Trong bữa tiệc Vô Ảnh lão nhân đã kể lại giai đoạn từ khi Đinh Tiểu Nam bước chân vào Hồng Thái cung.
Nghe xong Đại Nguyên thiền sư liền tiêu tan hết địch ý, ân cần mời rượu Đinh Tiểu Nam.
Đồng thời Đinh Tiểu Nam cũng biết được đại khái về quá khứ của Vô Ảnh lão nhân.
Thì ra Vô Ảnh lão nhân khi xưa với danh hiệu Táng Môn Sát Tinh Sở Tam Biến hành tẩu trên chốn giang hồ quả là một ma tinh giết người không chớp mắt.
Ông đã từng với võ công cao siêu đại náo Thiếu Lâm, lực bại Võ Đang, từng lừng lẫy một thời trên chốn giang hồ.
Tuy nhiên, Sở Tam Biến lại có một lòng chính trực, kẻ bị giết đại đa số là phường gian ác, mặc dù ông đã từng đại náo Thiếu Lâm, lực bại Võ Đang, song lại giành được sự kính trọng của hai phái ấy, rồi sau đó kết làm bạn.
Còn về việc xích mích giữa Sở Tam Biến và Hồng Thái phu nhân và Hàn Nguyệt cung thì ông nhất mực giữ kín, cũng như về việc ẩn cư tại Tịnh Dương Động trên Thái Sơn, và việc Hồng Thái phu nhân phải giết ông, ông cũng chớ hề nhắc đến. Do đó trong lòng Đinh Tiểu Nam vẫn hết sức thắc mắc.
Vô Ảnh lão nhân đã cởi bỏ lớp vải xanh quang người cùng với lụa che mặt, xuất hiện trước mặt Đinh Tiểu Nam là một ông già xanh xao, bên má phải có một vết sẹo bị cào.
Đinh Tiểu Nam sau khi uống vài ly rượu đã thấy ngà ngà say bèn không nén được, lên tiếng hỏi :
- Nhị vị tiền bối có biết tin tức gì về Hải Nội thất ma chăng?
Đại Nguyên thiền sư đưa mắt nhìn Vô Ảnh lão nhân rồi nói :
- Có lẽ Sở thí chủ biết tường tận hơn lão nạp đấy!
Vô Ảnh lão nhân khẽ buông tiếng thở dài :
- Lão ô cũng chỉ biết được Thất ma nay đã về phe Kim Xà cung, giúp Kim Xà phu nhân tranh bá võ lâm mà thôi.
Đại Nguyên thiền sư thở dài nặng nề :
- Xem chừng chốn giang hồ khó mà tránh khỏi một trận đại huyết kiếp!
Vô Ảnh lão nhân buông giọng cảm khái :
- Lão thiền sư là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, mà Thiếu Lâm là môn phái lãnh tụ trong chín đại môn phái, đối với sự an nguy của võ lâm, giang hồ lẽ ra phải gánh lấy trách nhiệm lớn nhất. Hiện nay trận đại kiếp sắp diễn ra, chả lẽ thiền sư không có cách nào để dẹp yên ư?
Đại Nguyên thiền sư nghiêm nghị nói :
- Lão nạp cũng đã truyền thư cấp báo với các đại môn phái bảo họ chọn lấy một số người nhân tài tinh nhuệ, tụ tập tại Thiếu Lâm, chỉ sợ là đã không kịp, vả lại...
Đoạn buông tiếng thở dài, chậm rãi nói tiếp :
- Ba cung Kim Xà, Hàn Nguyệt và Hồng Thái cộng với Hải Nội thất ma, thực thực ấy đủ để đập tan võ lâm giang hồ, chín đại môn phái quyết chẳng thể chống cự nổi:
Vô Ảnh lão nhân cười nhẹ :
- Nói vậy lão thiền sư định thúc thủ chờ chết ư?
Đại Nguyên thiền sư cười gằn :
- Không thúc thủ chờ chết đâu, ít ra lão nạp cũng dồn hết toàn lực của phái Thiếu Lâm liều mạng một phen.
Vô Ảnh lão nhân ngẩn người :
- Ý lão thiền sư là tám đại môn phái khác sẽ không phái người đến đây ư?
