Hai người Kính Ảnh trở lại chỗ cũ, phát hiện Hàn Kỳ cùng Kính Lăng đã ở chỗ đó đợi, liền cưỡi ngựa nhanh hơn một chút.
Chỉ chốc lát, nhóm người Vương gia cũng đều lần lượt thu hoạch lớn trở về, đủ loại động vật. Mọi người từ buổi sáng xuất phát, hiện giờ mặt trời chiều cũng đã nghiêng về phía tây, đương nhiên giờ bụng đói ục ục. Vội vàng đem mấy thứ săn được xử lý tốt, chống thêm cái giá nhóm lửa.
Chẳng qua, dĩ nhiên đều là Kính Ảnh đi làm. Hàn Kỳ từ trước đến nay mười ngón không dính nước. Vương gia lười nhác hận không thể để cho người khác đút hắn ăn. Kính Lưu muốn đi hỗ trợ, bị Vương gia một phen kéo qua, không coi ai ra gì trêu chọc. Còn mấy vị khác, trù nghệ thật sự không dám khen tặng.
Cũng may công cụ, vật liệu, rượu ngon đều đầy đủ, Kính Ảnh làm cũng không khó khăn. Chính là lúc con thỏ thứ nhất chín, Kính Ảnh lại cảm thấy có chút lúng túng.
Trước cấp Hàn Kỳ, chỉ sợ đối Vương gia vô lễ. Nếu cấp Vương gia trước, lại sợ Hàn Kỳ không vui, huống hồ mệt mỏi một ngày, y nhất định đói bụng lắm. Hơn nữa, nếu là đưa cho Vương gia, Kính Lưu nhìn thấy cũng không tốt lắm. Lại nói bên cạnh còn có A Đồng đang tha thiết mong chờ nhìn a.
Cuối cùng Kính Ảnh chỉ có thể chia làm bốn phần, đặt ở trong chén, trước cấp cho mấy vị kia. Con thỏ thứ hai cũng nướng xong, mới đưa cho mấy người đã muốn đói đến điên rồi, nói bọn họ tự chia đi.
Sau đó Kính Ảnh lại chuyên tâm đi nướng thịt hươu. Sau khi xé thịt hảo đặt lên khay, lại nấu thêm một nồi canh thịt rắn, kết hợp với rượu ngọn cống nạp của hoàng gia, đích xác làm cho người ta nhân khẩu đại động.
Chờ Kính Ảnh vội hoàn thành mấy mon ngon thì đều đã bị ăn không còn nhiều, Kính Ảnh mới phát hiện đã quên lưu cho mình một phần, tất cả đã phân hết rồi.
Nếu nói là ở lúc bình thường, Hàn Kỳ chắc là sẽ không để loại chuyện này xảy ra. Y cảm thấy được chỉ có y mới có thể sai sử Kính Ảnh, người khác tuyệt đối không được. Nhưng là bây giờ, Hàn Kỳ còn đang ảo não vì mình thế nhưng ăn dấm chua của nhạc mẫu, hoàn toàn không chú ý.
Kính Ảnh thấy trên khay phía trước Hàn Kỳ còn có rất nhiều, thịt hươu thịt thỏ giống như chỉ mới ăn một ít. Biết y ngày thường ăn cũng không nhiều, mình lại đưa cho y nhiều thức ăn như vậy. Cho nên an vị đến bên cạnh Hàn Kỳ, lên tiếng hỏi, “Đường chủ, ngươi không ăn nữa sao?”
Hàn Kỳ thuận miệng “Ừ” một tiếng, chỉ thấy Kính Ảnh lập tức cầm lấy thịt hươu còn lại ngồi ăn.
Kỳ thật Kính Ảnh vốn là sức ăn cũng không ít, nhưng mà Hàn Kỳ rất ít cùng hắn cùng nhau dùng cơm, cho dù cùng một chỗ, Kính Ảnh lại sợ y ghét bỏ mình, không dám ăn nhiều quá. Thế nhưng hiện tại thật sự quá đói, liền cũng bất chấp hình tượng.
Hàn Kỳ nhìn thấy hắn ăn uống tốt như vậy, có chút trợn mắt há mồm. Nhịn không được đưa tay sờ sờ vào bụng Kính Ảnh, ngạc nhiên nói, “Có thể ăn thế này, sao vẫn gầy như vậy, đều ăn đi nơi nào rồi?”
