Đương nhiên là... Kang Je Hwa sẽ không bỏ cuộc rồi, tôi quen biết tên đó tuy không lâu nhưng cũng biết độ dai bám theo người của cậu ta là bao nhiêu, suốt ngày cứ ở lì trong nhà tôi chẳng chịu đi, phá đi cái cảm giác thoải mái của tôi nữa chứ.
Thật là... Phiền phức!
Kang Je Hwa dịch sát lại chỗ tôi, tên đó nói nhỏ vào tai tôi thế này:
- Có chết cũng không biến mất khỏi em!
Cái tên biến thái này, rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy?
Thật không thể hiểu nổi.
- Tôi hết nói! - Tôi lải nhải. Tôi xin đầu hàng cậu, giờ ngay cả nhà của tôi mà cậu cũng "tỉnh ruồi" đến nỗi vào không cần bấm chuông hay đại khái gõ cửa thì thử hỏi xem tôi sẽ nói được gì với cậu ta chứ.
Thấy tôi chẳng phản kháng hay có ý đuổi tên đó đi nữa, tên đó càng cười tươi hơn, tôi biết, xung quanh rất nhiều người đang nhìn hai bọn tôi nói chuyện.
Tại cái tên này đẹp trai quá mà, tôi là tôi mê trai đẹp, cơ mà chỉ là tôi nghĩ mình mê nó nhưng không thể với tới nó, hiện tại, có ngay một người đẹp trai như thế này ở bên cạnh, cảm giác thật sự là bất an.
Lỡ may thì tôi lỡ thích tên này rồi tên này lại biến mất hoặc đoi chia tay với tôi thì thử hỏi tôi phải làm thế nào?
Không lẽ phải cầu xin khóc lóc mong hắn quay lại với tôi sao?
Kim Sang Won không phải là người như vậy!
Tôi không có bạn, vì lập trường của tôi khác với bọn họ!
Tôi không bình thường như bọn họ, sự tưởng tượng của tôi càng vượt xa bọn họ
Đó là lí do vì sao tôi lại đam mê trở thành một tác giả, một tác giả nổi tiếng được nhiều người biết đến.
Nhưng tôi không thể dựa vào người khác được, tôi muốn tự mình đứng lên trên đôi chân của mình thôi!
Và tôi hiện tại... Tôi chẳng biết dùng từ nào để diễn tả...
Nói chung là... Người có nhà mà giống người không nhà đấy! Đại khái là như vậy.
Dẫu sao cũng phải cảm ơn tấm chân tình của tên này đã theo đuổi tôi suốt một tháng, tôi cũng không thể nói lời cay đắng với cậu ta được.
Thôi cứ lơ đi, cậu ta nản rồi cũng bỏ đi thôi.
Tôi lại gục đầu xuống bàn, tiếp tục suy nghĩ.
Ngày hôm đó mình nên đi mặc gì đây nhỉ?
Tôi hơi lùn nên không biết mình phải mặc đồ gì cho phù hợp cả, thật sự là rất khó lựa chọn.
Nếu như có một người tư vấn thì tốt quá nhỉ, tôi không có một người bạn nào cả, tôi thích vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngay lúc cần thì lại không có ai ra tay giúp đỡ.
Tôi đưa mắt nhìn Kang Je Hwa, cậu ta nhìn ra bên ngoài, cũng đột nhiên quay lại nhìn tôi, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
- Em nhìn gì vậy? - Hắn cười, ôi trời, nụ cười tỏa nắng này, hắn định làm tôi say nắng ngay tại đây luôn sao?
Tôi nhìn hắn, cúi đầu xuống thấp lên, tôi ho khan rồi ngẩng đầu với tên đó:
- Chiều nay cậu rảnh không, đi chọn đồ với tôi!
Sao mà nghĩ đi nghĩ lại càng thấy hối hận, tự nhiên lại rủ tên Kang Je Hwa đi làm gì thế biết.
Giờ thì xong rồi, tên này làm tôi xoay như chong chóng vậy, hết bộ này đến bộ khác, hết cái váy này đến cái váy khác.
Mỗi lần tôi mặc đồ, ánh mắt tên đó vô cùng tà ác, nó khiến tôi muốn băm vằm tên đó ra làm trăm mảnh.
Chọn được cái váy ưng ý, tên này ngang nhiên kéo tôi đến quầy thu tiền rồi trả tiền luôn.
Tôi đang định giơ ví lên nè, cơ mà vấn đề là tên này nhanh tay đến nỗi tôi cũng không nhanh lại được, đành để hắn trả thôi.
Là hắn tự nguyện trả mà, tôi đâu bắt ép gì đâu!
Tên đó đúng là cái tên ngốc nghếch nhất!
- Này, em định mặc nó để đi đâu vậy? - Kang Je Hwa cùng tôi sau khi rời khỏi cửa hàng tên này đã hỏi tôi như vậy.
Tôi nhàm chán, tay tôi cầm túi váy, vẫn nhìn về phía trước trả lời:
- Tôi đi gặp anh Kim Soo Hyun của tôi!
Có thể nói, mặt tên này biến đổi ngay tức khắc, hắn nhăn mặt, nhìn giống như kiểu là tôi phản bội hắn không bằng.
Mà đó là thần tượng của tôi mà, mắc gì mà cậu ta phải giận cơ chứ.
- Vậy ra là em nói anh đi mua cùng là để đi gặp mặt người con trai khác?
Nghe tên này nói mà làm tôi ngứa hết cả lỗi tai, tôi ngoáy ngoáy tai, thờ ơ:
- Đó là thần tượng số 1 của tôi, tôi yêu anh ấy!
