[] Câu thơ thứ ba trong bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục.
Đến tối, chưởng quỹ Tiền Lai tới cầu kiến, “Phu nhân, đầu bếp của bản điếm đã thấy cách người nấu cua, tự thấy cũng có thể làm được. Chỉ không biết…?”
Nàng mỉm cười, nghe giọng điệu cũng đoán được ý của ông ta, “Mặc dù nhà ta cũng có một tửu lâu nhưng ở cách đây khá xa, chưởng quỹ muốn dùng cách này cũng không sao.”
Tiền Lai cực kỳ vui mừng, “Nếu như thế thì xin đa tạ phu nhân. Để báo đáp lòng khảng khái của phu nhân, chi tiêu của cả gia đình phu nhân cứ để bản điếm…”
“Phu quân nhà ta yêu cầu vật dụng rất cao”, A Kiều điềm nhiên nói, “Mặc dù nấu cua cho lợi nhuận khả quan nhưng trong thời gian ngắn cũng khó có thể bù đắp nổi nên không làm khó dễ chưởng quỹ. Chỉ xin chưởng quỹ quan tâm đến chúng ta nhiều hơn là được rồi.”
Tiền Lai nhớ rằng người nhà này xa hoa lãng phí, lúng túng cười đáp, “Điều đó thì tất nhiên rồi.”
“Như vậy”, nàng cười khẽ, “Xin phiền chưởng quỹ đưa ba thùng nước tắm mới đến đây cho chúng ta.”
Lưu Triệt ở phòng bên tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy A Kiều đã xong trước, mái tóc còn chưa khô vương trên má trông hết sức quyến rũ. Nàng đang ngồi ở mép giường, tay ôm đàn tỳ bà.
“Kiều Kiều muốn đánh đàn sao?”
“Đúng vậy.” Nàng nhìn sang, “Bệ hạ cũng đã lâu không thổi địch rồi, chi bằng thổi một khúc hòa tấu với A Kiều nhé.”
Lưu Triệt không trả lời, vẫy tay bảo mang địch tới, thử âm rồi nói, “Thổi bài gì đây?”
A Kiều thuận miệng đáp, “Người nói đi.”
Y suy nghĩ một chút rồi đề nghị, “Phong nhập tùng nhé.”
A Kiều cúi xuống, gảy dây tấu nhẹ cung đàn. Nàng nghe tiếng địch ở bên cạnh uyển chuyển, lúc đầu hơi cứng nhắc nhưng dần thuần thục. Rõ ràng là một khúc vui tươi nhưng y thổi lên thì luôn mang theo khí phách.
Phòng đối diện cũng có tiếng địch vang lên, so với của Lưu Triệt thì kém về khí khái nhưng lại hơn về thuần thục, rất hợp với ý nghĩa của bản thân khúc nhạc.
Lưu Triệt để địch xuống, ôm lấy nàng khẽ nói, “Kiều Kiều thất thần mất rồi.”
“À.” Nàng tỉnh lại, hỏi, “Người tra xét thân phận người đối diện chưa?”
“Chẳng qua là một nhân sĩ về nhà chịu tang mà thôi.” Y không quan tâm lắm, định thân mật nhưng nàng cười né tránh, “Đừng, còn chưa uống thuốc.”
Đi tuần thú bên ngoài, lại ở phòng trọ nên lịch trình hơi rối loạn. Lưu Triệt than một tiếng, sai người mang thuốc tới rồi nhìn A Kiều nhíu mày nhăn nhó uống thuốc. Vì không phải ở trong cung, lại không biết gì về người sát vách nên phải kiềm chế không ít. Nhưng cũng vì không phải ở trong cung đình hoa lệ đầy áp lực không thở nổi nên A Kiều ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhắm mắt hồi lâu, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, khẽ gọi, “Bệ hạ!” Người đàn ông bên cạnh vẫn thở đều đều, không trả lời nàng.
