Đinh Tiểu Nam lòng rối như tơ vò, trong nhất thời chẳng thể bình lặng lại được. Chàng không ngờ mình lại bị cuốn vào trong cơn xoáy này, chàng rất hiểu tình thế trước mắt, chàng đã bị lún chân trong vũng lầy khó thể tự rút ra được.
Chàng nghĩ đến sau canh ba ắt phải mạo hiểm ra đi, mặc dù chàng biết rất là khó khăn, bởi chàng đã từng lĩnh giáo uy lực của Kim Cương đại trận, nếu Đại Nguyên thiền sư quyết tâm lưu giữ mình, chàng đừng hòng có hy vọng thoát thân.
Và chàng cũng hiểu Đại Nguyên thiền sư đã quyết tâm lưu giữ mình trước sau canh ba Kim Cương đại trận cũng chẳng có gì khác biệt nhau, Đại Nguyên thiền sư dứt khoát không buông lơi sự canh phòng đối với chàng.
Thế nhưng, chàng không thể nào chấp nhận được sự uy hiếp của Đại Nguyên thiền sư, bất luận thế nào chàng cũng phải mạo hiểm thử một phen dù hy sinh tánh mạng cũng chẳng ngại.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạm ước chừng đã được nửa giờ, Đinh Tiểu Nam nhảy xuống giường, đi loanh quanh trong phòng.
Qua cửa sổ chàng có thể trông thấy rất rõ ràng cảnh vật bên ngoài, nhưng chỉ thấy màn đêm mịt mùng chẳng có một tiếng nói và một bóng người nào cả.
Đinh Tiểu Nam biết, càng tĩnh lặng thì càng chứng tỏ giông tố sắp ập đến, xung quanh khách đường e rằng đã được bủa răng thiên la địa võng.
Chàng tiếp tục chờ đợi, mãi cho đến khoảng canh ba.
Cuối cùng chàng không còn dằn nén được nữa, khẽ đẩy mở cửa phòng, bước sang khách đường.
Chỉ thấy trong khách đường vắng lặng như tờ, hai tiểu sa di đứng nơi cửa cũng đã rón rén rời khỏi tự bao giờ, nhưng cửa khách đường thì vẫn mở toang hoác.
Đinh Tiểu Nam nhẹ bước đi đến trước phòng bên phải, khẽ gõ cửa và lên tiếng gọi :
- Lão tiền bối, Sở lão tiền bối...
Trong phòng im lặng, Đinh Tiểu Nam ngẩn ra một hồi, bỗng phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ, bèn thoáng do dự, rồi xô cửa bước vào.
Khi bước vào trong, Đinh Tiểu Nam sững sờ, thì ra chẳng còn thấy bóng dáng Vô Ảnh lão nhân đâu cả.
Đinh Tiểu Nam vô cùng thắc mắc bèn tìm kiếm kỹ lưỡng khắp phòng, thậm chí ngay cả gậm giường cũng chẳng bỏ sót mà vẫn không thấy bóng dáng của Vô Ảnh lão nhân.
Ông ấy đi đâu nhỉ?
Có thể ông ấy thông đồng với Đại Nguyên thiền sư chăng?
Không có lẽ, bất luận về phương diện nào đều không thể như vậy được, huống chi quan hệ giữa mình và ông ấy cũng khá là thâm hậu mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng Đinh Tiểu Nam chẳng chút nghi ngờ Vô Ảnh lão nhân đứng về phe mình.
Bỗng nhiên, chàng phát hiện có một vấn đề khó thể giải thích kể từ khi mình bước chân vào Hồng Thái cung, Vô Ảnh lão nhân cơ hồ như bóng với hình luôn kề cận bên mình, vậy là lẽ gì?
Mục đích của Vô Ảnh lão nhân là gì?
Ngẫm nghĩ mãi chàng cũng không sao lý giải được, song chàng có thể khẳng định một sự thật, đó là Vô Ảnh lão nhân ắt hẳn có thâm ý với mình, dứt khoát không thể giúp mình một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Chàng không muốn nghĩ tiếp nữa, chàng phải có quyết định, nên chăng rời khỏi đây ngay?
Đột nhiên, trong chùa Thiếu Lâm nhốn nháo lên. Đinh Tiểu Nam kinh ngạc lắng tai nghe, thì ra tiếng la hét chém giết nhau ngay trước cổng chùa.
Lát sau tiếng la hét im lặng, lại nghe một giọng nói sang sảng cất lên :
- Quách mỗ có việc khẩn yếu cầu gặp Đại Nguyên chưởng môn ngay các người làm gì mà hung hãn vậy?
Một giọng nói khác tiếp lời :
- Thí chủ xông vào bừa bãi thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Vậy chẳng phải xem thường phái Thiếu Lâm này ư?
Hiển nhiên đó là hòa thượng trong chùa Thiếu Lâm.
Người tự xưng họ Quách gầm lên :
- Sự gấp tùng quyền. Còn kể gì thể thống với không thể thống, các ngươi không biết Tam cung và Thất ma liên thủ với nhau định tranh bá võ lâm hay sao?
Đinh Tiểu Nam giật mình, lập tức chú ý lắng nghe hơn.
Bỗng lại có tiếng người ồn ào, rồi thì một giọng nói lạnh lùng hô :
- Chưởng môn Phương trượng giá lâm!