Đương nhiên là... Kang Je Hwa sẽ không bỏ cuộc rồi, tôi quen biết tên đó tuy không lâu nhưng cũng biết độ dai bám theo người của cậu ta là bao nhiêu, suốt ngày cứ ở lì trong nhà tôi chẳng chịu đi, phá đi cái cảm giác thoải mái của tôi nữa chứ.
Thật là... Phiền phức!
Kang Je Hwa dịch sát lại chỗ tôi, tên đó nói nhỏ vào tai tôi thế này:
- Có chết cũng không biến mất khỏi em!
Cái tên biến thái này, rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy?
Thật không thể hiểu nổi.
- Tôi hết nói! - Tôi lải nhải. Tôi xin đầu hàng cậu, giờ ngay cả nhà của tôi mà cậu cũng "tỉnh ruồi" đến nỗi vào không cần bấm chuông hay đại khái gõ cửa thì thử hỏi xem tôi sẽ nói được gì với cậu ta chứ.
Thấy tôi chẳng phản kháng hay có ý đuổi tên đó đi nữa, tên đó càng cười tươi hơn, tôi biết, xung quanh rất nhiều người đang nhìn hai bọn tôi nói chuyện.
Tại cái tên này đẹp trai quá mà, tôi là tôi mê trai đẹp, cơ mà chỉ là tôi nghĩ mình mê nó nhưng không thể với tới nó, hiện tại, có ngay một người đẹp trai như thế này ở bên cạnh, cảm giác thật sự là bất an.
Lỡ may thì tôi lỡ thích tên này rồi tên này lại biến mất hoặc đoi chia tay với tôi thì thử hỏi tôi phải làm thế nào?
Không lẽ phải cầu xin khóc lóc mong hắn quay lại với tôi sao?
Kim Sang Won không phải là người như vậy!
Tôi không có bạn, vì lập trường của tôi khác với bọn họ!
Tôi không bình thường như bọn họ, sự tưởng tượng của tôi càng vượt xa bọn họ
Đó là lí do vì sao tôi lại đam mê trở thành một tác giả, một tác giả nổi tiếng được nhiều người biết đến.
Nhưng tôi không thể dựa vào người khác được, tôi muốn tự mình đứng lên trên đôi chân của mình thôi!
Và tôi hiện tại... Tôi chẳng biết dùng từ nào để diễn tả...
Nói chung là... Người có nhà mà giống người không nhà đấy! Đại khái là như vậy.
Dẫu sao cũng phải cảm ơn tấm chân tình của tên này đã theo đuổi tôi suốt một tháng, tôi cũng không thể nói lời cay đắng với cậu ta được.
Thôi cứ lơ đi, cậu ta nản rồi cũng bỏ đi thôi.
Tôi lại gục đầu xuống bàn, tiếp tục suy nghĩ.
Ngày hôm đó mình nên đi mặc gì đây nhỉ?
Tôi hơi lùn nên không biết mình phải mặc đồ gì cho phù hợp cả, thật sự là rất khó lựa chọn.
Nếu như có một người tư vấn thì tốt quá nhỉ, tôi không có một người bạn nào cả, tôi thích vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngay lúc cần thì lại không có ai ra tay giúp đỡ.
Tôi đưa mắt nhìn Kang Je Hwa, cậu ta nhìn ra bên ngoài, cũng đột nhiên quay lại nhìn tôi, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
- Em nhìn gì vậy? - Hắn cười, ôi trời, nụ cười tỏa nắng này, hắn định làm tôi say nắng ngay tại đây luôn sao?
Tôi nhìn hắn, cúi đầu xuống thấp lên, tôi ho khan rồi ngẩng đầu với tên đó:
- Chiều nay cậu rảnh không, đi chọn đồ với tôi!
Sao mà nghĩ đi nghĩ lại càng thấy hối hận, tự nhiên lại rủ tên Kang Je Hwa đi làm gì thế biết.
Giờ thì xong rồi, tên này làm tôi xoay như chong chóng vậy, hết bộ này đến bộ khác, hết cái váy này đến cái váy khác.
Mỗi lần tôi mặc đồ, ánh mắt tên đó vô cùng tà ác, nó khiến tôi muốn băm vằm tên đó ra làm trăm mảnh.
Chọn được cái váy ưng ý, tên này ngang nhiên kéo tôi đến quầy thu tiền rồi trả tiền luôn.
Tôi đang định giơ ví lên nè, cơ mà vấn đề là tên này nhanh tay đến nỗi tôi cũng không nhanh lại được, đành để hắn trả thôi.
Là hắn tự nguyện trả mà, tôi đâu bắt ép gì đâu!
Tên đó đúng là cái tên ngốc nghếch nhất!
- Này, em định mặc nó để đi đâu vậy? - Kang Je Hwa cùng tôi sau khi rời khỏi cửa hàng tên này đã hỏi tôi như vậy.
Tôi nhàm chán, tay tôi cầm túi váy, vẫn nhìn về phía trước trả lời:
- Tôi đi gặp anh Kim Soo Hyun của tôi!
Có thể nói, mặt tên này biến đổi ngay tức khắc, hắn nhăn mặt, nhìn giống như kiểu là tôi phản bội hắn không bằng.
Mà đó là thần tượng của tôi mà, mắc gì mà cậu ta phải giận cơ chứ.
- Vậy ra là em nói anh đi mua cùng là để đi gặp mặt người con trai khác?
Nghe tên này nói mà làm tôi ngứa hết cả lỗi tai, tôi ngoáy ngoáy tai, thờ ơ:
- Đó là thần tượng số của tôi, tôi yêu anh ấy!