Kính Ảnh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Hàn Kỳ đã nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, có chút quẫn bách, buông thứ gì đó trong tay không dám ăn nữa.
Hàn Kỳ có chút buồn cười nhìn hắn, biết hắn vẫn chưa ăn no, lại nổi lên ý xấu giả bộ không biết, đem phần dư đổ đi.
Trời đã dần dần tối, mọi người cơm nước no nê, đều tự mình mang áo choàng cùng da thú trải tốt, nằm xuống đất mà ngủ. Ai nói Vương gia cuộc sống sung sướng không nên thể nghiệm một lần cảm giác “màn trời chiếu đất” chứ?
Kính Ảnh đem da thú trải tốt, kêu Hàn Kỳ qua nghỉ ngơi. Hàn Kỳ vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân chân trái nhói một cái, không khỏi lảo đảo, Kính Ảnh thấy liền vội vàng chạy qua đỡ y, gấp giọng nói, “Đường chủ, ngươi làm sao vậy?”
“Chắc là không cẩn thận bị sái chân.” Hàn Kỳ chỉ cảm thấy hơi đau một chút, cũng không có gì đáng ngại.
Kính Ảnh lại lo lắng, đem y đỡ đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống, nửa quỳ phía trước y, thay y cởi vớ giày, cẩn thận kiểm tra, thấy quả nhiên không có trở ngại, mới yên lòng. Sau đó nhấc chân Hàn Kỳ, nhẹ nhàng thay y xoa bóp.
Hàn Kỳ nhìn thấy hắn cúi đầu, thần thái ôn nhu nghiêm túc, không khỏi có chút xuất thần. Kìm lòng không đậu đưa tay nâng mặt Kính Ảnh lên, làm hắn ngẩng đầu nhìn mình.
Kính Ảnh nâng đôi mắt như nước lên nhìn Hàn Kỳ, trong mắt còn chưa kịp thu lại hồi ôn nhu thương tiếc.
Hàn Kỳ nhìn hắn, thần sắc có chút mê hoặc, “Thực cứ như vậy yêu thích ta?
“Ân!” Kính Ảnh mím môi ngại ngùng cười cười.
“Vì sao?”
Kính Ảnh lặng đi một lát, sau một lúc lâu mới nâng đôi mắt tinh lượng nhìn Hàn Kỳ, bên môi chứa đựng nét cười thoáng hiện điềm đạm, chậm rãi mở miệng, “Từ lúc ta nhìn thấy người lần đầu tiên, ta không có biện pháp ngăn cản tâm của mình. Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến liền hứa hẹn một đời. Có lẽ ở trong mắt ngươi có chút vội vàng không nghiêm túc, nhưng ta, lại giống như chờ đợi ngàn năm vạn năm… Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm…” (Tình chẳng biết bắt đầu lúc nào, liền cứ thế khắc cốt ghi tâm)
Hàn Kỳ bị những lời thổ lộ rõ ràng này làm cho có điểm luống cuống. Chỉ cảm thấy người trước mắt có đôi khi vừa ngốc nghếch vừa vụng về, còn hay thẹn thùng. Lại có đôi khi so với bất kỳ ai cũng đều mạnh dạn hơn.
Đang nghĩ ngợi, Kính Ảnh đã giúp y đem vớ giày vào, đưa tay nâng y, “Đường chủ, ta đỡ ngươi qua nghỉ ngơi…” Kỳ thật Hàn Kỳ chân cũng không có việc gì, Kính Ảnh vẫn cứ khăng khăng muốn giúp y.
Có điều là cũng thật có chút khoảng cách, bởi vì Kính Ảnh biết Hàn Kỳ không muốn cùng người khác quá mức thân cận. Chờ đến lúc Kính Ảnh trải tốt da thú bên cạnh, không biết thế nào, Kính Ảnh dưới chân vấp, đột nhiên ngã về phía sau, Hàn Kỳ không chú ý, cũng bị hắn kéo ngã theo, kết cuộc ngã lên trên người Kính Ảnh.
