Nhóc ăn mày ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Thường Thanh rồi biến sắc, giống như bỗng thấy độc xà, cậu bèn hất tay anh ta ra. Chủ tịch Thường cũng không ngại, vẫn ân cần hỏi: “Sao cậu lại chạy tới đây? Cũng chẳng gọi tôi một tiếng, đi! Tôi mời cậu ăn đồ Nhật!”
Tiếc là người ta không hề thấy cảm kích, tên ăn mày — Trì Dã hung hăng nhổ một cái lên bộ âu phục của chủ tịch Thường, sau đó xoay người chạy xuống dưới lầu. Bảo vệ bên cạnh vừa muốn xông lên thì Thường Thanh đã vung tay ngăn bọn họ lại. Cầm chìa khoá xe, chủ tịch Thường bước vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Lúc lái xe ra thì trông thấy Trì Dã đang chạy như điên trên đường cái. Chạy một hồi, cậu nhóc thấy không có ai đuổi theo mình mới từ từ giảm tốc. Vừa nhìn đã thấy nhóc này không thường xuyên luyện tập rồi, chạy xong thì tựa trên cột điện thở hồng hộc hồi lâu.
Chủ tịch Thường dừng xe ở một bên, hứng thú nhìn cậu.
Một lát sau, trời dần tối, Trì Dã chậm chạp đi về phía công viên. Bởi vì đã sắp vào thu nên bể phun nước ngoài trời đã ngừng phun nước, nhưng trong hồ vẫn còn nước đọng. Trì Dã cẩn thận ngửi nước trong hồ, rồi cân nhắc đắn đo, dự là cảm thấy mùi trên người mình còn thối hơn nước này đây mà. Cậu quan sát xung quanh một chút, thấy không có người liền chậm rãi rửa mặt.
Thường Thanh đứng cách xa vẫn có thể thấy nước chảy ra từ kẽ tay cậu đen ơi là đen, thật chẳng biết lần rửa mặt trước của vị này là lúc nào.
Rửa mặt xong thì bắt đầu rửa chân, vất vả lắm mới rửa xong được, Trì Dã xỏ giày vào, đi về phía dãy biệt thự cạnh công viên.
Chủ tịch Thường rất quen thuộc nơi đó, đó là nơi anh ta từng phải tới dâng lễ gần như hàng tháng, cũng là nhà tiểu công tử Trì Dã, chính xác là, đã từng.
Trì Dã ngẩn người nhìn cổng lớn nhà cậu một hồi, trên cửa có dán giấy niêm phong. Từ sau khi vợ chồng cục trưởng Trì đồng loạt bị truy tố, nơi đây đã bị viện kiểm sát niêm phong lại.
Thường Thanh vẫn nhớ vụ án của vợ chồng họ được xử xong tháng trước, ngày ấy anh ta còn tự mình đến toà án dự thính. Khi lão già kia nghe được kết quả xét xử là tử hình thì người nhũn ra như bún, chút sinh khí trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn của lão ta cũng tan biến gần hết.
Thường Thanh biết, Trì gia đã định trước là không thể cựa mình rồi.
Chết mất một cục trưởng cục nhà đất, nhưng lại có thể bảo vệ những tay đầu não ẩn sau. Trì Viễn Chinh lão có bao nhiêu bản lĩnh để cựa mình chứ?
Bởi vì số tiền tham nhũng khổng lồ nên gia sản của bọn họ đều đem sung công, bao gồm cả căn biệt thự xa xỉ này, nghe nói cuối tuần sau sẽ bán đấu giá.
Có điều vị tiểu công tử này dù nhà tan cửa nát cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, biến thành cái dạng này chứ?
Trì Dã ngẩn người nhìn cổng chính một hồi xong liền lấy một hộp cát-tông ở bụi cỏ bên cạnh ra, vụng vụng về về trải phẳng nó ra bãi cỏ cạnh hiên cửa, sau đó nằm lên, đầu gối lên tay, nhìn tư thế kia hẳn là sắp đi ngủ rồi.
Thường Thanh muốn cười.
Lúc anh ta còn nhỏ, ông Vương hàng xóm có nuôi một con chó lai. Mỗi ngày nó đều canh ở cửa, ra oai vọt tới trước mặt người đi qua mà sủa ầm, sủa lớn thì ông Vương lại quẳng cho nó một khúc xương dính tí thịt. Cái kiểu kia đúng là có chút chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, làm hại mình với đám trẻ con thấy cây táo nhà ông ý chín đỏ mà chỉ có thẻ giương mắt nhìn, không làm gì được.