Đại Nguyên thiền sư thở dài :
- Chín đại môn phái thảy đều tự lo bảo toàn thực lực, mặc dù lão nạp đã truyền thư bảo tám đại môn phái kia tuyển chọn cao thủ về hội tụ tại Thiếu Lâm, song e đó chỉ là hư văn, chắc sẽ không có người ứng viện đâu.
Vô Ảnh lão nhân chau mày :
- Kim Xà cung không xuất thì thôi, một khi đã triển khai chiến dịch tranh bá võ lâm, mục tiêu đầu tiên ắt phải là Thiếu Lâm, nếu chỉ bằng vào sức của mỗi quý phái thì...
Đại Nguyên thiền sư cười chua chát :
- Thì Sở thí chủ cứ nói thẳng là nếu Kim Xà cung muốn đánh phá Thiếu Lâm khác nào như trở bàn tay, phải Thiếu Lâm chẳng tài nào chống cự nổi.
Vô Ảnh lão nhân thẳng thắn :
- Sự thật chính là vậy, nếu thiền sư chỉ dựa vào sức một phái Thiếu Lâm mà đối chọi với Kim Xà cung, đó khác nào lấy trứng chọi với đá.
Đại Nguyên thiền sư bùi ngùi :
- Cũng đành chịu vậy thôi, lão nạp thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, dẫu vì thế mà phái Thiếu Lâm bị xóa tên trên chốn giang hồ thì lão nạp cũng đành chấp nhận.
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị tiếp lời :
- Môi hở răng lạnh, Kim Xà cung nếu tiêu diệt được phái Thiếu Lâm thì các môn phái khác làm sao tồn tại được?
Đại Nguyên thiền sư thở dài :
- Đó chính là cái tính ngu xuẩn của loài người, chẳng có ai nghĩ đến điều ấy cả.
Vô Ảnh lão nhân cười gượng :
- Đáng tiếc lão ô cũng chẳng giúp gì được, thôi xin cáo từ!
Đại Nguyên thiền sư kinh ngạc :
- Dường như đó không phải là bản chất của Sở thí chủ, bởi xưa nay thí chủ là người trượng nghĩa, xem việc thiên hạ cũng như việc của bản thân, vì sao hôm nay bỗng dưng lại nhút nhát đến vậy?
Vô Ảnh lão nhân cười ngượng ngùng :
- Lão thiền sư không cần dùng lời lẽ khích lão ô, dẫu thế nào thì lão ô cũng chẳng nhúng tay vào đâu!
Đại Nguyên thiền sư chau mày :
- Dường như Sở thí chủ có điều khổ tâm riêng, nhưng thật ra vì lẽ gì chả lẽ Sở thí chủ không thế tiết lộ một ít hay sao?
Vô Ảnh lão nhân cười khan :
- Không sai, lão ô quả chẳng thể tiết lộ được dù là một ít, tuy nhiên...
Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói tiếp :
- Lão ô chỉ có thể cho biết một điều, đó là lão ô không thể gặp Hồng Thái phu nhân hoặc Hàn Nguyệt phu nhân, nếu như Kim Xà cung cử binh xâm nhập, Hồng Thái và Hàn Nguyệt hai bên ắt sẽ nối giáo cho giặc, phu nhân nhị cung dứt khoát không thể dời xa Kim Xà phu nhân, thủ nghĩ lão ô không gặp mặt được hai người ấy thì làm sao mà đối địch với họ được?
Đại Nguyên thiền sư khẽ niệm một tiếng Phật hiệu :
- Sở thí chủ chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi ư?
Vô Ảnh lão nhân cười chua chát :
- Chỉ bấy nhiêu đó lão ô vốn cũng đã không muốn tiết lộ, chỉ bởi không nói ra đây lão thiền sư ắt sẽ nghi ngờ nên mới đành phải nói ra mà thôi.
Đại Nguyên thiền sư nghiêm nghị :
- Sở thí chủ chẳng giúp được thì lão nạp cũng chẳng tiện cưỡng ép, nhưng vị Đinh tiểu thí chủ này lại có thể giúp được.
Đinh Tiểu Nam ngớ người :
- Lão thiền sư đã quá xem trọng tại hạ, đáng tiếc tại hạ lòng có thừa nhưng sức chẳng đủ, đành phải phụ lòng mong muốn của lão thiền sư.