Hàn Kỳ vừa muốn đứng lên, nhân nhi dưới thân lại vươn tay vòng qua cổ y. Hàn Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, Kính Ảnh lại không vội đứng dậy, ngược lại nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc, mặc cho ngàn sợi tóc đen phi tán trên da thú tuyết trắng. Lúc này Kính Ảnh mị nhãn như tơ, ở dưới ánh trăng có vẻ hết sức câu hồn đoạt phách. Hàn Kỳ cuống quít xoay đầu đi.
“Đường chủ, ngươi tại sao không nhìn ta? Chẳng lẽ ngại Kính Ảnh bộ dạng xấu xí?” Mấy câu nói vừa nhẹ vừa chậm, làm Hàn Kỳ toàn thân cứng đờ.
Kính Ảnh ôm lấy cổ y, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Hơn ba tháng rồi, Đường chủ không muốn cùng ta phiên vân phúc vũ sao?”
“Kính Ảnh, ngươi đây là?”
Hàn Kỳ hô hấp cứng lại, bỗng nghe Kính Ảnh nói tiếp, “Đường chủ, ngươi đã hiểu rõ được tâm ý của ta, chẳng lẽ không muốn bản thân ta sao?”
Hàn Kỳ chầm chậm quay đầu lại, hứng thú nhìn hắn, “Tốt, ngươi cũng không nên hối hận!”
Nói xong liền thân thủ giải khai vạt áo Kính Ảnh, sau đó dùng lực kéo ra, thân thể thon dài mềm mại của Kính Ảnh liền bại lộ trong không khí. “Lan Khấp lộ” quả nhiên là thần dược, không quá nửa tháng, những vết sẹo xấu xí trên người Kính Ảnh đều biến mất, da thịt trắng nõn trơn bóng dưới ánh trăng tản ra quang mang ôn nhu.
Kính Ảnh có chút khẩn trương, da thịt lộ ra trong không khí hơi hơi phát run.
Vẫn là sợ rồi sao, Kính Ảnh?
Cho dù như vậy cũng dũng cảm quyến rũ ta, cho dù như vậy cũng không chút cự tuyệt, thuyết phục chính mình hầu hạ dưới thân một nam nhân khác. Kỳ thật vẫn là sợ a?
Ai ngờ nghe thấy người dưới thân nhẹ nói, “Đường chủ… quả nhiên vẫn là ghét bỏ Kính Ảnh sao?” Dứt lời, còn cắn cắn môi, một bộ dạng đầy ủy khuất. Thấy hắn như vậy, Hàn Kỳ thế nào còn nhịn được?
“Đây chính là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình” Hàn kỳ hung hăng nói.
Kính Ảnh đôi mắt mông lung mang theo hơi nước nhìn y, “Đường chủ, muốn như thế nào đều được, Kính Ảnh đều chấp nhận.” Thanh âm khinh nhu, cùng với tư thế nhu thuận, không thể nghi ngờ là có bao nhiêu hấp dẫn, khiến khẩu khí của Hàn Kỳ không tự giác trở nên ác liệt hơn, dữ tợn nói, “Không được lộn xộn!”
Kính Ảnh co rúm lại một chút, không dám cử động nữa, thuận theo nằm dưới thân Hàn Kỳ, ngoan ngoãn vạn phần vì y mở rộng thân thể. Cắn môi, một bộ dáng mặc quân đến hái.
Hàn Kỳ làm sao còn nhẫn nại được, qua loa thay hắn khuếch trương một chút, liền mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Kính Ảnh, dương cương đang vận sức chờ phát động thẳng hướng mà vào, một lần đâm tới.
“Ách…” Thống khổ xỏ xuyên qua thân thể quen thuộc như tê liệt kia, khiến Kính Ảnh nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn. Luống cuống nắm chặt tấm da thú dưới thân.
Mặc dù như vậy, Kính Ảnh cũng không có phản kháng, đôi tay bám víu ở trên vai hàn Kỳ thủy chung không có nửa điểm chống cự.
Trong không khí có mùi hoa Xích Diễm Liên nhàn nhạt tràn ngập.
“Lại chay máu?” Hàn Kỳ có chút ảo não, chậm lại tốc độ trừu tống, lại cúi xuống hôn lên môi Kính Ảnh như vỗ về. Đợi cho đau đớn dịu đi một ít, mới lại bắt đầu rong ruổi.
