Hôm sau Từ Bảo Chương ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới khoan thai đứng lên khỏi giường. Hai hạ nhân thiếp thân tiến vào hầu hạ đều mang từ Từ gia tới, là những người do Viện quân tự tay dạy dỗ, về sau nhất định có thể giúp đỡ Từ Bảo Chương mọi phương diện.
Đêm trước Từ Bảo Chương uống nhiều, bây giờ vẫn còn chút say rượu, có điều đây chỉ là việc nhỏ, quan trọng nhất vẫn là đau lưng nhức eo. Hôm nay Ngụy vương đã dậy từ rất sớm, trước tiên ăn hai cái bánh bao thịt có tiếng ở kinh thành, lại ra sân đánh một bộ quyền cước, sau đó đi tắm gội gặp người hầu làm chính sự, nghe nói tiểu Vương quân thức dậy liền buông mọi chuyện xuống đến đây tìm tiểu nương tử.
Lúc Vương gia đi vào, Từ Bảo Chương vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm. Trước kia thiếu niên luôn vận trang phục thư sinh, bây giờ mặc vào trang phục Vương quân, mái tóc đen dài đến eo búi lên cao cao bằng ngọc quan. Tuổi tác Từ Bảo Chương chưa tới nhược quán, nếu buộc quan chính là thể hiện rằng đã lấy chồng. Y nói cho cùng cũng đã quen với trang phục nam nhân, so với oản trâm thì càng yêu thích dáng vẻ gọn gàng nhanh nhẹn này hơn. Nghe hạ nhân gọi một tiếng “Vương gia”, Từ Bảo Chương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương đồng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân kiên nghị.
Từ Bảo Chương đột nhiên tỉnh táo tinh thần, cười khanh khách gọi, “Tướng công.”
Trên mặt Lý Vân Tễ hơi thẹn thùng, làm bộ ho khan, “Ừm.” Tiếp đó hắn liền duỗi tay cầm cái lược bí trên bàn lên, bắt lấy phần tóc mai buông xuống của thiếu niên, chậm rãi chải từng lược.
Sau khi thu xếp xong, Ngụy vương liền dắt tay Vương quân, dẫn theo từng xe từng xe hậu lễ về Từ gia lại mặt.
Từ Bảo Chương biết sắp về nhà, khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng, ngồi trong kiệu ríu ra ríu rít nói không ngừng. Y cũng không nhìn sống lưng thẳng tắp của tướng công uy vũ nhà mình, thần sắc nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ kia nhìn đâu giống đưa nương tử về nhà mẹ đẻ, trái lại càng giống như sắp tay không tấc sắt xông vào đầm rồng hang hổ hơn.
Cái này cũng không trách được Ngụy vương, đã có gan hái rau xanh của Từ phủ, đương nhiên phải chuẩn bị tốt mà chịu tội.
Còn một bên khác, sáng sớm Từ phủ đã mở rộng đại môn, bên Vương phủ cũng tới báo tin từ sớm, nói rằng sau buổi trưa mới đến. Thẩm Kính Đình bận rộn cả sáng, sau khi rảnh rỗi liền hỏi ba vị lão gia ra sao. Hạ nhân nói, “Tam lão gia trước tiên ra cửa hàng, Nhị lão gia tối qua uống nhiều, hôm nay say rượu nhức đầu làm loạn, còn phát giận với chúng tiểu nhân nhiều lần đây. Đại lão gia chưa tới giờ mão đã thức dậy luyện côn trong sân, có thể nói là mạnh mẽ đầy sinh lực.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Thẩm Kính Đình không chút lo lắng bảo bối làm sao, ngược lại còn âm thầm thấp thỏm thay cho hiền tế sắp đến cửa.
