ca ca, từ trước đến giờ muội chưa từng nghe huynh nhắc tới đệ đệ này.”
“Quang đệ là do huynh dẫn từ chỗ phụ thân ở Bình Dương về mấy năm trước.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn đệ đệ vẻ hiền hòa, toát lên tình huynh đệ chân thành.
“Công chúa Duyệt Trữ!” Dương Đắc Ý gõ mấy tiếng ở ngoài cửa, “Bệ hạ chuẩn bị hồi cung rồi, Công chúa mau về đi.”
“Ừm.” Lưu Sơ gật đầu, đứng dậy định đi nhưng suy nghĩ một chút rồi quay lại nói, “Để mấy ngày nữa Trần phu nhân cho phép Hoắc ca ca xuống giường thì Hoắc ca ca dẫn đệ đệ đến cung Trường Môn tìm muội nhé.”
“Cứ vậy đi”, Hoắc Khứ Bệnh cũng gật đầu.
Một ngày trôi qua vui vẻ như vậy nên bảy ngày sau có tin dữ về Quan Quân hầu báo vào trong cung thì Lưu Sơ không thể nào tin nổi.
“Rõ ràng mấy ngày trước Hoắc ca ca vẫn còn khỏe mà, làm sao… đã…?”
Ngày mười tám tháng Chín năm Nguyên Thú thứ sáu, hai tướng tài trong Phiêu kỵ quân là Triệu Phá Lỗ cùng Tiết Thực tới thăm Quan Quân hầu. Hoắc Khứ Bệnh vô cùng vui vẻ, không để ý đến nghiêm lệnh của mẫu thân, báo người hầu đưa lên mấy hũ rượu ngon cùng bằng hữu uống đến say sưa. Lúc đó, Triệu Phá Lỗ còn cười trêu chọc, “Một đại danh tướng lại phải nằm trên giường gần nửa tháng, thật sự là chuyện lạ.”
Hoắc Khứ Bệnh uống rượu ngà ngà còn sai người mang sa bàn tới để cùng nhau diễn luyện, chỉ vào biên giới núi sông rồi đột ngột qua đời, giọng nói còn vang mà vị tướng quân đã ra đi.
Thiếu chưởng sứ phu nhân khóc đến chết đi sống lại. Hoắc Khứ Bệnh là con trai độc nhất của Vệ Thiếu Nhi, là đứa con khiến bà kiêu hãnh nhất, một đời oai danh nào ngờ lại chết trẻ ở tuổi vừa trong hai bốn.
Bệ hạ vô cùng đau đớn, hạ lệnh cử hành tang lễ trọng thể nhất dành cho Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, chôn ở Mậu Lăng, sau này sẽ được chôn cùng Vũ hoàng đế, là vinh quang lớn lao của một thần tử. Mộ được xây theo hình dáng Kỳ Liên sơn là nơi hắn lập nên chiến công hiển hách nhất của đời trận mạc.
Một vạn Phiêu kỵ quân đều khóc lóc để tang, thương xót vị danh tướng khiến người đời kính nể, cả đời chưa một lần thất bại. Nhưng vinh quang sau khi qua đời có long trọng đến bao nhiêu cũng không thể lấy lại sinh mạng của người tướng quân tuổi trẻ tài cao.
Với sự ra đi của người nổi bật nhất, được sủng ái nhất trong thế hệ thứ hai của Vệ gia, mơ hồ có thể thấy Vệ gia quyền lực nghiêng thiên hạ dần đi về phía suy sụp.
Vào năm Nguyên Thú thứ sáu, sau khi Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh qua đời, con của thị thiếp Hoán Liên là Hoắc Thiện được lập tước khi vẫn còn nằm trong tã lót. Bệ hạ chỉ phong đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoắc Khứ Bệnh là Hoắc Quang làm Phụng Xa đô úy, Quang Lộc đại phu.
Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ nghe tin Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh qua đời liền giam mình trong cung Trường Môn không ra ngoài nửa bước.