Nàng mở mắt, ánh trăng soi tỏ chiếc màn tơ trên đỉnh đầu. Chiếc màn mới trắng như tuyết, không được rộng rãi tinh xảo như ở trong cung nhưng lại khiến nàng càng cảm thấy thân thiết. Đã lâu như vậy nhưng nàng vẫn còn thích nhưng đồ vật giản dị trong sáng. Nếu có thể mãi mãi được sống cuộc đời bình lặng hôm nay, không phải chứng kiến những cảnh phân tranh khốc liệt thì tốt biết nhường nào. Nhưng người đang ở bên cạnh nàng là ai chứ?
Nàng khẽ liếc mắt nhìn y, đôi môi chợt thì thầm tên một người khác nhưng lại không bật ra, một người vừa gần gũi vừa xa lạ.
Đuôi tóc vẫn còn ấm chưa khô, một trận gió nhẹ lùa qua cửa sổ khiến chiếc rèm dịu dàng lay động.
Lưu Triệt ngủ đến nửa đêm, cảm giác trước ngực nóng rực, tỉnh dậy, gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!” A Kiều nằm trong vòng tay y khẽ đáp lời nhưng vẫn không mở mắt. Y vội vàng đưa tay sờ thử trán nàng, thấy nóng hầm hập thì hoảng hốt gọi, “Người đâu!”
“Chủ nhân”, nội thị Tiểu Dung tiến vào, thắp đèn dầu lên, nghe thấy giọng Lưu Triệt có vẻ lo lắng liền hỏi, “có chuyện gì vậy?”
Ngọn đèn dầu soi sáng gian phòng. Lưu Triệt nhìn rõ được mới biết A Kiều đang sốt cao, mặt mày tái nhợt nhưng vùng cổ lại đỏ thẫm. Cho dù không hiểu về y học, y cũng biết sốt cao đến mức độ này là cực kỳ nguy hiểm, nghiêm mặt sai bảo, “Ngươi đánh thức mọi người dậy, đi mời các đại phu ở gần tới đây. Những người khác về hành cung, gọi toàn bộ ngự y đi theo có mặt.”
Rất nhanh, cả nhà trọ thắp đèn sáng rực, người người mặt mũi nặng nề đi qua đi lại khắp hành lang. Dương Đắc Ý đánh thức chưởng quỹ nhà trọ đang ngủ say sưa, hỏi kỹ chỗ ở của đại phu gần nhất rồi lập tức cử người đi mời. Lão đại phu đáng thương vừa bị mời tới còn chưa kịp hết kinh hãi, trông thấy A Kiều nằm trên giường giật mình kêu lên một tiếng, không kịp tức giận mà vội vàng bắt mạch, cặp mày nhíu chặt. Lưu Triệt đã hơi có vẻ lo lắng, nhìn thấy sắc mặt lão đại phu như thế liền trầm giọng hỏi, “Bệnh tình nội tử thế nào?”
“Thứ cho lão phu nói thẳng.” Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, nói: “Tôn phu nhân vốn sức khỏe đã yếu, chắc rằng từ trước đã từng không chỉ một lần bị tổn thương nặng nề phải không?”
Lưu Triệt nhớ từ chuyện A Kiều đã từng bị đao chém cho tới hai lần sinh đẻ thì sầm mặt gật đầu.
“Chính là thế đó. Phu nhân đã bị thương tới căn cốt, lần này lại bị lạnh nên gió độc thừa dịp cơ thể trống rỗng xâm nhập vào, phát bệnh hết sức nặng nề, không thể tránh được.” Đại phu cân nhắc rồi bảo: “Ta kê phương thuốc, cho phu nhân uống ngay lập tức thì mới có thể giải bệnh. Có điều cần kiêng kỵ, phải tĩnh dưỡng không thể đi đường được nữa.”
