- Cô ấy là người đã cho tôi niềm vui, là người mà tôi cảm thấy cần nhất trong cuộc đời này... Cô ấy không đẹp, cũng không giàu có gì, đơn giản vì tôi yêu con người của cô ấy! - Đôi mắt anh như lạc đi đâu đó, như đang kể về một chuyện cổ tích vậy, đôi mắt anh lúc này sâu, hai tròng đen như nhìn xuyên thấu trái tim cô.
Kim Sang Won ngồi trước màn ảnh, hai tay cô đan vào nhau, trái tim cô đột nhiên run rẩy.
Anh... Đang tỏ tình với ai vậy? Chắc không phải là cô chứ?
Cô tự nhủ bản thân, tự nói với lòng mình: "Kim Sang Won, đừng nghĩ đến những điều ảo tưởng, mày không đến lượt được anh ấy để ý đâu!"
Kim Soo Hyun... Cô nhìn anh, hai mắt cô ửng đỏ, cô cứ nghĩ những ngày tháng qua được ở bên cạnh Kim Soo Hyun chỉ là giấc mơ phù phiếm thì cô lại càng không muốn chấp nhận được sự thật, càng không muốn quên đi anh.
Xung quanh đó, đám fan càng ngày càng hét to, câu hỏi hầu như đều là nhằm vào miếng băng cá nhân trên khuôn mặt đẹp trai của anh:
- Anh Soo Hyun, mặt anh làm sao vậy?
- Anh có đau không?
- Đã bôi thuốc chưa?
- Anh đã đỡ nhiều chưa?
Đôi mắt cô nhìn anh, anh hình như đang đắn đo điều gì đó. Cô thở dài đi vội vào phòng lấy áo khoác rồi khóa cửa ra ngoài.
- Soo Hyun!!! - Đồng loạt các fan nhìn anh hét lên đầy lo lắng.
Kim Soo Hyun cuối cùng cũng choàng tỉnh, anh đưa mắt đồng thời nhìn đám fan cuồng nhiệt bên kia, trong phần nào đó suy nghĩ anh mong cô sẽ đến đây.
Không phải... Lần nào anh xuất hiện cũng đều có cô đó sao?
Không phải cô bé lúc nào cũng chỉ mong được ngắm anh một lần sau đó lủi thủi ra về sao?
Anh... Không phải anh không biết... Mà anh chỉ là nhất thời không thể nói ra!
Cô đâu thể biết được... Lần gặp đầu tiên anh gặp cô là vào lúc nào?
Cậu quản lí nhìn tôi, đẩy gọng kính lên nhắc nhở:
- Soo Hyun, đến giờ có lịch quay, chúng ta phải rời khỏi đây sớm thôi!
Anh gật đầu, mím chặt môi chuẩn bị bước vào trong ô tô.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, ngay trong đám đông, nó làm tim anh rung lên từng nhịp:
- KIM SOO HYUN!!! - Từ phía xa, cô hét to lên đến nỗi cô có thể cảm thấy cổ họng mình đang đau rát.
Anh quay lại nhìn, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Đám fan không hiểu chuyện lúc này cũng tự động né ra, họ chả hiểu vì sao mình lại làm như vậy.
Như một lực đẩy vô hình, cô chạy đến chỗ anh, trán cô lấm tấm mồ hôi.
Cô đưa một hộp quà nhỏ cho anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, phát hiện nó đang đỏ ửng lên.
Cô dồn hết toàn bộ tình cảm mình dành bao lâu nay ra nói hết một lần với anh:
- Kim Soo Hyun, tuy em không có nhiều lời muốn nói với anh nhưng em sẽ nói rất ngắn gọn. Người em yêu là anh ấy và người em hâm mộ mãi mãi chỉ có một mình anh thôi...
Nói như vậy... Cô ấy... Anh nhìn cô...
Cô quay người bước đi, đám fan bên dưới còn chưa hết ngỡ ngàng thì bàn tay anh đã kéo cô lại, ôm chặt cô ngay trước đám đông, anh mỉm cười rất đẹp:
- Kim Sang Won, anh thật sự cám ơn em!
Á...Á...Á...
Đám fan hét lên, hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của anh, có một số cô còn nhìn cảnh này với vẻ chán ghét.
Quản lí của anh và những người trong ngành báo chí cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng về hành động của anh, máy quay, máy ảnh xung quanh không ngừng chớp.
Còn cô, cô thì sao? Cô giờ đây giống như một cái cây đứng chết lặng đó cho anh ôm.
Không phải chứ? Anh... Đang ôm cô sao? Ngay trước mặt mọi người đây sao?
Cô... Không nằm mơ?
- Sang Won à... Em biết đấy... Anh thật sự rất thích em! - Kim Soo Hyun kéo cô vào lòng, đặt cằm vào vai cô, khuôn mặt nũng nịu rất trẻ con.
Cô còn chưa hoàn hồn về những gì diễn ra cách đây vài phút, nó thật sự quá kinh khủng! Cô càng không nghĩ mình là người mạnh mẽ đến điên rồ như vậy!