Cũng may, lúc canh giờ sắp đến, cho dù là bất đắc dĩ cũng tốt, hay là mong nhớ nhi tử cũng tốt, ba kẻ làm phụ thân đều xuất hiện đúng hạn. Người bên Ngụy vương phủ tính giờ cũng chuẩn, nhóm nhạc phụ ngồi vào ghế tựa chưa nóng chỗ đã nghe hạ nhân tới thông báo, “Ngụy vương và Vương quân đến.”
Từ Bảo Chương vừa về tới nhà liền ném hết đoàn người Vương quân ra sau đầu, vui mừng chạy vào trong, vừa nhìn thấy cha liền nhào vào lòng Thẩm Kính Đình, “Cha!”
Thẩm Kính Đình ôm chặt nhi tử, hai con mắt láo liên đánh giá y, thấy Viên Viên khí sắc hồng hào liền yên tâm trong lòng, không nhịn được nhắc nhở, “Đều đã là Vương quân rồi, sao tính tình vẫn hấp tấp như vậy, nếu té phải làm sao?”
“Vương quân thì sao chứ, làm Vương quân rồi không thể là tiểu Viên Viên của các phụ thân nữa hay sao?” Từ Bảo Chương ngẩng đầu nhìn cha, một câu nói khiến lòng dạ người làm cha nháy mắt mềm nhũn.
Từ tam gia một thân bạch hạc bước ra, dung nhan tuấn mỹ như ngọc mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn bọn họ nói, “Được rồi, đừng đứng hết ngoài cửa nữa, mau vào thôi.”
Từ Bảo Chương chen chúc với mấy vị phụ thân, thật vui sướng bước vào trong nhà.
Ngụy vương thức thời theo sau lưng, cố hết sức làm nhạt sự tồn tại của chính mình. Nhưng mà tránh được nhất thời không tránh được cả đời, dựa theo quy củ, con rể mới ra lò chuyện đầu tiên khi lại mặt chính là phải kính trà nhóm nhạc phụ.
Hạ nhân bưng bốn chén trà nóng tới, lúc Ngụy vương cầm lấy một chén lên, Từ Bảo Chương liền nhìn hắn khó giấu lo âu — y đã sớm biết phu quân mình thể khuyết khẩu tật, vì thế lúc trước mới lừa gạt y rằng hắn là người câm. Mà thường ngày Vương gia cũng là có thể không nói sẽ không nói, miễn cho tạo thành trò cười.
Thẩm Kính Đình động viên liếc mắt nhìn Viên Nhi, Từ Bảo Chương cầm lấy ống tay áo cha, người cười với y.
Liền thấy Ngụy vương bước tới, đầu tiên là cúi đầu trước Viện quân, “Cha.” Sau đó là đối mặt với ba vị nhạc phụ khác cung cung kính kính hai tay dâng trà, miễn cưỡng coi như thuận lợi gọi, “… Phụ thân.”
Phải biết Ngụy vương là người trời sinh nói lắp, vì một tiếng “Cha” và “Phụ thân” này, không biết hắn đã phải âm thầm luyện trước cọc gỗ bao nhiêu lần.
Nhưng mà Ngụy vương nhọc lòng vì ngày này bao nhiêu, nhìn sắc mặt nhóm phụ thân thì xem ra hiệu quả rất ít — dù sao Ngụy vương gia này cũng là hoàng thúc của các Hoàng tử, luận về bối phận còn hơn các lão gia Từ gia một bậc. Đảo mắt hoàng thúc đã biến thành con rể, tư vị trong đó người ngoài nhìn vào chỉ sợ là tương đương với ngũ vị tạp trần.
Trấn Bình hầu rốt cuộc cũng lớn tuổi, được Ngụy vương gọi một tiếng “Phụ thân” nét mặt vẫn còn ổn, nhưng tâm tình của hai vị Từ lão gia khác lại tương đối phức tạp. Từ Yến Khanh nhìn “Đại nhi tử” không nhỏ hơn Tiểu Quân của mình là mấy, trong mắt thật sự không giấu được ghét bỏ. Cho dù là Từ tam gia tâm khoan như biển, giờ phút này cũng không khỏi lộ vẻ lúng túng, cũng vì Từ tam gia lớn lên quá tốt, Ngụy vương vừa già dặn vừa nội liễm, thoạt nhìn dáng vẻ còn giống như lớn hơn Từ Tê Hạc một hai tuổi.