“Tảo Tảo!” Lưu Mạch vén rèm bước vào, thấy muội muội giấu mình ở chỗ sâu nhất trong đệm, mắt sưng mọng lên thì lấy làm thương xót, nhỏ nhẹ, “Nếu muội còn khóc nữa thì Quan Quân hầu ở trên trời sẽ rất đau khổ đấy.”
“Ừm.” Lưu Sơ khẽ lên tiếng đáp rồi hỏi, “Ca ca, muội rất ngốc phải không?”
“Cái gì?” Lưu Mạch ngạc nhiên, “Sao Tảo Tảo luôn tự nhận là thông minh đột nhiên lại cảm thấy mình ngốc vậy?”
“Muội biết Hoắc ca ca là cháu trai bên ngoại của Vệ hoàng hậu”, Lưu Sơ không chút e ngại, “cũng biết Vệ hoàng hậu và mẫu thân như nước với lửa mà vẫn bất chấp tất cả, cố tình qua lại với Hoắc ca ca.”
“Thì ra vậy”, Lưu Mạch trầm mặc một lát rồi nói, “Muội biết rõ những chuyện này mà. Nhưng mẫu thân không ngại, nói rằng không liên quan gì hết.”
“Ca ca nói xem, tại sao rõ ràng mới vài ngày trước còn hoàn toàn khỏe mạnh mà chỉ chớp mắt thì đã mất rồi? Sinh mạng thật vô thường.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta càng nên quý trọng những gì đang có, chớ để bản thân ngày sau phải hối hận.”
“Thật ra thì”, Lưu Mạch cúi đầu, “Hoắc tướng quân ra đi lúc này cũng không phải là không tốt. Mọi người đều coi hắn là bậc anh hùng ngựa xéo Hung Nô, đều khắc ghi trong ký ức rằng Quan Quân hầu là người thiếu niên đắc chí, bách chiến bách thắng. Sau này cho dù Vệ gia có thế nào thì hắn cũng không liên quan.”
“Có lẽ ca ca nói đúng”, Lưu Sơ chậm rãi quay lại, nói tiếp, “Thế nhưng muội thà rằng huynh ấy bị thua, bất đắc chí, hoặc là vì Vệ gia mà hoàn toàn đối lập với chúng ta, chỉ cần huynh ấy còn sống. Sống luôn quan trọng hơn tất cả.” Cô bé nói chuyện bằng chất giọng cực kỳ trầm tĩnh, ánh mắt xa vắng khiến Lưu Mạch lạnh toát, vội khỏa lấp, “Trời đẹp lắm, muội theo ca ca ra ngoài nhé.”
Lưu Sơ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi điện, vừa ra ngoài liền bị ánh nắng chói gắt chiếu vào đến nỗi phải cúi xuống. Cung Vị Ương vẫn huy hoàng tráng lệ, không chút ảnh hưởng vì trên đời này thiếu đi một người. Lưu Sơ hít một hơi thật sâu, đứng giữa vùng cỏ hoa tươi thắm càng cảm giác đơn độc. Bỗng nhiên cô bé nghe thấy ở đám hoa cúc sau điện Thanh Lương bên cạnh truyền đến tiếng khóc rấm rứt lẫn giọng khuyên nhủ của một cung nữ, “Vệ Trường công chúa, nếu người cứ khóc mãi thì sẽ tổn thương đến em bé trong bụng đấy.”
Lưu Sơ đau nhói, cảm thấy hơi choáng váng. Cho dù mọi người trước nay không hòa thuận đến thế nào nhưng ít nhất vào giờ khắc này đều đau khổ vì cùng một người. Lưu Phỉ ở phía sau khóm hoa cúc khe khẽ ừ một tiếng, nắm lấy tay thị nữ rồi đi ra ngoài. Cô trông thấy Lưu Mạch, Lưu Sơ thì giật mình. Lưu Sơ không muốn quấy rầy, khẽ gật đầu chào rồi kéo tay ca ca, nói, “Chúng ta đi sang phía bên kia.”