Tiếng ồn lập tức im lặng. Chỉ nghe tiếng nói của Đại Nguyên thiền sư vang lên :
- A Di Đà Phật, thì ra là Lục lâm Minh chủ Quách thí chủ... xin mời vào tĩnh thất dùng trà!
Đinh Tiểu Nam lại giật mình, tuy chàng biết rất ít về chuyện giang hồ, song đối với Quách Bá Thiên, Minh chủ của giới lục lâm mười ba tỉnh Nam Bắc thì cũng có nghe nói đến.
Trong thâm tâm chàng, Lục lâm Minh chủ chung quy chỉ là một kẻ cầm đầu bọn thổ phỉ, song nghe tiếng nói sang sảng vừa rối cũng đủ biết y lag người chính trực khảng khái.
Đinh Tiểu Nam bỗng cất người băng qua khách đường, phi thân lên nóc điện.
Thì ra tiếng nói phát ra từ chỗ cách chàng hai khu điện viện, Đinh Tiểu Nam vừa đặt chân lên nóc điện lập tức trông thấy rõ ràng, vị Lục lâm Minh chủ dáng người to lớn kềnh càng, dưới sự quay quanh của mấy mươi tăng nhân, đang theo Đại Nguyên thiền sư theo một lối nhỏ đi vào.
Đinh Tiểu Nam vừa lên đến nóc điện, xung quanh khách đường lập tức vang lên quát tháo rền rĩ, thì ra Kim Cương đại trận được bày bố ngay xung quanh khách đường.
Bốn vị tăng chia nhau tại bốn góc trầm giọng quát :
- Phát động trận thế!
Tức thì bóng người nhấp nhoáng, ánh mắt long lanh di động khắp bốn phía.
Đinh Tiểu Nam buông tiếng cười khảy gọi lớn :
- Đại Nguyên thiền sư!
Đại Nguyên thiền sư đang đi cùng Lục lâm Minh chủ Quách Bá Thiên, bất giác ngượng ngùng chững bước niệm tiếng Phật hiệu rồi nói :
- Đinh thí chủ đã chấp nhận lời đề nghị của lão nạp rồi?
Đinh Tiểu Nam cao giọng :
- Không, nhưng tại hạ nhận thấy cần phải bàn bạc thêm nữa!
Đại Nguyên thiền sư định lên tiếng, bỗng nghe Quách Bá Thiên trầm giọng nói :
- Sao vậy? Người này...
Đại Nguyên thiền sư vội ngắt lời :
- Lão nạp rồi sẽ cho Quách Minh chủ biết cặn kẽ, xin hãy... đi trước một bước...
Quách Bá Thiên bướng bỉnh :
- Quách mỗ cần phải lánh mặt ư?
Đại Nguyên thiền sư cười gượng :
- Nếu như Quách Minh chủ muốn thì cùng bàn bạc với Đinh thí chủ cũng được.
Quách Bá Thiên tiếp lời :
- Trong bụng Quách mỗ cứ là không chứa đựng được những điều thắc mắc, cùng bàn bạc lẫn nhau thì tốt quá!
Đại Nguyên thiền sư cười giòn :
- Nếu vậy thì xin mời vào trong khách đường dùng trà...
Quay sang Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
- Lão nạp sẽ tức khắp cùng Quách Minh chủ đến ngay!
Đinh Tiểu Nam cười vui vẻ :
- Vậy thì hay quá, tại hạ xin cung hầu.
Đoạn nhún người nhảy xuống, quay trở vào trong khách đường tối om.
Vừa bước vào, chợt thấy Vô Ảnh lão nhân vội vã từ trong nội thất đi ra, dùng truyền âm nhập mật nói :
- Nhãi con, ngươi đã làm hỏng kế hoạch của lão phu rồi!
Đinh Tiểu Nam vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi rõ ràng chàng đã xem xét kỹ lưỡng trong phòng, chẳng hề thấy tông tích của ông, chẳng rõ bây giờ ông từ đâu chui ra.
Chàng vừa định lên tiếng thì Vô Ảnh lão nhân bỗng ném cho chàng một tấm vải đen to lớn, và truyền âm nhập mật nói :
- Nơi này chẳng thể ở lâu, hãy mau theo lão phu rời khỏi, khoác tấm vải đen ấy vào.
Đinh Tiểu Nam chẳng chút do dự vội vàng khoác tấm vải đen lên vai. Vô Ảnh lão nhân cũng chẳng chậm trễ, bỗng vòng tay qua cắp lấy Đinh Tiểu Nam phi thân vọt ra ngoài, khinh công của ông quả nhiên siêu tuyệt, chỉ mấy cái phóng mình đã vọt ra khỏi chùa Thiếu Lâm, đến một khu rừng tùng.
Đinh Tiểu Nam được Vô Ảnh lão nhân nhẹ nhàng buông xuống đất, nhất thời bàng hoàng như trong giấc chiêm bao. Khi định thần nhìn, chỉ thấy Vô Ảnh lão nhân đang nghiêm nghị đứng trước mặt, môi nở nụ cười gượng gạo, chầm chậm thu lại tấm vải đen kia.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Lão tiền bối công lực quả cao cường, nhưng vãn bối... cảm thấy hết sức thắc mắc...