Biết phải làm sao, ván đã đóng thuyền, gạo đã sớm nấu thành cơm. Đầu tiên là Viện quân, sau đó đến Trấn Bình hầu, từng người đều nhận trà Vương gia dâng lên, coi như nhận vị hiền tế này, chỉ có Thượng thư đại nhân là chậm chạp không chịu tiếp lấy.
“Nhị phụ thân…” Từ Bảo Chương khẩn cầu gọi.
Từ Yến Khanh liếc nhìn nhi tử, từ lúc ra đời Viên Viên đã vờn quanh dưới gối, cho dù laf trước khi xuất giá y vẫn là bảo bối quý giá hắn che chở trong lòng bàn tay, chỉ cần không vi phạm quy củ, Viên Viên yêu cầu gì hắn cũng chưa từng khước từ.
“Ai.” Từ Yến Khanh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng nhận lấy trà của Ngụy vương.
Lần này rốt cuộc Lý Vân Tễ cũng có thể thả tảng đá lớn trong lòng xuống, danh chính ngôn thuận mang bảng hiệu vàng “con rể Từ gia” này.
Sau khi Ngụy vương vào chỗ, Từ Bảo Chương ở giữa hòa giải cho tướng công và các vị phụ thân, lại có Thẩm Kính Đình một bên hỗ trợ đáp lời, Vương gia không gặp phải khó dễ gì, ở chung cũng coi như hòa thuận vui vẻ.
Ai ngờ, đúng lúc này Từ Bảo Chương lại đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Thẩm Kính Đình tinh mắt phát hiện, vội vàng hỏi nhi tử.
Liền thấy thiếu niên xoa xoa hông mình, thành thật lầu bầu nói, “Eo nhức quá…”
Một câu này như tiếng sét đánh vào bình địa, bàn tay cầm chén của Trấn Bình hầu siết chặt, Thượng thư Hình bộ đột nhiên nhìn về phía Ngụy vương, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun lửa, Từ tam gia thì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Ngụy vương một cái, ra bộ “Mệnh ngươi xong rồi”, từ bi khẽ lắc đầu.
Lão hoàng thúc cong chặt đuôi cả ngày, cứ như vậy bị nương tử lơ đãng làm hại, thật đúng là không biết nên nói hắn oan uổng hay là vận mệnh đã như vậy.
Từ Bảo Chương không biết mình “Họa từ miệng mà ra”, vẻ mặt mờ mịt nghiêng đầu, quay lại nhìn bọn họ một vòng.
Trấn Bình hầu chậm rãi buông cái chén bị siết ra vết nứt xuống, “Bản hầu nghe nói hiền tế thời niên thiếu theo học Vô Bi phương trượng Lăng Không tự, còn chút thời gian cho tới lúc khai tiệc, không bằng cùng vào sân thử qua vài chiêu thôi.” Dứt lời cũng không cho người khác cơ hội nói chuyện, Từ Trường Phong liền đứng lên mạnh mẽ uy vũ bước ra ngoài.
Lý Vân Tễ biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng, nhiều lời cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là ôm quyền với những người còn lại, bất chấp theo sau Hầu gia ra ngoài.
Từ Bảo Chương lo lắng muốn ra ngoài xem thử, liền bị Thẩm Kính Đình kéo về, “Không sao, đại phụ thân của ngươi có chừng mực.”
“Nhưng mà…” Từ Bảo Chương do dự nhìn cha. Thẩm Kính Đình dắt y, ôn nhu nói, “Cùng cha vào trong có vài lời muốn nói.”