“Đường chủ…” Kính Ảnh lúc này đau nhức tê liệt cũng dần dần trào ra khoái cảm, dần dần ý loạn tình mê, kìm lòng không được gọi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bây giờ không còn như ngày thường lạnh lùng lãnh đạm, lại có thêm một phần tà mị. Khóe miệng nhếch lên, híp lại hai mắt, tràn ngập tính cách xâm lược dọa người.
“Ân... A... A... Đường chủ... Chậm, chậm một chút... Ta xin ngươi...” Kính Ảnh ở trước thế công mãnh liệt của Hàn Kỳ, nhịn không được cầu xin tha thứ.
“Như vậy sao được? Chính là ngươi nói, ta muốn thế nào đều được mà.” Hàn Kỳ cười tà, tiếp tục trên người Kính Ảnh công thành đoạt đất.
Kính Ảnh không dám nói nữa, chỉ có thể ôm Hàn Kỳ thật chặt, một lần một lần gọi y.
Tương ái như hoan, huyết cốt giao triền…
Đêm hôm đó, Hàn Kỳ cùng hắn triền miên mấy lần, còn buộc Kính Ảnh dùng các loại tư thế xấu hổ ở dưới thân y thừa hoan. Chỉ vì nhìn hắn bộ dạng thẹn thùng khó chịu nổi lại vô cùng thuận theo, quả nhiên là hứng thú ác liệt.
Thẳng đến khi Kính Ảnh bị y gây sức éo đến không còn nửa điểm khí lực nữa, mới bằng lòng buông tha hắn.
“Ta có hay không nói qua, luôn luôn thực thích, bộ dạng lúc Kính Ảnh nhìn ta?” Hàn Kỳ thấp giọng ở bên tai người trong ngực nhẹ nhàng nói.
Nghe Hàn Kỳ cùng hắn nói chuyện, Kính Ảnh mí mắt đang bắt đầu buồn ngủ nhìn y, “Bộ dáng gì a?” Kính Ảnh rất tò mò chính mình trong mắt y là dạng gì nha.
Hàn Kỳ cười khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại của hắn, ” Ngươi nha, luôn như vậy lúng ta lúng túng nhìn ta, mang theo điểm vô tội, giống như sợ bản thân làm sai chuyện gì… Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ngươi như thế, ta sẽ nhịn không được muốn khi dễ ngươi… Chỉ muốn thấy bộ dạng Kính Ảnh cúi đầu đáng thương, ta đã cảm thấy hưng phấn, sau đó liền nhẫn không nổi mà ngày càng muốn khi dễ ngươi nhiều hơn…”
“A?” Kính Ảnh ngơ ngác nhìn y, hiển nhiên không dự đoán được y có thể nói như vậy, cái này nói hắn trả lời thế nào?
Hàn Kỳ thấy dạng ngốc lăng của hắn, không khỏi cười “Xùy” một tiếng, nghiền ngẫm nhìn hắn.
Kính Ảnh bất đắc dĩ, nghĩ người này làm sao càng ngày càng thích trêu đùa hắn vậy chứ?
Hàn Kỳ cười đem hắn ôm vào trong lòng, “Yên tâm, cho dù muốn khi dễ, ta cũng chỉ khi dễ một mình ngươi!”
Đây đại khái là lời nói điềm ngôn mật ngữ duy nhất mà Hàn Kỳ nói được. Kính Ảng nghe, lại lộ ra bộ dáng như muốn khóc. Bởi vì cảm động mà ánh mắt mờ mịt, thật giống như nai con.
Hàn Kỳ thầm nghĩ, chả lẽ trước kia đem hắn khi dễ thật lợi hại sao? Liền một câu như vậy đã khiến hắn cảm động thành thế?
“Đứa ngốc!” Hàn Kỳ ôm chặt hắn, Kính Ảnh hắn lúc nào cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy, mà những thứ chính mình trao cho hắn lại quá ít.
Bất quá không sao, tựa như theo lời người nọ. Mình muốn, cũng chỉ có hắn mới có thể cho.
