Tôi về nhà trong trạng thái mơ hồ, xung quanh tôi như chìm trong màu hồng của tình yêu.
Tôi còn nhớ cái lúc ấy, anh Kim Soo Hyun nhìn tôi lần cuối, anh ấy đã nháy mắt và cười thật tươi với tôi.
Trời ơi... Cảm giác quá đã! Quá sung sướng!
Tôi ôm chặt ảnh anh ấy trên tay, vui sướng bước đi. Chẳng được mấy bước thì bàn tay tôi đột nhiên bị ai nắm lấy.
Tôi giật mình quay đầu, chuẩn bị phòng thủ thì khuôn mặt Kang Je Hwa đã đập vào mắt. Tôi hằn học nhìn cậu ta:
- Kang Je Hwa, phiền anh lần sau nói giùm một tiếng, làm tôi sợ hết hồn.
Tôi khá ngạc nhiên vì thái độ của anh ta rất khác, chẳng hiểu tại sao mà vẻ mặt anh ta hết xanh rồi đến nhăn nhó, thật là khó đoán mà.
- Em vừa mới từ chỗ Kim Soo Hyun về sao? - Cậu ta hỏi, nghe cái giọng của cậu ta, tôi chỉ muốn đấm một cái vào mặt, cái gì mà đi gặp? Đâu phải chỉ mình tôi, hàng loạt fan của anh ấy cũng có mặt mà? Cậu ta làm như tôi hẹn hò lén lút với anh Kim Soo Hyun không bằng!
Đã thế, tôi thừa nhận cũng không sao, vì vốn dĩ anh Kim Soo Hyun cũng không biết chuyện này mà:
- Thì đã sao? Anh Kim Soo Hyun là người trong mộng của tôi, tôi đi gặp anh ấy thì mắc gì tới anh? Anh đừng có làm cái bộ mặt cau có đó với tôi nữa, tôi bực đấy!
Kang Je Hwa một tay đút túi quần, một tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mái tóc nâu, hắn đứng dựa người vào tường, đôi mắt sâu hun hút khiến tôi không thể đoán được điều hắn đang nghĩ.
Hiện tại, tôi đứng cách hắn chưa đến một mét, mà lại trong trạng thái đứng im, toàn thân tôi bất động.
Thấy hắn cứ im im, tôi có cảm giác nguy hiểm, vậy nên chuẩn bị quay người bỏ trốn. Đang khi tôi quay người thì bàn tay hắn nắm chặt lấy tay tôi...
Tiếng bước chân vang lên đằng sau dãy cầu thang, cách chừng chỗ họ đứng không xa...
Kim Sang Won chuẩn bị quay người bỏ đi thì bất ngờ Kang Je Hwa nắm chặt lấy tay cô kéo vào lòng hắn.
Tiếng bước chân đang bước đi đột nhiên dừng hẳn, một đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào hai người đang thân mật trước mặt kia.
Người con gái đang ôm người con trai vào lòng, còn ánh mắt của người con trai nhìn cô gái kia vô cùng dịu dàng, lại tràn đầy yêu thương.
Người đó chẳng hiểu sao lại đút hai tay vào áo khoác, tiến từng bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.
Bất chợt người con trai đó cúi đầu xuống hôn lên môi người con gái đó, một tay vẫn đặt trong quần, một tay đưa lên giữ lấy đầu cô gái ấn xuống.
Trong một giây, đôi chân người đó sững lại, rồi trong giây tiếp theo, sau chiếc khẩu trang, khóe môi người đó nhếch lên một đường, người đó tiếp tục bước tiếp.
Kim Sang Won trừng mắt nhìn Kang Je Hwa, trong đầu cô hét lên: "Anh ta có bị điên không vậy?"
Tại sao lại hôn cô?
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, cô quay người lại, vẫn cái phong cách mùa đông ấy, hắn ta đang bước đến chỗ cô, nhưng ánh mắt lại không hề gián lên chỗ cô một giây.
Rầm! Cánh cửa như có sức nặng hàng tấn đóng sầm lại ở căn phòng gần cuối hành lang khiến cô giật mình.
Cô thật sự không muốn hắn ta hiểu lầm!
