Vừa vác cái ba lô nặng trịch, tôi bước ra khỏi phòng học với điệu bộ đầy mệt mỏi, đúng hơn là khuôn mặt tôi bơ phờ hốc hác.
Chẳng hiểu cái nồi gì mà dạo này tâm trạng tôi hết lên lại xuống hết xuống lại lên, bứt rứt không thể tả.
Nhất là khi...
Tôi liếc mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp khi sáng.
Cô nàng này, đang cười với tôi, rất thân thiện, nụ cười thuần khiết trong sáng, rất khác với khuôn mặt ban sáng khi nhìn tôi.
Thì do tôi giúp cô ta, đương nhiên cô ta phải tỏ ra tốt bụng với tôi là điều đương nhiên.
- Giúp mình rồi nha! - Cô ta nháy nháy mắt với tôi, cười cười. Tôi gật gù, bước đi như một con đà điểu.
Tôi đi bộ ra cổng trường, liếc ngang liếc dọc, mắt tôi chạm vào một vị trí nào đây.
Vâng, và anh ấy đã đến, người hùng của cô gái ấy, chứ không phải tôi!
Làm cái quái gì mà tại sao tôi phải giúp cho cô ta nhỉ, tôi có được cái lợi gì đâu mà phải giúp.
Chẳng qua là do cô ta la ỏm tỏi hết cả lên nên tôi mới đồng ý giúp thôi, con gái luôn phiền phức mà.
- Hey, em đang nghĩ cái gì vậy? - Kang Je Hwa đi đến xoa đầu tôi mỉm cười, bữa nay hắn không có đánh đầu tôi nữa mà cứ cái kiểu xoa xoa nắn nắn.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt tôi liếc nhìn về một hàng cây gần đó, có một bóng cô gái đang dõi theo động tĩnh của bọn tôi, tôi lại nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đắm đuối con cá chuối.
- Em sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế? - Tên này chắc ngạc nhiên với ánh mắt của tôi, ừ thì cũng chả có gì là lạ cả vì bình thường tôi đâu có nhìn hắn thân thiết đến nỗi vậy.
Tôi chớp chớp mắt, cười rạng rỡ để lộ rõ hai má núm đồng tiền, làm bộ dáng dễ thương nhất có thể đối với tên này:
- Kim Je Hwa, chiều này, em có thể đi chơi với anh được không?
Haiz, tôi có thể hiểu được mà, Kim Je Hwa sốc toàn tập, hắn nhìn tôi như kiểu mấy năm không gặp, rồi thì lại cười to như một thằng hâm.
Tôi biết, nụ cười của hắn có thể làm chết toàn bộ nữ sinh cách hắn với bán kính mười mét, còn tôi thì phải nói là suýt thì sịt máu cam.
Định mệnh tàn khốc... Từ lúc quen Kang Je Hwa tới giờ tôi chưa từng nói cho hắn biết tôi là một đứa biến thái, đại đại mê trai đẹp!
Được, tôi thừa nhận, là một tác giả chuyên đi viết những câu chuyện tình yêu đôi lứa, tôi dám chắc cô gái kia đã sớm bị hớp hồn, bay về miền cực lạc xa xôi rồi đó.
- Sao không trả lời? - Tôi hiện nguyên hình, không chút che giấu bản thân, Kim Sang Won đã trở lại.
Nếu không phải cô ta nói tôi phải dụ ngon dụ ngọt tên này, còn lâu tôi mới nói với hắn những câu sến súa như vậy.
Tên đó hình như ổn định lại rồi, không còn cười nữa, hắn nhìn tôi chăm chú, từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đâu, thật là muốn đấm cho vài phát.
Hắn ho khan, sau đó gật đầu:
- Được thôi. Chiều nay một giờ tôi sẽ chờ em.
- Được. Ở công viên...
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ta, thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô ta, tôi quay đầu đi thẳng về nhà.
- Sao anh không về nhà? - Tôi nhăn mặt, cái tên quái đản này, đã nói là chiều nay hẹn gặp mà sao lại líu bíu đi theo là sao.