Vô Ảnh lão nhân mỉm cười :
- Thắc mắc vì sao lão phu đã ra khỏi Kim Cương đại trận một cách dễ dàng mà không bị phát giác chứ gì?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Chẳng giấu gì lão tiền bối, vãn bối rất thắc mắc nhiều điều, nhưng đó là điều quan trọng nhất!
Vô Ảnh lão nhân cười nhẹ :
- Mấy mươi năm về trước lão phu đã bắt đầu luyện môn thần công này, đó chính là thân pháp khinh công tuyệt đỉnh Tiêu Ảnh Nặc Tông, phải nghiên cứu mấy mươi năm mới có chút thành tựu...
Đoạn buông tiếng thở dài ảo não nói tiếp :
- Mặc dù lão phu đã có thể sử dụng được môn khinh công tuyệt đỉnh ấy, nhưng hãy còn hạn chế rất lớn, đó là cần phải mặc áo đen vào mới được.
Đinh Tiểu Nam sững sờ :
- Thì ra lão tiền bối đã thi triển môn thân pháp ấy mang vãn bối ra đến đây?
Nhưng...
Vô Ảnh lão nhân thở dài tiếp lời :
- Có lẽ ngươi đã xem xét trong phòng lão phu rồi phải không?
Đinh Tiểu Nam đỏ mặt :
- Quả là như vậy, nhưng tiền bối đã đi khỏi rồi!
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Đại Nguyên hòa thượng không hề biết lão phu có thuật Tiêu Ảnh Nặc Tông ông ta tưởng đâu dưới sự bao vây của Kim Cương đại trận, hai ta đều khó thể thoát thân, dẫu hai ta có đủ sức vượt qua được Kim Cương đại trận, cũng tuyệt đối không thể không bị phát giác chính vì vậy mà ông ta không cần phải giữ gìn lời nói...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Lão tiền bối muốn nói Đại Nguyên thiền sư... là...
Chàng kéo dài giọng nhưng cuối cùng bỏ lửng câu nói, chờ đợi sự trả lời của Vô Ảnh lão nhân.
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị nói :
- Lão phu cũng nghi ngờ ông ta rất nhiều cho nên mới nhân cơ hội này ngấm ngầm thăm dò...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Lão tiền bối đã thăm dò được điều gì rồi phải không?
Vô anh lão nhân thở dài :
- Không sai, theo lão phu thấy thì tình hình này quả là tệ hại nhất!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Chả lẽ Đại Nguyên thiền sư là người của Kim Xà cung?
Vô Ảnh lão nhân lắc đầu :
- Là tay sai của Hồng Thái cung!
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
- Sao lại như vậy được? Một vị cao tăng Phật môn không thể có lòng tham đoạt lợi, vì sao lại đi làm tay sai cho Hồng Thái cung?
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Cho dù phản bội Thiếu Lâm thì cũng nên theo về với Kim Xà cung chứ sao lại đầu nhập Hồng Thái cung?
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị nói :
- Đại Nguyên hòa thượng sở dĩ theo về Hồng Thái cung nguyên nhân hết sức phức tạp, lão nạp chỉ đại khái biết được là giữa Hồng Thái phu nhân với Kim Xà phu nhân không muốn chịu sự điều khiển của Kim Xà phu nhân nên sớm đã mua chuộc Thiếu Lâm, gây bè kết đảng khắp nơi, không chừng ngay khi Kim Xà phu nhân tranh bá giang hồ sẽ chờ đợi thời cơ có lợi mà đứng ra tranh chấp với Kim Xà phu nhân.
Đinh Tiểu Nam hỏi :
- Nói vậy Đại Nguyên thiền sư định cậy vào lực lượng của Hồng Thái cung chống lại với Kim Xà cung?
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Không sai, việc có lợi như vậy Đại Nguyên thiền sư đâu thể bỏ qua, trong lúc giang hồ nhiễu nhương, các đại môn phái đều tự lo giữ mình, Tam cung Thất ma liên thủ tranh bá võ lâm ắt là dễ dàng chư trở bàn tay. Hồng Thái phu nhân mưu đồ riêng, ngấm ngầm liên kết Thiếu Lâm các phái chống lại Kim Xà cung, như vậy đối với Đại Nguyên thiền sư là một cơ hội hiếm có.
Đinh Tiểu Nam nói :
- Vậy thì Đại Nguyên hòa thượng đâu phải là phản bội Thiếu Lâm!
Vô Ảnh lão nhân nói tiếp :
- Với địa vị của Đại Nguyên hòa thượng, cùng với công đức suốt đời phục vụ trong cửa Phật, tuyệt đối chẳng thể nào thay lòng đổi dạ, tuy nhiên...
Buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Đáng tiếc lão phu lại trở thành kẻ địch của ông ta.
Đinh Tiểu Nam băn khoăn nói :
- Không sai, Hồng Thái phu nhân quyết giết chết lão tiền bối, có lẽ Đại Nguyên hòa thượng cũng hay biết, nếu cân nhắc nặng nhẹ, rất có thể ông ta bán đứng lão tiền bối để lấy lòng Hồng Thái phu nhân.
Vô Ảnh lão nhân cười :
- Nhãi con, ngươi cũng không ngoại lệ đâu!
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
- Hồng Thái phu nhân hẳn rất nhanh chóng biết vãn bối đã phản bội bà ta, tất nhiên vãn bối cũng là người mà bà ta cần phải giết.
