Cô đi dọc hành lang trở về tẩm điện. Dương Đắc Ý chờ sẵn ở trước điện, cúi người hỏi, “Công chúa cưỡi ngựa vui vẻ chứ?”
“Nô tài biết Công chúa cảm thấy khó chịu nhưng bệ hạ và nương nương không ở đây, người có thân phận cao nhất hiện giờ chính là Công chúa điện hạ. Kính xin Công chúa nhìn đại cục, ít nhất đừng để lộ ra sơ hở trước khi ngự giá về đến Lâm Phần đón bệ hạ và nương nương.”
“Dương công công”, Lưu Sơ quay sang nhìn viên ngự tiền tổng quản kề cận phụ hoàng hỏi, “Công công ở bên cạnh phụ hoàng đã bao nhiêu năm rồi?”
Dương Đắc Ý giật mình, lúc này từ Công chúa Duyệt Trữ toát ra uy thế trùng trùng, có mấy phần bóng dáng của Lưu Triệt.
“Nô tài đi theo bệ hạ từ năm Kiến Nguyên tới bây giờ cũng đã được mấy chục năm rồi.”
“Như vậy, công công có biết,”, Lưu Sơ mỉm cười hỏi, “Lý tiệp dư và Hình khinh nga của cung Vị Ương quê quán ở đâu không?”
“À…” Dương Đắc Ý kinh ngạc, không biết vì sao Lưu Sơ lại hỏi thế. Hắn suy nghĩ một lát rồi đáp, “Hình khinh nga là đồng hương đất Thục với nô tài, còn Lý tiệp dư là người Trường An.”
“Vậy à.” Lưu Sơ chớp mắt, không biết là ngỡ ngàng hay thất vọng, lẩm bẩm, “Đều không liên quan tới Tấn Trung sao?”
“Vậy thì không phải.” Dương Đắc Ý mỉm cười nói, “Nghe nói dường như là Lý tiệp dư có kể với bệ hạ, nhà mẹ nương nương ở Tế Nguyên, cũng gần quanh đây.”
Gió muộn thổi qua, bóng cây ngoài điện đung đưa vang lên tiếng xào xạc. Một lúc lâu sau Lưu Sơ mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Đắc Ý, nghiêm túc nói: “Chuyện ta hỏi hôm nay không được kể cho phụ hoàng và mẫu thân biết.”
Dương Đắc Ý chợt thấy lòng lạnh toát, chẳng lẽ cô công chúa lương thiện đáng yêu nhất này rốt cuộc cũng bước lên con đường mà mỗi người trong cung Vị Ương đều phải đi sao? Đến cùng điều gì đã khiến cô thay đổi? Nhưng hắn là ngự tiền tổng quản thân cận của bệ hạ nên đã chứng kiến vô số chuyện, chỉ khẽ thở dài, nói: “Nô tài cẩn tuân ý chỉ của Công chúa.”
Lưu Sơ nhìn theo Dương Đắc Ý từ từ đi ra rồi so vai tiến vào tẩm điện. Không khí trong điện ấm áp khiến cô khẽ rùng mình. Mạc Sầu vội vàng tới đón, nói: “Công chúa, cuối cùng người cũng chịu trở về rồi.” Cô thấy sắc mặt Công chúa không tốt, lo lắng hỏi, “Công chúa, có chuyện gì sao?”
Lưu Sơ nhìn Mạc Sầu, lẩm bẩm nói: “Ta hơi lạnh.”
“Lạnh?” Mạc Sầu sửng sốt, đưa tay sờ thử lên trán cô thì quả nhiên thấy lạnh ngắt. Giờ đã gần tới mùa đông nhưng Tấn Trung lại không lạnh lắm, hơn nữa Công chúa mặc khá ấm nên càng không có lý do để lạnh. Mạc Sầu không thể nghĩ ra, đành nói, “Để nô tỳ lấy áo dày cho người.”