Về sau ông cụ bị xuất huyết não, ngã dưới tàng cây nhà mình, không dậy được. Căn nhà bị con ông bán cho người khác còn con chó không ai thèm nên đã bị vứt đi.
Con chó kia liền canh ở cổng, lớn tiếng sủa khiến chủ nhà cầm xẻng sắt ra đập nó. Nó bị đánh gãy một chân xong cũng không dám sủa nữa, nhưng vào buổi tối, nó vẫn khập khễnh quay về, canh trước cửa nhà chủ, cụp đuôi tội nghiệp nhìn cửa chính.
Khi ấy Thường Thanh cũng từng lấy không ít đá ném con chó kia, sau đó thấy nó tội nghiệp quá nên lúc nào vui thì cho nó ít bánh bao gì đó.
Có điều về sau nó ăn nhầm bả chuột, đầu đập mạnh vào cửa nhà mình rồi chết.
Thường Thanh cảm thấy Trì Dã rất giống con chó kia, không có cây to là cha cậu, thì tiểu thiếu gia quen ăn sung mặc sướng này còn không có khả năng kiếm sống như con chó kia.
Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, ngày mai lại phải đi đánh golf với cục trưởng cục nhà đất mới nhậm chức nữa!
Thường Thanh xuống xe, đi tới trước hộp cát-tông, túm Trì Dã đang co quắp người lại lên.
Trì Dã đã tiến vào trạng thái mơ màng liền hoảng sợ, thấy là Thường Thanh thì lập tức bắt đầu phản kháng dữ dội. Thường Thanh chả có tâm tình chơi trò giả tạo với cậu, anh ta đánh một quyền vào bụng tiểu công tử, khiến nhóc kia đau đến mức không kêu nổi, chỉ có thể rên hừ hừ như mèo kêu.
Thường Thanh nâng cậu nhóc bẩn thỉu đang rên rỉ dậy, đi về phía chiếc xe.
Đến lúc thắt dây an toàn cho cậu, Thường Thanh phát hiện trên trán cậu nhóc, từng giọt mồ hôi hột đang liên tục lăn xuống.
Nhóc ăn mày ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Thường Thanh rồi biến sắc, giống như bỗng thấy độc xà, cậu bèn hất tay anh ta ra. Chủ tịch Thường cũng không ngại, vẫn ân cần hỏi: “Sao cậu lại chạy tới đây? Cũng chẳng gọi tôi một tiếng, đi! Tôi mời cậu ăn đồ Nhật!”
Tiếc là người ta không hề thấy cảm kích, tên ăn mày — Trì Dã hung hăng nhổ một cái lên bộ âu phục của chủ tịch Thường, sau đó xoay người chạy xuống dưới lầu. Bảo vệ bên cạnh vừa muốn xông lên thì Thường Thanh đã vung tay ngăn bọn họ lại. Cầm chìa khoá xe, chủ tịch Thường bước vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Lúc lái xe ra thì trông thấy Trì Dã đang chạy như điên trên đường cái. Chạy một hồi, cậu nhóc thấy không có ai đuổi theo mình mới từ từ giảm tốc. Vừa nhìn đã thấy nhóc này không thường xuyên luyện tập rồi, chạy xong thì tựa trên cột điện thở hồng hộc hồi lâu.
Chủ tịch Thường dừng xe ở một bên, hứng thú nhìn cậu.
Một lát sau, trời dần tối, Trì Dã chậm chạp đi về phía công viên. Bởi vì đã sắp vào thu nên bể phun nước ngoài trời đã ngừng phun nước, nhưng trong hồ vẫn còn nước đọng. Trì Dã cẩn thận ngửi nước trong hồ, rồi cân nhắc đắn đo, dự là cảm thấy mùi trên người mình còn thối hơn nước này đây mà. Cậu quan sát xung quanh một chút, thấy không có người liền chậm rãi rửa mặt.
Thường Thanh đứng cách xa vẫn có thể thấy nước chảy ra từ kẽ tay cậu đen ơi là đen, thật chẳng biết lần rửa mặt trước của vị này là lúc nào.
Rửa mặt xong thì bắt đầu rửa chân, vất vả lắm mới rửa xong được, Trì Dã xỏ giày vào, đi về phía dãy biệt thự cạnh công viên.