Chỉ biết sau đó, Kim Sang Won phản kháng, sau khi giãy dụa khỏi người Kang Je Hwa, cô tát cho hắn một cái.
Cô chạy đi, giọng nói của Kang Je Hwa vang lên:
- Em không thể có được Kim Soo Hyun đâu!
Cô đứng hình, quay lại nhìn cậu ta, khuôn mặt cậu ta rất bình thản, trên làn da trắng ngần không tì vết còn lưu lại dấu tay cô tát khi nãy.
Kim Sang Won điềm nhiên mỉm cười:
- Tôi biết. Tôi biết rất rõ điều này. Nhưng thật sự, ngoài anh Kim Soo Hyun ra, tôi không thể thần tượng ai khác.
Cô thấy, trong ánh mắt hắn, dường như chứa đựng sự tức giận nào đó.
- Kang Je Hwa, tôi thật sự cảm ơn cậu về việc cậu thích tôi nhưng tôi không thể thích cậu. Cho nên... Cậu hãy bỏ cuộc đi!
Nói xong cô quay người bước đi, trong lòng khóc thầm: "Thật sự cậu ta rất đẹp trai, mình thật có lỗi khi không thể thích cậu ta. Số mình tại sao lại khổ vậy?"
Chẳng hiểu tại sao mà đến khi cô dừng lại thì phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà tên kia, cái tên bí ẩn kia, cô nắm chặt tấm ảnh của anh trên tay, khuôn mặt đột nhiên xị xuống.
Bên trong phòng đột nhiên phát ra một giọng hát rất mềm, với lại nghe rất hay, đúng độ cao, đúng nhịp tuy không có nhạc, điều đặc biệt, bài hát này là "Hello goodbye", là nhạc phim "Vì sao đưa anh tới", chỉ khác là về cách xưng hô ngược lại, và giọng hát mềm mượt này thật sự rất giống với anh Kim Soo Hyun.
Hai mắt cô mở to, cô quay đi quay lại nhìn xung quanh, tên Kang Je Hwa đã bỏ đi từ lúc nào.
Như vậy càng tốt, cô có thể thực hiện hành động một cách bí mật hơn.
Cô mở cửa, cánh cửa kêu tạch một cái, và, giọng hát kia cũng không cất lên nữa, cô biết, mình đã thất bại.
Cô bước từng bước vào nhà, quả nhiên tên bí ẩn đó vẫn bịt kín mặt như thường.
Đôi mắt hắn nhìn cô lạnh lẽo, như chưa từng quen biết khiến cô phải sửng sốt.
- Cô đến đây làm gì?
Kim Sang Won đưa tay lên gãi gãi đầu, phải nói sao ta, cô cũng không biết rốt cuộc mình vào đây để làm gì, nếu như nói ra việc cô muốn đột nhập nhà người khác bất hợp pháp chỉ là để muốn nhìn mặt của người ta thì có chết cô cũng không nói.
- À... À... Tôi chỉ là... À à... Tôi muốn hỏi, anh hình như cũng là fan hâm mộ của anh Kim Soo Hyun phải không, khi nãy tôi vừa mới đi ngang qua đây thì nghe thấy bài hát của anh ấy nên muốn vào đây hỏi một chút.
Kim Soo Hyun bất động trong giây lát, ban nãy đúng là anh có hát, nhưng căn bản là anh cũng không hiểu vì sao anh lại hát bài đó, và anh cũng không hề nghĩ đến việc cô gái nhỏ này đến đây chỉ là để hỏi chuyện như vậy.
- Bài hát này tôi chỉ thấy thích nên hát vậy thôi! - Anh cầm quyển tạp chí lên vờ như xem nhưng tim của anh giống như đang ở chỗ cô gái đang đứng trong phòng anh vậy.
Kim Sang Won tuy đã nhận được câu trả lời nhưng cô có vẻ đòi hỏi hơn lần hỏi trước:
- Ừm... Tôi nghe thấy giọng anh rất giống thần tượng của tôi nên tôi có thể được nghe anh hát lần nữa không? - Lần này, hai má của cô đỏ ửng lên, thật sự trông rất dễ thương.
Kim Soo Hyun ngẩng đầu lên nhìn cô gái, hai mắt anh sáng lên, cảm xúc đan xen khó tả.
