Tôi mở mắt tỉnh dậy, xung quanh toàn là màu trắng. Phải, màu trắng rất đẹp, nhưng lúc này nó đang làm tôi nhức mắt, thật sự là rất khó chịu.
- Tỉnh rồi à? - Giọng nói dó trầm ấm, dễ nghe, lại rất truyền cảm lọt vào tai tôi.
Tôi quay đầu, đúng rồi, là hắn ta, cái tên bí ẩn đó đấy.
- Ừm. - Tôi gật đầu, định nói thêm nhưng im lặng.
Hắn ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, bất chợt tôi mở miệng:
- Sao cậu lúc nào cũng trùm kín hết người vậy?
Hắn ta im lặng, ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh tôi.
- Chẳng vì gì cả. Sợ cô nuốt.
Tôi lúc đó nhăn mặt một cái, hắn ta tưởng hắn ta là cái gì mà dám bảo sợ cô nuốt hắn ta chớ? Xía xía, tôi không cần không cần đâu nha, đừng tưởng đưa tôi đi bệnh viện là anh có cơ hội đến bên tôi nha.
- Không có đầu. Ngoan ngoãn tháo khẩu trang xuống, để tôi xem mặt cậu một chút. Tôi sẽ không nói cho mọi người biết nhan sắc của anh tệ đến nỗi nào đâu.
Tôi cười thầm, chắc anh ta đang nhăn mày rồi. Ô hô hô, nhất định là sẽ tháo nó xuống.
Vậy nhưng... Hoàn toàn nằm ngoài của tôi, anh ta tỉnh bơ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Ê ê nè nè, còn tôi thì cậu tính sao đây hả? - Tôi gọi với theo, anh ta quay người lại nhìn tôi.
- Chú ý về việc ăn uống là được. Tôi về trước - Rồi, anh ta bỏ đi mất.
Tôi tức quá, ném cái gối đang nằm xuống đất luôn, tức không chịu được.
Và tôi bị cô y tá chửi về cái tội không có ý thức trong việc giữ gìn đồ dùng chung.
Sau khi uống thuốc giảm đau và nghe bác sĩ dặn dò xong, tôi mang theo cái bụng nhức nhức về, đi từng bước khập khễnh.
Về tới nhà, tôi lại nhìn thấy tên Kang Je Hwa đi ra từ căn phòng bên cạnh phòng tôi, hai mắt tôi sáng rỡ.
Tôi chạy lại hỏi ngay tên đó:
- Cậu có nhìn thấy mặt của tên ở phòng này không?
Kang Je Hwa ngạc nhiên nhìn tôi, tên này, sao mặt lại tái đi thế này, đã vậy lại còn đỏ nữa chứ, hắn lắc đầu:
- Không thấy.
Tôi "À" lên một cái, lại nhìn cậu ta nghi hoặc:
- Sao cậu lại vào phòng đó vậy?
Haiz, tôi nhìn bộ dáng lúng túng của tên này, thật hết chỗ nói, hắn lúng túng:
- À..À.... Anh hỏi coi có biết em đi đâu không thôi!
Tôi như hiểu ra vấn đề gật gật đầu, cũng phải, tôi ăn rồi ở nhà, trừ khi lên trường thôi, còn lại toàn cắm cúi ở nhà xem phim, hắn lo lắng tìm tôi cũng là chuyện đương nhiên.
- Còn đứng đó làm gì? Vào nhà đi! - Tôi đẩy đẩy vai hắn.
Tên đó cũng gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng tôi.
Tôi là tôi hơi bị tò mò rồi đó nha.
Ban ngày toàn suy nghĩ về hắn ta không nè.
"Chẳng vì gì cả. Sợ cô nuốt."
Câu nói đo, rốt cuộc là có ý gì đây?
Tôi rất tò mò...
Tôi lăn qua lăn lại trên giường, đặt tay lên trán, hết nằm lại ngồi, hết ngồi lại nằm, chỉ mong muốn sẽ tìm ra được câu trả lời.
Toi thật sự tò mò về khuôn mặt của hắn ta.
Đó sẽ là một khuôn mặt đẹp trai hay là một khuôn mặt không thể nhìn ra mặt người?
Nghe giọng nói hắn rất trầm ấm, truyền cảm lại dịu dàng, mềm mại nữa, thật sự là tôi rất tò mò không biết rốt cuộc là hắn ta như thế nào.
Trông nhìn dáng hắn cũng được, không đến nỗi nào.
Thì cũng thuộc loại mà tôi thích đó, trời ạ, dáng ngang ngang anh Kim Soo Hyin luôn nè.
Không biết khuôn mặt của hắn như thế nào ta...
- ANH KIM SOO HYUN! EM PHẢI LÀM SAO! A A A A... - Tôi hét lên, trời ạ, bây giờ chắc đã hơn mười giờ đêm, vậy mà tôi hét như điên, không biết có bị cho là bị thần kinh không nữa trời.
Chắc hắn ta cũng biết tôi hâm mộ anh Kim Soo Hyun lắm nhể? Tôi cười khà khà, thật sự là rất muốn biết nha.
Ngày mai chắc tôi phải tìm cách nhìn được mặt hắn mới được.
Tôi lúc này mới yên tâm nhắm mắt, đập đập chăn, mỉm cười nhìn trần nhà.
Anh Kim Soo Hyun.... Em sắp được gặp anh rồi!