“Chuyện này”, Lưu Triệt nghĩ tới hành trình tuần thú phương đông liền nhíu mày, chợt nghe Dương Đắc Ý ở ngoài cửa bẩm báo, “Chủ nhân, đại phu nhà ta đã tới.” Hắn cũng khá cơ trí, đến thời điểm then chốt vẫn nhớ tới việc không thể tiết lộ thân phận. Lão đại phu hơi nhếch bộ râu dài, vẻ không hài lòng. Điều tối kỵ của những người làm đại phu là bệnh nhân không tin y thuật của mình, ra khỏi cửa còn tìm người khác điều trị. Chỉ là ông ta cũng thầm kinh hãi, không biết người đàn ông áo đen này có thân phận gì mà ở giữa nơi đất khách quê người vẫn có thể lập tức gọi đại phu trong nhà đến. Ông ta nhớ tới việc bệ hạ tuần thú phương đông đang ở trong hành cung Lâm Phần, sáng suốt cúi đầu im lặng.
Lưu Triệt cũng không chú ý tới điều này, quay đầu ra lệnh, “Trước hết cứ sắc thuốc theo đơn này. Các ngươi”, y chỉ vào những ngự y vừa mới chạy tới, nói: “Bắt mạch cho phu nhân đã, sau rồi bàn phương thuốc. Nếu có nửa điểm lầm lỗi thì sẽ hỏi các ngươi đó.”
Tiểu Dung tiễn vị đại phu kia ra cửa, nhắc nhở, “Phương đại phu, chuyện hôm nay của chủ nhân cùng phu nhân nhà tôi, nếu ông nói ra nửa câu…”, hắn bỏ dở câu nói giữa chừng.
Đại phu đã sống đến tuổi này nên dĩ nhiên biết phải làm gì, vội nói, “Hôm nay ta gối cao ngủ kỹ ở trong nhà, chưa từng đến khám bệnh?”
Tiểu Dung rút ra một xâu tiền lớn, nói: “Đây là tiền chẩn bệnh, ông về đi.” Phương đại phu ra khỏi cửa, quay đầu lại thoáng nhìn nhà trọ Tường Phúc đèn đuốc sáng trưng, lau mồ hôi lạnh, bước đi một mạch.
Các ngự y chẩn đoán cơ bản cũng giống như Phương đại phu, suy tính tăng giảm một chút liều lượng trong phương thuốc của Phương đại phu, song Trần A Kiều nằm trên giường vẫn nóng hầm hập, đành phải cho uống thuốc đã sắc từ lúc trước. Cũng may, mặc dù A Kiều sốt đến mê man nhưng vẫn còn uống được thuốc mà không tốn quá nhiều sức lực. Lưu Triệt chờ giây lát rồi thử xem nhiệt độ thân thể A Kiều, thấy vẫn còn nóng rực, tức giận hỏi, “Tại sao vẫn chưa hạ nhiệt?”
Đám ngự y sợ hãi, run như cầy sấy, viên ngự y đứng đầu ấp úng đáp: “Để dược tính phát huy tác dụng cũng phải chờ mấy canh giờ.”
Chuyện lớn như vậy tất nhiên làm Lưu Sơ tỉnh giấc, mặc vội quần áo, đến đứng trước giường mẫu thân. Cô tỏ vẻ sợ hãi, nhìn Lưu Triệt ngập ngừng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân không làm sao chứ?”
“Chắc là ban chiều vẫn chưa gội đầu nên giờ lại toát mồ hôi”, Lưu Triệt nghĩ vậy, ngắm nhìn Lưu Sơ rồi ôn tồn bảo, “Sơ Nhi, con về ngủ trước đi, mẫu thân ngày mai là khỏe thôi.”
“Con…” Lưu Sơ theo trực giác, không chịu nghe lời. Mạc Sầu đứng bên thấy sắc mặt Lưu Triệt sa sầm, vội kéo cô ra. Nếu bệ hạ nổi giận, cho dù thường ngày vẫn sủng ái Lưu Sơ nhất, thì cũng khó bảo đảm dưới cơn thịnh nộ sẽ như thế nào.