Cô khẽ gật đầu, để Mạc Sầu mặc thêm áo, hầu hạ rửa mặt. Lúc lên giường, cô lại nhớ tới chuyện năm kia ở Thượng Lâm Uyển. Vì chuyện đó, mẫu thân của cô đã mất đi một phần cốt nhục, thân thể cũng không còn khỏe mạnh, còn Vệ gia cũng mất đi ân sủng của thánh thượng và tính mạng của hoàng hậu. Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ban đầu lại chỉ vì một con ngựa nổi điên mà thôi. Ca ca nói cho cô biết lý do là lúc ấy Công Tôn Kính Thanh con của Thái phó có tư tình với Dương Thạch công chúa nên lợi dụng chức vị của phụ thân bố trí kim nhọn trong yên ngựa của cô. Không ai tin lời biện giải của hắn, dù sao kết luận cuối cùng vẫn là con ngựa nổi điên. Chuyện đó đã qua được hơn ba năm rồi, nhưng ngoài Lưu Cứ, Dương Thạch, thì còn có cô vẫn không thể quên nổi. Bởi vì đó là lỗi của bọn họ nên mới dẫn tới người mình yêu mến bị tổn thương không cách nào vãn hồi. Nỗi nghi ngờ mơ hồ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết là cái gì được ẩn giấu đã lâu đến hôm nay mới dần bộc lộ rõ ràng. Kim giấu ở dưới yên ngựa có thật là do sơ suất không phát hiện ra không? Chắc chắn là người lắp yên ngựa đã cố ý để chuyện phát sinh rồi bản thân mình làm ngư ông đắc lợi ngồi xem hai nhà Trần, Vệ tranh đấu. Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia sắc bén. Rất ít người có thể dùng cỏ khiến cho con ngựa trong nháy mắt phát điên lên, nhưng nếu dùng được thì đó quả thật là một nước cờ cao minh. Chỉ là, cô tuyệt đối không tha thứ cho kẻ dám lợi dụng mình để làm tổn thương mẫu thân.
“Lý Chỉ phải không?” Lưu Sơ nhớ tới người đàn bà có dung nhan xinh đẹp đang dần bị quên lãng trong cung Vị Ương, dường như bà ta cũng đã từng cố gắng làm tổn thương ca ca cô.
“Vậy thì tính cả nợ mới, nợ cũ cùng một lượt đi.” Cô chầm chậm nghĩ.
Trong cung Vị Ương cách đó ngàn dặm, Tiệp dư Lý Chỉ đang vịn tay thị nữ thiếp thân Văn Tâm thong thả đi dạo trong ngự hoa viên, thấy một bóng dáng thướt tha ở trên sân đình phía xa, liền cười khẽ, gọi, “Hình muội muội thật là có hứng đấy.”
Hình Nhược quay đầu lại nhìn rồi đứng dậy đón chào, uể oải cười nói, “Mấy ngày nay thấy người mệt mỏi quá nên ra ngoài hóng gió thôi.”
“Ồ, đúng là trông tiều tụy hơn mấy ngày trước.” Lý Chỉ ra vẻ quan tâm, “Đừng lo lắng, mẫu thân của ta mới gửi cho ít son phấn, để ta đưa một ít tới điện Thừa Hoa, bảo đảm muội muội sẽ xinh đẹp hơn trước.”
“Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ.” Hình Nhược thở dài bi thương, “Nhưng bệ hạ không có ở kinh thành, muội trang điểm cho ai nhìn chứ?” Cho dù ở trong thành Trường An thì y cũng chẳng mấy khi để mắt tới các nàng.
Lý Chỉ đồng bệnh nên thông cảm, lòng cũng buồn thảm nhưng cố gượng cười nói: “Muội muội suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Mẫu phi.” Phía sau có tiếng gọi. Một cậu bé chín tuổi mặc trang phục hoàng tử, vạt áo dính mấy vệt bùn, đang lò dò đi từng bước một lên đình, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng Nhi, có chuyện gì vậy?” Hình Nhược sốt ruột, vội vàng chạy ra đón, nổi giận quát nội thị Khúc Ly đi phía sau Lưu Hoành, “Các ngươi chăm sóc Tam hoàng tử thế nào vậy hả?”
“Đừng trách hắn.” Lưu Hoành nói: “Là con muốn tới trường bắn để cưỡi ngựa bắn cung nên mới bị ngã.”
Cậu liếc thấy Lý Chỉ, nhịn đau hành lễ: “Tham kiến Tiệp dư nương nương.”
“Đừng”, Lý Chỉ vội vàng cười nói, “Tam hoàng tử đã bị thương nên không cần đâu.” Nàng nhìn qua rồi nói: “Cũng may là không đáng ngại.”
Hình Nhược đau lòng, dạy dỗ, “Con là hoàng tử, biết cưỡi ngựa là được rồi, cần gì phải quá đam mê để ra nông nỗi này?”
“Dạ.” Lưu Hoành rất nghe lời nghĩa mẫu, thuận theo lời nàng đáp, “Sau này con sẽ không cưỡi nữa đâu.”