Không bàn Thẩm Kính Đình nói chuyện khuê mật gì với nhi tử, sau khi Từ Bảo Chương đi ra, Lý Vân Tễ cũng đã tỷ thí xong với nhạc phụ rồi. Từ Bảo Chương vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng chạy tới, “Tướng công, ngươi không sao chứ?”
Lý Vân Tễ đón lấy tiểu nương tử nhà mình, lắc lắc đầu — chỉ là ăn một hai ám côn, không đả thương được phế phủ, ngoài da cũng không nhìn ra, cứ để hắn nhớ kỹ cái đau hôm nay.
Từ Bảo Chương thấy bộ dạng phu quân quả nhiên vẫn hoàn hảo cũng liền yên tâm lại, kéo cánh tay Vương gia tựa đầu lên bả vai phu quân.
Trong chính đường vang lên tiếng bước chân qua lại thong thả của Nhị gia, Thẩm Kính Đình pha trà cho Đại lão gia người đầy mồ hôi, Tam gia một bên vừa phất phơ ngọc phiến vừa mỉm cười nghe nhị ca liên miên cằn nhằn càu nhàu.
“A Hành, A Hành –”
Trong sân, Từ Nguyên Tiếp nhìn đệ đệ đang bò trên vách tường, “A Hành, ngươi chạy ra ngoài như vậy, lỡ bị cha biết được…”
“Không sao đâu, “Từ Nguyên Hành ngoắc ngoắc tay với huynh đệ, “Mau lên đây!”
Từ Nguyên Tiếp không dám trái lời phụ thân, lại sợ một mình đệ đệ trốn ra ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gấp gáp. Từ Nguyên Hành đưa tay về phía hắn, “Đến mau! Nếu ngươi không đi thì ta liền đi ra ngoài chơi một mình!”
“Đừng, ta với ngươi đi là được rồi.”
Thái Thần cung, nhóm cung nhân vây quanh tiểu Quận chúa, vui vẻ nói, “Thái tử, nương nương, Quận chúa xoay người rồi!”
Thanh phong phù liễu, hai thiếu niên nhảy xuống tường, dắt tay lẫn nhau. Tiếng cười của bọn họ truyền đến rất xa, rất xa.
~~TOÀN VĂN HOÀN~~
Đêm trước Từ Bảo Chương uống nhiều, bây giờ vẫn còn chút say rượu, có điều đây chỉ là việc nhỏ, quan trọng nhất vẫn là đau lưng nhức eo. Hôm nay Ngụy vương đã dậy từ rất sớm, trước tiên ăn hai cái bánh bao thịt có tiếng ở kinh thành, lại ra sân đánh một bộ quyền cước, sau đó đi tắm gội gặp người hầu làm chính sự, nghe nói tiểu Vương quân thức dậy liền buông mọi chuyện xuống đến đây tìm tiểu nương tử.
Lúc Vương gia đi vào, Từ Bảo Chương vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm. Trước kia thiếu niên luôn vận trang phục thư sinh, bây giờ mặc vào trang phục Vương quân, mái tóc đen dài đến eo búi lên cao cao bằng ngọc quan. Tuổi tác Từ Bảo Chương chưa tới nhược quán, nếu buộc quan chính là thể hiện rằng đã lấy chồng. Y nói cho cùng cũng đã quen với trang phục nam nhân, so với oản trâm thì càng yêu thích dáng vẻ gọn gàng nhanh nhẹn này hơn. Nghe hạ nhân gọi một tiếng “Vương gia”, Từ Bảo Chương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương đồng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân kiên nghị.
Từ Bảo Chương đột nhiên tỉnh táo tinh thần, cười khanh khách gọi, “Tướng công.”
Trên mặt Lý Vân Tễ hơi thẹn thùng, làm bộ ho khan, “Ừm.” Tiếp đó hắn liền duỗi tay cầm cái lược bí trên bàn lên, bắt lấy phần tóc mai buông xuống của thiếu niên, chậm rãi chải từng lược.