Đến giữa giờ Sửu lại cho uống thuốc lần nữa thì Trần A Kiều cuối cùng cũng hạ sốt, sờ tay vào da thịt cũng không còn nóng lắm. Các ngự y thở phào một hơi nhìn bệ hạ phất tay bảo bọn họ lui ra.
“A Kiều”, Lưu Triệt nhìn A Kiều đắm chìm trong giấc ngủ sâu, thở dài nói: “Trẫm phải làm gì cho nàng đây?”
Trên giường, Trần A Kiều khẽ rên lên một tiếng, hơi mở mắt ra. Lưu Triệt vội vàng ôm lấy nàng, hỏi, “Nàng nói gì vậy?”
A Kiều ở trong ngực y khẽ lẩm nhẩm, mơ màng nhìn y.
Ánh mắt Lưu Triệt sáng lên, nghe rõ ràng câu nàng gọi là “Triệt.”
Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trở về cung Trường Môn gặp lại y vẫn chưa bao giờ chủ động gọi là Triệt. “Kiều Kiều”, y khẽ ôm lấy nàng, giọng ấm áp, ánh mắt hơi có vẻ suy tư: “Năm xưa khi Cú Dung hầu từ biệt trước thềm rồng, nàng đích thân đưa tiễn, lúc quay lại rất là cảm khái.”
“Cú Dung hầu?” Một lúc sau A Kiều mới có phản ứng, “Là Lưu Đường.” Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khẽ gọi, “Nước.”
Lưu Triệt nhỏm dậy định gọi Lục Y mang trà vào, không ngờ người nằm trong lòng lại níu tay kéo áo, lo lắng nói: “Triệt Nhi, ở đây với thiếp, đừng bỏ đi.” Y hơi kinh ngạc, an ủi, “Được rồi, ta sẽ không đi.” Y nghĩ tới vẻ kinh hoàng, lệ thuộc, u oán trong đáy mắt nàng, liền cất tiếng gọi, “Dương Đắc Ý, mang nước vào đây.”
A Kiều uống nước xong lại chìm vào giấc ngủ, nhờ thế mà toát mồ hôi, đỡ hơn khá nhiều. Khi mặt trời đứng bóng, nàng mới tỉnh dậy, lúc này đã thật sự tỉnh táo. Nàng nghe tiếng Dương Đắc Ý ở phòng kế ngoài thấp giọng bẩm, “Bệ hạ, nương nương bị bệnh, mà chuyến tuần thú phương đông lại cấp bách, phải làm thế nào đây?”
Lưu Triệt trầm mặc một lát rồi đáp, “Đợi thêm một ngày nữa xem sao.” Nàng nhắm mắt lại, gọi: “Bệ hạ.”
Lưu Triệt bước vào khiến sàn nhà bằng gỗ vang lên tiếng cót két, y thấy nàng đã tỉnh lại thì vẻ mặt rất dịu dàng, cười nói: “Kiều Kiều.”
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua A Kiều sốt cao ngủ mê man không biết làm thế nào. Hôm nay đã hồi tỉnh, muốn được tĩnh dưỡng đôi chút. Tạm thời cũng chưa thể trở về Trường An, còn đi tuần thú phương đông thì vất vả. Bệ hạ là quân chủ một nước, chuyến đi tuần thú phương đông tế tự thần linh thổ địa lần này đã được quyết định lâu rồi, không thể thay đổi được.”
Lưu Triệt lo lắng ngắm nhìn gương mặt nàng. Nếu như nói A Kiều bây giờ là A Kiều của khi hồi cung năm Nguyên Sóc thứ sáu: thông minh, lý trí, tỉnh táo, vậy thì A Kiều nửa mê nửa tỉnh đêm hôm qua lại càng giống với A Kiều trước khi bị trục xuất hồi năm Nguyên Quang thứ năm mà y vẫn còn nhớ: cố chấp, bất an, mê muội níu giữ tình cảm, không chịu buông tay.