Chủ tịch Thường rất quen thuộc nơi đó, đó là nơi anh ta từng phải tới dâng lễ gần như hàng tháng, cũng là nhà tiểu công tử Trì Dã, chính xác là, đã từng.
Trì Dã ngẩn người nhìn cổng lớn nhà cậu một hồi, trên cửa có dán giấy niêm phong. Từ sau khi vợ chồng cục trưởng Trì đồng loạt bị truy tố, nơi đây đã bị viện kiểm sát niêm phong lại.
Thường Thanh vẫn nhớ vụ án của vợ chồng họ được xử xong tháng trước, ngày ấy anh ta còn tự mình đến toà án dự thính. Khi lão già kia nghe được kết quả xét xử là tử hình thì người nhũn ra như bún, chút sinh khí trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn của lão ta cũng tan biến gần hết.
Thường Thanh biết, Trì gia đã định trước là không thể cựa mình rồi.
Chết mất một cục trưởng cục nhà đất, nhưng lại có thể bảo vệ những tay đầu não ẩn sau. Trì Viễn Chinh lão có bao nhiêu bản lĩnh để cựa mình chứ?
Bởi vì số tiền tham nhũng khổng lồ nên gia sản của bọn họ đều đem sung công, bao gồm cả căn biệt thự xa xỉ này, nghe nói cuối tuần sau sẽ bán đấu giá.
Có điều vị tiểu công tử này dù nhà tan cửa nát cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, biến thành cái dạng này chứ?
Trì Dã ngẩn người nhìn cổng chính một hồi xong liền lấy một hộp cát-tông ở bụi cỏ bên cạnh ra, vụng vụng về về trải phẳng nó ra bãi cỏ cạnh hiên cửa, sau đó nằm lên, đầu gối lên tay, nhìn tư thế kia hẳn là sắp đi ngủ rồi.
Thường Thanh muốn cười.
Lúc anh ta còn nhỏ, ông Vương hàng xóm có nuôi một con chó lai. Mỗi ngày nó đều canh ở cửa, ra oai vọt tới trước mặt người đi qua mà sủa ầm, sủa lớn thì ông Vương lại quẳng cho nó một khúc xương dính tí thịt. Cái kiểu kia đúng là có chút chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, làm hại mình với đám trẻ con thấy cây táo nhà ông ý chín đỏ mà chỉ có thẻ giương mắt nhìn, không làm gì được.
Về sau ông cụ bị xuất huyết não, ngã dưới tàng cây nhà mình, không dậy được. Căn nhà bị con ông bán cho người khác còn con chó không ai thèm nên đã bị vứt đi.
Con chó kia liền canh ở cổng, lớn tiếng sủa khiến chủ nhà cầm xẻng sắt ra đập nó. Nó bị đánh gãy một chân xong cũng không dám sủa nữa, nhưng vào buổi tối, nó vẫn khập khễnh quay về, canh trước cửa nhà chủ, cụp đuôi tội nghiệp nhìn cửa chính.
Khi ấy Thường Thanh cũng từng lấy không ít đá ném con chó kia, sau đó thấy nó tội nghiệp quá nên lúc nào vui thì cho nó ít bánh bao gì đó.
Có điều về sau nó ăn nhầm bả chuột, đầu đập mạnh vào cửa nhà mình rồi chết.
Thường Thanh cảm thấy Trì Dã rất giống con chó kia, không có cây to là cha cậu, thì tiểu thiếu gia quen ăn sung mặc sướng này còn không có khả năng kiếm sống như con chó kia.
Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, ngày mai lại phải đi đánh golf với cục trưởng cục nhà đất mới nhậm chức nữa!
Thường Thanh xuống xe, đi tới trước hộp cát-tông, túm Trì Dã đang co quắp người lại lên.
Trì Dã đã tiến vào trạng thái mơ màng liền hoảng sợ, thấy là Thường Thanh thì lập tức bắt đầu phản kháng dữ dội. Thường Thanh chả có tâm tình chơi trò giả tạo với cậu, anh ta đánh một quyền vào bụng tiểu công tử, khiến nhóc kia đau đến mức không kêu nổi, chỉ có thể rên hừ hừ như mèo kêu.
Thường Thanh nâng cậu nhóc bẩn thỉu đang rên rỉ dậy, đi về phía chiếc xe.
Đến lúc thắt dây an toàn cho cậu, Thường Thanh phát hiện trên trán cậu nhóc, từng giọt mồ hôi hột đang liên tục lăn xuống.