Trái lại cũng giống như thế.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm…
Toàn văn hoàn
Hai người Kính Ảnh trở lại chỗ cũ, phát hiện Hàn Kỳ cùng Kính Lăng đã ở chỗ đó đợi, liền cưỡi ngựa nhanh hơn một chút.
Chỉ chốc lát, nhóm người Vương gia cũng đều lần lượt thu hoạch lớn trở về, đủ loại động vật. Mọi người từ buổi sáng xuất phát, hiện giờ mặt trời chiều cũng đã nghiêng về phía tây, đương nhiên giờ bụng đói ục ục. Vội vàng đem mấy thứ săn được xử lý tốt, chống thêm cái giá nhóm lửa.
Chẳng qua, dĩ nhiên đều là Kính Ảnh đi làm. Hàn Kỳ từ trước đến nay mười ngón không dính nước. Vương gia lười nhác hận không thể để cho người khác đút hắn ăn. Kính Lưu muốn đi hỗ trợ, bị Vương gia một phen kéo qua, không coi ai ra gì trêu chọc. Còn mấy vị khác, trù nghệ thật sự không dám khen tặng.
Cũng may công cụ, vật liệu, rượu ngon đều đầy đủ, Kính Ảnh làm cũng không khó khăn. Chính là lúc con thỏ thứ nhất chín, Kính Ảnh lại cảm thấy có chút lúng túng.
Trước cấp Hàn Kỳ, chỉ sợ đối Vương gia vô lễ. Nếu cấp Vương gia trước, lại sợ Hàn Kỳ không vui, huống hồ mệt mỏi một ngày, y nhất định đói bụng lắm. Hơn nữa, nếu là đưa cho Vương gia, Kính Lưu nhìn thấy cũng không tốt lắm. Lại nói bên cạnh còn có A Đồng đang tha thiết mong chờ nhìn a.
Cuối cùng Kính Ảnh chỉ có thể chia làm bốn phần, đặt ở trong chén, trước cấp cho mấy vị kia. Con thỏ thứ hai cũng nướng xong, mới đưa cho mấy người đã muốn đói đến điên rồi, nói bọn họ tự chia đi.
Sau đó Kính Ảnh lại chuyên tâm đi nướng thịt hươu. Sau khi xé thịt hảo đặt lên khay, lại nấu thêm một nồi canh thịt rắn, kết hợp với rượu ngọn cống nạp của hoàng gia, đích xác làm cho người ta nhân khẩu đại động.
Chờ Kính Ảnh vội hoàn thành mấy mon ngon thì đều đã bị ăn không còn nhiều, Kính Ảnh mới phát hiện đã quên lưu cho mình một phần, tất cả đã phân hết rồi.
Nếu nói là ở lúc bình thường, Hàn Kỳ chắc là sẽ không để loại chuyện này xảy ra. Y cảm thấy được chỉ có y mới có thể sai sử Kính Ảnh, người khác tuyệt đối không được. Nhưng là bây giờ, Hàn Kỳ còn đang ảo não vì mình thế nhưng ăn dấm chua của nhạc mẫu, hoàn toàn không chú ý.
Kính Ảnh thấy trên khay phía trước Hàn Kỳ còn có rất nhiều, thịt hươu thịt thỏ giống như chỉ mới ăn một ít. Biết y ngày thường ăn cũng không nhiều, mình lại đưa cho y nhiều thức ăn như vậy. Cho nên an vị đến bên cạnh Hàn Kỳ, lên tiếng hỏi, “Đường chủ, ngươi không ăn nữa sao?”
Hàn Kỳ thuận miệng “Ừ” một tiếng, chỉ thấy Kính Ảnh lập tức cầm lấy thịt hươu còn lại ngồi ăn.
Kỳ thật Kính Ảnh vốn là sức ăn cũng không ít, nhưng mà Hàn Kỳ rất ít cùng hắn cùng nhau dùng cơm, cho dù cùng một chỗ, Kính Ảnh lại sợ y ghét bỏ mình, không dám ăn nhiều quá. Thế nhưng hiện tại thật sự quá đói, liền cũng bất chấp hình tượng.
Hàn Kỳ nhìn thấy hắn ăn uống tốt như vậy, có chút trợn mắt há mồm. Nhịn không được đưa tay sờ sờ vào bụng Kính Ảnh, ngạc nhiên nói, “Có thể ăn thế này, sao vẫn gầy như vậy, đều ăn đi nơi nào rồi?”