Vô Ảnh lão nhân xen lời :
- Đinh Tiểu Nam tuy võ công đã có thể liệt vào hàng bậc nhất song nếu đứng ra ứng phó với Kim Xà cung thì hãy còn kém quá xa!
Đại Nguyên thiền sư nghiêm giọng :
- Sở thí chủ đã hiểu lầm ý của lão nạp rồi, lão nạp định nhờ không phải là võ công mà là con người của Đinh thí chủ.
Vô Ảnh lão nhân ngớ người :
- Ý của lão thiền sư là sao?
Đại Nguyên thiền sư nghiêm túc :
- Kim Xà phu nhân đã truyền thụ tuyệt kỹ của Kim Xà cung cho Đinh thí chủ, Sở thí chủ có biết chăng?
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Dường như là có như vậy!
Đại Nguyên thiền sư nghiêm giọng tiếp :
- Vậy đã quá đủ rồi, có lẽ Sở thí chủ hãy còn rõ hơn lão nạp nhiều, người mà Kim Xà phu nhân chịu truyền thụ võ công thì mối quan hệ đã đến mức độ nào?
Vô Ảnh lão nhân gật gù :
- Không sai, Kim Xà phu nhân quả là không dễ dàng truyền thụ tuyệt kỹ Kim Xà cung cho người.
Đại Nguyên thiền sư nói tiếp :
- Kim Xà phu nhân đã không có con cái mà cũng chẳng có môn nhân, nếu như bà ta chết đi thì không có người thừa kế, Kim Xà cung ắt phải tức khắc sụp đổ, đúng chăng?
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Sự thật quả là như vậy:
Đại Nguyên thiền sư nghiêm chỉnh nói tiếp :
- Thử nghĩ một người đàn bà cô thân rất ít có mưu đồ tranh bá võ lâm nếu đã có ý đồ tranh bá võ lâm hẳn phải có lòng truyền lại cho hậu thế!
Vô Ảnh lão nhân lại gật đầu :
- Đó là lẽ tất nhiên!
Đại Nguyên thiền sư quay sang Đinh Tiểu Nam nghiêm nghị nói :
- Đinh thí chủ cốt cách tinh kỳ, thiên phú khác hẳn với người thường, là phẩm chất luyện võ thượng hạng, dẫu hàng vạn người cũng khó chọn được một, cho nên nếu Kim Xà phu nhân nếu không tìm người truyền kế y bát thì thôi, đã tìm chọn thì chẳng dễ gì bỏ qua người như Đinh thí chủ.
Vô Ảnh lão nhân lại nói :
- Cũng hơi có lý... nhưng lão thiền sư bào Đinh Tiểu Nam có thể giúp được Thiếu Lâm thì hãy có phần miễn cưỡng.
Đại Nguyên thiền sư bỗng trầm giọng thở dài :
- Lão nạp vạn bất đắc dĩ mới nghĩ đến cách ấy không chừng đành phải làm phiền Đinh thí chủ một phen, và cũng xin Sở thí chủ lượng thứ cho.
Đinh Tiểu Nam khảng khái :
- Tại hạ tuy đã từng thọ ơn Kim Xà phu nhân và lại được bà ấy truyền cho võ công, song tại hạ đã truyền lệnh đến Thiếu Lâm cho bà ấy, vả lại nếu hành vi của bà ấy phương hại đến giang hồ thì tại hạ cũng phải vì nghĩa cả mà đứng ra chống lại.
Đại Nguyên thiền sư vỗ tay kêu lên :
- Đinh thí chủ quả là nhanh nhảu, rất đáng khen.
Đinh Tiểu Nam lại nói :
- Cho nên lão thiền sư bất tất phải ưỡm ờ, chỉ cần tại hạ đủ sức nhất định sẽ giúp đỡ lão thiền sư vô điều kiện.
Đại Nguyên thiền sư đứng lên chắp tay nói :
- Lão nạp xin cảm tạ Đinh thí chủ trước!
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng :
- Lão thiền sư hay chưa cho biết cách gì có thể giúp đỡ cho lão thiền sư kia mà?
Đại Nguyên thiền sư cười nói :
- Không cần cách gì cả, chỉ cần thí chủ nghe lời của lão nạp, tự động ở lại tự một thời gian thì kể như đã giúp đỡ cho lão nạp rồi.