Kang Je Hwa cười cười nhìn tôi, lại lấy ba lô trên lưng tôi ra mang vào tên này mới nói:
- Bình thường chúng ta vẫn vậy mà!
Tên này là một loại trai đẹp trước nay tôi rất hiếm thấy, phải nói là có mục tiêu theo đuổi.
Ai da cứ cho là hắn theo đuổi tôi đi cơ mà... Có nhất thiết lúc nào cũng phải bám theo như thế này không.
Tôi nói thật, tính thời điểm này, ai cũng đều biết tính tôi là mê trai đẹp, cơ mà, lại không thấy tôi mê Kang Je Hwa đúng không?
Giờ tôi sẽ nói nguyên nhân nè...
Thứ nhất, đẹp trai hay lăng nhăng này nọ, tán người này nhưng yêu người khác, loại người này tôi cực ghét.
Thứ hai, nhà giàu, cái thứ này là chỉ coi phụ nữ là đồ chơi thôi, thích chơi thì chơi, thích đá thì đá, cho nên... Tôi cũng ghét.
Với lại, tôi sợ, một khi tôi đã chấp nhận làm bạn gái của tên này, có khi... Hắn ta đá tôi ngay lập tức cũng nên.
Kết luận, tôi không thể bày tỏ tính hám trai đẹp với cậu ta được, chứ thật ra tôi muốn ôm, cắn, sờ, làm đủ chuyện với cậu ta lắm! (đừng nghĩ lung tung nhá -_-)
Im lặng suốt cả quãng đường đi...
Haiz, tôi chẳng biết phải nói gì với hắn cả, cho dù tôi muốn nói đi, cũng không cất lời được.
Kang Je Hwa, hey, tôi là tôi nhìn anh toàn tưởng tượng đến anh Kim Soo Hyun không à.
Tôi thật sự xin lỗi, cơ mà... Tôi chỉ thích anh vì...
Mà thôi, thích vì gì thì kệ đi, đâu có làm được gì đâu, cứ để thời gian cứ thế trôi đi là vừa.
Vừa vác cái ba lô nặng trịch, tôi bước ra khỏi phòng học với điệu bộ đầy mệt mỏi, đúng hơn là khuôn mặt tôi bơ phờ hốc hác.
Chẳng hiểu cái nồi gì mà dạo này tâm trạng tôi hết lên lại xuống hết xuống lại lên, bứt rứt không thể tả.
Nhất là khi...
Tôi liếc mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp khi sáng.
Cô nàng này, đang cười với tôi, rất thân thiện, nụ cười thuần khiết trong sáng, rất khác với khuôn mặt ban sáng khi nhìn tôi.
Thì do tôi giúp cô ta, đương nhiên cô ta phải tỏ ra tốt bụng với tôi là điều đương nhiên.
- Giúp mình rồi nha! - Cô ta nháy nháy mắt với tôi, cười cười. Tôi gật gù, bước đi như một con đà điểu.
Tôi đi bộ ra cổng trường, liếc ngang liếc dọc, mắt tôi chạm vào một vị trí nào đây.
Vâng, và anh ấy đã đến, người hùng của cô gái ấy, chứ không phải tôi!
Làm cái quái gì mà tại sao tôi phải giúp cho cô ta nhỉ, tôi có được cái lợi gì đâu mà phải giúp.
Chẳng qua là do cô ta la ỏm tỏi hết cả lên nên tôi mới đồng ý giúp thôi, con gái luôn phiền phức mà.
- Hey, em đang nghĩ cái gì vậy? - Kang Je Hwa đi đến xoa đầu tôi mỉm cười, bữa nay hắn không có đánh đầu tôi nữa mà cứ cái kiểu xoa xoa nắn nắn.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt tôi liếc nhìn về một hàng cây gần đó, có một bóng cô gái đang dõi theo động tĩnh của bọn tôi, tôi lại nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đắm đuối con cá chuối.
- Em sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế? - Tên này chắc ngạc nhiên với ánh mắt của tôi, ừ thì cũng chả có gì là lạ cả vì bình thường tôi đâu có nhìn hắn thân thiết đến nỗi vậy.