Vô Ảnh lão nhân tiếp lời :
- Vì vậy hai ta đều không thể ở lại chùa Thiếu Lâm, phải dời khỏi càng sớm càng tốt, chỉ tiếc là chưa khám phá rõ bí mật của Đại Nguyên hòa thượng mà thôi.
Đinh Tiểu Nam hỏi :
- Con người của vị Lục lâm Minh chủ Quách Bá Thiên như thế nào?
- Tuy y là kẻ cầm đầu giới lục lâm song rất là cương trực và đầy nghĩa khí.
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
- Ông ta đang đêm đến Thiếu Lâm để cấp báo tin tức việc Tam cung Thất ma liên thủ tranh bá võ lâm có lẽ muốn chung sức với Thiếu Lâm chống lại Kim Xà cung.
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Giới lục lâm xưa nay không hề giao thiệp với các môn phái hiệp đạo, Quách Bá Thiên có thể dẹp bỏ thành kiến, vì cuộc bạo loạn sắp tới mà đến gặp Chưởng môn phái Thiếu Lâm, đủ thấy y quả là người cương trực.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Trong lúc này Đại Nguyên hòa thượng hẳn sẽ trọng dụng họ, nhưng Quách Bá Thiên nếu biết được Đại Nguyên hòa thượng cấu kết với Hồng Thái phu nhân thì hậu quả chẳng rõ sẽ ra sao?
Vô Ảnh lão nhân cười cười :
- Điều ấy chẳng cần phải lo, thứ nhất tuy Quách Bá Thiên là Minh chủ của giới lục lâm song y là người lỗ mãng thẳng thắn, Đại Nguyên hòa thượng có ý kỵ nể tất nhiên là không cho y hay biết, nà dù y có biết thì Đại Nguyên hòa thượng cũng có những lời lẽ khiến cho y tin tưởng...
Đinh Tiểu Nam đảo tròn mắt, bỗng lại nói :
- Vãn bối có một nghi vấn đã từ lâu cất giấu trong lòng, chẳng rõ có thể hỏi lão tiền bối được không?
Vô Ảnh lão nhân mỉm cười :
- Nay lão phu đã không còn giữ thần bí như xưa, với mặt thật để gặp gỡ với ngươi, tất nhiên có thể trả lời mọi câu hỏi của ngươi!
Đinh Tiểu Nam vẻ trầm ngâm :
- Vãn bối chẳng có mối quan hệ gì với lão tiền bối, vì lẽ gì lão tiền bối lại quan tâm đến vãn bối như vậy?
Vô Ảnh lão nhân cười khẽ :
- Chả lẽ ngươi không hiểu được ư?
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị :
- Thôi được, lão phu có thể cho ngươi biết...
Tần ngần giây lát mới nói tiếp :
- Cũng như Đại Nguyên hòa thượng đã nói, lương tài hiếm có, lão phu định tìm một người để truyền kế y bát!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Thì ra lão tiền bối định thu vãn bối làm đệ tử!
Vô Ảnh lão nhân nghiêm túc :
- Không sai...
Đinh Tiểu Nam ngập ngừng :
- Điều ấy... điều ấy...
Vô Ảnh lão nhân cười chua chát :
- Lão phu biết ngươi không hài lòng về vị sư phụ này, thành thật mà nói môn Tiêu Ảnh Nặc Tông của lão phu có thể nói là đệ nhất Vũ Nội, nhưng xét về võ công thì lão phu không phải là địch thủ của một trong số Hải Nội thất ma, cong nếu đem so với phu nhân Tam cung thì quá là tầm thường...
Chưa rứt lời bỗng thấy Đinh Tiểu Nam co chân quỳ xuống trước mặt và nói :
- Sư phụ... sư phụ...
Vô Ảnh lão nhân sững sờ :
- Sao? Ngươi quả muốn bái lão phu làm sư phụ thật ư?
Đinh Tiểu Nam gật đầu lia lịa :
- Chỉ cần sư phụ chịu thu nhận, tất nhiên là đệ tử bằng lòng!
Vô Ảnh lão nhân cười chua xót :
- Nhưng sư phụ chỉ có thể truyền cho ngươi môn Tiêu Ảnh Nặc Tông mà thôi.
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Cho dù sư phụ không truyền gì cho đệ tử thì đệ tử cũng cam tâm tình nguyện làm đệ tử của người, bởi vì ngoài song thân đã thảm tử, sư phụ là người duy nhất quan tâm cho đệ tử.
Vô Ảnh lão nhân cười sung sướng :
- Vậy thì hãy mau đứng lên, chúng ta dời khỏi đây ngay.
Đinh Tiểu Nam chau mày nói :
- Sư phụ, chúng ta đi đâu bây giờ?
Vô Ảnh lão nhân ngẫm nghĩ giấy lát, rồi nói :
- Trước hết sư phụ phải truyền cho ngươi môn Tiêu Ảnh Nặc Tông... chúng ta hãy đến núi Phục Ngưu đi!
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự :
- Môn Tiêu Ảnh Nặc Tông hẳn là rất khó học phải không?
Vô Ảnh lão nhân cả cười :
- Sư phụ tuy phải nghiên cứu suốt mấy mươi năm nhưng bấy giờ truyền thụ cho ngươi bất quá chỉ mất một ngày, theo như tư chất của ngươi thì thừa sức.
Thế là hai người cùng phi thân lao đi.