Đinh Tiểu Nam thoáng biến sắc mặt :
- Lão thiền sư nói vậy nghĩa là sao?
- Theo lão phu nhận định, Kim Xà phu nhân đã xem Đinh thí chủ là người truyền kế y bát, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lão nạp chính là căn cứ vào điều ấy...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Lão thiền sư cũng còn muốn tại hạ làm con tin ư?
Đại Nguyên thiền sư nghiêm nghị :
- Đó là cách tốt nhất và cũng là bất đắc dĩ, đành phải nhờ Đinh thí chủ hợp tác, cùng ra sức vì an ninh của võ lâm.
Đinh Tiểu Nam tức giận :
- Nếu bảo tại hạ trừ gian diệt bạo mà phải hy sinh tính mạng thì tại hạ cũng không quản ngại, nhưng nếu bảo tại hạ làm con tin để uy hiếp Kim Xà cung thì tại hạ chẳng thể nào chấp nhận được... Vả lại chưa chắc Kim Xà phu nhân đã nghĩ như vậy, rất có thể chỉ làm trò cười mà chẳng có tác dụng gì đâu.
Đại Nguyên thiền sư cố chấp :
- Lương tài hiếm có, nhận xét của lão nạp không sai đâu!
Đinh Tiểu Nam gắt giọng :
- Bất luận nhận xét của lão thiền sư đúng hay không tại hạ cũng dứt khoát không bằng lòng bị người thao túng lợi dụng.
Đại Nguyên thiền sư gượng cười :
- Ngoài vậy ra lão nạp chẳng nghĩ ra biện pháp nào khác có thể giải cứu nguy khốn cho giang hồ.
Đinh Tiểu Nam cười nhạt :
- Nhưng đó là biện pháp chẳng thể nào thực hiện được, tại hạ tuy bằng lòng ra sức giải nguy cho võ lâm giang hồ, song đối với biên pháp của lão thiền sư rứt khoát không thể chấp nhận được.
Đại Nguyên thiền sư nhìn sang Vô Ảnh lão nhân :
- Sở thí chủ có cao kiến gì chăng?
Vô Ảnh lão nhân cười ngượng ngùng :
- Hãy cứ thong thả mà bàn bạc...
Đại Nguyên thiền sư phất tay áo đứng lên :
- Đã gần canh hai rồi, lão nạp phải đi chủ trì lễ đêm, đành xin nhị vị thí chủ thứ lỗi cho.
Nói đoạn quay người bỏ đi, nhưng khi đến cửa khách đường lại quay vào khẽ niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói :
- Hai bên nội thất đều đã được quét dọn sạch sẽ rồi, nhị vị có thể an nghỉ, cần gì hãy sai bảo sa di tiểu tăng, lão nạp xin phép cáo lui!
Đoạn đảo bước bỏ đi luôn. Đinh Tiểu Nam rướn người toan đứng lên nhưng bị Vô Ảnh lão nhân đè trở xuống.
Trong khách đường chỉ còn lại Đinh Tiểu Nam và Vô Ảnh lão nhân, ngoài cửa sổ có hai sa di tuổi chừng mười ba, mười bốn như đứng chờ sai bảo.
Đinh Tiểu Nam dáo dác nhìn quanh, chỉ thấy cả ngôi chùa Thiếu Lâm ngoài ngôi khách đường mà chàng và Vô Ảnh lão nhân đang có mặt là có đèn sáng, tất cả thảy đều tối om.
Đinh Tiểu Nam chau chặt mày, đứng lên đi loanh quanh vài bước, chặn cắn răng nói :
- Lão tiền bối nghĩ sao?
Thì ra Vô Ảnh lão nhân vẫn lặng yên ngồi tại chỗ với vẻ mặt hết sức bình thản, trong nhất thời chẳng hiểu ông sẽ có thái độ gì đối với việc này?
Vô Ảnh lão nhân buông tiếng thở dài nói :
- Nhất thời lão ô cũng chẳng có ý kiến gì cả, để suy nghĩ một lát rồi hẵng tính.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ, phàm việc gì cũng nên quyết định nhanh chóng, theo như ý của vãn bối thì chúng ta hãy rời khỏi đây ngay đừng bận tâm đến việc này nữa.