Tôi chớp chớp mắt, cười rạng rỡ để lộ rõ hai má núm đồng tiền, làm bộ dáng dễ thương nhất có thể đối với tên này:
- Kim Je Hwa, chiều này, em có thể đi chơi với anh được không?
Haiz, tôi có thể hiểu được mà, Kim Je Hwa sốc toàn tập, hắn nhìn tôi như kiểu mấy năm không gặp, rồi thì lại cười to như một thằng hâm.
Tôi biết, nụ cười của hắn có thể làm chết toàn bộ nữ sinh cách hắn với bán kính mười mét, còn tôi thì phải nói là suýt thì sịt máu cam.
Định mệnh tàn khốc... Từ lúc quen Kang Je Hwa tới giờ tôi chưa từng nói cho hắn biết tôi là một đứa biến thái, đại đại mê trai đẹp!
Được, tôi thừa nhận, là một tác giả chuyên đi viết những câu chuyện tình yêu đôi lứa, tôi dám chắc cô gái kia đã sớm bị hớp hồn, bay về miền cực lạc xa xôi rồi đó.
- Sao không trả lời? - Tôi hiện nguyên hình, không chút che giấu bản thân, Kim Sang Won đã trở lại.
Nếu không phải cô ta nói tôi phải dụ ngon dụ ngọt tên này, còn lâu tôi mới nói với hắn những câu sến súa như vậy.
Tên đó hình như ổn định lại rồi, không còn cười nữa, hắn nhìn tôi chăm chú, từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đâu, thật là muốn đấm cho vài phát.
Hắn ho khan, sau đó gật đầu:
- Được thôi. Chiều nay một giờ tôi sẽ chờ em.
- Được. Ở công viên...
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ta, thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô ta, tôi quay đầu đi thẳng về nhà.
- Sao anh không về nhà? - Tôi nhăn mặt, cái tên quái đản này, đã nói là chiều nay hẹn gặp mà sao lại líu bíu đi theo là sao.
Kang Je Hwa cười cười nhìn tôi, lại lấy ba lô trên lưng tôi ra mang vào tên này mới nói:
- Bình thường chúng ta vẫn vậy mà!
Tên này là một loại trai đẹp trước nay tôi rất hiếm thấy, phải nói là có mục tiêu theo đuổi.
Ai da cứ cho là hắn theo đuổi tôi đi cơ mà... Có nhất thiết lúc nào cũng phải bám theo như thế này không.
Tôi nói thật, tính thời điểm này, ai cũng đều biết tính tôi là mê trai đẹp, cơ mà, lại không thấy tôi mê Kang Je Hwa đúng không?
Giờ tôi sẽ nói nguyên nhân nè...
Thứ nhất, đẹp trai hay lăng nhăng này nọ, tán người này nhưng yêu người khác, loại người này tôi cực ghét.
Thứ hai, nhà giàu, cái thứ này là chỉ coi phụ nữ là đồ chơi thôi, thích chơi thì chơi, thích đá thì đá, cho nên... Tôi cũng ghét.
Với lại, tôi sợ, một khi tôi đã chấp nhận làm bạn gái của tên này, có khi... Hắn ta đá tôi ngay lập tức cũng nên.
Kết luận, tôi không thể bày tỏ tính hám trai đẹp với cậu ta được, chứ thật ra tôi muốn ôm, cắn, sờ, làm đủ chuyện với cậu ta lắm! (đừng nghĩ lung tung nhá -_-)
Im lặng suốt cả quãng đường đi...
Haiz, tôi chẳng biết phải nói gì với hắn cả, cho dù tôi muốn nói đi, cũng không cất lời được.
Kang Je Hwa, hey, tôi là tôi nhìn anh toàn tưởng tượng đến anh Kim Soo Hyun không à.
Tôi thật sự xin lỗi, cơ mà... Tôi chỉ thích anh vì...
Mà thôi, thích vì gì thì kệ đi, đâu có làm được gì đâu, cứ để thời gian cứ thế trôi đi là vừa.