Tôi về nhà trong trạng thái mơ hồ, xung quanh tôi như chìm trong màu hồng của tình yêu.
Tôi còn nhớ cái lúc ấy, anh Kim Soo Hyun nhìn tôi lần cuối, anh ấy đã nháy mắt và cười thật tươi với tôi.
Trời ơi... Cảm giác quá đã! Quá sung sướng!
Tôi ôm chặt ảnh anh ấy trên tay, vui sướng bước đi. Chẳng được mấy bước thì bàn tay tôi đột nhiên bị ai nắm lấy.
Tôi giật mình quay đầu, chuẩn bị phòng thủ thì khuôn mặt Kang Je Hwa đã đập vào mắt. Tôi hằn học nhìn cậu ta:
- Kang Je Hwa, phiền anh lần sau nói giùm một tiếng, làm tôi sợ hết hồn.
Tôi khá ngạc nhiên vì thái độ của anh ta rất khác, chẳng hiểu tại sao mà vẻ mặt anh ta hết xanh rồi đến nhăn nhó, thật là khó đoán mà.
- Em vừa mới từ chỗ Kim Soo Hyun về sao? - Cậu ta hỏi, nghe cái giọng của cậu ta, tôi chỉ muốn đấm một cái vào mặt, cái gì mà đi gặp? Đâu phải chỉ mình tôi, hàng loạt fan của anh ấy cũng có mặt mà? Cậu ta làm như tôi hẹn hò lén lút với anh Kim Soo Hyun không bằng!
Đã thế, tôi thừa nhận cũng không sao, vì vốn dĩ anh Kim Soo Hyun cũng không biết chuyện này mà:
- Thì đã sao? Anh Kim Soo Hyun là người trong mộng của tôi, tôi đi gặp anh ấy thì mắc gì tới anh? Anh đừng có làm cái bộ mặt cau có đó với tôi nữa, tôi bực đấy!
Kang Je Hwa một tay đút túi quần, một tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mái tóc nâu, hắn đứng dựa người vào tường, đôi mắt sâu hun hút khiến tôi không thể đoán được điều hắn đang nghĩ.
Hiện tại, tôi đứng cách hắn chưa đến một mét, mà lại trong trạng thái đứng im, toàn thân tôi bất động.
Thấy hắn cứ im im, tôi có cảm giác nguy hiểm, vậy nên chuẩn bị quay người bỏ trốn. Đang khi tôi quay người thì bàn tay hắn nắm chặt lấy tay tôi...
Tiếng bước chân vang lên đằng sau dãy cầu thang, cách chừng chỗ họ đứng không xa...
Kim Sang Won chuẩn bị quay người bỏ đi thì bất ngờ Kang Je Hwa nắm chặt lấy tay cô kéo vào lòng hắn.
Tiếng bước chân đang bước đi đột nhiên dừng hẳn, một đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào hai người đang thân mật trước mặt kia.
Người con gái đang ôm người con trai vào lòng, còn ánh mắt của người con trai nhìn cô gái kia vô cùng dịu dàng, lại tràn đầy yêu thương.
Người đó chẳng hiểu sao lại đút hai tay vào áo khoác, tiến từng bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.
Bất chợt người con trai đó cúi đầu xuống hôn lên môi người con gái đó, một tay vẫn đặt trong quần, một tay đưa lên giữ lấy đầu cô gái ấn xuống.
Trong một giây, đôi chân người đó sững lại, rồi trong giây tiếp theo, sau chiếc khẩu trang, khóe môi người đó nhếch lên một đường, người đó tiếp tục bước tiếp.
Kim Sang Won trừng mắt nhìn Kang Je Hwa, trong đầu cô hét lên: "Anh ta có bị điên không vậy?"
Tại sao lại hôn cô?
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, cô quay người lại, vẫn cái phong cách mùa đông ấy, hắn ta đang bước đến chỗ cô, nhưng ánh mắt lại không hề gián lên chỗ cô một giây.
Rầm! Cánh cửa như có sức nặng hàng tấn đóng sầm lại ở căn phòng gần cuối hành lang khiến cô giật mình.
Cô thật sự không muốn hắn ta hiểu lầm!