Vô Ảnh lão nhân lắc đầu :
- Không thể sớn sác như vậy được, muốn xông ra chùa Thiếu Lâm chẳng phải dễ dàng đâu.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Hồi mười mấy năm trước lão tiền bối chẳng đã xông ra khỏi Kim Cương đại trận đó ư?
Vô Ảnh lão nhân cười gượng :
- Xưa khác giờ khác, trước kia Đại Nguyên thiền sư không nhất quyết giam lão ô nên Kim Cương đại trận có nhiều sơ hở, hơn nữa lúc ấy lão ô đã dùng kế mới phá được Kim Cương đại trận...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Đã phá được một lần thì có thể phá được lần thứ hai, huống chi vãn bối ít có thể giúp được cho lão tiền bối một tay.
Vô Ảnh lão nhân lắc đầu lia lịa :
- Khó lắm, hẳn Đại Nguyên hòa thượng sớm đã đề phòng lão ô dùng mưu kế một lần nữa, tục ngữ nói rất đúng, không nên lặp lại điều đắc ý lần thứ hai, bằng không thì sẽ hỏng bét.
- Hay là lão tiền bối sợ không ra khỏi được Kim Cương đại trận?
Vô Ảnh lão nhân thở dài :
- Nếu hớp sức hai người thì rất có thể thoát ra được đấy, nhưng lão ô còn lo nghĩ đến một vấn đề khác.
Đinh Tiểu Nam cười nhạt :
- Lão tiền bối còn lo nghĩ đến vấn đề gì nữa?
Vô Ảnh lão nhân nghiêm giọng :
- Chẳng giấu gì ngươi nhóm Tam cung có thể nói là phe tà đạo gian ác nhất trong đương kim võ lâm, theo lão ô thì bọn chúng rất đáng tru diệt, vì vậy lão ô đã đối địch với phe tà đạo thì cũng không nên làm cho phe chính đạo cũng xem mình như kẻ thù địch, bằng không sẽ khiến cho cả phe chính lẫn phe tà đều bất tương dung, thì lão ô chẳng còn chỗ đứng nữa.
Đinh Tiểu Nam ảo não nói :
- Lão tiền bối lo nghĩ quả không sai, nhưng vãn bối không thể để cho họ uy như vậy được, đành xin lão tiền bối lượng thứ cho.
Vô Ảnh lão nhân chau mày :
- Ngươi định đào tẩu một mình ư?
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng:
Bất luận thành công hay không, vãn bối cũng phải thử một phen!
Vô Anh lão nhan khẽ gật đầu :
- Cũng được, nhưng... có thể chờ thêm một hai giờ nữa, đến đêm khuya sau canh ba được chăng?
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Chi vậy?
Vô Ảnh lão nhân cười cười :
- Sau canh ba Đại Nguyên hòa thượng sẽ tưởng lão ô đã thuyết phục được ngươi rồi, bởi ông ấy biết rằng nếu ngươi muốn bỏ đi thì phải bỏ đi ngay dứt khoát sẽ không chờ đến sau canh ba, sự canh phòng của chùa Thiếu Lâm se chểnh mảng hơn, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại...
Đoạn mỉm cười bí ẩn nói tiếp :
- Như vậy lão già này cũng có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ, rất có thể tìm ra biện pháp tốt hơn.
Đinh Tiểu Nam gật gù :
- Vậy thì vãn bối xin tuân mệnh.
Vô Ảnh lão nhân vẻ hài lòng :
- Họ đã lo sẵn phòng thì chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát cũng tốt, ngươi ở gian kia, lão ô ở gian này, nếu có biến cố gì thì hãy ra hiệu lẫn nhau.
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Vâng, nhưng mà... sau canh ba bất kể lão tiền bối có nghĩ ra cách hay không thì vãn bối cũng nhất quyết ra đi.
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Nếu vậy thì lão ô không ngăn cản đâu!
Nói xong, Vô Ảnh lão nhân vung tay phất nhẹ, ngọn nến trong phòng liền tắt ngóm.
Đinh Tiểu Nam đi vào gian phòng bên trái, chỉ thấy sự bài trí trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một bàn một giường nhưng hết sức sạch sẽ không chút bụi bặm, mùi đàn hương thoang thoảng khiến chàng nghe lòng ngây ngất.
Đinh Tiểu Nam thoáng nhìn quanh quẩn, đoạn ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt điều tức.