Kính Ảnh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Hàn Kỳ đã nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, có chút quẫn bách, buông thứ gì đó trong tay không dám ăn nữa.
Hàn Kỳ có chút buồn cười nhìn hắn, biết hắn vẫn chưa ăn no, lại nổi lên ý xấu giả bộ không biết, đem phần dư đổ đi.
Trời đã dần dần tối, mọi người cơm nước no nê, đều tự mình mang áo choàng cùng da thú trải tốt, nằm xuống đất mà ngủ. Ai nói Vương gia cuộc sống sung sướng không nên thể nghiệm một lần cảm giác “màn trời chiếu đất” chứ?
Kính Ảnh đem da thú trải tốt, kêu Hàn Kỳ qua nghỉ ngơi. Hàn Kỳ vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân chân trái nhói một cái, không khỏi lảo đảo, Kính Ảnh thấy liền vội vàng chạy qua đỡ y, gấp giọng nói, “Đường chủ, ngươi làm sao vậy?”
“Chắc là không cẩn thận bị sái chân.” Hàn Kỳ chỉ cảm thấy hơi đau một chút, cũng không có gì đáng ngại.
Kính Ảnh lại lo lắng, đem y đỡ đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống, nửa quỳ phía trước y, thay y cởi vớ giày, cẩn thận kiểm tra, thấy quả nhiên không có trở ngại, mới yên lòng. Sau đó nhấc chân Hàn Kỳ, nhẹ nhàng thay y xoa bóp.
Hàn Kỳ nhìn thấy hắn cúi đầu, thần thái ôn nhu nghiêm túc, không khỏi có chút xuất thần. Kìm lòng không đậu đưa tay nâng mặt Kính Ảnh lên, làm hắn ngẩng đầu nhìn mình.
Kính Ảnh nâng đôi mắt như nước lên nhìn Hàn Kỳ, trong mắt còn chưa kịp thu lại hồi ôn nhu thương tiếc.
Hàn Kỳ nhìn hắn, thần sắc có chút mê hoặc, “Thực cứ như vậy yêu thích ta?
“Ân!” Kính Ảnh mím môi ngại ngùng cười cười.
“Vì sao?”
Kính Ảnh lặng đi một lát, sau một lúc lâu mới nâng đôi mắt tinh lượng nhìn Hàn Kỳ, bên môi chứa đựng nét cười thoáng hiện điềm đạm, chậm rãi mở miệng, “Từ lúc ta nhìn thấy người lần đầu tiên, ta không có biện pháp ngăn cản tâm của mình. Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến liền hứa hẹn một đời. Có lẽ ở trong mắt ngươi có chút vội vàng không nghiêm túc, nhưng ta, lại giống như chờ đợi ngàn năm vạn năm… Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm…” (Tình chẳng biết bắt đầu lúc nào, liền cứ thế khắc cốt ghi tâm)
Hàn Kỳ bị những lời thổ lộ rõ ràng này làm cho có điểm luống cuống. Chỉ cảm thấy người trước mắt có đôi khi vừa ngốc nghếch vừa vụng về, còn hay thẹn thùng. Lại có đôi khi so với bất kỳ ai cũng đều mạnh dạn hơn.
Đang nghĩ ngợi, Kính Ảnh đã giúp y đem vớ giày vào, đưa tay nâng y, “Đường chủ, ta đỡ ngươi qua nghỉ ngơi…” Kỳ thật Hàn Kỳ chân cũng không có việc gì, Kính Ảnh vẫn cứ khăng khăng muốn giúp y.
Có điều là cũng thật có chút khoảng cách, bởi vì Kính Ảnh biết Hàn Kỳ không muốn cùng người khác quá mức thân cận. Chờ đến lúc Kính Ảnh trải tốt da thú bên cạnh, không biết thế nào, Kính Ảnh dưới chân vấp, đột nhiên ngã về phía sau, Hàn Kỳ không chú ý, cũng bị hắn kéo ngã theo, kết cuộc ngã lên trên người Kính Ảnh.