“Thật ra thì”, cậu khẽ than, “Có lẽ am hiểu nhất cái gì thì sẽ không đề phòng cái đó. Thường ngày con cưỡi ngựa giỏi nhất, ngay cả Thái tử điện hạ cũng không bằng, vừa rồi là chủ quan nên mới bị ngựa hất ngã.” Lý Chỉ nghe vậy thì ngớ ra, đứng lặng thinh như đang suy nghĩ điều gì.
“Không phải nói nữa. Trở về điện Thừa Hoa để mẫu phi bôi thuốc cho.” Hình Nhược nói xong, quay sang chào, “Lý tỷ tỷ, muội đi trước đây.”
“Cẩn thận một chút.” Lý Chỉ gật đầu, đợi hai mẹ con họ đi xa rồi mới quay sang bảo Văn Tâm; “Tối nay ngươi gọi Xạ Nguyệt tới đây, ta có tin tức bảo cô ta truyền về.”
Những năm này Trần A Kiều độc chiếm ân sủng của Thánh thượng, Thái tử lại vừa có tài vừa có đức. Nàng muốn phá vỡ cục diện bế tắc nhưng nếu không thể đối phó với thái tử Lưu Mạch, thì cần nhằm vào Trần nương nương. Cho dù là hoàng tử nhưng nếu không có thân nương ở trong hậu cung bảo vệ thì sẽ gặp tình cảnh không ổn. Năm xưa khi Vệ hoàng hậu còn tại vị, Lưu Cứ và Lưu Mạch cùng có danh phận hoàng tử, còn hơi có năng lực tranh giành. Vệ hoàng hậu vừa mất thì Vệ gia cũng mất đi chỗ dựa và Lưu Cứ liền bị đẩy ra khỏi triều đình. Mặc dù Lưu Mạch sẽ không tái diễn chuyện xưa của Lưu Cứ nhưng nếu Trần A Kiều không có ở đây thì vị trí thái tử của hắn sẽ không còn ổn định. Người ta thường không đề phòng thứ mình am hiểu nhất.
Lý Chỉ mím môi cười một tiếng, thầm hỏi, Trần nương nương am hiểu nhất là cái gì chứ? Những gì Trần A Kiều học được xuất phát từ Triêu Thiên môn. Triêu Thiên môn được xưng là Y kiếm song tuyệt. A Kiều học y nhiều hơn học võ, y thuật có thể được liệt vào trong số mười danh y nổi danh đương thời. Chỉ tiếc dao sắc không gọt được chuôi, mấy lần bị thương nặng đến mức ngay cả sư phụ của nàng là Tiêu Phương cũng không thể trị tận gốc, còn nói rằng không thể khinh suất mang thai lần nữa, nếu không cả hai mẹ con đều bị tổn thương, rất khó chữa trị. Bệ hạ lo lắng cho Trần A Kiều nên ra lệnh cho Ngự y thự điều chế thuốc ngừa thai, dùng trước khi phu thê ân ái. Trần nương nương uống mấy ngày liền tự viết ra một phương thuốc và ra lệnh Ngự y thự cắt cho mình dùng hàng ngày. Bệ hạ là minh quân đương thời, tài trí tuyệt đỉnh nhưng xử sự vô tình, phi tần hậu cung không dám khinh suất mạo phạm. Tuy bao nhiêu năm qua chỉ sủng ái người trong cung Trường Môn nhưng cũng không ai dám oán trách. Song, không gì là tuyệt đối, có một số chuyện nếu chắc chắn là không để lại dấu vết thì cũng không ngại thử một lần.
Trong thành Trường An, sau khi mấy vị đại phu khám chữa bệnh chính đều đã ra đi thì Tử Dạ y quán dần suy tàn, hôm nay đại phu nổi danh nhất là Ngô Xuân Sinh ở phía nam thành. Tháng Mười mùa đông năm Nguyên Đỉnh thứ tư, thánh giá còn đang trên đường đi tuần thú phương đông trở về, Ngô gia y quán nghênh đón một vị phu nhân quần áo hoa lệ từ trên xe bước xuống, nghiêng người chào Ngô Xuân Sinh rồi đưa ra một toa thuốc. Toa thuốc được viết trên giấy hoa tiên thoảng mùi thơm nhưng Ngô Xuân Sinh lại không rảnh chú ý mà ngạc nhiên hỏi, “Đây là một phương thuốc ngừa thai cực kỳ cao minh, không chỉ ôn hòa mà còn có thể bồi bổ thân thể phụ nữ. Không biết phu nhân đến đây làm gì?”