“Đêm hôm qua”, y thăm dò, song thấy ánh mắt nàng yên tĩnh, không bộc lộ điều gì, liền than thầm một tiếng rồi bỏ lửng không hỏi nữa. Thực ra, A Kiều biểu hiện cuồng si phụ thuộc hay tĩnh lạnh ơ hờ, rốt cuộc loại nào nặng hơn ở trong lòng y thì ngay cả bản thân y cũng không biết được rõ ràng.
Lưu Sơ hẩy hẩy tay, ý muốn được ở lại cùng mẫu thân nhưng lại bị A Kiều đẩy sang cho Lưu Triệt, nói: “Mẫu thân còn đang phải tĩnh dưỡng, làm thế nào có thể phân tâm chăm sóc cho con được. Con hãy tiếp tục tuần thú phương đông cùng phụ hoàng, kẻo sau này lại nói mẫu thân không công bình, chỉ cho ca ca ra ngoài mà cứ giữ rịt con ở trong cung.”
Đến chiều tối, Trung lang lệnh Thượng Quan Kiệt đến bẩm báo, “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong ngựa xe và nghi trượng để tiếp tục đi tuần phía đông. Sáng sớm mai có thể lên đường.”
Lưu Triệt khẽ đáp một tiếng, lại hỏi, “Kiều Kiều, hay là nàng hãy đến ở tại hành cung, trẫm cũng yên tâm hơn.”
A Kiều lắc đầu đáp, “Dù là phải tĩnh dưỡng, nhưng đã xuất ngoại mà còn phải ở trong hành cung thì còn có ý nghĩa gì nữa.” Nàng sợ Lưu Triệt không đáp ứng, vội tiếp, “Được rồi, thiếp tự biết lo cho bản thân. Dù sao thiếp cũng không muốn cứ phải nằm mãi trên giường đâu.”
Lưu Triệt bật cười, biết A Kiều từ lâu đã không còn là một thiếu nữ chỉ ở khuê phòng không biết thế sự thời Nguyên Quang trước đây, giờ lại mới khỏi bệnh nên không đành lòng làm trái ý nàng, xoay người bảo Thượng Quan Kiệt: “Điều một đội thị vệ tinh nhuệ ở lại bảo vệ Trần nương nương.”
Thượng Quan Kiệt lớn tiếng vâng dạ, lại chắp tay làm lễ về hướng Trần nương nương ở trong phòng: “Vi thần vốn là người Lâm Phần, nếu nương nương muốn ở lại chỗ này tĩnh dưỡng, trong gia tộc thần còn có hai muội muội, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có thể hầu hạ, làm người dẫn dường cho nương nương.”
“Nếu như thế”, Lưu Triệt suy nghĩ, có hai thiếu nữ thông thạo tình hình địa phương bầu bạn với A Kiều thì nàng cũng sẽ được thảnh thơi hơn, liền nói, “Ngươi bảo bọn họ đến nhà trọ gặp Trần nương nương.” Thượng Quan Kiệt lại ứng tiếng vâng dạ.
Trần A Kiều cười hỏi: “Đại nhân là…?”
“Vi thần là Thượng Quan Kiệt”, hắn trả lời đúng theo khuôn phép, “Hai muội muội của thần, một người có tên chỉ một chữ là Vân, một người có tên chỉ một chữ là Linh.”
Dương Đắc Ý đích thân tiễn Thượng Quan Kiệt ra ngoài, tươi cười nói: “Thượng Quan đại nhân quả nhiên là cao minh.”
Thượng Quan Kiệt chỉ khẽ mỉm cười, cung kính nói, “Dương tổng quản quá khen rồi. Tổng quản cả ngày hầu hạ ở trước ngự tiền, nếu có thể nói tốt về Quan Kiệt đôi câu ba lời thì Quan Kiệt cảm kích khôn cùng.”
