"Wao! Thật không ngờ Kim Soo Hyun lại là người làm trong đoàn làm phim của anh Kim Soo Hyun, vậy mà bấy lâu này mình không hề hay biết! Đúng là..." Tôi thầm nghĩ, đã là bạn gái của anh thì đương nhiên cái gì về anh cũng phải biết, vậy mà tôi lại không ngó ngàng tới. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là một điều đáng tiếc.
Vậy mà bao lâu này anh ấy làm ngơ, mình cứ nghĩ anh không để ý đến, nào ngờ anh ấy biết Kim Soo Hyun mà vẫn giả bộ làm ngơ! Thật đúng là tức chết mà!
Thôi, giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, mình cũng không trách anh ấy làm gì, vì anh ấy cũng cần bảo vệ bí mật riêng tư của mình mà!
Ahaha, thật không ngờ, sống trên đời từng nấy năm, cũng có ngày Kim Sang Won ta đây được đi chơi với thần tượng của mình, mà người sắp xếp lại là bạn trai mình!
Nghĩ đến chuyện này lại khiến tôi bực mình thêm, cái vụ anh Kim Soo Hyun tham gia chương trình gì gì đấy "Cặp đôi hoàn hảo" hay đại khái gì đó, tôi cũng không nhớ, anh ấy nói có, đến bận tôi tìm tung tích thông tin thì nhá ra mới biết anh lừa tôi. Thật là...
Kim Soo Hyun, anh cũng nhỏ mọn lắm đấy!
Hôm nay tôi chọn một bộ đồ đẹp nhất của mình, sau đó tôi ngồi trước gương, nhìn vào khuôn mặt mình.
"Chắc phải thêm chút son phấn!" Tôi nghĩ, gật đầu một cái, tôi quẹt quẹt vài cái, son lên môi mình một loại son hồng rất đẹp.
Thấy mình đã ổn, tôi tung tăng cầm ví rời khỏi phòng, tâm trạng rất vui vẻ đến chỗ hẹn.
Nơi hẹn là một khu công viên rất ít người đến, nơi này vốn có nhiều cây xanh, hồ nước xanh mát, chỉ tại nằm không đúng vị trí nên không được nhiều người biết đến cho lắm.
Tôi chống nạnh khi nghĩ tới dáng người của anh:"Kim Soo Hyun! Anh thật đúng là biết chọn nơi!"
Tôi ngồi vào một chiếc ghế đá cạnh một gốc cây lớn, nơi tôi sẽ gặp mặt thần tượng của mình.
Ngồi một lúc, thấy chán quá, tôi lôi điện thoại trong ví ra chơi, chơi chán rồi, tôi nhắm hai mắt lại, tính chợp mắt một lúc.
Vậy mà... Đến khi tôi tỉnh lại đã cảm nhận được một bờ vai ấm áp, trong mê man suy nghĩ, tôi thầm rủa: "Kim Soo Hyun! Anh lừa em! Anh đến đây để xem em làm trò hề chứ gì!"
Mùi hương... Đúng à chỉ anh mới có!
Tôi khẳng định chắc nịch, mở mắt rồi ngẩng đầu lên định trách móc thì khuôn mặt người con trai kia dưới chiếc kính đen khiến tôi nhận ra ngay từ cái nhìn:
- Kim... Kim Soo Hyun? Là... Là anh?
Chàng trai trẻ đó nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười rõ nét ở cự ly gần thế này thực sự khiến tôi muốn ngạt chết.
- Em là Kim Sang Won? Anh được nghe cậu ta kể về em rất nhiều!
Mắt tôi đờ ra, thì ra là anh ấy nói thật, trời ơi, cho dù tôi đã từng hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần nhưng không thể có câu trả lời... Tại sao bây giờ tôi mới được anh ấy kể!!
- Kim Sang Won! Em sao vậy? - Anh ấy đưa bàn tay giơ ra trước mặt tôi, sắc mặt tôi giờ trở nên tươi tỉnh hơn, tôi mỉm cười thật tươi với anh ấy:
- Dạ không sao. Soo Hyun, chúng ta đi dạo quanh đây một vòng đi!
Anh gật đầu đồng ý, đứng dậy chờ tôi cùng bước đi, nhìn khuôn mặt anh, tôi thấy hàng mày anh hơi nhăn lại.
Anh... Hình như không thích tôi nhỉ?
- Soo Hyun, anh ăn kem nhé? - Tôi mua hai cây kem sau đó nhìn anh nháy mắt, anh hơi mỉm cười gật đầu.
Đi trên đường, vừa ăn kem chúng tôi vừa trò chuyện rất vui vẻ, tôi cứ nghĩ anh rất khó gần vì anh là một ngôi sao nổi tiếng, còn tôi chỉ là một cô bé bình thường mà thôi, nhưng tôi không ngờ anh lại vui vẻ đến vậy, thật sự rất hòa đồng với mọi người.