Đinh Tiểu Nam lòng rối như tơ vò, trong nhất thời chẳng thể bình lặng lại được. Chàng không ngờ mình lại bị cuốn vào trong cơn xoáy này, chàng rất hiểu tình thế trước mắt, chàng đã bị lún chân trong vũng lầy khó thể tự rút ra được.
Chàng nghĩ đến sau canh ba ắt phải mạo hiểm ra đi, mặc dù chàng biết rất là khó khăn, bởi chàng đã từng lĩnh giáo uy lực của Kim Cương đại trận, nếu Đại Nguyên thiền sư quyết tâm lưu giữ mình, chàng đừng hòng có hy vọng thoát thân.
Và chàng cũng hiểu Đại Nguyên thiền sư đã quyết tâm lưu giữ mình trước sau canh ba Kim Cương đại trận cũng chẳng có gì khác biệt nhau, Đại Nguyên thiền sư dứt khoát không buông lơi sự canh phòng đối với chàng.
Thế nhưng, chàng không thể nào chấp nhận được sự uy hiếp của Đại Nguyên thiền sư, bất luận thế nào chàng cũng phải mạo hiểm thử một phen dù hy sinh tánh mạng cũng chẳng ngại.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạm ước chừng đã được nửa giờ, Đinh Tiểu Nam nhảy xuống giường, đi loanh quanh trong phòng.
Qua cửa sổ chàng có thể trông thấy rất rõ ràng cảnh vật bên ngoài, nhưng chỉ thấy màn đêm mịt mùng chẳng có một tiếng nói và một bóng người nào cả.
Đinh Tiểu Nam biết, càng tĩnh lặng thì càng chứng tỏ giông tố sắp ập đến, xung quanh khách đường e rằng đã được bủa răng thiên la địa võng.
Chàng tiếp tục chờ đợi, mãi cho đến khoảng canh ba.
Cuối cùng chàng không còn dằn nén được nữa, khẽ đẩy mở cửa phòng, bước sang khách đường.
Chỉ thấy trong khách đường vắng lặng như tờ, hai tiểu sa di đứng nơi cửa cũng đã rón rén rời khỏi tự bao giờ, nhưng cửa khách đường thì vẫn mở toang hoác.
Đinh Tiểu Nam nhẹ bước đi đến trước phòng bên phải, khẽ gõ cửa và lên tiếng gọi :
- Lão tiền bối, Sở lão tiền bối...
Trong phòng im lặng, Đinh Tiểu Nam ngẩn ra một hồi, bỗng phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ, bèn thoáng do dự, rồi xô cửa bước vào.
Khi bước vào trong, Đinh Tiểu Nam sững sờ, thì ra chẳng còn thấy bóng dáng Vô Ảnh lão nhân đâu cả.
Đinh Tiểu Nam vô cùng thắc mắc bèn tìm kiếm kỹ lưỡng khắp phòng, thậm chí ngay cả gậm giường cũng chẳng bỏ sót mà vẫn không thấy bóng dáng của Vô Ảnh lão nhân.
Ông ấy đi đâu nhỉ?
Có thể ông ấy thông đồng với Đại Nguyên thiền sư chăng?
Không có lẽ, bất luận về phương diện nào đều không thể như vậy được, huống chi quan hệ giữa mình và ông ấy cũng khá là thâm hậu mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng Đinh Tiểu Nam chẳng chút nghi ngờ Vô Ảnh lão nhân đứng về phe mình.
Bỗng nhiên, chàng phát hiện có một vấn đề khó thể giải thích kể từ khi mình bước chân vào Hồng Thái cung, Vô Ảnh lão nhân cơ hồ như bóng với hình luôn kề cận bên mình, vậy là lẽ gì?
Mục đích của Vô Ảnh lão nhân là gì?
Ngẫm nghĩ mãi chàng cũng không sao lý giải được, song chàng có thể khẳng định một sự thật, đó là Vô Ảnh lão nhân ắt hẳn có thâm ý với mình, dứt khoát không thể giúp mình một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Chàng không muốn nghĩ tiếp nữa, chàng phải có quyết định, nên chăng rời khỏi đây ngay?
Đột nhiên, trong chùa Thiếu Lâm nhốn nháo lên. Đinh Tiểu Nam kinh ngạc lắng tai nghe, thì ra tiếng la hét chém giết nhau ngay trước cổng chùa.
Lát sau tiếng la hét im lặng, lại nghe một giọng nói sang sảng cất lên :
- Quách mỗ có việc khẩn yếu cầu gặp Đại Nguyên chưởng môn ngay các người làm gì mà hung hãn vậy?
Một giọng nói khác tiếp lời :
- Thí chủ xông vào bừa bãi thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Vậy chẳng phải xem thường phái Thiếu Lâm này ư?
Hiển nhiên đó là hòa thượng trong chùa Thiếu Lâm.
Người tự xưng họ Quách gầm lên :
- Sự gấp tùng quyền. Còn kể gì thể thống với không thể thống, các ngươi không biết Tam cung và Thất ma liên thủ với nhau định tranh bá võ lâm hay sao?
Đinh Tiểu Nam giật mình, lập tức chú ý lắng nghe hơn.
Bỗng lại có tiếng người ồn ào, rồi thì một giọng nói lạnh lùng hô :
- Chưởng môn Phương trượng giá lâm!