Chỉ biết sau đó, Kim Sang Won phản kháng, sau khi giãy dụa khỏi người Kang Je Hwa, cô tát cho hắn một cái.
Cô chạy đi, giọng nói của Kang Je Hwa vang lên:
- Em không thể có được Kim Soo Hyun đâu!
Cô đứng hình, quay lại nhìn cậu ta, khuôn mặt cậu ta rất bình thản, trên làn da trắng ngần không tì vết còn lưu lại dấu tay cô tát khi nãy.
Kim Sang Won điềm nhiên mỉm cười:
- Tôi biết. Tôi biết rất rõ điều này. Nhưng thật sự, ngoài anh Kim Soo Hyun ra, tôi không thể thần tượng ai khác.
Cô thấy, trong ánh mắt hắn, dường như chứa đựng sự tức giận nào đó.
- Kang Je Hwa, tôi thật sự cảm ơn cậu về việc cậu thích tôi nhưng tôi không thể thích cậu. Cho nên... Cậu hãy bỏ cuộc đi!
Nói xong cô quay người bước đi, trong lòng khóc thầm: "Thật sự cậu ta rất đẹp trai, mình thật có lỗi khi không thể thích cậu ta. Số mình tại sao lại khổ vậy?"
Chẳng hiểu tại sao mà đến khi cô dừng lại thì phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà tên kia, cái tên bí ẩn kia, cô nắm chặt tấm ảnh của anh trên tay, khuôn mặt đột nhiên xị xuống.
Bên trong phòng đột nhiên phát ra một giọng hát rất mềm, với lại nghe rất hay, đúng độ cao, đúng nhịp tuy không có nhạc, điều đặc biệt, bài hát này là "Hello goodbye", là nhạc phim "Vì sao đưa anh tới", chỉ khác là về cách xưng hô ngược lại, và giọng hát mềm mượt này thật sự rất giống với anh Kim Soo Hyun.
Hai mắt cô mở to, cô quay đi quay lại nhìn xung quanh, tên Kang Je Hwa đã bỏ đi từ lúc nào.
Như vậy càng tốt, cô có thể thực hiện hành động một cách bí mật hơn.
Cô mở cửa, cánh cửa kêu tạch một cái, và, giọng hát kia cũng không cất lên nữa, cô biết, mình đã thất bại.
Cô bước từng bước vào nhà, quả nhiên tên bí ẩn đó vẫn bịt kín mặt như thường.
Đôi mắt hắn nhìn cô lạnh lẽo, như chưa từng quen biết khiến cô phải sửng sốt.
- Cô đến đây làm gì?
Kim Sang Won đưa tay lên gãi gãi đầu, phải nói sao ta, cô cũng không biết rốt cuộc mình vào đây để làm gì, nếu như nói ra việc cô muốn đột nhập nhà người khác bất hợp pháp chỉ là để muốn nhìn mặt của người ta thì có chết cô cũng không nói.
- À... À... Tôi chỉ là... À à... Tôi muốn hỏi, anh hình như cũng là fan hâm mộ của anh Kim Soo Hyun phải không, khi nãy tôi vừa mới đi ngang qua đây thì nghe thấy bài hát của anh ấy nên muốn vào đây hỏi một chút.
Kim Soo Hyun bất động trong giây lát, ban nãy đúng là anh có hát, nhưng căn bản là anh cũng không hiểu vì sao anh lại hát bài đó, và anh cũng không hề nghĩ đến việc cô gái nhỏ này đến đây chỉ là để hỏi chuyện như vậy.
- Bài hát này tôi chỉ thấy thích nên hát vậy thôi! - Anh cầm quyển tạp chí lên vờ như xem nhưng tim của anh giống như đang ở chỗ cô gái đang đứng trong phòng anh vậy.
Kim Sang Won tuy đã nhận được câu trả lời nhưng cô có vẻ đòi hỏi hơn lần hỏi trước:
- Ừm... Tôi nghe thấy giọng anh rất giống thần tượng của tôi nên tôi có thể được nghe anh hát lần nữa không? - Lần này, hai má của cô đỏ ửng lên, thật sự trông rất dễ thương.
Kim Soo Hyun ngẩng đầu lên nhìn cô gái, hai mắt anh sáng lên, cảm xúc đan xen khó tả.