Cô gái chắp tay, nói: “Phu gia của ta họ Tần. Phu quân cũng học qua y thuật, thương thân thể của ta yếu ớt nên tìm ra phương thuốc này. Ta cảm động tình cảm chân thành của chàng nhưng trong ba tội bất hiếu thì không có con là lớn nhất, dù thế nào cũng phải để lại cho chàng người nối dõi. Nghe nói Ngô tiên sinh y thuật cao minh, có thể chỉ điểm một chút xem thêm vào trong phương thuốc này vài loại dược liệu để đổi công hiệu ngừa thai thành trợ giúp mang thai được hay không?”
Ngô Xuân Sinh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Phu nhân có lòng như vậy thật đáng khen nhưng sao không nói rõ với phu quân của người?”
“Ta đã nói nhiều lần rồi”, Tần phu nhân than thở, “nhưng chàng không chịu.”
“Vậy thì khó khăn rồi.” Ngô Xuân Sinh ngần ngừ, “Đừng nói phu quân của người hiểu y thuật, dù không hiểu thì xem bã thuốc cũng có thể phát hiện ra. Huống chi, phương thuốc này tinh xảo, phối hợp phân lượng có thể nói hay tuyệt, đâu dễ thêm bớt để đổi hiệu quả? Dù là có thể thêm vào thì màu sắc, mùi vị chén thuốc đều sẽ thay đổi.”
Tần phu nhân thấy cuối cùng không có cách nào, thở dài rồi cáo từ. Vào đêm đó, Xạ Nguyệt truyền tin tức, nói chuyện không được như ý. Lý Chỉ đem tờ thư đốt trên ngọn nến, trong lòng buồn như đưa đám. Phương pháp bí ẩn như vậy cuối cùng lại không thể dùng sao?
Thuốc có tốt thế nào cũng có lúc sơ suất. Nếu đến lúc đó Trần A Kiều mang thai thì chỉ có thể xem như không may mắn hoặc là do lúc nào đó hưng phấn quá mà quên uống thuốc. Không người nào sẽ nghĩ tới, phương thuốc tránh thai mà Trần nương nương tự mình cắt lại có sai sót. Nói về y thuật, từ sau khi Tiêu Phương rời khỏi cung thì còn ai có thể so được với Trần A Kiều chứ? Ngay cả khi bệ hạ có trừng trị mấy người của Ngự y thự thì vẫn phải đối diện với cái thai trong bụng Trần A Kiều và cũng chỉ có thể lựa chọn là để sinh hay là bỏ đi, mà cách nào cũng có rất nhiều khả năng lấy đi tính mạng Trần A Kiều. Dù cho nàng may mắn sinh nở thuận lợi thì Trần gia đã có hoàng tử rồi, thêm một người nữa cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện chính trị, nhưng Trần A Kiều chắc chắn sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, mạng như trứng để đầu đẳng[].
[]. Trứng để đầu đẳng: Nói tới tình thế hiểm nghèo, bị đe dọa từng giờ từng phút.
“Đáng tiếc”, Lý Chỉ thở dài, vừa nhắc lại câu viết trong bức thư “Phối hợp liều lượng thuốc có thể nói là tuyệt diệu”, thì chợt lóe lên một ý tưởng. Không cách nào tăng thêm thuốc, nhưng giảm bớt đi thì sao? Phối hợp liều lượng thuốc có thể nói tuyệt diệu chẳng phải tương đương với việc ngừa thai sẽ giảm mạnh đi chứ nhỉ?
“Văn Tâm”, nàng cất giọng kêu, “Ngày mai bảo Xạ Nguyệt tới thêm một lần nữa.”
“Tăng thêm hoặc giảm bớt lượng dùng?”, Ngô Xuân Sinh vuốt chòm râu, nói: “Cũng không phải là không thể được, nhưng Tần phu nhân này, người phải hiểu rõ làm như vậy sẽ có hại tới thân thể đấy.”
Vành mắt Tần phu nhân đỏ lên, nói: “Nếu ta có thể để lại cho phu quân một đứa con thì chết cũng không hối tiếc.”
“Được rồi.” Ngô Xuân Sinh thở dài nói, “Ta sẽ cân nhắc, ngày mai phu nhân tới lấy phương thuốc.”