Sau khi thu xếp xong, Ngụy vương liền dắt tay Vương quân, dẫn theo từng xe từng xe hậu lễ về Từ gia lại mặt.
Từ Bảo Chương biết sắp về nhà, khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng, ngồi trong kiệu ríu ra ríu rít nói không ngừng. Y cũng không nhìn sống lưng thẳng tắp của tướng công uy vũ nhà mình, thần sắc nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ kia nhìn đâu giống đưa nương tử về nhà mẹ đẻ, trái lại càng giống như sắp tay không tấc sắt xông vào đầm rồng hang hổ hơn.
Cái này cũng không trách được Ngụy vương, đã có gan hái rau xanh của Từ phủ, đương nhiên phải chuẩn bị tốt mà chịu tội.
Còn một bên khác, sáng sớm Từ phủ đã mở rộng đại môn, bên Vương phủ cũng tới báo tin từ sớm, nói rằng sau buổi trưa mới đến. Thẩm Kính Đình bận rộn cả sáng, sau khi rảnh rỗi liền hỏi ba vị lão gia ra sao. Hạ nhân nói, “Tam lão gia trước tiên ra cửa hàng, Nhị lão gia tối qua uống nhiều, hôm nay say rượu nhức đầu làm loạn, còn phát giận với chúng tiểu nhân nhiều lần đây. Đại lão gia chưa tới giờ mão đã thức dậy luyện côn trong sân, có thể nói là mạnh mẽ đầy sinh lực.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Thẩm Kính Đình không chút lo lắng bảo bối làm sao, ngược lại còn âm thầm thấp thỏm thay cho hiền tế sắp đến cửa.
Cũng may, lúc canh giờ sắp đến, cho dù là bất đắc dĩ cũng tốt, hay là mong nhớ nhi tử cũng tốt, ba kẻ làm phụ thân đều xuất hiện đúng hạn. Người bên Ngụy vương phủ tính giờ cũng chuẩn, nhóm nhạc phụ ngồi vào ghế tựa chưa nóng chỗ đã nghe hạ nhân tới thông báo, “Ngụy vương và Vương quân đến.”
Từ Bảo Chương vừa về tới nhà liền ném hết đoàn người Vương quân ra sau đầu, vui mừng chạy vào trong, vừa nhìn thấy cha liền nhào vào lòng Thẩm Kính Đình, “Cha!”
Thẩm Kính Đình ôm chặt nhi tử, hai con mắt láo liên đánh giá y, thấy Viên Viên khí sắc hồng hào liền yên tâm trong lòng, không nhịn được nhắc nhở, “Đều đã là Vương quân rồi, sao tính tình vẫn hấp tấp như vậy, nếu té phải làm sao?”
“Vương quân thì sao chứ, làm Vương quân rồi không thể là tiểu Viên Viên của các phụ thân nữa hay sao?” Từ Bảo Chương ngẩng đầu nhìn cha, một câu nói khiến lòng dạ người làm cha nháy mắt mềm nhũn.
Từ tam gia một thân bạch hạc bước ra, dung nhan tuấn mỹ như ngọc mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn bọn họ nói, “Được rồi, đừng đứng hết ngoài cửa nữa, mau vào thôi.”
Từ Bảo Chương chen chúc với mấy vị phụ thân, thật vui sướng bước vào trong nhà.
Ngụy vương thức thời theo sau lưng, cố hết sức làm nhạt sự tồn tại của chính mình. Nhưng mà tránh được nhất thời không tránh được cả đời, dựa theo quy củ, con rể mới ra lò chuyện đầu tiên khi lại mặt chính là phải kính trà nhóm nhạc phụ.
Hạ nhân bưng bốn chén trà nóng tới, lúc Ngụy vương cầm lấy một chén lên, Từ Bảo Chương liền nhìn hắn khó giấu lo âu — y đã sớm biết phu quân mình thể khuyết khẩu tật, vì thế lúc trước mới lừa gạt y rằng hắn là người câm. Mà thường ngày Vương gia cũng là có thể không nói sẽ không nói, miễn cho tạo thành trò cười.