“Tất nhiên rồi”, Dương Đắc Ý vẫn tươi cười, “Chỉ cần hai muội muội của ngươi chịu tranh đấu”, hắn nói đầy ẩn ý.
Đương kim Thái tử bây giờ tròn mười lăm tuổi, đã có thể thành gia lập thất. Hai năm trước, trong kinh thành từng có lời đồn đại là bệ hạ dự tính chọn vợ cho Thái tử, mặc dù sau đó đánh trống bỏ dùi nhưng đám quyền quý cao thấp ở thành Trường An có con gái vừa độ tuổi đều ngầm tính toán. Một khi được làm bên ngoại của Thái tử, sau này còn có thể làm hoàng hậu của đất nước thì vô cùng vinh quang. Nhưng Thái tử có tính tình lạnh nhạt, chưa từng nghe nói đến chuyện lả lơi ong bướm với bất kỳ người con gái nào. Dưới tình huống như vậy, bắt đầu tấn công từ mẫu thân Trần nương nương của Thái tử rõ ràng là lựa chọn tốt nhất. Dù sao người đời cũng biết Thái tử là người con chí hiếu, được Trần nương nương yêu thương, tất nhiên có thể ảnh hưởng ở mức độ cực lớn đến lựa chọn của Thái tử điện hạ.
Dương Đắc Ý đứng trước hiên nhà nhìn bóng dáng Thượng Quan Kiệt đĩnh đạc rời đi, ánh mắt hơi tối lại. Thượng Quan Kiệt đúng thật là một kẻ có tâm cơ, nắm bắt cơ hội rất tốt. Trần nương nương lâm bệnh ở lại Lâm Phần, hắn lập tức tiến cử hai muội muội đến bên cạnh Trần nương nương. Chỉ cần hai cô gái nhà Thượng Quan có thể khiến Trần nương nương vui lòng, cho dù không thể với đến được Thái tử thì cũng sẽ trợ giúp không nhỏ đối với con đường làm quan của Thượng Quan Kiệt. Tuy hắn bây giờ là đệ nhất tổng quản nội thị, rất được bệ hạ tin dùng ân sủng. Bệ hạ còn đang phong độ nhưng con thỏ còn biết đào cho mình ba hang, làm người há có thể không lưu cho mình một đường lui?
Lưu Triệt ôm A Kiều vỗ về thêm một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thì xe ngựa đã đến trước cửa nhà trọ nên y đành phải rời đi. A Kiều gượng dậy, đứng trước cửa nhà trọ đưa tiễn. Lưu Sơ kéo áo nàng lưu luyến không rời nhưng cuối cùng nén lòng nói: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định giúp người canh chừng phụ thân, không để người con gái nào khác tới gần.” Cũng không biết là cô vô tình hay cố ý mà giọng nói chỉ đủ để Lưu Triệt đứng phía sau nghe thấy. A Kiều lúng túng, giả vờ cả giận quát: “Trẻ con biết gì!” Nàng ngẩng đầu thấy khuôn mặt vốn lạnh lẽo của Lưu Triệt thoáng có nét cười, lại càng luống cuống.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt nhẹ giọng dặn dò, “Nàng ở lại thành Lâm Phần một thời gian, đợi… Ta từ Hà Đông trở lại sẽ đón nàng cùng quay về kinh.” Y nói xong liền bước thẳng lên xe, nô tỳ đứng dưới trông thấy sắc mặt của y liền vội vàng đưa Lưu Sơ lên.
Xe lăn bánh lóc cóc, Lưu Triệt vén mành nhìn lại phía sau. Ở đằng xa, A Kiều vẫn cúi đầu lặng lẽ đứng trước cửa, không biết đang nghĩ gì. Gió thu thổi tà áo nàng bay lất phất làm lộ ra dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh. Trong chớp mắt, xe đã mất hút qua góc phố. A Kiều nghe trong lòng như có tiếng đàn ngân lên rồi vụt tắt, thảng thốt không biết là mình nhẹ nhõm hay buồn bã.