Hàn Kỳ vừa muốn đứng lên, nhân nhi dưới thân lại vươn tay vòng qua cổ y. Hàn Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, Kính Ảnh lại không vội đứng dậy, ngược lại nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc, mặc cho ngàn sợi tóc đen phi tán trên da thú tuyết trắng. Lúc này Kính Ảnh mị nhãn như tơ, ở dưới ánh trăng có vẻ hết sức câu hồn đoạt phách. Hàn Kỳ cuống quít xoay đầu đi.
“Đường chủ, ngươi tại sao không nhìn ta? Chẳng lẽ ngại Kính Ảnh bộ dạng xấu xí?” Mấy câu nói vừa nhẹ vừa chậm, làm Hàn Kỳ toàn thân cứng đờ.
Kính Ảnh ôm lấy cổ y, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Hơn ba tháng rồi, Đường chủ không muốn cùng ta phiên vân phúc vũ sao?”
“Kính Ảnh, ngươi đây là?”
Hàn Kỳ hô hấp cứng lại, bỗng nghe Kính Ảnh nói tiếp, “Đường chủ, ngươi đã hiểu rõ được tâm ý của ta, chẳng lẽ không muốn bản thân ta sao?”
Hàn Kỳ chầm chậm quay đầu lại, hứng thú nhìn hắn, “Tốt, ngươi cũng không nên hối hận!”
Nói xong liền thân thủ giải khai vạt áo Kính Ảnh, sau đó dùng lực kéo ra, thân thể thon dài mềm mại của Kính Ảnh liền bại lộ trong không khí. “Lan Khấp lộ” quả nhiên là thần dược, không quá nửa tháng, những vết sẹo xấu xí trên người Kính Ảnh đều biến mất, da thịt trắng nõn trơn bóng dưới ánh trăng tản ra quang mang ôn nhu.
Kính Ảnh có chút khẩn trương, da thịt lộ ra trong không khí hơi hơi phát run.
Vẫn là sợ rồi sao, Kính Ảnh?
Cho dù như vậy cũng dũng cảm quyến rũ ta, cho dù như vậy cũng không chút cự tuyệt, thuyết phục chính mình hầu hạ dưới thân một nam nhân khác. Kỳ thật vẫn là sợ a?
Ai ngờ nghe thấy người dưới thân nhẹ nói, “Đường chủ… quả nhiên vẫn là ghét bỏ Kính Ảnh sao?” Dứt lời, còn cắn cắn môi, một bộ dạng đầy ủy khuất. Thấy hắn như vậy, Hàn Kỳ thế nào còn nhịn được?
“Đây chính là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình” Hàn kỳ hung hăng nói.
Kính Ảnh đôi mắt mông lung mang theo hơi nước nhìn y, “Đường chủ, muốn như thế nào đều được, Kính Ảnh đều chấp nhận.” Thanh âm khinh nhu, cùng với tư thế nhu thuận, không thể nghi ngờ là có bao nhiêu hấp dẫn, khiến khẩu khí của Hàn Kỳ không tự giác trở nên ác liệt hơn, dữ tợn nói, “Không được lộn xộn!”
Kính Ảnh co rúm lại một chút, không dám cử động nữa, thuận theo nằm dưới thân Hàn Kỳ, ngoan ngoãn vạn phần vì y mở rộng thân thể. Cắn môi, một bộ dáng mặc quân đến hái.
Hàn Kỳ làm sao còn nhẫn nại được, qua loa thay hắn khuếch trương một chút, liền mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Kính Ảnh, dương cương đang vận sức chờ phát động thẳng hướng mà vào, một lần đâm tới.
“Ách…” Thống khổ xỏ xuyên qua thân thể quen thuộc như tê liệt kia, khiến Kính Ảnh nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn. Luống cuống nắm chặt tấm da thú dưới thân.
Mặc dù như vậy, Kính Ảnh cũng không có phản kháng, đôi tay bám víu ở trên vai hàn Kỳ thủy chung không có nửa điểm chống cự.
Trong không khí có mùi hoa Xích Diễm Liên nhàn nhạt tràn ngập.
“Lại chay máu?” Hàn Kỳ có chút ảo não, chậm lại tốc độ trừu tống, lại cúi xuống hôn lên môi Kính Ảnh như vỗ về. Đợi cho đau đớn dịu đi một ít, mới lại bắt đầu rong ruổi.