- Kim Sang Won, anh hỏi em một chút được không? - Anh đột nhiên nhìn tôi hỏi, tôi nhìn anh ngây ngốc.
- Sao ạ? - Hai mắt tôi long lanh, tôi không ngờ mình lại ngây thơ trước mặt anh ấy đến vậy.
Anh hỏi một câu thôi, mặt anh đỏ lên, tôi cũng chả hiểu nguyên nhân vì sao vì câu hỏi này quá bình thường:
- Em thấy bạn trai mình thế nào?
Tôi phì cười, sau đó đưa tay lên che nụ cười nham nhở của mình, nhưng càng che, tôi thấy nụ cười của tôi phát ra càng to hơn, đang cười toe miệng đột nhiên tôi nghiêm mặt nhìn anh:
- Anh ấy rất tốt ạ!
- Tốt hơn anh không? - Anh lại hỏi, câu hỏi này làm tôi bối rối, tôi vẫn chưa tiếp xúc với anh nhiều.
- Em không trả lời đâu ạ! - Tôi cười rồi chạy lên phía trước, bỏ lại anh phía sau.
Đến tận chiều, khi mặt trời khuất dần, thần tượng của tôi, anh đi cùng tôi, cùng bước trên cùng một con đường, tôi cảm thấy người mình nhẹ tênh.
Thật sự mà nói, hôm nay thật đúng là một ngày tuyệt nhất cuộc đời của tôi!
Tôi cười chào tạm biệt thần tượng, nhưng khi quay bước, bàn tay anh đã nắm chặt lấy tay tôi, tôi nhìn anh khó hiểu.
Anh vịn lấy bờ vai tôi, khuôn mặt anh chất chứa mớ cảm xúc hỗn tạp khiến tôi không thể biết được, anh mỉm cười, giọng anh trầm ấm, thật sự rất giống anh ấy:
- Sang Won, anh đã được người ấy kể về em rất nhiều, anh cũng không biết từ khi nào mình đã thích em. Anh muốn hỏi em một câu... Em sẽ chọn anh... Hay chọn cậu ấy?
Tôi bối rối, khuôn mặt tôi bất động trong giây lát, tôi đang nghe cái gì vậy? Tôi không nghe lầm chứ? Phải không? Chắc tôi nhầm hoặc tai tôi đã có vấn đề.
- Kim Sang Won, em có nghe tôi nói gì không? - Anh lay lay người tôi, trời ơi, tôi chẳng biết dạo này mình nợ ông trời cái gì nữa.
- Dạ là sao ạ? - Tôi chớp chớp đôi mắt, nhìn tôi giống con hề gớm, trong khi đó, đôi mắt anh vẫn dans chặt vào người tôi, anh hơi mỉm cười nhưng ánh mắt đó tôi không thể hiểu hết được.
- Nếu bây giờ anh tỏ tình với em thì em sẽ chọn anh chứ? - Anh dò hỏi, ánh mắt chờ đợi, ôi thánh địa thần linh ơi, tôi...
Tôi thần tượng anh!
Trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đều là fan ruột rất trung thành của anh!
Tôi luôn dõi theo anh từng bước chân, nhìn anh từ khoảng cách vô hạn...
Điều này trước đây đối với tôi mà nói, nếu như anh tỏ tình, tôi nguyện chết để đánh đổi làm người yêu anh một ngày!
Nhưng bây giờ, tôi đã có anh ấy, Kim Soo Hyun phiên bản lỗi của tôi rồi, tôi thật sự không biết mình yêu anh ấy từ lúc nào nhưng tình yêu đó rất lớn, tôi không thể đánh mất nó được.
Tôi mỉm cười nhìn thần tượng của tôi, hai mắt tôi long lanh, tôi nắm bàn tay anh thật chặt, sau đó hôn lên má anh một cái, anh cứ nghĩ là tôi đồng ý, nhưng tôi đã cất lời:
- Thần tượng của em! Rất cảm ơn anh nhưng em yêu anh ấy, em vẫn sẽ là fan của anh, mãii mãi, chào anh!
Tôi vẫy tay chào anh sau đó chạy đi, tôi chẳng thể thấy rõ khuôn mặt anh lúc đó thế nào, vui hay buồn nhưng giờ đây tôi nghĩ, tôi có anh ấy là đủ!
Trên đường về, tôi ghé lại trên đường mua một vài thứ nên hơi tốn thời gian, khi về trời đã tối nhem.
Tôi mở cửa phòng, bật điện lên, dáng người anh ngồi trên ghế sô pha đột nhiên làm tôi giật mình.