Tiếng ồn lập tức im lặng. Chỉ nghe tiếng nói của Đại Nguyên thiền sư vang lên :
- A Di Đà Phật, thì ra là Lục lâm Minh chủ Quách thí chủ... xin mời vào tĩnh thất dùng trà!
Đinh Tiểu Nam lại giật mình, tuy chàng biết rất ít về chuyện giang hồ, song đối với Quách Bá Thiên, Minh chủ của giới lục lâm mười ba tỉnh Nam Bắc thì cũng có nghe nói đến.
Trong thâm tâm chàng, Lục lâm Minh chủ chung quy chỉ là một kẻ cầm đầu bọn thổ phỉ, song nghe tiếng nói sang sảng vừa rối cũng đủ biết y lag người chính trực khảng khái.
Đinh Tiểu Nam bỗng cất người băng qua khách đường, phi thân lên nóc điện.
Thì ra tiếng nói phát ra từ chỗ cách chàng hai khu điện viện, Đinh Tiểu Nam vừa đặt chân lên nóc điện lập tức trông thấy rõ ràng, vị Lục lâm Minh chủ dáng người to lớn kềnh càng, dưới sự quay quanh của mấy mươi tăng nhân, đang theo Đại Nguyên thiền sư theo một lối nhỏ đi vào.
Đinh Tiểu Nam vừa lên đến nóc điện, xung quanh khách đường lập tức vang lên quát tháo rền rĩ, thì ra Kim Cương đại trận được bày bố ngay xung quanh khách đường.
Bốn vị tăng chia nhau tại bốn góc trầm giọng quát :
- Phát động trận thế!
Tức thì bóng người nhấp nhoáng, ánh mắt long lanh di động khắp bốn phía.
Đinh Tiểu Nam buông tiếng cười khảy gọi lớn :
- Đại Nguyên thiền sư!
Đại Nguyên thiền sư đang đi cùng Lục lâm Minh chủ Quách Bá Thiên, bất giác ngượng ngùng chững bước niệm tiếng Phật hiệu rồi nói :
- Đinh thí chủ đã chấp nhận lời đề nghị của lão nạp rồi?
Đinh Tiểu Nam cao giọng :
- Không, nhưng tại hạ nhận thấy cần phải bàn bạc thêm nữa!
Đại Nguyên thiền sư định lên tiếng, bỗng nghe Quách Bá Thiên trầm giọng nói :
- Sao vậy? Người này...
Đại Nguyên thiền sư vội ngắt lời :
- Lão nạp rồi sẽ cho Quách Minh chủ biết cặn kẽ, xin hãy... đi trước một bước...
Quách Bá Thiên bướng bỉnh :
- Quách mỗ cần phải lánh mặt ư?
Đại Nguyên thiền sư cười gượng :
- Nếu như Quách Minh chủ muốn thì cùng bàn bạc với Đinh thí chủ cũng được.
Quách Bá Thiên tiếp lời :
- Trong bụng Quách mỗ cứ là không chứa đựng được những điều thắc mắc, cùng bàn bạc lẫn nhau thì tốt quá!
Đại Nguyên thiền sư cười giòn :
- Nếu vậy thì xin mời vào trong khách đường dùng trà...
Quay sang Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
- Lão nạp sẽ tức khắp cùng Quách Minh chủ đến ngay!
Đinh Tiểu Nam cười vui vẻ :
- Vậy thì hay quá, tại hạ xin cung hầu.
Đoạn nhún người nhảy xuống, quay trở vào trong khách đường tối om.
Vừa bước vào, chợt thấy Vô Ảnh lão nhân vội vã từ trong nội thất đi ra, dùng truyền âm nhập mật nói :
- Nhãi con, ngươi đã làm hỏng kế hoạch của lão phu rồi!
Đinh Tiểu Nam vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi rõ ràng chàng đã xem xét kỹ lưỡng trong phòng, chẳng hề thấy tông tích của ông, chẳng rõ bây giờ ông từ đâu chui ra.
Chàng vừa định lên tiếng thì Vô Ảnh lão nhân bỗng ném cho chàng một tấm vải đen to lớn, và truyền âm nhập mật nói :
- Nơi này chẳng thể ở lâu, hãy mau theo lão phu rời khỏi, khoác tấm vải đen ấy vào.
Đinh Tiểu Nam chẳng chút do dự vội vàng khoác tấm vải đen lên vai. Vô Ảnh lão nhân cũng chẳng chậm trễ, bỗng vòng tay qua cắp lấy Đinh Tiểu Nam phi thân vọt ra ngoài, khinh công của ông quả nhiên siêu tuyệt, chỉ mấy cái phóng mình đã vọt ra khỏi chùa Thiếu Lâm, đến một khu rừng tùng.
Đinh Tiểu Nam được Vô Ảnh lão nhân nhẹ nhàng buông xuống đất, nhất thời bàng hoàng như trong giấc chiêm bao. Khi định thần nhìn, chỉ thấy Vô Ảnh lão nhân đang nghiêm nghị đứng trước mặt, môi nở nụ cười gượng gạo, chầm chậm thu lại tấm vải đen kia.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Lão tiền bối công lực quả cao cường, nhưng vãn bối... cảm thấy hết sức thắc mắc...
Vô Ảnh lão nhân mỉm cười :
- Thắc mắc vì sao lão phu đã ra khỏi Kim Cương đại trận một cách dễ dàng mà không bị phát giác chứ gì?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Chẳng giấu gì lão tiền bối, vãn bối rất thắc mắc nhiều điều, nhưng đó là điều quan trọng nhất!