“Đường chủ…” Kính Ảnh lúc này đau nhức tê liệt cũng dần dần trào ra khoái cảm, dần dần ý loạn tình mê, kìm lòng không được gọi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bây giờ không còn như ngày thường lạnh lùng lãnh đạm, lại có thêm một phần tà mị. Khóe miệng nhếch lên, híp lại hai mắt, tràn ngập tính cách xâm lược dọa người.
“Ân... A... A... Đường chủ... Chậm, chậm một chút... Ta xin ngươi...” Kính Ảnh ở trước thế công mãnh liệt của Hàn Kỳ, nhịn không được cầu xin tha thứ.
“Như vậy sao được? Chính là ngươi nói, ta muốn thế nào đều được mà.” Hàn Kỳ cười tà, tiếp tục trên người Kính Ảnh công thành đoạt đất.
Kính Ảnh không dám nói nữa, chỉ có thể ôm Hàn Kỳ thật chặt, một lần một lần gọi y.
Tương ái như hoan, huyết cốt giao triền…
Đêm hôm đó, Hàn Kỳ cùng hắn triền miên mấy lần, còn buộc Kính Ảnh dùng các loại tư thế xấu hổ ở dưới thân y thừa hoan. Chỉ vì nhìn hắn bộ dạng thẹn thùng khó chịu nổi lại vô cùng thuận theo, quả nhiên là hứng thú ác liệt.
Thẳng đến khi Kính Ảnh bị y gây sức éo đến không còn nửa điểm khí lực nữa, mới bằng lòng buông tha hắn.
“Ta có hay không nói qua, luôn luôn thực thích, bộ dạng lúc Kính Ảnh nhìn ta?” Hàn Kỳ thấp giọng ở bên tai người trong ngực nhẹ nhàng nói.
Nghe Hàn Kỳ cùng hắn nói chuyện, Kính Ảnh mí mắt đang bắt đầu buồn ngủ nhìn y, “Bộ dáng gì a?” Kính Ảnh rất tò mò chính mình trong mắt y là dạng gì nha.
Hàn Kỳ cười khẽ vuốt ve mái tóc dài mềm mại của hắn, ” Ngươi nha, luôn như vậy lúng ta lúng túng nhìn ta, mang theo điểm vô tội, giống như sợ bản thân làm sai chuyện gì… Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ngươi như thế, ta sẽ nhịn không được muốn khi dễ ngươi… Chỉ muốn thấy bộ dạng Kính Ảnh cúi đầu đáng thương, ta đã cảm thấy hưng phấn, sau đó liền nhẫn không nổi mà ngày càng muốn khi dễ ngươi nhiều hơn…”
“A?” Kính Ảnh ngơ ngác nhìn y, hiển nhiên không dự đoán được y có thể nói như vậy, cái này nói hắn trả lời thế nào?
Hàn Kỳ thấy dạng ngốc lăng của hắn, không khỏi cười “Xùy” một tiếng, nghiền ngẫm nhìn hắn.
Kính Ảnh bất đắc dĩ, nghĩ người này làm sao càng ngày càng thích trêu đùa hắn vậy chứ?
Hàn Kỳ cười đem hắn ôm vào trong lòng, “Yên tâm, cho dù muốn khi dễ, ta cũng chỉ khi dễ một mình ngươi!”
Đây đại khái là lời nói điềm ngôn mật ngữ duy nhất mà Hàn Kỳ nói được. Kính Ảng nghe, lại lộ ra bộ dáng như muốn khóc. Bởi vì cảm động mà ánh mắt mờ mịt, thật giống như nai con.
Hàn Kỳ thầm nghĩ, chả lẽ trước kia đem hắn khi dễ thật lợi hại sao? Liền một câu như vậy đã khiến hắn cảm động thành thế?
“Đứa ngốc!” Hàn Kỳ ôm chặt hắn, Kính Ảnh hắn lúc nào cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy, mà những thứ chính mình trao cho hắn lại quá ít.
Bất quá không sao, tựa như theo lời người nọ. Mình muốn, cũng chỉ có hắn mới có thể cho.
Trái lại cũng giống như thế.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm…
Toàn văn hoàn