Từ điện Thanh Lương về phía điện Tuyên Đức ở ngoài xa, theo thứ tự sẽ đi qua các điện Ngọc Đường, Chiêu Dương và nơi Hoàng đế thường ở hàng ngày là điện Tuyên Thất. Lưu Sơ đi không chủ định, lọt vào mắt Chư Ấp công chúa Lưu Thanh đang vâng lệnh mẫu thân đi tìm trưởng tỷ lại thành ra khiêu khích.
“Đứng lại!” Lưu Thanh sải bước tới, cười hàm ý mỉa mai, “Sơ muội muốn đến chỗ phụ hoàng à?”
Lưu Mạch khẽ cau mày, đứng chắn trước mặt muội muội rồi nói đúng lễ nghi, “Không phiền Công chúa Chư Ấp phải hao tâm tổn sức.”
Trong cung Vị Ương, mặc dù Công chúa Duyệt Trữ là người được sủng ái nhất trong các hoàng tử công chúa nhưng người mà cung nhân kính sợ nhất lại là Hoàng tử trưởng Lưu Mạch. Hoàng tử là người có phong độ ngày càng trầm ổn cộng thêm mẫu thân, muội muội được Hoàng thượng sủng ái khiến mọi người cho rằng tương lai cực kỳ hứa hẹn. Lưu Mạch nhìn chằm chằm nhưng Lưu Thanh vẫn không lùi nửa bước, quật cường ngẩng đầu ngạo mạn, “Nghe nói Duyệt Trữ muội muội đã từng cầu hôn biểu ca của ta trước khi biểu ca qua đời. Biểu ca của ta đã sớm có gia quyến như hoa, bạn đẹp như ngọc. Thân là công chúa mà không biết tự trọng như thế thì cũng khó.”
Lưu Mạch không hề biết chuyện này, nghe vậy lập tức quay lại thấy muội muội mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng cười tươi tắn phản kích, “Ít nhất Hoắc ca ca đã trả lời sẽ lấy ta chứ không thèm thành thân với một biểu muội như ngươi.”
“Ngươi…” Lưu Thanh tức run cả người, đi lướt qua bọn họ về hướng Lưu Phỉ hậm hực, “Đại tỷ, chúng ta không cần quan tâm tới bọn họ, trở về điện Tiêu Phòng thôi”, rồi chợt im bặt, thấy mắt tỷ tỷ nhạt nhòa.
Thì ra Hoắc Khứ Bệnh không phải là không chịu kết hôn mà là vẫn chưa có ai có thể làm cho hắn gật đầu.
Không lâu sau, Trần A Kiều nghe được chuyện mấy vị hoàng tử công chúa trong cung Vị Ương xung đột, ngạc nhiên một lúc thật lâu rồi thở dài. Nàng vẫn cho là Lưu Sơ còn quá nhỏ nên không ngờ cô bé đã bước vào tuổi dậy thì, lần đầu tiên ấp ủ mối tình đầu. Nàng mỉm cười nhìn Lưu Mạch đang bồn chồn lo lắng, “Không phải lo cho Tảo Tảo đâu, mẫu thân sẽ an ủi nó.”
Lưu Mạch đương nhiên rất tin tưởng mẫu thân, sắc mặt nhẹ nhõm gật đầu, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Thật ra thì Quan Quân hầu qua đời khiến con cũng khó chấp nhận.”
Một thiếu niên tướng quân cao ngạo hào hùng, khí thế nuốt cả sơn hà như vậy khiến một người ôn hòa chững chạc như Lưu Mạch cũng sinh lòng ngưỡng mộ. Trần A Kiều vỗ nhẹ vào trán Lưu Mạch và bảo, “Mẫu thân biết, vì ngay cả mẫu thân cũng rất đau xót.”