Vô Ảnh lão nhân cười nhẹ :
- Mấy mươi năm về trước lão phu đã bắt đầu luyện môn thần công này, đó chính là thân pháp khinh công tuyệt đỉnh Tiêu Ảnh Nặc Tông, phải nghiên cứu mấy mươi năm mới có chút thành tựu...
Đoạn buông tiếng thở dài ảo não nói tiếp :
- Mặc dù lão phu đã có thể sử dụng được môn khinh công tuyệt đỉnh ấy, nhưng hãy còn hạn chế rất lớn, đó là cần phải mặc áo đen vào mới được.
Đinh Tiểu Nam sững sờ :
- Thì ra lão tiền bối đã thi triển môn thân pháp ấy mang vãn bối ra đến đây?
Nhưng...
Vô Ảnh lão nhân thở dài tiếp lời :
- Có lẽ ngươi đã xem xét trong phòng lão phu rồi phải không?
Đinh Tiểu Nam đỏ mặt :
- Quả là như vậy, nhưng tiền bối đã đi khỏi rồi!
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Đại Nguyên hòa thượng không hề biết lão phu có thuật Tiêu Ảnh Nặc Tông ông ta tưởng đâu dưới sự bao vây của Kim Cương đại trận, hai ta đều khó thể thoát thân, dẫu hai ta có đủ sức vượt qua được Kim Cương đại trận, cũng tuyệt đối không thể không bị phát giác chính vì vậy mà ông ta không cần phải giữ gìn lời nói...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Lão tiền bối muốn nói Đại Nguyên thiền sư... là...
Chàng kéo dài giọng nhưng cuối cùng bỏ lửng câu nói, chờ đợi sự trả lời của Vô Ảnh lão nhân.
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị nói :
- Lão phu cũng nghi ngờ ông ta rất nhiều cho nên mới nhân cơ hội này ngấm ngầm thăm dò...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Lão tiền bối đã thăm dò được điều gì rồi phải không?
Vô anh lão nhân thở dài :
- Không sai, theo lão phu thấy thì tình hình này quả là tệ hại nhất!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Chả lẽ Đại Nguyên thiền sư là người của Kim Xà cung?
Vô Ảnh lão nhân lắc đầu :
- Là tay sai của Hồng Thái cung!
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
- Sao lại như vậy được? Một vị cao tăng Phật môn không thể có lòng tham đoạt lợi, vì sao lại đi làm tay sai cho Hồng Thái cung?
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Cho dù phản bội Thiếu Lâm thì cũng nên theo về với Kim Xà cung chứ sao lại đầu nhập Hồng Thái cung?
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị nói :
- Đại Nguyên hòa thượng sở dĩ theo về Hồng Thái cung nguyên nhân hết sức phức tạp, lão nạp chỉ đại khái biết được là giữa Hồng Thái phu nhân với Kim Xà phu nhân không muốn chịu sự điều khiển của Kim Xà phu nhân nên sớm đã mua chuộc Thiếu Lâm, gây bè kết đảng khắp nơi, không chừng ngay khi Kim Xà phu nhân tranh bá giang hồ sẽ chờ đợi thời cơ có lợi mà đứng ra tranh chấp với Kim Xà phu nhân.
Đinh Tiểu Nam hỏi :
- Nói vậy Đại Nguyên thiền sư định cậy vào lực lượng của Hồng Thái cung chống lại với Kim Xà cung?
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Không sai, việc có lợi như vậy Đại Nguyên thiền sư đâu thể bỏ qua, trong lúc giang hồ nhiễu nhương, các đại môn phái đều tự lo giữ mình, Tam cung Thất ma liên thủ tranh bá võ lâm ắt là dễ dàng chư trở bàn tay. Hồng Thái phu nhân mưu đồ riêng, ngấm ngầm liên kết Thiếu Lâm các phái chống lại Kim Xà cung, như vậy đối với Đại Nguyên thiền sư là một cơ hội hiếm có.
Đinh Tiểu Nam nói :
- Vậy thì Đại Nguyên hòa thượng đâu phải là phản bội Thiếu Lâm!
Vô Ảnh lão nhân nói tiếp :
- Với địa vị của Đại Nguyên hòa thượng, cùng với công đức suốt đời phục vụ trong cửa Phật, tuyệt đối chẳng thể nào thay lòng đổi dạ, tuy nhiên...
Buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Đáng tiếc lão phu lại trở thành kẻ địch của ông ta.
Đinh Tiểu Nam băn khoăn nói :
- Không sai, Hồng Thái phu nhân quyết giết chết lão tiền bối, có lẽ Đại Nguyên hòa thượng cũng hay biết, nếu cân nhắc nặng nhẹ, rất có thể ông ta bán đứng lão tiền bối để lấy lòng Hồng Thái phu nhân.
Vô Ảnh lão nhân cười :
- Nhãi con, ngươi cũng không ngoại lệ đâu!
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
- Hồng Thái phu nhân hẳn rất nhanh chóng biết vãn bối đã phản bội bà ta, tất nhiên vãn bối cũng là người mà bà ta cần phải giết.
Vô Ảnh lão nhân tiếp lời :
- Vì vậy hai ta đều không thể ở lại chùa Thiếu Lâm, phải dời khỏi càng sớm càng tốt, chỉ tiếc là chưa khám phá rõ bí mật của Đại Nguyên hòa thượng mà thôi.