Thẩm Kính Đình động viên liếc mắt nhìn Viên Nhi, Từ Bảo Chương cầm lấy ống tay áo cha, người cười với y.
Liền thấy Ngụy vương bước tới, đầu tiên là cúi đầu trước Viện quân, “Cha.” Sau đó là đối mặt với ba vị nhạc phụ khác cung cung kính kính hai tay dâng trà, miễn cưỡng coi như thuận lợi gọi, “… Phụ thân.”
Phải biết Ngụy vương là người trời sinh nói lắp, vì một tiếng “Cha” và “Phụ thân” này, không biết hắn đã phải âm thầm luyện trước cọc gỗ bao nhiêu lần.
Nhưng mà Ngụy vương nhọc lòng vì ngày này bao nhiêu, nhìn sắc mặt nhóm phụ thân thì xem ra hiệu quả rất ít — dù sao Ngụy vương gia này cũng là hoàng thúc của các Hoàng tử, luận về bối phận còn hơn các lão gia Từ gia một bậc. Đảo mắt hoàng thúc đã biến thành con rể, tư vị trong đó người ngoài nhìn vào chỉ sợ là tương đương với ngũ vị tạp trần.
Trấn Bình hầu rốt cuộc cũng lớn tuổi, được Ngụy vương gọi một tiếng “Phụ thân” nét mặt vẫn còn ổn, nhưng tâm tình của hai vị Từ lão gia khác lại tương đối phức tạp. Từ Yến Khanh nhìn “Đại nhi tử” không nhỏ hơn Tiểu Quân của mình là mấy, trong mắt thật sự không giấu được ghét bỏ. Cho dù là Từ tam gia tâm khoan như biển, giờ phút này cũng không khỏi lộ vẻ lúng túng, cũng vì Từ tam gia lớn lên quá tốt, Ngụy vương vừa già dặn vừa nội liễm, thoạt nhìn dáng vẻ còn giống như lớn hơn Từ Tê Hạc một hai tuổi.
Biết phải làm sao, ván đã đóng thuyền, gạo đã sớm nấu thành cơm. Đầu tiên là Viện quân, sau đó đến Trấn Bình hầu, từng người đều nhận trà Vương gia dâng lên, coi như nhận vị hiền tế này, chỉ có Thượng thư đại nhân là chậm chạp không chịu tiếp lấy.
“Nhị phụ thân…” Từ Bảo Chương khẩn cầu gọi.
Từ Yến Khanh liếc nhìn nhi tử, từ lúc ra đời Viên Viên đã vờn quanh dưới gối, cho dù laf trước khi xuất giá y vẫn là bảo bối quý giá hắn che chở trong lòng bàn tay, chỉ cần không vi phạm quy củ, Viên Viên yêu cầu gì hắn cũng chưa từng khước từ.
“Ai.” Từ Yến Khanh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng nhận lấy trà của Ngụy vương.
Lần này rốt cuộc Lý Vân Tễ cũng có thể thả tảng đá lớn trong lòng xuống, danh chính ngôn thuận mang bảng hiệu vàng “con rể Từ gia” này.
Sau khi Ngụy vương vào chỗ, Từ Bảo Chương ở giữa hòa giải cho tướng công và các vị phụ thân, lại có Thẩm Kính Đình một bên hỗ trợ đáp lời, Vương gia không gặp phải khó dễ gì, ở chung cũng coi như hòa thuận vui vẻ.
Ai ngờ, đúng lúc này Từ Bảo Chương lại đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Thẩm Kính Đình tinh mắt phát hiện, vội vàng hỏi nhi tử.
Liền thấy thiếu niên xoa xoa hông mình, thành thật lầu bầu nói, “Eo nhức quá…”
Một câu này như tiếng sét đánh vào bình địa, bàn tay cầm chén của Trấn Bình hầu siết chặt, Thượng thư Hình bộ đột nhiên nhìn về phía Ngụy vương, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun lửa, Từ tam gia thì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Ngụy vương một cái, ra bộ “Mệnh ngươi xong rồi”, từ bi khẽ lắc đầu.