Tôi mở mắt tỉnh dậy, xung quanh toàn là màu trắng. Phải, màu trắng rất đẹp, nhưng lúc này nó đang làm tôi nhức mắt, thật sự là rất khó chịu.
- Tỉnh rồi à? - Giọng nói dó trầm ấm, dễ nghe, lại rất truyền cảm lọt vào tai tôi.
Tôi quay đầu, đúng rồi, là hắn ta, cái tên bí ẩn đó đấy.
- Ừm. - Tôi gật đầu, định nói thêm nhưng im lặng.
Hắn ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, bất chợt tôi mở miệng:
- Sao cậu lúc nào cũng trùm kín hết người vậy?
Hắn ta im lặng, ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh tôi.
- Chẳng vì gì cả. Sợ cô nuốt.
Tôi lúc đó nhăn mặt một cái, hắn ta tưởng hắn ta là cái gì mà dám bảo sợ cô nuốt hắn ta chớ? Xía xía, tôi không cần không cần đâu nha, đừng tưởng đưa tôi đi bệnh viện là anh có cơ hội đến bên tôi nha.
- Không có đầu. Ngoan ngoãn tháo khẩu trang xuống, để tôi xem mặt cậu một chút. Tôi sẽ không nói cho mọi người biết nhan sắc của anh tệ đến nỗi nào đâu.
Tôi cười thầm, chắc anh ta đang nhăn mày rồi. Ô hô hô, nhất định là sẽ tháo nó xuống.
Vậy nhưng... Hoàn toàn nằm ngoài của tôi, anh ta tỉnh bơ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Ê ê nè nè, còn tôi thì cậu tính sao đây hả? - Tôi gọi với theo, anh ta quay người lại nhìn tôi.
- Chú ý về việc ăn uống là được. Tôi về trước - Rồi, anh ta bỏ đi mất.
Tôi tức quá, ném cái gối đang nằm xuống đất luôn, tức không chịu được.
Và tôi bị cô y tá chửi về cái tội không có ý thức trong việc giữ gìn đồ dùng chung.
Sau khi uống thuốc giảm đau và nghe bác sĩ dặn dò xong, tôi mang theo cái bụng nhức nhức về, đi từng bước khập khễnh.
Về tới nhà, tôi lại nhìn thấy tên Kang Je Hwa đi ra từ căn phòng bên cạnh phòng tôi, hai mắt tôi sáng rỡ.
Tôi chạy lại hỏi ngay tên đó:
- Cậu có nhìn thấy mặt của tên ở phòng này không?
Kang Je Hwa ngạc nhiên nhìn tôi, tên này, sao mặt lại tái đi thế này, đã vậy lại còn đỏ nữa chứ, hắn lắc đầu:
- Không thấy.
Tôi "À" lên một cái, lại nhìn cậu ta nghi hoặc:
- Sao cậu lại vào phòng đó vậy?
Haiz, tôi nhìn bộ dáng lúng túng của tên này, thật hết chỗ nói, hắn lúng túng:
- À..À.... Anh hỏi coi có biết em đi đâu không thôi!
Tôi như hiểu ra vấn đề gật gật đầu, cũng phải, tôi ăn rồi ở nhà, trừ khi lên trường thôi, còn lại toàn cắm cúi ở nhà xem phim, hắn lo lắng tìm tôi cũng là chuyện đương nhiên.
- Còn đứng đó làm gì? Vào nhà đi! - Tôi đẩy đẩy vai hắn.
Tên đó cũng gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng tôi.
Tôi là tôi hơi bị tò mò rồi đó nha.
Ban ngày toàn suy nghĩ về hắn ta không nè.
"Chẳng vì gì cả. Sợ cô nuốt."
Câu nói đo, rốt cuộc là có ý gì đây?
Tôi rất tò mò...
Tôi lăn qua lăn lại trên giường, đặt tay lên trán, hết nằm lại ngồi, hết ngồi lại nằm, chỉ mong muốn sẽ tìm ra được câu trả lời.
Toi thật sự tò mò về khuôn mặt của hắn ta.
Đó sẽ là một khuôn mặt đẹp trai hay là một khuôn mặt không thể nhìn ra mặt người?
Nghe giọng nói hắn rất trầm ấm, truyền cảm lại dịu dàng, mềm mại nữa, thật sự là tôi rất tò mò không biết rốt cuộc là hắn ta như thế nào.
Trông nhìn dáng hắn cũng được, không đến nỗi nào.
Thì cũng thuộc loại mà tôi thích đó, trời ạ, dáng ngang ngang anh Kim Soo Hyin luôn nè.
Không biết khuôn mặt của hắn như thế nào ta...
- ANH KIM SOO HYUN! EM PHẢI LÀM SAO! A A A A... - Tôi hét lên, trời ạ, bây giờ chắc đã hơn mười giờ đêm, vậy mà tôi hét như điên, không biết có bị cho là bị thần kinh không nữa trời.
Chắc hắn ta cũng biết tôi hâm mộ anh Kim Soo Hyun lắm nhể? Tôi cười khà khà, thật sự là rất muốn biết nha.
Ngày mai chắc tôi phải tìm cách nhìn được mặt hắn mới được.
Tôi lúc này mới yên tâm nhắm mắt, đập đập chăn, mỉm cười nhìn trần nhà.
Anh Kim Soo Hyun.... Em sắp được gặp anh rồi!