Đinh Tiểu Nam hỏi :
- Con người của vị Lục lâm Minh chủ Quách Bá Thiên như thế nào?
- Tuy y là kẻ cầm đầu giới lục lâm song rất là cương trực và đầy nghĩa khí.
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
- Ông ta đang đêm đến Thiếu Lâm để cấp báo tin tức việc Tam cung Thất ma liên thủ tranh bá võ lâm có lẽ muốn chung sức với Thiếu Lâm chống lại Kim Xà cung.
Vô Ảnh lão nhân gật đầu :
- Giới lục lâm xưa nay không hề giao thiệp với các môn phái hiệp đạo, Quách Bá Thiên có thể dẹp bỏ thành kiến, vì cuộc bạo loạn sắp tới mà đến gặp Chưởng môn phái Thiếu Lâm, đủ thấy y quả là người cương trực.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Trong lúc này Đại Nguyên hòa thượng hẳn sẽ trọng dụng họ, nhưng Quách Bá Thiên nếu biết được Đại Nguyên hòa thượng cấu kết với Hồng Thái phu nhân thì hậu quả chẳng rõ sẽ ra sao?
Vô Ảnh lão nhân cười cười :
- Điều ấy chẳng cần phải lo, thứ nhất tuy Quách Bá Thiên là Minh chủ của giới lục lâm song y là người lỗ mãng thẳng thắn, Đại Nguyên hòa thượng có ý kỵ nể tất nhiên là không cho y hay biết, nà dù y có biết thì Đại Nguyên hòa thượng cũng có những lời lẽ khiến cho y tin tưởng...
Đinh Tiểu Nam đảo tròn mắt, bỗng lại nói :
- Vãn bối có một nghi vấn đã từ lâu cất giấu trong lòng, chẳng rõ có thể hỏi lão tiền bối được không?
Vô Ảnh lão nhân mỉm cười :
- Nay lão phu đã không còn giữ thần bí như xưa, với mặt thật để gặp gỡ với ngươi, tất nhiên có thể trả lời mọi câu hỏi của ngươi!
Đinh Tiểu Nam vẻ trầm ngâm :
- Vãn bối chẳng có mối quan hệ gì với lão tiền bối, vì lẽ gì lão tiền bối lại quan tâm đến vãn bối như vậy?
Vô Ảnh lão nhân cười khẽ :
- Chả lẽ ngươi không hiểu được ư?
Vô Ảnh lão nhân nghiêm nghị :
- Thôi được, lão phu có thể cho ngươi biết...
Tần ngần giây lát mới nói tiếp :
- Cũng như Đại Nguyên hòa thượng đã nói, lương tài hiếm có, lão phu định tìm một người để truyền kế y bát!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Thì ra lão tiền bối định thu vãn bối làm đệ tử!
Vô Ảnh lão nhân nghiêm túc :
- Không sai...
Đinh Tiểu Nam ngập ngừng :
- Điều ấy... điều ấy...
Vô Ảnh lão nhân cười chua chát :
- Lão phu biết ngươi không hài lòng về vị sư phụ này, thành thật mà nói môn Tiêu Ảnh Nặc Tông của lão phu có thể nói là đệ nhất Vũ Nội, nhưng xét về võ công thì lão phu không phải là địch thủ của một trong số Hải Nội thất ma, cong nếu đem so với phu nhân Tam cung thì quá là tầm thường...
Chưa rứt lời bỗng thấy Đinh Tiểu Nam co chân quỳ xuống trước mặt và nói :
- Sư phụ... sư phụ...
Vô Ảnh lão nhân sững sờ :
- Sao? Ngươi quả muốn bái lão phu làm sư phụ thật ư?
Đinh Tiểu Nam gật đầu lia lịa :
- Chỉ cần sư phụ chịu thu nhận, tất nhiên là đệ tử bằng lòng!
Vô Ảnh lão nhân cười chua xót :
- Nhưng sư phụ chỉ có thể truyền cho ngươi môn Tiêu Ảnh Nặc Tông mà thôi.
Đinh Tiểu Nam vội nói :
- Cho dù sư phụ không truyền gì cho đệ tử thì đệ tử cũng cam tâm tình nguyện làm đệ tử của người, bởi vì ngoài song thân đã thảm tử, sư phụ là người duy nhất quan tâm cho đệ tử.
Vô Ảnh lão nhân cười sung sướng :
- Vậy thì hãy mau đứng lên, chúng ta dời khỏi đây ngay.
Đinh Tiểu Nam chau mày nói :
- Sư phụ, chúng ta đi đâu bây giờ?
Vô Ảnh lão nhân ngẫm nghĩ giấy lát, rồi nói :
- Trước hết sư phụ phải truyền cho ngươi môn Tiêu Ảnh Nặc Tông... chúng ta hãy đến núi Phục Ngưu đi!
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự :
- Môn Tiêu Ảnh Nặc Tông hẳn là rất khó học phải không?
Vô Ảnh lão nhân cả cười :
- Sư phụ tuy phải nghiên cứu suốt mấy mươi năm nhưng bấy giờ truyền thụ cho ngươi bất quá chỉ mất một ngày, theo như tư chất của ngươi thì thừa sức.
Thế là hai người cùng phi thân lao đi.