Nàng đặt cây đàn tỳ bà xuống, đi vào điện, trông thấy Lưu Sơ ngồi ngơ ngác bần thần ở trên giường, không nhìn thấy cả nàng bước vào. “Tảo Tảo!” Nàng gọi, nhìn con gái giật mình ngơ ngác nhìn lên.
“Mẫu thân!” Cô bé lặng lẽ chào.
“Không ngờ Tảo Tảo cũng đã mười hai tuổi, chẳng mấy chốc cũng sắp xuất giá rồi.”
Lưu Sơ vùi mặt xuống gối, một lúc sau mới nói khẽ, “Trừ phi có người tốt hơn Hoắc ca ca, nếu không con sẽ không lấy chồng.”
Trần A Kiều bật cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của con gái, “Nói cho mẫu thân biết, con… thật sự rất thích Hoắc ca ca sao?”
“Con không biết”, Lưu Sơ lắc đầu, “Ngày đó con nói muốn huynh ấy lấy con chỉ là tình cảm bộc phát. Nhưng nghĩ tới chuyện sau này phải lập gia đình, thay vì gả cho một người không thích giống như Lưu Phỉ, Lưu Vân thì chẳng thà gả cho Hoắc ca ca.”
“Nhưng huynh ấy đã chết rồi.” Nước mắt ngập tràn trên khóe mắt Lưu Sơ, “Sau khi huynh ấy chết, con nhớ lại gương mặt huynh ấy lúc nói cười, bỗng nhiên cảm thấy những lời nói khi đó rất chân thành.”
“Mẫu thân, mọi người chưa từng nói cho con biết là Hoắc ca ca đã có thê thiếp rồi”, cô bé quay mặt đi.
“Bởi vì chúng ta cũng không cho đây là chuyện quan trọng”, Trần A Kiều nói. Đây chẳng qua là chuyện rất bình thường, Hoắc Khứ Bệnh say rượu, Vệ Thiếu Nhi sai tỳ nữ tới hầu hạ, sau đó thì Hoắc Thiện ra đời. Cũng không phải nói là Hoắc Khứ Bệnh từng có chút tình ý nào đối với Hoán Liên, thời đại này, đàn ông ai mà chẳng như thế.
“Tảo Tảo, con chán ghét Hoắc ca ca sao?”
“Nếu Hoắc ca ca còn sống thì tất nhiên là con sẽ ghét, không chừng còn làm loạn lên với huynh ấy”, Lưu Sơ nói, “Thế nhưng Hoắc ca ca đã mất, nói ra cũng không còn ý nghĩa.” Cô bé nhớ lại ngày đó khi mình nói đến chuyện kết hôn thì liền nghe thấy phía sau có tiếng chén vỡ giòn tan. Hoán Liên chắc hẳn cũng rất yêu Hoắc ca ca, ít nhất Hoắc ca ca còn có một giọt máu ở trên đời này, cũng là chuyện may mắn. Một lúc lâu sau, cô bé bỗng nghe thấy giọng mẫu thân đổi khác, “Cái chết cũng là một thứ gì đó thật đẹp.”
“Con không hiểu”, Lưu Sơ kinh ngạc, “Tại sao cái chết lại đẹp được chứ?”
“Bởi vì cái chết xóa nhòa những nhược điểm của một người, những điều con nhớ về người ấy đều là những kỷ niệm đẹp. Một người sống thì mỗi bước đi đều có thể sai lầm, nhưng khi đã chết thì trở thành vĩnh hằng ở trong lòng người khác.”
“Không một ai có thể cưỡng lại với vĩnh hằng”, nàng như đang nói với bản thân.
“Như vậy”, Lưu Sơ suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Ý của mẫu thân là con vốn không thích Hoắc ca ca đến vậy, nhưng vì huynh ấy đã chết cho nên con mới cảm thấy con rất thích huynh ấy phải không?”