- Kim Soo Hyun... Ban nãy... Em đang làm cái gì vậy? - Cô nhìn anh hỏi, hoàn toàn không thể tin được những gì mình làm.
Anh nhìn cô, khóe miệng cong lên, anh đưa tay mình nắm vào bàn tay cô, đã lâu rồi, anh mới thấy ấm áp như thế này:
- Sang Won à... Những gì em làm là hoàn toàn đúng đắn! Em thích anh! Anh cũng thích em! Chúng ta thích nhau, tất nhiên không liên can đến ai cả!
Cô bĩu môi, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Vừa khi nãy, nếu như cô còn ở lại đó, chỉ e là xác cô cũng không còn!
Nhìn những cặp mắt như sói nhìn mình, cô không thể oán trách ai được.
Ai biểu cô yêu anh làm gì?
- Kim Soo Hyun! - Lúc này đổi lại cô tựa vào người anh, những gì mà cô làm đều thu vào tầm mắt của anh.
Anh ừ hử một tiếng, chờ đợi lời cô chuẩn bị nói ra.
- Kim Soo Hyun... Em không dám tin là lại có một ngày, em lại yêu một người, mà người đó lại chính là thần tượng mà em ngưỡng mộ!
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hôn vào cái má phúng phính của cô một cái, giọng anh càng lúc càng cưng chiều:
- Sang Won, anh thật sự không nghĩ một ngày anh lại yêu một người nhiều đến vậy!
Tiếng ô tô vẫn lăn bánh đều đều, đều đều, cô chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật đẹp vậy...
Đôi mắt cô nhíu chặt lại, cô cố gắng mở ra nhưng lại không mở nổi, tóm lại, toàn thân cô hiện tại rơi vào trạng thái bất động, toàn thân cô nóng lên từng đợt.
- Bác sĩ... Cô ấy có sao không? - Anh lo lắng nhìn vị bác sĩ già kia, khuôn mặt có chút biến đổi.
Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt dãn ra không ít:
- Cô ấy chỉ là dạo này ăn uống không điều độ, suy nghĩ nhiều dẫn đến tâm lí tiêu cực, hôm nay lại vận động nhiều, quá sức nên mệt thôi. Cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt!
Mặt anh lại lấy lại được thần sắc, anh mỉm cười cúi đầu:
- Cảm ơn bác sĩ!
Đến khi ông bác sĩ rời đi, anh mới ngồi trên giường bên cạnh cô, đôi mắt đen chất chứa cảm xúc mãnh liệt khó tả.
Ăn uống không điều độ...
Suy nghĩ tiêu cực...
Mệt mỏi...
Cô gái này, xem ra, không phải là cô không muốn ở bên anh, mà chính cô sợ anh sẽ biến mất nếu như cô mở lòng với anh!
Lúc này, mắt cô mới mở ra được chút ít, cô nhìn anh, khóe miệng cong lên:
- May quá... Không phải là mơ!
Đến lúc này cô gái này còn...
Anh nhìn mà phải lắc đầu ngao ngán, đỡ cô ngồi dậy dựa vào tường, anh xoa xoa đầu cô:
- Sang Won... Ngay từ bây giờ, cuộc đời anh... Sẽ làm tất cả vì em!
Cô cười cười, lại vươn tay ra muốn ôm lấy anh.
Anh biết cô đang muốn gì, ngồi cạnh cô cho cô ôm mình vào lòng thật chặt, thật chặt, anh có thể cảm nhận được cái siết tay thật mạnh mẽ của cô, giống như không muốn anh biến mất hay đi đâu vậy.
- Sang Won à... Anh sẽ không xa em đâu... Anh hứa... - Anh nhẹ nhàng nói vào tai cô khiến cô an lòng.
Cuộc đời này.... Cô không ngờ mình lại may mắn đến như thế!
Được ở bên anh như thế này, thật sự rất an tâm, càng cảm thấy mình nên nghe lời anh nhiều hơn, dành cho anh mọi thứ nhiều hơn.
- Soo Hyun... Thần tượng của em... Em rất yêu anh! - Cô cười toe toét cho dù bản thân không thể cười nổi nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh cười.
Ngay từ lúc đó... Câu chuyện tình yêu của cậu bắt đầu sang một trang mới... Tình yêu của cô dành cho Thần Tượng của mình! Cũng là tình yêu mà cô dành cho tâm hồn, con người của anh...
----The End----
P/S: Ri thật sự rất xin lỗi các bạn đọc, câu chuyện này mình viết một cái kết khá vội, vì vậy nó không được hay. Ri đang muốn chuẩn bị thời gian nhiều hơn cho phần của truyện "Cửu Băng Hà Em Là Thần Chết Của Tôi" và một truyện khác mang chút tính hài hước nên phải kết thúc truyện này ở đây thôi.
Các bạn hãy đón xem ngoại truyện của "Kim Sang Won, em thật sự khiến anh đau đầu!" nhé.
Yêu các bạn nhiều lắm!