Lão hoàng thúc cong chặt đuôi cả ngày, cứ như vậy bị nương tử lơ đãng làm hại, thật đúng là không biết nên nói hắn oan uổng hay là vận mệnh đã như vậy.
Từ Bảo Chương không biết mình “Họa từ miệng mà ra”, vẻ mặt mờ mịt nghiêng đầu, quay lại nhìn bọn họ một vòng.
Trấn Bình hầu chậm rãi buông cái chén bị siết ra vết nứt xuống, “Bản hầu nghe nói hiền tế thời niên thiếu theo học Vô Bi phương trượng Lăng Không tự, còn chút thời gian cho tới lúc khai tiệc, không bằng cùng vào sân thử qua vài chiêu thôi.” Dứt lời cũng không cho người khác cơ hội nói chuyện, Từ Trường Phong liền đứng lên mạnh mẽ uy vũ bước ra ngoài.
Lý Vân Tễ biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng, nhiều lời cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là ôm quyền với những người còn lại, bất chấp theo sau Hầu gia ra ngoài.
Từ Bảo Chương lo lắng muốn ra ngoài xem thử, liền bị Thẩm Kính Đình kéo về, “Không sao, đại phụ thân của ngươi có chừng mực.”
“Nhưng mà…” Từ Bảo Chương do dự nhìn cha. Thẩm Kính Đình dắt y, ôn nhu nói, “Cùng cha vào trong có vài lời muốn nói.”
Không bàn Thẩm Kính Đình nói chuyện khuê mật gì với nhi tử, sau khi Từ Bảo Chương đi ra, Lý Vân Tễ cũng đã tỷ thí xong với nhạc phụ rồi. Từ Bảo Chương vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng chạy tới, “Tướng công, ngươi không sao chứ?”
Lý Vân Tễ đón lấy tiểu nương tử nhà mình, lắc lắc đầu — chỉ là ăn một hai ám côn, không đả thương được phế phủ, ngoài da cũng không nhìn ra, cứ để hắn nhớ kỹ cái đau hôm nay.
Từ Bảo Chương thấy bộ dạng phu quân quả nhiên vẫn hoàn hảo cũng liền yên tâm lại, kéo cánh tay Vương gia tựa đầu lên bả vai phu quân.
Trong chính đường vang lên tiếng bước chân qua lại thong thả của Nhị gia, Thẩm Kính Đình pha trà cho Đại lão gia người đầy mồ hôi, Tam gia một bên vừa phất phơ ngọc phiến vừa mỉm cười nghe nhị ca liên miên cằn nhằn càu nhàu.
“A Hành, A Hành –”
Trong sân, Từ Nguyên Tiếp nhìn đệ đệ đang bò trên vách tường, “A Hành, ngươi chạy ra ngoài như vậy, lỡ bị cha biết được…”
“Không sao đâu, “Từ Nguyên Hành ngoắc ngoắc tay với huynh đệ, “Mau lên đây!”
Từ Nguyên Tiếp không dám trái lời phụ thân, lại sợ một mình đệ đệ trốn ra ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gấp gáp. Từ Nguyên Hành đưa tay về phía hắn, “Đến mau! Nếu ngươi không đi thì ta liền đi ra ngoài chơi một mình!”
“Đừng, ta với ngươi đi là được rồi.”
Thái Thần cung, nhóm cung nhân vây quanh tiểu Quận chúa, vui vẻ nói, “Thái tử, nương nương, Quận chúa xoay người rồi!”
Thanh phong phù liễu, hai thiếu niên nhảy xuống tường, dắt tay lẫn nhau. Tiếng cười của bọn họ truyền đến rất xa, rất xa.
~~TOÀN VĂN HOÀN~~