“Mẫu thân cũng không rõ lắm.” Trần A Kiều mỉm cười, “Có lẽ ngày sau con sẽ gặp một thiếu niên khác rồi yêu thương hắn, khi đó sẽ coi Hoắc ca ca như một giấc mộng thời niên thiếu mà thôi.” Là một người mẹ, nàng cũng hy vọng như vậy.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ mơ màng, “Yêu là cái gì vậy?”
“Yêu… là mỗi người phải tự mình trải nghiệm lấy.”
“Như vậy thì mẫu thân yêu phụ hoàng không?”
A Kiều im lặng một lúc lâu rồi trả lời, “Mẫu thân cũng không biết. Bình tâm mà xét thì những năm qua phụ hoàng của con đối xử với mẫu thân cũng có thể coi là tốt. Thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến yêu thì mẫu thân lại nhớ chuyện nghe chỉ phế truất năm xưa ở điện Tiêu Phòng, đau đớn đến xé lòng nát dạ mà chùn bước.”
Nàng đứng giữa đại điện hoa lệ trống trải, cảm giác thật quạnh quẽ, dường như gió thổi trên xà nhà cũng đang cười nhạo, nhát dao chí mạng lại đến từ người mình yêu dấu nhất.
“Có tốt nhiều hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được vết thương năm xưa sao? Nàng cười lặng lẽ, không phải bản thân cố ý muốn nhớ lại những đau đớn của quá khứ mà bản năng sinh tồn đối với nguy hiểm đã báo trước cho nàng lùi bước. Nam nhân một khắc trước còn ôn nhu đa tình với mình, một khắc sau đã lạnh lùng tàn khốc đến mức như tất cả tình cảm đều chỉ là một trang giấy lộn không đáng nhắc. Nàng cũng không có ý định nói cho con gái nghe nỗi bất an sâu thẳm đó nên dịu dàng, “Mẫu thân hát một bài cho con nghe nhé.”
Lưu Sơ ngoan ngoãn gật đầu. Bàn tay A Kiều lướt trên cây đàn tỳ bà. Vì trong lòng đau thương nên giai điệu có chút nhu hòa nhưng vẫn không che hết được hào khí bên trong của khúc hát.
“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, cả thiên hạ khắp nơi đều loạn lạc, chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụi mịt mù, kiếm đao tuốt vỏ sáng lòa, tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, hai mươi năm trời dọc ngang tung hoành, chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sự là ai đây?
Hận thù càng sâu thì chinh chiến càng dài, biết bao người đã phải vùi thân nơi đất lạ quê người, nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nửa lời, máu đào thay nước mắt tỏ ý quyết chí hy sinh chẳng ngại thân mình, chẳng tiếc gì máu xương để gìn giữ lấy quốc gia.
Ngựa hí vang vó tận trời nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cố hương, càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay chiến tranh tang tóc ngút trời, bụi mịt mờ tung bay, lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìn bờ cõi biên cương này, giữ gìn từng tấc đất quê hương, để lân bang phải nể oai khiếp sợ.”[]
[] Bài hát Tận trung báo quốc trong phim Nhạc Phi do Đỗ Hồng Cương trình bày, đặt lời Việt là Buồn như đá thời gian (Đan Trường).
Nàng gật đầu, “Ngoài Quan Quân hầu thì còn ai xứng đáng với những ca từ này chứ?”
Lơ đãng, nàng nhìn thấy ánh trăng sáng rõ chiếu rọi một chiếc bóng đổ dài trên mặt đất. Nàng ngoảnh đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người kia. A Kiều thầm suy tính trong lòng, không biết rốt cuộc y đã nghe được bao nhiêu. Hoắc Khứ Bệnh mất đi khiến Lưu Triệt cũng vô cùng thương tiếc, dưới khóe mắt còn in hằn một vệt thâm đen. Y chậm rãi bước vào, ngắm nhìn Lưu Sơ đã ngủ say, rồi giúp cô bé đắp chăn bằng gấm.
“Bệ hạ tới làm gì thế?” A Kiều nhẹ giọng hỏi.