Tần phu nhân gật đầu nói: “Đa tạ Ngô tiên sinh.”
Ra khỏi Ngô gia y quán, sắc mặt của Tần phu nhân nhanh chóng biến thành lạnh băng, thị nữ thấy vậy liền hoảng hốt gọi. “Nhị phu nhân.”
Phu nhân quay đầu lại, ra lệnh, “Đợi lấy được phương thuốc rồi thì chờ thêm một thời gian, trước khi bệ hạ về kinh thì giết người kia đi. Không được để cho bất cứ ai nhìn ra một chút dấu vết nào.”
Nghi trượng ngự giá từ Tấn Trung đi dọc theo sông Phần khoảng năm sáu ngày thì cuối cùng cũng tới Lâm Phần.
“Được rồi, Tảo Tảo.” Trần A Kiều trêu chọc Lưu Sơ một lúc lâu thì Lưu Sơ mới tươi cười trở lại. Cô liếc thấy Lưu Triệt đi tới liền hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt lại.
Lưu Triệt thầm buồn cười, biết rõ còn cố hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai lại chọc Công chúa Duyệt Trữ nổi giận vậy?”
“Phụ hoàng còn nói nữa à.” Lưu Sơ mắc bẫy nhảy dựng lên, “Ngày đó ai đã bỏ con lại để đi một mình tới gặp mẫu thân?”
Trần A Kiều chỉ cười, quan sát xem Lưu Triệt ứng phó thế nào trước con gái đang tức giận, lại nghe Lưu Triệt âu yếm đáp, “Coi như là phụ hoàng không tốt, nhưng mà ai bảo con không biết cưỡi ngựa. Hơn nữa, nếu Hoàng đế và Công chúa cùng nhau biến mất thì văn võ bá quan chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
Lưu Sơ tức đến tối mắt, nghiến răng thề lần này về kinh nhất định phải học cưỡi ngựa. Cô bỗng nhiên tươi tỉnh, ngọt ngào cười nói, “Cho dù là thế thì phụ hoàng cũng không nên bỏ đi tìm mẫu thân mà không hề báo một câu nào.”
“Được rồi.” Lưu Triệt mỉm cười, nói: “Con cần gì phải vòng vèo thế, muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Được rồi.” Lưu Sơ cũng dứt khoát, giơ một ngón tay thon nhỏ lên quơ quơ trước mặt Lưu Triệt, nói: “Con muốn phụ hoàng hứa rằng nếu sau này con cầu xin phụ hoàng chuyện gì thì phụ hoàng nhất định phải đáp ứng.”
Lưu Triệt không nhịn được quay sang nhìn A Kiều. Năm Nguyên Quang thứ sáu, trên lầu Văn Nhạc, A Kiều đã từng muốn y hứa hẹn một lời. Sau đó nàng dùng lời hứa hẹn này để đổi lấy việc được tự do ra vào cung đình. Y mỉm cười nói, “Sơ Nhi là con gái bảo bối của trẫm, có cầu xin gì, nếu đáp ứng được, trẫm sẽ đáp ứng, còn nếu không thể thì dù lần này có hứa hẹn, trẫm cũng sẽ không đáp ứng. Cần gì phải cầu xin như thế?”
“Lại còn có thể đáp ứng với không thể đáp ứng nữa chứ.” Lưu Sơ vẫn không chịu buông tha, “Ít nhất phụ hoàng cũng phải hứa với con, đến lúc đó sẽ xem xét.”
Lưu Triệt trầm ngâm giây lát, chậm rãi ngắm nhìn Lưu Sơ trước mặt. Thoáng cái mà cô đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi có thể lập gia đình rồi. Cô có gương mặt xinh đẹp giống mẫu thân như đúc, tính tình hiền lành ngây thơ, dù khi còn bé lưu lạc giang hồ hay về sau ở cung Vị Ương cũng được phụ mẫu che chở, cơ hồ chưa từng phải chịu gió mưa. Ở trong lòng y, cô vĩnh viễn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Song, cuối cùng vẫn đến ngày cô trưởng thành.
“Được rồi”, Lưu Triệt trịnh trọng đáp, trong lòng chợt thắt lại. Trong nhà có con gái sắp trưởng thành, đồng nghĩa với việc người cha dù sinh lực dồi dào đến đâu chăng nữa cũng dần dần bước vào tuổi xế chiều.
Lưu Sơ tức thì hân hoan, “Đa tạ phụ hoàng.”